Vốn bên này là con đường nhỏ, nhiều vị khách đã ra về trước nên ánh
đèn cũng dần dần hạ xuống, do đó tia sáng này chớp nháy vô cùng đột
ngột.
Trần Dạng xoay lưng lại, che chắn cho Nhạc Nha còn chưa biết gì ở
đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng đến nơi vừa phát ra tia sáng kia.
Không có ai chắn tầm nhìn nên rất dễ tìm ra chỗ ẩn nấp.
Nhạc Nha hỏi: “Sao vậy?”
Cô không hề phát hiện ra tình huống vừa rồi, đang định rướn đầu nhìn
thử thì bị Trần Dạng giơ tay ngăn lại, “Có người chụp hình.”
Trần Dạng nhỏ giọng nói: “Em quay lưng lại, để anh đi xem thử.”
Nhạc Nha còn chưa kịp nói gì thì bên trong đã có người chạy ra, là
Lương Thiên đang sửa sang lại tóc tai của mình, “Gì thế?”
Trần Dạng hất cằm về phía trước.
Dù sao cũng đã quen nhau nhiều năm nên cả hai vô cùng ăn ý, Lương
Thiên nhanh chóng hiểu ra, chạy thẳng qua bên kia, tên paparazzi thấy
vậy liền chạy trốn.
Tất nhiên là chạy không kịp với Lương Thiên rồi.
Lương Thiên bắt được tên đó, giật lấy máy ảnh trên tay anh ta, đối
phương bắt đầu giãy dụa cởi áo mình ra.
Cậu ta bắt lấy tay của paparazzi, “Chụp lén à?”
Đối phương mạnh miệng nói: “Không có!”
Trần Dạng đi tới, cầm lấy máy ảnh, không ngoài dự đoán của anh, tấm
hình mới nhất chỉ vừa chụp cách đây vài phút.
Hơn nữa góc độ cũng vô cùng tốt, đúng lúc anh đang ôm Nhạc Nha nên
có thể thấy rõ mặt bên của cả hai.
Tuy Trần Dạng muốn công khai, nhưng cũng không muốn dùng cách
thức này.
Lương Thiên chỉ liếc mắt qua rồi dời đi ngay.
Nói thật, cậu ta cũng không biết có gì hay để chụp nữa, bọn họ đâu phải
người nổi tiếng trong giới giải trí, đâu được công chúng soi xét đến từng
hành vi cử chỉ một.
Nhạc Nha ở phía sau chỉ nghe thấy họ hình như đang nói gì đó, Trần
Dạng cúi đầu, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt cũng không hề vui vẻ chút nào.
Sắc mặt paparazzi cũng rất khó coi.
Cô không có ý định qua đó, chỉ đứng im tại chỗ.
Không bao lâu sau, paparazzi chủ động nhận lấy máy ảnh của mình
định xóa hết ảnh chụp bên trong, nhưng anh ta còn chưa kịp xóa đã nghe
thấy Trần Dạng nói thêm một câu.
Anh ta mờ mịt ngẩng đầu, sau đó đồng ý.
Dù sao bây giờ mình cũng đang nằm trong tay người ta, với lại yêu cầu
của Trần Dạng không hề quá đáng chút nào, chỉ là thiếu mất mấy tấm
hình thôi.
Nhạc Nha nhìn thôi đã thấy có gì đó không đúng.
Đợi paparazzi đi rồi, Lương Thiên với Trần Dạng mới trở lại, Trần Dạng
nhếch môi: “Đi thôi.”
Anh nắm tay Nhạc Nha.
Nhạc Nha nghi ngờ hỏi: “Mấy anh hồi nãy nói gì vậy?”
Lương Thiên ở bên cạnh cười ha hả, “Không cho cậu biết.”
Nhạc Nha: “...”
Phải nói Tạ Khinh Ngữ đánh cậu ta một trận mới được.
Lương Thiên nói xong cũng cảm thấy mình sai sai sao đó, dứt khoát
cười ngây ngô, hơn nữa còn có vụ vu oan Trần Dạng ăn vụng trước đó
nên vội vàng bôi mỡ lên chân bỏ của chạy lấy người trước.
Đến bãi đậu xe, Nhạc Nha lại hỏi một lần nữa: “Hồi nãy có phải anh ta
xóa hình chụp rồi không?”
Trần Dạng ừ.
Trong bãi đậu xe hơi tối, Nhạc Nha lại mặc váy dài, không biết giẫm vào
đâu mà bước chân lảo đảo ngã chúi người về phía trước.
Trần Dạng nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt cô lại.
Nhạc Nha vội vàng nắm lấy tay anh, hoảng sợ nói: “Làm em sợ muốn
chết... Đều tại anh chọn váy dài đó.”
Nhạc Dịch Kiện chọn váy chỉ dài đến đầu gối thôi.
Đối với câu oán trách Trần Dạng đầy hời hợt này, anh nhìn xuống đôi
giày cao gót của cô, trong tâm khẽ động, trực tiếp bế ngang cô lên.
Nhạc Nha “A” một tiếng.
Cô vô thức quàng tay qua cổ Tràn Dạng, anh cứ vậy ôm cô đến bên xe.
Lần duy nhất anh bế cô theo kiểu công chúa thế này hình như là hồi cấp
ba thì phải, cô nhớ mình còn mắng anh thần kinh, cho đến giờ ký ức đó
vẫn in sâu trong cô.
Nhớ lại chuyện đó, cô lại đỏ mặt xấu hổ.
Trần Dạng cúi đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, thấp giọng cười, “Có
phải em lại nghĩ đến chuyện gì rồi không?”
Nhạc Nha phủ nhận: “Không có.”
Kết quả vì chột dạ nên câu này chẳng có chút khí lực nào, nhỏ nhẹ mềm
mại, phối hợp với cách trang điểm và chiếc đầm tối nay thật đẹp không
sao tả xiết.
Nhạc Nha thấy anh nhìn mình chằm chằm, tai run run, nhắc anh: “Anh
để ý đường đi.”
Trần Dạng nhíu mày.
Tài xế đã sớm chờ trong xe, thấy Trần tổng ôm bạn gái tới, anh ta mở to
mắt, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì.
Trần Dạng bình thường cũng không cần tài xế, lúc đi công tác cũng chỉ
ngẫu nhiên cần tới thôi, nhưng hôm nay có uống chút rượu lẫn về muộn
như vậy, anh không thể tự lái xe về được.
Anh đặt Nhạc Nha vào chỗ ngồi sau xe.
Hồi nãy Nhạc Nha thiếu chút nữa là bị té, tuy bây giờ chân không bị
thương nhưng vẫn hơi đau, cô xoa xoa mấy cái để dịu bớt.
Trần Dạng nhìn qua, nhếch môi cúi người tháo giày cao gót của cô, một
tay nâng chân cô, một tay lại nhẹ nhàng mát xa mắt cá chân cho cô.
Nhạc Nha theo phản xạ muốn rụt chân lại, lại bị anh chụp lấy, ngón tay
thon dài như vòng kìm trên chân cô, truyền đến một cơn tê dại mê người.
Cô nhỏ giọng nói: “Em không đau nữa rồi.”
Trần Dạng cũng không ngẩng đầu lên, “Đỏ hết rồi nè.”
Nhưng Nhạc Nha lại không thấy đỏ ở đâu, công nhận mắt anh tốt thật,
trong xe tối như vậy mà cũng nhìn ra được.
Tài xế ngồi phía trước nhìn thẳng, hai tai cũng không nghe thấy ở đằng
sau đang nói gì.
Không biết Trần Dạng đột nhiên chạm vào đâu, Nhạc Nha giật mình
thốt lên, vội vàng che miệng mình lại.
Trần Dạng liếc mắt qua, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình.
Hai má Nhạc Nha ửng hồng, rụt rụt chân lại.
Cô thật sự không ngờ Trần Dạng lại vì cô mà làm những chuyện này,
một người bình thường tâm cao khí ngạo nhưng giờ lại đang mát xa cho
cô.
Trần Dạng gằn giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”
Nhạc Nha thoáng cái bất động.
Trong xe yên tĩnh mất một phút cô mới nói sang chuyện khác: “Chuyện
ảnh chụp tối nay đó, anh giải quyết thế nào vậy?”
Cô nhớ bọn họ nói chuyện với nhau hết mấy phút lận.
Trần Dạng giúp cô mang giày vào rồi nói: “Anh ta chụp mấy tấm, xóa
hết rồi.”
Nhạc Nha gật đầu.
Không đợi cô hỏi tiếp, Trần Dạng lại nói: “Chỉ là ảnh chụp đã gửi qua
cho anh.”
Nhạc Nha nhướng mày không tin nổi: “Anh còn giữ lại nữa.”
Trần Dạng ghé sát người cô: “Bởi vì khi đó em rất đẹp.”
Hơi thở của anh hòa quyện cùng cô, ấm áp nhàn nhạt.
Nhạc Nha xấu hổ đẩy anh, “Anh nói chuyện đứng đắn chút đi.”
Trần Dạng cười, “Anh nói thật mà.”
Hai người ngồi đằng sau trò chuyện với nhau, tài xế có thể nghe được
hơn phân nửa, cảm thấy tình cảm của hai người cũng thật sâu đậm quá.
Giống như Trần tổng rất thích trêu chọc cô gái nhỏ.
Chọc đến mức cả người cô gái đỏ bừng, xấu hổ không thèm nói chuyện
nữa, mà cũng chẳng biết cái sở thích quái lạ, xấu xa này của anh bắt đầu
từ lúc nào.
Tài xế tò mò nhìn qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của
Trần Dạng, trong lòng đập thình thịch, vội vàng rời mắt, không dám nhìn
ra đằng sau thêm lần nào nữa.
*
Lúc tiệc tối từ thiện kết thúc thì cũng đã gần nửa đêm.
Đây là hoạt động công ích hàng đầu, hơn nữa lại có nhiều công ty tham
gia nên số blog đăng bài về bữa tiệc cứ thế được đẩy cao, lên luôn cả hot
search.
Video phỏng vấn của bữa tiệc cũng được giới truyền thông tung ra, tuy
thời gian hỏi rất dài nhưng khi cắt nối biên tập lại thì mỗi người cũng chỉ
lên hình chừng mười giây thôi.
Nhạc Dịch Kiện và Nhạc Nha không biết vì sao lại được đặt ở vị trí cuối
cùng, khiến rất nhiều người sau khi xem qua đều chỉ nhớ rõ họ, mà câu
hỏi về vấn đề tình cảm cuối cùng cũng không bị xóa bỏ.
Tuy trí nhớ của cư dân mạng không tốt lắm nhưng vì mới hai ngày
trước còn thấy cô nên vẫn nhớ rõ, đúng là cô gái mối tình đầu bị chụp
màn hình lại trong livestream kia.
Bởi vì sau này không còn nhiều người quan tâm đến chuyện này nữa
nên bây giờ thấy cô xuất hiện ở buổi tiệc tối đều hết sức kinh ngạc, còn
tưởng cô tiến vào giới giải trí rồi.
Đợi đến phút phỏng vấn cuối cùng kia, mọi người mới biết được sự
thật.
“Lần trước tôi đã thấy phong cách của cô ấy rất chi là thu hút rồi, không
giống người bình thường chút nào, thì ra là bạch phú mỹ.”
“Sao mấy cô gái đáng yêu thế này đều có bạn trai hết vậy.”
“Không phải bạn trai, là vị hôn phu đó.”
“Bộ chỉ có tôi để ý tới ánh mắt của ba cô ấy lúc cô ấy nói ra hai chữ hôn
phu thôi sao, ha ha ha ha, còn có cả đoạn phóng viên hỏi về bạn trai nữa.”
“Tôi cũng chú ý nè ha ha ha ha, chắc trong lòng ba cô ấy đang khó chịu
lắm cho coi.”
“Tôi chỉ muốn biết hôn phu của cô ấy là ai thôi, là người đẹp trai hay
bình thường, nếu bình thường thì tôi tức chết mất!”
“...”
Sau khi xem xong livestream của bữa tiệc từ thiện, Tưởng Mỹ vẫn ngồi
thừ người, nhớ tới mấy lời nói lúc trước của mình lại lo lắng không thôi.
Nhạc Nha thường xuyên bị chính mình trào phúng lại là con gái của
tổng giám đốc công ty, mỗi khi Vương Khả Phỉ nói về Nhạc Nha cô ta còn
cười nhạo không tin nữa.
Sự thật lại mất mặt thế này.
Tiệc tối tổ chức vào thứ sáu, hôm nay cuối tuần nên không phải đi làm,
Tưởng Mỹ thấp thỏm trôi qua hai ngày này, lo lắng đến mức tự giày vò
mình đến mức đổ bệnh.
Đến thứ hai đi làm, sắc mặt cô ta vô cùng nhợt nhạt.
Cô ta đi trễ, vừa vào công ty đã nghe thấy Vương Khả Phỉ và Hoàng Nhã
đang thảo luận với nhau: “Tôi đã nói Nhạc Nha nhất định là bạch phú mỹ
rồi mà không ai tin.”
“Tôi thấy cô ấy với hôn phu của mình hợp đôi ghê luôn á, nhưng buổi
livestream hôm bữa hai người họ không đứng chung một khung hình,
tiếc ghê.”
Hai người đang nói chuyện chợt thấy Tưởng Mỹ đi vào.
Vương Khả Phỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Mỹ tiều tụy thế này, thiếu
chút nữa là không nhận ra, thật sự quá khác biệt so với mọi ngày.
Tưởng Mỹ không nói lời nào ngồi vào chỗ của mình.
Vương Khả Phỉ nhớ tới dáng vẻ vênh váo tự đắc trước kia của cô ta,
cảm thấy hình tượng bây giờ thật đáng châm chọc, cô ấy nhìn lên tin tức
trên màn hình máy tính, đọc lớn: “Con gái xinh đẹp của Nhạc Dịch Kiện,
chủ công ty trang sức nổi tiếng, thừa nhận vẫn chưa lập gia đình...”
Tuy vẫn chưa tới giờ làm nhưng mọi người đã có mặt đông đủ.
Bản thân Tưởng Mỹ đã hốt hoảng ở nhà đọc qua mấy tin tức này, bây
giờ nghe cô ấy đọc lớn như vậy, bực bội nói: “Cô có thể im lặng chút được
không?”
Vương Khả Phỉ cười mỉa: “Vẫn chưa vào làm, cô lấy gì cấm tôi.”
Những người khác chỉ im lặng dõi theo cuộc vui, không nói xen vào.
Trước kia Tưởng Mỹ cũng đắc tội với không ít người trong công ty,
nhưng vì ngại thân phận của cô ta nên không có ai dám làm gì.
Lần này thì đụng phải người lợi hại hơn rồi.
Dù sao cũng không ai ngờ được Nhạc Nha lại là con gái của tổng giám
đốc công ty, nếu có nghĩ thì cũng chỉ nghĩ hai người họ là quan hệ thân
thích gần gần thôi.
Xem ra Tưởng Mỹ đã đắc tội quá nặng rồi.
*
Nhạc Nha vừa đến công ty đã trở thành trọng tâm chú ý của mọi người.
Cô đi vào văn phòng, tầm mắt của mọi người ngay lập tức nhìn sang,
dõi theo cô đến tận khi cô ngồi xuống chỗ của mình, không ai lên tiếng.
Nhạc Nha dè chừng nhìn bọn họ: “Có chuyện gì à?”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều đồng loạt lắc đầu.
Nhạc Nha chỉ cần suy nghĩ một chút là ra ngay, nhất định là bọn họ đã
đọc tin tức về buổi tiệc từ thiện nên mới kinh ngạc như vậy.
Cô cũng không có ý định giấu diếm gì, chỉ là do không có ai hỏi thôi, cô
cũng đâu thể nào chủ động nói mình là con gái của Nhạc Dịch Kiện, lỡ
người ra tưởng cô bịa chuyện thì sao.
Nhạc Nha vẫn bình thường như mọi ngày, cũng may là đồng nghiệp
không dám nhìn cô quá lâu nên rất nhanh đã tập trung vào công việc ở
trước mặt.
Chỉ có Tưởng Mỹ là lo sợ bất an.
Lúc Nhạc Nha đi lấy nước có để ý đến sắc mặc của cô ta tái nhợt, quầng
thâm quanh mắt đen đến mức sắp thành gấu trúc luôn rồi, thật đáng sợ.
Vương Khả Phỉ thấy cô nhìn chằm chằm cô ta, nhỏ giọng nói với cô: “Cô
ta đang bị đả kích chuyện bữa tiệc từ thiện đó.”
Nhạc Nha nói khẽ: “Tôi cũng đâu có dọa cô ta đâu.”
Cô nhấp môi, chớp mắt.
Vương Khả Phỉ bị dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho lóa cả mắt, vội
vàng nói: “Đương nhiên là không rồi, cô ta tự dọa mình thôi, cô đừng để ý
đến cô ta.”
Nhạc Nha lanh trí gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cả ngày làm buổi sáng, mỗi khi cô nhìn sang đều thấy Tưởng Mỹ chột
dạ thu hồi ánh mắt của mình.
Đến trưa, Trương Thu xuất hiện, nói: “Tưởng Mỹ, cô vào đây gặp tôi
một lát.”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn cô ta.
Tưởng Mỹ biết rõ mình sẽ bị khiển trách, lúc đi ngang qua chỗ Nhạc
Nha, cô ta nhịn không nổi liếc Nhạc Nha một cái, trong ánh mắt chứa đầy
thù hận.
Nhạc Nha khó hiểu.
Cô không biết mình đã đắc tội với Tưởng Mỹ hồi nào nữa.
Trong văn phòng ồn ào tiếng nghị luận, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bình thường ngoài vẽ ra cũng không phải làm gì khác nên Vương
Khả Phỉ rảnh rỗi dạo Weibo, trên đó phần lớn đều có liên quan đến Nhạc
Nha.
Không ngờ lại đọc được một bài đăng mới.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Cô thấy gì không?”
Hoàng Nhã ở bên cạnh tưởng là có túi xách mới, ghé người qua nhìn,
cũng ngạc nhiên hô một tiếng, vô thức nhìn qua Nhạc Nha ở đối diện.
Phát giác ra hai người họ đang nhìn mình, Nhạc Nha nghi ngờ hỏi: “Sao
vậy?”
Hoàng Nhã do dự, cuối cùng cũng quyết định nói ra: “Chuyện là... trên
mạng đang truyền đi nhiều hình chụp của cô lắm, có cả hình cô chụp ở
nước ngoài, cả hình chụp tối qua...”
Vương Khả Phỉ bổ sung: “Tối hôm qua cô đeo sợi dây chuyền kia đó, có
trang blog nói là do có người đấu giá tặng lại cho cô, rồi có blog khác suy
đoán là hai người vừa gặp đã yêu nữa.”
Cô thật sự bị những lời suy đoán này của mấy trang blog chọc cười chết
rồi.
Nhạc Nha à một tiếng, mấy chuyện này thật khó hiểu.
Sau khi nói xong, Vương Khả Phỉ trực tiếp chuyển bài đăng đó qua cho
cô, trước đó cả hai đã trao đổi Wechat với nhau nhưng chưa từng nhắn
tin qua lại.
Nhạc Nha mở lên.
Đầu bài đăng là một tấm hình, được chụp ở trong tiệc tối, khi đó cô
đang đứng chung với Lâm Thiên Lộ, phóng viên đã canh trúng cảnh cô
đang đeo sợi dây chuyền kia.
Dưới đó là lời giải thích về sợi dây chuyền này.
Đọc hết cả bài đăng, cô thật bội phục chủ bài viết này, sao có thể nghĩ ra
tình tiết Trần Dạng trong một lần gặp đối tác đã tình chờ nhìn thấy cô rồi
yêu lúc nào không hay, sẵn sàng bỏ ra hai mươi triệu để đấu giá bằng
được sợi dây chuyền này tặng cô, chỉ vì muốn làm cô cười.
Nhạc Nha: “...”
Cái câu chuyện do bọn họ nghĩ ra còn hoang đường hơn cả câu chuyện
của Lương Thiên nữa.
Giống như Trần Dạng là một tên hôn quân chỉ mê đắm duy nhất một
mỹ nhân, còn cô chính là yêu phi hại nước hại dân vậy.
Tuy cách miêu tả này nghe qua cũng hơi thú vị chút đỉnh.
Nhạc Nha vui vẻ, chụp màn hình lại gửi qua cho Trần Dạng, “Anh xem
anh bị người ta biến thành hôn quân rồi nè, lần sau đừng có rêu rao vậy
nữa nha.”
Có lẽ Trần Dạng đang làm việc nên không trả lời lại ngay.
Mãi cho đến mấy phút sau, điện thoại của cô rung lên, Nhạc Nha ấn mở,
đọc được tin nhắn của Trần Dạng.
“Chỉ làm hôn quân của em.”
đèn cũng dần dần hạ xuống, do đó tia sáng này chớp nháy vô cùng đột
ngột.
Trần Dạng xoay lưng lại, che chắn cho Nhạc Nha còn chưa biết gì ở
đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng đến nơi vừa phát ra tia sáng kia.
Không có ai chắn tầm nhìn nên rất dễ tìm ra chỗ ẩn nấp.
Nhạc Nha hỏi: “Sao vậy?”
Cô không hề phát hiện ra tình huống vừa rồi, đang định rướn đầu nhìn
thử thì bị Trần Dạng giơ tay ngăn lại, “Có người chụp hình.”
Trần Dạng nhỏ giọng nói: “Em quay lưng lại, để anh đi xem thử.”
Nhạc Nha còn chưa kịp nói gì thì bên trong đã có người chạy ra, là
Lương Thiên đang sửa sang lại tóc tai của mình, “Gì thế?”
Trần Dạng hất cằm về phía trước.
Dù sao cũng đã quen nhau nhiều năm nên cả hai vô cùng ăn ý, Lương
Thiên nhanh chóng hiểu ra, chạy thẳng qua bên kia, tên paparazzi thấy
vậy liền chạy trốn.
Tất nhiên là chạy không kịp với Lương Thiên rồi.
Lương Thiên bắt được tên đó, giật lấy máy ảnh trên tay anh ta, đối
phương bắt đầu giãy dụa cởi áo mình ra.
Cậu ta bắt lấy tay của paparazzi, “Chụp lén à?”
Đối phương mạnh miệng nói: “Không có!”
Trần Dạng đi tới, cầm lấy máy ảnh, không ngoài dự đoán của anh, tấm
hình mới nhất chỉ vừa chụp cách đây vài phút.
Hơn nữa góc độ cũng vô cùng tốt, đúng lúc anh đang ôm Nhạc Nha nên
có thể thấy rõ mặt bên của cả hai.
Tuy Trần Dạng muốn công khai, nhưng cũng không muốn dùng cách
thức này.
Lương Thiên chỉ liếc mắt qua rồi dời đi ngay.
Nói thật, cậu ta cũng không biết có gì hay để chụp nữa, bọn họ đâu phải
người nổi tiếng trong giới giải trí, đâu được công chúng soi xét đến từng
hành vi cử chỉ một.
Nhạc Nha ở phía sau chỉ nghe thấy họ hình như đang nói gì đó, Trần
Dạng cúi đầu, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt cũng không hề vui vẻ chút nào.
Sắc mặt paparazzi cũng rất khó coi.
Cô không có ý định qua đó, chỉ đứng im tại chỗ.
Không bao lâu sau, paparazzi chủ động nhận lấy máy ảnh của mình
định xóa hết ảnh chụp bên trong, nhưng anh ta còn chưa kịp xóa đã nghe
thấy Trần Dạng nói thêm một câu.
Anh ta mờ mịt ngẩng đầu, sau đó đồng ý.
Dù sao bây giờ mình cũng đang nằm trong tay người ta, với lại yêu cầu
của Trần Dạng không hề quá đáng chút nào, chỉ là thiếu mất mấy tấm
hình thôi.
Nhạc Nha nhìn thôi đã thấy có gì đó không đúng.
Đợi paparazzi đi rồi, Lương Thiên với Trần Dạng mới trở lại, Trần Dạng
nhếch môi: “Đi thôi.”
Anh nắm tay Nhạc Nha.
Nhạc Nha nghi ngờ hỏi: “Mấy anh hồi nãy nói gì vậy?”
Lương Thiên ở bên cạnh cười ha hả, “Không cho cậu biết.”
Nhạc Nha: “...”
Phải nói Tạ Khinh Ngữ đánh cậu ta một trận mới được.
Lương Thiên nói xong cũng cảm thấy mình sai sai sao đó, dứt khoát
cười ngây ngô, hơn nữa còn có vụ vu oan Trần Dạng ăn vụng trước đó
nên vội vàng bôi mỡ lên chân bỏ của chạy lấy người trước.
Đến bãi đậu xe, Nhạc Nha lại hỏi một lần nữa: “Hồi nãy có phải anh ta
xóa hình chụp rồi không?”
Trần Dạng ừ.
Trong bãi đậu xe hơi tối, Nhạc Nha lại mặc váy dài, không biết giẫm vào
đâu mà bước chân lảo đảo ngã chúi người về phía trước.
Trần Dạng nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt cô lại.
Nhạc Nha vội vàng nắm lấy tay anh, hoảng sợ nói: “Làm em sợ muốn
chết... Đều tại anh chọn váy dài đó.”
Nhạc Dịch Kiện chọn váy chỉ dài đến đầu gối thôi.
Đối với câu oán trách Trần Dạng đầy hời hợt này, anh nhìn xuống đôi
giày cao gót của cô, trong tâm khẽ động, trực tiếp bế ngang cô lên.
Nhạc Nha “A” một tiếng.
Cô vô thức quàng tay qua cổ Tràn Dạng, anh cứ vậy ôm cô đến bên xe.
Lần duy nhất anh bế cô theo kiểu công chúa thế này hình như là hồi cấp
ba thì phải, cô nhớ mình còn mắng anh thần kinh, cho đến giờ ký ức đó
vẫn in sâu trong cô.
Nhớ lại chuyện đó, cô lại đỏ mặt xấu hổ.
Trần Dạng cúi đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, thấp giọng cười, “Có
phải em lại nghĩ đến chuyện gì rồi không?”
Nhạc Nha phủ nhận: “Không có.”
Kết quả vì chột dạ nên câu này chẳng có chút khí lực nào, nhỏ nhẹ mềm
mại, phối hợp với cách trang điểm và chiếc đầm tối nay thật đẹp không
sao tả xiết.
Nhạc Nha thấy anh nhìn mình chằm chằm, tai run run, nhắc anh: “Anh
để ý đường đi.”
Trần Dạng nhíu mày.
Tài xế đã sớm chờ trong xe, thấy Trần tổng ôm bạn gái tới, anh ta mở to
mắt, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì.
Trần Dạng bình thường cũng không cần tài xế, lúc đi công tác cũng chỉ
ngẫu nhiên cần tới thôi, nhưng hôm nay có uống chút rượu lẫn về muộn
như vậy, anh không thể tự lái xe về được.
Anh đặt Nhạc Nha vào chỗ ngồi sau xe.
Hồi nãy Nhạc Nha thiếu chút nữa là bị té, tuy bây giờ chân không bị
thương nhưng vẫn hơi đau, cô xoa xoa mấy cái để dịu bớt.
Trần Dạng nhìn qua, nhếch môi cúi người tháo giày cao gót của cô, một
tay nâng chân cô, một tay lại nhẹ nhàng mát xa mắt cá chân cho cô.
Nhạc Nha theo phản xạ muốn rụt chân lại, lại bị anh chụp lấy, ngón tay
thon dài như vòng kìm trên chân cô, truyền đến một cơn tê dại mê người.
Cô nhỏ giọng nói: “Em không đau nữa rồi.”
Trần Dạng cũng không ngẩng đầu lên, “Đỏ hết rồi nè.”
Nhưng Nhạc Nha lại không thấy đỏ ở đâu, công nhận mắt anh tốt thật,
trong xe tối như vậy mà cũng nhìn ra được.
Tài xế ngồi phía trước nhìn thẳng, hai tai cũng không nghe thấy ở đằng
sau đang nói gì.
Không biết Trần Dạng đột nhiên chạm vào đâu, Nhạc Nha giật mình
thốt lên, vội vàng che miệng mình lại.
Trần Dạng liếc mắt qua, thấy cô đang trừng mắt nhìn mình.
Hai má Nhạc Nha ửng hồng, rụt rụt chân lại.
Cô thật sự không ngờ Trần Dạng lại vì cô mà làm những chuyện này,
một người bình thường tâm cao khí ngạo nhưng giờ lại đang mát xa cho
cô.
Trần Dạng gằn giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”
Nhạc Nha thoáng cái bất động.
Trong xe yên tĩnh mất một phút cô mới nói sang chuyện khác: “Chuyện
ảnh chụp tối nay đó, anh giải quyết thế nào vậy?”
Cô nhớ bọn họ nói chuyện với nhau hết mấy phút lận.
Trần Dạng giúp cô mang giày vào rồi nói: “Anh ta chụp mấy tấm, xóa
hết rồi.”
Nhạc Nha gật đầu.
Không đợi cô hỏi tiếp, Trần Dạng lại nói: “Chỉ là ảnh chụp đã gửi qua
cho anh.”
Nhạc Nha nhướng mày không tin nổi: “Anh còn giữ lại nữa.”
Trần Dạng ghé sát người cô: “Bởi vì khi đó em rất đẹp.”
Hơi thở của anh hòa quyện cùng cô, ấm áp nhàn nhạt.
Nhạc Nha xấu hổ đẩy anh, “Anh nói chuyện đứng đắn chút đi.”
Trần Dạng cười, “Anh nói thật mà.”
Hai người ngồi đằng sau trò chuyện với nhau, tài xế có thể nghe được
hơn phân nửa, cảm thấy tình cảm của hai người cũng thật sâu đậm quá.
Giống như Trần tổng rất thích trêu chọc cô gái nhỏ.
Chọc đến mức cả người cô gái đỏ bừng, xấu hổ không thèm nói chuyện
nữa, mà cũng chẳng biết cái sở thích quái lạ, xấu xa này của anh bắt đầu
từ lúc nào.
Tài xế tò mò nhìn qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của
Trần Dạng, trong lòng đập thình thịch, vội vàng rời mắt, không dám nhìn
ra đằng sau thêm lần nào nữa.
*
Lúc tiệc tối từ thiện kết thúc thì cũng đã gần nửa đêm.
Đây là hoạt động công ích hàng đầu, hơn nữa lại có nhiều công ty tham
gia nên số blog đăng bài về bữa tiệc cứ thế được đẩy cao, lên luôn cả hot
search.
Video phỏng vấn của bữa tiệc cũng được giới truyền thông tung ra, tuy
thời gian hỏi rất dài nhưng khi cắt nối biên tập lại thì mỗi người cũng chỉ
lên hình chừng mười giây thôi.
Nhạc Dịch Kiện và Nhạc Nha không biết vì sao lại được đặt ở vị trí cuối
cùng, khiến rất nhiều người sau khi xem qua đều chỉ nhớ rõ họ, mà câu
hỏi về vấn đề tình cảm cuối cùng cũng không bị xóa bỏ.
Tuy trí nhớ của cư dân mạng không tốt lắm nhưng vì mới hai ngày
trước còn thấy cô nên vẫn nhớ rõ, đúng là cô gái mối tình đầu bị chụp
màn hình lại trong livestream kia.
Bởi vì sau này không còn nhiều người quan tâm đến chuyện này nữa
nên bây giờ thấy cô xuất hiện ở buổi tiệc tối đều hết sức kinh ngạc, còn
tưởng cô tiến vào giới giải trí rồi.
Đợi đến phút phỏng vấn cuối cùng kia, mọi người mới biết được sự
thật.
“Lần trước tôi đã thấy phong cách của cô ấy rất chi là thu hút rồi, không
giống người bình thường chút nào, thì ra là bạch phú mỹ.”
“Sao mấy cô gái đáng yêu thế này đều có bạn trai hết vậy.”
“Không phải bạn trai, là vị hôn phu đó.”
“Bộ chỉ có tôi để ý tới ánh mắt của ba cô ấy lúc cô ấy nói ra hai chữ hôn
phu thôi sao, ha ha ha ha, còn có cả đoạn phóng viên hỏi về bạn trai nữa.”
“Tôi cũng chú ý nè ha ha ha ha, chắc trong lòng ba cô ấy đang khó chịu
lắm cho coi.”
“Tôi chỉ muốn biết hôn phu của cô ấy là ai thôi, là người đẹp trai hay
bình thường, nếu bình thường thì tôi tức chết mất!”
“...”
Sau khi xem xong livestream của bữa tiệc từ thiện, Tưởng Mỹ vẫn ngồi
thừ người, nhớ tới mấy lời nói lúc trước của mình lại lo lắng không thôi.
Nhạc Nha thường xuyên bị chính mình trào phúng lại là con gái của
tổng giám đốc công ty, mỗi khi Vương Khả Phỉ nói về Nhạc Nha cô ta còn
cười nhạo không tin nữa.
Sự thật lại mất mặt thế này.
Tiệc tối tổ chức vào thứ sáu, hôm nay cuối tuần nên không phải đi làm,
Tưởng Mỹ thấp thỏm trôi qua hai ngày này, lo lắng đến mức tự giày vò
mình đến mức đổ bệnh.
Đến thứ hai đi làm, sắc mặt cô ta vô cùng nhợt nhạt.
Cô ta đi trễ, vừa vào công ty đã nghe thấy Vương Khả Phỉ và Hoàng Nhã
đang thảo luận với nhau: “Tôi đã nói Nhạc Nha nhất định là bạch phú mỹ
rồi mà không ai tin.”
“Tôi thấy cô ấy với hôn phu của mình hợp đôi ghê luôn á, nhưng buổi
livestream hôm bữa hai người họ không đứng chung một khung hình,
tiếc ghê.”
Hai người đang nói chuyện chợt thấy Tưởng Mỹ đi vào.
Vương Khả Phỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Mỹ tiều tụy thế này, thiếu
chút nữa là không nhận ra, thật sự quá khác biệt so với mọi ngày.
Tưởng Mỹ không nói lời nào ngồi vào chỗ của mình.
Vương Khả Phỉ nhớ tới dáng vẻ vênh váo tự đắc trước kia của cô ta,
cảm thấy hình tượng bây giờ thật đáng châm chọc, cô ấy nhìn lên tin tức
trên màn hình máy tính, đọc lớn: “Con gái xinh đẹp của Nhạc Dịch Kiện,
chủ công ty trang sức nổi tiếng, thừa nhận vẫn chưa lập gia đình...”
Tuy vẫn chưa tới giờ làm nhưng mọi người đã có mặt đông đủ.
Bản thân Tưởng Mỹ đã hốt hoảng ở nhà đọc qua mấy tin tức này, bây
giờ nghe cô ấy đọc lớn như vậy, bực bội nói: “Cô có thể im lặng chút được
không?”
Vương Khả Phỉ cười mỉa: “Vẫn chưa vào làm, cô lấy gì cấm tôi.”
Những người khác chỉ im lặng dõi theo cuộc vui, không nói xen vào.
Trước kia Tưởng Mỹ cũng đắc tội với không ít người trong công ty,
nhưng vì ngại thân phận của cô ta nên không có ai dám làm gì.
Lần này thì đụng phải người lợi hại hơn rồi.
Dù sao cũng không ai ngờ được Nhạc Nha lại là con gái của tổng giám
đốc công ty, nếu có nghĩ thì cũng chỉ nghĩ hai người họ là quan hệ thân
thích gần gần thôi.
Xem ra Tưởng Mỹ đã đắc tội quá nặng rồi.
*
Nhạc Nha vừa đến công ty đã trở thành trọng tâm chú ý của mọi người.
Cô đi vào văn phòng, tầm mắt của mọi người ngay lập tức nhìn sang,
dõi theo cô đến tận khi cô ngồi xuống chỗ của mình, không ai lên tiếng.
Nhạc Nha dè chừng nhìn bọn họ: “Có chuyện gì à?”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều đồng loạt lắc đầu.
Nhạc Nha chỉ cần suy nghĩ một chút là ra ngay, nhất định là bọn họ đã
đọc tin tức về buổi tiệc từ thiện nên mới kinh ngạc như vậy.
Cô cũng không có ý định giấu diếm gì, chỉ là do không có ai hỏi thôi, cô
cũng đâu thể nào chủ động nói mình là con gái của Nhạc Dịch Kiện, lỡ
người ra tưởng cô bịa chuyện thì sao.
Nhạc Nha vẫn bình thường như mọi ngày, cũng may là đồng nghiệp
không dám nhìn cô quá lâu nên rất nhanh đã tập trung vào công việc ở
trước mặt.
Chỉ có Tưởng Mỹ là lo sợ bất an.
Lúc Nhạc Nha đi lấy nước có để ý đến sắc mặc của cô ta tái nhợt, quầng
thâm quanh mắt đen đến mức sắp thành gấu trúc luôn rồi, thật đáng sợ.
Vương Khả Phỉ thấy cô nhìn chằm chằm cô ta, nhỏ giọng nói với cô: “Cô
ta đang bị đả kích chuyện bữa tiệc từ thiện đó.”
Nhạc Nha nói khẽ: “Tôi cũng đâu có dọa cô ta đâu.”
Cô nhấp môi, chớp mắt.
Vương Khả Phỉ bị dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho lóa cả mắt, vội
vàng nói: “Đương nhiên là không rồi, cô ta tự dọa mình thôi, cô đừng để ý
đến cô ta.”
Nhạc Nha lanh trí gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cả ngày làm buổi sáng, mỗi khi cô nhìn sang đều thấy Tưởng Mỹ chột
dạ thu hồi ánh mắt của mình.
Đến trưa, Trương Thu xuất hiện, nói: “Tưởng Mỹ, cô vào đây gặp tôi
một lát.”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn cô ta.
Tưởng Mỹ biết rõ mình sẽ bị khiển trách, lúc đi ngang qua chỗ Nhạc
Nha, cô ta nhịn không nổi liếc Nhạc Nha một cái, trong ánh mắt chứa đầy
thù hận.
Nhạc Nha khó hiểu.
Cô không biết mình đã đắc tội với Tưởng Mỹ hồi nào nữa.
Trong văn phòng ồn ào tiếng nghị luận, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bình thường ngoài vẽ ra cũng không phải làm gì khác nên Vương
Khả Phỉ rảnh rỗi dạo Weibo, trên đó phần lớn đều có liên quan đến Nhạc
Nha.
Không ngờ lại đọc được một bài đăng mới.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Cô thấy gì không?”
Hoàng Nhã ở bên cạnh tưởng là có túi xách mới, ghé người qua nhìn,
cũng ngạc nhiên hô một tiếng, vô thức nhìn qua Nhạc Nha ở đối diện.
Phát giác ra hai người họ đang nhìn mình, Nhạc Nha nghi ngờ hỏi: “Sao
vậy?”
Hoàng Nhã do dự, cuối cùng cũng quyết định nói ra: “Chuyện là... trên
mạng đang truyền đi nhiều hình chụp của cô lắm, có cả hình cô chụp ở
nước ngoài, cả hình chụp tối qua...”
Vương Khả Phỉ bổ sung: “Tối hôm qua cô đeo sợi dây chuyền kia đó, có
trang blog nói là do có người đấu giá tặng lại cho cô, rồi có blog khác suy
đoán là hai người vừa gặp đã yêu nữa.”
Cô thật sự bị những lời suy đoán này của mấy trang blog chọc cười chết
rồi.
Nhạc Nha à một tiếng, mấy chuyện này thật khó hiểu.
Sau khi nói xong, Vương Khả Phỉ trực tiếp chuyển bài đăng đó qua cho
cô, trước đó cả hai đã trao đổi Wechat với nhau nhưng chưa từng nhắn
tin qua lại.
Nhạc Nha mở lên.
Đầu bài đăng là một tấm hình, được chụp ở trong tiệc tối, khi đó cô
đang đứng chung với Lâm Thiên Lộ, phóng viên đã canh trúng cảnh cô
đang đeo sợi dây chuyền kia.
Dưới đó là lời giải thích về sợi dây chuyền này.
Đọc hết cả bài đăng, cô thật bội phục chủ bài viết này, sao có thể nghĩ ra
tình tiết Trần Dạng trong một lần gặp đối tác đã tình chờ nhìn thấy cô rồi
yêu lúc nào không hay, sẵn sàng bỏ ra hai mươi triệu để đấu giá bằng
được sợi dây chuyền này tặng cô, chỉ vì muốn làm cô cười.
Nhạc Nha: “...”
Cái câu chuyện do bọn họ nghĩ ra còn hoang đường hơn cả câu chuyện
của Lương Thiên nữa.
Giống như Trần Dạng là một tên hôn quân chỉ mê đắm duy nhất một
mỹ nhân, còn cô chính là yêu phi hại nước hại dân vậy.
Tuy cách miêu tả này nghe qua cũng hơi thú vị chút đỉnh.
Nhạc Nha vui vẻ, chụp màn hình lại gửi qua cho Trần Dạng, “Anh xem
anh bị người ta biến thành hôn quân rồi nè, lần sau đừng có rêu rao vậy
nữa nha.”
Có lẽ Trần Dạng đang làm việc nên không trả lời lại ngay.
Mãi cho đến mấy phút sau, điện thoại của cô rung lên, Nhạc Nha ấn mở,
đọc được tin nhắn của Trần Dạng.
“Chỉ làm hôn quân của em.”
/91
|