Edit: Imadoki
Mở Đầu
Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt
Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình.
Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện
Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt.
Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới
Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết.
Không tham gì, chỉ cần một mong ước.
Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng.
Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay.
--
Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không.
Lời ca kia là gì, tôi rất muốn nghe cho rõ, lại chống cự không nổi dần dần mất đi ý thức. Cuối cùng, tất cả trên thế gian này, với tôi, đều mơ màng rời xa.
Giữa không trung, một vầng sáng rực rỡ phát ra từ ngực tôi, lan tỏa, trong nháy mắt bao phủ cả sơn cốc.
Từ rất xa dường như tiếng ca bi thương lại vang lên, rung động lòng người, quẩn quanh muốn bước vào thế gian này, vang vọng thật lâu, thật lâu…
--
Chân tình động, khắp núi non, cơn gió nhẹ đưa mây bay vạn dặm
Tìm giai nhân, tình khó gặp, ngự kiếm lướt qua khắp hồng trần.
Lượn đôi cánh, giữa trời cao, tâm bất tận
Tung hoành trong hàng ngàn năm, vòng luân hồi xoay.
Sao lại để cô đơn mãi, ta ở bên này thế giới
Nỗi nhớ tương tư dành cho người, sao có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ nói cho rõ, nói cho hết.
Chỉ mong được, một lần say,
Lại nhớ đến khuôn mặt người, vẫn mãi tìm kiếm để rồi tương phùng trong giấc mộng,
Từng giờ từng khắc, đều thấy ánh mắt người quyến luyến đến hàng vạn năm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…
Chương 1: Xuyên qua
“Ôi….!” Ý thức từ từ khôi phục, tôi lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn như thiêu như đốt, đành miễn cưỡng mở mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt chính là một xà nhà gỗ cũ kĩ, chỗ nào cũng giăng đầy mạng nhện xám cùng nước mưa không ngừng chảy xuống ở ba góc nhà hình tam giác.
Đây…Đây là nơi quỷ quái nào thế này? Tôi nhớ rõ là mình đã theo xe rơi xuống một vách núi đen, nhưng làm sao…hiện giờ lại ở trong một căn miếu đổ nát như thế này.
Cơn đau từ từ qua đi, tôi cuối cùng cũng thích ứng được với đau đớn trên cơ thể. Xem ra, những chuyện ngày xưa phải trải qua cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Tôi hơi nhếch miệng cười khổ.
Con ngươi khẽ đảo một vòng, thoáng nhìn thấy phía trước có bóng người, hình như là đang ngồi trước đống lửa. Trong lòng hiểu ra một chút, hẳn là khi tôi rơi xuống vách núi, người này đã có lòng tốt cứu mình. Phía ngoài, trời bắt đầu đổ mưa to, người này không có chỗ nào khác, đành đem tôi đến đây.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, kinh hãi, mặc kệ thân thể từ đầu đến chân đều đau đớn, lớn giọng hỏi:” Tiểu Vũ đâu? Không… Anh có nhìn thấy một cô bé ở cùng tôi không, anh…”
Loáng một cái… Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, đó là một nam tử. Hắn đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng, không có chút độ ấm nào đảo qua chỗ tôi, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi như bị sét đánh! Không phải vì ánh mắt của hắn, đừng nói là ánh mắt, ngay cả diện mạo của hắn tôi cũng chưa thấy rõ, mà là trang phục cổ đại trên người hắn… Tôi đi nhầm vào trường quay của bộ phim nào ư?
Tôi an ủi chính mình, nhất định là vậy rồi. Cũng khó trách, tôi nằm trên một chiếc giường đá trong căn miếu đổ nát – những thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng chỉ là trong lòng cảm thấy có gì không đúng lắm.
Không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người cao gầy ở cửa.
Tôi ngẩn đầu nhìn hắn, ngơ ngẩn nhìn mái tóc ướt của hắn bay bay trong gió, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, cùng với lúm đồng tiền hai bên tạo nên một nụ cười xinh đẹp. Trên mặt hắn, từ trán đến chóp mũi đều được một chiếc mặt nạ hình trăng khuyết che khuất. Tôi chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài che phủ đôi mắt màu xanh lam kia, mang theo ý cười đến gần mình.
Tôi chưa từng nghĩ ở Trung Quốc lại có người sở hữu được màu mắt này, hệt như có thể hút lấy hồn phách người khác. Là con lai sao?
“Cô không sao chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như thủy tinh vang lên. Đây là giọng nói của thiên tiên ư?
Tôi khó khăn nuốt nước miếng xuống, vô thức gật đầu.
Hắn mỉm cười sờ sờ trán tôi, một cảm giác mát lạnh, dễ chịu lan tràn. Tôi như muốn ngây ngất trong cảm giác đó. Đây nhất định là ngôi sao nào đó được mời đến đóng phim rồi. Hơn nữa là một ngôi sao lớn, cảm giác còn tài năng hơn những người mà bản thân từng gặp qua trước đây.
Chao ôi, từ khi nào mà ông trời lại chiếu cố tôi thế này, rơi xuống vách núi còn được an bài một cuộc hội ngộ tốt đẹp như vậy.
Khoan đã, vách núi đen! Tôi hung hăng nguyền rủa mình một trận, nắm lấy tay hắn, có lẽ bởi vì tay tôi quá nóng, hắn khẽ run lên. Nhưng tôi vẫn chưa phát hiện, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ đâu? Những người khác trên xe đâu?”
Hắn vừa ngờ vực, vừa khó hiểu nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Lòng bắt đầu trầm xuống, hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ bản thân cố lên, ngẩn đầu hỏi:” Là anh đã cứu tôi sao?”
Hắn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ như tiếng suối chảy vang lên:” Là Bộ Sát phát hiện cô nương trong khe núi, khi đó cô nương bị thương rất nặng, sốt cao sắp chết, là ta cứu sống cô.”
Bộ Sát? Tên gì mà quái gở thế, chắc là người vừa mới ngồi cạnh anh ta bên đống lửa. Tôi cảm kích nhìn hắn cười cười, không nghĩ đến điều này lại động đến vết thương trên mặt, đau đến mức muốn nhe răng trợn mắt. Dẫu vậy, vẫn không quên mà tiếp tục hỏi:” Vậy hai người các anh có hay không nhìn thấy những người khác bên cạnh tôi, hay là thấy mấy cái xe linh tinh…”
Hắn vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cúi xuống nhẹ nhàng giúp tôi đứng lên, nói:” Cô nương, cơn sốt của cô vừa mới dịu xuống một chút, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Vẫn là nên uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút?”. Tôi lúc này mới chú ý đến bàn tay kia đang cầm một chén thuốc, ngón tay thon dài đặt trên miệng chén sứ thô, màu đen của nước thuốc lại càng tôn lên làn da trắng nõn đến kì lạ.
Nhưng tôi lúc này làm gì có tâm tình mà chiêm ngưỡng đôi tay đẹp đẽ đó hay cảm kích sự quan tâm của anh ta. Nhìn chằm chằm vào chén thuốc đen như mực, sức lực toàn thân tôi lập tức như bị rút hết, cuối cùng cũng không chống đỡ được cơ thể, vô lực ngã xuống tay hắn.
Tôi hiện giờ gần như có thể khẳng định, tình huống thối nát nhất đã xảy ra trên người mình - xuyên không rồi.
Nhưng trong cái rủi có cái may, tôi nhìn xuống quân áo trên người mình, tuy rằng đã toàn là bùn đất, nhưng vẫn đúng là bộ đồ lúc trước, chiếc ba lô trên lưng vẫn yên ổn nằm trong tay. Haizzz! Ít nhất thì cũng không nhập vào thân xác người khác!
Đến lúc này tôi mới nhận ra tay phải mình vẫn nắm một thứ đồ gì đó, tôi vừa cầm lên nhìn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Những chuyện xảy ra trước khi rơi xuống vách núi dần dần hiện ra rõ ràng trong đầu, những kí ức này tôi hy vọng vĩnh viễn không cần phải nhớ lại.
Ngắm nghía thứ làm bằng kim loại nhỏ trong tay mình, ở hiện đại, nếu không phải thuộc về cảnh sát, tuyệt đối chính là hàng buôn lậu trái pháp luật - súng lục!
Đó là Trước khi rơi xuống vách núi, tôi đoạt được nó khi đánh tên bắt cóc…
Mở Đầu
Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt
Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình.
Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện
Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt.
Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới
Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết.
Không tham gì, chỉ cần một mong ước.
Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng.
Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay.
--
Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không.
Lời ca kia là gì, tôi rất muốn nghe cho rõ, lại chống cự không nổi dần dần mất đi ý thức. Cuối cùng, tất cả trên thế gian này, với tôi, đều mơ màng rời xa.
Giữa không trung, một vầng sáng rực rỡ phát ra từ ngực tôi, lan tỏa, trong nháy mắt bao phủ cả sơn cốc.
Từ rất xa dường như tiếng ca bi thương lại vang lên, rung động lòng người, quẩn quanh muốn bước vào thế gian này, vang vọng thật lâu, thật lâu…
--
Chân tình động, khắp núi non, cơn gió nhẹ đưa mây bay vạn dặm
Tìm giai nhân, tình khó gặp, ngự kiếm lướt qua khắp hồng trần.
Lượn đôi cánh, giữa trời cao, tâm bất tận
Tung hoành trong hàng ngàn năm, vòng luân hồi xoay.
Sao lại để cô đơn mãi, ta ở bên này thế giới
Nỗi nhớ tương tư dành cho người, sao có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ nói cho rõ, nói cho hết.
Chỉ mong được, một lần say,
Lại nhớ đến khuôn mặt người, vẫn mãi tìm kiếm để rồi tương phùng trong giấc mộng,
Từng giờ từng khắc, đều thấy ánh mắt người quyến luyến đến hàng vạn năm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên…
Chương 1: Xuyên qua
“Ôi….!” Ý thức từ từ khôi phục, tôi lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn như thiêu như đốt, đành miễn cưỡng mở mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt chính là một xà nhà gỗ cũ kĩ, chỗ nào cũng giăng đầy mạng nhện xám cùng nước mưa không ngừng chảy xuống ở ba góc nhà hình tam giác.
Đây…Đây là nơi quỷ quái nào thế này? Tôi nhớ rõ là mình đã theo xe rơi xuống một vách núi đen, nhưng làm sao…hiện giờ lại ở trong một căn miếu đổ nát như thế này.
Cơn đau từ từ qua đi, tôi cuối cùng cũng thích ứng được với đau đớn trên cơ thể. Xem ra, những chuyện ngày xưa phải trải qua cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Tôi hơi nhếch miệng cười khổ.
Con ngươi khẽ đảo một vòng, thoáng nhìn thấy phía trước có bóng người, hình như là đang ngồi trước đống lửa. Trong lòng hiểu ra một chút, hẳn là khi tôi rơi xuống vách núi, người này đã có lòng tốt cứu mình. Phía ngoài, trời bắt đầu đổ mưa to, người này không có chỗ nào khác, đành đem tôi đến đây.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, kinh hãi, mặc kệ thân thể từ đầu đến chân đều đau đớn, lớn giọng hỏi:” Tiểu Vũ đâu? Không… Anh có nhìn thấy một cô bé ở cùng tôi không, anh…”
Loáng một cái… Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, đó là một nam tử. Hắn đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng, không có chút độ ấm nào đảo qua chỗ tôi, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tôi như bị sét đánh! Không phải vì ánh mắt của hắn, đừng nói là ánh mắt, ngay cả diện mạo của hắn tôi cũng chưa thấy rõ, mà là trang phục cổ đại trên người hắn… Tôi đi nhầm vào trường quay của bộ phim nào ư?
Tôi an ủi chính mình, nhất định là vậy rồi. Cũng khó trách, tôi nằm trên một chiếc giường đá trong căn miếu đổ nát – những thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng chỉ là trong lòng cảm thấy có gì không đúng lắm.
Không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người cao gầy ở cửa.
Tôi ngẩn đầu nhìn hắn, ngơ ngẩn nhìn mái tóc ướt của hắn bay bay trong gió, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, cùng với lúm đồng tiền hai bên tạo nên một nụ cười xinh đẹp. Trên mặt hắn, từ trán đến chóp mũi đều được một chiếc mặt nạ hình trăng khuyết che khuất. Tôi chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài che phủ đôi mắt màu xanh lam kia, mang theo ý cười đến gần mình.
Tôi chưa từng nghĩ ở Trung Quốc lại có người sở hữu được màu mắt này, hệt như có thể hút lấy hồn phách người khác. Là con lai sao?
“Cô không sao chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như thủy tinh vang lên. Đây là giọng nói của thiên tiên ư?
Tôi khó khăn nuốt nước miếng xuống, vô thức gật đầu.
Hắn mỉm cười sờ sờ trán tôi, một cảm giác mát lạnh, dễ chịu lan tràn. Tôi như muốn ngây ngất trong cảm giác đó. Đây nhất định là ngôi sao nào đó được mời đến đóng phim rồi. Hơn nữa là một ngôi sao lớn, cảm giác còn tài năng hơn những người mà bản thân từng gặp qua trước đây.
Chao ôi, từ khi nào mà ông trời lại chiếu cố tôi thế này, rơi xuống vách núi còn được an bài một cuộc hội ngộ tốt đẹp như vậy.
Khoan đã, vách núi đen! Tôi hung hăng nguyền rủa mình một trận, nắm lấy tay hắn, có lẽ bởi vì tay tôi quá nóng, hắn khẽ run lên. Nhưng tôi vẫn chưa phát hiện, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ đâu? Những người khác trên xe đâu?”
Hắn vừa ngờ vực, vừa khó hiểu nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Lòng bắt đầu trầm xuống, hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ bản thân cố lên, ngẩn đầu hỏi:” Là anh đã cứu tôi sao?”
Hắn gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ như tiếng suối chảy vang lên:” Là Bộ Sát phát hiện cô nương trong khe núi, khi đó cô nương bị thương rất nặng, sốt cao sắp chết, là ta cứu sống cô.”
Bộ Sát? Tên gì mà quái gở thế, chắc là người vừa mới ngồi cạnh anh ta bên đống lửa. Tôi cảm kích nhìn hắn cười cười, không nghĩ đến điều này lại động đến vết thương trên mặt, đau đến mức muốn nhe răng trợn mắt. Dẫu vậy, vẫn không quên mà tiếp tục hỏi:” Vậy hai người các anh có hay không nhìn thấy những người khác bên cạnh tôi, hay là thấy mấy cái xe linh tinh…”
Hắn vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cúi xuống nhẹ nhàng giúp tôi đứng lên, nói:” Cô nương, cơn sốt của cô vừa mới dịu xuống một chút, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Vẫn là nên uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút?”. Tôi lúc này mới chú ý đến bàn tay kia đang cầm một chén thuốc, ngón tay thon dài đặt trên miệng chén sứ thô, màu đen của nước thuốc lại càng tôn lên làn da trắng nõn đến kì lạ.
Nhưng tôi lúc này làm gì có tâm tình mà chiêm ngưỡng đôi tay đẹp đẽ đó hay cảm kích sự quan tâm của anh ta. Nhìn chằm chằm vào chén thuốc đen như mực, sức lực toàn thân tôi lập tức như bị rút hết, cuối cùng cũng không chống đỡ được cơ thể, vô lực ngã xuống tay hắn.
Tôi hiện giờ gần như có thể khẳng định, tình huống thối nát nhất đã xảy ra trên người mình - xuyên không rồi.
Nhưng trong cái rủi có cái may, tôi nhìn xuống quân áo trên người mình, tuy rằng đã toàn là bùn đất, nhưng vẫn đúng là bộ đồ lúc trước, chiếc ba lô trên lưng vẫn yên ổn nằm trong tay. Haizzz! Ít nhất thì cũng không nhập vào thân xác người khác!
Đến lúc này tôi mới nhận ra tay phải mình vẫn nắm một thứ đồ gì đó, tôi vừa cầm lên nhìn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Những chuyện xảy ra trước khi rơi xuống vách núi dần dần hiện ra rõ ràng trong đầu, những kí ức này tôi hy vọng vĩnh viễn không cần phải nhớ lại.
Ngắm nghía thứ làm bằng kim loại nhỏ trong tay mình, ở hiện đại, nếu không phải thuộc về cảnh sát, tuyệt đối chính là hàng buôn lậu trái pháp luật - súng lục!
Đó là Trước khi rơi xuống vách núi, tôi đoạt được nó khi đánh tên bắt cóc…
/107
|