Nhạc Nha đoán chừng nếu Nhạc Dịch Kiện mà xem được cái này chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất. Nhưng nếu Trần Dạng biết cô về nước rồi, không biết anh sẽ có vẻ mặt thế nào nữa.
Cô tính ổn định công việc trong hai ngày rồi mới đi tìm anh, như vậy sẽ có thời gian để chuẩn bị trước mọi thứ.
Nhưng bây giờ cô lại không kiềm lòng nổi nữa, dứt khoát gọi điện cho Trần Dạng, chỉ mới mấy giây đầu bên kia đã bắt máy: “Nhạc Nha?”
Đôi mắt Nhạc Nha cong cong, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Hôm nay em có xem buổi ra mắt game mới của anh rồi, còn cả câu nói kia của anh nữa.”
Trong văn phòng, Trần Dạng giơ tay lên.
Nhân viên báo cáo vội vàng im lặng, nghĩ thầm hình như vừa rồi là tên của vị hôn thê của ông chủ thì phải, là tên của con gái.
Anh ta lui ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn nghe giọng nói trầm thấp của ông chủ ở trong văn phòng: “Anh nói không đúng à?”
Nghe dịu dàng hơn hẳn lúc làm việc.
Nhạc Nha phản bác: “Đương nhiên là không đúng rồi, em thành hôn thê của anh lúc nào, anh đây là tự nói mò nha.”
Lúc nói chuyện cô vẫn mềm mại như trước.
Trần Dạng bật cười, “Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thôi.”
Dù sao cô cũng chạy không thoát được.
Nhạc Nha hừ một tiếng: “Anh đừng có mặt dày như vậy, mọi chuyện vẫn chưa biết được đâu, còn cái game kia, thật sự anh không định phát hành hả?”
Hôm nay cô cũng vào game đó chơi một chút.
Trần Dạng hỏi: “Em muốn không?”
Nhạc Nha vốn định trả lời là không muốn, dù gì thì trò chơi này cũng là quà sinh nhật của cô, chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Nhưng cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hỏi: “Chủ yếu là nếu người khác muốn chơi mà không có gì để chơi thì sao?”
Trần Dạng nhịp tay lên bàn gỗ, “Anh có thể nghĩ thêm về chuyện đó.”
Nhạc Nha nghĩ với mấy chuyện phát hành online này thì anh sẽ là người nắm rõ nhất, cô cũng không cần phải quan tâm nhiều đến chuyện này, vì dù sao cô cũng không rành lắm.
Mấy phút sau, cô mới trở về chỗ ngồi của mình.
Tưởng Mỹ không thay sổi sắc mặt nhìn cô mấy lần.
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Tạ Khinh Ngữ: “Nhóm Lương Thiên tối nay có rảnh không?”
Tạ Khinh Ngữ: “Tối nay có thể bọn họ phải tăng ca á.”
Sau khi kết thúc buổi ra mắt thì game mới sẽ được phát hành trên mạng, vào ngày đầu tiên có rất nhiều yếu tố cần phải chú ý đặc biệt.
Nhạc Nha cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi.
Cô quay lại giao diện Weibo, xem lại video ra mắt lần thứ hai, khi nghe được câu hỏi cuối cùng kia, khóe môi không nhịn được lại cong lên.
Tưởng Mỹ đúng lúc từ phía sau đi lên nhìn thấy màn hình di động của cô, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Người ta cũng đã có vị hôn thê rồi, vậy mà nhân vật mới vào này còn có thể mê đắm người ta đến vậy.
Tưởng Mỹ nhắc nhở: “Người ta có hôn thê rồi đó.”
Nhạc Nha à một tiếng.
Tưởng Mỹ nói: “Cho nên có một số người phải biết thân biết phận mà an ổn chứ.”
Thấy vẻ mặt cô lơ đễnh, Tưởng Mỹ lập tức hiểu sai ý cô, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, cứ thế nhấc chân đi ra ngoài.
Nhạc Nha kinh ngạc nhìn theo cô ta.
Vương Khả Phỉ ở đối diện xấu hổ, giải thích với cô: “Cô đừng để trong lòng, ý của cô ấy không phải vậy đâu.”
Nhạc Nha mỉm cười: “Không có gì.”
Vương Khả Phỉ nói thêm: “Chắc cô ấy thấy nam thần của mình thông báo đã có hôn thê nên trong lòng không vui thôi.”
Nhạc Nha cũng đang rất không vui đây.
Bạn trai của mình bị người khác nhớ thương ai mà vui cho nổi, tuy cô cũng biết Tưởng Mỹ này sẽ không bao giờ có khả năng thành công.
Vương Khả Phỉ thấy cô đã rõ tường tận nên cũng không nói gì nữa.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, đột nhiên có nhân viên giao hàng đến bộ phận thiết kế giao mấy ly trà giải khát và bánh ngọt.
Con gái thích nhất là mấy món này, phấn khích la lên: “Hôm nay ai bao cả phòng trà chiều vậy?”
Mấy nhân viên nam ít ỏi trong phòng lắc đầu.
Nhạc Nha còn đang nghi hoặc thì điện thoại rung lên.
Là Nhạc Dịch Kiện gửi tin nhắn tới: “Ba giúp con gọi mấy ly trà, con với mấy đồng nghiệp chia nhau ra mà uống.”
Tạo mối quan hệ tốt với mấy đồng nghiệp không phải chuyện đơn giản chút nào.
Trong lòng Nhạc Nha ấm áp, cô không ngờ Nhạc Dịch Kiện lại cân nhắc chu đáo như vậy, nghe thấy có người hỏi, cô đi qua mỉm cười, “Là ba của tôi mời đó, mọi người cứ uống thoải mái, thả lòng cho một ngày làm việc mệt mỏi.”
Vương Khả Phỉ không ngờ cô lại hào phóng như vậy, mới đi làm được nửa ngày đã có thể bao cả phòng uống nước lẫn ăn bánh, thật sự đã tạo được thiện cảm rất lớn trong lòng người khác.
Cô ấy nhìn qua mấy món bày trên bàn, yên lặng hớp một ngụm, thơm quá đi mất.
Lần này tất cả mọi người đều nhao nhao nói: “Tốn tiền của chú quá rồi.”
Nhạc Nha có phần riêng của mình, là vị mà cô thích uống nhất.
Cô gái ngồi bên cạnh Vương Khả Phỉ nói: “Trà này mắc lắm đó, chị xem nè, bình thường một tuần em mới dám uống một lần, mà mỗi lần mua đều đau như thịt bị cắt vậy á.”
Cô ấy còn lên mạng tìm được cái tên cửa hàng đó.
Vương Khả Phỉ ghé người qua xem, thiếu chút nữa là kêu thành tiếng.
Cái này nếu chỉ một người uống thì thịt còn đau âm ẩm thôi. Con mời cả một văn phòng ăn uống thế này thì thật xa xỉ quá đi.
Vị nhân viên mới tới này không phải là một bạch phú mỹ đó chứ…
Vương Khả Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, mấy tiếng đồng hồ tiếp theo đều vô thức chú ý đến Nhạc Nha nhiều hơn.
Càng quan sát, cô ấy càng phát hiện thêm được nhiều thứ.
Hình như trang phục từ đầu tới chân của Nhạc Nha không giống đồ hiệu lắm nhưng cô ấy vẫn lên mạng tìm thử, chỉ cần kiếm bằng hình ảnh là có thể dò ra được nó là của nhãn hiệu nào.
Không phải là cô ấy nghĩ Nhạc Nha mặc đồ không có nhãn hiệu, mà là cô ấy hoàn toàn không hề biết trang phục của mấy nhãn hiệu đó có mẫu nào.
Vương Khả Phỉ nhìn giá cả ở góc dưới dùng, nuốt ực một cái.
Đồ này nếu mà là người không có tiền thì không thể nào mặc nổi đâu.
*
Lúc mọi người đang ăn uống, Tô Tuệ đến Nhạc thị.
Cô ấy gọi hỏi Nhạc Dịch Kiện rồi chạy một mạch đến bộ phận thiết kế, vừa vào cửa là tìm ra vị trí của Nhạc Nha ngay.
Vốn ở đây không cho phép người lạ đi vào, nhưng vì đang là giờ giải lao của cả phòng nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhạc Nha vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Tớ còn đang làm việc, đợi tan tầm mới có thời gian đi với cậu được.”
Tô Tuệ nói: “Qua xem cậu làm việc thế nào thôi.”
Nói thật cô ấy chưa tới Nhạc thi bao giờ, lúc sinh nhật, Nhạc Nha còn tặng đồ trang sức của Nhạc thị cho cô ấy, Nhạc Dịch Kiện cũng tặng kèm theo đó mấy món.
Nhạc Nha chỉ tay: “Vậy cậu ngồi đây một chút đi.”
Tô Tuệ gần đây nhanh mồm nhanh miệng, vừa liếc sơ qua liền nói: “Nhạc Nha, chỗ ngồi của cậu bình thường quá vậy, sao không có văn phòng riêng?”
Nhạc Nha cười: “Tớ mới đi làm ngày đầu tiên mà.”
“Nói cũng đúng.” Tô Tuệ gật đầu, ngồi bên cạnh cô, “Cậu nhớ đừng nói với Tô Thành là tớ ở đây.”
Nhạc Nha hỏi: “Hai cậu lại cãi nhau à?”
Tô Tuệ hừ một tiếng: “Có đàn chị hồi trước vừa nghỉ việc muốn xin vào công ty của anh ấy, tức muốn chết, hồi trước chị ta thích Tô Thành á.”
Nhạc Nha nghiêng đầu, “Có khi Tô Thành không nghĩ nhiều vậy đâu.”
“Không phải vậy.” Sắc mặt Tô Tuệ khó coi, “Hồi trưa tớ có chạy qua công ty của Tô Thành, vẻ mặt bà chị đó nhìn tớ kiểu đáng ghét lắm.”
Trong văn phòng của Tô Thành có phòng nghỉ, cô ấy là tác giả truyện tranh nghiệp dư cho nên thời gian làm việc rất tự do, thường xuyên đến công ty của Tô Thành.
Đàn chị của anh ấy đúng lúc cũng tới phỏng vấn, nên hai người chạm mặt nhau.
Trong lòng Tô Tuệ không vui, nhưng cũng không nói thẳng với Tô Thành, đúng lúc Nhạc Nha về nước rồi nên mới chạy qua đây dạo chơi một lát.
Dù sao thì Tô Thành cũng không biết cô ấy đi đâu.
Uống xong trà, Nhạc Nha chuẩn bị đi vệ sinh, Tô Tuệ cũng đi chung với cô, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra đã nghe thấy âm thanh ở bên trong.
Âm thanh này có chút kỳ quái.
Tô Tuệ khẽ đưa tay lên tai, nghe thật kỹ rồi nhỏ giọng nói: “Hình như là tiếng nôn ọe.”
Nhạc Nha thoáng cái đã hiểu.
Chưa tới vài giây sau, âm thanh đó dừng lại, cửa phòng kế đó mở ra, Tưởng Mỹ vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người họ ở bên ngoài, trong lòng lộp bộp giật mình.
Cô ta lo lắng rửa tay mình.
Nhạc Nha ở sau lưng nói: “Nếu cô không thích thì có thể không ăn, đâu cần phải lãng phí như vậy.”
Tưởng Mỹ hất tóc: “Mắc mớ gì đến cô?”
Nhạc Nha nhíu mày: “Vì đó là đồ ăn tôi mời, cô làm vậy là lãng phí rồi còn gì.”
Hơn nữa cứ móc họng ói ra hết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, mà quan trọng nhất là, không ăn thì không ăn, nếu lãng phí như vậy thì thôi tốt nhất là đừng có ăn.
Tay Tưởng Mỹ run rẩy, “Cô đừng ở đó là giả bộ đóng kịch, nếu tiếc tiền như vậy thì bày đặt mời mọi người ăn làm gì, cô mời ăn là một chuyện, tôi ăn thế nào chẳng lẽ còn phải hỏi ý cô?”
Giọng điệu cô ta hơi cứng nhắc.
Tô Tuệ lên tiếng: “Công nhận da mặt của cô dày ghê á.”
Vốn cô ấy cũng không muốn nói gì, nhưng câu vừa rồi của cô ta thật buồn cười quá đi, cô ấy cũng không thể để người khác bắt nạt Nhạc Nha được.
Sắc mặt Tưởng Mỹ chuyển từ trắng nhợt sang đỏ bừng, hừ một tiếng: “Tốt nhất cô đừng có tự cho là mình cao hơn người khác, không phải là hồi trưa xem video kia cô cũng không với nỗi mặt của người ta sao?”
Cô ta hữu ý vô ý nhìn Nhạc Nha.
Mặc dù gần đây tính tình Nhạc Nha rất tốt bụng, nhưng cũng không phải dạng bùn nhão để người khác tùy ý nhào nặn: “Tôi xem video thì liên quan gì đến cô?”
Hơn nữa đột nhiên cô ta lại vòng sang chủ đề này.
Tưởng Mỹ bị cô nói mà cứng họng, phản bác lại: “Trong thời gian làm việc mà xem video lung tung, không phải là đang bỏ bê công việc à? Bây giờ nhân viên mới đến đều tự cao tự đại như thế hả?”
Tô Tuệ nháy mắt mấy cái, “Không phải hồi nãy cô với bạn trai nói chuyện điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ à?”
Lúc cô ấy mới đến có nghe thấy đoạn hội thoại không đứng đắn rợn cả da gà kia.
Sắc mặt Tưởng Mỹ nhăn nhó lại, nhất là mấy đồng nghiệp còn đang ở bên ngoài nhìn vào, cô ta cũng không muốn bị người khác xỉa xói mình như vậy, cong môi thành một nụ cười khó coi, hất mặt nói: “Cho nên tôi mới có bạn trai, còn một số người thì không có ai bên cạnh.”
Bạn trai của cô ta là nhân viên của công ty top 500, hơn nữa đối xử với cô ta rất tốt, nên Tưởng Mỹ cứ thích lấy ra để khoe khoang.
Tô Tuệ nghe xong, thiếu chút nữa là bật cười mỉa mai.
Bây giờ còn có thể lấy bạn trai ra để hạ thấp người khác, với cái thế giới quan kiểu này không biết cô ta sống kiểu gì nữa.
Tô Tuệ thở dài: “Cô đúng là chân thật thiệt đó.”
Tưởng Mỹ hừ lạnh.
Tô Tuệ kéo Nhạc Nha ra ngoài, trước khi đi cũng không quên dương cao giọng: “Đi thôi Nhạc Nha, tụi mình còn có hôn phu, đừng đi so đo với dạng người này làm gì.”
Ra khỏi phòng vệ sinh, Nhạc Nha phì cười.
Cô đụng nhẹ vào người Tô Tuệ: “Tô Thành mà biết cậu thừa nhận thân phận của cậu ấy như vậy, nhất định sẽ vui lắm cho coi.”
Tô Tuệ cũng cười: “Nhưng không thể nói cho anh ấy biết được.”
Nói xong lỡ biến thành sói xám thì sao.
Lúc trở lại chỗ ngồi, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Mỹ không vui, nói: “Chắc Trần Dạng phải bỏ xa bạn trai của cô ta cả 180 con phố á, đúng không?”
Nếu biết được chắc cô ta sẽ tức chết mất.
Nhạc Nha mím môi cười, “Còn có thể so sánh như vậy nữa à?”
“Cậu không biết cách so sánh đó chuẩn lắm hả?” Tô Tuệ nói, cô ấy nhớ lại dáng vẻ khoe khoang lúc nãy của Tưởng Mỹ chỉ thấy muốn bốc hỏa thay cô.
Thừa dịp Nhạc Nha không chú ý, cô ấy cầm điện thoại lên đánh đánh gõ gõ một hồi.
Sau đó mới thỏa mãn cất lại vào túi.
*
Giờ làm việc của Nhạc thị là từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Gần năm giờ, không ít người bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn mình, chuẩn bị đến đúng giờ là tan làm.
Tô Tuệ đã đi về nửa tiếng trước rồi, Nhạc Nha mới có cảm hứng, vội vàng lấy giấy ra phác họa bản nháp.
Bên bệ cửa sổ trong công ty đặt rất nhiều chậu hoa.
Vương Khả Phỉ vừa đi lấy nước xong, đang định về chỗ thì nhìn thấy có một chiếc xe sang trọng đang đậu bên dưới.
Cô ấy vô thức lớn giọng cảm thán, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của mấy cô gái bên cạnh, nhao nhao hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Chưa tới nửa phút, mấy cô gái trong văn phòng đã tụ tập lại với nhau.
“Mấy cô có nhìn thấy mặt người mới bước ra khỏi xe không?”
“Tôi chỉ thấy được thân hình của anh ấy thôi, hấp dẫn quá đi mất…”
“Đây là khách hàng mới hả? Phải chi tôi ở bên bộ phận tiêu thụ thì tốt rồi, ở bên bộ phận thiết kế này chẳng bao giờ tiếp xúc được với ai hết a a a a a!”
“Tôi mới thấy mặt nghiêng thôi mà muốn động tâm luôn rồi, mấy cô nói xem rốt cuộc anh ấy tới đây làm gì nhỉ?”
Tưởng Mỹ cũng chen từ đằng sau lên, “Chắc là khách hàng mới, đừng có xem nữa, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”
Tiếng ồn ào quấy nhiễu Nhạc Nha không tập trung vẽ được.
Cô dừng bút, nhìn thấy sản phẩm cũng đã xong được một nửa, là một vòng cổ tinh xảo, xem ra buối tối nếu tập trung vẽ thêm thì sẽ nhanh chóng hoàn thành xong bản nháp này.
Nhạc Nha mở khóa điện thoại, đã năm giờ hơn.
Cô dứt khoát cất bản nháp vào trong túi hồ sơ, sau đó thu dọn ra về, mấy đồng nghiệp trong phòng bỗng nhanh chân chạy ra ngoài như lũ thỏ.
Nhạc Nha ngẩn người, đi theo sau mấy cô ấy.
Cho đến khi vào trong thang máy, Vương Khả Phỉ vẫn đang bàn chuyện với mấy đồng nghiệp về người đàn ông ở trong xe dưới lầu, mặt đỏ bừng tới mang tai.
“Nè, Nhạc Nha, cô có nhìn thấy không?”
Nhạc Nha hoàn hồn, “Thấy cái gì?”
“Dưới lầu có nam thần cao phú soái á.” Vương Khả Phỉ cười tủm tỉm: “Bọn tôi đang đoán xem có phải khách hàng mới của công ty không.”
Nhạc Nha chậm chạp nói: “Tôi không thấy.”
Vương Khả Phỉ khoát tay: “Không sao, đợi xuống dưới chắc anh ấy vẫn chưa đi đâu, có thể nhìn thấy gần một chút đó.”
Tưởng Mỹ đứng trong góc nhếch mép: “Có nhìn thì cũng không phải là của cô ta.”
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Tâm tình Nhạc Nha đang rất tốt, cô nhanh chân bước ra ngoài, không muốn phải đối chất với tính tình quái gở của Tưởng Mỹ, thậm chí cô còn tính sẽ tố cáo chuyện này với Nhạc Dịch Kiện.
Nhân viên thế này sẽ ảnh hưởng đến những người khác trong bộ phận thiết kế mất.
Nhạc Nha đi phía trước, mấy cô gái sau lưng mãi líu ríu với nhau, đến lúc ra bên ngoài công ty, Nhạc Nha mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Nhìn thấy Trần Dạng đứng ở bên kia, cô không thể tin vào mắt mình.
Trần Dạng lười biếng dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ nhíu mày, sau lưng anh là ánh trời chiều, rọi lên bộ dạng biếng nhác đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Điện thoại Nhạc Nha vang lên.
Nghe được âm thanh, Trần Dạng ngẩng đầu.
Nhạc Nha còn chưa kịp định thần lại thì người đàn ông một thân chỉnh tề kia đi tới chỗ cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, đôi mắt đen như mực dán chặt vào nhau.
Cô có chút hốt hoảng, nhấc chân đi qua chỗ anh.
Không ngờ cô lại không chú ý tới bậc thang phía dưới, bị hụt hết một bước chân, y như lần ở trường cấp ba kia, lúc sắp ngã sấp xuống liền đưa tay túm lấy áo của Trần Dạng.
Trần Dạng vẫn chưa kịp thay quần áo, vẫn là bộ âu phục thẳng thớm kia.
Anh đưa tay đỡ lấy cô gái nhỏ vào ngực, đã lâu như vậy rồi, người anh luôn nhớ thương cuối cùng cũng đã trở lại trong vòng tay của anh.
Chóp mũi Nhạc Nha đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Nhóm Vương Khả Phỉ ở sau lưng vẫn chưa kịp đi đều sợ đến ngây người, không ai dám cử động, tất cả đều mở to mắt nhìn cô ngã vào trong ngực của Trần Dạng.
“Cái này… đang quay phim thần tượng hả?”
“Không ngờ Nhạc Nha lại gan như vậy á, nhìn mặt đúng là không đoán ra được, tôi xem thường cô ấy quá rồi.”
“Cô bé lọ lem ngã vào lòng tổng giám đốc, từ nay về sau gả vào trong gia đình giàu có?”
“Chết tiệt, kịch bản từ tám trăm năm trước mà giờ còn sử dụng được, biết vậy tôi cũng ngã một cái rồi…”
Vương Khả Phỉ là người hoàn hồn lại đầu tiên, lên tiếng hỏi: “Mấy cô không nhận ra đây là tổng giám đốc của công ty MOON tụi mình mới xem sáng nay à?”
Cô ấy vừa mới liếc mắt qua là nhận ra rồi.
Hôm nay mấy cô nàng đồng nghiệp mới xem video kia lần đầu, chỉ cảm thấy quen quen thôi, bây giờ được cô ấy nhắc lại thì cũng nhớ mang máng.
Tưởng Mỹ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau phía trước, nở nụ cười quái dị, nói lớn: “Cho nên bây giờ trở thành tiểu tam rồi à?”
Mọi người nhìn nhau.
Vương Khả Phỉ nhớ lại mấy món đồ mình mới tra ra hôm nay, nhịn không được nói: “Lỡ đâu Nhạc Nha là vị hôn thê của anh ấy thì sao?”
Cô ấy cảm thấy rất có khả năng đó.
Tưởng Mỹ hỏi ngược lại: “Cô tin à?”
Vương Khả Phỉ cũng không có bằng chứng để giải thích với cô ta, dứt khoát không nói nữa.
Mấy cô ấy ở phía sau ồn ào nghị luận, còn Trần Dạng ở đằng trước chịu không nổi rên thành tiếng: “Anh sắp bị em siết cổ chết rồi.”
Nhạc Nha vội vàng buông cà vạt của anh ra.
Vừa rồi cô không cẩn thận nắm chặt lấy cà vạt của Trần Dạng, nếu mà túm chặt thêm chút nữa là xảy ra chuyện không may rồi.
Tai Nhạc Nha ửng hồng, đưa tay sửa sang lại cà vạt cho anh, vô thức nói: “Em không cố ý.”
Đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt qua cổ của anh.
Cô chưa từng thắt cà vạt cho ai, tất nhiên cũng không biết phải làm thế nào, bộ dạng nôn nóng như vậy quả thật không khác gì đang châm lửa đốt người ta.
Trần Dạng giơ tay bắt lấy cổ tay của cô, yết hầu giật giật, kéo cô vào trong xe, “Không cần thắt lại.”
Nhạc Nha mềm nhũn a một tiếng.
Trần Dạng rũ mắt cười cười, ghé sát vào tai cô thấp giọng nói: “Em mà chuyển động xuống dưới một chút là anh nhịn không nổi nữa đâu.”
Nhạc Nha mới đầu vẫn chưa hiểu ý anh.
Đợi cô hiểu rõ ý của anh rồi, sắc mặc đỏ bừng, thốt lên câu nói như trước kia: “Anh biến thái quá đi.”
Cô tính ổn định công việc trong hai ngày rồi mới đi tìm anh, như vậy sẽ có thời gian để chuẩn bị trước mọi thứ.
Nhưng bây giờ cô lại không kiềm lòng nổi nữa, dứt khoát gọi điện cho Trần Dạng, chỉ mới mấy giây đầu bên kia đã bắt máy: “Nhạc Nha?”
Đôi mắt Nhạc Nha cong cong, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Hôm nay em có xem buổi ra mắt game mới của anh rồi, còn cả câu nói kia của anh nữa.”
Trong văn phòng, Trần Dạng giơ tay lên.
Nhân viên báo cáo vội vàng im lặng, nghĩ thầm hình như vừa rồi là tên của vị hôn thê của ông chủ thì phải, là tên của con gái.
Anh ta lui ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn nghe giọng nói trầm thấp của ông chủ ở trong văn phòng: “Anh nói không đúng à?”
Nghe dịu dàng hơn hẳn lúc làm việc.
Nhạc Nha phản bác: “Đương nhiên là không đúng rồi, em thành hôn thê của anh lúc nào, anh đây là tự nói mò nha.”
Lúc nói chuyện cô vẫn mềm mại như trước.
Trần Dạng bật cười, “Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thôi.”
Dù sao cô cũng chạy không thoát được.
Nhạc Nha hừ một tiếng: “Anh đừng có mặt dày như vậy, mọi chuyện vẫn chưa biết được đâu, còn cái game kia, thật sự anh không định phát hành hả?”
Hôm nay cô cũng vào game đó chơi một chút.
Trần Dạng hỏi: “Em muốn không?”
Nhạc Nha vốn định trả lời là không muốn, dù gì thì trò chơi này cũng là quà sinh nhật của cô, chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Nhưng cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hỏi: “Chủ yếu là nếu người khác muốn chơi mà không có gì để chơi thì sao?”
Trần Dạng nhịp tay lên bàn gỗ, “Anh có thể nghĩ thêm về chuyện đó.”
Nhạc Nha nghĩ với mấy chuyện phát hành online này thì anh sẽ là người nắm rõ nhất, cô cũng không cần phải quan tâm nhiều đến chuyện này, vì dù sao cô cũng không rành lắm.
Mấy phút sau, cô mới trở về chỗ ngồi của mình.
Tưởng Mỹ không thay sổi sắc mặt nhìn cô mấy lần.
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Tạ Khinh Ngữ: “Nhóm Lương Thiên tối nay có rảnh không?”
Tạ Khinh Ngữ: “Tối nay có thể bọn họ phải tăng ca á.”
Sau khi kết thúc buổi ra mắt thì game mới sẽ được phát hành trên mạng, vào ngày đầu tiên có rất nhiều yếu tố cần phải chú ý đặc biệt.
Nhạc Nha cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi.
Cô quay lại giao diện Weibo, xem lại video ra mắt lần thứ hai, khi nghe được câu hỏi cuối cùng kia, khóe môi không nhịn được lại cong lên.
Tưởng Mỹ đúng lúc từ phía sau đi lên nhìn thấy màn hình di động của cô, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Người ta cũng đã có vị hôn thê rồi, vậy mà nhân vật mới vào này còn có thể mê đắm người ta đến vậy.
Tưởng Mỹ nhắc nhở: “Người ta có hôn thê rồi đó.”
Nhạc Nha à một tiếng.
Tưởng Mỹ nói: “Cho nên có một số người phải biết thân biết phận mà an ổn chứ.”
Thấy vẻ mặt cô lơ đễnh, Tưởng Mỹ lập tức hiểu sai ý cô, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, cứ thế nhấc chân đi ra ngoài.
Nhạc Nha kinh ngạc nhìn theo cô ta.
Vương Khả Phỉ ở đối diện xấu hổ, giải thích với cô: “Cô đừng để trong lòng, ý của cô ấy không phải vậy đâu.”
Nhạc Nha mỉm cười: “Không có gì.”
Vương Khả Phỉ nói thêm: “Chắc cô ấy thấy nam thần của mình thông báo đã có hôn thê nên trong lòng không vui thôi.”
Nhạc Nha cũng đang rất không vui đây.
Bạn trai của mình bị người khác nhớ thương ai mà vui cho nổi, tuy cô cũng biết Tưởng Mỹ này sẽ không bao giờ có khả năng thành công.
Vương Khả Phỉ thấy cô đã rõ tường tận nên cũng không nói gì nữa.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, đột nhiên có nhân viên giao hàng đến bộ phận thiết kế giao mấy ly trà giải khát và bánh ngọt.
Con gái thích nhất là mấy món này, phấn khích la lên: “Hôm nay ai bao cả phòng trà chiều vậy?”
Mấy nhân viên nam ít ỏi trong phòng lắc đầu.
Nhạc Nha còn đang nghi hoặc thì điện thoại rung lên.
Là Nhạc Dịch Kiện gửi tin nhắn tới: “Ba giúp con gọi mấy ly trà, con với mấy đồng nghiệp chia nhau ra mà uống.”
Tạo mối quan hệ tốt với mấy đồng nghiệp không phải chuyện đơn giản chút nào.
Trong lòng Nhạc Nha ấm áp, cô không ngờ Nhạc Dịch Kiện lại cân nhắc chu đáo như vậy, nghe thấy có người hỏi, cô đi qua mỉm cười, “Là ba của tôi mời đó, mọi người cứ uống thoải mái, thả lòng cho một ngày làm việc mệt mỏi.”
Vương Khả Phỉ không ngờ cô lại hào phóng như vậy, mới đi làm được nửa ngày đã có thể bao cả phòng uống nước lẫn ăn bánh, thật sự đã tạo được thiện cảm rất lớn trong lòng người khác.
Cô ấy nhìn qua mấy món bày trên bàn, yên lặng hớp một ngụm, thơm quá đi mất.
Lần này tất cả mọi người đều nhao nhao nói: “Tốn tiền của chú quá rồi.”
Nhạc Nha có phần riêng của mình, là vị mà cô thích uống nhất.
Cô gái ngồi bên cạnh Vương Khả Phỉ nói: “Trà này mắc lắm đó, chị xem nè, bình thường một tuần em mới dám uống một lần, mà mỗi lần mua đều đau như thịt bị cắt vậy á.”
Cô ấy còn lên mạng tìm được cái tên cửa hàng đó.
Vương Khả Phỉ ghé người qua xem, thiếu chút nữa là kêu thành tiếng.
Cái này nếu chỉ một người uống thì thịt còn đau âm ẩm thôi. Con mời cả một văn phòng ăn uống thế này thì thật xa xỉ quá đi.
Vị nhân viên mới tới này không phải là một bạch phú mỹ đó chứ…
Vương Khả Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, mấy tiếng đồng hồ tiếp theo đều vô thức chú ý đến Nhạc Nha nhiều hơn.
Càng quan sát, cô ấy càng phát hiện thêm được nhiều thứ.
Hình như trang phục từ đầu tới chân của Nhạc Nha không giống đồ hiệu lắm nhưng cô ấy vẫn lên mạng tìm thử, chỉ cần kiếm bằng hình ảnh là có thể dò ra được nó là của nhãn hiệu nào.
Không phải là cô ấy nghĩ Nhạc Nha mặc đồ không có nhãn hiệu, mà là cô ấy hoàn toàn không hề biết trang phục của mấy nhãn hiệu đó có mẫu nào.
Vương Khả Phỉ nhìn giá cả ở góc dưới dùng, nuốt ực một cái.
Đồ này nếu mà là người không có tiền thì không thể nào mặc nổi đâu.
*
Lúc mọi người đang ăn uống, Tô Tuệ đến Nhạc thị.
Cô ấy gọi hỏi Nhạc Dịch Kiện rồi chạy một mạch đến bộ phận thiết kế, vừa vào cửa là tìm ra vị trí của Nhạc Nha ngay.
Vốn ở đây không cho phép người lạ đi vào, nhưng vì đang là giờ giải lao của cả phòng nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhạc Nha vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Tớ còn đang làm việc, đợi tan tầm mới có thời gian đi với cậu được.”
Tô Tuệ nói: “Qua xem cậu làm việc thế nào thôi.”
Nói thật cô ấy chưa tới Nhạc thi bao giờ, lúc sinh nhật, Nhạc Nha còn tặng đồ trang sức của Nhạc thị cho cô ấy, Nhạc Dịch Kiện cũng tặng kèm theo đó mấy món.
Nhạc Nha chỉ tay: “Vậy cậu ngồi đây một chút đi.”
Tô Tuệ gần đây nhanh mồm nhanh miệng, vừa liếc sơ qua liền nói: “Nhạc Nha, chỗ ngồi của cậu bình thường quá vậy, sao không có văn phòng riêng?”
Nhạc Nha cười: “Tớ mới đi làm ngày đầu tiên mà.”
“Nói cũng đúng.” Tô Tuệ gật đầu, ngồi bên cạnh cô, “Cậu nhớ đừng nói với Tô Thành là tớ ở đây.”
Nhạc Nha hỏi: “Hai cậu lại cãi nhau à?”
Tô Tuệ hừ một tiếng: “Có đàn chị hồi trước vừa nghỉ việc muốn xin vào công ty của anh ấy, tức muốn chết, hồi trước chị ta thích Tô Thành á.”
Nhạc Nha nghiêng đầu, “Có khi Tô Thành không nghĩ nhiều vậy đâu.”
“Không phải vậy.” Sắc mặt Tô Tuệ khó coi, “Hồi trưa tớ có chạy qua công ty của Tô Thành, vẻ mặt bà chị đó nhìn tớ kiểu đáng ghét lắm.”
Trong văn phòng của Tô Thành có phòng nghỉ, cô ấy là tác giả truyện tranh nghiệp dư cho nên thời gian làm việc rất tự do, thường xuyên đến công ty của Tô Thành.
Đàn chị của anh ấy đúng lúc cũng tới phỏng vấn, nên hai người chạm mặt nhau.
Trong lòng Tô Tuệ không vui, nhưng cũng không nói thẳng với Tô Thành, đúng lúc Nhạc Nha về nước rồi nên mới chạy qua đây dạo chơi một lát.
Dù sao thì Tô Thành cũng không biết cô ấy đi đâu.
Uống xong trà, Nhạc Nha chuẩn bị đi vệ sinh, Tô Tuệ cũng đi chung với cô, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra đã nghe thấy âm thanh ở bên trong.
Âm thanh này có chút kỳ quái.
Tô Tuệ khẽ đưa tay lên tai, nghe thật kỹ rồi nhỏ giọng nói: “Hình như là tiếng nôn ọe.”
Nhạc Nha thoáng cái đã hiểu.
Chưa tới vài giây sau, âm thanh đó dừng lại, cửa phòng kế đó mở ra, Tưởng Mỹ vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người họ ở bên ngoài, trong lòng lộp bộp giật mình.
Cô ta lo lắng rửa tay mình.
Nhạc Nha ở sau lưng nói: “Nếu cô không thích thì có thể không ăn, đâu cần phải lãng phí như vậy.”
Tưởng Mỹ hất tóc: “Mắc mớ gì đến cô?”
Nhạc Nha nhíu mày: “Vì đó là đồ ăn tôi mời, cô làm vậy là lãng phí rồi còn gì.”
Hơn nữa cứ móc họng ói ra hết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, mà quan trọng nhất là, không ăn thì không ăn, nếu lãng phí như vậy thì thôi tốt nhất là đừng có ăn.
Tay Tưởng Mỹ run rẩy, “Cô đừng ở đó là giả bộ đóng kịch, nếu tiếc tiền như vậy thì bày đặt mời mọi người ăn làm gì, cô mời ăn là một chuyện, tôi ăn thế nào chẳng lẽ còn phải hỏi ý cô?”
Giọng điệu cô ta hơi cứng nhắc.
Tô Tuệ lên tiếng: “Công nhận da mặt của cô dày ghê á.”
Vốn cô ấy cũng không muốn nói gì, nhưng câu vừa rồi của cô ta thật buồn cười quá đi, cô ấy cũng không thể để người khác bắt nạt Nhạc Nha được.
Sắc mặt Tưởng Mỹ chuyển từ trắng nhợt sang đỏ bừng, hừ một tiếng: “Tốt nhất cô đừng có tự cho là mình cao hơn người khác, không phải là hồi trưa xem video kia cô cũng không với nỗi mặt của người ta sao?”
Cô ta hữu ý vô ý nhìn Nhạc Nha.
Mặc dù gần đây tính tình Nhạc Nha rất tốt bụng, nhưng cũng không phải dạng bùn nhão để người khác tùy ý nhào nặn: “Tôi xem video thì liên quan gì đến cô?”
Hơn nữa đột nhiên cô ta lại vòng sang chủ đề này.
Tưởng Mỹ bị cô nói mà cứng họng, phản bác lại: “Trong thời gian làm việc mà xem video lung tung, không phải là đang bỏ bê công việc à? Bây giờ nhân viên mới đến đều tự cao tự đại như thế hả?”
Tô Tuệ nháy mắt mấy cái, “Không phải hồi nãy cô với bạn trai nói chuyện điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ à?”
Lúc cô ấy mới đến có nghe thấy đoạn hội thoại không đứng đắn rợn cả da gà kia.
Sắc mặt Tưởng Mỹ nhăn nhó lại, nhất là mấy đồng nghiệp còn đang ở bên ngoài nhìn vào, cô ta cũng không muốn bị người khác xỉa xói mình như vậy, cong môi thành một nụ cười khó coi, hất mặt nói: “Cho nên tôi mới có bạn trai, còn một số người thì không có ai bên cạnh.”
Bạn trai của cô ta là nhân viên của công ty top 500, hơn nữa đối xử với cô ta rất tốt, nên Tưởng Mỹ cứ thích lấy ra để khoe khoang.
Tô Tuệ nghe xong, thiếu chút nữa là bật cười mỉa mai.
Bây giờ còn có thể lấy bạn trai ra để hạ thấp người khác, với cái thế giới quan kiểu này không biết cô ta sống kiểu gì nữa.
Tô Tuệ thở dài: “Cô đúng là chân thật thiệt đó.”
Tưởng Mỹ hừ lạnh.
Tô Tuệ kéo Nhạc Nha ra ngoài, trước khi đi cũng không quên dương cao giọng: “Đi thôi Nhạc Nha, tụi mình còn có hôn phu, đừng đi so đo với dạng người này làm gì.”
Ra khỏi phòng vệ sinh, Nhạc Nha phì cười.
Cô đụng nhẹ vào người Tô Tuệ: “Tô Thành mà biết cậu thừa nhận thân phận của cậu ấy như vậy, nhất định sẽ vui lắm cho coi.”
Tô Tuệ cũng cười: “Nhưng không thể nói cho anh ấy biết được.”
Nói xong lỡ biến thành sói xám thì sao.
Lúc trở lại chỗ ngồi, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Mỹ không vui, nói: “Chắc Trần Dạng phải bỏ xa bạn trai của cô ta cả 180 con phố á, đúng không?”
Nếu biết được chắc cô ta sẽ tức chết mất.
Nhạc Nha mím môi cười, “Còn có thể so sánh như vậy nữa à?”
“Cậu không biết cách so sánh đó chuẩn lắm hả?” Tô Tuệ nói, cô ấy nhớ lại dáng vẻ khoe khoang lúc nãy của Tưởng Mỹ chỉ thấy muốn bốc hỏa thay cô.
Thừa dịp Nhạc Nha không chú ý, cô ấy cầm điện thoại lên đánh đánh gõ gõ một hồi.
Sau đó mới thỏa mãn cất lại vào túi.
*
Giờ làm việc của Nhạc thị là từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Gần năm giờ, không ít người bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn mình, chuẩn bị đến đúng giờ là tan làm.
Tô Tuệ đã đi về nửa tiếng trước rồi, Nhạc Nha mới có cảm hứng, vội vàng lấy giấy ra phác họa bản nháp.
Bên bệ cửa sổ trong công ty đặt rất nhiều chậu hoa.
Vương Khả Phỉ vừa đi lấy nước xong, đang định về chỗ thì nhìn thấy có một chiếc xe sang trọng đang đậu bên dưới.
Cô ấy vô thức lớn giọng cảm thán, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của mấy cô gái bên cạnh, nhao nhao hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Chưa tới nửa phút, mấy cô gái trong văn phòng đã tụ tập lại với nhau.
“Mấy cô có nhìn thấy mặt người mới bước ra khỏi xe không?”
“Tôi chỉ thấy được thân hình của anh ấy thôi, hấp dẫn quá đi mất…”
“Đây là khách hàng mới hả? Phải chi tôi ở bên bộ phận tiêu thụ thì tốt rồi, ở bên bộ phận thiết kế này chẳng bao giờ tiếp xúc được với ai hết a a a a a!”
“Tôi mới thấy mặt nghiêng thôi mà muốn động tâm luôn rồi, mấy cô nói xem rốt cuộc anh ấy tới đây làm gì nhỉ?”
Tưởng Mỹ cũng chen từ đằng sau lên, “Chắc là khách hàng mới, đừng có xem nữa, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”
Tiếng ồn ào quấy nhiễu Nhạc Nha không tập trung vẽ được.
Cô dừng bút, nhìn thấy sản phẩm cũng đã xong được một nửa, là một vòng cổ tinh xảo, xem ra buối tối nếu tập trung vẽ thêm thì sẽ nhanh chóng hoàn thành xong bản nháp này.
Nhạc Nha mở khóa điện thoại, đã năm giờ hơn.
Cô dứt khoát cất bản nháp vào trong túi hồ sơ, sau đó thu dọn ra về, mấy đồng nghiệp trong phòng bỗng nhanh chân chạy ra ngoài như lũ thỏ.
Nhạc Nha ngẩn người, đi theo sau mấy cô ấy.
Cho đến khi vào trong thang máy, Vương Khả Phỉ vẫn đang bàn chuyện với mấy đồng nghiệp về người đàn ông ở trong xe dưới lầu, mặt đỏ bừng tới mang tai.
“Nè, Nhạc Nha, cô có nhìn thấy không?”
Nhạc Nha hoàn hồn, “Thấy cái gì?”
“Dưới lầu có nam thần cao phú soái á.” Vương Khả Phỉ cười tủm tỉm: “Bọn tôi đang đoán xem có phải khách hàng mới của công ty không.”
Nhạc Nha chậm chạp nói: “Tôi không thấy.”
Vương Khả Phỉ khoát tay: “Không sao, đợi xuống dưới chắc anh ấy vẫn chưa đi đâu, có thể nhìn thấy gần một chút đó.”
Tưởng Mỹ đứng trong góc nhếch mép: “Có nhìn thì cũng không phải là của cô ta.”
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Tâm tình Nhạc Nha đang rất tốt, cô nhanh chân bước ra ngoài, không muốn phải đối chất với tính tình quái gở của Tưởng Mỹ, thậm chí cô còn tính sẽ tố cáo chuyện này với Nhạc Dịch Kiện.
Nhân viên thế này sẽ ảnh hưởng đến những người khác trong bộ phận thiết kế mất.
Nhạc Nha đi phía trước, mấy cô gái sau lưng mãi líu ríu với nhau, đến lúc ra bên ngoài công ty, Nhạc Nha mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Nhìn thấy Trần Dạng đứng ở bên kia, cô không thể tin vào mắt mình.
Trần Dạng lười biếng dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ nhíu mày, sau lưng anh là ánh trời chiều, rọi lên bộ dạng biếng nhác đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Điện thoại Nhạc Nha vang lên.
Nghe được âm thanh, Trần Dạng ngẩng đầu.
Nhạc Nha còn chưa kịp định thần lại thì người đàn ông một thân chỉnh tề kia đi tới chỗ cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, đôi mắt đen như mực dán chặt vào nhau.
Cô có chút hốt hoảng, nhấc chân đi qua chỗ anh.
Không ngờ cô lại không chú ý tới bậc thang phía dưới, bị hụt hết một bước chân, y như lần ở trường cấp ba kia, lúc sắp ngã sấp xuống liền đưa tay túm lấy áo của Trần Dạng.
Trần Dạng vẫn chưa kịp thay quần áo, vẫn là bộ âu phục thẳng thớm kia.
Anh đưa tay đỡ lấy cô gái nhỏ vào ngực, đã lâu như vậy rồi, người anh luôn nhớ thương cuối cùng cũng đã trở lại trong vòng tay của anh.
Chóp mũi Nhạc Nha đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Nhóm Vương Khả Phỉ ở sau lưng vẫn chưa kịp đi đều sợ đến ngây người, không ai dám cử động, tất cả đều mở to mắt nhìn cô ngã vào trong ngực của Trần Dạng.
“Cái này… đang quay phim thần tượng hả?”
“Không ngờ Nhạc Nha lại gan như vậy á, nhìn mặt đúng là không đoán ra được, tôi xem thường cô ấy quá rồi.”
“Cô bé lọ lem ngã vào lòng tổng giám đốc, từ nay về sau gả vào trong gia đình giàu có?”
“Chết tiệt, kịch bản từ tám trăm năm trước mà giờ còn sử dụng được, biết vậy tôi cũng ngã một cái rồi…”
Vương Khả Phỉ là người hoàn hồn lại đầu tiên, lên tiếng hỏi: “Mấy cô không nhận ra đây là tổng giám đốc của công ty MOON tụi mình mới xem sáng nay à?”
Cô ấy vừa mới liếc mắt qua là nhận ra rồi.
Hôm nay mấy cô nàng đồng nghiệp mới xem video kia lần đầu, chỉ cảm thấy quen quen thôi, bây giờ được cô ấy nhắc lại thì cũng nhớ mang máng.
Tưởng Mỹ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau phía trước, nở nụ cười quái dị, nói lớn: “Cho nên bây giờ trở thành tiểu tam rồi à?”
Mọi người nhìn nhau.
Vương Khả Phỉ nhớ lại mấy món đồ mình mới tra ra hôm nay, nhịn không được nói: “Lỡ đâu Nhạc Nha là vị hôn thê của anh ấy thì sao?”
Cô ấy cảm thấy rất có khả năng đó.
Tưởng Mỹ hỏi ngược lại: “Cô tin à?”
Vương Khả Phỉ cũng không có bằng chứng để giải thích với cô ta, dứt khoát không nói nữa.
Mấy cô ấy ở phía sau ồn ào nghị luận, còn Trần Dạng ở đằng trước chịu không nổi rên thành tiếng: “Anh sắp bị em siết cổ chết rồi.”
Nhạc Nha vội vàng buông cà vạt của anh ra.
Vừa rồi cô không cẩn thận nắm chặt lấy cà vạt của Trần Dạng, nếu mà túm chặt thêm chút nữa là xảy ra chuyện không may rồi.
Tai Nhạc Nha ửng hồng, đưa tay sửa sang lại cà vạt cho anh, vô thức nói: “Em không cố ý.”
Đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt qua cổ của anh.
Cô chưa từng thắt cà vạt cho ai, tất nhiên cũng không biết phải làm thế nào, bộ dạng nôn nóng như vậy quả thật không khác gì đang châm lửa đốt người ta.
Trần Dạng giơ tay bắt lấy cổ tay của cô, yết hầu giật giật, kéo cô vào trong xe, “Không cần thắt lại.”
Nhạc Nha mềm nhũn a một tiếng.
Trần Dạng rũ mắt cười cười, ghé sát vào tai cô thấp giọng nói: “Em mà chuyển động xuống dưới một chút là anh nhịn không nổi nữa đâu.”
Nhạc Nha mới đầu vẫn chưa hiểu ý anh.
Đợi cô hiểu rõ ý của anh rồi, sắc mặc đỏ bừng, thốt lên câu nói như trước kia: “Anh biến thái quá đi.”
/91
|