Edit: Simi
Bên ngoài trường học mở đèn sáng rực.
Đầu óc Nhạc Nha vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mấy chữ “kinh nghiệm trong việc hẹn hò bí mật”, bị cách hình dung này của anh dọa cho giật mình.
Thì ra hẹn hò bí mật còn có thể miêu tả như vậy.
Lương Thiên, Triệu Minh Nhật và Tạ Khinh Ngữ ở phía trước đang thảo luận về kỹ năng trong trò chơi, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người đằng sau, càng đi càng nhanh hơn.
Nhạc Nha nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có nói mò.”
Trần Dạng như cười như không nhìn cô, âm cuối hơi ngả ngớn: “Tự mình làm chẳng lẽ thấy không giống với lời tôi nói?”
Nhạc Nha không cách nào phản bác được.
Cô dứt khoát không nói nữa, cứ như bị nghẹn trong họng, cứ để nghẹn đó cho đến khi ăn lẩu, chắc chắn Trần Dạng sẽ quên mất cho xem.
Sau khi ra khỏi trường sẽ đi ngang qua ba ngã tư đến công viên.
Trần Dạng đi bên cạnh cô, bước chân thả chậm, bộ dáng tùy ý, mãi cho đến khi nhìn qua một hướng khác, cả người anh lập tức căng cứng.
Nhạc Nha đang đi bên cạnh anh, nhìn thấy anh đứng lại, tò mò hỏi: “Sao vậy? Cậu quên đồ hả?”
Để ý anh như đang nhìn gì đó, nhưng lại tỏ ra thất thần, cô nhìn theo hướng của anh.
Chưa đợi cô quay đầu sang, ánh mắt đã bị che lại.
Bàn tay nam sinh hơi mát lạnh bao quanh đôi mắt của cô, những ngón tay khép chặt vào nhau, không để lộ một chút khe hở nào.
Nhạc Nha nhỏ giọng gọi anh, bước chân đột ngột dừng lại.
Nếu dừng lại đột ngột thế này rất dễ ngã sấp xuống, cô vô thức bắt lấy cổ tay của Trần Dạng, “Cậu làm gì vậy?”
Tiện thể muốn kéo tay anh xuống.
Nhưng không thành công.
Trần Dạng tựa hồ như bao quanh lấy cô, nhìn chằm chằm người phụ nữ đột ngột xuất hiện ở bên kia con dốc phía trước, ánh mắt bỗng trở nên u tối, ngoài miệng lại thoải mái nói: “Muốn cậu đoán thử tôi là ai.”
Nhạc Nha: “…”
Cô muốn hỏi Trần Dạng thử có phải đầu anh bị hỏng rồi không.
Hết lần này đến lần khác tay của Trần Dạng y như mọc rễ, cứ chắn ngang tầm mắt của cô, mỗi khi nháy mắt, lông mi đều sẽ chạm vào lòng bàn tay của anh.
Trần Dạng bất giác bị thu hút sự chú ý.
Anh nheo mắt, xoay Nhạc Nha lại, sau đó buông tay, thuận miệng nói: “Nhìn bên kia có gì kìa?”
Nhạc Nha nhìn một lúc lâu, “Có cái gì?”
Phía trước là con đường hồi nãy bọn họ vừa đi qua, cô không phát hiện ra điều gì khác lạ cả.
Trần Dạng nhún vai: “Cậu không thấy thì thôi.”
Anh vốn chỉ cố ý không cho cô nhìn qua hướng kia nên mới nói dối, bên này ngoại trừ cây xanh trong cảnh đêm thì cũng chẳng còn gì khác.
Vừa nói xong, trên đường cái có con heo chạy qua, đuổi theo sau đó là một người đàn ông trung niên, cảnh tượng đó lập tức thu hút ánh mắt của bao người đi đường.
Nhạc Nha yên lặng không nói gì.
Cô lợi dụng lúc Trần Dạng vẫn đang bị bất ngờ, xoay người lại nhìn anh, “Trần Dạng, có phải hôm nay cậu bị đả kích gì không?”
Trần Dạng: “…Hả?”
Nhạc Nha thở dài, vỗ lên tay anh, “Người ta đều nói mang thai ngốc ba năm, còn cậu thì hẹn hò xong liền trở nên ngốc nghếch à.”
Trần Dạng: ???
Hai người tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi qua chỗ ngã tư, Nhạc Nha còn tưởng Trần Dạng ngốc thật rồi, trong lòng lo lắng không biết có nên mua chút hạt óc chó bổ não cho anh không.
Đến lúc đi qua đường, cô lơ đãng nhìn thấy ở đường nhỏ bên cạnh công viên bên kia đường cái có một bóng người phụ nữ, cô chợt sững người.
Mặt bên của người phụ nữ kia có chút quen thuộc.
Nhạc Nha vô thức bấm vào lòng bàn tay của mình, lúc cố gắng nhìn rõ hơn thì người phụ nữ kia đã biến mất sau hàng cây trong công viên rồi.
Chắc là cô nhìn nhầm thôi.
Nhạc Nha thu hồi ánh mắt, đè nén lại cảm giác quái dị trong lòng.
Lúc này đáng lẽ bà ấy phải ở trong bệnh viện mới đúng, không thể xuất hiện ở đây được, cho nên nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
Quán lẩu là do Lương Thiên chọn, đây là quán ăn đã lâu đời nên buổi tối rất đông khách, may là cậu ta đã đặt bàn trước đó.
Lúc đến quán lẩu đã là mười phút sau.
Lương Thiên quay đầu lại nhìn bọn họ cách cả một khoảng xa, kinh ngạc hỏi: “Cùng đi với nhau mà sao giờ hai cậu mới tới?”
Nhạc Nha nói: “Không cẩn thận bỏ lỡ đèn xanh.”
Tuy lý do này có hơi sứt sẹo nhưng nhóm Lương Thiên cũng không nghi ngờ gì, cùng nhau đi vào trong quán lẩu.
Phục vụ dẫn họ tới bàn đã đặt trước, quán lẩu tuy không lớn lắm, nhưng điều kiện rất tốt, ghế ngồi còn mới, các bàn còn được ngăn cách bởi mấy bồn hoa cảnh.
Lương Thiên với Tạ Khinh Ngữ đều muốn ăn lẩu sốt ớt [1], nhưng tất nhiên là không được nên cuối cùng chọn một lẩu bốn ngăn [2], mỗi người chọn một loại.
[1] Lẩu sốt ớt
Cậu ta vô cùng hào phóng, vung tay lên: “Mọi người muốn ăn gì thì ăn, sau đó cứ tính cho tôi, không cần phải lo mấy chuyện khác, tôi thi tăng được năm mươi hạng nên ba tôi đã hứa sẽ thanh toán cho tôi rồi!”
Tuy là tăng từ hạng một từ dưới đếm lên thành hạng năm mươi từ dưới đếm lên.
Nhưng theo như trên Weibo cũng được xem là có tiến bộ bảy phần nên mọi người đều thả pháo hoa tưng bừng, Lương Thiên thật sự không thể tin vào mắt mình nổi, vì cậu ta đã đứng nhất từ dưới đếm lên quá lâu rồi.
Nhạc Nha nhịn không được nói: “Vậy thiệt thòi cho cậu rồi.”
Lương Thiên: “…”
Cậu ta im lặng đưa menu cho Trần Dạng, để anh chọn trước.
Trần Dạng không thèm nhấc mắt lên, trực tiếp truyền qua cho Nhạc Nha, khiến Lương Thiên muốn nói gì đó cũng chỉ có thể nuốt lại vào họng.
Nhạc Nha đẩy trở về: “Cậu chọn đi.”
Trần Dạng lại đẩy qua.
Ba người còn lại nhìn hai người họ nhường tới nhường lui, phảng phất như đang được nhìn thấy câu chuyện Khổng Dung nhường lê [3] được học thời tiểu học vậy.
[3] Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, năm Khổng Dung lên 4, mẹ Khổng Dung cắt lê và gọi Khổng Dung và các anh của cậu lên ăn cho mát, cha Khổng Dung mới bảo Khổng Dung chọn lấy một quả, Khổng Dung không lập tức lấy ăn ngay mà xếp từng quả lên bàn. Cha Khổng Dung nghĩ con mình xếp như vậy để chọn quả ngon nhất để ăn, như vậy là ích kỷ, không tốt. Điều bất ngờ là sau khi xếp hết lê ra bàn, cậu lại chọn quả nhỏ nhất để lấy, còn mấy quả to, chín mọng lại không lấy. Khi được hỏi, cậu nói: con là người nhỏ nhất, nên con chọn quả nhỏ nhất để ăn, còn các quả to thì nên để cho cha mẹ và các anh ăn ạ.
Triệu Minh Nhật ho khan một tiếng: “Mau chọn món nào, không phục vụ tới hối bây giờ.”
Lúc này Trần Dạng mới dừng lại, nhấc mí mắt, nhìn qua mấy món ăn nổi tiếng nhất trong nhà hàng này, sau đó hỏi: “Mấy cậu ăn gì?”
Lương Thiên: “Tôi…”
Cùng lúc đó, Nhạc Nha cũng nói: “Mấy cậu chọn đi.”
Triệu Minh Nhật, Tạ Khinh Ngữ: “…”
Trên bàn yên tĩnh trở lại, Trần Dạng nghĩ gì đó, mặt không đổi sắc liếc Lương Thiên, “Cậu ăn gì?”
Lương Thiên thầm nuốt nước miếng, sau đó nói: “…Dạng ca, cậu chọn đi, tôi không kén ăn.”
Triệu Minh Nhật đá cậu ta, thật nhát gan
Lương Thiên đá lại, cậu cũng sợ vậy.
Hai người đá qua đá lại, đợi đến lúc ngừng lại thì cũng đã chọn món xong, Trần Dạng đưa menu qua cho Nhạc Nha.
Đến khi thấy Nhạc Nha như không có gì nhận lấy, trong lòng cậu ta chửi thề một tiếng lại một tiếng, sau đó bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay mắt mình xảy ra vấn đề gì rồi không.
Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không phải là ngoài ý muốn?
*
Gần sáu giờ, nồi lẩu được đưa lên.
Phục vụ phát cho mỗi người một cái tạp dề, Lương Thiên với Triệu Minh Nhật vội vàng mặc lên, trực tiếp phóng tới khu chọn nguyên liệu.
Tạ Khinh Ngữ cũng không cam lòng yếu thế đuổi theo.
Trong tích tắc chỉ còn lại Nhạc Nha vẫn đang vật lộn với cái tạp dề, dây thắt và cột tóc bị rối vào nhau, cô không tài nào cột được, đang cố gắng gỡ ra.
Trần Dạng nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xoay lưng lại đây.”
Nhạc Nha ngoan ngoãn xoay lưng lại.
Trần Dạng nghiêng người qua, ngón tay thon dài len qua tóc của cô, sau đó quấn quanh cột tóc, nhẹ nhàng gỡ ra.
“Xong chưa?” Nhạc Nha hỏi, vẫn không quên chỉ anh, “Nếu không được thì cậu cứ tháo cột tóc ra, tôi cột lại sau là được.”
Trần Dạng vỗ vỗ lên đầu cô thay cho câu trả lời.
Hai người đứng đó, chính giữa cách một cái bàn, anh buông dây thắt ngay lưng ra, sau đó cột dây buộc bên hông thành một cái nơ bướm nhỏ.
Trần Dạng ghé sát bên tai cô, “Xong rồi.”
Giọng nói này của anh khiến tai Nhạc Nha đỏ bừng, bắt đầu nóng dần lên, cô nhanh chóng xoay người, nhẹ nói: “Tốt rồi, cảm ơn cậu.”
Trần Dạng thu tay lại, “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Nhạc Nha cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh, dù sao nơi này cũng cách trường học không xa, hôm nay lại là cuối tuần, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông, nhất định sẽ có mấy bạn học cùng trường đến đây ăn lẩu.
Lỡ đâu bị nhìn thấy thì tiêu mất.
Trần Dạng tiện tay cởi bỏ dây thắt tạp dề sau lưng ra, sau đó rũ mắt nhìn cô, “Cậu giúp tôi cột lại.”
Nhạc Nha giật mình: “Bộ cậu tưởng tôi không thấy hả?”
Cô rõ ràng nhìn thấy Trần Dạng tự thò tay tháo dây thắt ra, còn không biết xấu hổ mà ra lệnh cho cô.
Trần Dạng cố ý “Ừ” một tiếng, âm cuối hơi cao.
Nhạc Nha nghĩ thầm mấy người có giọng trầm thấp quyến rũ thật tốt, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nghe theo anh.
Thấy cô từ chối, Trần Dạng điềm nhiên nói: “Vừa rồi tôi mới giúp cậu…”
Nhạc Nha cắt ngang: “Tôi cột cho cậu, được chưa?”
Lần đầu tiên cô phát hiện anh nhiều chuyện như vậy.
Tay của cô không dài như anh, cho nên dứt khoát đi qua bên cạnh anh, tức giận nhắc: “Xoay lưng lại.”
Trần Dạng khoan khoái nheo mắt lại.
Nhạc Nha hoàn thành nhiệm vụ một cách miễn cưỡng, tiện tay cột lại giúp anh.
Cảm giác như dây lưng buộc quá chặt, Trần Dạng sững người một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “…Cậu muốn siết chết tôi hả?”
Nhạc Nha: “…”
Cô vô thức đỏ mặt, phát hiện mình không cẩn thận cột quá chặt, xem ra eo của Trần Dạng cũng nhỏ thật.
Thân thể chả khỏe mạnh chút nào, cô nghĩ thầm.
Nhạc Nha lại cởi ra, chăm chú cột lại thật cẩn thận, sau đó mới nói: “Được rồi, cột lại cho cậu rồi đó.”
Anh có thể nghe được sự vui vẻ trong giọng của cô.
Vừa nãy còn đang buồn bực trong người mà trong tích tắc lại vui vẻ hạnh phúc thế này, cảm xúc của con gái đúng là thay đổi nhanh thật, Trần Dạng cuối cùng cũng đã nhìn ra.
Anh xoay người, tranh thủ lúc cô còn chưa đi liền đưa tay sờ cằm của cô, chỉ là nhẹ nhàng vuốt qua, đầu ngón tay của anh có vết chai nhỏ, mang theo cảm giác ngưa ngứa tê rần.
“Cậu đừng có sờ lung tung.” Nhạc Nha vội vàng đánh nhẹ lên tay anh.
Thấy cô như con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt, Trần Dạng chớp mắt, sau đó ngồi xuống ghế, liếc nhìn ba người đứng cách đó không xa, khẽ cười thành tiếng.
Sau đó nói từng chữ một cách chậm rãi: “Không ai thấy hết.”
Lúc này Nhạc Nha mới yên lòng trở lại.
Cách đó không xa, Lương Thiên, Triệu Minh Nhật và Tạ Khinh Ngữ đang cầm mấy dĩa nguyên liệu cho lẩu, nhìn chằm chằm qua bên này, thấy anh như đang liếc ba người họ.
Lương Thiên lẩm bẩm: “Tôi quên lấy tương vừng rồi, phải đi lấy mới được, có phải mấy cậu cũng quên gì đó rồi không?”
Triệu Minh Nhật: “’Tôi quên dầu vừng.”
Tạ Khinh Ngữ: “…”
Ba người họ ngay ngắn xoay người lại, đi đến chỗ đựng gia vị, giả vờ như không hề nhìn thấy hình ảnh hồi nãy.
Nhạc Nha không quay đầu lại nên tin Trần Dạng nói thật, ngồi xuống chỗ của mình, vị trí cằm anh chạm vào lúc nãy vẫn mang theo cảm giác ấm nóng kì lạ.
Thật sự là càng ngày càng gan rồi.
*
Trời càng tối, trong tiệm ngày càng nóng hơn.
Hơi nóng trong nồi lẩu tỏa ra xung quanh, Tạ Khinh Ngữ bỏ nguyên liệu vào trong nồi lẩu, sau đó nói: “Tớ chờ hết nổi rồi.”
Món chính nhanh nhất trong nồi lẩu có lẽ là sách bò [4], cô ấy mới nhún vào liền lấy ra, tiện thể bỏ mấy miếng vào chén của Nhạc Nha.
[4] Sách bò hay xách bò là một bộ phận, một túi trong dạ dày của con bò.
Nhạc Nha yên lặng ăn hết tất cả.
Cô không kén ăn, chủ yếu là tùy thuộc vào hương vị của món ăn thôi, chỉ cần hương vị ngon thì nguyên liệu nấu ăn là gì cũng không quan trọng.
Trần Dạng cũng gắp thức ăn cho cô, thấy động tác giữa hai người như đã quen thuộc từ lâu, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, tỏ vẻ có chút không vui.
Trong quán lẩu mở đèn vàng ấm áp, rọi lên bàn tay thon dài của anh.
Nhạc Nha ngước mặt lên nhìn vào tay anh, lại nghĩ đến cảm giác lúc anh chạm vào cằm mình, trong vô thức lỗ tai lại đỏ bừng.
Sau đó cô cúi đầu lén thở ra một hơi.
Cô khẽ lắc đầu, cảm giác như mình nhiễm tật xấu của Trần Dạng rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến loại chuyện này.
Trong chén đột nhiên xuất hiện một miếng thịt.
Nhạc Nha thoáng đứng hình, lặng lẽ lén nhìn anh, có chút bất đắc dĩ, ánh mắt như đang ra hiệu anh đừng có lộ liễu như vậy được không.
Hơi nóng che khuất nửa mặt bên của Trần Dạng.
Nét mặt anh mờ mờ ảo ảo, khiến người ta dễ dàng chú ý quai hàm rắn chắc, như thể anh được vẽ thành một bức tranh tuyệt mỹ vậy.
Bộ dáng giờ phút này của anh y như muốn thăng thành tiên, Nhạc Nha kì quái nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ăn hết miếng thịt chấm tương kia.
Dù sao cô cũng không thể thả lại miếng thịt này vào chén Trần Dạng được.
Ai cũng không để ý trên bàn ăn yên tĩnh mất vài giây, sau đó lại khôi phục tiếng nói chuyện đầy xấu hổ: “Cậu bị phỏng rồi phải không? Tại vì tôi cũng bị phỏng…”
“Tào lao!”
“…”
Lương Thiên nói cả buổi, cuối cùng mới có thể chuyển dời sự chú ý của mình sang nơi khác.
Vốn định lấy lý do là mình đã tiến bộ trong học tập để mời mọi người đi ăn, ai ngờ bây giờ lại đảo ngược lại, trở thành cơ hội tán tỉnh của hai người kia, tuy cậu ta cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nhìn Triệu Minh Nhật vẫn đang lén dõi theo hai người họ, cậu ta đá Triệu Minh Nhật một cái.
Triệu Minh Nhật không có chút động tĩnh nào.
Còn ở bên cạnh, tay Trần Dạng ngừng lại.
Vẻ mặt vẫn như cũ, anh rũ mắt nhìn xuống dưới bàn, kinh ngạc rồi lại khẽ nhếch môi, nhướng mày nhìn Nhạc Nha đang cúi đầu ở phía đối diện.
Tên đầu sỏ Lương Thiên ngẩn ngơ ngồi đó.
Không cẩn thận đá trúng đại ca rồi, làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải giả chết.
Trong đầu Lương Thiên vụt qua suy nghĩ này, nhanh chóng thu hồi chân, may mà mình chỉ đụng thôi chứ không dùng lực gì.
Cậu ta vừa rồi muốn đá Triệu Minh Nhật, ai ngờ không cẩn thận đá phải chân Trần Dạng đặt bên cạnh, chuyện này mà bị anh phát hiện là nghiêm trọng lắm đó.
Lương Thiên lén nhìn thoáng qua Trần Dạng, phát hiện anh hình như cũng không nhận ra nên nhẹ nhàng thở phào nhún khoai tây vào nồi lẩu, làm bộ như mình không làm gì hết.
Nhạc Nha ăn phải miếng ớt, cầm ly nước uống hết mấy ngụm.
Có nghiên cứu cho thấy, đại đa số những người đang dùng cơm mà phải uống nước đều không tự giác nhìn về phía đối diện, sau đó lại cúi đầu.
Nhạc Nha thấy ánh mắt không thể che dấu nổi của Trần Dạng.
Có chút nóng rực muốn bắt lấy cô, y như dây leo điên cuồng sinh trưởng, sau đó quấn chặt cả người cô.
Nhạc Nha không rõ tại sao anh lại nhìn cô như vậy.
Vừa rồi còn đang bình thường, sao mới ăn hai miếng lại biến thành dạng này rồi.
Cô không thể nào đoán ra, tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn thấy sắc mặt Trần Dạng vẫn không thay đổi liền yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn.
Đầu lưỡi Trần Dạng lướt qua môi trên, giận quá hóa cười.
Đã đá chân anh như vậy mà cô còn tỏ vẻ như không có gì.
Nhạc Nha dù cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt trên đỉnh đầu, tựa hồ cả người đều muốn dâng trào theo, vốn dĩ cô không thấy nóng lắm, nhưng bây giờ lại không thể chịu nổi nữa.
Cô đặt đũa xuống, nói nhỏ: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Mãi cho đến khi đi được vài bước, cô mới quay lại nhìn Trần Dạng.
Trần Dạng nhạy cảm bắt được ánh mắt của cô, dõi theo bóng lưng đang rời đi của cô, trong lòng cười một tiếng, không ai có thể nghe thấy.
Anh đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Trên bàn im lặng trở lại.
Chờ anh đi rồi, ba người y như chim cút nãy giờ rốt cuộc cũng thở ra một hơi, buông đũa xuống.
Lương Thiên là người đầu tiên thở dài: “Haiz.”
Triệu Minh Nhật theo sát cậu ta, “Haiz.”
Tạ Khinh Ngữ lại vô cùng bình tĩnh, “Cuối cùng cũng có thể ăn thoải mái được rồi, tốt nhất hai người đó ở trong phòng vệ sinh lâu lâu một chút đi.”
Lương Thiên nhìn cô ấy không ngừng duỗi đũa gắp đồ ăn, mặt nhăn nhó như khỉ, “Cậu nói hay lắm, làm như hai người họ có thể đi chung một phòng vệ sinh vậy.”
…
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhạc Nha rửa tay sạch sẽ, sau khi thổi khô lại ngửi thử quần áo của mình, có ám chút mùi lẩu nhưng cũng không nặng lắm, vẫn có thể chịu được.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của cô hơi xụ xuống.
Cô thở dài, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngọn đèn bên ngoài bỗng dưng tối hơn rất nhiều, Nhạc Nha nhìn thấy dáng người đứng phía tường đối diện, sau đó bị ngăn lại giữa đường.
Trần Dạng nắm lấy cổ tay của cô, lòng bàn tay của anh ấm áp, không lạnh như đầu ngón tay, bao phủ lên tay cô.
Anh thấp giọng nói: “Khoan đi đã.”
Từ khi nãy Nhạc Nha đã cảm thấy anh có chút kì lạ, trong mắt anh chứa đựng cảm xúc gì đó mà cô không thể nhận ra, tựa hồ như đã có chuyện xảy ra vậy.
Cô ngước mắt nhìn anh, “Có chuyện gì hả?”
Trần Dạng vốn định hỏi cô, nghe xong câu hỏi hời hợt này, đột nhiên trên mặt như bực bội mỉm cười, ngón út duỗi ra, tìm kiếm lòng bàn tay của cô.
Đầu ngón tay anh mát lạnh hòa cùng lòng bàn tay ấm nóng tạo thành hai nét đối lập hoàn toàn, lúc móng tay của anh khẽ lướt qua tạo thành một dòng điện chạy quanh người cô.
Ở quán này chỉ có một lối đi duy nhất dẫn đến phòng vệ sinh, lối đi cũng không rộng lắm, chỉ là ở đây không có ai nên vô cùng yên tĩnh.
Lông mi của Nhạc Nha run run, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị sao vậy, tôi phải về ăn lẩu tiếp đây.”
Trần Dạng lướt tay xuống dưới, nắm lấy ngón tay của cô, mềm mại mịn màng, y như đậu hủ non trơn nhẵn trắng nõn.
Anh kéo cô qua.
Nhạc Nha bị bất ngờ, đụng vào lồng ngực của anh, nhanh chóng duỗi tay còn lại chống vào người anh, mùi hương trên cơ thể của anh xâm chiếm cả mũi cô.
Trần Dạng hạ thấp giọng hơn hỏi cô: “Mình làm gì mà cũng không nhớ?”
“Hả?”
Nhạc Nha nhỏ giọng a một tiếng, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Không đợi cô nói tiếp đã bị Trần Dạng xoay người, cả hai thay đổi vị trí cho nhau, cô bị anh áp lên tường, cả người bé nhỏ bị vây trong vòng tay của anh.
Cô căng thẳng nhìn xung quanh, hình như có ai đó đang nói chuyện, có vẻ như sắp đi ngang qua đây, và bọn họ chỉ cách nhau một lớp tường mỏng.
Mỗi phút mỗi giây đều có khả năng bị phát hiện, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên cảm giác kích thích, khiến trái tim cô không ngừng tăng gia tốc nhanh hơn.
Nhạc Nha yếu ớt nói: “Cậu đừng có làm bậy mà.”
Giống như đang cầu xin anh tha cho mình.
Yếu hầu Trần Dạng di chuyển lên xuống, tay vẫn không buông ra, vẻ mặt hơi căng cứng nhìn cô, “Biết ngay là cậu không nhớ mà.”
Nhạc Nha nương theo lời nói của anh: “Là tôi không cẩn thận quên mất rồi.”
Tuy cô cũng không nhớ là mình đã nói gì với anh, nhưng nhìn Trần Dạng thế này thì chắc là chuyện nghiêm trọng gì đó rồi.
Trần Dạng khàn giọng hỏi: “Sao?”
Nhạc Nha lẳng lặng lắng nghe.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, “Không phải cậu gọi tôi ra đây à?”
Nhạc Nha nghe anh hỏi mà cũng mờ mịt, há miệng phản bác: “Tôi gọi cậu ra đây lúc nào?”
Cô rõ ràng nãy giờ không nói gì hết, nếu không phải trong lòng chắc chắn, có khi đã bị cuốn theo Trần Dạng rồi.
Trần Dạng bấm vào lòng bàn tay của cô, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cảm giác hoàn toàn khác hẳn với cái vuốt ve ban nãy, dễ dàng nhận ra là anh đang giận.
Trần Dạng nhướng mày, hỏi lại: “Hồi nãy lúc rời đi cậu còn quay lại nháy mắt với tôi, chẳng lẽ lại không nhớ?”
Nhạc Nha kinh ngạc, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, rốt cuộc nghẹn ra được một câu: “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy…”
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt Trần Dạng lúc đó nhìn mình quá kỳ lạ mà thôi.
Nhạc Nha không ngờ anh còn nghĩ xa như vậy, hèn gì vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy anh đứng đây.
Đã khiến anh hiểu lầm rồi.
Trần Dạng mím môi, quyết định cho qua đề tài này, dù sao thì càng nói càng tức, nhưng anh không thể nổi giận được, vì nếu giận quá thì đến anh còn cảm thấy đau lòng.
Ngược lại, anh hỏi: “Trước đó cậu còn muốn hẹn hò bí mật, vậy sao hồi nãy ở dưới gầm bàn lại trêu chọc tôi?”
Nhạc Nha há to miệng.
Sao cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì thế này.
Bên ngoài trường học mở đèn sáng rực.
Đầu óc Nhạc Nha vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mấy chữ “kinh nghiệm trong việc hẹn hò bí mật”, bị cách hình dung này của anh dọa cho giật mình.
Thì ra hẹn hò bí mật còn có thể miêu tả như vậy.
Lương Thiên, Triệu Minh Nhật và Tạ Khinh Ngữ ở phía trước đang thảo luận về kỹ năng trong trò chơi, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người đằng sau, càng đi càng nhanh hơn.
Nhạc Nha nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có nói mò.”
Trần Dạng như cười như không nhìn cô, âm cuối hơi ngả ngớn: “Tự mình làm chẳng lẽ thấy không giống với lời tôi nói?”
Nhạc Nha không cách nào phản bác được.
Cô dứt khoát không nói nữa, cứ như bị nghẹn trong họng, cứ để nghẹn đó cho đến khi ăn lẩu, chắc chắn Trần Dạng sẽ quên mất cho xem.
Sau khi ra khỏi trường sẽ đi ngang qua ba ngã tư đến công viên.
Trần Dạng đi bên cạnh cô, bước chân thả chậm, bộ dáng tùy ý, mãi cho đến khi nhìn qua một hướng khác, cả người anh lập tức căng cứng.
Nhạc Nha đang đi bên cạnh anh, nhìn thấy anh đứng lại, tò mò hỏi: “Sao vậy? Cậu quên đồ hả?”
Để ý anh như đang nhìn gì đó, nhưng lại tỏ ra thất thần, cô nhìn theo hướng của anh.
Chưa đợi cô quay đầu sang, ánh mắt đã bị che lại.
Bàn tay nam sinh hơi mát lạnh bao quanh đôi mắt của cô, những ngón tay khép chặt vào nhau, không để lộ một chút khe hở nào.
Nhạc Nha nhỏ giọng gọi anh, bước chân đột ngột dừng lại.
Nếu dừng lại đột ngột thế này rất dễ ngã sấp xuống, cô vô thức bắt lấy cổ tay của Trần Dạng, “Cậu làm gì vậy?”
Tiện thể muốn kéo tay anh xuống.
Nhưng không thành công.
Trần Dạng tựa hồ như bao quanh lấy cô, nhìn chằm chằm người phụ nữ đột ngột xuất hiện ở bên kia con dốc phía trước, ánh mắt bỗng trở nên u tối, ngoài miệng lại thoải mái nói: “Muốn cậu đoán thử tôi là ai.”
Nhạc Nha: “…”
Cô muốn hỏi Trần Dạng thử có phải đầu anh bị hỏng rồi không.
Hết lần này đến lần khác tay của Trần Dạng y như mọc rễ, cứ chắn ngang tầm mắt của cô, mỗi khi nháy mắt, lông mi đều sẽ chạm vào lòng bàn tay của anh.
Trần Dạng bất giác bị thu hút sự chú ý.
Anh nheo mắt, xoay Nhạc Nha lại, sau đó buông tay, thuận miệng nói: “Nhìn bên kia có gì kìa?”
Nhạc Nha nhìn một lúc lâu, “Có cái gì?”
Phía trước là con đường hồi nãy bọn họ vừa đi qua, cô không phát hiện ra điều gì khác lạ cả.
Trần Dạng nhún vai: “Cậu không thấy thì thôi.”
Anh vốn chỉ cố ý không cho cô nhìn qua hướng kia nên mới nói dối, bên này ngoại trừ cây xanh trong cảnh đêm thì cũng chẳng còn gì khác.
Vừa nói xong, trên đường cái có con heo chạy qua, đuổi theo sau đó là một người đàn ông trung niên, cảnh tượng đó lập tức thu hút ánh mắt của bao người đi đường.
Nhạc Nha yên lặng không nói gì.
Cô lợi dụng lúc Trần Dạng vẫn đang bị bất ngờ, xoay người lại nhìn anh, “Trần Dạng, có phải hôm nay cậu bị đả kích gì không?”
Trần Dạng: “…Hả?”
Nhạc Nha thở dài, vỗ lên tay anh, “Người ta đều nói mang thai ngốc ba năm, còn cậu thì hẹn hò xong liền trở nên ngốc nghếch à.”
Trần Dạng: ???
Hai người tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi qua chỗ ngã tư, Nhạc Nha còn tưởng Trần Dạng ngốc thật rồi, trong lòng lo lắng không biết có nên mua chút hạt óc chó bổ não cho anh không.
Đến lúc đi qua đường, cô lơ đãng nhìn thấy ở đường nhỏ bên cạnh công viên bên kia đường cái có một bóng người phụ nữ, cô chợt sững người.
Mặt bên của người phụ nữ kia có chút quen thuộc.
Nhạc Nha vô thức bấm vào lòng bàn tay của mình, lúc cố gắng nhìn rõ hơn thì người phụ nữ kia đã biến mất sau hàng cây trong công viên rồi.
Chắc là cô nhìn nhầm thôi.
Nhạc Nha thu hồi ánh mắt, đè nén lại cảm giác quái dị trong lòng.
Lúc này đáng lẽ bà ấy phải ở trong bệnh viện mới đúng, không thể xuất hiện ở đây được, cho nên nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
Quán lẩu là do Lương Thiên chọn, đây là quán ăn đã lâu đời nên buổi tối rất đông khách, may là cậu ta đã đặt bàn trước đó.
Lúc đến quán lẩu đã là mười phút sau.
Lương Thiên quay đầu lại nhìn bọn họ cách cả một khoảng xa, kinh ngạc hỏi: “Cùng đi với nhau mà sao giờ hai cậu mới tới?”
Nhạc Nha nói: “Không cẩn thận bỏ lỡ đèn xanh.”
Tuy lý do này có hơi sứt sẹo nhưng nhóm Lương Thiên cũng không nghi ngờ gì, cùng nhau đi vào trong quán lẩu.
Phục vụ dẫn họ tới bàn đã đặt trước, quán lẩu tuy không lớn lắm, nhưng điều kiện rất tốt, ghế ngồi còn mới, các bàn còn được ngăn cách bởi mấy bồn hoa cảnh.
Lương Thiên với Tạ Khinh Ngữ đều muốn ăn lẩu sốt ớt [1], nhưng tất nhiên là không được nên cuối cùng chọn một lẩu bốn ngăn [2], mỗi người chọn một loại.
[1] Lẩu sốt ớt
Cậu ta vô cùng hào phóng, vung tay lên: “Mọi người muốn ăn gì thì ăn, sau đó cứ tính cho tôi, không cần phải lo mấy chuyện khác, tôi thi tăng được năm mươi hạng nên ba tôi đã hứa sẽ thanh toán cho tôi rồi!”
Tuy là tăng từ hạng một từ dưới đếm lên thành hạng năm mươi từ dưới đếm lên.
Nhưng theo như trên Weibo cũng được xem là có tiến bộ bảy phần nên mọi người đều thả pháo hoa tưng bừng, Lương Thiên thật sự không thể tin vào mắt mình nổi, vì cậu ta đã đứng nhất từ dưới đếm lên quá lâu rồi.
Nhạc Nha nhịn không được nói: “Vậy thiệt thòi cho cậu rồi.”
Lương Thiên: “…”
Cậu ta im lặng đưa menu cho Trần Dạng, để anh chọn trước.
Trần Dạng không thèm nhấc mắt lên, trực tiếp truyền qua cho Nhạc Nha, khiến Lương Thiên muốn nói gì đó cũng chỉ có thể nuốt lại vào họng.
Nhạc Nha đẩy trở về: “Cậu chọn đi.”
Trần Dạng lại đẩy qua.
Ba người còn lại nhìn hai người họ nhường tới nhường lui, phảng phất như đang được nhìn thấy câu chuyện Khổng Dung nhường lê [3] được học thời tiểu học vậy.
[3] Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, năm Khổng Dung lên 4, mẹ Khổng Dung cắt lê và gọi Khổng Dung và các anh của cậu lên ăn cho mát, cha Khổng Dung mới bảo Khổng Dung chọn lấy một quả, Khổng Dung không lập tức lấy ăn ngay mà xếp từng quả lên bàn. Cha Khổng Dung nghĩ con mình xếp như vậy để chọn quả ngon nhất để ăn, như vậy là ích kỷ, không tốt. Điều bất ngờ là sau khi xếp hết lê ra bàn, cậu lại chọn quả nhỏ nhất để lấy, còn mấy quả to, chín mọng lại không lấy. Khi được hỏi, cậu nói: con là người nhỏ nhất, nên con chọn quả nhỏ nhất để ăn, còn các quả to thì nên để cho cha mẹ và các anh ăn ạ.
Triệu Minh Nhật ho khan một tiếng: “Mau chọn món nào, không phục vụ tới hối bây giờ.”
Lúc này Trần Dạng mới dừng lại, nhấc mí mắt, nhìn qua mấy món ăn nổi tiếng nhất trong nhà hàng này, sau đó hỏi: “Mấy cậu ăn gì?”
Lương Thiên: “Tôi…”
Cùng lúc đó, Nhạc Nha cũng nói: “Mấy cậu chọn đi.”
Triệu Minh Nhật, Tạ Khinh Ngữ: “…”
Trên bàn yên tĩnh trở lại, Trần Dạng nghĩ gì đó, mặt không đổi sắc liếc Lương Thiên, “Cậu ăn gì?”
Lương Thiên thầm nuốt nước miếng, sau đó nói: “…Dạng ca, cậu chọn đi, tôi không kén ăn.”
Triệu Minh Nhật đá cậu ta, thật nhát gan
Lương Thiên đá lại, cậu cũng sợ vậy.
Hai người đá qua đá lại, đợi đến lúc ngừng lại thì cũng đã chọn món xong, Trần Dạng đưa menu qua cho Nhạc Nha.
Đến khi thấy Nhạc Nha như không có gì nhận lấy, trong lòng cậu ta chửi thề một tiếng lại một tiếng, sau đó bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay mắt mình xảy ra vấn đề gì rồi không.
Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không phải là ngoài ý muốn?
*
Gần sáu giờ, nồi lẩu được đưa lên.
Phục vụ phát cho mỗi người một cái tạp dề, Lương Thiên với Triệu Minh Nhật vội vàng mặc lên, trực tiếp phóng tới khu chọn nguyên liệu.
Tạ Khinh Ngữ cũng không cam lòng yếu thế đuổi theo.
Trong tích tắc chỉ còn lại Nhạc Nha vẫn đang vật lộn với cái tạp dề, dây thắt và cột tóc bị rối vào nhau, cô không tài nào cột được, đang cố gắng gỡ ra.
Trần Dạng nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xoay lưng lại đây.”
Nhạc Nha ngoan ngoãn xoay lưng lại.
Trần Dạng nghiêng người qua, ngón tay thon dài len qua tóc của cô, sau đó quấn quanh cột tóc, nhẹ nhàng gỡ ra.
“Xong chưa?” Nhạc Nha hỏi, vẫn không quên chỉ anh, “Nếu không được thì cậu cứ tháo cột tóc ra, tôi cột lại sau là được.”
Trần Dạng vỗ vỗ lên đầu cô thay cho câu trả lời.
Hai người đứng đó, chính giữa cách một cái bàn, anh buông dây thắt ngay lưng ra, sau đó cột dây buộc bên hông thành một cái nơ bướm nhỏ.
Trần Dạng ghé sát bên tai cô, “Xong rồi.”
Giọng nói này của anh khiến tai Nhạc Nha đỏ bừng, bắt đầu nóng dần lên, cô nhanh chóng xoay người, nhẹ nói: “Tốt rồi, cảm ơn cậu.”
Trần Dạng thu tay lại, “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Nhạc Nha cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh, dù sao nơi này cũng cách trường học không xa, hôm nay lại là cuối tuần, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông, nhất định sẽ có mấy bạn học cùng trường đến đây ăn lẩu.
Lỡ đâu bị nhìn thấy thì tiêu mất.
Trần Dạng tiện tay cởi bỏ dây thắt tạp dề sau lưng ra, sau đó rũ mắt nhìn cô, “Cậu giúp tôi cột lại.”
Nhạc Nha giật mình: “Bộ cậu tưởng tôi không thấy hả?”
Cô rõ ràng nhìn thấy Trần Dạng tự thò tay tháo dây thắt ra, còn không biết xấu hổ mà ra lệnh cho cô.
Trần Dạng cố ý “Ừ” một tiếng, âm cuối hơi cao.
Nhạc Nha nghĩ thầm mấy người có giọng trầm thấp quyến rũ thật tốt, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nghe theo anh.
Thấy cô từ chối, Trần Dạng điềm nhiên nói: “Vừa rồi tôi mới giúp cậu…”
Nhạc Nha cắt ngang: “Tôi cột cho cậu, được chưa?”
Lần đầu tiên cô phát hiện anh nhiều chuyện như vậy.
Tay của cô không dài như anh, cho nên dứt khoát đi qua bên cạnh anh, tức giận nhắc: “Xoay lưng lại.”
Trần Dạng khoan khoái nheo mắt lại.
Nhạc Nha hoàn thành nhiệm vụ một cách miễn cưỡng, tiện tay cột lại giúp anh.
Cảm giác như dây lưng buộc quá chặt, Trần Dạng sững người một chút, sau đó nghi ngờ hỏi: “…Cậu muốn siết chết tôi hả?”
Nhạc Nha: “…”
Cô vô thức đỏ mặt, phát hiện mình không cẩn thận cột quá chặt, xem ra eo của Trần Dạng cũng nhỏ thật.
Thân thể chả khỏe mạnh chút nào, cô nghĩ thầm.
Nhạc Nha lại cởi ra, chăm chú cột lại thật cẩn thận, sau đó mới nói: “Được rồi, cột lại cho cậu rồi đó.”
Anh có thể nghe được sự vui vẻ trong giọng của cô.
Vừa nãy còn đang buồn bực trong người mà trong tích tắc lại vui vẻ hạnh phúc thế này, cảm xúc của con gái đúng là thay đổi nhanh thật, Trần Dạng cuối cùng cũng đã nhìn ra.
Anh xoay người, tranh thủ lúc cô còn chưa đi liền đưa tay sờ cằm của cô, chỉ là nhẹ nhàng vuốt qua, đầu ngón tay của anh có vết chai nhỏ, mang theo cảm giác ngưa ngứa tê rần.
“Cậu đừng có sờ lung tung.” Nhạc Nha vội vàng đánh nhẹ lên tay anh.
Thấy cô như con mèo nhỏ đang giơ móng vuốt, Trần Dạng chớp mắt, sau đó ngồi xuống ghế, liếc nhìn ba người đứng cách đó không xa, khẽ cười thành tiếng.
Sau đó nói từng chữ một cách chậm rãi: “Không ai thấy hết.”
Lúc này Nhạc Nha mới yên lòng trở lại.
Cách đó không xa, Lương Thiên, Triệu Minh Nhật và Tạ Khinh Ngữ đang cầm mấy dĩa nguyên liệu cho lẩu, nhìn chằm chằm qua bên này, thấy anh như đang liếc ba người họ.
Lương Thiên lẩm bẩm: “Tôi quên lấy tương vừng rồi, phải đi lấy mới được, có phải mấy cậu cũng quên gì đó rồi không?”
Triệu Minh Nhật: “’Tôi quên dầu vừng.”
Tạ Khinh Ngữ: “…”
Ba người họ ngay ngắn xoay người lại, đi đến chỗ đựng gia vị, giả vờ như không hề nhìn thấy hình ảnh hồi nãy.
Nhạc Nha không quay đầu lại nên tin Trần Dạng nói thật, ngồi xuống chỗ của mình, vị trí cằm anh chạm vào lúc nãy vẫn mang theo cảm giác ấm nóng kì lạ.
Thật sự là càng ngày càng gan rồi.
*
Trời càng tối, trong tiệm ngày càng nóng hơn.
Hơi nóng trong nồi lẩu tỏa ra xung quanh, Tạ Khinh Ngữ bỏ nguyên liệu vào trong nồi lẩu, sau đó nói: “Tớ chờ hết nổi rồi.”
Món chính nhanh nhất trong nồi lẩu có lẽ là sách bò [4], cô ấy mới nhún vào liền lấy ra, tiện thể bỏ mấy miếng vào chén của Nhạc Nha.
[4] Sách bò hay xách bò là một bộ phận, một túi trong dạ dày của con bò.
Nhạc Nha yên lặng ăn hết tất cả.
Cô không kén ăn, chủ yếu là tùy thuộc vào hương vị của món ăn thôi, chỉ cần hương vị ngon thì nguyên liệu nấu ăn là gì cũng không quan trọng.
Trần Dạng cũng gắp thức ăn cho cô, thấy động tác giữa hai người như đã quen thuộc từ lâu, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, tỏ vẻ có chút không vui.
Trong quán lẩu mở đèn vàng ấm áp, rọi lên bàn tay thon dài của anh.
Nhạc Nha ngước mặt lên nhìn vào tay anh, lại nghĩ đến cảm giác lúc anh chạm vào cằm mình, trong vô thức lỗ tai lại đỏ bừng.
Sau đó cô cúi đầu lén thở ra một hơi.
Cô khẽ lắc đầu, cảm giác như mình nhiễm tật xấu của Trần Dạng rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến loại chuyện này.
Trong chén đột nhiên xuất hiện một miếng thịt.
Nhạc Nha thoáng đứng hình, lặng lẽ lén nhìn anh, có chút bất đắc dĩ, ánh mắt như đang ra hiệu anh đừng có lộ liễu như vậy được không.
Hơi nóng che khuất nửa mặt bên của Trần Dạng.
Nét mặt anh mờ mờ ảo ảo, khiến người ta dễ dàng chú ý quai hàm rắn chắc, như thể anh được vẽ thành một bức tranh tuyệt mỹ vậy.
Bộ dáng giờ phút này của anh y như muốn thăng thành tiên, Nhạc Nha kì quái nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ăn hết miếng thịt chấm tương kia.
Dù sao cô cũng không thể thả lại miếng thịt này vào chén Trần Dạng được.
Ai cũng không để ý trên bàn ăn yên tĩnh mất vài giây, sau đó lại khôi phục tiếng nói chuyện đầy xấu hổ: “Cậu bị phỏng rồi phải không? Tại vì tôi cũng bị phỏng…”
“Tào lao!”
“…”
Lương Thiên nói cả buổi, cuối cùng mới có thể chuyển dời sự chú ý của mình sang nơi khác.
Vốn định lấy lý do là mình đã tiến bộ trong học tập để mời mọi người đi ăn, ai ngờ bây giờ lại đảo ngược lại, trở thành cơ hội tán tỉnh của hai người kia, tuy cậu ta cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nhìn Triệu Minh Nhật vẫn đang lén dõi theo hai người họ, cậu ta đá Triệu Minh Nhật một cái.
Triệu Minh Nhật không có chút động tĩnh nào.
Còn ở bên cạnh, tay Trần Dạng ngừng lại.
Vẻ mặt vẫn như cũ, anh rũ mắt nhìn xuống dưới bàn, kinh ngạc rồi lại khẽ nhếch môi, nhướng mày nhìn Nhạc Nha đang cúi đầu ở phía đối diện.
Tên đầu sỏ Lương Thiên ngẩn ngơ ngồi đó.
Không cẩn thận đá trúng đại ca rồi, làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải giả chết.
Trong đầu Lương Thiên vụt qua suy nghĩ này, nhanh chóng thu hồi chân, may mà mình chỉ đụng thôi chứ không dùng lực gì.
Cậu ta vừa rồi muốn đá Triệu Minh Nhật, ai ngờ không cẩn thận đá phải chân Trần Dạng đặt bên cạnh, chuyện này mà bị anh phát hiện là nghiêm trọng lắm đó.
Lương Thiên lén nhìn thoáng qua Trần Dạng, phát hiện anh hình như cũng không nhận ra nên nhẹ nhàng thở phào nhún khoai tây vào nồi lẩu, làm bộ như mình không làm gì hết.
Nhạc Nha ăn phải miếng ớt, cầm ly nước uống hết mấy ngụm.
Có nghiên cứu cho thấy, đại đa số những người đang dùng cơm mà phải uống nước đều không tự giác nhìn về phía đối diện, sau đó lại cúi đầu.
Nhạc Nha thấy ánh mắt không thể che dấu nổi của Trần Dạng.
Có chút nóng rực muốn bắt lấy cô, y như dây leo điên cuồng sinh trưởng, sau đó quấn chặt cả người cô.
Nhạc Nha không rõ tại sao anh lại nhìn cô như vậy.
Vừa rồi còn đang bình thường, sao mới ăn hai miếng lại biến thành dạng này rồi.
Cô không thể nào đoán ra, tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn thấy sắc mặt Trần Dạng vẫn không thay đổi liền yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn.
Đầu lưỡi Trần Dạng lướt qua môi trên, giận quá hóa cười.
Đã đá chân anh như vậy mà cô còn tỏ vẻ như không có gì.
Nhạc Nha dù cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt trên đỉnh đầu, tựa hồ cả người đều muốn dâng trào theo, vốn dĩ cô không thấy nóng lắm, nhưng bây giờ lại không thể chịu nổi nữa.
Cô đặt đũa xuống, nói nhỏ: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Mãi cho đến khi đi được vài bước, cô mới quay lại nhìn Trần Dạng.
Trần Dạng nhạy cảm bắt được ánh mắt của cô, dõi theo bóng lưng đang rời đi của cô, trong lòng cười một tiếng, không ai có thể nghe thấy.
Anh đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Trên bàn im lặng trở lại.
Chờ anh đi rồi, ba người y như chim cút nãy giờ rốt cuộc cũng thở ra một hơi, buông đũa xuống.
Lương Thiên là người đầu tiên thở dài: “Haiz.”
Triệu Minh Nhật theo sát cậu ta, “Haiz.”
Tạ Khinh Ngữ lại vô cùng bình tĩnh, “Cuối cùng cũng có thể ăn thoải mái được rồi, tốt nhất hai người đó ở trong phòng vệ sinh lâu lâu một chút đi.”
Lương Thiên nhìn cô ấy không ngừng duỗi đũa gắp đồ ăn, mặt nhăn nhó như khỉ, “Cậu nói hay lắm, làm như hai người họ có thể đi chung một phòng vệ sinh vậy.”
…
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhạc Nha rửa tay sạch sẽ, sau khi thổi khô lại ngửi thử quần áo của mình, có ám chút mùi lẩu nhưng cũng không nặng lắm, vẫn có thể chịu được.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của cô hơi xụ xuống.
Cô thở dài, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngọn đèn bên ngoài bỗng dưng tối hơn rất nhiều, Nhạc Nha nhìn thấy dáng người đứng phía tường đối diện, sau đó bị ngăn lại giữa đường.
Trần Dạng nắm lấy cổ tay của cô, lòng bàn tay của anh ấm áp, không lạnh như đầu ngón tay, bao phủ lên tay cô.
Anh thấp giọng nói: “Khoan đi đã.”
Từ khi nãy Nhạc Nha đã cảm thấy anh có chút kì lạ, trong mắt anh chứa đựng cảm xúc gì đó mà cô không thể nhận ra, tựa hồ như đã có chuyện xảy ra vậy.
Cô ngước mắt nhìn anh, “Có chuyện gì hả?”
Trần Dạng vốn định hỏi cô, nghe xong câu hỏi hời hợt này, đột nhiên trên mặt như bực bội mỉm cười, ngón út duỗi ra, tìm kiếm lòng bàn tay của cô.
Đầu ngón tay anh mát lạnh hòa cùng lòng bàn tay ấm nóng tạo thành hai nét đối lập hoàn toàn, lúc móng tay của anh khẽ lướt qua tạo thành một dòng điện chạy quanh người cô.
Ở quán này chỉ có một lối đi duy nhất dẫn đến phòng vệ sinh, lối đi cũng không rộng lắm, chỉ là ở đây không có ai nên vô cùng yên tĩnh.
Lông mi của Nhạc Nha run run, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị sao vậy, tôi phải về ăn lẩu tiếp đây.”
Trần Dạng lướt tay xuống dưới, nắm lấy ngón tay của cô, mềm mại mịn màng, y như đậu hủ non trơn nhẵn trắng nõn.
Anh kéo cô qua.
Nhạc Nha bị bất ngờ, đụng vào lồng ngực của anh, nhanh chóng duỗi tay còn lại chống vào người anh, mùi hương trên cơ thể của anh xâm chiếm cả mũi cô.
Trần Dạng hạ thấp giọng hơn hỏi cô: “Mình làm gì mà cũng không nhớ?”
“Hả?”
Nhạc Nha nhỏ giọng a một tiếng, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Không đợi cô nói tiếp đã bị Trần Dạng xoay người, cả hai thay đổi vị trí cho nhau, cô bị anh áp lên tường, cả người bé nhỏ bị vây trong vòng tay của anh.
Cô căng thẳng nhìn xung quanh, hình như có ai đó đang nói chuyện, có vẻ như sắp đi ngang qua đây, và bọn họ chỉ cách nhau một lớp tường mỏng.
Mỗi phút mỗi giây đều có khả năng bị phát hiện, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên cảm giác kích thích, khiến trái tim cô không ngừng tăng gia tốc nhanh hơn.
Nhạc Nha yếu ớt nói: “Cậu đừng có làm bậy mà.”
Giống như đang cầu xin anh tha cho mình.
Yếu hầu Trần Dạng di chuyển lên xuống, tay vẫn không buông ra, vẻ mặt hơi căng cứng nhìn cô, “Biết ngay là cậu không nhớ mà.”
Nhạc Nha nương theo lời nói của anh: “Là tôi không cẩn thận quên mất rồi.”
Tuy cô cũng không nhớ là mình đã nói gì với anh, nhưng nhìn Trần Dạng thế này thì chắc là chuyện nghiêm trọng gì đó rồi.
Trần Dạng khàn giọng hỏi: “Sao?”
Nhạc Nha lẳng lặng lắng nghe.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, “Không phải cậu gọi tôi ra đây à?”
Nhạc Nha nghe anh hỏi mà cũng mờ mịt, há miệng phản bác: “Tôi gọi cậu ra đây lúc nào?”
Cô rõ ràng nãy giờ không nói gì hết, nếu không phải trong lòng chắc chắn, có khi đã bị cuốn theo Trần Dạng rồi.
Trần Dạng bấm vào lòng bàn tay của cô, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cảm giác hoàn toàn khác hẳn với cái vuốt ve ban nãy, dễ dàng nhận ra là anh đang giận.
Trần Dạng nhướng mày, hỏi lại: “Hồi nãy lúc rời đi cậu còn quay lại nháy mắt với tôi, chẳng lẽ lại không nhớ?”
Nhạc Nha kinh ngạc, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, rốt cuộc nghẹn ra được một câu: “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy…”
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt Trần Dạng lúc đó nhìn mình quá kỳ lạ mà thôi.
Nhạc Nha không ngờ anh còn nghĩ xa như vậy, hèn gì vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy anh đứng đây.
Đã khiến anh hiểu lầm rồi.
Trần Dạng mím môi, quyết định cho qua đề tài này, dù sao thì càng nói càng tức, nhưng anh không thể nổi giận được, vì nếu giận quá thì đến anh còn cảm thấy đau lòng.
Ngược lại, anh hỏi: “Trước đó cậu còn muốn hẹn hò bí mật, vậy sao hồi nãy ở dưới gầm bàn lại trêu chọc tôi?”
Nhạc Nha há to miệng.
Sao cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì thế này.
/91
|