Tiểu Nguyệt Nha

Chương 3 - Tôi Sợ Cậu Bị Ướt

/91


Edit: Simi

Lúc trời sắp tối, Nhạc Nha mới về đến nhà. Dì Trương đi ra hỏi cô: Hôm nay con về trễ vậy.

Nhạc Nha nhỏ nhẹ nói: Dạ hôm nay con đi bộ về.

Sau đó lại có một cái đuôi bám theo, cô đã chuẩn bị sẵn điện thoại có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào, không ngờ đối phương lại chẳng hề có ý gì khác.

Không biết anh đi theo cô làm gì.

Trên sàn nhà không có giày da của đàn ông, Nhạc Nha lại nhìn phòng khách, phòng lớn như vậy như chẳng có ai ở bên trong.

Nhìn thấy Nhạc Nha tâm tình cũng bình thường, dì Trương nghĩ đến cuộc điện thoại gọi tới hồi xế chiều hôm nay, lúc ấy trong nhà không có ai, nên bà đã nghe máy.

Bà do dự nói: Phu nhân ở trong bệnh viện có gọi điện thoại, nói là đã khỏe hơn rất nhiều rồi, muốn về nhà...

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

Nhạc Nha đột ngột ngẩng đầu, thấp giọng năn nỉ: Dì Trương, dì đừng nói về chuyện này nữa được không? Con không muốn nghe, con thật sự không muốn nghe...

Hô hấp của dì Trương như nghẹn lại, nhìn thấy trong ánh mắt đen nháy của cô gái nhỏ đều là kinh ngạc khó hiểu, lại hoảng sợ như con thú con.

Đã lâu rồi, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy dáng vẻ này của Nhạc Nha.

Dì Trương cảm giác như mình đã nói sai, vội vàng phê bình bản thân: Được được được, là do dì Trương không tốt, không nói nữa... Tối nay con muốn ăn gì, dì đều sẽ làm cho con.

Qua một phút đồng hồ, bầu không khí dần thay đổi tốt hơn một chút.

Nhạc Nha hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu xuống đổi lại giày, mơ hồ không rõ hỏi: Ba con có nói lúc nào sẽ về không ạ?

Dì Trương đưa cho cô một li nước, Tiên sinh nói tối nay ở công ty có việc, không thể về ăn cơm cùng tiểu thư được, chỉ sợ nửa đêm mới có thể về nhà.

Nhạc Nha uống chút nước, Con biết rồi ạ.

Cô cũng đã quen rồi, ba Nhạc quản lý cả một công ty, rất bận rộn, một tuần cũng chỉ có hai ba ngày là có thể về nhà ăn cơm cùng cô.

Nhạc Nha nói: Dì Trương, con lên lầu trước nha.

Dì Trương làm việc ở nhà cô đã mười năm, có thể nói là từ lúc xảy ra sự kiện vào năm đó cho đến giờ bà vẫn ở lại Nhạc gia, vì thế giống như một vị trưởng bối chính thức trong nhà vậy.

Cô xỏ chân vào đôi dép lê rồi chạy lên lầu.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa thư phòng, Nhạc Nha mới dừng lại.

Hôm nay cửa thư phòng không đóng kín, chừa lại một khe nhỏ, có thể là lúc ra ngoài ba đã quên đóng cửa.

Nhạc Nha đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại mà cô nghe thấy ngày hôm qua, ba cười nói với người ở đầu dây bên kia: ...Tôi nhận được phiếu điểm rồi, có xem qua...

Nếu là tài trợ cho người khác, vậy hẳn ba sẽ lưu lại tư liệu.

Nhạc Nha lề mề ở trước cửa cả buổi, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Trong thư phòng tối đen, vì không bật đèn mà rèm cửa còn khép chặt, Nhạc Nha đi vào trong bóng đêm, chân dẫm lên mặt thảm không phát ra âm thanh nào.

Nhạc Nha mở đèn bàn lên, nhẹ nhàng tìm kiếm phiếu điểm.

Trên bàn đọc sách không có nhiều văn kiện tư liệu lắm, phần lớn đều bị ba Nhạc khóa vào trong tủ rồi, vì thế cô mới không lo lắng gì mà đi vào.

Nhạc Nha lấy ra thứ gì đó trông như tập văn kiện, sau khi mở ra thì cảm thấy thất vọng, đánh vào đầu một cái, không phải là phiếu điểm.

Nhưng ít ra vận khí của cô cũng rất tốt, lúc bỏ tập văn kiện lại chỗ cũ thì thấy một tờ giấy khác, trên đó hình như là bảng xếp hạng mà chủ nhiệm lớp thường xuyên sử dụng.

Nhạc Nha cầm tờ giấy lên, phát hiện đúng là phiếu điểm.

Cô không nhận ra cái tên trên tờ giấy, nhưng ở phía trên có ghi Thành tích kì thi tháng 9 lớp 17 khối mười hai cơ sở Lâm Thủy trường Nhất Trung Giang Thành.

Học sinh được tài trợ hình như học cùng trường với cô thì phải?

Nhạc Nha đầu óc hỗn loạn chớp mắt, nếu là cơ sở mới thì hai ngày nữa cô sẽ chuyển tới đó học, nói vậy chẳng phải cô có thể dễ dàng biết được người đó là ai ư.

Nhạc Nha vội vàng lắc lắc đầu.

Mấy cột đầu trên phiếu điểm là thành tích của mỗi môn, sau đó đến số hạng, cậu ta điểm cao nhất lớp, cũng đứng đầu cả khối, được đặc biệt khoanh đỏ lại.

Cơ sở mới nên thành phần giáo viên các môn đều khác nhau, cơ bản thì hai trường đều tương đương, cho nên cũng không thể so sánh mấy cuộc thi này với nhau được.

Mấy năm nay Nhạc Nha vẫn luôn nằm trong top 10 của trường, nhưng khi nhìn thấy số điểm trên tờ giấy, cô chỉ có thể cảm thấy khâm phục vô cùng.

Cô chăm chú nhìn một lát, tìm tìm trên bàn đọc sách, một sấp văn kiện đập vào mắt cô, sau khi mở ra là những phiếu điểm cũ.

Vẫn chỉ có một cái tên được khoanh tròn.

Nhạc Nha đọc lớn: Trần Dạng.

Tên thật dễ nghe, hẳn là cậu học sinh kia, thành tích tốt như vậy, nhất định là học sinh ba tốt [1].

[1] là học sinh có đạo đức tốt, học tập tốt, thể lực tốt

Nhạc Nha ôm tập văn kiện, nghĩ thầm nếu cậu ta bị suy dinh dưỡng, cô sẽ mua chút gì đó gửi cho cậu ta, nếu không để bụng đói sẽ ảnh hưởng đến thành tích mất.

Sẵn tiện xem thử dáng dấp cậu ta ra sao.

Tuy trong lòng hiểu rõ là do mình đang hiếu kì, nhưng Nhạc Nha thật sự rất muốn biết nam sinh mà ba tài trợ có điểm thu hút nào không.

*

Ba ngày nghỉ lễ Quốc Khánh trôi qua rất nhanh, sau khi đi học lại thì toàn bộ mười sáu lớp khối mười hai ở cơ sở chính Nhất Trung bắt đầu di dời, chuyển qua cơ sở mới với các giáo viên.

Tiết học duy nhất hôm nay là tiết họp lớp.

Nhạc Nha vừa đến chỗ ngồi của mình thì nghe thấy bạn học xung quanh đang bàn luận về cơ sở mới mà tí nữa bọn họ sẽ chuyển đến.

Vừa mới chuyển sách vở ở nhà tới lớp, giờ lại phải chuyển sang chỗ khác, đúng là muốn tớ mệt chết mà.

Cơ sở mới chắc cái gì cũng mới, tớ vẫn muốn chuyển đến đó, hơn nữa cách nhà tớ cũng gần, buổi tối cũng có thể về nhà ăn cơm rồi đi học tiếp.

Dù sao hôm nay cũng không cần phải vùi đầu vào học, như vậy cũng đủ vui rồi.

Hay tụi mình tìm xe ba bánh, chở hết đống sách này đến cơ sở mới đi, để khỏi phải chạy qua chạy lại mấy lần.

Vì hôm nay phải chuyển hết mọi thứ qua cơ sở mới, hơn nữa khối mười hai thời gian lại gấp gáp, cho nên chủ nhiệm lớp rất xem trọng.

Chuông vào học vừa vang lên, chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, đi vào.

Cô nói về máy điều cần lưu ý, dặn dò: Bên cơ sở mới chúng ta sẽ học ở dãy phòng học mới, thời gian vào học và nghỉ ngơi cũng tương tự như khối mười hai bên kia, phòng học ở bên đó cũng sẽ ở gần dãy lớp của chúng ta.

Khối mười hai ở cơ sở chính bên này đều tuyển thẳng từ trường cấp hai lên, không giống với cơ sở bên kia, là phải thi vào.

Dãy phòng học ở cơ sở mới cấu tạo cũng không giống bên này, dãy nhà tạo thành hình chữ 回, hai dãy phòng học đối mặt nhau, hai bên hành lang kết nối, có thể từ dãy phòng học này đi qua dãy phòng học khác.

Bên dưới có nam sinh hỏi lớn: Bên kia có bao nhiêu lớp vậy cô?

Cô Tưởng nói: Cũng giống bên mình có mười sáu lớp, chúng ta là từ lớp 1 đến lớp 16, còn bọn họ bắt đầu từ lớp 17.

Đến lúc bọn họ chuyển sang đó sẽ trở thành khối mười hai nguyên vẹn, tổng cộng có ba mươi hai lớp.

Nhạc Nha đang chăm chú lắng nghe bỗng nắm được hai chữ lớp 17 , vô thức nghĩ tới phiếu điểm mà mình đã nhìn thấy vào hai ngày trước.

Trần Dạng học ở lớp 17 này.

Cô Tưởng không ngừng lại, nói tiếp: Trường học bên này cho các em thời gian chuyển đồ đạc của mình đến buổi trưa, chờ các em ổn định mọi thứ, chiều sẽ bắt đầu học như bình thường, sau đó chúng ta sẽ phân tích về bài thi trong kì thi tháng vừa qua, các em nhớ nắm rõ thời gian.

Vừa dứt lời, trong lớp vang lên một trận những tiếng rên rỉ.

Không phải chứ, chuyện lớn như vậy mà chỉ cho thời hạn đến trưa thôi sao, khắt khe quá đi mất, không thể cho tụi mình cả buổi hả trời?

Trường đúng là chèn ép tụi mình mà! Chuyển sách phiền toái như vậy!

Giáo viên cũng thật đáng sợ, bắt đầu học luôn vào buổi chiều hả? Không thể cho tụi mình nghỉ ngơi một chút sao?

Âm thanh phàn nàn kèm theo tiếng vỗ bàn, loạn xà ngầu, Nhạc Nha nghe cảm thấy thật thú vị.

Mỗi lần có chuyện gì, các nam sinh trong lớp đều ồn ào như vậy, hoặc là lớn tiếng phản đối.

Tuy nhiên kết quả thường thường đều là bị thầy cô trấn áp xuống hết.

Cô Tưởng nghiêm mặt nói: Đừng tưởng cô không biết các em đang nghĩ gì, cô chỉ nói nhiêu đó thôi, các em sớm làm theo đi, đừng để thất lạc đồ đạc của mình, đến lúc đó sẽ bị công nhân vệ sinh dọn đi đó.

Nói xong, cô liền ra khỏi lớp.

Trong lớp học, học sinh không còn cố kỵ nữa, thoáng cái trở nên hỗn loạn, ồn ào, dù không muốn cũng phải bắt đầu thu dọn.

Tất cả sách của học sinh khối mười hai đều đặt trên bàn học, cộng thêm tư liệu, phải có tới mấy chục cuốn, và giờ phải chuyển hết qua cơ sở bên kia.

Các nam sinh có sức khỏe tốt cũng may mắn, còn nữ sinh thì lại có chút thua thiệt.

Tạ Khinh Ngữ vỗ ngực: May mà xe buýt chạy thẳng đến đó, tụi mình đi đi về về hai chuyến là có thể chuyển xong.

Nhạc Nha sờ lên sách của mình: Tụi mình mau dọn thôi.

Tuy tất cả mọi người ngoài mặt đều phàn nàn, nhưng trên thực tế ai ai cũng vô cùng hưng phấn, thu dọn xong lập tức cao giọng ca hát.

Lớp học này đã đi cùng với họ qua hai năm, bây giờ rốt cuộc cùng rời đi, ở mặt bảng cuối cùng vẫn để nguyên khung đếm ngược thời gian.

Lúc Nhạc Nha lưng đeo balo, tay ôm một chồng sách giáo khoa ra khỏi lớp học, cô còn nghe thấy trên lầu truyền xuống tiếng hét chói tai.

Như thể so với việc được nghỉ thì việc chuyển sang cơ sở mới còn kích động hơn.

Tạ Khinh Ngữ cùng cô leo lên xe buýt, đa số mấy học sinh khác vẫn còn đang thu dọn, chuyến đầu tiên cũng không đông lắm, ở ngoài mưa nhỏ đang rơi có chút phiền toái.

Trên đường đi, người ngồi trên xe cũng đang thảo luận về cơ sở mới.

Tụi mình có thể học chung một chỗ với khối mười hai bên kia không ta, nghĩ tới đã cảm thấy kích thích rồi, bên đó có nam sinh kia đẹp trai lắm.

Có nữ sinh đột nhiên nói: Không biết người cậu nói đến có phải là nam sinh tớ biết không, lần trước tớ qua đó kiếm em gái có nhìn thấy á.

Cậu thử miêu tả ngoại hình cậu ta xem.

Nữ sinh kia xấu hổ, kích động nói: Lúc đó tớ nhìn thấy cậu ta đang hút thuốc lá, trời ạ, đánh trúng tim tớ luôn, quá lưu manh rồi, cậu biết không? Tựa như thành phần bại hoại mà lại rất nhã nhặn, lịch sự á, gợi cảm đến mức không thể chịu nổi luôn.

Nữ sinh luôn bàn tán, xôn xao về những chuyện bát quái trên trời dưới đất, chỉ trong chốc lát là liên tục gào thét to nhỏ với nhau.

Nhạc Nha ngồi gần đó, càng ngày càng nghe rõ ràng hơn.

Nhất là lúc thảo luận về khuôn mặt cùng ngoại hình của đối phương, lỗ tai cô bất giác đỏ lựng, khó hiểu hỏi: Bộ con gái đều cảm thấy nam sinh hút thuốc rất đẹp trai sao?

Tạ Khinh Ngữ lại hiểu rất rõ.

Nhưng cô ấy không thể làm hư cô bạn dịu dàng, khả ái của mình được, liền nói: Cậu không được nói chuyện với mấy nam sinh giống như vậy, bọn họ đều là những kẻ xấu xa.

Nhạc Nha phủ nhận nói: Sẽ không đâu.

Xe buýt chạy nửa tiếng là đến cơ sở mới.

Mọi người nhao nhao ôm sách ôm balo chạy xuống xe, cửa trường hôm nay mở rộng, cơn mưa theo đó cũng rơi xuống lớn hơn, các học sinh không mang theo dù bắt đầu chạy vào trường.

Tạ Khinh Ngữ cảm thán: Cơ sở mới đúng là mới mà.

Thời gian xây dựng cơ sở chính đã lâu, màu tường đều thay đổi, thậm chí có nhiều chỗ còn bị tróc sơn, mấy vấn đề khác càng không nên đề cập đến.

Cơ sở mới bên này bất kể là dãy phòng học hay bồn hoa đều rất đẹp, so với các trường đại học cũng không kém xa.

Balo sau lưng Nhạc Nha đựng nhiều sách, trên tay cũng ôm không ít, hơn nữa còn phải bung dù, nên nhất thời có chút phiền hà.

Cô nhịn không được lầm bầm nói: Chẳng thích trời mưa chút nào.

Sau khi vào trường có tấm bảng dựng đứng, chỉ dẫn khối mười hai ở bên phải.

Có thể đang là thời gian lên lớp, bên ngoài sân trường không có ai ngoại trừ bọn họ, những học sinh chuyển từ cơ sở chính sang.

Mưa rào rào rơi xuống đất, rất nhanh đọng lại những vũng nước.

*

Trong sân trường ẩn ẩn hiện hiện những cây dù đủ mọi kiểu dáng, cũng có mấy bạn học không cầm theo dù chạy như điên vào lớp, trong đó có một cây dù nhỏ hình thỏ con đặc biệt thu hút ánh mắt của mọi người.

Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, nhịn không nổi liền gọi: Nguyệt Nha, dù của cậu dễ thương quá đi.

Mặt dù không chỉ in hình mặt thỏ cực lớn, mà phía trên còn lủng lẳng hai lỗ tai dài, cứ nâng lên hạ xuống theo động tác của Nhạc Nha.

Nhạc Nha nói: Hồi đó đi Disneyland ba tớ mua cho tớ đó.

Lúc đó cô còn nhỏ, nhìn trúng cây dù này, sau đó liền chạy tới mua, vì cô bảo quản đồ đạc rất cẩn thận nên vẫn có thể sử dụng đến bây giờ.

Xem ra chú Nhạc hiểu rõ cậu quá nhỉ, hahahaha. Tạ Khinh Ngữ bật cười như điên, Siêu thích hợp với cậu luôn, đáng yêu quá đi, tớ cũng muốn sờ lỗ tai của nó.

Nhạc Nha không muốn lên cơn giống bạn mình, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Đằng sau có nữ sinh không mang theo dù, ôm sách chạy đến chỗ cô với Tạ Khinh Ngữ, vô tình đụng trúng cô.

Cả người Nhạc Nha bị đụng trúng nghiêng qua một bên.

Cô đau khổ gắng sức chèo chống, bị đụng như vậy, dù lệch qua một bên không nói, sách cũng đổ nghiêng, cuốn toán học ở trên cùng đang chuẩn bị rơi xuống đất.

Nhạc Nha kinh động kêu một tiếng.

Cô trơ mắt nhìn mấy cuốn sách trên tay mình cũng đang nghiêng ngả như muốn rơi xuống đất, nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng có đôi tay vươn qua, cầm lấy tất cả sách trên tay cô.

Cuốn sách toán dính nước kia cũng được cánh tay đó nhặt lên, rồi cánh tay đó nhanh chóng bị mưa rơi thấm ướt.

Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại hỏi: Nhạc Nha, cậu không sao chứ?

Tay Nhạc Nha bất thình lình trống trơn, ngây người vài giây mới kịp phản ứng, ngẩng đầu lên liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm không cảm xúc.

Trong lòng cô kinh ngạc, lại là anh.

Giọng điệu Trần Dạng bình bình, giống như không phải là người vừa mới cướp sách của cô, Không che dù đi, chờ ướt mưa à?

Nhạc Nha lấy lại tinh thần, vội vàng dựng thẳng dù lên che mưa.

Tạ Khinh Ngữ đi đằng trước hồ nghi nhìn hai người, theo góc độ của cô ấy không thể nhìn thấy dáng dấp của người kia, chỉ cảm thấy cậu ta cũng thật ga lăng.

Nhạc Nha lắp bắp nói: Cảm... cảm ơn.

Trần Dạng nói: Không sao thì đi tiếp đi.

Nhạc Nha gật gật đầu như gà con mổ thóc, giọng nhỏ nhẹ hỏi: Cậu... cậu giúp tôi cầm sách à? Vậy tôi... tôi giúp cậu che dù.

Trần Dạng nhướng mày, Được.

Nghe thấy câu trả lời quả quyết của đối phương, Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, nhoẻn miệng cười khẽ, để lộ hàm răng như ẩn như hiện.

Hai người song song đi lên phía trước.

Nhạc Nha nghĩ thầm vận khí của mình thật sự rất tốt, nếu không gặp được người này, e là hôm nay không chỉ sách bị ướt, mà ngay cả cô cũng sẽ ướt như con chuột lột mất.

Cô không hề nghĩ đến nam sinh này lại tốt bụng như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ này mới nảy ra, trên đỉnh đầu Nhạc Nha truyền đến âm thanh trầm thấp: Cậu xác định muốn đứng cách xa như vậy à?

Trần Dạng ngừng lại, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Nhạc Nha giật mình vì lời nhắc nhở đột ngột, ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu vai bên kia đồng phục của anh đã bị thấm ướt.

Cô mở to mắt, có chút xấu hổ.

Nhạc Nha nhìn khoảng cách giữa anh và cô, hình như hơi xa quá rồi.

Cô nghĩ nghĩ, như con kiến dịch dịch qua chỗ anh, hướng cây dù hình con thỏ qua che phía bên kia của Trần Dạng.

Sợ với không tới, cô còn giơ dù cao hơn chút nữa.

Một mực trầm mặc đi vào trong cổng trường, Trần Dạng không nghe thấy động tĩnh gì nữa, anh im lặng nghiêng đầu quan sát cô.

Cô gái nhỏ nghẹn đỏ cả mặt đang cố sức nhón chân che dù cho anh, tay nắm chặt chuôi dù hình củ cà rốt.

Trần Dạng biết rõ còn cố hỏi: Cậu đang làm gì vậy?

Nhạc Nha ngửa đầu, a một tiếng, vội vàng giải thích: Tôi che dù cho cậu... Tôi sợ cậu bị ướt.

Tuy không biết nam sinh này là ai, nhưng sách vẫn đang nằm trên tay anh, không thể để bị ướt được, nên cô với cây dù qua che hết cả người anh.

Trần Dạng im lặng nửa ngày, đưa tay trái nắm lấy cổ tay cô, kéo cả khuôn mặt mờ mịt của Nhạc Nha hướng qua bên này.

Vậy thì cậu đứng gần thêm chút nữa.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Dạng ca trong lòng của Nguyệt Nha vẫn là nam sinh không biết tên.

Cái dù này bán ở Disneyland đó, chui dù hình cà rốt, các bạn có thể lên mạng tìm, rất chi là dễ thương.

*

Simi: Mình không kiếm được hình của cây dù nên mấy bạn tự tưởng tượng ra đi nha, spoil trước với mấy bạn là nhờ cây dù này mà sụp đổ hết hình tượng với Dạng ca nhé, đáng yêu lắm luôn:))

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status