Cuối cùng khi ra khỏi trường, Nhạc Nha cũng không gặp Trần Dạng.
Lúc lên xe, trong trường vừa đánh chuông vào học, cô ngồi trong xe nhìn lên dãy phòng học cách mình ngày càng xa, trong lòng không rõ cảm xúc.
Tối hôm đó cô ra sân bay.
Nhạc Dịch Kiện đặc biệt buông bỏ hết mọi công việc để đi cùng cô, buổi tối ở sân bay rất đông người, cả nam lẫn nữ, Nhạc Nha không tới phòng nghỉ, ngồi im trên ghế chờ ở bên ngoài, nhìn bọn họ đi tới đi lui.
Mãi cho đến lúc làm thủ tục đăng ký.
Nhạc Nha đã đổi sang thẻ nước ngoài, trong tay cô hiện có cả hai thẻ, có thể dùng cả hai, trước khi đi cô cũng từng nghĩ có nên đổi số điện thoại hay không, nhưng bây giờ mới phát hiện thật may là cô không đổi.
Sau khi máy bay cất cánh, cô mới có cảm giác là mình thật sự muốn đi.
Nhạc Dịch Kiện thấy cô nãy giờ không nói gì, tưởng rằng cô đang lo lắng chuyện tai của mình, ông an ủi: “Bác sĩ bên kia giỏi lắm, con đừng lo.”
Nhạc Nha đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng hoàn hồn, “Con biết rồi ạ.”
Cô ở trên máy bay ngủ được một giấc, lúc mở mắt ra thì máy bay đã sắp hạ cánh, trong lúc mơ mơ màng màng cô mới biết đã qua mấy tiếng rồi.
Vì bên Úc chỉ nhanh hơn trong nước ba tiếng, không phải chênh lệch ngược lại nên rất thoải mái.
Nhạc Nha đang ngái ngủ được Nhạc Dịch Kiện dẫn đến một căn nhà, ba cô đã mua nó sau khi xác định bác sĩ điều trị cho cô, cũng không lớn lắm, hoàn toàn đầy đủ cho một người ở.
Căn nhà có vườn hoa nhỏ, có thể là chủ nhà cũ đã trồng đủ mọi loại hoa nên giờ này ở nước ngoài đúng lúc đang vào hè, hoa nở rộ sắc, còn có ong bướm bay lượn xung quanh.
Lúc Nhạc Nha vừa đi vào, chóp mũi liền ngập tràn hương hoa.
Ở trong nước còn có việc ở công ty, Nhạc Dịch Kiện không thể ở bên cạnh cô mãi được.
Trong lòng Nhạc Nha cũng rõ, nhưng cô không muốn sống một mình trong căn nhà xa lạ ở nước ngoài cả một khoảng thời gian dài thế này.
Vì mới qua nước ngoài, cô vẫn chưa quen.
Nhạc Dịch Kiện ở lại đây chờ với cô ba ngày, sau đó dẫn một nữ sinh đang nở nụ cười vui vẻ về nhà, “Ba giới thiệu với con, đây là Lương Noãn, là sinh viên bán thời gian [1] ở đây, cho nên có gì con không hiểu thì cứ hỏi cô ấy.”
[1] Hệ thống đại học bên nước ngoài chia thành hai dạng, gồm sinh viên toàn thời gian (full-time) và sinh viên bán thời gian (part-time), sinh viên toàn thời gian thường phải hoàn thành tối thiểu 12 tín chỉ hoặc 4 khóa học, còn sinh viên bán thời gian thì phải hoàn thành từ 6 đến 11 tín chỉ hoặc 2 đến 3 khóa học.
Ông đã lựa chọn thật kỹ, cuối cùng mới quyết định Lương Noãn.
Lương Noãn cười nói: “Khóa học của chị rất thoải mái, đa số thời gian chị đều ở đây, cho nên chuyện gì em cũng có thể hỏi chị, chị sống ở đây cũng ba năm rồi.”
Nhạc Nha lễ phép đáp: “Dạ.”
Trước khi đi, Nhạc Dịch Kiện còn dặn dò: “Cuối tuần này ba sẽ dẫn con đến gặp bác sĩ, mấy ngày nay cứ đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đã.”
Tính cách Lương Noãn rất hoạt bát, y như Tạ Khinh Ngữ, nhưng lại hiểu biết rộng hơn rất nhiều, buổi sáng dẫn cô ra ngoài đi dạo vòng quanh.
Bên này có mấy nơi không cần phải đi bộ, cô ấy liệt kê tất cả những chỗ có thể ghé chơi rồi để Nhạc Nha quyết định, sau đó thì lên đường.
Lương Noãn có một người bạn trai da trắng, rất cao.
Lần đầu tiên gặp, Nhạc Nha còn có cảm giác anh ấy cao hơn cả Trần Dạng, nhưng dù sao cũng là vì ưu thế của chủng tộc nên mới có sự khác biệt.
Sau này cô mới biết không phải ai cũng cao như bạn trai của Lương Noãn, thì ra bạn trai của cô ấy chơi bóng rổ nên mới cao đến vậy.
Lúc nào Nhạc Nha gặp anh ấy cũng đều bất giác nghĩ đến Trần Dạng.
Thẳng đến khi cô đang dạo quanh siêu thị thì nhìn thấy loại kẹo mình hay mua, là loại kẹo cô đã cho Trần Dạng mấy lần, ngọt vô cùng.
Lương Noãn mua xong đồ ăn, lúc đi ra thấy cô đứng bất động cạnh khu bánh kẹo , cho rằng cô đang muốn mua gì đó, liền đi qua hỏi.
Lúc đến gần mới nhìn thấy cô gái nhỏ đang khóc.
Lương Noãn bối rối, thấy cô không nói không rằng cứ thế rơi nước mắt, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô ấy bị dọa sợ rồi.
*
Ngày đó lúc Trần Dạng trở về lớp thì đã sang tiết sau.
Vì khi anh chạy ra ngoài đã gần tan tiết, hơn nữa anh lại là học sinh giỏi nên thầy dạy toán cũng nhắm mắt cho qua, không thèm quản anh.
Mấy bạn học trong lớp cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trước khi đi thầy dạy toán lại dặn dò tất cả mọi người đều phải quan tâm đến Trần Dạng một chút.
Tuy vẻ mặt lão đại không có bất kì cảm xúc nào, nhưng lần này hình như anh đang đau khổ trong lòng lắm thì phải, mà bọn họ cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra như vậy.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật không dám nói nhiều.
Lương Thiên sớm đã biết một số chuyện, trước đó có chạy đi hỏi Tạ Khinh Ngữ, Tạ Khinh Ngữ ấp a ấp úng tiết lộ vài chi tiết, nhờ đó cậu ta cũng đoán được chút ít.
Vừa mới ép hỏi một lát thì đã có đáp án rồi.
“Ừ, Nhạc Nha ra nước ngoài rồi, thời gian sau này cũng không đến trường nữa, vừa rồi chắc là đi tạm biệt mấy cậu đó.”
“Trong khoảng thời gian này mấy cậu đừng có nhắc đến Nhạc Nha trước mặt Trần Dạng, có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của cậu ấy thì càng tốt, đừng có bộp chộp nói lung tung.”
Lương Thiên nghĩ thầm chẳng lẽ mình hay bộp chộp lắm à?
Hơn nữa, cậu ta cảm thấy cô ấy hiểu lầm hai chữ tạm biệt này rồi.
Nếu không phải cậu ta đột ngột quay đầu thì sao nhìn thấy Nhạc Nha đứng ở đó được, loại tạm biệt này hoàn toàn chỉ đến từ một phía.
Lương Thiên nghĩ có nên hỏi Trần Dạng không, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cấm tiếp cận của anh liền tự giác im miệng lại.
Mãi cho đến ngày thứ ba, cậu ta mới cảm thấy kì lạ.
Ba ngày sau là thông báo kết quả kì thi tuần, sáng đó phải ngồi giải lại đề ở trong lớp, nhưng vào tiết tự học buổi sáng Trần Dạng vẫn chưa tới, mãi đến khi chuông gần reo, anh mới xuất hiện.
Cửa vừa đẩy ra, Lương Thiên giật mình.
Sắc mặt Trần Dạng kém quá rồi.
“Mấy ngày này cậu không ngủ hả?” Triệu Minh Nhật cũng nhìn thấy, khiếp sợ hỏi: “Cậu xem quầng thâm dưới mắt ngày càng đen hơn rồi nè.”
Thật ra cũng không thâm lắm, nhưng hoàn toàn khác với trước kia.
Trần Dạng không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó tùy ý trả lời câu hỏi của hai người họ: “Không, mỗi ngày đều ngủ.”
Chỉ là nằm trên giường nhưng không ngủ được.
Lương Thiên không tin, “Dạng ca, nhìn bộ dạng của cậu chẳng giống người đã ngủ chút nào cả, nhìn cậu còn tưởng buổi tối đi làm trộm đêm nữa đó.”
Triệu Minh Nhật đánh cậu ta một cái, “Dạng ca, hay cậu ngủ một giấc đi?”
Trần Dạng ừ.
Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn hay nói lan man, cả một tiết giảng dạy về văn cổ mà y như đang thôi miên người khác.
Trần Dạng rốt cuộc cũng chợp mắt ngủ được một giấc.
Lúc tỉnh lại thì đã đến tiết tiếp theo, giáo viên vẫn chưa tới, Lương Thiên thấy anh dậy, vội vàng móc hộp sữa trong hộc bàn ra đưa anh.
Đây là sữa Trần Dạng hay cất trong hộc bàn của mình, chỉ là lần đó thu dọn đồ đạc xong để quên trong hộc bàn của cậu ta.
Cậu ta mười ngày nửa tháng không thèm đụng vào hộc bàn nên hoàn toàn không nhớ đến, hồi nãy do tìm đồ mới nhìn thấy.
Lương Thiên đưa qua: “Sữa này là Nhạc Nha cho cậu lần trước…”
Nói được một nửa, cậu ta chợt nhận ra mình vừa nhắc đến ai đó.
Triệu Minh Nhật ở kế bên tức đến mức muốn đánh cậu ta, đã nói không được nhắc đến Nhạc Nha trong khoảng thời gian này rồi, cái này không phải gọi là đổ thêm dầu vào lửa à?
Có bàn tay giơ ra cầm lấy hộp sữa trong tay Lương Thiên.
Trần Dạng hút mấy hơi là xong, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng, truyền đến trái tim anh, cả người lập tức thanh tỉnh.
Anh ném hộp sữa vào thùng rác rồi mới nói: “Tôi không sao.”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cũng coi như là bình thường.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật nhìn nhau, không dám nói nhiều, suy nghĩ xong lại quan sát, nếu có gì đó khác lạ thì phải đưa anh đến bệnh viện ngay.
Cũng may là không có gì xảy ra.
Từ mấy tiết sau cho đến lúc tan học, Trần Dạng đều im lặng, giống như khôi phục lại con người trước đây.
Lúc lấy được bảng thành tích về, chủ nhiệm lớp 17 cười tươi như hoa.
Trần Dạng đứng hạng nhất toàn thành phố.
Bởi vì kì thi mô phỏng không thống nhất đề thi toàn tỉnh nên cũng không thể so với cả tỉnh được, chỉ là nhìn qua số điểm trước mắt thôi cũng đã thỏa nguyện lắm rồi.
Với số điểm này, khi đến kì thi đại học, anh chắc chắn sẽ cầm chắc vị trí thủ khoa của thành phố, nếu như cao hơn nữa thì càng tốt, khả năng có thể vượt lên trở thành thủ khoa của cả tỉnh.
Nếu như đạt được thành tích xuất sắc trong kì thi đại học, bên bộ giáo dục đều sẽ có thưởng, mà với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của thủ khoa, trường học cũng sẽ bí mật tặng thưởng không ít, có thể là bằng cách trả thêm lương chẳng hạn.
Chủ nhiệm lớp 17 dành hết mọi hi vọng của mình vào Trần Dạng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc kì thi học kì I là đến kì nghỉ đông, thời gian nghỉ của khối mười hai cũng không nhiều, qua năm mới là phải trở lại trường ngay, mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng.
Buổi tối giao thừa vừa qua được một giây, Trần Dạng ngồi trước bàn mở tờ đề chuẩn bị giải thì điện thoại kế bên rung một cái, thông báo có tin nhắn trên Wechat.
“Năm mới vui vẻ.”
Tin nhắn được gửi từ avatar đứng đầu trong danh sách bạn bè của anh mà suốt một tháng qua không thèm gửi tin nào.
Trần Dạng vừa tức vừa muốn cười, sau đó lại nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia đến mức ngẩn người, cuối cùng cũng nhắn lại mấy chữ.
Ngoại trừ chúc mừng năm mới thì anh còn có thể nhắn gì nữa đây.
Ít ra đồ không có lương tâm bé nhỏ kia vẫn không quên anh.
*
Khai giảng học kì mới qua chưa lâu lắm, trường Nhất Trung tổ chức tuyên thệ một trăm ngày trước đại hội xuất quân.
Hiệu trường và ban lãnh đạo trường từng người lên bục phát biểu, sau đó sẽ mời nhóm học sinh ưu tú đã tốt nghiệp trở về chia sẻ kinh nghiệm, cuối cùng là top 3 của học kỳ này lên đọc một bài diễn thuyết nhỏ.
Đến phiên Trần Dạng, chủ nhiệm lớp 17 nói: “Không để em ấy lên được đâu, lên rồi chẳng lẽ mấy thầy chỉ muốn nghe em ấy diễn thuyết vài ba từ thôi hả?”
Đúng rồi, mấy vị lãnh đạo cũng đồng ý.
Khoảng cách từ giờ đến kỳ thi đại học còn một trăm ngày.
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật giống như bị kích thích, bắt đầu chuyên tâm học hành, quả thật khiến cho đám học sinh xếp hạng cuối cùng trong lớp cũng phải trợn mắt.
Nền tảng của bọn họ yếu, Trần Dạng chỉ có thể giảng giải mấy kiến thức theo hướng của khối mười.
Nhưng hai người họ không phải dạng ngu ngốc, cũng hiểu được đại khái, kì thi lần này còn tăng mấy chục điểm, kì thi tháng cuối tháng ba còn vượt qua một hai trăm hạng.
Ba Lương Thiên rất vui, tăng số tiền thưởng cho cậu ta, vì thế cậu ta lại hào hứng mời mọi người đi ăn lẩu.
Cùng một quán lẩu, nhưng lại thiếu mất một người.
Cậu ta gọi điện cho Tạ Khinh Ngữ: “Cậu không đến thật hả?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Đại ca à, tôi không có thời gian, với lại tối nay là sinh nhật của Nhạc Nha, tôi với Tô Tuệ phải tranh thủ thời gian chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Tôi biết cậu tiến bộ rất nhiều, cũng có lời khen dành cho cậu nè, nhớ tiếp tục cố gắng nhé chụt chụt chụt!”
Nói xong cũng cúp máy luôn.
Vẻ mặt Lương Thiên mờ mịt.
Không đến thì không đến, còn chụt chụt chụt mấy cái nữa.
Lúc ra đến quán lẩu, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật khoát vai nhau.
Triệu Minh Nhật đồng cảm nói: “Tôi còn tưởng Tạ Khinh Ngữ đã sớm trở thành bạn gái của cậu, ai ngờ cả mấy tháng trời vẫn cứ vòng vo, đúng là tên đáng thương.”
“Không phải nha, tôi gần thành công rồi nha!” Lương Thiên uống một chút bia, mặt đỏ bừng, “Tối nay nếu đi được thì cô ấy đã tới rồi, nhưng lại phải tổ chức sinh nhật cho Nhạc Nha, tại sao lại không mừng sinh nhật tôi chứ!”
Cậu ta nói nhanh, hầu như chỉ nói một giây là xong.
Trần Dạng đột nhiên hỏi: “Sinh nhật ai?”
Lương Thiên rùng mình, thoáng cái tỉnh táo lại, ấp úng trong miệng: “Tạ Khinh Ngữ nói là… sinh nhật Nhạc Nha.”
Cậu ta sợ mình bị đánh.
Giọng của Trần Dạng bình tĩnh: “Tối nay?”
Lương Thiên gật đầu, nói: “Mấy cô ấy nói muốn tranh thủ thời gian, chắc là nửa đêm nay, để canh chúc mừng sinh nhật đúng lúc.”
Trần Dạng không nói gì.
*
Giờ này ở nước ngoài đang là buổi tối.
Vì hai ngày trước Lương Noãn vừa nhận được điện thoại của Nhạc Dịch Kiện nên đã sớm chuẩn bị mọi thứ, còn đặc biệt để bạn trai mình hỗ trợ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.
Nhạc Nha vẫn chưa tiến hành phẫu thuật.
Có thể vì thương tổn đã lâu, thời gian mười năm khiến tai của cô tạo thành thương tổn cố định, hơn nữa lại có những thay đổi mới, nên hai phương án trước không được thông qua, hiện tại các bác sĩ đang trong quá trình suy nghĩ phương án thứ ba.
Nếu như được thông qua thì sau khi thi xong đại học sẽ tiến hành phẫu thuật.
Ở nước ngoài nên tất nhiên sẽ tính ngày sinh nhật theo bên này, hơn nữa vì chênh lệch ba tiếng đồng hồ, nên bên Úc sẽ diễn ra sớm hơn.
Nhạc Dịch Kiện vẫn đang ở trên máy bay, Lương Noãn đã chuẩn bị xong xui tất cả, lúc sắp đến giờ, cô ấy dẫn Nhạc Nha ra ngoài dạo phố.
Nhạc Nha hoàn toàn không hề nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình.
Đi dạo hết nửa tiếng, Lương Noãn mới đẩy cửa vào một nhà hàng, lần trước cả hai đã từng tới đây nên Nhạc Nha cũng không nghi ngờ gì.
Vừa đẩy cửa vào, hình ảnh trước mắt Nhạc Nha thay đổi.
Lúc này tất cả những người cô quen biết đều ở trong nhà hàng, trên đầu đội đủ loại nón, cầm pháo hoa bắn khắp nơi, đèn đóm sáng rực.
Nhạc Dịch Kiện cũng ở đây, “Mau cầu nguyện nào.”
Ông, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ tích, thoạt nhìn rất hài hước, trên mặt lại mang theo nụ cười sâu xa.
Nhạc Nha sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, được bao quanh bởi sự ngạc nhiên và vui mừng, cô cầu nguyện, thổi nến rồi cắt bánh ngọt…
Trong thoáng chốc cô quên mất mình có rất nhiều lời cầu nguyện muốn nói ra.
Lời cầu nguyện đầu tiên cô nói thành tiếng, cầu cho tai của mình sẽ được chữa lành, sau đó cô thầm cầu nguyện trong lòng thật nhiều lần, tên của Trần Dạng cũng xuất hiện.
Là mấy người Lương Noãn đã chuẩn bị bữa tiệc này,
Nhạc Nha với tư cách là nhân vật chính đều được mọi người chúc mừng sinh nhật, cô ngồi ở quầy bar nghe mọi người hoan hô, trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Tuy hôm nay đã mười tám tuổi rồi, nhưng cô vẫn không uống rượu, vì thế có người đã chuẩn bị sẵn một ly nước trái cây cho cô.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại đặt trong túi rung lên.
Là Tạ Khinh Ngữ gọi điện tới, cô vừa nhấn nút nghe, cô ấy liền hô to: “Nhạc Nha, cậu mau lên Wechat xem đi, nhanh nhanh! Ngay lập tức!”
Nhạc Nha đáp: “Ừ.”
Trên Wechat có một loạt tin nhắn đang điên cuồng @ cô.
Tô Tuệ xinh đẹp như ánh mặt trời: “@Nhạc Nha Nguyệt Nha, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tạ Khinh Ngữ như tượng cát kiêu sa: “@Nhạc Nha sinh nhật vui vẻ! Đại bảo bối của tớ hôm nay trưởng thành rồi!”
Tô Tuệ xinh đẹp như ánh mặt trời: “@Nhạc Nha mau đến nhận bánh ngọt của cậu nè.”
Tạ Khinh Ngữ như tượng cát kiêu sa: “@Nhạc Nha tiếc là không thể trực tiếp chúc mừng sinh nhật cậu, sau này cậu về rồi tớ nhất định sẽ bù đắp lại!”
Nhạc Nha không biết cả hai cô ấy đã sửa tên lại lúc nào, rõ ràng mấy ngày trước vẫn để tên bình thường, mà bây giờ tên càng lúc càng kỳ lạ.
Cả hai nhấn vào màn hình Wechat, vô số bánh ngọt rơi xuống, ngày mai cả hai còn phải đến trường, nên không thể qua đây chúc mừng sinh nhật cùng cô được.
Nhạc Nha vừa nhắn lại một câu là mấy cô ấy lại xôn xao thêm mấy câu.
Cô không thèm gõ chữ nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, xung quanh là tiếng nhạc ồn ào, vì thế cũng không rõ lắm.
Tạ Khinh Ngữ xúc động, mãi cho đến khi nhận được hơn mười đoạn tin nhắn thoại và đường link của Lương Thiên.
Qua vài giây, Nhạc Nha nhận được tin nhắn riêng của Tạ Khinh Ngữ: “Nguyệt Nha, cậu mau nhấn vào đường link này, nhanh lên nhanh lên, nhanh nhanh.”
Cô ấy chuyển một đường link qua.
Nhạc Nha còn tưởng mấy cô ấy cố ý lừa cô, chuẩn bị món quà gì đó cho cô, cô khẽ nhíu mày, nhấn vào đó.
Bên trong là một ứng dụng game không tên, cần phải tải xuống.
Cô trực tiếp tải xuống.
Đồ họa của game như trong phim hoạt hình, chắc là game mới đưa ra thử nghiệm chơi lần đầu nên sau khi đăng ký xong chỉ có một mình nhân vật của cô, ngón tay cô trượt đi đâu, nhân vật của cô đi theo đó.
Trên đường đi có không ít bóng bay, chỉ cần phá vỡ sẽ xuất hiện đủ mọi loại quà, đều được thu vào trong balo ảo của cô.
Tổng cộng có mười bảy cái.
Sau cùng là một hộp quà siêu lớn.
Nhạc Nha dùng hai ngón tay mở gói nơ ở trên đầu, sau đó mở hộp ra, bên trong chỉ có một con người bé nhỏ đang lạc lối.
Cô tưởng sau đó sẽ xuất hiện dòng chữ sinh nhật vui vẻ, không ngờ lại là hai hình người nắm tay nhau vẽ thành một trái tim.
Nhạc Nha ngẩn người, có chút mông lung.
Lúc lên xe, trong trường vừa đánh chuông vào học, cô ngồi trong xe nhìn lên dãy phòng học cách mình ngày càng xa, trong lòng không rõ cảm xúc.
Tối hôm đó cô ra sân bay.
Nhạc Dịch Kiện đặc biệt buông bỏ hết mọi công việc để đi cùng cô, buổi tối ở sân bay rất đông người, cả nam lẫn nữ, Nhạc Nha không tới phòng nghỉ, ngồi im trên ghế chờ ở bên ngoài, nhìn bọn họ đi tới đi lui.
Mãi cho đến lúc làm thủ tục đăng ký.
Nhạc Nha đã đổi sang thẻ nước ngoài, trong tay cô hiện có cả hai thẻ, có thể dùng cả hai, trước khi đi cô cũng từng nghĩ có nên đổi số điện thoại hay không, nhưng bây giờ mới phát hiện thật may là cô không đổi.
Sau khi máy bay cất cánh, cô mới có cảm giác là mình thật sự muốn đi.
Nhạc Dịch Kiện thấy cô nãy giờ không nói gì, tưởng rằng cô đang lo lắng chuyện tai của mình, ông an ủi: “Bác sĩ bên kia giỏi lắm, con đừng lo.”
Nhạc Nha đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng hoàn hồn, “Con biết rồi ạ.”
Cô ở trên máy bay ngủ được một giấc, lúc mở mắt ra thì máy bay đã sắp hạ cánh, trong lúc mơ mơ màng màng cô mới biết đã qua mấy tiếng rồi.
Vì bên Úc chỉ nhanh hơn trong nước ba tiếng, không phải chênh lệch ngược lại nên rất thoải mái.
Nhạc Nha đang ngái ngủ được Nhạc Dịch Kiện dẫn đến một căn nhà, ba cô đã mua nó sau khi xác định bác sĩ điều trị cho cô, cũng không lớn lắm, hoàn toàn đầy đủ cho một người ở.
Căn nhà có vườn hoa nhỏ, có thể là chủ nhà cũ đã trồng đủ mọi loại hoa nên giờ này ở nước ngoài đúng lúc đang vào hè, hoa nở rộ sắc, còn có ong bướm bay lượn xung quanh.
Lúc Nhạc Nha vừa đi vào, chóp mũi liền ngập tràn hương hoa.
Ở trong nước còn có việc ở công ty, Nhạc Dịch Kiện không thể ở bên cạnh cô mãi được.
Trong lòng Nhạc Nha cũng rõ, nhưng cô không muốn sống một mình trong căn nhà xa lạ ở nước ngoài cả một khoảng thời gian dài thế này.
Vì mới qua nước ngoài, cô vẫn chưa quen.
Nhạc Dịch Kiện ở lại đây chờ với cô ba ngày, sau đó dẫn một nữ sinh đang nở nụ cười vui vẻ về nhà, “Ba giới thiệu với con, đây là Lương Noãn, là sinh viên bán thời gian [1] ở đây, cho nên có gì con không hiểu thì cứ hỏi cô ấy.”
[1] Hệ thống đại học bên nước ngoài chia thành hai dạng, gồm sinh viên toàn thời gian (full-time) và sinh viên bán thời gian (part-time), sinh viên toàn thời gian thường phải hoàn thành tối thiểu 12 tín chỉ hoặc 4 khóa học, còn sinh viên bán thời gian thì phải hoàn thành từ 6 đến 11 tín chỉ hoặc 2 đến 3 khóa học.
Ông đã lựa chọn thật kỹ, cuối cùng mới quyết định Lương Noãn.
Lương Noãn cười nói: “Khóa học của chị rất thoải mái, đa số thời gian chị đều ở đây, cho nên chuyện gì em cũng có thể hỏi chị, chị sống ở đây cũng ba năm rồi.”
Nhạc Nha lễ phép đáp: “Dạ.”
Trước khi đi, Nhạc Dịch Kiện còn dặn dò: “Cuối tuần này ba sẽ dẫn con đến gặp bác sĩ, mấy ngày nay cứ đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đã.”
Tính cách Lương Noãn rất hoạt bát, y như Tạ Khinh Ngữ, nhưng lại hiểu biết rộng hơn rất nhiều, buổi sáng dẫn cô ra ngoài đi dạo vòng quanh.
Bên này có mấy nơi không cần phải đi bộ, cô ấy liệt kê tất cả những chỗ có thể ghé chơi rồi để Nhạc Nha quyết định, sau đó thì lên đường.
Lương Noãn có một người bạn trai da trắng, rất cao.
Lần đầu tiên gặp, Nhạc Nha còn có cảm giác anh ấy cao hơn cả Trần Dạng, nhưng dù sao cũng là vì ưu thế của chủng tộc nên mới có sự khác biệt.
Sau này cô mới biết không phải ai cũng cao như bạn trai của Lương Noãn, thì ra bạn trai của cô ấy chơi bóng rổ nên mới cao đến vậy.
Lúc nào Nhạc Nha gặp anh ấy cũng đều bất giác nghĩ đến Trần Dạng.
Thẳng đến khi cô đang dạo quanh siêu thị thì nhìn thấy loại kẹo mình hay mua, là loại kẹo cô đã cho Trần Dạng mấy lần, ngọt vô cùng.
Lương Noãn mua xong đồ ăn, lúc đi ra thấy cô đứng bất động cạnh khu bánh kẹo , cho rằng cô đang muốn mua gì đó, liền đi qua hỏi.
Lúc đến gần mới nhìn thấy cô gái nhỏ đang khóc.
Lương Noãn bối rối, thấy cô không nói không rằng cứ thế rơi nước mắt, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cô ấy bị dọa sợ rồi.
*
Ngày đó lúc Trần Dạng trở về lớp thì đã sang tiết sau.
Vì khi anh chạy ra ngoài đã gần tan tiết, hơn nữa anh lại là học sinh giỏi nên thầy dạy toán cũng nhắm mắt cho qua, không thèm quản anh.
Mấy bạn học trong lớp cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trước khi đi thầy dạy toán lại dặn dò tất cả mọi người đều phải quan tâm đến Trần Dạng một chút.
Tuy vẻ mặt lão đại không có bất kì cảm xúc nào, nhưng lần này hình như anh đang đau khổ trong lòng lắm thì phải, mà bọn họ cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra như vậy.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật không dám nói nhiều.
Lương Thiên sớm đã biết một số chuyện, trước đó có chạy đi hỏi Tạ Khinh Ngữ, Tạ Khinh Ngữ ấp a ấp úng tiết lộ vài chi tiết, nhờ đó cậu ta cũng đoán được chút ít.
Vừa mới ép hỏi một lát thì đã có đáp án rồi.
“Ừ, Nhạc Nha ra nước ngoài rồi, thời gian sau này cũng không đến trường nữa, vừa rồi chắc là đi tạm biệt mấy cậu đó.”
“Trong khoảng thời gian này mấy cậu đừng có nhắc đến Nhạc Nha trước mặt Trần Dạng, có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của cậu ấy thì càng tốt, đừng có bộp chộp nói lung tung.”
Lương Thiên nghĩ thầm chẳng lẽ mình hay bộp chộp lắm à?
Hơn nữa, cậu ta cảm thấy cô ấy hiểu lầm hai chữ tạm biệt này rồi.
Nếu không phải cậu ta đột ngột quay đầu thì sao nhìn thấy Nhạc Nha đứng ở đó được, loại tạm biệt này hoàn toàn chỉ đến từ một phía.
Lương Thiên nghĩ có nên hỏi Trần Dạng không, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cấm tiếp cận của anh liền tự giác im miệng lại.
Mãi cho đến ngày thứ ba, cậu ta mới cảm thấy kì lạ.
Ba ngày sau là thông báo kết quả kì thi tuần, sáng đó phải ngồi giải lại đề ở trong lớp, nhưng vào tiết tự học buổi sáng Trần Dạng vẫn chưa tới, mãi đến khi chuông gần reo, anh mới xuất hiện.
Cửa vừa đẩy ra, Lương Thiên giật mình.
Sắc mặt Trần Dạng kém quá rồi.
“Mấy ngày này cậu không ngủ hả?” Triệu Minh Nhật cũng nhìn thấy, khiếp sợ hỏi: “Cậu xem quầng thâm dưới mắt ngày càng đen hơn rồi nè.”
Thật ra cũng không thâm lắm, nhưng hoàn toàn khác với trước kia.
Trần Dạng không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó tùy ý trả lời câu hỏi của hai người họ: “Không, mỗi ngày đều ngủ.”
Chỉ là nằm trên giường nhưng không ngủ được.
Lương Thiên không tin, “Dạng ca, nhìn bộ dạng của cậu chẳng giống người đã ngủ chút nào cả, nhìn cậu còn tưởng buổi tối đi làm trộm đêm nữa đó.”
Triệu Minh Nhật đánh cậu ta một cái, “Dạng ca, hay cậu ngủ một giấc đi?”
Trần Dạng ừ.
Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn hay nói lan man, cả một tiết giảng dạy về văn cổ mà y như đang thôi miên người khác.
Trần Dạng rốt cuộc cũng chợp mắt ngủ được một giấc.
Lúc tỉnh lại thì đã đến tiết tiếp theo, giáo viên vẫn chưa tới, Lương Thiên thấy anh dậy, vội vàng móc hộp sữa trong hộc bàn ra đưa anh.
Đây là sữa Trần Dạng hay cất trong hộc bàn của mình, chỉ là lần đó thu dọn đồ đạc xong để quên trong hộc bàn của cậu ta.
Cậu ta mười ngày nửa tháng không thèm đụng vào hộc bàn nên hoàn toàn không nhớ đến, hồi nãy do tìm đồ mới nhìn thấy.
Lương Thiên đưa qua: “Sữa này là Nhạc Nha cho cậu lần trước…”
Nói được một nửa, cậu ta chợt nhận ra mình vừa nhắc đến ai đó.
Triệu Minh Nhật ở kế bên tức đến mức muốn đánh cậu ta, đã nói không được nhắc đến Nhạc Nha trong khoảng thời gian này rồi, cái này không phải gọi là đổ thêm dầu vào lửa à?
Có bàn tay giơ ra cầm lấy hộp sữa trong tay Lương Thiên.
Trần Dạng hút mấy hơi là xong, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng, truyền đến trái tim anh, cả người lập tức thanh tỉnh.
Anh ném hộp sữa vào thùng rác rồi mới nói: “Tôi không sao.”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cũng coi như là bình thường.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật nhìn nhau, không dám nói nhiều, suy nghĩ xong lại quan sát, nếu có gì đó khác lạ thì phải đưa anh đến bệnh viện ngay.
Cũng may là không có gì xảy ra.
Từ mấy tiết sau cho đến lúc tan học, Trần Dạng đều im lặng, giống như khôi phục lại con người trước đây.
Lúc lấy được bảng thành tích về, chủ nhiệm lớp 17 cười tươi như hoa.
Trần Dạng đứng hạng nhất toàn thành phố.
Bởi vì kì thi mô phỏng không thống nhất đề thi toàn tỉnh nên cũng không thể so với cả tỉnh được, chỉ là nhìn qua số điểm trước mắt thôi cũng đã thỏa nguyện lắm rồi.
Với số điểm này, khi đến kì thi đại học, anh chắc chắn sẽ cầm chắc vị trí thủ khoa của thành phố, nếu như cao hơn nữa thì càng tốt, khả năng có thể vượt lên trở thành thủ khoa của cả tỉnh.
Nếu như đạt được thành tích xuất sắc trong kì thi đại học, bên bộ giáo dục đều sẽ có thưởng, mà với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của thủ khoa, trường học cũng sẽ bí mật tặng thưởng không ít, có thể là bằng cách trả thêm lương chẳng hạn.
Chủ nhiệm lớp 17 dành hết mọi hi vọng của mình vào Trần Dạng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc kì thi học kì I là đến kì nghỉ đông, thời gian nghỉ của khối mười hai cũng không nhiều, qua năm mới là phải trở lại trường ngay, mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng.
Buổi tối giao thừa vừa qua được một giây, Trần Dạng ngồi trước bàn mở tờ đề chuẩn bị giải thì điện thoại kế bên rung một cái, thông báo có tin nhắn trên Wechat.
“Năm mới vui vẻ.”
Tin nhắn được gửi từ avatar đứng đầu trong danh sách bạn bè của anh mà suốt một tháng qua không thèm gửi tin nào.
Trần Dạng vừa tức vừa muốn cười, sau đó lại nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia đến mức ngẩn người, cuối cùng cũng nhắn lại mấy chữ.
Ngoại trừ chúc mừng năm mới thì anh còn có thể nhắn gì nữa đây.
Ít ra đồ không có lương tâm bé nhỏ kia vẫn không quên anh.
*
Khai giảng học kì mới qua chưa lâu lắm, trường Nhất Trung tổ chức tuyên thệ một trăm ngày trước đại hội xuất quân.
Hiệu trường và ban lãnh đạo trường từng người lên bục phát biểu, sau đó sẽ mời nhóm học sinh ưu tú đã tốt nghiệp trở về chia sẻ kinh nghiệm, cuối cùng là top 3 của học kỳ này lên đọc một bài diễn thuyết nhỏ.
Đến phiên Trần Dạng, chủ nhiệm lớp 17 nói: “Không để em ấy lên được đâu, lên rồi chẳng lẽ mấy thầy chỉ muốn nghe em ấy diễn thuyết vài ba từ thôi hả?”
Đúng rồi, mấy vị lãnh đạo cũng đồng ý.
Khoảng cách từ giờ đến kỳ thi đại học còn một trăm ngày.
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật giống như bị kích thích, bắt đầu chuyên tâm học hành, quả thật khiến cho đám học sinh xếp hạng cuối cùng trong lớp cũng phải trợn mắt.
Nền tảng của bọn họ yếu, Trần Dạng chỉ có thể giảng giải mấy kiến thức theo hướng của khối mười.
Nhưng hai người họ không phải dạng ngu ngốc, cũng hiểu được đại khái, kì thi lần này còn tăng mấy chục điểm, kì thi tháng cuối tháng ba còn vượt qua một hai trăm hạng.
Ba Lương Thiên rất vui, tăng số tiền thưởng cho cậu ta, vì thế cậu ta lại hào hứng mời mọi người đi ăn lẩu.
Cùng một quán lẩu, nhưng lại thiếu mất một người.
Cậu ta gọi điện cho Tạ Khinh Ngữ: “Cậu không đến thật hả?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Đại ca à, tôi không có thời gian, với lại tối nay là sinh nhật của Nhạc Nha, tôi với Tô Tuệ phải tranh thủ thời gian chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Tôi biết cậu tiến bộ rất nhiều, cũng có lời khen dành cho cậu nè, nhớ tiếp tục cố gắng nhé chụt chụt chụt!”
Nói xong cũng cúp máy luôn.
Vẻ mặt Lương Thiên mờ mịt.
Không đến thì không đến, còn chụt chụt chụt mấy cái nữa.
Lúc ra đến quán lẩu, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật khoát vai nhau.
Triệu Minh Nhật đồng cảm nói: “Tôi còn tưởng Tạ Khinh Ngữ đã sớm trở thành bạn gái của cậu, ai ngờ cả mấy tháng trời vẫn cứ vòng vo, đúng là tên đáng thương.”
“Không phải nha, tôi gần thành công rồi nha!” Lương Thiên uống một chút bia, mặt đỏ bừng, “Tối nay nếu đi được thì cô ấy đã tới rồi, nhưng lại phải tổ chức sinh nhật cho Nhạc Nha, tại sao lại không mừng sinh nhật tôi chứ!”
Cậu ta nói nhanh, hầu như chỉ nói một giây là xong.
Trần Dạng đột nhiên hỏi: “Sinh nhật ai?”
Lương Thiên rùng mình, thoáng cái tỉnh táo lại, ấp úng trong miệng: “Tạ Khinh Ngữ nói là… sinh nhật Nhạc Nha.”
Cậu ta sợ mình bị đánh.
Giọng của Trần Dạng bình tĩnh: “Tối nay?”
Lương Thiên gật đầu, nói: “Mấy cô ấy nói muốn tranh thủ thời gian, chắc là nửa đêm nay, để canh chúc mừng sinh nhật đúng lúc.”
Trần Dạng không nói gì.
*
Giờ này ở nước ngoài đang là buổi tối.
Vì hai ngày trước Lương Noãn vừa nhận được điện thoại của Nhạc Dịch Kiện nên đã sớm chuẩn bị mọi thứ, còn đặc biệt để bạn trai mình hỗ trợ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.
Nhạc Nha vẫn chưa tiến hành phẫu thuật.
Có thể vì thương tổn đã lâu, thời gian mười năm khiến tai của cô tạo thành thương tổn cố định, hơn nữa lại có những thay đổi mới, nên hai phương án trước không được thông qua, hiện tại các bác sĩ đang trong quá trình suy nghĩ phương án thứ ba.
Nếu như được thông qua thì sau khi thi xong đại học sẽ tiến hành phẫu thuật.
Ở nước ngoài nên tất nhiên sẽ tính ngày sinh nhật theo bên này, hơn nữa vì chênh lệch ba tiếng đồng hồ, nên bên Úc sẽ diễn ra sớm hơn.
Nhạc Dịch Kiện vẫn đang ở trên máy bay, Lương Noãn đã chuẩn bị xong xui tất cả, lúc sắp đến giờ, cô ấy dẫn Nhạc Nha ra ngoài dạo phố.
Nhạc Nha hoàn toàn không hề nhớ tới hôm nay là sinh nhật của mình.
Đi dạo hết nửa tiếng, Lương Noãn mới đẩy cửa vào một nhà hàng, lần trước cả hai đã từng tới đây nên Nhạc Nha cũng không nghi ngờ gì.
Vừa đẩy cửa vào, hình ảnh trước mắt Nhạc Nha thay đổi.
Lúc này tất cả những người cô quen biết đều ở trong nhà hàng, trên đầu đội đủ loại nón, cầm pháo hoa bắn khắp nơi, đèn đóm sáng rực.
Nhạc Dịch Kiện cũng ở đây, “Mau cầu nguyện nào.”
Ông, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ tích, thoạt nhìn rất hài hước, trên mặt lại mang theo nụ cười sâu xa.
Nhạc Nha sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, được bao quanh bởi sự ngạc nhiên và vui mừng, cô cầu nguyện, thổi nến rồi cắt bánh ngọt…
Trong thoáng chốc cô quên mất mình có rất nhiều lời cầu nguyện muốn nói ra.
Lời cầu nguyện đầu tiên cô nói thành tiếng, cầu cho tai của mình sẽ được chữa lành, sau đó cô thầm cầu nguyện trong lòng thật nhiều lần, tên của Trần Dạng cũng xuất hiện.
Là mấy người Lương Noãn đã chuẩn bị bữa tiệc này,
Nhạc Nha với tư cách là nhân vật chính đều được mọi người chúc mừng sinh nhật, cô ngồi ở quầy bar nghe mọi người hoan hô, trong lòng hạnh phúc vô cùng.
Tuy hôm nay đã mười tám tuổi rồi, nhưng cô vẫn không uống rượu, vì thế có người đã chuẩn bị sẵn một ly nước trái cây cho cô.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại đặt trong túi rung lên.
Là Tạ Khinh Ngữ gọi điện tới, cô vừa nhấn nút nghe, cô ấy liền hô to: “Nhạc Nha, cậu mau lên Wechat xem đi, nhanh nhanh! Ngay lập tức!”
Nhạc Nha đáp: “Ừ.”
Trên Wechat có một loạt tin nhắn đang điên cuồng @ cô.
Tô Tuệ xinh đẹp như ánh mặt trời: “@Nhạc Nha Nguyệt Nha, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tạ Khinh Ngữ như tượng cát kiêu sa: “@Nhạc Nha sinh nhật vui vẻ! Đại bảo bối của tớ hôm nay trưởng thành rồi!”
Tô Tuệ xinh đẹp như ánh mặt trời: “@Nhạc Nha mau đến nhận bánh ngọt của cậu nè.”
Tạ Khinh Ngữ như tượng cát kiêu sa: “@Nhạc Nha tiếc là không thể trực tiếp chúc mừng sinh nhật cậu, sau này cậu về rồi tớ nhất định sẽ bù đắp lại!”
Nhạc Nha không biết cả hai cô ấy đã sửa tên lại lúc nào, rõ ràng mấy ngày trước vẫn để tên bình thường, mà bây giờ tên càng lúc càng kỳ lạ.
Cả hai nhấn vào màn hình Wechat, vô số bánh ngọt rơi xuống, ngày mai cả hai còn phải đến trường, nên không thể qua đây chúc mừng sinh nhật cùng cô được.
Nhạc Nha vừa nhắn lại một câu là mấy cô ấy lại xôn xao thêm mấy câu.
Cô không thèm gõ chữ nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, xung quanh là tiếng nhạc ồn ào, vì thế cũng không rõ lắm.
Tạ Khinh Ngữ xúc động, mãi cho đến khi nhận được hơn mười đoạn tin nhắn thoại và đường link của Lương Thiên.
Qua vài giây, Nhạc Nha nhận được tin nhắn riêng của Tạ Khinh Ngữ: “Nguyệt Nha, cậu mau nhấn vào đường link này, nhanh lên nhanh lên, nhanh nhanh.”
Cô ấy chuyển một đường link qua.
Nhạc Nha còn tưởng mấy cô ấy cố ý lừa cô, chuẩn bị món quà gì đó cho cô, cô khẽ nhíu mày, nhấn vào đó.
Bên trong là một ứng dụng game không tên, cần phải tải xuống.
Cô trực tiếp tải xuống.
Đồ họa của game như trong phim hoạt hình, chắc là game mới đưa ra thử nghiệm chơi lần đầu nên sau khi đăng ký xong chỉ có một mình nhân vật của cô, ngón tay cô trượt đi đâu, nhân vật của cô đi theo đó.
Trên đường đi có không ít bóng bay, chỉ cần phá vỡ sẽ xuất hiện đủ mọi loại quà, đều được thu vào trong balo ảo của cô.
Tổng cộng có mười bảy cái.
Sau cùng là một hộp quà siêu lớn.
Nhạc Nha dùng hai ngón tay mở gói nơ ở trên đầu, sau đó mở hộp ra, bên trong chỉ có một con người bé nhỏ đang lạc lối.
Cô tưởng sau đó sẽ xuất hiện dòng chữ sinh nhật vui vẻ, không ngờ lại là hai hình người nắm tay nhau vẽ thành một trái tim.
Nhạc Nha ngẩn người, có chút mông lung.
/91
|