Edit: Simi
Sau khi rời khỏi Phương gia, Nhạc Nha đi thẳng về nhà.
Cô cũng mặc kệ vẻ mặt của đám người kia, bởi vì đối với cô mà nói cũng chẳng có ích lợi gì, cô đã học được cách mặc kệ nó rồi.
Phương Thúy Ngọc đoán chừng là thật sự bị cô chọc tức, trực tiếp ngã xuống bàn uống trà, cứ thể để họ bỏ đi.
Nhạc Nha đứng dậy, nắm lấy tay Nhạc Dịch Kiện ra ngoài.
Ngoài trời lạnh hơn so với bên trong, Nhạc Dịch Kiện nói: “Lần sau không tới nữa.”
Nhạc Nha nói: “Ba, lần này con tới đây là vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện, để sau này khi tới đây ba sẽ không bị nói ra nói vào giống vậy nữa.”
Cũng không phải lỗi của bọn họ, bọn họ vẫn là người bị hại mà.
Nhạc Dịch Kiện sờ lên đầu cô, cảm khái nói: “Nguyệt Nha trưởng thành rồi.”
Nghe ông nói vậy, Nhạc Nha mỉm cười, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng rất nhanh liền tan biến.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Ba đã hẹn với bác sĩ rồi, chỉ là sang năm ông ấy mới có thời gian, đúng lúc con vừa thi xong đại học là có thể đi khám ngay.”
Những thứ này ông không bao giờ gạt Nhạc Nha.
Ông đã đi tìm vị bác sĩ giỏi mấy năm nay, nhưng dù sao vẫn phải gặp mặt trực tiếp, sau đó mới có thể tiến hành trị liệu, mà bây giờ việc học quan trọng hơn, nên Nhạc Nha nhất định không muốn đi.
Vì thế sau khi thi đại học xong, thời gian vừa hay lại đúng lúc.
Nhạc Dịch Kiện mong chờ con gái của mình có thể mạnh khỏe tiến vào đại học, chứ không phải giống như bây giờ, khiến ông lúc nào cũng phải lo lắng.
Nhạc Nha cũng muốn tai của mình lành lặng lại, cô gật đầu, đáp: “Dạ, con biết rồi, cảm ơn ba.”
Ai lại không muốn có thể sinh hoạt bình thường.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Còn nói cảm ơn với ba à.”
Nhạc Nha cười cười, ôm lấy ông.
Có lẽ là do đã nói hết những điều ở trong lòng, lại nhận được tin tức tốt như vậy nên buổi tối hôm đó là lần đầu tiên Nhạc Nha ngủ ngon giấc.
Giờ tự học buổi sáng đầu tuần kết thúc, trong phòng dâng lên tiếng nghị luận xôn xao.
Có người nhanh tai nghe ngóng được tin tức, đã biết đó là chuyện đại hội thể thao.
Chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, cầm một xấp giấy vào lớp, “Ngày mai là bắt đầu đại hội thể thao mùa thu, các em được nghỉ học ba ngày, những ai muốn tham gia có thể báo danh với lớp trưởng. Lớp trưởng, em lên cầm mấy bản đăng kí này để phát cho các bạn. Mọi người đều phải cố hết sức để tham gia đó nhé.”
Lớp trưởng bước lên nhận mấy bản đăng kí.
Hạng mục tham gia rất nhiều, nhảy xa, chạy cự li dài, tiếp sức, còn có cả môn đẩy tạ, vân vân, đều giống với mấy năm trước.
Cô Tưởng vừa ra khỏi lớp, mấy bạn học tham gia đều đến chỗ lớp trưởng báo danh.
“Tôi không chạy 1000m đâu, chạy 1000m mệt chết đi được.”
“Nếu cậu muốn chọn 800m thì biến thành nữ sinh đi, nữ sinh thì có thể chạy 800m, cậu có đi bộ cũng được ha ha ha ha.”
“Đi mà xem kỹ thuật ném tạ của anh đây nhé!”
Nhạc Nha đương nhiên biết liệu sức mình, với tố chất sức khỏe này của cô, chắc là chạy 50m sẽ bị thở dốc, 100m thì nằm luôn tại chỗ quá, vì vậy tốt nhất cô chỉ nên đứng một bên cổ vũ là được rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt một cái đã đến ngày hôm sau.
Tuy đại hội thể thao được nghỉ học, nhưng tất cả các học sinh đều phải đến trường, buổi sáng đầu giờ và khi tan học đều sẽ điểm danh đầy đủ.
Buổi sáng ngày đầu tiên không diễn ra nhiều cuộc thi lắm, đều là hiệu trưởng với thầy chủ nhiệm lên diễn thuyết, ngoài ra còn có một chút thời gian dành để tuyên truyền.
Buổi chiều mới thật sự là bắt đầu.
Ngày đầu tiên Nhạc Nha đến sân thể thao xem, đi cùng Tạ Khinh Ngữ đến chỗ mấy bạn cùng lớp hò hét cổ vũ, cổ họng nhanh chóng bị khàn.
Nhưng cô rất thích cảm giác này.
Buổi sáng ngày hôm sau cũng giống như hôm trước, chỉ là lần này có Tạ Khinh Ngữ tham gia chạy nhanh, cô cầm theo chai nước đi qua, chờ đến khi cô ấy thi xong sẽ đưa ngay.
Không ngờ là, có người còn nhanh chân hơn cả cô.
Lương Thiên thấy cả hai đã có nước, làm như không có việc gì thu tay lại.
Nhạc Nha kinh ngạc, “Lớp của cậu cũng có người tham gia thi à?”
Nhưng lúc nãy cô không thấy có nữ sinh mang bảng tên của lớp 17.
Lương Thiên gãi đầu, nói: “Tôi đi xem một vòng thôi, nhìn thấy hai cậu, sợ cả hai không có nước uống.”
Nhạc Nha “a” một tiếng: “Cảm ơn cậu.”
Tạ Khinh Ngữ thở gấp, “Mệt chết đi được, tớ mà về nhì chắc khóc mất, cũng may tớ được hạng nhất ha ha ha ha.”
Lương Thiên nói: “Chúc mừng cậu.”
Chờ cậu ta đi rồi, Nhạc Nha mới mở nắp, “Mau uống chút nước đi.”
Chạy xong cũng không còn gì phải làm nữa, đúng lúc đã đến giờ ăn cơm trưa, lớp trưởng theo thường lệ điểm danh, rồi cả hai cùng đi ăn cơm.
Lần này Tạ Khinh Ngữ ăn một hơi hết phần cơm của hai người.
Nhạc Nha như bị cô ấy ảnh hưởng, khẩu vị cũng ngon hơn một chút.
*
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhạc Nha cùng Tạ Khinh Ngữ trở về trường.
Bên trong trường vẫn đang mở bài hát kia, từ sáng đến giờ cũng chỉ mở đúng một bài, tai của Nhạc Nha như sắp đóng kén đến nơi luôn rồi.
Mới đi được nửa đường, có người kéo Tạ Khinh Ngữ đi, nói là có việc gấp, Nhạc Nha chỉ có thể một mình trở về lớp.
Ai ngờ bất thình lình ở bên cạnh có đôi chân dài ở đâu đó chặn ngang.
Nhạc Nha thiếu chút nữa bị vấp, giật mình cả người, cô vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Trần Dạng, cô không khỏi lên tiếng trách móc: “Sao cậu cứ xuất hiện đột ngột vậy.”
Nếu cô không ngừng lại thì đã té rồi.
Trần Dạng hỏi: “Ăn rồi?”
Nhạc Nha ừ, đi cùng anh lên phía trước, tò mò hỏi: “Cậu có tham gia thi cho lớp mình không?”
Cô nghĩ trong đầu chắc là không thể nào rồi, nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống sẽ tham gia vào mấy hoạt động này, hơn nữa người cũng không giống như thường xuyên luyện tập lắm.
Trong lòng Nhạc Nha nghĩ vậy, nhưng lại không dám nói ra.
Trần Dạng đáp lời, “Có.”
Nhạc Nha kinh ngạc nhìn anh, “Cậu thật sự tham gia thi hả?”
Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, như cười như không, “Cậu kinh ngạc như vậy làm gì, bộ trong lòng cảm thấy tôi sẽ không tham gia à?”
“Không phải.” Nhạc Nha phủ nhận: “Tôi không có nghĩ vậy.”
Chỉ là do chột dạ, giọng nói của cô cũng nhỏ hơn.
Trần Dạng cười nhẹ một tiếng, không trêu chọc cô nữa, dường như anh đã sớm đoán trước được câu trả lời này, ánh mắt cũng tĩnh lặng lại.
Trên đường giữa trưa không có ai, hai người đi cùng nhau cảm thấy có chút khó xử kỳ quái, Nhạc Nha lại không nghĩ ra được đề tài để nói.
Đúng lúc đó, phía trước có bóng dáng quen thuộc đang chạy tới.
Tô Tuệ đang chuẩn bị đi tìm Tạ Khinh Ngữ, nhưng vì Tạ Khinh Ngữ có việc đi trước rồi nên giờ nhìn thấy Nhạc Nha, cô ấy kinh ngạc mừng rỡ không chịu được, “Nhạc Nha!”
Nghe thấy giọng cô ấy, Nhạc Nha hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tuệ nhanh chân chạy tới, không kịp thở, “Tớ nói nè, bây giờ có một chuyện quan trọng tớ cần cậu giúp đỡ, là chuyện đại sự của lớp mình đó.”
Cô ấy nói không đầu không đuôi, Nhạc Nha nghe mà không hiểu gì.
Tô Tuệ nói tiếp: “Là khu phát thanh… khu phát thanh… khu phát thanh của đại hội thể thao có một cái bàn cách sân vận động không xa, cô chủ nhiệm tranh thủ được một chỗ dành cho lớp mình, tớ lên đó đọc suốt từ sáng đến giờ rồi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Nhạc Nha mới nhớ tới, buổi trưa cô có nghe rất nhiều những câu động viên cổ vũ trên loa phát thanh, thúc đẩy mấy bạn học cố gắng hết sức mình.
Cô hỏi: “Tớ cũng phải lên viết hả?”
Tô Tuệ khoát tay, “Không phải để cậu viết, mà là để cậu đọc cơ.”
Nhạc Nha a một tiếng, “Tớ đọc có được không vậy?”
Cô chưa từng đọc phát thanh bao giờ, trước kia khi học lớp mười một cô cũng chỉ tích cực tham gia đọc được nửa tiếng, lúc đó cũng không có ai truyền giấy yêu cầu cô đọc.
Tô Tuệ nói: “Cổ họng tớ đau quá, mấy bạn nữ trong lớp đều từ chối hết rồi, còn Chu Tiểu Thanh thì tớ không muốn để cậu ta đọc, cậu giúp tớ đi, giọng cậu dễ nghe như vậy, không đọc thì tiếc lắm, huống chi cậu còn có kinh nghiệm nữa mà.”
Cô nhớ rõ lần trước nghe Nhạc Nha đọc trên loa phát thanh, có không ít nam sinh mong muốn được cô đọc bài của mình, nhưng khổ nỗi hành văn không được tốt, nên chỉ có thể lắng nghe thôi.
Sợ Nhạc Nha không đồng ý, Tô Tuệ bắt đầu làm nũng, như thể nếu như cô không đồng ý thì cô ấy sẽ không đi vậy.
Nhạc Nha chống đỡ không nổi, “Chỉ một chút thôi đó.”
“Một chút cũng được.” Tô Tuệ mừng rỡ, “Mau mau, tụi mình đi thôi, cuộc thi đầu tiên của buổi chiều hôm nay sắp bắt đầu rồi.”
Cô ấy kéo người như muốn đi.
Nhạc Nha bị cô ấy lôi đi, quay đầu lại nhìn Trần Dạng, “Tôi đi trước đây.”
Cô còn chưa nói xong, Tô Tuệ đã hướng mặt cô trở lại, “Còn nhìn gì nữa, tụi mình mau đi thôi, đến trễ bị lớp khác giành mất thì không được đâu.”
Lúc đến chỗ bàn lớn, chỗ bên cạnh có nam sinh xa lạ đang ngồi.
Nam sinh kia rất thanh tú, đang sửa sang lại giấy tờ trên bàn, chia ra thành hai xấp, còn lại đều bỏ xuống thùng trên mặt đất.
Tô Tuệ kéo Nhạc Nha đến chỗ của mình, “Ngồi ở đây nè, kế bên cậu là lớp trưởng của lớp 8 Tô Thành.”
Nhạc Nha hỏi: “Có cần phải chú ý chuyện gì không?”
Tô Tuệ liếc mắt qua nhìn Tô Thành, kề tai cô nhỏ giọng dặn dò: “Cậu tập trung đọc của lớp mình nhiều một chút, nhưng cũng không thể đọc toàn bộ của lớp mình được, nếu không sẽ bị phàn nàn, thỉnh thoảng đọc của mấy lớp khác nữa.”
Tư tâm thì ai ai cũng có.
Nhạc Nha nhu thuận đáp: “Ừ.”
Tô Tuệ thật sự cảm thấy không khỏe lắm, tới đây mới nói vài câu thôi mà đã phải uống mấy ngụm trà hoa cúc, pha trong đó một vài quả đười ươi.
Đến lúc cô ấy đi rồi mới yên tĩnh trở lại.
Nhạc Nha cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn mấy lần, trên giấy chi chít đầy những dấu chấm than, còn ghi rõ dành tặng cho bạn học nào ở lớp nào.
Cũng có rất nhiều lời thổ lộ trong đây, thậm chí là những lời kích động “yêu cậu” cũng có.
Tô Thành nhắc nhở: “Còn mấy phút nữa, cậu nhanh chuẩn bị đi, lát nữa tôi đọc một tờ, cậu đọc một tờ, chúng ta đọc xen kẽ nhau.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừm.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, có nữ sinh chạy tới đưa tờ giấy, còn nhờ vả nhất định phải đọc giúp cô ấy.
Nhạc Nha đều xếp xuống dưới.
Có thể đọc hay không còn phải xem vào vận khí nữa, cô bóc trúng cái nào thì đọc cái đó, nhiều giấy nhắn gửi thế này cô không thể nào đọc hết được.
Khi Lương Thiên với Triệu Minh Nhật trên đường trở về, nhìn thấy Nhạc Nha ngồi ở bàn gần đó, đang tập dượt trước.
Có thanh âm thật nhỏ truyền qua loa phát thanh.
Cậu ta kinh ngạc hỏi: “Chiều nay là do cậu ấy đọc hả?”
Triệu Minh Nhật nói: “Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, giọng của người ta êm tai hơn giọng cậu nhiều, nghe qua là có cảm giác như đang hưởng thụ liền.”
Lương Thiên sờ sờ cằm.
Vừa nói xong, Nhạc Nha ở bên kia bắt đầu đọc: “Những vận động viên anh dũng của lớp 8 khối mười hai, hãy dùng hết sức lực của mình khi chạy tiếp sức 4x100m chiều nay để nói cho mọi người biết rằng, các cậu là giỏi nhất!”
Lương Thiên khiếp sợ nói: “Quào.”
Cuối cùng thì cậu ta cũng biết lợi ích của việc dựng khu phát thanh này lên ở đâu rồi, trường cũng đã có dự kiến hết từ trước, nếu biết cách tận dụng thì hiệu quả vô cùng tốt đó chứ.
Lương Thiên đột nhiên hỏi: “Chiều nay Dạng ca thi phải không?”
Triệu Minh Nhật gật đầu, “Ừ, thầy chủ nhiệm nói cậu ta phải báo danh một hạng mục nào đó, không thi không được, thảm thật, tụi mình phải đi cổ vũ cậu ta mới được.”
Lương Thiên cười hì hì, “Tụi mình cổ vũ làm gì, có cổ vũ cũng vô dụng, lại không thể khích lệ tinh thần cậu ta.”
Triệu Minh Nhật: “…Vậy cậu định không đi à?”
Đúng lúc đó có nam sinh lớp 17 cầm theo cuốn sổ ghi chú đi ngang qua, Lương Thiên sáng mắt, ngăn cậu ta lại, “Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Nam sinh kia mờ mịt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lương Thiên mượn giấy bút của cậu ta, sau đó viết vài dòng lên tờ giấy, nói: “Chiều nay Trần Dạng thi cậu biết không?”
Nam sinh kia nói: “Biết chứ.”
Lương Thiên đưa tờ giấy cho cậu ta, “Làm phiền cậu một chút, đợi đến lúc cuộc thi bắt đầu thì đưa tờ giấy này qua bên chỗ khu phát thanh kia, nói là để cho nữ sinh đọc.”
Bọn họ đưa qua nhất định không được, đoán chừng Nhạc Nha nhìn thấy sẽ không chịu đọc, nhưng nếu để nữ sinh đưa thì cậu ta lại không an tâm lắm.
Cũng may nam sinh đeo kính này ngồi bàn trước cậu ta, nên quan hệ cũng không tệ lắm.
Nam sinh kia gật đầu, cúi đầu nhìn tờ giấy, ánh mắt chợt cảm thấy kì quái, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhờ nữ sinh kia đọc.”
Lương Thiên vỗ vỗ bả vai bạn học cùng lớp, “Đến lúc đó bọn này sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng cậu ta cũng đang đặc biệt mong chờ đến lúc đó đây.
*
Ba giờ chiều.
Lúc cuộc thi bắt đầu, khu phát thanh chính thức đọc tên của những vận động viên, mấy khu phát thanh nhỏ khác tạm thời không được hoạt động.
Vừa nghe đến tên Trần Dạng, không ít nữ sinh chạy đến chỗ sân vận động, thậm chí còn dùng mấy vật dụng nhỏ tạo thành tiếng bang bang.
Trong nháy mắt, cả sân vận đồng đều bao kín người.
Mấy nữ sinh đứng ngoài vòng chạy, liên tục hét lớn: “Trần Dạng, cố gắng lên!”
Nhạc Nha nhấp một ngụm trà, đợi một chút nữa rồi mới bắt đầu đọc.
Ở bàn nhỏ bên này đều chật ních những nữ sinh đưa giấy tới, nội dung chủ yếu toàn là thổ lộ, và nhân vật chính đều là Trần Dạng.
Nhạc Nha nhìn qua cảm thấy ngại vô cùng.
Tô Thành thấy nhưng không thể trách, “Mấy tờ thế này do nữ sinh viết thì cậu đọc nhé, tôi đọc không thích hợp lắm, hồi trước đều là do Tô Tuệ đọc hết.”
Nhạc Nha do dự: “Không tốt lắm đâu.”
Tô Thành nói: “Tôi là nam sinh, đọc không hợp.”
Kỳ thật nữ sinh đều đưa cho cậu, có thể là do Nhạc Nha là nữ sinh, nhưng mà để cậu đọc thì người khác sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây.
Từ bên này có thể nhìn thấy đường chạy ở sân vận động.
Giờ này đang là mùa thu, thị lực của Nhạc Nha rất tốt, nhìn thấy Trần Dạng mặc áo ngắn tay, sau lưng dán một dãy số, cô không thấy rõ mấy con số lắm.
Anh đứng đó, cũng không khởi động giống mấy người xung quanh, bộ dáng lười biếng nhàn nhạt, không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trọng tài thổi còi.
Trần Dạng xoay người vào tư thế chuẩn bị xuất phát, lại đột nhiên nghiêng đầu qua.
Nhạc Nha bất ngờ đối mắt với anh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen như mực, vô cùng bình tĩnh, cũng vô cùng… đẹp trai.
Anh thật sự rất đẹp, cô chưa nhìn thấy nam sinh nào khác có vẻ ngoài đẹp trai hơn Trần Dạng, cũng khó trách tại sao nữ sinh trong trường lại kích động như vậy.
Anh tham gia thi đấu, mấy nữ sinh khác không hề quan tâm cổ vũ cho bạn học cùng lớp của mình, tất cả đều chạy tới cổ vũ cho anh.
Trần Dạng nhếch môi, dời ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Khu bên cạnh sân vận động yên tĩnh lại, sau đó là một tiếng còi vang lên.
Tô Thành nhanh chóng thúc giục: “Mau lên, bắt đầu đọc thôi.”
Trong lúc thi như thế này mà đọc những lời cổ vũ hay thổ lộ thì có thể kích động đến lòng người, hơn nữa còn có thể thúc đẩy vận động viên nỗ lực hết sức mình.
Tiếng còi vừa vang lên, mấy tiếng hét chói tai cùng tiếng hoan hô cực lớn chợt nổ tung, vang dội khắp cả sân vận động lẫn khu dạy học, trong đó tên Trần Dạng dường như được gọi to nhất.
Nhạc Nha vô thức kéo kéo lỗ tai.
Cô nhéo vành tai, đang muốn buông tay xuống thì một nam sinh đưa giấy qua chỗ tay cô.
Nhạc Nha thuận tay nhận lấy, cầm đến trước mặt.
Dòng chữ trên tờ giấy nhất thời khiến cô đỏ cả mặt.
Nhưng thời gian không đợi người, Tô Thành đã đọc xong một tờ, bây giờ đến phiên cô, vì thế không kịp để tìm tờ mới nữa.
Trần Dạng đúng là tai họa, Nhạc Nha lầm bầm trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng đọc nhỏ: “Bạn học Trần Dạng lớp 17 khối mười hai, tớ thật sự rất thích, rất thích cậu, cố lên cố lên cố lên, cậu là người đẹp trai nhất sân vận động này!”
Nhạc Nha gần như hét lên câu cuối cùng, được truyền qua loa phát thanh, có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ một.
Tô Thành ngồi bên cạnh nhìn cô, “Cậu cố gắng thật đó.”
Nếu Tô Tuệ cũng cố gắng giống cô như vậy thì không cần cậu để tâm đến rồi.
Nhạc Nha: “…”
Nói xong, Tô Thành lại tiếp tục đọc, mà Nhạc Nha cũng chuẩn bị tờ mới, đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một tờ giấy khác.
Cô đưa tay qua nhận lấy, cầm micro muốn đọc, không ngờ chữ bên trên còn trực diện hơn, quá phận hơn cả tờ thứ nhất.
Nhạc Nha quay đầu.
Nam sinh đưa lần lượt từng tờ giấy cho cô mỉm cười, trong tay còn vài tờ khác, chuẩn bị để lát nữa đưa cho cô, liên tục không ngừng.
Đây là chuyện gì vậy chứ.
Sau khi rời khỏi Phương gia, Nhạc Nha đi thẳng về nhà.
Cô cũng mặc kệ vẻ mặt của đám người kia, bởi vì đối với cô mà nói cũng chẳng có ích lợi gì, cô đã học được cách mặc kệ nó rồi.
Phương Thúy Ngọc đoán chừng là thật sự bị cô chọc tức, trực tiếp ngã xuống bàn uống trà, cứ thể để họ bỏ đi.
Nhạc Nha đứng dậy, nắm lấy tay Nhạc Dịch Kiện ra ngoài.
Ngoài trời lạnh hơn so với bên trong, Nhạc Dịch Kiện nói: “Lần sau không tới nữa.”
Nhạc Nha nói: “Ba, lần này con tới đây là vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện, để sau này khi tới đây ba sẽ không bị nói ra nói vào giống vậy nữa.”
Cũng không phải lỗi của bọn họ, bọn họ vẫn là người bị hại mà.
Nhạc Dịch Kiện sờ lên đầu cô, cảm khái nói: “Nguyệt Nha trưởng thành rồi.”
Nghe ông nói vậy, Nhạc Nha mỉm cười, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng rất nhanh liền tan biến.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Ba đã hẹn với bác sĩ rồi, chỉ là sang năm ông ấy mới có thời gian, đúng lúc con vừa thi xong đại học là có thể đi khám ngay.”
Những thứ này ông không bao giờ gạt Nhạc Nha.
Ông đã đi tìm vị bác sĩ giỏi mấy năm nay, nhưng dù sao vẫn phải gặp mặt trực tiếp, sau đó mới có thể tiến hành trị liệu, mà bây giờ việc học quan trọng hơn, nên Nhạc Nha nhất định không muốn đi.
Vì thế sau khi thi đại học xong, thời gian vừa hay lại đúng lúc.
Nhạc Dịch Kiện mong chờ con gái của mình có thể mạnh khỏe tiến vào đại học, chứ không phải giống như bây giờ, khiến ông lúc nào cũng phải lo lắng.
Nhạc Nha cũng muốn tai của mình lành lặng lại, cô gật đầu, đáp: “Dạ, con biết rồi, cảm ơn ba.”
Ai lại không muốn có thể sinh hoạt bình thường.
Nhạc Dịch Kiện nói: “Còn nói cảm ơn với ba à.”
Nhạc Nha cười cười, ôm lấy ông.
Có lẽ là do đã nói hết những điều ở trong lòng, lại nhận được tin tức tốt như vậy nên buổi tối hôm đó là lần đầu tiên Nhạc Nha ngủ ngon giấc.
Giờ tự học buổi sáng đầu tuần kết thúc, trong phòng dâng lên tiếng nghị luận xôn xao.
Có người nhanh tai nghe ngóng được tin tức, đã biết đó là chuyện đại hội thể thao.
Chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, cầm một xấp giấy vào lớp, “Ngày mai là bắt đầu đại hội thể thao mùa thu, các em được nghỉ học ba ngày, những ai muốn tham gia có thể báo danh với lớp trưởng. Lớp trưởng, em lên cầm mấy bản đăng kí này để phát cho các bạn. Mọi người đều phải cố hết sức để tham gia đó nhé.”
Lớp trưởng bước lên nhận mấy bản đăng kí.
Hạng mục tham gia rất nhiều, nhảy xa, chạy cự li dài, tiếp sức, còn có cả môn đẩy tạ, vân vân, đều giống với mấy năm trước.
Cô Tưởng vừa ra khỏi lớp, mấy bạn học tham gia đều đến chỗ lớp trưởng báo danh.
“Tôi không chạy 1000m đâu, chạy 1000m mệt chết đi được.”
“Nếu cậu muốn chọn 800m thì biến thành nữ sinh đi, nữ sinh thì có thể chạy 800m, cậu có đi bộ cũng được ha ha ha ha.”
“Đi mà xem kỹ thuật ném tạ của anh đây nhé!”
Nhạc Nha đương nhiên biết liệu sức mình, với tố chất sức khỏe này của cô, chắc là chạy 50m sẽ bị thở dốc, 100m thì nằm luôn tại chỗ quá, vì vậy tốt nhất cô chỉ nên đứng một bên cổ vũ là được rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt một cái đã đến ngày hôm sau.
Tuy đại hội thể thao được nghỉ học, nhưng tất cả các học sinh đều phải đến trường, buổi sáng đầu giờ và khi tan học đều sẽ điểm danh đầy đủ.
Buổi sáng ngày đầu tiên không diễn ra nhiều cuộc thi lắm, đều là hiệu trưởng với thầy chủ nhiệm lên diễn thuyết, ngoài ra còn có một chút thời gian dành để tuyên truyền.
Buổi chiều mới thật sự là bắt đầu.
Ngày đầu tiên Nhạc Nha đến sân thể thao xem, đi cùng Tạ Khinh Ngữ đến chỗ mấy bạn cùng lớp hò hét cổ vũ, cổ họng nhanh chóng bị khàn.
Nhưng cô rất thích cảm giác này.
Buổi sáng ngày hôm sau cũng giống như hôm trước, chỉ là lần này có Tạ Khinh Ngữ tham gia chạy nhanh, cô cầm theo chai nước đi qua, chờ đến khi cô ấy thi xong sẽ đưa ngay.
Không ngờ là, có người còn nhanh chân hơn cả cô.
Lương Thiên thấy cả hai đã có nước, làm như không có việc gì thu tay lại.
Nhạc Nha kinh ngạc, “Lớp của cậu cũng có người tham gia thi à?”
Nhưng lúc nãy cô không thấy có nữ sinh mang bảng tên của lớp 17.
Lương Thiên gãi đầu, nói: “Tôi đi xem một vòng thôi, nhìn thấy hai cậu, sợ cả hai không có nước uống.”
Nhạc Nha “a” một tiếng: “Cảm ơn cậu.”
Tạ Khinh Ngữ thở gấp, “Mệt chết đi được, tớ mà về nhì chắc khóc mất, cũng may tớ được hạng nhất ha ha ha ha.”
Lương Thiên nói: “Chúc mừng cậu.”
Chờ cậu ta đi rồi, Nhạc Nha mới mở nắp, “Mau uống chút nước đi.”
Chạy xong cũng không còn gì phải làm nữa, đúng lúc đã đến giờ ăn cơm trưa, lớp trưởng theo thường lệ điểm danh, rồi cả hai cùng đi ăn cơm.
Lần này Tạ Khinh Ngữ ăn một hơi hết phần cơm của hai người.
Nhạc Nha như bị cô ấy ảnh hưởng, khẩu vị cũng ngon hơn một chút.
*
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhạc Nha cùng Tạ Khinh Ngữ trở về trường.
Bên trong trường vẫn đang mở bài hát kia, từ sáng đến giờ cũng chỉ mở đúng một bài, tai của Nhạc Nha như sắp đóng kén đến nơi luôn rồi.
Mới đi được nửa đường, có người kéo Tạ Khinh Ngữ đi, nói là có việc gấp, Nhạc Nha chỉ có thể một mình trở về lớp.
Ai ngờ bất thình lình ở bên cạnh có đôi chân dài ở đâu đó chặn ngang.
Nhạc Nha thiếu chút nữa bị vấp, giật mình cả người, cô vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Trần Dạng, cô không khỏi lên tiếng trách móc: “Sao cậu cứ xuất hiện đột ngột vậy.”
Nếu cô không ngừng lại thì đã té rồi.
Trần Dạng hỏi: “Ăn rồi?”
Nhạc Nha ừ, đi cùng anh lên phía trước, tò mò hỏi: “Cậu có tham gia thi cho lớp mình không?”
Cô nghĩ trong đầu chắc là không thể nào rồi, nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống sẽ tham gia vào mấy hoạt động này, hơn nữa người cũng không giống như thường xuyên luyện tập lắm.
Trong lòng Nhạc Nha nghĩ vậy, nhưng lại không dám nói ra.
Trần Dạng đáp lời, “Có.”
Nhạc Nha kinh ngạc nhìn anh, “Cậu thật sự tham gia thi hả?”
Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, như cười như không, “Cậu kinh ngạc như vậy làm gì, bộ trong lòng cảm thấy tôi sẽ không tham gia à?”
“Không phải.” Nhạc Nha phủ nhận: “Tôi không có nghĩ vậy.”
Chỉ là do chột dạ, giọng nói của cô cũng nhỏ hơn.
Trần Dạng cười nhẹ một tiếng, không trêu chọc cô nữa, dường như anh đã sớm đoán trước được câu trả lời này, ánh mắt cũng tĩnh lặng lại.
Trên đường giữa trưa không có ai, hai người đi cùng nhau cảm thấy có chút khó xử kỳ quái, Nhạc Nha lại không nghĩ ra được đề tài để nói.
Đúng lúc đó, phía trước có bóng dáng quen thuộc đang chạy tới.
Tô Tuệ đang chuẩn bị đi tìm Tạ Khinh Ngữ, nhưng vì Tạ Khinh Ngữ có việc đi trước rồi nên giờ nhìn thấy Nhạc Nha, cô ấy kinh ngạc mừng rỡ không chịu được, “Nhạc Nha!”
Nghe thấy giọng cô ấy, Nhạc Nha hỏi: “Sao vậy?”
Tô Tuệ nhanh chân chạy tới, không kịp thở, “Tớ nói nè, bây giờ có một chuyện quan trọng tớ cần cậu giúp đỡ, là chuyện đại sự của lớp mình đó.”
Cô ấy nói không đầu không đuôi, Nhạc Nha nghe mà không hiểu gì.
Tô Tuệ nói tiếp: “Là khu phát thanh… khu phát thanh… khu phát thanh của đại hội thể thao có một cái bàn cách sân vận động không xa, cô chủ nhiệm tranh thủ được một chỗ dành cho lớp mình, tớ lên đó đọc suốt từ sáng đến giờ rồi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Nhạc Nha mới nhớ tới, buổi trưa cô có nghe rất nhiều những câu động viên cổ vũ trên loa phát thanh, thúc đẩy mấy bạn học cố gắng hết sức mình.
Cô hỏi: “Tớ cũng phải lên viết hả?”
Tô Tuệ khoát tay, “Không phải để cậu viết, mà là để cậu đọc cơ.”
Nhạc Nha a một tiếng, “Tớ đọc có được không vậy?”
Cô chưa từng đọc phát thanh bao giờ, trước kia khi học lớp mười một cô cũng chỉ tích cực tham gia đọc được nửa tiếng, lúc đó cũng không có ai truyền giấy yêu cầu cô đọc.
Tô Tuệ nói: “Cổ họng tớ đau quá, mấy bạn nữ trong lớp đều từ chối hết rồi, còn Chu Tiểu Thanh thì tớ không muốn để cậu ta đọc, cậu giúp tớ đi, giọng cậu dễ nghe như vậy, không đọc thì tiếc lắm, huống chi cậu còn có kinh nghiệm nữa mà.”
Cô nhớ rõ lần trước nghe Nhạc Nha đọc trên loa phát thanh, có không ít nam sinh mong muốn được cô đọc bài của mình, nhưng khổ nỗi hành văn không được tốt, nên chỉ có thể lắng nghe thôi.
Sợ Nhạc Nha không đồng ý, Tô Tuệ bắt đầu làm nũng, như thể nếu như cô không đồng ý thì cô ấy sẽ không đi vậy.
Nhạc Nha chống đỡ không nổi, “Chỉ một chút thôi đó.”
“Một chút cũng được.” Tô Tuệ mừng rỡ, “Mau mau, tụi mình đi thôi, cuộc thi đầu tiên của buổi chiều hôm nay sắp bắt đầu rồi.”
Cô ấy kéo người như muốn đi.
Nhạc Nha bị cô ấy lôi đi, quay đầu lại nhìn Trần Dạng, “Tôi đi trước đây.”
Cô còn chưa nói xong, Tô Tuệ đã hướng mặt cô trở lại, “Còn nhìn gì nữa, tụi mình mau đi thôi, đến trễ bị lớp khác giành mất thì không được đâu.”
Lúc đến chỗ bàn lớn, chỗ bên cạnh có nam sinh xa lạ đang ngồi.
Nam sinh kia rất thanh tú, đang sửa sang lại giấy tờ trên bàn, chia ra thành hai xấp, còn lại đều bỏ xuống thùng trên mặt đất.
Tô Tuệ kéo Nhạc Nha đến chỗ của mình, “Ngồi ở đây nè, kế bên cậu là lớp trưởng của lớp 8 Tô Thành.”
Nhạc Nha hỏi: “Có cần phải chú ý chuyện gì không?”
Tô Tuệ liếc mắt qua nhìn Tô Thành, kề tai cô nhỏ giọng dặn dò: “Cậu tập trung đọc của lớp mình nhiều một chút, nhưng cũng không thể đọc toàn bộ của lớp mình được, nếu không sẽ bị phàn nàn, thỉnh thoảng đọc của mấy lớp khác nữa.”
Tư tâm thì ai ai cũng có.
Nhạc Nha nhu thuận đáp: “Ừ.”
Tô Tuệ thật sự cảm thấy không khỏe lắm, tới đây mới nói vài câu thôi mà đã phải uống mấy ngụm trà hoa cúc, pha trong đó một vài quả đười ươi.
Đến lúc cô ấy đi rồi mới yên tĩnh trở lại.
Nhạc Nha cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn mấy lần, trên giấy chi chít đầy những dấu chấm than, còn ghi rõ dành tặng cho bạn học nào ở lớp nào.
Cũng có rất nhiều lời thổ lộ trong đây, thậm chí là những lời kích động “yêu cậu” cũng có.
Tô Thành nhắc nhở: “Còn mấy phút nữa, cậu nhanh chuẩn bị đi, lát nữa tôi đọc một tờ, cậu đọc một tờ, chúng ta đọc xen kẽ nhau.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừm.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, có nữ sinh chạy tới đưa tờ giấy, còn nhờ vả nhất định phải đọc giúp cô ấy.
Nhạc Nha đều xếp xuống dưới.
Có thể đọc hay không còn phải xem vào vận khí nữa, cô bóc trúng cái nào thì đọc cái đó, nhiều giấy nhắn gửi thế này cô không thể nào đọc hết được.
Khi Lương Thiên với Triệu Minh Nhật trên đường trở về, nhìn thấy Nhạc Nha ngồi ở bàn gần đó, đang tập dượt trước.
Có thanh âm thật nhỏ truyền qua loa phát thanh.
Cậu ta kinh ngạc hỏi: “Chiều nay là do cậu ấy đọc hả?”
Triệu Minh Nhật nói: “Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, giọng của người ta êm tai hơn giọng cậu nhiều, nghe qua là có cảm giác như đang hưởng thụ liền.”
Lương Thiên sờ sờ cằm.
Vừa nói xong, Nhạc Nha ở bên kia bắt đầu đọc: “Những vận động viên anh dũng của lớp 8 khối mười hai, hãy dùng hết sức lực của mình khi chạy tiếp sức 4x100m chiều nay để nói cho mọi người biết rằng, các cậu là giỏi nhất!”
Lương Thiên khiếp sợ nói: “Quào.”
Cuối cùng thì cậu ta cũng biết lợi ích của việc dựng khu phát thanh này lên ở đâu rồi, trường cũng đã có dự kiến hết từ trước, nếu biết cách tận dụng thì hiệu quả vô cùng tốt đó chứ.
Lương Thiên đột nhiên hỏi: “Chiều nay Dạng ca thi phải không?”
Triệu Minh Nhật gật đầu, “Ừ, thầy chủ nhiệm nói cậu ta phải báo danh một hạng mục nào đó, không thi không được, thảm thật, tụi mình phải đi cổ vũ cậu ta mới được.”
Lương Thiên cười hì hì, “Tụi mình cổ vũ làm gì, có cổ vũ cũng vô dụng, lại không thể khích lệ tinh thần cậu ta.”
Triệu Minh Nhật: “…Vậy cậu định không đi à?”
Đúng lúc đó có nam sinh lớp 17 cầm theo cuốn sổ ghi chú đi ngang qua, Lương Thiên sáng mắt, ngăn cậu ta lại, “Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Nam sinh kia mờ mịt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lương Thiên mượn giấy bút của cậu ta, sau đó viết vài dòng lên tờ giấy, nói: “Chiều nay Trần Dạng thi cậu biết không?”
Nam sinh kia nói: “Biết chứ.”
Lương Thiên đưa tờ giấy cho cậu ta, “Làm phiền cậu một chút, đợi đến lúc cuộc thi bắt đầu thì đưa tờ giấy này qua bên chỗ khu phát thanh kia, nói là để cho nữ sinh đọc.”
Bọn họ đưa qua nhất định không được, đoán chừng Nhạc Nha nhìn thấy sẽ không chịu đọc, nhưng nếu để nữ sinh đưa thì cậu ta lại không an tâm lắm.
Cũng may nam sinh đeo kính này ngồi bàn trước cậu ta, nên quan hệ cũng không tệ lắm.
Nam sinh kia gật đầu, cúi đầu nhìn tờ giấy, ánh mắt chợt cảm thấy kì quái, “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhờ nữ sinh kia đọc.”
Lương Thiên vỗ vỗ bả vai bạn học cùng lớp, “Đến lúc đó bọn này sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng cậu ta cũng đang đặc biệt mong chờ đến lúc đó đây.
*
Ba giờ chiều.
Lúc cuộc thi bắt đầu, khu phát thanh chính thức đọc tên của những vận động viên, mấy khu phát thanh nhỏ khác tạm thời không được hoạt động.
Vừa nghe đến tên Trần Dạng, không ít nữ sinh chạy đến chỗ sân vận động, thậm chí còn dùng mấy vật dụng nhỏ tạo thành tiếng bang bang.
Trong nháy mắt, cả sân vận đồng đều bao kín người.
Mấy nữ sinh đứng ngoài vòng chạy, liên tục hét lớn: “Trần Dạng, cố gắng lên!”
Nhạc Nha nhấp một ngụm trà, đợi một chút nữa rồi mới bắt đầu đọc.
Ở bàn nhỏ bên này đều chật ních những nữ sinh đưa giấy tới, nội dung chủ yếu toàn là thổ lộ, và nhân vật chính đều là Trần Dạng.
Nhạc Nha nhìn qua cảm thấy ngại vô cùng.
Tô Thành thấy nhưng không thể trách, “Mấy tờ thế này do nữ sinh viết thì cậu đọc nhé, tôi đọc không thích hợp lắm, hồi trước đều là do Tô Tuệ đọc hết.”
Nhạc Nha do dự: “Không tốt lắm đâu.”
Tô Thành nói: “Tôi là nam sinh, đọc không hợp.”
Kỳ thật nữ sinh đều đưa cho cậu, có thể là do Nhạc Nha là nữ sinh, nhưng mà để cậu đọc thì người khác sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây.
Từ bên này có thể nhìn thấy đường chạy ở sân vận động.
Giờ này đang là mùa thu, thị lực của Nhạc Nha rất tốt, nhìn thấy Trần Dạng mặc áo ngắn tay, sau lưng dán một dãy số, cô không thấy rõ mấy con số lắm.
Anh đứng đó, cũng không khởi động giống mấy người xung quanh, bộ dáng lười biếng nhàn nhạt, không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trọng tài thổi còi.
Trần Dạng xoay người vào tư thế chuẩn bị xuất phát, lại đột nhiên nghiêng đầu qua.
Nhạc Nha bất ngờ đối mắt với anh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen như mực, vô cùng bình tĩnh, cũng vô cùng… đẹp trai.
Anh thật sự rất đẹp, cô chưa nhìn thấy nam sinh nào khác có vẻ ngoài đẹp trai hơn Trần Dạng, cũng khó trách tại sao nữ sinh trong trường lại kích động như vậy.
Anh tham gia thi đấu, mấy nữ sinh khác không hề quan tâm cổ vũ cho bạn học cùng lớp của mình, tất cả đều chạy tới cổ vũ cho anh.
Trần Dạng nhếch môi, dời ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Khu bên cạnh sân vận động yên tĩnh lại, sau đó là một tiếng còi vang lên.
Tô Thành nhanh chóng thúc giục: “Mau lên, bắt đầu đọc thôi.”
Trong lúc thi như thế này mà đọc những lời cổ vũ hay thổ lộ thì có thể kích động đến lòng người, hơn nữa còn có thể thúc đẩy vận động viên nỗ lực hết sức mình.
Tiếng còi vừa vang lên, mấy tiếng hét chói tai cùng tiếng hoan hô cực lớn chợt nổ tung, vang dội khắp cả sân vận động lẫn khu dạy học, trong đó tên Trần Dạng dường như được gọi to nhất.
Nhạc Nha vô thức kéo kéo lỗ tai.
Cô nhéo vành tai, đang muốn buông tay xuống thì một nam sinh đưa giấy qua chỗ tay cô.
Nhạc Nha thuận tay nhận lấy, cầm đến trước mặt.
Dòng chữ trên tờ giấy nhất thời khiến cô đỏ cả mặt.
Nhưng thời gian không đợi người, Tô Thành đã đọc xong một tờ, bây giờ đến phiên cô, vì thế không kịp để tìm tờ mới nữa.
Trần Dạng đúng là tai họa, Nhạc Nha lầm bầm trong lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng đọc nhỏ: “Bạn học Trần Dạng lớp 17 khối mười hai, tớ thật sự rất thích, rất thích cậu, cố lên cố lên cố lên, cậu là người đẹp trai nhất sân vận động này!”
Nhạc Nha gần như hét lên câu cuối cùng, được truyền qua loa phát thanh, có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ một.
Tô Thành ngồi bên cạnh nhìn cô, “Cậu cố gắng thật đó.”
Nếu Tô Tuệ cũng cố gắng giống cô như vậy thì không cần cậu để tâm đến rồi.
Nhạc Nha: “…”
Nói xong, Tô Thành lại tiếp tục đọc, mà Nhạc Nha cũng chuẩn bị tờ mới, đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một tờ giấy khác.
Cô đưa tay qua nhận lấy, cầm micro muốn đọc, không ngờ chữ bên trên còn trực diện hơn, quá phận hơn cả tờ thứ nhất.
Nhạc Nha quay đầu.
Nam sinh đưa lần lượt từng tờ giấy cho cô mỉm cười, trong tay còn vài tờ khác, chuẩn bị để lát nữa đưa cho cô, liên tục không ngừng.
Đây là chuyện gì vậy chứ.
/91
|