Hôm sau là đến ngày thi.
Trần Dạng hầu như cả đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh giấc còn có chút mơ hồ, vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, anh nhìn chằm chằm vào gương đến mức ngẩn người.
Ngoài cửa có tiếng xe lăn đi qua đi lại, chắc là biết anh đã dậy nên không nhẹ nhàng chút nào, còn có cảm giác như đang cố ý.
Dãy số nhà đã bị thay đổi, không mấy người biết chuyện này, huống chi là một người vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Trần Dạng cười nhạo trong lòng.
Có lẽ Trần Minh Võ cũng không ngờ Phương Viện đã xuất viện, nếu như biết thì bây giờ đã không bình tĩnh như thế này rồi.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục.
Trần Dạng không có phản ứng, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Giờ này ở Nhất Trung là khoảng thời gian lên lớp sớm, hiện tại mới hơn sáu giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn, gió thổi lạnh từng cơn.
Môn thi đầu tiên của hôm nay là ngữ văn, tám giờ sáng mới đến giờ thi, chắc anh là học sinh đến trường sớm nhất.
Trên đường đi ngoại trừ mấy cửa tiệm mở cửa thì cũng chẳng có ai.
Trần Dạng tùy ý mua gì đó ăn sáng rồi đi thẳng đến lớp 17, chủ nhiệm lớp trước đó đã đưa cho anh chìa khóa lớp rồi.
Có thể là vì tâm tình không tốt, anh cũng không giải được mấy đề.
Anh nhìn chằm chằm vào mấy con số trên trang giấy, cuối cùng mím môi, túm tờ đề lại thành một cuộn, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cạnh tờ giấy cấn vào tay anh.
Lương Thiên đến lớp 17, vừa vào phòng học đã nhìn thấy Trần Dạng ngồi đó, hiếu kỳ hỏi: “Dạng ca sao đến sớm vậy?”
Trước kia toàn sắp đến giờ vào học mới xuất hiện.
Trần Dạng đang bấm điện thoại, lúc Lương Thiên ngồi xuống nhìn thấy trên đó có tên Nhạc Nha, cậu ta mỉm cười đầy mập mờ.
Mới sáng sớm đã gọi điện thoại, tình cảm quá đi mất.
Nhưng cậu ta chưa kịp nghĩ gì thêm liền nhìn thấy sắc mặt Trần Dạng dần dần trầm xuống, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác không ổn.
Trong điện thoại là một chuỗi giọng nữ đang nói tiếng Anh.
Trần Dạng mặt không cảm xúc tắt máy, quay đầu, “Cậu thử gọi cho Nhạc Nha xem.”
Tuy cô không hay dùng điện thoại, nhưng từ ngày hôm qua anh đã cảm thấy cô không giống bình thường lắm, cảm giác bất an này ngày càng lớn hơn.
Lương Thiên nói: “Tôi đâu có số điện thoại của cô ấy.”
Trong lòng cậu ta bỗng có tiếng còi báo động, nhìn anh sắc mặt kém như vậy, không phải cho rằng cậu ta lén lút liên lạc với Nhạc Nha chứ.
Lương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy như bị khủng bố, vội vàng minh oan cho mình, “Tôi cũng không add wechat của cô ấy, từ trước tới giờ cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy!”
Thật đáng sợ quá đi.
Thấy Trần Dạng không nói gì, cậu ta lên tiếng: “Hôm nay là ngày thi nên chắc Nhạc Nha không qua đây được, Dạng ca, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Trần Dạng vẫn không nói gì.
Qua một lát sau, có mấy học sinh vào lớp, sau khi nhìn thấy hai người họ thì bất ngờ, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Trần Dạng trầm giọng: “Cậu tìm Tạ Khinh Ngữ thử xem.”
Anh tuy biết Tạ Khinh Ngữ nhưng lại không có số điện thoại của cô ấy.
Lương Thiên còn tưởng ý đồ theo đuổi Tạ Khinh Ngữ của mình đã bị phát hiện, ngại ngùng đắn đo hết mấy giây, đến lúc cảm thấy lạnh cả sống lưng mới cầu xin tha thứ: “Gọi gọi gọi, để tôi gọi cho cô ấy.”
Cậu ta lướt đến số của Tạ Khinh Ngữ, nhấn nút gọi.
Tạ Khinh Ngữ vừa tỉnh ngủ, đang thay đồ, “Sáng sớm gọi điện thoại làm gì, tôi mà đang ngủ thì cậu chết chắc.”
Lương Thiên đang chuẩn bị nói gì đó thì người bên cạnh đưa tay qua cầm lấy.
“Là tôi, Trần Dạng.”
Tạ Khinh Ngữ giật mình, “Trần Dạng? Sao cậu lại dùng điện thoại của Lương Thiên?”
Trần Dạng nói: “Cậu ta đang ngồi bên cạnh tôi. Nhạc Nha vẫn chưa tới trường, cậu xem có thể gọi cho cô ấy được không.”
“À.” Tạ Khinh Ngữ đáp: “Cậu chờ một chút.”
Sau khi cúp máy cô ấy vẫn không nghĩ ra, tại sao sáng sớm Nhạc Nha chưa đến trường mà lại gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thử gọi qua.
Mất mấy giây điện thoại mới kết nối.
Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Nhạc Nha, cậu có ở nhà không?”
Nhạc Nha ừ: “Hôm nay tớ không đi thi, trong người có hơi khó chịu, chuyện thi cử ba tớ có nói với giáo viên rồi.”
“Cậu không sao đó chứ? Sao lại không khỏe?” Tạ Khinh Ngữ quan tâm nói: “À đúng rồi, Trần Dạng gọi cho tớ bảo tớ gọi cho cậu đó, cũng không biết vì sao cậu ta không tự gọi nữa, thật là con người kỳ quái…”
Cô ấy nói liên miên không ngừng.
Nhạc Nha ở đầu dây bên kia im lặng lắng nghe, mãi cho đến nửa phút sau mới nói: “Tớ phải dậy rồi, cúp máy đây.”
Tạ Khinh Ngữ tuy cảm thấy không đúng, nhưng vẫn đáp: “Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, nếu không khỏe nữa thì nhớ đến bệnh viện đó.”
“Tớ biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Khinh Ngữ nghĩ nghĩ, rồi lại gọi cho Lương Thiên, sau đó kể lại chuyện vừa rồi.
Lương Thiên nhìn Trần Dạng vẻ mặt nhàn nhạt lắng nghe.
Cậu ta có cảm giác không đúng ở đâu đó, chẳng lẽ đôi tình nhân đột ngột cãi nhau giận dỗi nên đang đòi chia tay?
Nếu như vậy thật thì Dạng ca quả lá đáng thương.
Lương Thiên thở dài thường thượt, sau đó điện thoại được nhét vào tay cậu ta, còn Trần Dạng trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Mà ngay cả cậu ta cũng có thể nhìn ra quanh thân anh đang bao quanh bởi luồng khí nóng như lửa giận.
Tạ Khinh Ngữ thi xong mới thấy kỳ lạ.
Sau khi tan học, Lương Thiên lén gửi wechat cho cô ấy: “Dạng ca hai ngày nay không được bình thường lắm, giống như bị vứt bỏ vậy.”
Không thể nào có chuyện bị vứt bỏ được.
Tạ Khinh Ngữ suy nghĩ có thể là có liên quan đến Nhạc Nha, dù sao mấy ngày nay cô cũng không đến trường, không phải chuyện hẹn hò bị phát hiện rồi đó chứ?
Sau đó bị chú Nhạc cấm túc trong nhà?
Nếu như vậy thì cũng là chuyện rất bình thường, vô cùng phù hợp với chi tiết ngay từ đầu chú Nhạc đã gạt Nhạc Nha chuyện tài trợ kia, Tạ Khinh Ngữ ngày càng chắc chắn trong lòng.
Tạ Khinh Ngữ lấy cớ không liên lạc được với Nhạc Nha để đến văn phòng gặp cô Tưởng, sau đó mới biết được một tin tức chấn động.
Cô Tưởng kinh ngạc hỏi: “Nhạc Nha không nói với em à?”
Theo như cô biết, tình bạn giữa hai cô bé này vô cùng tốt, chẳng lẽ là vì sắp chia tay nên không dám nói trước?
Tạ Khinh Ngữ lắc đầu, “Nói gì ạ?”
“Chuyện này em nên tự hỏi Nhạc Nha thì tốt hơn.” Cô Tưởng nói: “Chỉ là chắc cũng không có gì đâu, ba của Nhạc Nha hôm nay đến bàn với cô chuyện tuyển thẳng vào đại học.”
Tạ Khinh Ngữ tuy không phải học sinh khá giỏi nhưng mấy chuyện tuyển thẳng này vẫn biết được chút ít, trước kia trong trường cũng từng đưa ra danh sách này.
Học sinh tuyển thẳng có thể không cần phải tham gia kì thi Đại học, đến lúc đó sẽ trực tiếp được xét qua.
Tạ Khinh Ngữ kì thật cũng không để ý vấn đề này lắm, lấy thành tích của Nhạc Nha thì hoàn toàn có thể, “Nhạc Nha muốn được tuyển thẳng ạ?”
Cô Tưởng nói: “Danh sách tuyển thẳng vốn cũng có em ấy, chắc sau này sẽ không cần đi học nữa, nếu không chọn tuyển thẳng thì đợi đến lúc thi đại học trở về thi là được.”
Trong trường mấy học sinh du học cũng tương tự vậy, chỉ cần đi thi để lấy mấy cái bằng chứng nhận du học là được, sau đó đợi trong nhà sắp xếp xong là có thể đi ngay.
Cô Tưởng cũng không rõ lựa chọn của Nhạc Dịch Kiện lắm, rất có khả năng sẽ đi du học, cụ thể còn phải đợi một thời gian ngắn hoàn thành xong thủ tục nữa mới biết được.
Nếu có tên trong danh sách tuyển thẳng mà không ổn thì sẽ để lại cho người khác.
Vừa nói xong chuyện này, Tạ Khinh Ngữ kinh ngạc không thốt nên lời.
Lúc cô ấy gọi điện cho Nhạc Nha hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, đột ngột như thế, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Cô Tưởng nói: “Nhạc Nha chắc là không biết phải nói với em thế nào thôi.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu.
Sau khi ra khỏi văn phòng, cô ấy đau cả đầu.
Chẳng lẽ hôm trước Trần Dạng đột nhiên dùng điện thoại của Lương Thiên rồi bảo cô gọi điện cho Nhạc Nha là vì anh đã biết chuyện này sao?
Tạ Khinh Ngữ nhấn số điện thoại của Nhạc Nha.
Đến tiếng chuông thứ hai mới có người bắt máy: “Alo?”
Tạ Khinh Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu không đi học nữa không?”
“…” Thật lâu sau, Nhạc Nha mới trả lời: “Ừ, cậu biết chuyện tai của tớ rồi đó, đã tìm được bác sĩ rồi, tớ sẽ đi điều trị.”
“Thật hả?” Tạ Khinh Ngữ vui mừng, nhưng sau đó liền nhíu mày, “Sao lại đột ngột như vậy? Tớ mới lên văn phòng gặp cô Tưởng xong, cô nói mà tớ không hiểu gì hết.”
“Không có đột ngột gì đâu, ba tớ đã nói với tớ lâu rồi, chỉ là gần đây mới đưa ra quyết định thôi, tớ sẽ quay lại tham gia kì thi Đại học.”
Giọng nói của Nhạc Nha dịu dàng, hơi khàn khàn.
Tạ Khinh Ngữ cho là cô bị cảm, “Nếu vậy đi khám bác sĩ đi, dù sao sức khỏe vẫn quan trọng nhất, mấy tháng không đến trường cũng thoải mái hơn…”
Vừa nói được một nửa, bên ngoài hành lang xuất hiện bóng dáng của Trần Dạng.
Tạ Khinh Ngữ vô thức dừng lại.
Cô ấy không biết anh có nghe thấy mấy lời mình nói hay không, nhưng biểu cảm trên mặt anh là điều đáng sợ nhất là cô ấy từng nhìn thấy.
Kiềm nén đến mức dọa người.
*
Ở quán trà sữa bên ngoài trường học.
Tạ Khinh Ngữ lần đầu tiên nói chuyện riêng với Trần Dạng, thấy mấy nữ sinh cách đó không xa đang nhìn cô ấy, trong lòng có hơi căng thẳng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc gần với lão đại thế này.
Trần Dạng chọn cho cô ấy một ly trà sữa, “Vừa rồi cậu mới nói gì?”
Tạ Khinh Ngữ không uống, do dự nói: “Hay là cậu tự đến hỏi cậu ấy xem.”
Cô ấy không biết có nên nói cho Trần Dạng chuyện này không, nhưng ngay cả cô ấy Nhạc Nha cũng không nói, chắc Trần Dạng cũng không hề hay biết chuyện này rồi.
Nếu nghĩ như vậy thì trước khi gọi điện cho cô cũng đã có thể đoán trước được phần nào.
Thiếu niên trước mặt rũ mắt xuống bàn, bóng mờ rơi xuống lông mi của anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không gọi cho cô ấy được.”
Tạ Khinh Ngữ nghe thấy mà không biết nên nói gì.
Cô ấy lẳng lặng nói: “Chắc là vì chính bản thân cậu ấy còn chưa rõ ràng lắm, sau này cậu ấy đi học lại, cậu có thể tự hỏi cậu ấy.”
Cô Tưởng đã nói với cô ấy Nhạc Nha sẽ quay lại lớp để lấy đồ.
Trần Dạng mím môi: “Ừ.”
Mãi cho đến khi ra khỏi quán trà sữa, Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại nhìn anh ngồi ở bên trong, y như một bức tượng điêu khắc.
Cô ấy thở dài.
Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Chiều tối, Tạ Khinh Ngữ đến nhà Nhạc Nha.
Trần Dạng không nói lời nào đi theo sau lưng cô ấy, một câu cũng không nói, từ trường học đến đây, anh trầm mặc một cách khác thường.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Để tôi lên hỏi cậu ấy trước đã.”
Cô ấy cũng muốn xác định xem Nhạc Nha có nguyện ý gặp mặt anh không.
Bạn của mình tất nhiên luôn được ưu tiên rồi.
Quai hàm Trần Dạng hơi cứng lại, “Cảm ơn.”
Biệt thư xa hoa tinh tế tọa lạc bên hàng cây xanh mướt, rõ ràng phần lớn thời gian không có mấy người trong nhà, nhưng bây giờ cả lầu một lẫn lầu hai đều sáng đèn.
Tạ Khinh Ngữ đang định đi vào, người ở đằng sau chợt lên tiếng: “Nếu như cô ấy không nói nguyên nhân là gì, cậu thử hỏi cô ấy xem có phải đã nhìn thấy rồi không là được.”
“Chỉ vậy thôi hả?”
Trần Dạng gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu.
Trong nhà Nhạc Nha không có ai, trước đây cô ấy đã đến mấy lần, dì Trường vừa nhìn thấy cô ấy đã chỉ tay lên lầu.
Tạ Khinh Ngữ vừa lên lầu liền thấy Nhạc Nha mở cửa phòng ra, chỉ cần tinh mắt cũng có thể nhận ra cảm xúc của cô là lạ.
Hai người cùng vào phòng.
Tạ Khinh Ngữ ngồi ở bên giường, “Tuy tớ ủng hộ cậu đi khám bác sĩ, nhưng mà sao lại nhanh như vậy, nếu không hỏi cô chủ nhiệm, tớ cũng không biết rõ mọi chuyện.”
Nhạc Nha nói: “Chuyện này chỉ mới quyết định hai ngày nay thôi.”
Đáng lẽ ngày hôm ấy cô định đi thi, nhưng cô và Trần Dạng đều cùng một phòng thi, sẽ tránh không được phải gặp mặt.
Cô không biết nên đối mặt với Trần Dạng thế nào.
Nhất là sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, những thứ đó như trở thành dòng sông sâu ngăn cách giữa hai người, gia đình của cô vì ba anh mà bị hủy hoại, mà bản thân còn hẹn hò với anh…
Tạ Khinh Ngữ phát hiện có điểm không đúng: “Cậu một mực không liên hệ với Trần Dạng, hai người các cậu… có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nhạc Nha trầm mặc.
“Thật ra tớ cũng đoán được chút ít rồi.” Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Lương Thiên có nói với tớ dạo này Trần Dạng không ổn lắm.”
Nhạc Nha vẫn im lặng như cũ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Hôm nay Trần Dạng có đến tìm tớ.”
Nhạc Nha ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, phản chiếu lên đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, xinh đẹp tựa như hư không.
Tạ Khinh Ngữ sững người, “Có phải hai người cãi nhau không?”
Nhạc Nha lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải.”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của cả hai.
Nhạc Nha rũ mắt: “Cậu biết tại sao tai của tớ bị như vậy không?”
Tạ Khinh Ngữ lắc đầu.
Quen Nhạc Nha lâu như vậy, cô ấy cũng biết đây không phải là bẩm sinh, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì lại không rõ lắm.
Lông mi Nhạc Nha run run, “Trước đây lâu lắm rồi, tớ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, tiếng mắng chửi rất lớn, đồ đạc trong phòng cũng vỡ nát, tớ còn nhỏ, tưởng ba đang đánh mẹ nên chạy tới định giúp mẹ ngăn ba lại.”
“Sau đó thì sao?” Tạ Khinh Ngữ không kiềm chế được hỏi cô.
“Sau đó… sau đó bà ấy lên cơn cuồng loạn la hét chói tai, đẩy ngã tớ xuống đất, hất toàn bộ những món đồ trang điểm trên bàn xuống đất, tất cả đều đập vào người của tớ.”
Trong ánh mắt của bà ta lúc ấy mãi mãi không hề có hình bóng của cô, chỉ muốn rời khỏi căn nhà này, đối với sự xuất hiện của cô cũng không hề quan tâm đến, thậm chí còn coi cô như vật cản chắn ngang đường.
Suốt mấy phút Tạ Khinh Ngữ không thể nói nổi một câu nào.
Cô ấy nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tạ Khinh Ngữ gọi: “Nhạc Nha…”
Vẻ mặt Nhạc Nha ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Dù sao cũng đã qua mười năm rồi, tớ cũng đã quen, chẳng sao cả.”
Tạ Khinh Ngữ nhìn bộ dáng tươi cười của cô, nói sang chuyện khác: “Nếu chữa được tai của cậu thì tốt rồi, sau này có hoạt động quá mức cũng không cần phải lo lắng.”
Nhạc Nha nhẹ nhàng cười: “Ừ.”
Nói chuyện cả buổi, Tạ Khinh Ngữ mới nghĩ đến Trần Dạng, cẩn thận hỏi: “Về Trần Dạng… cậu có muốn nói chuyện với cậu ấy một chút không.”
Nhạc Nha cúi đầu nói: “Mấy ngày này tớ sẽ không đến trường.”
Dù sao thì tất cả những điều này cũng chỉ là sai lầm thôi.
Là cô từ đầu tới cuối đã sai rồi, đáng lẽ không nên hiếu kì quan tâm đến học sinh được ba cô tài trợ kia là ai, có lẽ sẽ không gần gũi với Trần Dạng đến vậy.
Nếu là người bình thường, cô có thể sẽ không thấy gì, nhưng người đó lại là anh, thân phận của anh vẫn ở đó, lúc nào cũng như nhắc nhở cô đến chuyện đã xảy ra năm xưa.
Hết lần này đến lần khác lại tiến triển đến mức này.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao ngày đó khi cô thắc mắc, ba cô lại lừa gạt cô như vậy, còn nghĩ ra một thân phận khác để nói cho cô biết.
Nhưng cô vẫn không nghĩ ra được tại sao ba lại giúp đỡ anh.
Nhạc Nha mờ mờ ảo ảo cảm thấy trong chuyện này còn có thông tin mấu chốt nào đó, nhưng trong khoản thời gian ngắn hoàn toàn không nghĩ ra được, về phần hỏi Nhạc Dịch Kiện càng không thể nào.
Cô sờ lên tai mình, vành tai có chút mát lạnh.
Tạ Khinh Ngữ do dự, nói: “Cậu ấy nhờ tớ hỏi cậu một vấn đề: có phải cậu nhìn thấy rồi không?”
Nhạc Nha giật mình ngẩng đầu lên.
Tạ Khinh Ngữ không biết vì sao Trần Dạng lại nói vậy, chỉ nói: “Hôm nay cậu ấy cũng đến đây chung với tớ.”
Nhạc Nha há miệng, một chữ cũng không thốt ra được.
Tạ Khinh Ngữ: “Bây giờ cậu ấy đang chờ ở bên ngoài đó.”
Vừa dứt lời, cô ấy đã thấy Nhạc Nha đi chân trần xuống giường, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra tạo thành một khe nhỏ.
Đêm đông lạnh giá, bóng hình ảm đạm trải dài dưới ánh đèn đường, thiếu niên dáng người cao ráo dựa vào cột đèn, cô độc chỉ có một mình anh.
Trần Dạng dường như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn đến phòng cô.
Nhạc Nha giật mình cứng người lại, vô thức lùi ra sau.
Trần Dạng hầu như cả đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh giấc còn có chút mơ hồ, vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, anh nhìn chằm chằm vào gương đến mức ngẩn người.
Ngoài cửa có tiếng xe lăn đi qua đi lại, chắc là biết anh đã dậy nên không nhẹ nhàng chút nào, còn có cảm giác như đang cố ý.
Dãy số nhà đã bị thay đổi, không mấy người biết chuyện này, huống chi là một người vừa mới ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Trần Dạng cười nhạo trong lòng.
Có lẽ Trần Minh Võ cũng không ngờ Phương Viện đã xuất viện, nếu như biết thì bây giờ đã không bình tĩnh như thế này rồi.
Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục.
Trần Dạng không có phản ứng, rửa mặt xong liền đi ra ngoài.
Giờ này ở Nhất Trung là khoảng thời gian lên lớp sớm, hiện tại mới hơn sáu giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn, gió thổi lạnh từng cơn.
Môn thi đầu tiên của hôm nay là ngữ văn, tám giờ sáng mới đến giờ thi, chắc anh là học sinh đến trường sớm nhất.
Trên đường đi ngoại trừ mấy cửa tiệm mở cửa thì cũng chẳng có ai.
Trần Dạng tùy ý mua gì đó ăn sáng rồi đi thẳng đến lớp 17, chủ nhiệm lớp trước đó đã đưa cho anh chìa khóa lớp rồi.
Có thể là vì tâm tình không tốt, anh cũng không giải được mấy đề.
Anh nhìn chằm chằm vào mấy con số trên trang giấy, cuối cùng mím môi, túm tờ đề lại thành một cuộn, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cạnh tờ giấy cấn vào tay anh.
Lương Thiên đến lớp 17, vừa vào phòng học đã nhìn thấy Trần Dạng ngồi đó, hiếu kỳ hỏi: “Dạng ca sao đến sớm vậy?”
Trước kia toàn sắp đến giờ vào học mới xuất hiện.
Trần Dạng đang bấm điện thoại, lúc Lương Thiên ngồi xuống nhìn thấy trên đó có tên Nhạc Nha, cậu ta mỉm cười đầy mập mờ.
Mới sáng sớm đã gọi điện thoại, tình cảm quá đi mất.
Nhưng cậu ta chưa kịp nghĩ gì thêm liền nhìn thấy sắc mặt Trần Dạng dần dần trầm xuống, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác không ổn.
Trong điện thoại là một chuỗi giọng nữ đang nói tiếng Anh.
Trần Dạng mặt không cảm xúc tắt máy, quay đầu, “Cậu thử gọi cho Nhạc Nha xem.”
Tuy cô không hay dùng điện thoại, nhưng từ ngày hôm qua anh đã cảm thấy cô không giống bình thường lắm, cảm giác bất an này ngày càng lớn hơn.
Lương Thiên nói: “Tôi đâu có số điện thoại của cô ấy.”
Trong lòng cậu ta bỗng có tiếng còi báo động, nhìn anh sắc mặt kém như vậy, không phải cho rằng cậu ta lén lút liên lạc với Nhạc Nha chứ.
Lương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy như bị khủng bố, vội vàng minh oan cho mình, “Tôi cũng không add wechat của cô ấy, từ trước tới giờ cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy!”
Thật đáng sợ quá đi.
Thấy Trần Dạng không nói gì, cậu ta lên tiếng: “Hôm nay là ngày thi nên chắc Nhạc Nha không qua đây được, Dạng ca, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Trần Dạng vẫn không nói gì.
Qua một lát sau, có mấy học sinh vào lớp, sau khi nhìn thấy hai người họ thì bất ngờ, yên lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Trần Dạng trầm giọng: “Cậu tìm Tạ Khinh Ngữ thử xem.”
Anh tuy biết Tạ Khinh Ngữ nhưng lại không có số điện thoại của cô ấy.
Lương Thiên còn tưởng ý đồ theo đuổi Tạ Khinh Ngữ của mình đã bị phát hiện, ngại ngùng đắn đo hết mấy giây, đến lúc cảm thấy lạnh cả sống lưng mới cầu xin tha thứ: “Gọi gọi gọi, để tôi gọi cho cô ấy.”
Cậu ta lướt đến số của Tạ Khinh Ngữ, nhấn nút gọi.
Tạ Khinh Ngữ vừa tỉnh ngủ, đang thay đồ, “Sáng sớm gọi điện thoại làm gì, tôi mà đang ngủ thì cậu chết chắc.”
Lương Thiên đang chuẩn bị nói gì đó thì người bên cạnh đưa tay qua cầm lấy.
“Là tôi, Trần Dạng.”
Tạ Khinh Ngữ giật mình, “Trần Dạng? Sao cậu lại dùng điện thoại của Lương Thiên?”
Trần Dạng nói: “Cậu ta đang ngồi bên cạnh tôi. Nhạc Nha vẫn chưa tới trường, cậu xem có thể gọi cho cô ấy được không.”
“À.” Tạ Khinh Ngữ đáp: “Cậu chờ một chút.”
Sau khi cúp máy cô ấy vẫn không nghĩ ra, tại sao sáng sớm Nhạc Nha chưa đến trường mà lại gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thử gọi qua.
Mất mấy giây điện thoại mới kết nối.
Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Nhạc Nha, cậu có ở nhà không?”
Nhạc Nha ừ: “Hôm nay tớ không đi thi, trong người có hơi khó chịu, chuyện thi cử ba tớ có nói với giáo viên rồi.”
“Cậu không sao đó chứ? Sao lại không khỏe?” Tạ Khinh Ngữ quan tâm nói: “À đúng rồi, Trần Dạng gọi cho tớ bảo tớ gọi cho cậu đó, cũng không biết vì sao cậu ta không tự gọi nữa, thật là con người kỳ quái…”
Cô ấy nói liên miên không ngừng.
Nhạc Nha ở đầu dây bên kia im lặng lắng nghe, mãi cho đến nửa phút sau mới nói: “Tớ phải dậy rồi, cúp máy đây.”
Tạ Khinh Ngữ tuy cảm thấy không đúng, nhưng vẫn đáp: “Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, nếu không khỏe nữa thì nhớ đến bệnh viện đó.”
“Tớ biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Khinh Ngữ nghĩ nghĩ, rồi lại gọi cho Lương Thiên, sau đó kể lại chuyện vừa rồi.
Lương Thiên nhìn Trần Dạng vẻ mặt nhàn nhạt lắng nghe.
Cậu ta có cảm giác không đúng ở đâu đó, chẳng lẽ đôi tình nhân đột ngột cãi nhau giận dỗi nên đang đòi chia tay?
Nếu như vậy thật thì Dạng ca quả lá đáng thương.
Lương Thiên thở dài thường thượt, sau đó điện thoại được nhét vào tay cậu ta, còn Trần Dạng trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Mà ngay cả cậu ta cũng có thể nhìn ra quanh thân anh đang bao quanh bởi luồng khí nóng như lửa giận.
Tạ Khinh Ngữ thi xong mới thấy kỳ lạ.
Sau khi tan học, Lương Thiên lén gửi wechat cho cô ấy: “Dạng ca hai ngày nay không được bình thường lắm, giống như bị vứt bỏ vậy.”
Không thể nào có chuyện bị vứt bỏ được.
Tạ Khinh Ngữ suy nghĩ có thể là có liên quan đến Nhạc Nha, dù sao mấy ngày nay cô cũng không đến trường, không phải chuyện hẹn hò bị phát hiện rồi đó chứ?
Sau đó bị chú Nhạc cấm túc trong nhà?
Nếu như vậy thì cũng là chuyện rất bình thường, vô cùng phù hợp với chi tiết ngay từ đầu chú Nhạc đã gạt Nhạc Nha chuyện tài trợ kia, Tạ Khinh Ngữ ngày càng chắc chắn trong lòng.
Tạ Khinh Ngữ lấy cớ không liên lạc được với Nhạc Nha để đến văn phòng gặp cô Tưởng, sau đó mới biết được một tin tức chấn động.
Cô Tưởng kinh ngạc hỏi: “Nhạc Nha không nói với em à?”
Theo như cô biết, tình bạn giữa hai cô bé này vô cùng tốt, chẳng lẽ là vì sắp chia tay nên không dám nói trước?
Tạ Khinh Ngữ lắc đầu, “Nói gì ạ?”
“Chuyện này em nên tự hỏi Nhạc Nha thì tốt hơn.” Cô Tưởng nói: “Chỉ là chắc cũng không có gì đâu, ba của Nhạc Nha hôm nay đến bàn với cô chuyện tuyển thẳng vào đại học.”
Tạ Khinh Ngữ tuy không phải học sinh khá giỏi nhưng mấy chuyện tuyển thẳng này vẫn biết được chút ít, trước kia trong trường cũng từng đưa ra danh sách này.
Học sinh tuyển thẳng có thể không cần phải tham gia kì thi Đại học, đến lúc đó sẽ trực tiếp được xét qua.
Tạ Khinh Ngữ kì thật cũng không để ý vấn đề này lắm, lấy thành tích của Nhạc Nha thì hoàn toàn có thể, “Nhạc Nha muốn được tuyển thẳng ạ?”
Cô Tưởng nói: “Danh sách tuyển thẳng vốn cũng có em ấy, chắc sau này sẽ không cần đi học nữa, nếu không chọn tuyển thẳng thì đợi đến lúc thi đại học trở về thi là được.”
Trong trường mấy học sinh du học cũng tương tự vậy, chỉ cần đi thi để lấy mấy cái bằng chứng nhận du học là được, sau đó đợi trong nhà sắp xếp xong là có thể đi ngay.
Cô Tưởng cũng không rõ lựa chọn của Nhạc Dịch Kiện lắm, rất có khả năng sẽ đi du học, cụ thể còn phải đợi một thời gian ngắn hoàn thành xong thủ tục nữa mới biết được.
Nếu có tên trong danh sách tuyển thẳng mà không ổn thì sẽ để lại cho người khác.
Vừa nói xong chuyện này, Tạ Khinh Ngữ kinh ngạc không thốt nên lời.
Lúc cô ấy gọi điện cho Nhạc Nha hoàn toàn không nhắc đến chuyện này, đột ngột như thế, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Cô Tưởng nói: “Nhạc Nha chắc là không biết phải nói với em thế nào thôi.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu.
Sau khi ra khỏi văn phòng, cô ấy đau cả đầu.
Chẳng lẽ hôm trước Trần Dạng đột nhiên dùng điện thoại của Lương Thiên rồi bảo cô gọi điện cho Nhạc Nha là vì anh đã biết chuyện này sao?
Tạ Khinh Ngữ nhấn số điện thoại của Nhạc Nha.
Đến tiếng chuông thứ hai mới có người bắt máy: “Alo?”
Tạ Khinh Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu không đi học nữa không?”
“…” Thật lâu sau, Nhạc Nha mới trả lời: “Ừ, cậu biết chuyện tai của tớ rồi đó, đã tìm được bác sĩ rồi, tớ sẽ đi điều trị.”
“Thật hả?” Tạ Khinh Ngữ vui mừng, nhưng sau đó liền nhíu mày, “Sao lại đột ngột như vậy? Tớ mới lên văn phòng gặp cô Tưởng xong, cô nói mà tớ không hiểu gì hết.”
“Không có đột ngột gì đâu, ba tớ đã nói với tớ lâu rồi, chỉ là gần đây mới đưa ra quyết định thôi, tớ sẽ quay lại tham gia kì thi Đại học.”
Giọng nói của Nhạc Nha dịu dàng, hơi khàn khàn.
Tạ Khinh Ngữ cho là cô bị cảm, “Nếu vậy đi khám bác sĩ đi, dù sao sức khỏe vẫn quan trọng nhất, mấy tháng không đến trường cũng thoải mái hơn…”
Vừa nói được một nửa, bên ngoài hành lang xuất hiện bóng dáng của Trần Dạng.
Tạ Khinh Ngữ vô thức dừng lại.
Cô ấy không biết anh có nghe thấy mấy lời mình nói hay không, nhưng biểu cảm trên mặt anh là điều đáng sợ nhất là cô ấy từng nhìn thấy.
Kiềm nén đến mức dọa người.
*
Ở quán trà sữa bên ngoài trường học.
Tạ Khinh Ngữ lần đầu tiên nói chuyện riêng với Trần Dạng, thấy mấy nữ sinh cách đó không xa đang nhìn cô ấy, trong lòng có hơi căng thẳng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc gần với lão đại thế này.
Trần Dạng chọn cho cô ấy một ly trà sữa, “Vừa rồi cậu mới nói gì?”
Tạ Khinh Ngữ không uống, do dự nói: “Hay là cậu tự đến hỏi cậu ấy xem.”
Cô ấy không biết có nên nói cho Trần Dạng chuyện này không, nhưng ngay cả cô ấy Nhạc Nha cũng không nói, chắc Trần Dạng cũng không hề hay biết chuyện này rồi.
Nếu nghĩ như vậy thì trước khi gọi điện cho cô cũng đã có thể đoán trước được phần nào.
Thiếu niên trước mặt rũ mắt xuống bàn, bóng mờ rơi xuống lông mi của anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không gọi cho cô ấy được.”
Tạ Khinh Ngữ nghe thấy mà không biết nên nói gì.
Cô ấy lẳng lặng nói: “Chắc là vì chính bản thân cậu ấy còn chưa rõ ràng lắm, sau này cậu ấy đi học lại, cậu có thể tự hỏi cậu ấy.”
Cô Tưởng đã nói với cô ấy Nhạc Nha sẽ quay lại lớp để lấy đồ.
Trần Dạng mím môi: “Ừ.”
Mãi cho đến khi ra khỏi quán trà sữa, Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại nhìn anh ngồi ở bên trong, y như một bức tượng điêu khắc.
Cô ấy thở dài.
Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Chiều tối, Tạ Khinh Ngữ đến nhà Nhạc Nha.
Trần Dạng không nói lời nào đi theo sau lưng cô ấy, một câu cũng không nói, từ trường học đến đây, anh trầm mặc một cách khác thường.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Để tôi lên hỏi cậu ấy trước đã.”
Cô ấy cũng muốn xác định xem Nhạc Nha có nguyện ý gặp mặt anh không.
Bạn của mình tất nhiên luôn được ưu tiên rồi.
Quai hàm Trần Dạng hơi cứng lại, “Cảm ơn.”
Biệt thư xa hoa tinh tế tọa lạc bên hàng cây xanh mướt, rõ ràng phần lớn thời gian không có mấy người trong nhà, nhưng bây giờ cả lầu một lẫn lầu hai đều sáng đèn.
Tạ Khinh Ngữ đang định đi vào, người ở đằng sau chợt lên tiếng: “Nếu như cô ấy không nói nguyên nhân là gì, cậu thử hỏi cô ấy xem có phải đã nhìn thấy rồi không là được.”
“Chỉ vậy thôi hả?”
Trần Dạng gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu.
Trong nhà Nhạc Nha không có ai, trước đây cô ấy đã đến mấy lần, dì Trường vừa nhìn thấy cô ấy đã chỉ tay lên lầu.
Tạ Khinh Ngữ vừa lên lầu liền thấy Nhạc Nha mở cửa phòng ra, chỉ cần tinh mắt cũng có thể nhận ra cảm xúc của cô là lạ.
Hai người cùng vào phòng.
Tạ Khinh Ngữ ngồi ở bên giường, “Tuy tớ ủng hộ cậu đi khám bác sĩ, nhưng mà sao lại nhanh như vậy, nếu không hỏi cô chủ nhiệm, tớ cũng không biết rõ mọi chuyện.”
Nhạc Nha nói: “Chuyện này chỉ mới quyết định hai ngày nay thôi.”
Đáng lẽ ngày hôm ấy cô định đi thi, nhưng cô và Trần Dạng đều cùng một phòng thi, sẽ tránh không được phải gặp mặt.
Cô không biết nên đối mặt với Trần Dạng thế nào.
Nhất là sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, những thứ đó như trở thành dòng sông sâu ngăn cách giữa hai người, gia đình của cô vì ba anh mà bị hủy hoại, mà bản thân còn hẹn hò với anh…
Tạ Khinh Ngữ phát hiện có điểm không đúng: “Cậu một mực không liên hệ với Trần Dạng, hai người các cậu… có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nhạc Nha trầm mặc.
“Thật ra tớ cũng đoán được chút ít rồi.” Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Lương Thiên có nói với tớ dạo này Trần Dạng không ổn lắm.”
Nhạc Nha vẫn im lặng như cũ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Hôm nay Trần Dạng có đến tìm tớ.”
Nhạc Nha ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, phản chiếu lên đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, xinh đẹp tựa như hư không.
Tạ Khinh Ngữ sững người, “Có phải hai người cãi nhau không?”
Nhạc Nha lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải.”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của cả hai.
Nhạc Nha rũ mắt: “Cậu biết tại sao tai của tớ bị như vậy không?”
Tạ Khinh Ngữ lắc đầu.
Quen Nhạc Nha lâu như vậy, cô ấy cũng biết đây không phải là bẩm sinh, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì lại không rõ lắm.
Lông mi Nhạc Nha run run, “Trước đây lâu lắm rồi, tớ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, tiếng mắng chửi rất lớn, đồ đạc trong phòng cũng vỡ nát, tớ còn nhỏ, tưởng ba đang đánh mẹ nên chạy tới định giúp mẹ ngăn ba lại.”
“Sau đó thì sao?” Tạ Khinh Ngữ không kiềm chế được hỏi cô.
“Sau đó… sau đó bà ấy lên cơn cuồng loạn la hét chói tai, đẩy ngã tớ xuống đất, hất toàn bộ những món đồ trang điểm trên bàn xuống đất, tất cả đều đập vào người của tớ.”
Trong ánh mắt của bà ta lúc ấy mãi mãi không hề có hình bóng của cô, chỉ muốn rời khỏi căn nhà này, đối với sự xuất hiện của cô cũng không hề quan tâm đến, thậm chí còn coi cô như vật cản chắn ngang đường.
Suốt mấy phút Tạ Khinh Ngữ không thể nói nổi một câu nào.
Cô ấy nghĩ tới vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tạ Khinh Ngữ gọi: “Nhạc Nha…”
Vẻ mặt Nhạc Nha ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Dù sao cũng đã qua mười năm rồi, tớ cũng đã quen, chẳng sao cả.”
Tạ Khinh Ngữ nhìn bộ dáng tươi cười của cô, nói sang chuyện khác: “Nếu chữa được tai của cậu thì tốt rồi, sau này có hoạt động quá mức cũng không cần phải lo lắng.”
Nhạc Nha nhẹ nhàng cười: “Ừ.”
Nói chuyện cả buổi, Tạ Khinh Ngữ mới nghĩ đến Trần Dạng, cẩn thận hỏi: “Về Trần Dạng… cậu có muốn nói chuyện với cậu ấy một chút không.”
Nhạc Nha cúi đầu nói: “Mấy ngày này tớ sẽ không đến trường.”
Dù sao thì tất cả những điều này cũng chỉ là sai lầm thôi.
Là cô từ đầu tới cuối đã sai rồi, đáng lẽ không nên hiếu kì quan tâm đến học sinh được ba cô tài trợ kia là ai, có lẽ sẽ không gần gũi với Trần Dạng đến vậy.
Nếu là người bình thường, cô có thể sẽ không thấy gì, nhưng người đó lại là anh, thân phận của anh vẫn ở đó, lúc nào cũng như nhắc nhở cô đến chuyện đã xảy ra năm xưa.
Hết lần này đến lần khác lại tiến triển đến mức này.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao ngày đó khi cô thắc mắc, ba cô lại lừa gạt cô như vậy, còn nghĩ ra một thân phận khác để nói cho cô biết.
Nhưng cô vẫn không nghĩ ra được tại sao ba lại giúp đỡ anh.
Nhạc Nha mờ mờ ảo ảo cảm thấy trong chuyện này còn có thông tin mấu chốt nào đó, nhưng trong khoản thời gian ngắn hoàn toàn không nghĩ ra được, về phần hỏi Nhạc Dịch Kiện càng không thể nào.
Cô sờ lên tai mình, vành tai có chút mát lạnh.
Tạ Khinh Ngữ do dự, nói: “Cậu ấy nhờ tớ hỏi cậu một vấn đề: có phải cậu nhìn thấy rồi không?”
Nhạc Nha giật mình ngẩng đầu lên.
Tạ Khinh Ngữ không biết vì sao Trần Dạng lại nói vậy, chỉ nói: “Hôm nay cậu ấy cũng đến đây chung với tớ.”
Nhạc Nha há miệng, một chữ cũng không thốt ra được.
Tạ Khinh Ngữ: “Bây giờ cậu ấy đang chờ ở bên ngoài đó.”
Vừa dứt lời, cô ấy đã thấy Nhạc Nha đi chân trần xuống giường, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra tạo thành một khe nhỏ.
Đêm đông lạnh giá, bóng hình ảm đạm trải dài dưới ánh đèn đường, thiếu niên dáng người cao ráo dựa vào cột đèn, cô độc chỉ có một mình anh.
Trần Dạng dường như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn đến phòng cô.
Nhạc Nha giật mình cứng người lại, vô thức lùi ra sau.
/91
|