Sau khi đồng ý với lời cầu hôn, cả hai cũng không lập tức kết hôn ngay.
Đến hôm thứ ba, Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ đều xin nghỉ làm đến nhà
Nhạc Nha, sau đó dẫn cô ra ngoài ăn cơm, nếu gọi cho văn vẻ thì là để cô
hưởng thụ cuộc sống độc thân lần cuối cùng.
Đúng lúc Nhạc Nha cũng không phải đến công ty nên đi chung với mấy
cô ấy.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Thật không ngờ Trần Dạng lại chơi lớn đến vậy, sau
này tụi tớ phải làm sao đây, dù có làm gì cũng cảm thấy chênh lệch quá
lớn.”
Nếu Lương Thiên không chuẩn bị cho tốt vào thì cô ấy nhất định sẽ
không dễ dàng đồng ý ngay đâu.
Tuy cô ấy không cần phải được cầu hôn hoành tráng như vậy, nhưng
nhìn thấy những gì mà Nhạc Nha nhận được, cô ấy đã cảm thấy tim mình
rung động y như thời thiếu nữ rồi, đại đa số mấy cô gái đều mơ ước được
người yêu cầu hôn giống vậy một lần.
Tô Tuệ phì cười: “Sợ cái gì, cậu cứ nói thẳng với Lương Thiên, cậu ta
dám không làm cho cậu thì cậu cứ đánh một trận, đảm bảo cậu ta sẽ đồng
ý ngay.”
Tạ Khinh Ngữ trợn mắt, “Tớ đâu có điên.”
Nhạc Nha ngồi bên cạnh nói: “Tớ còn tưởng hai cậu cứ thế đi lãnh
chứng luôn chứ.”
Cô ấy sống chung với Lương Thiên được một thời gian ngắn rồi, hầu
như không hề có bất kì mâu thuẫn nào, nghiêm túc mà nói thì đều là do
Lương Thiên lúc nào cũng nghe theo lời của Tạ Khinh Ngữ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Đâu có dễ vậy.”
Nếu làm vậy thì đơn giản quá, tuy cô ấy không cần xa hoa nhưng cũng
muốn đối phương để tâm một chút.
Nếu như Lương Thiên thật sự nghĩ rằng chỉ cần nhẹ nhàng như vậy là
có thể rước cô về nhà thì cậu ta sai lầm rồi, cô ấy không muốn mọi thứ
giản đơn như vậy.
Tô Tuệ ăn hết một xâu thịt nướng, “Bây giờ trên Weibo cũng đang bàn
luận về chuyện của hai cậu nè, cậu nói thử xem, nếu giờ tớ lên tiết lộ
thêm một vài chi tiết nữa thì tớ cũng sẽ thơm lây phải không.”
Nhạc Nha bị cô ấy chọc cười, “Cậu có thể nói với Tô Thành để cậu ấy
nâng cậu thành người nổi tiếng mà.”
Tô Tuệ khoát khoát tay, “Thôi, làm vậy mệt chết đi được, tớ chỉ cần mỗi
ngày đăng tin lên Weibo liền được mấy ngàn bình luận thôi, như vậy là
thoải mái nhất.”
Làm người nổi tiếng còn phải quay phim, nếu như không có tài năng
thiên phú gì thì sẽ bị mắng chửi, đôi lúc còn bị đám dân mạng bôi đen,
cuối cùng có khi còn liên lụy cả Tô Thành.
Tạ Khinh Ngữ giả vờ cầm điện thoại lên, “Để tớ nói với Tô Thành.”
“Đừng.” Tô Tuệ lắc đầu, “Tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Nguyệt Nha,
fan trên Weibo của cậu tăng nhanh thiệt đó, cậu có định đăng tin trả lời gì
không?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Tớ không biết trả lời gì hết.”
Cô đã đọc qua một số bình luận, hầu như đều là chúc phúc, một số
người thì tò mò chuyện trước kia giữa cô và Trần Dạng, số còn lại đúng là
fan hâm mộ của cô.
Có một số kẻ vào mắng chửi cô đã bị cô thẳng tay xóa sạch.
Lần đầu tiên đọc được những bình luận đó, cô thật sự rất tức giận,
phần lớn đều nói cô không xứng với Trần Dạng, còn nói cô đã phẩu thuật
thẩm mỹ, đây không phải là nhan sắc thật của cô.
Nhạc Nha đọc qua một lần rồi không ngó ngàng tới nữa.
Thay vì tranh luận với những kẻ buông lời mỉa mai thế này, cô chuyển
sang ngồi đọc bình luận của các cô gái kêu gào đòi ăn cẩu lương, mấy cô
ấy lúc nào cũng than thở mình cần thêm đường ngọt cho cuộc sống ảm
đảm này.
“Thật ra có chuyện này tớ không biết có nên nói hay không nữa.” Tô
Tuệ chớp mắt, “Cậu cần thử nghiệm trước chuyện kia cái đã, lỡ đâu Trần
Dạng không được thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này
của cả hai à.”
Nhạc Nha: “...”
Chuyện này thật khó lên tiếng quá đi mất, cô cũng không dám nói với
Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ là mình và Trần Dạng đã làm chuyện đó rồi.
Cô đỏ bừng cả mặt.
Tô Tuệ hiểu lầm là do cô ngại, cười nói: “Tớ nói thật mà, bây giờ có
nhiều cặp trước khi kết hôn đều sẽ quan hệ trước xem sao đó.”
Ngược lại Tạ Khinh Ngữ không hề có khái niệm này, “Cậu đừng có nói
nữa, tính cách Nguyệt Nha thế nào chẳng lẽ cậu không biết.”
Tô Tuệ mơ màng, “Nhưng lỡ đâu Trần Dạng không được thì sao?”
Tạ Khinh Ngữ lảng sang chuyện khác: “Trần Dạng mới công bố game
mới, chắc sẽ rảnh một thời gian phải không, hay là tụi mình đi du lịch
chung một chuyến đi?”
Đã lâu cả đám chưa tụ họp với nhau rồi.
Hình như lần cuối cùng có mặt đông đủ tất cả mọi người là lần qua
nước ngoài thăm Nhạc Nha thì phải, sau này cả nhóm đều bận rộn công
việc, phần ai người đó lo.
Nhạc Nha suy nghĩ, chắc cũng được.
Cô nói nhỏ: “Để tớ hỏi anh ấy đã.”
“Còn phải hỏi nữa.” Tô Tuệ cười thành tiếng, “Nếu cậu nói muốn đi du
lịch mà Trần Dạng không đồng ý thì chắc chắn có chuyện mờ ám rồi.”
Vị hôn thê rủ đi du lịch chung, có người đàn ông nào không muốn đi
cùng chứ.
Trần Dạng theo đuổi Nhạc Nha nhiều năm như vậy, từ thời cấp ba đã
không thèm che giấu, bây giờ cả hai cũng sắp kết hôn, nhất định là anh
không muốn nhịn thêm giây phút nào nữa rồi.
Nhạc Nha nói: “Lỡ đâu anh ấy bận công chuyện thì sao, cậu đừng có nói
chắc chắn vậy.”
Tô Tuệ nhíu mày, “Cậu còn không tin tớ nữa, vậy tụi mình cá cược đi, cá
thử tối ngày đầu tiên cậu sẽ ngủ với ai, nếu Trần Dạng không tới thì tớ
ngủ một mình, cậu ngủ chung với Khinh Ngữ, còn nếu Trần Dạng tới thì
cậu ngủ chung với tớ.”
Ngay từ đầu Nhạc Nha đã bị cô ấy xoay vòng, cuối cùng cũng nhận ra
mục đích của cô ấy, “Tớ đi chơi với mấy cậu, đương nhiên là ngủ chung
với mấy cậu rồi.”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cũng không phải nhất định thế đâu, Trần Dạng tới
mà không ôm cậu đi thì tớ thề sẽ chôn mình trên đảo mãi mãi.”
Tai Nhạc Nha giật giật, “Mấy cậu đừng có nói mò.”
Hai người họ nhìn cô chằm chằm, “Ai nói mò, không tin cậu cứ thử xem,
nhiệm vụ rủ Trần Dạng đi chung với tụi mình sẽ giao lại cho cậu, còn tớ
gọi cho Lương Thiên với Triệu Minh Nhật, càng đông người càng náo
nhiệt.”
Tô Tuệ nói: “Hay rủ Tô Thành luôn?”
Thật ra Tô Thành không quen thân với nhóm Trần Dạng lắm, nhưng
mỗi lần gặp nhau cũng sẽ gật đầu chào hỏi, dù sao thì người yêu của bọn
họ cũng là bạn thân mà.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Vậy cậu rủ thử xem.”
Tối đó về đến nhà, Nhạc Nha chơi với mèo nhỏ một lát, bây giờ nhóc
mèo năm xưa đã mập lên rất nhiều, cô ôm không nổi nữa, sau đó lại quay
sang cho thỏ con ăn.
Xong xuôi hết, cô chuyển sang nằm lỳ trên giường gọi điện cho Trần
Dạng.
Chuông điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nghe máy: “Chưa
ngủ nữa à?”
Nhạc Nha dịu dàng nói: “Bây giờ mới mấy giờ mà bắt người ta đi ngủ
rồi.”
Trần Dạng nhìn đồng hồ, thì ra là vẫn còn sớm, chỉ là vào giờ này hai
ngày trước, anh và cô đang trên đường lên đỉnh núi.
Anh thấp giọng cười nói: “Nhớ anh à?”
Giọng nói trầm thấp xuyên qua ống nghe rơi vào tai cô, Nhạc Nha nhéo
nhéo vành tai, miệng thì phủ nhận: “Còn lâu.”
Trần Dạng vừa lục lọi đống văn kiện trên bàn vừa nói: “Hôm nay anh
bận nhiều việc, ngày mai sẽ dẫn em ra ngoài ăn.”
Nhạc Nha ừ một tiếng, nhớ tới đề xuất của Tạ Khinh Ngữ, cô do dự nói:
“Mà nè Trần Dạng, anh có ngày nghỉ nào không?”
Trần Dạng đáp: “Không có.”
Nhạc Nha hơi thất vọng, lại hơi tò mò: “Không phải anh là tổng giám
đốc của công ty hả? Sao không có ngày nghỉ nào vậy?”
Trần Dạng bật cười, “Thì đó, có nhiều việc cần anh...”
Nhạc Nha gật đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, mới ừ nhỏ: “Vậy
sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Động tác của Trần Dạng dừng lại, “Em không làm phiền gì đâu.”
Anh suy nghĩ vài giây, bỗng nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: “Sao tự nhiên
lại hỏi ngày nghỉ của anh, có chuyện gì à?”
Nhạc Nha ăn ngay nói thật: “Tô Tuệ với Tạ Khinh Ngữ muốn rủ em đi
du lịch, có tụi Lương Thiên và Triệu Minh Nhật nữa, mọi người gọi em rủ
anh đi chung luôn.”
Trần Dạng nhướng mày, “Cũng được.”
Đột ngột thế này, anh biết nhất định là chủ ý của Tạ Khinh Ngữ, gần đây
Nhạc Nha luôn nhu thuận, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Nhạc Nha nghi nhờ hỏi lại: “Không phải anh không có ngày nghỉ hả?”
“Bởi vì anh có thể nghỉ theo ý mình.” Trần Dạng hạ giọng nói: “Anh vẫn
phải có chút quyền lợi đó chứ.”
Nhạc Nha cong cong khóe mắt, “Vậy để em nói lại với mấy cậu ấy.”
Trần Dạng dặn: “Tối ngủ sớm một chút.”
Nhạc Nha ừ: “Anh cũng vậy nha, ngủ ngon.”
Trần Dạng nghĩ trong lòng, anh ngủ sớm thế nào được, đàn ông được
ăn tủy trong xương mới biết chỉ cần liếm qua thôi cũng thấy ngon, làm
sao có thể tình nguyện quay trở lại kiếp sống khổ hạnh nữa, nhưng mà
chỉ có một mình thì đành phải ngoan ngoãn đi ngủ thôi.
Tối hôm đó, Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ quyết định điểm đến của cả nhóm.
Thậm chí lúc Nhạc Nha còn đang mơ mơ màng màng thì các cô ấy đã
mua vé máy bay xong, sau đó cô mới chợt nhớ ra phải hỏi điểm đến, là
một hải đảo, trước kia cũng không nổi tiếng mấy, nhưng năm ngoái có
một bộ phim điện ảnh được quay tại đây nên bỗng chốc nơi này trở
thành địa điểm du lịch hàng đầu.
Trên đảo hạn chế số lượng người đến nên có thể đi đây đi đó thoải mái,
không sợ phải chen chúc, hơn nữa bây giờ không phải là mùa du lịch cao
điểm nên thường rất vắng khách.
Bởi vì chỉ cần bay thẳng từ đây đến một địa điểm gần đảo, sau đó lại
ngồi thuyền thêm một hai tiếng là tới nơi, mọi hoạt động vui chơi gói gọn
trên đảo nên toàn bộ hành trình vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Vào ngày xuất phát, mọi người hẹn gặp nhau ở sân bay.
Tô Thành đứng bên cạnh Tô Tuệ, cả một bộ dạng trầm mặc.
Tô Tuệ thì đang kích động, nhìn thấy Nhạc Nha liền vội vàng nghênh
đón, Trần Dạng đi theo phía sau kéo vali, chậm hơn bọn cô một xíu.
Tô Tuệ tò mò hỏi: “Mỗi lần cậu đi chung với Trần Dạng thường nói gì
vậy, tớ có cảm giác như giữa cậu với cậu ta cũng chẳng có chủ đề gì để nói
cả, cậu xem nãy giờ cậu ta chẳng nói câu nào hết kìa.”
Tạ Khinh Ngữ ở bên cạnh xen vào: “Là tại người ta không có hứng thú
nói chuyện với cậu thôi, chứ với Nhạc Nha đương nhiên là có nhiều chủ
đề để nói rồi.”
Nhạc Nha nhịn không được bật cười, “Nào có khoa trương như vậy.”
“Đương nhiên là có rồi.” Lương Thiên cũng góp giọng vào: “Lúc ở chung
với cậu, Dạng ca cũng cười nhiều hơn, trước kia cậu ta dường như không
khi nào cười luôn ấy.”
Thật ra anh cũng có cười, chỉ là không rõ ràng thôi.
Triệu Minh Nhật đẩy kính râm, “Chuyện này chưa rõ nữa sao, nếu là
người mình thích thì đương nhiên muốn cười thì cười, muốn nói chuyện
thì nói chuyện rồi.”
Mấy người họ ồ ạt lên máy bay.
Bên đảo kia và trong nước chênh lệch múi giờ mất mấy tiếng, nhưng
mấy người bọn cô không thể nào ngồi máy bay xuyên đêm cho nên đều
thống nhất chọn chuyến bay buổi sáng, lúc đáp xuống bên kia sẽ là rạng
sáng.
Hành trình lần này hoàn toàn do Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ lên kế hoạch,
ngay cả Lương Thiên trước khi đi muốn dò la tin tức cũng không thành
công.
Sau khi yên vị trên máy bay, Tạ Khinh Ngữ nhắn tin qua: “@Nhạc Nha,
tớ đặt phòng riêng cho hai cậu rồi, nếu như kết quả không tốt thì cậu nhớ
tranh thủ tìm cách khác đi đó, dù tình yêu quan trọng nhưng tương lai
của mình vẫn quan trọng hơn.”
Tô Tuệ nhắn lại: “Cái này mà để Trần Dạng nhìn thấy thì cậu chết chắc.”
Tạ Khinh Ngữ: “Không phải mấy ngày trước cậu chính là người cực lực
đồng ý với quyết định của tớ à, hôm nay cậu bị sao vậy, uổng công tớ
chuẩn bị nguyên một phòng lớn cho cậu với Tô Thành.”
Nhạc Nha nhìn bọn họ cậu một câu tôi một câu thảo luận về chuyện
Trần Dạng có được hay không, cả vấn đề hạnh phúc tương lai của cô nữa.
Cô lén nhìn sang Trần Dạng ở bên cạnh.
Hai người họ ngồi chung với nhau, cách nhóm Tạ Khinh Ngữ một
khoảng, hành khách ở ghế bên cạnh vẫn chưa đến, chắc là bị trễ chuyến
rồi.
Dựa theo những phổ cập khoa học trước kia của Tạ Khinh Ngữ, chắc
Trần Dạng cũng được tính là... mạnh mẽ rồi nhỉ.
Nhạc Nha nóng cả mặt, như thể đang phát nhiệt.
Trần Dạng quay đầu sang, thấy mặt cô ửng hồng, anh đưa tay sờ lên,
quan tâm hỏi: “Nóng hả?”
Nhạc Nha vội vàng lắc đầu.
Trần Dạng cứng quai hàm lại, chợt nghĩ tới gì đó, hỏi cô: “Vậy em đang
nghĩ đến chuyện gì vậy, sao mặt lại đỏ thế này?”
Nhạc Nha vội vàng phủ nhận: “Không có nghĩ gì hết.”
Trần Dạng nắm rõ tính cách của cô như lòng bàn tay, biết tỏng vừa rồi
cô có nghĩ đến hình ảnh gì đó, nhưng anh không tiếp tục ép hỏi nữa, chỉ
cúi đầu phủ lên môi cô.
Không gian chỗ ngồi không rộng lắm, Nhạc Nha nằm trong vòng tay của
anh, quanh chóp mũi đều là hương thơm trên trang phục của anh, hoàn
toàn bị anh quyến rũ đến mê muội.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài ấy cuối cùng cũng bị cắt ngang khi có tiếng
bước chân vang lên, Trần Dạng thả Nhạc Nha ra, “Lần sau đừng có nghĩ trong lòng, cứ trực tiếp hành động thế này nè.”
Nhạc Nha đỏ mặt, “Biến thái.”
Đôi mắt long lanh nước nhìn anh chằm chằm như vậy, Trần Dạng hơi ngứa ngáy trong người, hôn nhẹ lên mắt cô.
Nhạc Nha bị dọa sợ nhắm tịt mắt.
Trần Dạng lùi lại, lấy tay che mắt cô, nói: “Đừng có nhìn anh như vậy, anh không đảm bảo mình sẽ không làm gì đâu.”
Nhạc Nha đánh nhẹ lên tay anh một cái, thì thầm: “Anh có thể đứng đắn một chút không, ở đây là nơi đông người đó.”
Trần Dạng khẽ cười, không nói tiếp nữa.
Đến hôm thứ ba, Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ đều xin nghỉ làm đến nhà
Nhạc Nha, sau đó dẫn cô ra ngoài ăn cơm, nếu gọi cho văn vẻ thì là để cô
hưởng thụ cuộc sống độc thân lần cuối cùng.
Đúng lúc Nhạc Nha cũng không phải đến công ty nên đi chung với mấy
cô ấy.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Thật không ngờ Trần Dạng lại chơi lớn đến vậy, sau
này tụi tớ phải làm sao đây, dù có làm gì cũng cảm thấy chênh lệch quá
lớn.”
Nếu Lương Thiên không chuẩn bị cho tốt vào thì cô ấy nhất định sẽ
không dễ dàng đồng ý ngay đâu.
Tuy cô ấy không cần phải được cầu hôn hoành tráng như vậy, nhưng
nhìn thấy những gì mà Nhạc Nha nhận được, cô ấy đã cảm thấy tim mình
rung động y như thời thiếu nữ rồi, đại đa số mấy cô gái đều mơ ước được
người yêu cầu hôn giống vậy một lần.
Tô Tuệ phì cười: “Sợ cái gì, cậu cứ nói thẳng với Lương Thiên, cậu ta
dám không làm cho cậu thì cậu cứ đánh một trận, đảm bảo cậu ta sẽ đồng
ý ngay.”
Tạ Khinh Ngữ trợn mắt, “Tớ đâu có điên.”
Nhạc Nha ngồi bên cạnh nói: “Tớ còn tưởng hai cậu cứ thế đi lãnh
chứng luôn chứ.”
Cô ấy sống chung với Lương Thiên được một thời gian ngắn rồi, hầu
như không hề có bất kì mâu thuẫn nào, nghiêm túc mà nói thì đều là do
Lương Thiên lúc nào cũng nghe theo lời của Tạ Khinh Ngữ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Đâu có dễ vậy.”
Nếu làm vậy thì đơn giản quá, tuy cô ấy không cần xa hoa nhưng cũng
muốn đối phương để tâm một chút.
Nếu như Lương Thiên thật sự nghĩ rằng chỉ cần nhẹ nhàng như vậy là
có thể rước cô về nhà thì cậu ta sai lầm rồi, cô ấy không muốn mọi thứ
giản đơn như vậy.
Tô Tuệ ăn hết một xâu thịt nướng, “Bây giờ trên Weibo cũng đang bàn
luận về chuyện của hai cậu nè, cậu nói thử xem, nếu giờ tớ lên tiết lộ
thêm một vài chi tiết nữa thì tớ cũng sẽ thơm lây phải không.”
Nhạc Nha bị cô ấy chọc cười, “Cậu có thể nói với Tô Thành để cậu ấy
nâng cậu thành người nổi tiếng mà.”
Tô Tuệ khoát khoát tay, “Thôi, làm vậy mệt chết đi được, tớ chỉ cần mỗi
ngày đăng tin lên Weibo liền được mấy ngàn bình luận thôi, như vậy là
thoải mái nhất.”
Làm người nổi tiếng còn phải quay phim, nếu như không có tài năng
thiên phú gì thì sẽ bị mắng chửi, đôi lúc còn bị đám dân mạng bôi đen,
cuối cùng có khi còn liên lụy cả Tô Thành.
Tạ Khinh Ngữ giả vờ cầm điện thoại lên, “Để tớ nói với Tô Thành.”
“Đừng.” Tô Tuệ lắc đầu, “Tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Nguyệt Nha,
fan trên Weibo của cậu tăng nhanh thiệt đó, cậu có định đăng tin trả lời gì
không?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Tớ không biết trả lời gì hết.”
Cô đã đọc qua một số bình luận, hầu như đều là chúc phúc, một số
người thì tò mò chuyện trước kia giữa cô và Trần Dạng, số còn lại đúng là
fan hâm mộ của cô.
Có một số kẻ vào mắng chửi cô đã bị cô thẳng tay xóa sạch.
Lần đầu tiên đọc được những bình luận đó, cô thật sự rất tức giận,
phần lớn đều nói cô không xứng với Trần Dạng, còn nói cô đã phẩu thuật
thẩm mỹ, đây không phải là nhan sắc thật của cô.
Nhạc Nha đọc qua một lần rồi không ngó ngàng tới nữa.
Thay vì tranh luận với những kẻ buông lời mỉa mai thế này, cô chuyển
sang ngồi đọc bình luận của các cô gái kêu gào đòi ăn cẩu lương, mấy cô
ấy lúc nào cũng than thở mình cần thêm đường ngọt cho cuộc sống ảm
đảm này.
“Thật ra có chuyện này tớ không biết có nên nói hay không nữa.” Tô
Tuệ chớp mắt, “Cậu cần thử nghiệm trước chuyện kia cái đã, lỡ đâu Trần
Dạng không được thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này
của cả hai à.”
Nhạc Nha: “...”
Chuyện này thật khó lên tiếng quá đi mất, cô cũng không dám nói với
Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ là mình và Trần Dạng đã làm chuyện đó rồi.
Cô đỏ bừng cả mặt.
Tô Tuệ hiểu lầm là do cô ngại, cười nói: “Tớ nói thật mà, bây giờ có
nhiều cặp trước khi kết hôn đều sẽ quan hệ trước xem sao đó.”
Ngược lại Tạ Khinh Ngữ không hề có khái niệm này, “Cậu đừng có nói
nữa, tính cách Nguyệt Nha thế nào chẳng lẽ cậu không biết.”
Tô Tuệ mơ màng, “Nhưng lỡ đâu Trần Dạng không được thì sao?”
Tạ Khinh Ngữ lảng sang chuyện khác: “Trần Dạng mới công bố game
mới, chắc sẽ rảnh một thời gian phải không, hay là tụi mình đi du lịch
chung một chuyến đi?”
Đã lâu cả đám chưa tụ họp với nhau rồi.
Hình như lần cuối cùng có mặt đông đủ tất cả mọi người là lần qua
nước ngoài thăm Nhạc Nha thì phải, sau này cả nhóm đều bận rộn công
việc, phần ai người đó lo.
Nhạc Nha suy nghĩ, chắc cũng được.
Cô nói nhỏ: “Để tớ hỏi anh ấy đã.”
“Còn phải hỏi nữa.” Tô Tuệ cười thành tiếng, “Nếu cậu nói muốn đi du
lịch mà Trần Dạng không đồng ý thì chắc chắn có chuyện mờ ám rồi.”
Vị hôn thê rủ đi du lịch chung, có người đàn ông nào không muốn đi
cùng chứ.
Trần Dạng theo đuổi Nhạc Nha nhiều năm như vậy, từ thời cấp ba đã
không thèm che giấu, bây giờ cả hai cũng sắp kết hôn, nhất định là anh
không muốn nhịn thêm giây phút nào nữa rồi.
Nhạc Nha nói: “Lỡ đâu anh ấy bận công chuyện thì sao, cậu đừng có nói
chắc chắn vậy.”
Tô Tuệ nhíu mày, “Cậu còn không tin tớ nữa, vậy tụi mình cá cược đi, cá
thử tối ngày đầu tiên cậu sẽ ngủ với ai, nếu Trần Dạng không tới thì tớ
ngủ một mình, cậu ngủ chung với Khinh Ngữ, còn nếu Trần Dạng tới thì
cậu ngủ chung với tớ.”
Ngay từ đầu Nhạc Nha đã bị cô ấy xoay vòng, cuối cùng cũng nhận ra
mục đích của cô ấy, “Tớ đi chơi với mấy cậu, đương nhiên là ngủ chung
với mấy cậu rồi.”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cũng không phải nhất định thế đâu, Trần Dạng tới
mà không ôm cậu đi thì tớ thề sẽ chôn mình trên đảo mãi mãi.”
Tai Nhạc Nha giật giật, “Mấy cậu đừng có nói mò.”
Hai người họ nhìn cô chằm chằm, “Ai nói mò, không tin cậu cứ thử xem,
nhiệm vụ rủ Trần Dạng đi chung với tụi mình sẽ giao lại cho cậu, còn tớ
gọi cho Lương Thiên với Triệu Minh Nhật, càng đông người càng náo
nhiệt.”
Tô Tuệ nói: “Hay rủ Tô Thành luôn?”
Thật ra Tô Thành không quen thân với nhóm Trần Dạng lắm, nhưng
mỗi lần gặp nhau cũng sẽ gật đầu chào hỏi, dù sao thì người yêu của bọn
họ cũng là bạn thân mà.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Vậy cậu rủ thử xem.”
Tối đó về đến nhà, Nhạc Nha chơi với mèo nhỏ một lát, bây giờ nhóc
mèo năm xưa đã mập lên rất nhiều, cô ôm không nổi nữa, sau đó lại quay
sang cho thỏ con ăn.
Xong xuôi hết, cô chuyển sang nằm lỳ trên giường gọi điện cho Trần
Dạng.
Chuông điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nghe máy: “Chưa
ngủ nữa à?”
Nhạc Nha dịu dàng nói: “Bây giờ mới mấy giờ mà bắt người ta đi ngủ
rồi.”
Trần Dạng nhìn đồng hồ, thì ra là vẫn còn sớm, chỉ là vào giờ này hai
ngày trước, anh và cô đang trên đường lên đỉnh núi.
Anh thấp giọng cười nói: “Nhớ anh à?”
Giọng nói trầm thấp xuyên qua ống nghe rơi vào tai cô, Nhạc Nha nhéo
nhéo vành tai, miệng thì phủ nhận: “Còn lâu.”
Trần Dạng vừa lục lọi đống văn kiện trên bàn vừa nói: “Hôm nay anh
bận nhiều việc, ngày mai sẽ dẫn em ra ngoài ăn.”
Nhạc Nha ừ một tiếng, nhớ tới đề xuất của Tạ Khinh Ngữ, cô do dự nói:
“Mà nè Trần Dạng, anh có ngày nghỉ nào không?”
Trần Dạng đáp: “Không có.”
Nhạc Nha hơi thất vọng, lại hơi tò mò: “Không phải anh là tổng giám
đốc của công ty hả? Sao không có ngày nghỉ nào vậy?”
Trần Dạng bật cười, “Thì đó, có nhiều việc cần anh...”
Nhạc Nha gật đầu, chợt nhận ra anh không nhìn thấy, mới ừ nhỏ: “Vậy
sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Động tác của Trần Dạng dừng lại, “Em không làm phiền gì đâu.”
Anh suy nghĩ vài giây, bỗng nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: “Sao tự nhiên
lại hỏi ngày nghỉ của anh, có chuyện gì à?”
Nhạc Nha ăn ngay nói thật: “Tô Tuệ với Tạ Khinh Ngữ muốn rủ em đi
du lịch, có tụi Lương Thiên và Triệu Minh Nhật nữa, mọi người gọi em rủ
anh đi chung luôn.”
Trần Dạng nhướng mày, “Cũng được.”
Đột ngột thế này, anh biết nhất định là chủ ý của Tạ Khinh Ngữ, gần đây
Nhạc Nha luôn nhu thuận, căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Nhạc Nha nghi nhờ hỏi lại: “Không phải anh không có ngày nghỉ hả?”
“Bởi vì anh có thể nghỉ theo ý mình.” Trần Dạng hạ giọng nói: “Anh vẫn
phải có chút quyền lợi đó chứ.”
Nhạc Nha cong cong khóe mắt, “Vậy để em nói lại với mấy cậu ấy.”
Trần Dạng dặn: “Tối ngủ sớm một chút.”
Nhạc Nha ừ: “Anh cũng vậy nha, ngủ ngon.”
Trần Dạng nghĩ trong lòng, anh ngủ sớm thế nào được, đàn ông được
ăn tủy trong xương mới biết chỉ cần liếm qua thôi cũng thấy ngon, làm
sao có thể tình nguyện quay trở lại kiếp sống khổ hạnh nữa, nhưng mà
chỉ có một mình thì đành phải ngoan ngoãn đi ngủ thôi.
Tối hôm đó, Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ quyết định điểm đến của cả nhóm.
Thậm chí lúc Nhạc Nha còn đang mơ mơ màng màng thì các cô ấy đã
mua vé máy bay xong, sau đó cô mới chợt nhớ ra phải hỏi điểm đến, là
một hải đảo, trước kia cũng không nổi tiếng mấy, nhưng năm ngoái có
một bộ phim điện ảnh được quay tại đây nên bỗng chốc nơi này trở
thành địa điểm du lịch hàng đầu.
Trên đảo hạn chế số lượng người đến nên có thể đi đây đi đó thoải mái,
không sợ phải chen chúc, hơn nữa bây giờ không phải là mùa du lịch cao
điểm nên thường rất vắng khách.
Bởi vì chỉ cần bay thẳng từ đây đến một địa điểm gần đảo, sau đó lại
ngồi thuyền thêm một hai tiếng là tới nơi, mọi hoạt động vui chơi gói gọn
trên đảo nên toàn bộ hành trình vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Vào ngày xuất phát, mọi người hẹn gặp nhau ở sân bay.
Tô Thành đứng bên cạnh Tô Tuệ, cả một bộ dạng trầm mặc.
Tô Tuệ thì đang kích động, nhìn thấy Nhạc Nha liền vội vàng nghênh
đón, Trần Dạng đi theo phía sau kéo vali, chậm hơn bọn cô một xíu.
Tô Tuệ tò mò hỏi: “Mỗi lần cậu đi chung với Trần Dạng thường nói gì
vậy, tớ có cảm giác như giữa cậu với cậu ta cũng chẳng có chủ đề gì để nói
cả, cậu xem nãy giờ cậu ta chẳng nói câu nào hết kìa.”
Tạ Khinh Ngữ ở bên cạnh xen vào: “Là tại người ta không có hứng thú
nói chuyện với cậu thôi, chứ với Nhạc Nha đương nhiên là có nhiều chủ
đề để nói rồi.”
Nhạc Nha nhịn không được bật cười, “Nào có khoa trương như vậy.”
“Đương nhiên là có rồi.” Lương Thiên cũng góp giọng vào: “Lúc ở chung
với cậu, Dạng ca cũng cười nhiều hơn, trước kia cậu ta dường như không
khi nào cười luôn ấy.”
Thật ra anh cũng có cười, chỉ là không rõ ràng thôi.
Triệu Minh Nhật đẩy kính râm, “Chuyện này chưa rõ nữa sao, nếu là
người mình thích thì đương nhiên muốn cười thì cười, muốn nói chuyện
thì nói chuyện rồi.”
Mấy người họ ồ ạt lên máy bay.
Bên đảo kia và trong nước chênh lệch múi giờ mất mấy tiếng, nhưng
mấy người bọn cô không thể nào ngồi máy bay xuyên đêm cho nên đều
thống nhất chọn chuyến bay buổi sáng, lúc đáp xuống bên kia sẽ là rạng
sáng.
Hành trình lần này hoàn toàn do Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ lên kế hoạch,
ngay cả Lương Thiên trước khi đi muốn dò la tin tức cũng không thành
công.
Sau khi yên vị trên máy bay, Tạ Khinh Ngữ nhắn tin qua: “@Nhạc Nha,
tớ đặt phòng riêng cho hai cậu rồi, nếu như kết quả không tốt thì cậu nhớ
tranh thủ tìm cách khác đi đó, dù tình yêu quan trọng nhưng tương lai
của mình vẫn quan trọng hơn.”
Tô Tuệ nhắn lại: “Cái này mà để Trần Dạng nhìn thấy thì cậu chết chắc.”
Tạ Khinh Ngữ: “Không phải mấy ngày trước cậu chính là người cực lực
đồng ý với quyết định của tớ à, hôm nay cậu bị sao vậy, uổng công tớ
chuẩn bị nguyên một phòng lớn cho cậu với Tô Thành.”
Nhạc Nha nhìn bọn họ cậu một câu tôi một câu thảo luận về chuyện
Trần Dạng có được hay không, cả vấn đề hạnh phúc tương lai của cô nữa.
Cô lén nhìn sang Trần Dạng ở bên cạnh.
Hai người họ ngồi chung với nhau, cách nhóm Tạ Khinh Ngữ một
khoảng, hành khách ở ghế bên cạnh vẫn chưa đến, chắc là bị trễ chuyến
rồi.
Dựa theo những phổ cập khoa học trước kia của Tạ Khinh Ngữ, chắc
Trần Dạng cũng được tính là... mạnh mẽ rồi nhỉ.
Nhạc Nha nóng cả mặt, như thể đang phát nhiệt.
Trần Dạng quay đầu sang, thấy mặt cô ửng hồng, anh đưa tay sờ lên,
quan tâm hỏi: “Nóng hả?”
Nhạc Nha vội vàng lắc đầu.
Trần Dạng cứng quai hàm lại, chợt nghĩ tới gì đó, hỏi cô: “Vậy em đang
nghĩ đến chuyện gì vậy, sao mặt lại đỏ thế này?”
Nhạc Nha vội vàng phủ nhận: “Không có nghĩ gì hết.”
Trần Dạng nắm rõ tính cách của cô như lòng bàn tay, biết tỏng vừa rồi
cô có nghĩ đến hình ảnh gì đó, nhưng anh không tiếp tục ép hỏi nữa, chỉ
cúi đầu phủ lên môi cô.
Không gian chỗ ngồi không rộng lắm, Nhạc Nha nằm trong vòng tay của
anh, quanh chóp mũi đều là hương thơm trên trang phục của anh, hoàn
toàn bị anh quyến rũ đến mê muội.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài ấy cuối cùng cũng bị cắt ngang khi có tiếng
bước chân vang lên, Trần Dạng thả Nhạc Nha ra, “Lần sau đừng có nghĩ trong lòng, cứ trực tiếp hành động thế này nè.”
Nhạc Nha đỏ mặt, “Biến thái.”
Đôi mắt long lanh nước nhìn anh chằm chằm như vậy, Trần Dạng hơi ngứa ngáy trong người, hôn nhẹ lên mắt cô.
Nhạc Nha bị dọa sợ nhắm tịt mắt.
Trần Dạng lùi lại, lấy tay che mắt cô, nói: “Đừng có nhìn anh như vậy, anh không đảm bảo mình sẽ không làm gì đâu.”
Nhạc Nha đánh nhẹ lên tay anh một cái, thì thầm: “Anh có thể đứng đắn một chút không, ở đây là nơi đông người đó.”
Trần Dạng khẽ cười, không nói tiếp nữa.
/91
|