Edit: Simi
Rất nhiều người khi cuộc đời kết thúc sẽ được đưa tin tức trên báo chí, những cảnh nhảy lầu có người chết thường sẽ chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tivi, chứ trong cuộc sống thường ngày rất hiếm khi nào nhìn thấy tận mắt được.
Đối mặt với vấn đề của Trần Dạng, Nhạc Nha lắc đầu, cô đương nhiên chưa từng chứng kiến, ngay cả những tin tức này cô cũng hiếm khi đọc đến.
Trần Dạng nắm chặt tay, nói: “Hồi tám tuổi tôi đã chứng kiến rồi.”
Ở tuổi lên tám này mà nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, với tư cách là một đứa trẻ thì cũng đã sớm bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện rồi.
Nhạc Nha sững người lại, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng: “Người đó có phải là…”
Trần Dạng trầm mặc: “Là mẹ tôi.”
Những lời này thật chất đều đúng y với dự đoán của Nhạc Nha, tất cả mọi dấu hiệu đều đã hiện rõ, vì sao mối quan hệ giữa Trần Dạng và ba mình căng thẳng như vậy, vì sao anh và ba anh lại nhiều lần xảy ra mâu thuẫn như thế.
Đều kết nối với câu nói ngoài phòng bệnh kia.
Trần Dạng nhìn cô, nói tiếp: “Thật ra khi còn nhỏ tôi rất hạnh phúc, chắc cũng giống với những người bình thường khác, một nhà ba người, tuy không giàu có nhưng cũng rất bình dị, ấm áp.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng đệm lên bàn tay cô, gần trùng với nhịp tim đập trong lòng, thình thịch, thình thịch.
Nhạc Nha hơi tê dại, nhưng cũng không rút tay về.
“Tất nhiên cuộc sống đó cũng không kéo dài được bao lâu, bọn họ bắt đầu cãi vã, mãi cho đến khi tôi lên tiểu học.” Giọng nói Trần Dạng nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc của anh, “Mãi cho đến năm tôi bảy tuổi, người đàn ông kia thường xuyên ở bên ngoài.”
“Mấy ngày đầu thì hay về khuya, sau này thì cả đêm không thèm về nhà, ngủ lại ở bên ngoài.” Anh nhắm mắt lại, “Tôi là người đầu tiên phát hiện ra ông ta ngoại tình.”
Anh tan học về nhà, nghe thấy lời bạn học nói.
Trần Dạng đến nay vẫn nhớ rõ câu nói của bạn học kia: “Cậu xem kia có phải là ba cậu không, mẹ cậu đẹp ghê á!”
Nhưng người đó không phải là mẹ anh.
Nhạc Nha muốn an ủi anh nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể khô khan nói: “Đều đã qua rồi.”
Hơn nữa, mẹ cô cũng ngoại tình.
Nhạc Nha thật sự không hiểu, nếu không thể chịu nổi nữa thì có thể ly hôn, tại sao lại lựa chọn ngoại tình, như vậy có gì tốt sao?
Trần Dạng lấy tay cào tóc mình, “Tình cảm cha con giữa tôi và ông ta cũng không sâu, sau khi phát hiện ông ta ngoại tình, số lần cãi nhau giữa mẹ tôi và ông ta càng nhiều hơn, lúc đầu chỉ ở trong phòng của bọn họ, sau này thì trực tiếp cãi nhau trước mặt tôi.”
“Khi đó tôi đang ở một bên làm bài tập, bên tai toàn là tiếng cãi nhau giữa bọn họ, bọn họ còn thích ném đồ đạc, mỗi khi bình tĩnh lại thì trong nhà đã trở thành một mớ hỗn độn.”
Sau đó Trần Dạng khi còn nhỏ sẽ dọn dẹp tất cả.
Anh học cách im lặng khi hai người họ cãi nhau, học cách không để ý tới bọn họ nữa, vì anh cho rằng nếu anh làm vậy thì gia đình này vẫn là một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng sau đó sự thật nói cho anh biết mình đã sai lầm thế nào.
“Bọn họ cãi nhau nháo loạn từ khi tôi bảy tuổi đến lúc tám tuổi, đúng một năm tròn, mỗi ngày cũng phải cãi nhau ít nhất một lần, mỗi lần chỉ xoay quanh mấy vấn đề, y như một vòng tròn lẩn quẩn.”
Trần Dạng rũ mắt yên lặng nhìn bàn tay Nhạc Nha đặt lên mền.
Vừa trắng muốt lại tinh tế, lúc chạm vào thì vạn phần mềm mại.
Anh bình tĩnh nói: “Lần cãi nhau nhiều nhất cũng kéo dài từ sáng sớm cho đến tối muộn.”
Nhạc Nha kinh ngạc nói: “Tần suất đó cũng cao quá rồi.”
Đúng vậy.
Cho nên tính cách của Trần Dạng cũng từ từ thay đổi.
Anh cười cười, “Chỉ là lúc đó tôi đã học cách mặc kệ mọi thứ, mỗi ngày tự mình đến trường, sau đó về nhà làm bài tập.”
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi cho rằng cuộc sống sẽ cứ tiếp tục trôi qua như vậy.”
“Thẳng cho đến một ngày, tôi về nhà phát hiện mẹ của mình đang đứng trên ban công.”
“Mẹ tôi là bà chủ của gia đình, tôi đoán chắc đó là lý do bà không chịu ly hôn, mỗi khi trầm tĩnh lại bà vẫn luôn chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho tôi.”
“Tôi chưa bao giờ biết được trong lòng bà đang nghĩ gì.”
Nhạc Nha như mờ mờ ảo ảo nhận ra gì đó, giọng nói của anh ngày càng nhẹ, trực giác như chuyện xảy ra sau đó chính là nhảy lầu.
Cô bắt đầu có chút sợ hãi.
Trần Dạng nói: “Bà nhảy lầu ngay trước mặt tôi.”
Anh lúc đó chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vì chuyện của bọn họ nên học trễ mất một năm, vẫn đang học lớp 1, mấy đứa nhỏ bằng tuổi khi đó đều mải mê chơi đùa, còn anh thì tận mắt chứng kiến mẹ ruột ở trước mặt mình nhảy từ trên ban công xuống.
Nửa đêm nằm mơ, không ít lần Trần Dạng nhìn thấy hình ảnh đó.
“Tôi chưa từng nghĩ bà sẽ làm như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn không muốn nghĩ đó chính là kết cục của tất cả những đau khổ này.”
Nhạc Nha há to miệng.
Cô từng nghĩ đến, nhưng không muốn phải tận mắt nhìn thấy như anh.
Nếu làm vậy sẽ khiến người nhìn thấy bị kích động thế nào, tạo thành bóng mờ ám ảnh ra sao, chỉ với tư cách là người nghe mà cô còn có thể cảm nhận được.
Năm đó Trần Dạng thường xuyên gặp ác mộng.
Chỉ cần nghiêng người qua bệ cửa sổ nhìn xuống cũng có thể chứng kiến mẹ anh nằm bên dưới, mặt ngửa lên trời, như thể đang nhìn anh.
Dưới đất loang lổ đầy máu đỏ.
Nhạc Nha nghe anh kể mà lạnh cả sống lưng, rõ ràng cô đang khoác áo lông rất dày, nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh đang từ từ bò lên.
Cả buổi trời cô không thốt nổi lời nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh thật lâu, Trần Dạng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi dọa cậu sợ rồi không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có.”
Thanh âm của cô hơi run run.
Không phải vì sợ, mà là vì cô kinh hoàng đến mức không thể nào phục hồi lại.
Dù anh có là người trưởng thành như bây giờ thì chuyện này cũng quá đáng sợ, huống chi năm đó Trần Dạng chỉ mới tám tuổi.
Nhạc Nha nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Chuyện này cũng không liên quan đến cậu, cậu đừng tự trách mình.”
Trần Dạng rũ mắt, theo góc nhìn của cô giống như anh đã nhắm nghiền hai mắt lại.
“Tôi lúc đó đứng đối diện bà, chỉ cần tôi tiến về trước một bước là có thể chạm vào người bà, bà bảo tôi đừng qua, tôi liền đứng lại.”
“Bà hỏi tôi có muốn đi cùng bà không.”
“Tôi lắc đầu.”
“Sau đó bà nhảy xuống.”
Chân trời lúc đó chạng vạng tối nhuốm cả một màu đỏ cam, phản chiếu qua ban công, bao phủ lên người phụ nữ, hiển hiện nên hình dàng dịu dàng.
Mãi cho đến khi bà buông tay.
Mấy phút đó, ngay cả ánh trời chiều cũng trở nên chói mắt.
*
Sắc trời bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, Nhạc Nha mở đèn lên.
Trong phòng bệnh tuy sáng đèn nhưng không hề chói mắt.
Y tá đã đưa Trần Dạng ra ngoài gặp bác sĩ nên bây giờ chỉ có một mình cô ở trong phòng.
“Ai, Dạng ca không có ở đây à?” Lương Thiên đột nhiên đẩy cửa vào.
Nhạc Nha xoay người, “Cậu ấy đi gặp bác sĩ rồi.”
Lương Thiên đặt mấy món ăn vặt lên bàn, sau đó gãi đầu, “Tôi phải về nhà đây, mẹ tôi mấy ngày này bắt tôi phải về nhà sớm.”
Chắc là vì cậu ta lang thang bên ngoài nhiều quá nên bà bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Nhạc Nha cười cười, “Vậy cậu mau về đi, ở đây có tôi rồi.”
“Tối nay cậu không về nhà hả?” Lương Thiên tò mò hỏi: “Giờ cũng không còn sớm nữa, về khuya không an toàn…”
Nhạc Nha nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ gọi người nhà đến đón.”
Nghĩ đến thân phận bạch phú mỹ của cô, Lương Thiên an tâm, gật đầu: “Vậy được, tôi chắc cũng không cần tạm biệt Dạng ca nữa.”
Sau khi cậu ta đi, Tạ Khinh Ngữ gọi điện tới.
Nhạc Nha lại quay sang đối mặt với cửa sổ, ngắm nhìn bãi cỏ bao phủ dưới ánh sáng trắng bên ngoài, nhấn nút nghe: “Alo?”
“Cậu vẫn còn ở bên ngoài hả?” Cô ấy hỏi trước một câu, sau đó nói tiếp: “Hồi nãy chú Nhạc mới gọi cho tớ.”
Nhạc Nha vội hỏi: “Ba tớ có nghi ngờ gì không?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Chắc là không, hồi nãy tớ nói cậu đang tắm, có vẻ như chú tin á.”
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hơi căng thẳng.
“Tối nay khi nào cậu về?” Tạ Khinh Ngữ hỏi, thuận tay đóng cửa phòng lại, “Nếu không để tớ với anh tớ đến đón cậu về nhà tớ đi, không cần về nhà miễn để chú Nhạc hỏi nữa.”
Dù sao cô cũng từng ngủ lại nhà cô ấy một hai lần rồi.
Nhạc Nha suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ừ, chuyện ở đây để tối về tớ kể cậu nghe, tớ bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, Trần Dạng có chút chuyện.”
Tạ Khinh Ngữ ừ: “Có gì gọi điện cho tớ.”
Nhạc Nha phải may mắn lắm mới có người bạn như Tạ Khinh Ngữ, cô ấy không hỏi nhiều, hơn nữa lúc nào cũng chú ý đến an toàn của cô, luôn luôn vui vẻ khi gặp cô.
Thật hạnh phúc.
“Cậu còn đứng đó làm gì vậy?”
Sau lưng truyền đến giọng của Trần Dạng.
Nhạc Nha cầm điện thoại trong tay xoay người lại, nhìn thấy anh đứng sau lưng mình, dáng người cao ráo, tuy anh đang mặc đồ bệnh viện có chút mệt mỏi.
So với ngày thường cũng có chút chênh lệch.
Nhạc Nha cảm giác như mình đang mang tâm lý của người mẹ để quan sát anh.
Cô không khỏi mỉm cười, “Không có gì, chỉ là Khinh Ngữ mới gọi, tôi vừa nói chuyện với cậu ấy xong.”
Quai hàm của Trần Dạng hơi cứng lại, hỏi: “Phải về rồi à?”
Anh đưa tay chỉnh lại sợi tóc rối loạn ra sau tai cô, đầu ngón tay mát dịu chạm vào vành tai mềm mại, đến lúc sờ trúng máy trợ thính thì dừng lại.
Nhạc Nha đứng yên không nhúc nhích.
Tim của cô đang ngày đập nhanh hơn.
“Đeo cái này có khó chịu không?” Trần Dạng không hề biết phản ứng của Nhạc Nha, dịu dàng hỏi: “Có gì không thoải mái không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không khó chịu lắm.”
Nói đúng ra là, cô đã tập thành thói quen, lần đầu tiên cô đeo máy trợ thính cũng đã mười năm trước, thoáng một cái mười năm đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó cô thật sự sống rất vui.
Trần Dạng trầm mặc thu tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Đến lúc Nhạc Nha sắp nhịn không được phải lên tiếng, Trần Dạng bỗng nhìn ra bên ngoài, khóe môi cong cong, “Cậu nhìn ra ngoài kìa.”
Bên ngoài có gì hả?
Nhạc Nha xoay người ra sau.
Cửa sổ bệnh viện tuy luôn đóng kín, nhưng lớp cửa kính được lau chùi rất sạch sẽ, có thể nhìn rõ toàn cảnh bên ngoài.
Nhạc Nha thì thầm: “Tuyết rơi rồi.”
Đáng lẽ vào ngày Giáng Sinh phải có tuyết đầu mùa, rốt cuộc đến hôm nay tuyết cũng rơi, nhưng tuyết rơi hơi nhiều, bên bệ cửa sổ nhanh chóng đọng lại một tầng dày.
Trần Dạng đưa tay mở cửa sổ ra.
Bông tuyết bên ngoài như tìm thấy mục tiêu, bay lả tả mang theo hơi lạnh vào phòng, lập tức tan chảy thành nước.
Trong bầu không khí còn thoang thoảng mùi thơm của khoai nướng.
Nhạc Nha nhớ tới bà lão ở trước cổng bệnh viện, bà ngồi bên bếp lò bốc hơi nóng nghi ngút, dưới bếp lò là những củ khoai lang đã được nướng chín.
Cô hít hít mũi.
“Đói bụng hả?” Trần Dạng cảm thấy buồn cười, nhìn thấy tâm tư của cô, “Vậy cậu hôn tôi một cái, tôi dẫn cậu xuống dưới mua đồ ăn.”
Nhạc Nha trừng mắt: “Cậu đừng có đùa lưu manh.”
Trần Dạng cốc nhẹ lên trán cô, cúi người xuống: “Đi thôi, đầu của tôi bị thương chứ không phải là bị gãy chân, đi ra ngoài cũng chẳng sao.”
Nhạc Nha không thèm nghe anh, trực tiếp vượt qua anh đi ra ngoài.
Trần Dạng theo sau, một mạch đi qua hành lang không bóng người, mãi cho đến khi đứng trước thang máy, anh mới nắm lấy tay Nhạc Nha.
Nhạc Nha bị anh nắm tay, tim đập chậm lại một nhịp.
Cô muốn giật tay ra, nhưng không ngờ anh lại nắm chặt hơn, lòng bàn tay anh không lạnh như băng nữa mà tỏa ra hơi nóng ấm áp.
Lan tỏa bao phủ lấy tay cô.
Mấy năm qua Nhạc Nha đều là con gái ngoan ngoãn, chuyện kích động nhất cô từng làm chính là không muốn gặp lại người phụ nữ kia, cho nên Nhạc Dịch Kiện mới đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần.
Từ đó về sau, cuộc sống của cô như vũng nước tĩnh mịch, cả ngày không gợn sóng, thẳng cho đến khi Trần Dạng xuất hiện, khiến mặt nước rung động từng vòng.
Tất cả mọi xấu hổ của cô hình như đều xảy ra khi ở bên anh thì phải.
Ngoại trừ Nhạc Dịch Kiện, cô chưa từng nắm tay người khác phái nào khác.
Một mạch từ thang máy đi qua đại sảnh sáng đèn, sau đó ra ngoài, cả hai người đều không ai nói gì.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Trần Dạng nắm tay Nhạc Nha đi ra ngoài đến chỗ bồn hoa cách đó không xa, ở đó có một băng ghế dài.
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải là đi mua đồ ăn hả?”
Đường này cũng không phải là đường ra ngoài cổng.
Trần Dạng nhếch môi, “Cậu ngẩng đầu lên.”
Nhạc Nha còn tưởng anh muốn làm chuyện kinh thiên động địa, ngẩng đầu lên không thấy gì, định hỏi lại anh, Trần Dạng liền quay đầu cô sang một hướng, nhìn lên bầu trời đen lấp lánh các vì sao.
Hôm nay không có trăng tròm, chỉ có một vầng trăng khuyết.
Tuyết ở phương nam rất bình thường, nhưng đại đa số đều tương đối kích động khi thấy tuyết đầu mùa, các học sinh trong lớp thường sẽ rất hào hứng chạy ra ngoài chơi.
Hơn nữa tuyết tối nay cũng hơi lớn.
Bông tuyết lọt vào trong cổ áo của cô, hơi lạnh kéo đến khiến cô rụt rụt cổ lại, không đợi cô ngẩng đầu, mũ áo sau lưng đã được kéo phủ lên đầu.
Mũ áo lông rất lớn, cơ hồ nhìn không thấy mặt cô.
Nhạc Nha cảm nhận được bàn tay Trần Dạng đặt ở nơi đó, sau đó ôm lấy mặt cô, thấp giọng hỏi: “Nhạc Nha, tôi thật sự rất thích cậu.”
Trong đầu cô như rối loạn, ngước mắt lên có thể nhìn thấy mặt Trần Dạng đang áp sát mình cùng những ngón tay thon dài của anh.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chính mình đang nóng dần, nhịp tim cũng tăng nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhạc Nha mím môi, không nhúc nhích.
Trần Dạng ghé sát lại, phủ lên bên ngoài mũ áo của cô, trong bóng tối ôm cô thật chặt, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai giao hòa vào nhau.
Nhạc Nha nhận ra tay của anh đang run.
Cô khó khăn mở miệng: “Trần Dạng, cậu buông tôi ra trước đã.”
Một lát sau, Trần Dạng buông tay, đứng thẳng lại, dáng người anh cao chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn cô.
Anh sợ nghe cô nói gì đó.
Có bông tuyết vươn lên tóc anh, chỉ trong thời gian ngắn đã như muốn nhuộm trắng, nhưng dù như vậy, thiếu nên trước mặt vẫn đẹp vô cùng, tỏa ra vầng sáng rực rỡ khiến người khác phải lóa mắt.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Trần Dạng như muốn ôm cả bóng hình của cô vào người.
Ánh mắt cô trong trẻo, khi nhìn ai đó cũng đều tạo cho người ta có ảo giác như chỉ có mình đang tồn tại, Trần Dạng đã sớm biết đều này.
Anh càng muốn trong lúc này sẽ vĩnh viễn chỉ có một mình bóng dáng của anh trong mắt cô.
Giống với rất lâu về trước, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng là ánh mắt này, sau đó cô ngọt ngào nói: “Con muốn cậu ấy.”
Phải, là cô đã chọn anh.
Tim Trần Dạng không ngừng đập nhanh hơn, những cảm xúc xao động mạnh mẽ trong lòng như muốn dâng trào, yết hầu chuyển động lên xuống.
Giữa bầu không khí yên tĩnh xung quanh, Nhạc Nha nghe anh khàn giọng hỏi: “Nhạc Nha, cậu có thích tôi chút nào không?”
Có hay không?
Nhạc Nha cũng đang tự hỏi, cô hiện giờ đang rất rối loạn trong lòng, như thể mọi chuyện đều đang cuốn vào nhau, nhưng lại bị ngăn cản nơi trái tim, không để cô nhìn thấy rõ mọi thứ.
Hai người đối mặt nhau, không ai nhúc nhích.
Nhạc Nha bỗng đưa tay ra, ngón tay trắng nõn xuyên qua ống tay áo, bắt lấy cổ áo của anh.
Trần Dạng vẫn chưa hiểu.
Sau đó anh bị kéo xuống, thiếu nữ trước mặt nhón chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt anh, “Cậu cúi thấp một chút.”
Giọng nói mềm mại đáng yêu, như đang làm nũng.
Được rồi.
Trần Dạng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đã thấy đôi lông mi thật dài của cô đang rung động áp sát gần mình, sau đó đôi môi mềm mại của cô chạm vào môi mình.
Sự ngọt ngào trong suốt ấy, hóa giải tất cả những xao động cùng thấp thỏm không yên trong lòng anh.
Rất nhiều người khi cuộc đời kết thúc sẽ được đưa tin tức trên báo chí, những cảnh nhảy lầu có người chết thường sẽ chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tivi, chứ trong cuộc sống thường ngày rất hiếm khi nào nhìn thấy tận mắt được.
Đối mặt với vấn đề của Trần Dạng, Nhạc Nha lắc đầu, cô đương nhiên chưa từng chứng kiến, ngay cả những tin tức này cô cũng hiếm khi đọc đến.
Trần Dạng nắm chặt tay, nói: “Hồi tám tuổi tôi đã chứng kiến rồi.”
Ở tuổi lên tám này mà nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, với tư cách là một đứa trẻ thì cũng đã sớm bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện rồi.
Nhạc Nha sững người lại, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng: “Người đó có phải là…”
Trần Dạng trầm mặc: “Là mẹ tôi.”
Những lời này thật chất đều đúng y với dự đoán của Nhạc Nha, tất cả mọi dấu hiệu đều đã hiện rõ, vì sao mối quan hệ giữa Trần Dạng và ba mình căng thẳng như vậy, vì sao anh và ba anh lại nhiều lần xảy ra mâu thuẫn như thế.
Đều kết nối với câu nói ngoài phòng bệnh kia.
Trần Dạng nhìn cô, nói tiếp: “Thật ra khi còn nhỏ tôi rất hạnh phúc, chắc cũng giống với những người bình thường khác, một nhà ba người, tuy không giàu có nhưng cũng rất bình dị, ấm áp.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng đệm lên bàn tay cô, gần trùng với nhịp tim đập trong lòng, thình thịch, thình thịch.
Nhạc Nha hơi tê dại, nhưng cũng không rút tay về.
“Tất nhiên cuộc sống đó cũng không kéo dài được bao lâu, bọn họ bắt đầu cãi vã, mãi cho đến khi tôi lên tiểu học.” Giọng nói Trần Dạng nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc của anh, “Mãi cho đến năm tôi bảy tuổi, người đàn ông kia thường xuyên ở bên ngoài.”
“Mấy ngày đầu thì hay về khuya, sau này thì cả đêm không thèm về nhà, ngủ lại ở bên ngoài.” Anh nhắm mắt lại, “Tôi là người đầu tiên phát hiện ra ông ta ngoại tình.”
Anh tan học về nhà, nghe thấy lời bạn học nói.
Trần Dạng đến nay vẫn nhớ rõ câu nói của bạn học kia: “Cậu xem kia có phải là ba cậu không, mẹ cậu đẹp ghê á!”
Nhưng người đó không phải là mẹ anh.
Nhạc Nha muốn an ủi anh nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể khô khan nói: “Đều đã qua rồi.”
Hơn nữa, mẹ cô cũng ngoại tình.
Nhạc Nha thật sự không hiểu, nếu không thể chịu nổi nữa thì có thể ly hôn, tại sao lại lựa chọn ngoại tình, như vậy có gì tốt sao?
Trần Dạng lấy tay cào tóc mình, “Tình cảm cha con giữa tôi và ông ta cũng không sâu, sau khi phát hiện ông ta ngoại tình, số lần cãi nhau giữa mẹ tôi và ông ta càng nhiều hơn, lúc đầu chỉ ở trong phòng của bọn họ, sau này thì trực tiếp cãi nhau trước mặt tôi.”
“Khi đó tôi đang ở một bên làm bài tập, bên tai toàn là tiếng cãi nhau giữa bọn họ, bọn họ còn thích ném đồ đạc, mỗi khi bình tĩnh lại thì trong nhà đã trở thành một mớ hỗn độn.”
Sau đó Trần Dạng khi còn nhỏ sẽ dọn dẹp tất cả.
Anh học cách im lặng khi hai người họ cãi nhau, học cách không để ý tới bọn họ nữa, vì anh cho rằng nếu anh làm vậy thì gia đình này vẫn là một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng sau đó sự thật nói cho anh biết mình đã sai lầm thế nào.
“Bọn họ cãi nhau nháo loạn từ khi tôi bảy tuổi đến lúc tám tuổi, đúng một năm tròn, mỗi ngày cũng phải cãi nhau ít nhất một lần, mỗi lần chỉ xoay quanh mấy vấn đề, y như một vòng tròn lẩn quẩn.”
Trần Dạng rũ mắt yên lặng nhìn bàn tay Nhạc Nha đặt lên mền.
Vừa trắng muốt lại tinh tế, lúc chạm vào thì vạn phần mềm mại.
Anh bình tĩnh nói: “Lần cãi nhau nhiều nhất cũng kéo dài từ sáng sớm cho đến tối muộn.”
Nhạc Nha kinh ngạc nói: “Tần suất đó cũng cao quá rồi.”
Đúng vậy.
Cho nên tính cách của Trần Dạng cũng từ từ thay đổi.
Anh cười cười, “Chỉ là lúc đó tôi đã học cách mặc kệ mọi thứ, mỗi ngày tự mình đến trường, sau đó về nhà làm bài tập.”
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi cho rằng cuộc sống sẽ cứ tiếp tục trôi qua như vậy.”
“Thẳng cho đến một ngày, tôi về nhà phát hiện mẹ của mình đang đứng trên ban công.”
“Mẹ tôi là bà chủ của gia đình, tôi đoán chắc đó là lý do bà không chịu ly hôn, mỗi khi trầm tĩnh lại bà vẫn luôn chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho tôi.”
“Tôi chưa bao giờ biết được trong lòng bà đang nghĩ gì.”
Nhạc Nha như mờ mờ ảo ảo nhận ra gì đó, giọng nói của anh ngày càng nhẹ, trực giác như chuyện xảy ra sau đó chính là nhảy lầu.
Cô bắt đầu có chút sợ hãi.
Trần Dạng nói: “Bà nhảy lầu ngay trước mặt tôi.”
Anh lúc đó chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vì chuyện của bọn họ nên học trễ mất một năm, vẫn đang học lớp 1, mấy đứa nhỏ bằng tuổi khi đó đều mải mê chơi đùa, còn anh thì tận mắt chứng kiến mẹ ruột ở trước mặt mình nhảy từ trên ban công xuống.
Nửa đêm nằm mơ, không ít lần Trần Dạng nhìn thấy hình ảnh đó.
“Tôi chưa từng nghĩ bà sẽ làm như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn không muốn nghĩ đó chính là kết cục của tất cả những đau khổ này.”
Nhạc Nha há to miệng.
Cô từng nghĩ đến, nhưng không muốn phải tận mắt nhìn thấy như anh.
Nếu làm vậy sẽ khiến người nhìn thấy bị kích động thế nào, tạo thành bóng mờ ám ảnh ra sao, chỉ với tư cách là người nghe mà cô còn có thể cảm nhận được.
Năm đó Trần Dạng thường xuyên gặp ác mộng.
Chỉ cần nghiêng người qua bệ cửa sổ nhìn xuống cũng có thể chứng kiến mẹ anh nằm bên dưới, mặt ngửa lên trời, như thể đang nhìn anh.
Dưới đất loang lổ đầy máu đỏ.
Nhạc Nha nghe anh kể mà lạnh cả sống lưng, rõ ràng cô đang khoác áo lông rất dày, nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh đang từ từ bò lên.
Cả buổi trời cô không thốt nổi lời nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh thật lâu, Trần Dạng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi dọa cậu sợ rồi không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có.”
Thanh âm của cô hơi run run.
Không phải vì sợ, mà là vì cô kinh hoàng đến mức không thể nào phục hồi lại.
Dù anh có là người trưởng thành như bây giờ thì chuyện này cũng quá đáng sợ, huống chi năm đó Trần Dạng chỉ mới tám tuổi.
Nhạc Nha nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Chuyện này cũng không liên quan đến cậu, cậu đừng tự trách mình.”
Trần Dạng rũ mắt, theo góc nhìn của cô giống như anh đã nhắm nghiền hai mắt lại.
“Tôi lúc đó đứng đối diện bà, chỉ cần tôi tiến về trước một bước là có thể chạm vào người bà, bà bảo tôi đừng qua, tôi liền đứng lại.”
“Bà hỏi tôi có muốn đi cùng bà không.”
“Tôi lắc đầu.”
“Sau đó bà nhảy xuống.”
Chân trời lúc đó chạng vạng tối nhuốm cả một màu đỏ cam, phản chiếu qua ban công, bao phủ lên người phụ nữ, hiển hiện nên hình dàng dịu dàng.
Mãi cho đến khi bà buông tay.
Mấy phút đó, ngay cả ánh trời chiều cũng trở nên chói mắt.
*
Sắc trời bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, Nhạc Nha mở đèn lên.
Trong phòng bệnh tuy sáng đèn nhưng không hề chói mắt.
Y tá đã đưa Trần Dạng ra ngoài gặp bác sĩ nên bây giờ chỉ có một mình cô ở trong phòng.
“Ai, Dạng ca không có ở đây à?” Lương Thiên đột nhiên đẩy cửa vào.
Nhạc Nha xoay người, “Cậu ấy đi gặp bác sĩ rồi.”
Lương Thiên đặt mấy món ăn vặt lên bàn, sau đó gãi đầu, “Tôi phải về nhà đây, mẹ tôi mấy ngày này bắt tôi phải về nhà sớm.”
Chắc là vì cậu ta lang thang bên ngoài nhiều quá nên bà bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Nhạc Nha cười cười, “Vậy cậu mau về đi, ở đây có tôi rồi.”
“Tối nay cậu không về nhà hả?” Lương Thiên tò mò hỏi: “Giờ cũng không còn sớm nữa, về khuya không an toàn…”
Nhạc Nha nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ gọi người nhà đến đón.”
Nghĩ đến thân phận bạch phú mỹ của cô, Lương Thiên an tâm, gật đầu: “Vậy được, tôi chắc cũng không cần tạm biệt Dạng ca nữa.”
Sau khi cậu ta đi, Tạ Khinh Ngữ gọi điện tới.
Nhạc Nha lại quay sang đối mặt với cửa sổ, ngắm nhìn bãi cỏ bao phủ dưới ánh sáng trắng bên ngoài, nhấn nút nghe: “Alo?”
“Cậu vẫn còn ở bên ngoài hả?” Cô ấy hỏi trước một câu, sau đó nói tiếp: “Hồi nãy chú Nhạc mới gọi cho tớ.”
Nhạc Nha vội hỏi: “Ba tớ có nghi ngờ gì không?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Chắc là không, hồi nãy tớ nói cậu đang tắm, có vẻ như chú tin á.”
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hơi căng thẳng.
“Tối nay khi nào cậu về?” Tạ Khinh Ngữ hỏi, thuận tay đóng cửa phòng lại, “Nếu không để tớ với anh tớ đến đón cậu về nhà tớ đi, không cần về nhà miễn để chú Nhạc hỏi nữa.”
Dù sao cô cũng từng ngủ lại nhà cô ấy một hai lần rồi.
Nhạc Nha suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ừ, chuyện ở đây để tối về tớ kể cậu nghe, tớ bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, Trần Dạng có chút chuyện.”
Tạ Khinh Ngữ ừ: “Có gì gọi điện cho tớ.”
Nhạc Nha phải may mắn lắm mới có người bạn như Tạ Khinh Ngữ, cô ấy không hỏi nhiều, hơn nữa lúc nào cũng chú ý đến an toàn của cô, luôn luôn vui vẻ khi gặp cô.
Thật hạnh phúc.
“Cậu còn đứng đó làm gì vậy?”
Sau lưng truyền đến giọng của Trần Dạng.
Nhạc Nha cầm điện thoại trong tay xoay người lại, nhìn thấy anh đứng sau lưng mình, dáng người cao ráo, tuy anh đang mặc đồ bệnh viện có chút mệt mỏi.
So với ngày thường cũng có chút chênh lệch.
Nhạc Nha cảm giác như mình đang mang tâm lý của người mẹ để quan sát anh.
Cô không khỏi mỉm cười, “Không có gì, chỉ là Khinh Ngữ mới gọi, tôi vừa nói chuyện với cậu ấy xong.”
Quai hàm của Trần Dạng hơi cứng lại, hỏi: “Phải về rồi à?”
Anh đưa tay chỉnh lại sợi tóc rối loạn ra sau tai cô, đầu ngón tay mát dịu chạm vào vành tai mềm mại, đến lúc sờ trúng máy trợ thính thì dừng lại.
Nhạc Nha đứng yên không nhúc nhích.
Tim của cô đang ngày đập nhanh hơn.
“Đeo cái này có khó chịu không?” Trần Dạng không hề biết phản ứng của Nhạc Nha, dịu dàng hỏi: “Có gì không thoải mái không?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không khó chịu lắm.”
Nói đúng ra là, cô đã tập thành thói quen, lần đầu tiên cô đeo máy trợ thính cũng đã mười năm trước, thoáng một cái mười năm đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó cô thật sự sống rất vui.
Trần Dạng trầm mặc thu tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Đến lúc Nhạc Nha sắp nhịn không được phải lên tiếng, Trần Dạng bỗng nhìn ra bên ngoài, khóe môi cong cong, “Cậu nhìn ra ngoài kìa.”
Bên ngoài có gì hả?
Nhạc Nha xoay người ra sau.
Cửa sổ bệnh viện tuy luôn đóng kín, nhưng lớp cửa kính được lau chùi rất sạch sẽ, có thể nhìn rõ toàn cảnh bên ngoài.
Nhạc Nha thì thầm: “Tuyết rơi rồi.”
Đáng lẽ vào ngày Giáng Sinh phải có tuyết đầu mùa, rốt cuộc đến hôm nay tuyết cũng rơi, nhưng tuyết rơi hơi nhiều, bên bệ cửa sổ nhanh chóng đọng lại một tầng dày.
Trần Dạng đưa tay mở cửa sổ ra.
Bông tuyết bên ngoài như tìm thấy mục tiêu, bay lả tả mang theo hơi lạnh vào phòng, lập tức tan chảy thành nước.
Trong bầu không khí còn thoang thoảng mùi thơm của khoai nướng.
Nhạc Nha nhớ tới bà lão ở trước cổng bệnh viện, bà ngồi bên bếp lò bốc hơi nóng nghi ngút, dưới bếp lò là những củ khoai lang đã được nướng chín.
Cô hít hít mũi.
“Đói bụng hả?” Trần Dạng cảm thấy buồn cười, nhìn thấy tâm tư của cô, “Vậy cậu hôn tôi một cái, tôi dẫn cậu xuống dưới mua đồ ăn.”
Nhạc Nha trừng mắt: “Cậu đừng có đùa lưu manh.”
Trần Dạng cốc nhẹ lên trán cô, cúi người xuống: “Đi thôi, đầu của tôi bị thương chứ không phải là bị gãy chân, đi ra ngoài cũng chẳng sao.”
Nhạc Nha không thèm nghe anh, trực tiếp vượt qua anh đi ra ngoài.
Trần Dạng theo sau, một mạch đi qua hành lang không bóng người, mãi cho đến khi đứng trước thang máy, anh mới nắm lấy tay Nhạc Nha.
Nhạc Nha bị anh nắm tay, tim đập chậm lại một nhịp.
Cô muốn giật tay ra, nhưng không ngờ anh lại nắm chặt hơn, lòng bàn tay anh không lạnh như băng nữa mà tỏa ra hơi nóng ấm áp.
Lan tỏa bao phủ lấy tay cô.
Mấy năm qua Nhạc Nha đều là con gái ngoan ngoãn, chuyện kích động nhất cô từng làm chính là không muốn gặp lại người phụ nữ kia, cho nên Nhạc Dịch Kiện mới đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần.
Từ đó về sau, cuộc sống của cô như vũng nước tĩnh mịch, cả ngày không gợn sóng, thẳng cho đến khi Trần Dạng xuất hiện, khiến mặt nước rung động từng vòng.
Tất cả mọi xấu hổ của cô hình như đều xảy ra khi ở bên anh thì phải.
Ngoại trừ Nhạc Dịch Kiện, cô chưa từng nắm tay người khác phái nào khác.
Một mạch từ thang máy đi qua đại sảnh sáng đèn, sau đó ra ngoài, cả hai người đều không ai nói gì.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Trần Dạng nắm tay Nhạc Nha đi ra ngoài đến chỗ bồn hoa cách đó không xa, ở đó có một băng ghế dài.
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải là đi mua đồ ăn hả?”
Đường này cũng không phải là đường ra ngoài cổng.
Trần Dạng nhếch môi, “Cậu ngẩng đầu lên.”
Nhạc Nha còn tưởng anh muốn làm chuyện kinh thiên động địa, ngẩng đầu lên không thấy gì, định hỏi lại anh, Trần Dạng liền quay đầu cô sang một hướng, nhìn lên bầu trời đen lấp lánh các vì sao.
Hôm nay không có trăng tròm, chỉ có một vầng trăng khuyết.
Tuyết ở phương nam rất bình thường, nhưng đại đa số đều tương đối kích động khi thấy tuyết đầu mùa, các học sinh trong lớp thường sẽ rất hào hứng chạy ra ngoài chơi.
Hơn nữa tuyết tối nay cũng hơi lớn.
Bông tuyết lọt vào trong cổ áo của cô, hơi lạnh kéo đến khiến cô rụt rụt cổ lại, không đợi cô ngẩng đầu, mũ áo sau lưng đã được kéo phủ lên đầu.
Mũ áo lông rất lớn, cơ hồ nhìn không thấy mặt cô.
Nhạc Nha cảm nhận được bàn tay Trần Dạng đặt ở nơi đó, sau đó ôm lấy mặt cô, thấp giọng hỏi: “Nhạc Nha, tôi thật sự rất thích cậu.”
Trong đầu cô như rối loạn, ngước mắt lên có thể nhìn thấy mặt Trần Dạng đang áp sát mình cùng những ngón tay thon dài của anh.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chính mình đang nóng dần, nhịp tim cũng tăng nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhạc Nha mím môi, không nhúc nhích.
Trần Dạng ghé sát lại, phủ lên bên ngoài mũ áo của cô, trong bóng tối ôm cô thật chặt, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai giao hòa vào nhau.
Nhạc Nha nhận ra tay của anh đang run.
Cô khó khăn mở miệng: “Trần Dạng, cậu buông tôi ra trước đã.”
Một lát sau, Trần Dạng buông tay, đứng thẳng lại, dáng người anh cao chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn cô.
Anh sợ nghe cô nói gì đó.
Có bông tuyết vươn lên tóc anh, chỉ trong thời gian ngắn đã như muốn nhuộm trắng, nhưng dù như vậy, thiếu nên trước mặt vẫn đẹp vô cùng, tỏa ra vầng sáng rực rỡ khiến người khác phải lóa mắt.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Trần Dạng như muốn ôm cả bóng hình của cô vào người.
Ánh mắt cô trong trẻo, khi nhìn ai đó cũng đều tạo cho người ta có ảo giác như chỉ có mình đang tồn tại, Trần Dạng đã sớm biết đều này.
Anh càng muốn trong lúc này sẽ vĩnh viễn chỉ có một mình bóng dáng của anh trong mắt cô.
Giống với rất lâu về trước, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng là ánh mắt này, sau đó cô ngọt ngào nói: “Con muốn cậu ấy.”
Phải, là cô đã chọn anh.
Tim Trần Dạng không ngừng đập nhanh hơn, những cảm xúc xao động mạnh mẽ trong lòng như muốn dâng trào, yết hầu chuyển động lên xuống.
Giữa bầu không khí yên tĩnh xung quanh, Nhạc Nha nghe anh khàn giọng hỏi: “Nhạc Nha, cậu có thích tôi chút nào không?”
Có hay không?
Nhạc Nha cũng đang tự hỏi, cô hiện giờ đang rất rối loạn trong lòng, như thể mọi chuyện đều đang cuốn vào nhau, nhưng lại bị ngăn cản nơi trái tim, không để cô nhìn thấy rõ mọi thứ.
Hai người đối mặt nhau, không ai nhúc nhích.
Nhạc Nha bỗng đưa tay ra, ngón tay trắng nõn xuyên qua ống tay áo, bắt lấy cổ áo của anh.
Trần Dạng vẫn chưa hiểu.
Sau đó anh bị kéo xuống, thiếu nữ trước mặt nhón chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt anh, “Cậu cúi thấp một chút.”
Giọng nói mềm mại đáng yêu, như đang làm nũng.
Được rồi.
Trần Dạng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đã thấy đôi lông mi thật dài của cô đang rung động áp sát gần mình, sau đó đôi môi mềm mại của cô chạm vào môi mình.
Sự ngọt ngào trong suốt ấy, hóa giải tất cả những xao động cùng thấp thỏm không yên trong lòng anh.
/91
|