- Tôi…tôi…
Giọng hắn trở nên run hơn, tay chân cũng mềm nhũn ra, đứng không vững, ngồi thụp xuống ghế. Ông bác sĩ đỡ lấy hắn:
- Thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi thôi! Cậu cứ yên tâm, bây giờ cô bé rất bình an!
- Tôi…tôi…không dám nói với cô ấy… cô ấy sẽ càng đau đớn hơn khi biết mình mắc phải căn bệnh này…….
Ông bác sĩ nhìn hắn. 2 đôi mắt hắn đã đỏ lên, hắn đang kìm chế nước mắt.
- Thiếu gia, cậu yêu cô bé đó?
- ….
- Nếu yêu nhiều như thế, cậu hãy khuyên cô bé nhập viện càng sớm càng tốt, vì có như thế, mới cứu sống được!
- Tỉ lệ là bao nhiêu?
- 80%, nếu phẫu thuật thành công, căn bệnh này sẽ khỏi hẳn hoàn toàn!
- 80%????
- Đúng, tỉ lệ thành công sắc xuất như vậy, nếu để lâu, e là…
- Tôi biết rồi…. Cô ấy đang ở đâu?
- Phòng hồi sức! thưa thiếu gia.
Hắn bước lẹ đến phòng hồi sức, mở cửa, bước vào.
Nó đang nằm trên chiếc giường trắng, nó đã 3 lần vào đây và nằm trên chiếc giường trắng này. Nhưng lần này khác, lần này là vì hắn…
Hắn ngồi im nhìn ngắm nó. Sẽ nói gì với nó bây giờ, sẽ phải thế nào để nó hiểu?
Đã 1h sáng, đôi mắt hắn vẫn mở to và nhìn vào nó… Tỉnh lại đi….
Vì mệt quá, hắn cũng thiếp đi ngay sau đó…
Chỉ Cần Tôi Yêu Em Là Đủ!
Chỉ Cần Em Sống, Tôi Có Thể Đánh Đổi Bất Cứ Giá Nào!
Chỉ Cần Thấy Em Trên Đời, Tôi Sẽ Làm Tất Cả!
Nó tỉnh sau cơn mơ có hình bóng hắn…
Và ngay trước mặt nó lúc này là khuôn mặt điển trai, rực rỡ của hắn khi ngủ, nhưng có vẻ không được thoải mái, vì đôi lông mày kia cứ giật giật…Hắn vẫn ngồi đây và đang ngủ… đôi tay hắn đang nắm chặt lấy tay nó… Vậy là hắn chưa chết… hắn còn sống trong vụ tai nạn kia… mà không… hắn chẳng hề có lấy 1 vết thương… Điều đó làm nó thoải mái và an tâm…
Nó muốn rút tay ra khỏi tay hắn, vì tay nó bắt đầu tê vì hắn nắm quá chặt, nhưng không nỡ đánh thức hắn dậy, dành nhắm mắt ngủ tiếp…
Tay nó càng tên hơn, liền giật lên, làm hắn choàng tỉnh, thả đôi tay của mình ra:
- Em tỉnh rồi à? Nhược Hi?
Hắn tiện tay bấm cái nút đỏ bên cạnh, bác sĩ lập tức đi vào. Cũng là lúc nó mở đôi mắt to. Bác sĩ khám cho nó, rồi nói:
- Thưa thiếu gia, tình hình đã ổn, nhưng mong cậu nhanh chóng nói với tiểu thư!
Hắn trở nên bối rối. Nó cũng hơi giật mình, gặm hỏi:
- Tôi bị làm sao à?
- Không…. Cô…cô…không sao cả…
- Vậy tại sao Bác sĩ…
- Được rồi, tôi nhờ người đi mua đồ ăn sáng!
Hắn lập tức đứng dậy và gọi điện thoại cho ai đó, chắc là ông Lam.
Gọi xong, hắn nhét chiếc Iphone vào túi quần, rồi ngả người lên chiếc ghế chẳng phải sô pha!@@
Nó nhìn hắn chăm chăm, rồi như phát hiện ra điều gì đó, hỏi:
- Đôi mắt của cậu….chúng thâm cuồng rồi kìa! Đêm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?
- Chính xác là 1h3p sáng!
Nó nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi tiếp:
- Sao lại như thế? Đừng nói, đêm qua, cậu ngồi đây canh tôi nhé?
- Đúng là như vậy!
Nó thôi không nắm tay hắn, phụng phịu:
- Cậu thật là… Thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ ngủ muộn như cậu mà cũng đòi thức đêm như bọn học hành chúng tôi à?
- Vì cô, tôi có thể không cần ngủ!
Giọng hắn trở nên run hơn, tay chân cũng mềm nhũn ra, đứng không vững, ngồi thụp xuống ghế. Ông bác sĩ đỡ lấy hắn:
- Thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi thôi! Cậu cứ yên tâm, bây giờ cô bé rất bình an!
- Tôi…tôi…không dám nói với cô ấy… cô ấy sẽ càng đau đớn hơn khi biết mình mắc phải căn bệnh này…….
Ông bác sĩ nhìn hắn. 2 đôi mắt hắn đã đỏ lên, hắn đang kìm chế nước mắt.
- Thiếu gia, cậu yêu cô bé đó?
- ….
- Nếu yêu nhiều như thế, cậu hãy khuyên cô bé nhập viện càng sớm càng tốt, vì có như thế, mới cứu sống được!
- Tỉ lệ là bao nhiêu?
- 80%, nếu phẫu thuật thành công, căn bệnh này sẽ khỏi hẳn hoàn toàn!
- 80%????
- Đúng, tỉ lệ thành công sắc xuất như vậy, nếu để lâu, e là…
- Tôi biết rồi…. Cô ấy đang ở đâu?
- Phòng hồi sức! thưa thiếu gia.
Hắn bước lẹ đến phòng hồi sức, mở cửa, bước vào.
Nó đang nằm trên chiếc giường trắng, nó đã 3 lần vào đây và nằm trên chiếc giường trắng này. Nhưng lần này khác, lần này là vì hắn…
Hắn ngồi im nhìn ngắm nó. Sẽ nói gì với nó bây giờ, sẽ phải thế nào để nó hiểu?
Đã 1h sáng, đôi mắt hắn vẫn mở to và nhìn vào nó… Tỉnh lại đi….
Vì mệt quá, hắn cũng thiếp đi ngay sau đó…
Chỉ Cần Tôi Yêu Em Là Đủ!
Chỉ Cần Em Sống, Tôi Có Thể Đánh Đổi Bất Cứ Giá Nào!
Chỉ Cần Thấy Em Trên Đời, Tôi Sẽ Làm Tất Cả!
Nó tỉnh sau cơn mơ có hình bóng hắn…
Và ngay trước mặt nó lúc này là khuôn mặt điển trai, rực rỡ của hắn khi ngủ, nhưng có vẻ không được thoải mái, vì đôi lông mày kia cứ giật giật…Hắn vẫn ngồi đây và đang ngủ… đôi tay hắn đang nắm chặt lấy tay nó… Vậy là hắn chưa chết… hắn còn sống trong vụ tai nạn kia… mà không… hắn chẳng hề có lấy 1 vết thương… Điều đó làm nó thoải mái và an tâm…
Nó muốn rút tay ra khỏi tay hắn, vì tay nó bắt đầu tê vì hắn nắm quá chặt, nhưng không nỡ đánh thức hắn dậy, dành nhắm mắt ngủ tiếp…
Tay nó càng tên hơn, liền giật lên, làm hắn choàng tỉnh, thả đôi tay của mình ra:
- Em tỉnh rồi à? Nhược Hi?
Hắn tiện tay bấm cái nút đỏ bên cạnh, bác sĩ lập tức đi vào. Cũng là lúc nó mở đôi mắt to. Bác sĩ khám cho nó, rồi nói:
- Thưa thiếu gia, tình hình đã ổn, nhưng mong cậu nhanh chóng nói với tiểu thư!
Hắn trở nên bối rối. Nó cũng hơi giật mình, gặm hỏi:
- Tôi bị làm sao à?
- Không…. Cô…cô…không sao cả…
- Vậy tại sao Bác sĩ…
- Được rồi, tôi nhờ người đi mua đồ ăn sáng!
Hắn lập tức đứng dậy và gọi điện thoại cho ai đó, chắc là ông Lam.
Gọi xong, hắn nhét chiếc Iphone vào túi quần, rồi ngả người lên chiếc ghế chẳng phải sô pha!@@
Nó nhìn hắn chăm chăm, rồi như phát hiện ra điều gì đó, hỏi:
- Đôi mắt của cậu….chúng thâm cuồng rồi kìa! Đêm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?
- Chính xác là 1h3p sáng!
Nó nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi tiếp:
- Sao lại như thế? Đừng nói, đêm qua, cậu ngồi đây canh tôi nhé?
- Đúng là như vậy!
Nó thôi không nắm tay hắn, phụng phịu:
- Cậu thật là… Thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ ngủ muộn như cậu mà cũng đòi thức đêm như bọn học hành chúng tôi à?
- Vì cô, tôi có thể không cần ngủ!
/87
|