Edit: Simi
Cô chủ quán tên Lương Thần, đã mở quán này được năm năm, nên quen biết rất nhiều học sinh trường Nhất Trung, Trần Dạng cũng không ngoại lệ.
Cô ấy kịch liệt đề cử trà sữa trong quán của mình, “Hai ly trà sữa này là dành cho các đôi tình nhân, nhưng màu sắc và vị đều không giống nhau, hai em muốn thử không?”
Nhạc Nha vội vàng khoát tay, “Em không uống, chỉ cần làm cho cậu ấy là được rồi ạ.”
Trần Dạng chưa kịp nói gì, cô đã chọn hai ly trà sữa trên poster, sau đó nói: “Lấy em hai ly này, cho cậu ta ạ.”
Cô chủ quán thoáng sửng sốt, “Được rồi.”
Trần Dạng hỏi: “Cậu cho tôi uống hai ly?”
Nhạc Nha nói: “Cậu cũng có thể chia cho người khác uống.”
Trần Dạng bị cô chọc cười, “Cậu hào phóng ghê nhỉ.”
Nhạc Nha trừng mắt, không hiểu ý trào phúng trong lời nói của anh, thanh âm êm dịu nói: “Tôi có tiền, cậu đừng có lo.”
Vì ly thứ hai được giảm giá năm mươi phần trăm nên cô không thể lãng phí được, hơn nữa nếu không uống hết hai ly thì có thể phân chia bớt cho bạn học trong lớp.
Cô có đủ tiền để mua hai ly trà sữa này.
Lương Thần nhịn không được bật cười thành tiếng.
Nhạc Nha ngước mắt nhìn cô ấy, tai ửng hồng.
Trong quán dán rất nhiều giấy ghi chú nhỏ, đều là do những người từng ghé quán dán lên, có thể tùy ý viết gì cũng được, cả bức tường đều được dán kín.
Mấy quán trà sữa ở cơ sở chính Nhất Trung không có mấy thứ này.
Trên tường dán nhiều giấy ghi chú có màu giống nhau, được xếp thành hình trái tim, đều do một cặp đôi viết.
Tờ đầu tiên được dán lên là vào năm ngoái.
Nhạc Nha ghé sát nhìn, ở trên đó đều viết những lời yêu thương khiến cô hơi giật mình, sao mới cấp ba mà lại nói mấy lời yêu đương nhiều thế này.
Không sợ bị giáo viên phát hiện sao?
Nhưng khi nghĩ lại chuyện này, cô mới nhớ lớp bên cạnh cũng có cặp đôi đang quen nhau công khai, đột nhiên Nhạc Nha hơi hâm mộ cuộc sống tự do của họ.
Nếu là cô, cô sẽ không dám làm vậy.
Một là do cô không dám, hai là nếu bị phát hiện thì ba cô sẽ biết mọi chuyện, cô lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba mình.
Nhạc Nha thở dài.
*
Thấy Nhạc Nha nhìn chăm chú mấy tờ giấy ghi chú, Lương Thần vừa làm trà sữa, vừa hỏi: “Mặt cậu bị thương à?”
Trần Dạng chạm vào miếng băng cá nhân, ừ một tiếng.
Lương Thần nói: “Mấy ngày nay không thấy cậu tới nên tôi cũng chẳng hay biết gì, nhưng băng cá nhân này của cậu đáng yêu thật đó, tôi nhìn có chút không quen lắm.”
Cô ấy bình thường hay dùng loại màu vàng đất truyền thống, chưa từng thấy qua mấy loại có hình phim hoạt hình thế này, nhưng cũng đẹp lắm.
Trần Dạng nhướng mày, “Của người khác đưa.”
Nghe vậy, Lương Thần thoáng kinh ngạc, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy cười cười, hất cằm về phía trước chép miệng, “Cậu kiếm đâu ra em gái loli đó vậy?”
Trần Dạng dựa người vào quầy, “Có vấn đề?”
Lương Thần nói: “Tất nhiên là không vấn đề gì, chỉ là cô bé rất đáng yêu, hơn nữa còn giống một phú bà nhỏ, không phải cậu được người ta bao nuôi chứ?”
Câu nói có tiền lúc nãy xém nữa khiến cô ấy chết cười.
Học sinh thời nay đều nói chuyện như vậy sao?
Trần Dạng dõi theo bóng lưng cách đó vài bước, mày nhíu lại, nói: “Cô ấy đúng là phú bà nhỏ.”
Từ nhỏ đã được cưng chiều, là công chúa nhỏ được cả Nhạc gia nâng niu trong lòng bàn tay, không phải lo lắng đến bất cứ chuyện gì, cũng không hề biết thế giới này có bao nhiêu khó khăn.
Có thể nói là vô cùng ngây thơ.
Nhưng loại ngây thơ này, lại khiến người khác có dục vọng phá tan tất cả.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nửa bên mặt của Trần Dạng ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp bóng mờ, anh mở rộng hai tay, lại từ từ khép lại, suy nghĩ trong ánh mắt không rõ.
Lương Thần ơ một tiếng, đặt ly trà sữa thứ nhất lên quầy, nói: “Nhìn bộ dạng cậu như vậy, chẳng lẽ động lòng thật rồi hả?”
Trần Dạng không trả lời.
Lương Thần nói tiếp: “Năm nay học mười hai, đang là thời điểm mấu chốt rồi, cậu cũng đừng có đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là cơ hội duy nhất của cậu đó.”
Trần Dạng lười biếng ừ.
Nghe thấy câu trả lời qua loa của anh, Lương Thần liếc anh một cái, cúi đầu tập trung làm trà sữa.
Đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, đã thấy nam sinh cao lớn đứng sau lưng cô gái nhỏ, không nói một lời nào, quan sát cô xem xét mấy tờ ghi chú.
Lương Thần cảm thấy thật tốt.
Lần đầu tiên cô ấy gặp Trần Dạng hoàn toàn là ngẫu nhiên, vì bình thường Trần Dạng cũng không hay uống trà sữa, có ghé thì một tháng cũng chỉ hai, ba lần, hay đi cùng nhóm bạn của mình.
Cô ấy có thể nhớ rõ anh hoàn toàn là nhờ khuôn mặt đó.
Quen biết chính thức anh là vào một đêm tối, hôm đó cô ấy đóng cửa trễ, nhìn thấy Trần Dạng bị thương, còn chảy cả máu, ngồi hút thuốc bên đường cái cách đó không xa.
Cô ấy cho anh mượn băng gạc và cồn iod, cũng định giúp anh, nhưng đối phương từ chối, không hề nói câu nào, tự mình xử lý vết thương.
Lương Thần chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, còn anh thì một tiếng hừ cũng không có.
Khi đó nếu vết thương lớn hơn một chút thì có thể sẽ để lại sẹo, cô ấy không biết vì sao lần nào gặp anh cũng đều bị thương trên mặt.
Lương Thần không biết Trần Dạng gặp chuyện gì, chẳng qua là khi đó anh cũng chỉ là một học sinh cấp hai, vẫn còn là một đứa con nít, cô ấy lớn tuổi hơn một chút, nên cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng Trần Dạng lại không cảm thấy gì.
Y như bộ dạng lạnh nhạt thường ngày.
Từ đó về sau, số lần Trần Dạng đến quán của cô nhiều hơn, mỗi lần anh xuất hiện, nữ sinh cũng sẽ đến đông hơn, việc kinh doanh của cô ấy cũng tốt hơn một chút.
Lương Thần cũng chẳng muốn đòi hỏi gì thêm.
Sự cân bằng này vẫn được duy trì đến ngày hôm nay.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thấy anh dẫn nữ sinh tới, vẻ ngoài của đối phương so với anh cứ như hai thế giới tách biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Nữ sinh như Nhạc Nha, mềm mại nho nhỏ, khiến Lương Thần như muốn sinh ra ý bảo hộ cho cô, hơn nữa còn có thể thấy rõ gia cảnh của đối phương không tệ chút nào.
Huống chi là Trần Dạng.
So sánh về những mặt khác, cô ấy hi vọng sẽ có ai đó có thể kéo Trần Dạng khỏi lớp bùn lầy tăm tối kia, kéo anh khỏi những thứ đau khổ lúc trước.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chính là cứu rỗi.
*
Thời gian trôi qua, người trong tiệm ngày càng đông.
Nhạc Nha nhìn hồi lâu, quay người chuẩn bị xem thử trà sữa đã làm xong chưa, vì xoay hơi nhanh nên không kịp thắng lại liền đối mặt với Trần Dạng.
Cô bị anh dọa sợ, lui về sau đụng vào cạnh bàn, có chút bất mãn, lầm bầm trong họng: “Sao tự nhiên cậu lại đứng ở đây?”
“Chỗ này cũng không phải do cậu mua.” Trần Dạng không thèm đếm xỉa tới, áo khoác đồng phục xộc xệch trên bả vai, ra vẻ như một tên vô lại, ánh mắt di chuyển từ cô đến trên tường, hỏi: “Cậu muốn viết?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không viết.”
Khóe môi Trần Dạng hơi nhếch lên, “Tôi sẽ không nhìn đâu.”
Vừa nói xong anh liền quay người lại, đưa lưng về phía Nhạc Nha, tấm lưng thẳng tắp như ngọn núi cao, nhìn từ phía sau thật sự rất giống một học sinh giỏi.
Nhạc Nha cảm nhận rõ độ mê hoặc về ngoại hình của anh.
Kỳ thật trong thâm tâm của cô cảm thấy rạo rực vô ngần, bởi vì chuyện gia đình nên cô rất khi đến mấy nơi như vậy, sau này quen Tạ Khinh Ngữ mới đến vài lần.
Nhạc Nha nhìn anh vài giây, rút ra một tờ ghi chú, suy nghĩ một lát rồi viết xuống mấy chữ, sau đó lại nhìn Trần Dạng, xác định anh không nhìn lén, mới lấy người che lại, dán vào một chỗ dày đặc giấy.
Sau đó Nhạc Nha thỏa mãn nhìn thử, nếu không phải do cô ghi, cô sẽ không nhận ra được tờ nào là do cô viết.
Cô cong cong mắt, tâm tình tốt hơn không ít, lại ngẩng đầu nhìn Trần Dạng, nhắc: “Tôi xong rồi.”
Thanh âm mềm mại nghe rất êm tai.
Trần Dạng đút tay vào túi, Nhạc Nha đứng trước mặt anh, dáng người nho nhỏ, rõ ràng là mặc cùng đồng phục, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều.
Anh tùy ý liếc qua bức tường.
Nhạc Nha không khỏi khẩn trương.
Nhưng Trần Dạng nhanh chóng dời ánh mắt, cũng không hỏi cô viết gì, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Đã lâu vậy rồi, trà sữa chắc đã được làm xong.
Nhạc Nha đi đến bên quầy, hỏi: “Xong chưa ạ?”
Nghe vậy, Lương Thần nhìn Trần Dạng ở phía sau, gật đầu nói: “Xong rồi, chị cũng chia sẵn hai bao cho tụi em luôn nè.”
Cô ấy để hai ly trà sữa lên quầy.
Nhạc Nha đang muốn lấy tiền ra trả, liền thấy Lương Thần ngăn lại.
Lương Thần không thay đổi sắc mặt nói: “Hôm nay quán có chương trình, vì hai em là khách hàng thứ 999, nên phần của hai em sẽ được miễn phí.”
Nhạc Nha thoáng kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Trường Nhất Trung có đến 999 người đến uống trà sữa lận sao?”
Lương Thần: “…”
Trần Dạng đứng sau lưng cười khẽ một tiếng.
Lương Thần hơi xấu hổ, nghĩ nghĩ, nói: “Đương nhiên là không phải trong hôm nay rồi, cái này là tổng số của một tuần lận.”
Nhạc Nha gật đầu, “Em cảm ơn ạ.”
Lương Thần thật không nghĩ tới câu hỏi bất chợt này, không phải những người khác đều sẽ vui vẻ lấy trà sữa rồi đi sao? Còn cô bé này lại quan tâm thật giả, sớm biết vậy cô ấy đã nói là 99 người rồi, tránh khỏi phải khoa trương lên.
Rời khỏi quầy, Nhạc Nha đưa hai ly trà sữa qua.
“Nè, cho cậu.”
Cô đứng thẳng cũng chỉ đến bả vai của Trần Dạng, cho nên lúc nói chuyện phải ngửa đầu lên.
Chờ cả buổi cũng không thấy anh đưa tay ra cầm, cánh tay cô có chút mỏi, từ từ thu lại rồi giơ ra lần nữa, “Cậu uống hay không đây?”
Lúc này Trần Dạng mới cầm lấy một ly.
Bởi vì ly lớn, hơi nặng, nên động tác vừa rồi của Nhạc Nha đều được anh thu vào mắt, thấp giọng nói một câu: “Yếu vậy à.”
Trong quán đang mở nhạc, Nhạc Nha không nghe thấy, “Cậu nói gì?”
Trần Dạng thản nhiên nói: “Không có gì.”
Nhạc Nha “A” một tiếng.
Trong tay còn một ly, cô nhìn nhìn, thấy anh không có ý cầm lấy, liền nói: “Tôi cầm giúp cậu, khi nào cậu muốn tôi sẽ đưa.”
Trần Dạng không đáp lại.
Nữ sinh ở bàn bên vẫn còn đang bàn luận: “…Mua cả trà sữa tình nhân, nếu nói là không có gì tớ cũng không tin.”
Một nữ sinh khác trả lời: “Thật không ngờ, lớp mười hai mới khai giảng được hơn một tháng mà đóa hoa Trần Dạng cao ngạo lạnh lùng đã bị một đàn em lớp dưới hái đi rồi…”
Nhạc Nha nghe thấy thật muốn quay lại phản bác, cô không phải là đàn em lớp dưới.
Chẳng lẽ cô nhỏ con vậy sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là, hai ly trà sữa này đều là của Trần Dạng đó.
Nhạc Nha tức giận vuốt vuốt vành tai, đi theo sau Trần dạng, có hơi ủ rũ khi ra khỏi quán trà sữa.
Trời đã tối, bên ngoài lạnh hơn so với trong quán.
Tránh xa mấy ánh mắt soi mói của các nữ sinh trong quán, Nhạc Nha cảm thấy dễ chịu hơn không ít, bên tai cũng không phải nghe những lời bàn tán nữa.
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Giờ về trường hả?”
Trần Dạng ừ, đột nhiên nhớ đến gì đó, hứng thú hỏi: “Cậu sợ tôi lắm à?”
Đột ngột bị hỏi như vậy, Nhạc Nha ngạc nhiên, ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình, lại cúi đầu xuống, nhìn chăm chú ly trà sữa trên tay.
Do dự một chút, cô mới nhỏ giọng nói: “Ai bảo cậu… Ai bảo cậu biến thái như vậy…”
Nghe thấy câu đánh giá biến thái này, Trần Dạng cau mày.
“Biến thái?”
“Không phải… Chỉ là vô cùng…” Nhạc Nha nhíu mày, cả buổi mới nghĩ ra từ để hình dung, “Xấu xa.”
Trần Dạng nhịn không được bật ra một tràn cười lớn.
Có lẽ trước đó là do cô sợ bị anh bắt nạt.
Nhạc Nha cảm thấy anh nhận được đánh giá này mà còn có thể cười ra tiếng thật sự hơi kỳ quái, chắc trước đó cũng hay nghe người khác nói như vậy lắm.
Tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy hơi đồng tình một chút.
Nhưng ý nghĩ này lại lập tức bị thay thế, vì lúc trước anh thật sự xấu xa nhiều lắm, hết lần này đến lần khác, khiến người khác muốn tức lộn ruột.
Trong không khí có mùi thơm thoáng qua.
Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, liếm liếm môi.
Trần Dạng vui vẻ, hỏi: “Cậu chưa ăn tối à?”
Nhạc Nha a một tiếng, lắc đầu nói: “Chưa ăn, nhưng tối về nhà ăn sau cũng được, cậu có muốn đi ăn trước không?”
Mắt cô lóe sáng, có thể thấy rõ mong muốn đuổi anh đi của cô.
Trần Dạng cười xấu xa, “Tôi cũng không ăn.”
Bả vai Nhạc Nha hạ xuống, chiếc mũi thanh tú nhăn lại, hơi thất vọng với câu trả lời này, nhưng vẫn giữ vững tinh thần.
Đi qua bên đường, hai người đúng lúc dừng lại trước một hiệu sách, có vài học sinh đi ngang qua.
Nhạc Nha quay sang, “Hay cậu về trước đi, tôi muốn vào xem sách một chút.”
Trần Dạng nói: “Tôi cũng đi.”
Nhạc Nha muốn hỏi anh đi làm gì, nghĩ lại vẫn không nên hỏi thì hơn, cô quay đầu bước đi.
Hiệu sách đối diện với quán trà sữa.
Hiện tại đang là buổi tối, mấy năm rồi cũng không có nhiều người ghé qua, sách tư liệu cũng có đủ, Nhạc Nha muốn mua vài cuốn làm văn hay, để về nhà còn luyện viết văn.
Cô rất thích xem loại sách này, trong nhà có tủ sách đều để cất mấy cuốn văn xuôi nổi tiếng trong và ngoài nước.
Bên trong mở đèn màu trắng sáng yên tĩnh.
Trong hiệu sách đang mở, nhịp điệu chậm rãi. Lầu một trưng bày đủ loại văn phòng phẩm, lầu hai là sách tư liệu với tiểu thuyết.
Nhạc Nha hỏi thăm nhân viên trong hiệu sách, rồi đi thẳng lên lầu hai.
Cô mới chuyển qua cơ sở mới không lâu, cũng chẳng biết đâu là đâu, nhìn tên sách trên kệ một hồi mới xác định được.
Sách ở đây với cơ sở chính hơi khác nhau.
Nhạc Nha chọn chọn lựa lựa, không biết mua sách gì mới tốt.
Trần Dạng dựa vào giá sách, nhìn cô xem này lựa kia, sờ mó đủ kiểu, hỏi: “Cậu nhìn lâu vậy mà không mở sách ra xem à?”
Giọng điệu của anh trầm bổng, ánh mắt đảo qua quyển sách trong tay cô.
Nhạc Nha hừ hừ, nhỏ giọng nói: “Không cần cậu quan tâm.”
Trần Dạng nói: “Tôi lo cậu không mua được cuốn nào hay thôi.”
Nhạc Nha tức hổn hển, tiện tay rút một cuốn trên kệ xuống, không thèm nhìn tựa sách, cứ thế nhét vào ngực anh, “Cậu nên đọc nhiều sách hơn đi.”
Trần Dạng đưa tay tiếp sách.
Anh đưa cuốn sách mỏng lên trước mặt, nhìn mấy dòng chữ trên bìa sách, đuôi lông mày khẽ động.
Lại quay sang nhìn bộ dạng không biết gì của Nhạc Nha.
Anh cong cong khóe môi, đột nhiên cúi người hỏi: “Thì ra là cậu muốn hôn tôi à?”
Nhạc Nha đỏ mặt, thốt lên: “Thần kinh.”
Bên trong hiệu sách không được ồn ào, cô cố đè giọng xuống, hơi thở gấp, nghe qua còn tưởng cô đang vụng trộm làm gì đó.
Nghe vậy, từ cổ họng của Trần Dạng phát ra tiếng cười khẽ, sau đó đưa sách đến trước mặt cô, mặt vô tội nói: “Là cậu đưa tôi mà.”
Anh cũng bắt chước theo âm thanh vụng trộm của cô.
Nhìn thấy tựa sách, Nhạc Nha càng tức giận hơn.
Trong tất cả những quyển sách ở đây, không ngờ quyển cô tiện tay rút ra lại có tựa đề như vậy, còn là câu hỏi nữa.
…
Cô chủ quán tên Lương Thần, đã mở quán này được năm năm, nên quen biết rất nhiều học sinh trường Nhất Trung, Trần Dạng cũng không ngoại lệ.
Cô ấy kịch liệt đề cử trà sữa trong quán của mình, “Hai ly trà sữa này là dành cho các đôi tình nhân, nhưng màu sắc và vị đều không giống nhau, hai em muốn thử không?”
Nhạc Nha vội vàng khoát tay, “Em không uống, chỉ cần làm cho cậu ấy là được rồi ạ.”
Trần Dạng chưa kịp nói gì, cô đã chọn hai ly trà sữa trên poster, sau đó nói: “Lấy em hai ly này, cho cậu ta ạ.”
Cô chủ quán thoáng sửng sốt, “Được rồi.”
Trần Dạng hỏi: “Cậu cho tôi uống hai ly?”
Nhạc Nha nói: “Cậu cũng có thể chia cho người khác uống.”
Trần Dạng bị cô chọc cười, “Cậu hào phóng ghê nhỉ.”
Nhạc Nha trừng mắt, không hiểu ý trào phúng trong lời nói của anh, thanh âm êm dịu nói: “Tôi có tiền, cậu đừng có lo.”
Vì ly thứ hai được giảm giá năm mươi phần trăm nên cô không thể lãng phí được, hơn nữa nếu không uống hết hai ly thì có thể phân chia bớt cho bạn học trong lớp.
Cô có đủ tiền để mua hai ly trà sữa này.
Lương Thần nhịn không được bật cười thành tiếng.
Nhạc Nha ngước mắt nhìn cô ấy, tai ửng hồng.
Trong quán dán rất nhiều giấy ghi chú nhỏ, đều là do những người từng ghé quán dán lên, có thể tùy ý viết gì cũng được, cả bức tường đều được dán kín.
Mấy quán trà sữa ở cơ sở chính Nhất Trung không có mấy thứ này.
Trên tường dán nhiều giấy ghi chú có màu giống nhau, được xếp thành hình trái tim, đều do một cặp đôi viết.
Tờ đầu tiên được dán lên là vào năm ngoái.
Nhạc Nha ghé sát nhìn, ở trên đó đều viết những lời yêu thương khiến cô hơi giật mình, sao mới cấp ba mà lại nói mấy lời yêu đương nhiều thế này.
Không sợ bị giáo viên phát hiện sao?
Nhưng khi nghĩ lại chuyện này, cô mới nhớ lớp bên cạnh cũng có cặp đôi đang quen nhau công khai, đột nhiên Nhạc Nha hơi hâm mộ cuộc sống tự do của họ.
Nếu là cô, cô sẽ không dám làm vậy.
Một là do cô không dám, hai là nếu bị phát hiện thì ba cô sẽ biết mọi chuyện, cô lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba mình.
Nhạc Nha thở dài.
*
Thấy Nhạc Nha nhìn chăm chú mấy tờ giấy ghi chú, Lương Thần vừa làm trà sữa, vừa hỏi: “Mặt cậu bị thương à?”
Trần Dạng chạm vào miếng băng cá nhân, ừ một tiếng.
Lương Thần nói: “Mấy ngày nay không thấy cậu tới nên tôi cũng chẳng hay biết gì, nhưng băng cá nhân này của cậu đáng yêu thật đó, tôi nhìn có chút không quen lắm.”
Cô ấy bình thường hay dùng loại màu vàng đất truyền thống, chưa từng thấy qua mấy loại có hình phim hoạt hình thế này, nhưng cũng đẹp lắm.
Trần Dạng nhướng mày, “Của người khác đưa.”
Nghe vậy, Lương Thần thoáng kinh ngạc, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy cười cười, hất cằm về phía trước chép miệng, “Cậu kiếm đâu ra em gái loli đó vậy?”
Trần Dạng dựa người vào quầy, “Có vấn đề?”
Lương Thần nói: “Tất nhiên là không vấn đề gì, chỉ là cô bé rất đáng yêu, hơn nữa còn giống một phú bà nhỏ, không phải cậu được người ta bao nuôi chứ?”
Câu nói có tiền lúc nãy xém nữa khiến cô ấy chết cười.
Học sinh thời nay đều nói chuyện như vậy sao?
Trần Dạng dõi theo bóng lưng cách đó vài bước, mày nhíu lại, nói: “Cô ấy đúng là phú bà nhỏ.”
Từ nhỏ đã được cưng chiều, là công chúa nhỏ được cả Nhạc gia nâng niu trong lòng bàn tay, không phải lo lắng đến bất cứ chuyện gì, cũng không hề biết thế giới này có bao nhiêu khó khăn.
Có thể nói là vô cùng ngây thơ.
Nhưng loại ngây thơ này, lại khiến người khác có dục vọng phá tan tất cả.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nửa bên mặt của Trần Dạng ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp bóng mờ, anh mở rộng hai tay, lại từ từ khép lại, suy nghĩ trong ánh mắt không rõ.
Lương Thần ơ một tiếng, đặt ly trà sữa thứ nhất lên quầy, nói: “Nhìn bộ dạng cậu như vậy, chẳng lẽ động lòng thật rồi hả?”
Trần Dạng không trả lời.
Lương Thần nói tiếp: “Năm nay học mười hai, đang là thời điểm mấu chốt rồi, cậu cũng đừng có đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là cơ hội duy nhất của cậu đó.”
Trần Dạng lười biếng ừ.
Nghe thấy câu trả lời qua loa của anh, Lương Thần liếc anh một cái, cúi đầu tập trung làm trà sữa.
Đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, đã thấy nam sinh cao lớn đứng sau lưng cô gái nhỏ, không nói một lời nào, quan sát cô xem xét mấy tờ ghi chú.
Lương Thần cảm thấy thật tốt.
Lần đầu tiên cô ấy gặp Trần Dạng hoàn toàn là ngẫu nhiên, vì bình thường Trần Dạng cũng không hay uống trà sữa, có ghé thì một tháng cũng chỉ hai, ba lần, hay đi cùng nhóm bạn của mình.
Cô ấy có thể nhớ rõ anh hoàn toàn là nhờ khuôn mặt đó.
Quen biết chính thức anh là vào một đêm tối, hôm đó cô ấy đóng cửa trễ, nhìn thấy Trần Dạng bị thương, còn chảy cả máu, ngồi hút thuốc bên đường cái cách đó không xa.
Cô ấy cho anh mượn băng gạc và cồn iod, cũng định giúp anh, nhưng đối phương từ chối, không hề nói câu nào, tự mình xử lý vết thương.
Lương Thần chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, còn anh thì một tiếng hừ cũng không có.
Khi đó nếu vết thương lớn hơn một chút thì có thể sẽ để lại sẹo, cô ấy không biết vì sao lần nào gặp anh cũng đều bị thương trên mặt.
Lương Thần không biết Trần Dạng gặp chuyện gì, chẳng qua là khi đó anh cũng chỉ là một học sinh cấp hai, vẫn còn là một đứa con nít, cô ấy lớn tuổi hơn một chút, nên cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng Trần Dạng lại không cảm thấy gì.
Y như bộ dạng lạnh nhạt thường ngày.
Từ đó về sau, số lần Trần Dạng đến quán của cô nhiều hơn, mỗi lần anh xuất hiện, nữ sinh cũng sẽ đến đông hơn, việc kinh doanh của cô ấy cũng tốt hơn một chút.
Lương Thần cũng chẳng muốn đòi hỏi gì thêm.
Sự cân bằng này vẫn được duy trì đến ngày hôm nay.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thấy anh dẫn nữ sinh tới, vẻ ngoài của đối phương so với anh cứ như hai thế giới tách biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Nữ sinh như Nhạc Nha, mềm mại nho nhỏ, khiến Lương Thần như muốn sinh ra ý bảo hộ cho cô, hơn nữa còn có thể thấy rõ gia cảnh của đối phương không tệ chút nào.
Huống chi là Trần Dạng.
So sánh về những mặt khác, cô ấy hi vọng sẽ có ai đó có thể kéo Trần Dạng khỏi lớp bùn lầy tăm tối kia, kéo anh khỏi những thứ đau khổ lúc trước.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chính là cứu rỗi.
*
Thời gian trôi qua, người trong tiệm ngày càng đông.
Nhạc Nha nhìn hồi lâu, quay người chuẩn bị xem thử trà sữa đã làm xong chưa, vì xoay hơi nhanh nên không kịp thắng lại liền đối mặt với Trần Dạng.
Cô bị anh dọa sợ, lui về sau đụng vào cạnh bàn, có chút bất mãn, lầm bầm trong họng: “Sao tự nhiên cậu lại đứng ở đây?”
“Chỗ này cũng không phải do cậu mua.” Trần Dạng không thèm đếm xỉa tới, áo khoác đồng phục xộc xệch trên bả vai, ra vẻ như một tên vô lại, ánh mắt di chuyển từ cô đến trên tường, hỏi: “Cậu muốn viết?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không viết.”
Khóe môi Trần Dạng hơi nhếch lên, “Tôi sẽ không nhìn đâu.”
Vừa nói xong anh liền quay người lại, đưa lưng về phía Nhạc Nha, tấm lưng thẳng tắp như ngọn núi cao, nhìn từ phía sau thật sự rất giống một học sinh giỏi.
Nhạc Nha cảm nhận rõ độ mê hoặc về ngoại hình của anh.
Kỳ thật trong thâm tâm của cô cảm thấy rạo rực vô ngần, bởi vì chuyện gia đình nên cô rất khi đến mấy nơi như vậy, sau này quen Tạ Khinh Ngữ mới đến vài lần.
Nhạc Nha nhìn anh vài giây, rút ra một tờ ghi chú, suy nghĩ một lát rồi viết xuống mấy chữ, sau đó lại nhìn Trần Dạng, xác định anh không nhìn lén, mới lấy người che lại, dán vào một chỗ dày đặc giấy.
Sau đó Nhạc Nha thỏa mãn nhìn thử, nếu không phải do cô ghi, cô sẽ không nhận ra được tờ nào là do cô viết.
Cô cong cong mắt, tâm tình tốt hơn không ít, lại ngẩng đầu nhìn Trần Dạng, nhắc: “Tôi xong rồi.”
Thanh âm mềm mại nghe rất êm tai.
Trần Dạng đút tay vào túi, Nhạc Nha đứng trước mặt anh, dáng người nho nhỏ, rõ ràng là mặc cùng đồng phục, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều.
Anh tùy ý liếc qua bức tường.
Nhạc Nha không khỏi khẩn trương.
Nhưng Trần Dạng nhanh chóng dời ánh mắt, cũng không hỏi cô viết gì, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Đã lâu vậy rồi, trà sữa chắc đã được làm xong.
Nhạc Nha đi đến bên quầy, hỏi: “Xong chưa ạ?”
Nghe vậy, Lương Thần nhìn Trần Dạng ở phía sau, gật đầu nói: “Xong rồi, chị cũng chia sẵn hai bao cho tụi em luôn nè.”
Cô ấy để hai ly trà sữa lên quầy.
Nhạc Nha đang muốn lấy tiền ra trả, liền thấy Lương Thần ngăn lại.
Lương Thần không thay đổi sắc mặt nói: “Hôm nay quán có chương trình, vì hai em là khách hàng thứ 999, nên phần của hai em sẽ được miễn phí.”
Nhạc Nha thoáng kinh ngạc, hỏi nhỏ: “Trường Nhất Trung có đến 999 người đến uống trà sữa lận sao?”
Lương Thần: “…”
Trần Dạng đứng sau lưng cười khẽ một tiếng.
Lương Thần hơi xấu hổ, nghĩ nghĩ, nói: “Đương nhiên là không phải trong hôm nay rồi, cái này là tổng số của một tuần lận.”
Nhạc Nha gật đầu, “Em cảm ơn ạ.”
Lương Thần thật không nghĩ tới câu hỏi bất chợt này, không phải những người khác đều sẽ vui vẻ lấy trà sữa rồi đi sao? Còn cô bé này lại quan tâm thật giả, sớm biết vậy cô ấy đã nói là 99 người rồi, tránh khỏi phải khoa trương lên.
Rời khỏi quầy, Nhạc Nha đưa hai ly trà sữa qua.
“Nè, cho cậu.”
Cô đứng thẳng cũng chỉ đến bả vai của Trần Dạng, cho nên lúc nói chuyện phải ngửa đầu lên.
Chờ cả buổi cũng không thấy anh đưa tay ra cầm, cánh tay cô có chút mỏi, từ từ thu lại rồi giơ ra lần nữa, “Cậu uống hay không đây?”
Lúc này Trần Dạng mới cầm lấy một ly.
Bởi vì ly lớn, hơi nặng, nên động tác vừa rồi của Nhạc Nha đều được anh thu vào mắt, thấp giọng nói một câu: “Yếu vậy à.”
Trong quán đang mở nhạc, Nhạc Nha không nghe thấy, “Cậu nói gì?”
Trần Dạng thản nhiên nói: “Không có gì.”
Nhạc Nha “A” một tiếng.
Trong tay còn một ly, cô nhìn nhìn, thấy anh không có ý cầm lấy, liền nói: “Tôi cầm giúp cậu, khi nào cậu muốn tôi sẽ đưa.”
Trần Dạng không đáp lại.
Nữ sinh ở bàn bên vẫn còn đang bàn luận: “…Mua cả trà sữa tình nhân, nếu nói là không có gì tớ cũng không tin.”
Một nữ sinh khác trả lời: “Thật không ngờ, lớp mười hai mới khai giảng được hơn một tháng mà đóa hoa Trần Dạng cao ngạo lạnh lùng đã bị một đàn em lớp dưới hái đi rồi…”
Nhạc Nha nghe thấy thật muốn quay lại phản bác, cô không phải là đàn em lớp dưới.
Chẳng lẽ cô nhỏ con vậy sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là, hai ly trà sữa này đều là của Trần Dạng đó.
Nhạc Nha tức giận vuốt vuốt vành tai, đi theo sau Trần dạng, có hơi ủ rũ khi ra khỏi quán trà sữa.
Trời đã tối, bên ngoài lạnh hơn so với trong quán.
Tránh xa mấy ánh mắt soi mói của các nữ sinh trong quán, Nhạc Nha cảm thấy dễ chịu hơn không ít, bên tai cũng không phải nghe những lời bàn tán nữa.
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Giờ về trường hả?”
Trần Dạng ừ, đột nhiên nhớ đến gì đó, hứng thú hỏi: “Cậu sợ tôi lắm à?”
Đột ngột bị hỏi như vậy, Nhạc Nha ngạc nhiên, ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình, lại cúi đầu xuống, nhìn chăm chú ly trà sữa trên tay.
Do dự một chút, cô mới nhỏ giọng nói: “Ai bảo cậu… Ai bảo cậu biến thái như vậy…”
Nghe thấy câu đánh giá biến thái này, Trần Dạng cau mày.
“Biến thái?”
“Không phải… Chỉ là vô cùng…” Nhạc Nha nhíu mày, cả buổi mới nghĩ ra từ để hình dung, “Xấu xa.”
Trần Dạng nhịn không được bật ra một tràn cười lớn.
Có lẽ trước đó là do cô sợ bị anh bắt nạt.
Nhạc Nha cảm thấy anh nhận được đánh giá này mà còn có thể cười ra tiếng thật sự hơi kỳ quái, chắc trước đó cũng hay nghe người khác nói như vậy lắm.
Tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy hơi đồng tình một chút.
Nhưng ý nghĩ này lại lập tức bị thay thế, vì lúc trước anh thật sự xấu xa nhiều lắm, hết lần này đến lần khác, khiến người khác muốn tức lộn ruột.
Trong không khí có mùi thơm thoáng qua.
Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, liếm liếm môi.
Trần Dạng vui vẻ, hỏi: “Cậu chưa ăn tối à?”
Nhạc Nha a một tiếng, lắc đầu nói: “Chưa ăn, nhưng tối về nhà ăn sau cũng được, cậu có muốn đi ăn trước không?”
Mắt cô lóe sáng, có thể thấy rõ mong muốn đuổi anh đi của cô.
Trần Dạng cười xấu xa, “Tôi cũng không ăn.”
Bả vai Nhạc Nha hạ xuống, chiếc mũi thanh tú nhăn lại, hơi thất vọng với câu trả lời này, nhưng vẫn giữ vững tinh thần.
Đi qua bên đường, hai người đúng lúc dừng lại trước một hiệu sách, có vài học sinh đi ngang qua.
Nhạc Nha quay sang, “Hay cậu về trước đi, tôi muốn vào xem sách một chút.”
Trần Dạng nói: “Tôi cũng đi.”
Nhạc Nha muốn hỏi anh đi làm gì, nghĩ lại vẫn không nên hỏi thì hơn, cô quay đầu bước đi.
Hiệu sách đối diện với quán trà sữa.
Hiện tại đang là buổi tối, mấy năm rồi cũng không có nhiều người ghé qua, sách tư liệu cũng có đủ, Nhạc Nha muốn mua vài cuốn làm văn hay, để về nhà còn luyện viết văn.
Cô rất thích xem loại sách này, trong nhà có tủ sách đều để cất mấy cuốn văn xuôi nổi tiếng trong và ngoài nước.
Bên trong mở đèn màu trắng sáng yên tĩnh.
Trong hiệu sách đang mở
Nhạc Nha hỏi thăm nhân viên trong hiệu sách, rồi đi thẳng lên lầu hai.
Cô mới chuyển qua cơ sở mới không lâu, cũng chẳng biết đâu là đâu, nhìn tên sách trên kệ một hồi mới xác định được.
Sách ở đây với cơ sở chính hơi khác nhau.
Nhạc Nha chọn chọn lựa lựa, không biết mua sách gì mới tốt.
Trần Dạng dựa vào giá sách, nhìn cô xem này lựa kia, sờ mó đủ kiểu, hỏi: “Cậu nhìn lâu vậy mà không mở sách ra xem à?”
Giọng điệu của anh trầm bổng, ánh mắt đảo qua quyển sách trong tay cô.
Nhạc Nha hừ hừ, nhỏ giọng nói: “Không cần cậu quan tâm.”
Trần Dạng nói: “Tôi lo cậu không mua được cuốn nào hay thôi.”
Nhạc Nha tức hổn hển, tiện tay rút một cuốn trên kệ xuống, không thèm nhìn tựa sách, cứ thế nhét vào ngực anh, “Cậu nên đọc nhiều sách hơn đi.”
Trần Dạng đưa tay tiếp sách.
Anh đưa cuốn sách mỏng lên trước mặt, nhìn mấy dòng chữ trên bìa sách, đuôi lông mày khẽ động.
Lại quay sang nhìn bộ dạng không biết gì của Nhạc Nha.
Anh cong cong khóe môi, đột nhiên cúi người hỏi: “Thì ra là cậu muốn hôn tôi à?”
Nhạc Nha đỏ mặt, thốt lên: “Thần kinh.”
Bên trong hiệu sách không được ồn ào, cô cố đè giọng xuống, hơi thở gấp, nghe qua còn tưởng cô đang vụng trộm làm gì đó.
Nghe vậy, từ cổ họng của Trần Dạng phát ra tiếng cười khẽ, sau đó đưa sách đến trước mặt cô, mặt vô tội nói: “Là cậu đưa tôi mà.”
Anh cũng bắt chước theo âm thanh vụng trộm của cô.
Nhìn thấy tựa sách, Nhạc Nha càng tức giận hơn.
Trong tất cả những quyển sách ở đây, không ngờ quyển cô tiện tay rút ra lại có tựa đề như vậy, còn là câu hỏi nữa.
…
/91
|