Con đường về nhà của ba người khác nhau, Nhật Vy và Lý Uyển lần lượt rời khỏi, ra tàu điện ngầm, còn Ôn Nhiên đi đến bên đường, chuẩn bị bắt taxi về nhà. Cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng lại trước mặt Ôn Nhiên, nhưng một cặp vợ chồng trẻ bất ngờ xuất hiện và lên xe. Ôn Nhiên đành lấy điện thoại di động ra và định sử dụng app để gọi taxi. Bởi vì hôm nay là cuối tuần, bây giờ cũng là giờ cao điểm, trên trang chủ của app đó vẫn còn 67 người xếp hàng phía trước, và ước tính sẽ mất 15 đến 20 phút thì mới có xe để về nhà. Ôn Nhiên ngồi trên một dãy ghế bên đường và chờ đợi, nhân tiện chọn vài tấm hình mà hôm nay chụp được ở Bảo tàng đăng lên trang cá nhân của mình. Ngay sau khi cô ấy đăng nó, Di Tâm đã vào like những tấm hình đó, ngay sau đó là bong bóng chat quen thuộc nổi lên màn hình của Ôn Nhiên.
Tâm Di: “Cậu chụp những tấm hình ở đâu mà đẹp zị?”
Ôn Nhiên: “À, ở bảo tàng của thành phố ý mà”. Ôn Nhiên tính toán chênh lệch múi giờ, phía Tâm Di hẳn là hơn bốn giờ sáng.
Ôn Nhiên: “Giờ này cậu vẫn chưa ngủ à, đang làm gì thế?”
Tâm Di: “Đang trên đường trở về Trung Quốc để gặp cậu đây, nhớ cậu chết đi được á. Moa moaaaaa”.
Ôn Nhiên sau đó nhớ ra rằng Tâm Di dường như đã đề cập đến nơi cô đang đi công tác vào tuần trước nhưng cô không thể nhớ đó là quốc gia nào.
Ôn Nhiên: “Dạo này thầy thế nào rồi?”
Tâm Di:” Không biết nữa, công việc bận rộn quá vẫn chưa có thời gian đi thăm thầy”.
Ôn Nhiên: “Tớ muốn tìm một ngày cuối tuần để trở về thăm thầy”.
Tâm Di: “Cậu mới ở bên đó được 2 tháng đã muốn trở về rồi ư?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên cầm điện thoại, và trong đầu tràn ngập về những ngày tháng thăng trầm trải qua trong một tuần vừa qua.
Ôn Nhiên: “Chỉ là có chút nhớ mọi người mà thôi”.
Lần này, Tâm Di không trả lời ngay lập tức. Một lúc sau, Tâm Di mới gửi tin nhắn: “Có phải cậu bị bắt nạt đúng không?”
Ôn Nhiên cười trừ, cô cảm thấy mình không thể nói là mình bị bắt nạt, mà là cô cảm thấy không vui. Ôn Nhiên trả lời rất nhanh: “Không, chỉ là nhớ mọi người thôi”. Sợ Tâm Di sẽ hỏi thêm, Ôn Nhiên chuyển chủ đề: “Cậu có biết vừa rồi tôi đang ăn tối với ai không?”
Tâm Di: “Là ai mà có phước lớn như vậy?”
Tâm Di là một người không kiên nhẫn, cô trực tiếp gửi tin nhắn thoại, giọng điệu hưng phấn, “Cậu đang hẹn hò với “người ấy” à?”
Hẹn? Ôn Nhiên trợn tròn mắt, cô ấn và giữ nút nói chuyện: “Chỉ là tình cờ gặp mặt và được mời cơm thôi, cũng không phải hẹn hò”
Ôn Nhiên nhớ tới vừa rồi trên bàn ăn, Nhan Vọng Thư nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô gõ: “Tâm Di, hôm nay tôi gặp anh ấy với hai đồng nghiệp, sau đó anh ấy mời chúng tôi ăn tối, và có cả cháu gái của anh ấy nữa, có phải hơi lạ không?” Nghĩ đến đây, Ôn Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Tâm Di “Có gì đâu mà lạ chứ, đừng nghĩ nhiều nữa”. Tâm Di cư xử tự nhiên và điềm tĩnh, Tâm Di lại nói: “Không phải là bình thường khi dùng bữa sao? Tâm Di: “Nếu anh trai tôi gặp cấp dưới, anh ấy cũng sẽ giúp thanh toán hóa đơn như thế này.”
Tâm Di nói đúng. Tâm Di: “anh trai tớ đã liên lạc với cậu chưa?
Ôn Nhiên đã gọi điện vào tuần trước.
Tâm Di: “Không phải anh ấy đã trở về Trung Quốc trong hai ngày qua sao?
Về?
Anh trai đã trở về Trung Quốc??? > Ôn Nhiên không biết gì về việc Trạch Thành Kính trở về Trung Quốc. Ôn Nhiên: “không liên lạc với tôi, tôi không biết.”
Tâm Di: “Chắc lịch trình của anh ấy rất bận rộn nên không có thời gian liên lạc”
Ôn Nhiên: “Ừm, chắc à vậy”
Tám giờ tối, cái nóng dần dần biến mất, bên ngoài trung tâm thương mại có nhiều người hơn ban ngày. Bầu trời giống như một tấm rèm cửa màu đen, được vẽ bằng một vài chấm ánh sao và trăng lưỡi liềm vừa mờ ảo vừa huyền bí. Ôn Nhiên ngồi trên chiếc ghê đá ven đường ngắm bầu trời đêm, chiếc váy màu xanh nước che kín ngón chân. Cô yếu ớt dựa vào bên phải, khuỷu tay phải đặt trên tay vịn sắt rèn, xương vai nhỏ và cân đối, xương quai xanh lõm sâu và đẹp. Cô ấy dường như đang rất hạnh phúc, và đôi mắt cô ấy cười như lưỡi liềm.
Xe của Nhan Vọng Thư đậu bên đường, lông mày nhíu lại, vừa châm điếu thuốc thứ hai. Nhan Vọng Thư ngẩng đầu lên, thì xa xa thấy bóng dáng quen thuộc. Khi anh nhìn qua lần nữa, có một cậu bé ngồi bên cạnh Ôn Nhiên.
Cậu bé cầm điện thoại di động nhìn Ôn Nhiên với ánh mắt ngại ngùng, đỏ mặt, vẫn không có dũng khí nói chuyện. Hình ảnh màu xanh lá cây, cả hai trông khá hợp nhau. Nhan Vọng Thư dập tắt tàn thuốc rồi đạp ga. Cửa sổ hạ xuống một nửa, chỉ lộ ra một đôi lông mày sâu thẳm, “Ôn Nhiên.” “
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, vô thức nắm chặt điện thoại di động trong tay. Cô bình tĩnh đứng dậy, đi tới, hơi cúi người xuống, “Nhan tổng.” “
Nhan Vọng Thư liếc qua, “Lên xe đi, tôi tôi đưa cô về.” “
Ôn Nhiên sững sờ một lát, lộ ra nụ cười ân cần hết mức có thể, “Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn phiền đến anh “
Khóe miệng Nhan Vọng Thư giật giật: “Ghé qua”
Không đợi Ôn Nhiên lên tiếng lần nữa, cửa sổ đã mở lên, chỉ để lại hai chữ: “Lên xe.” “
Ôn Nhiên””
Xe của Nhan Vọng Thư có mùi tuyết tùng thoang thoảng. Xe chầm chậm đi qua một con phố cổ, bên ngoài cửa kính có một ông lão đang dắt 1 con chó coggi đi dạo, cũng có những đàm thanh niên trai gái đàn tán tỉnh nhau.
Ôn Nhiên liếc nhìn điều hòa và vô thức khoanh tay lại.
Anh không nói gì, và ấn ngón tay hai lần để đặt nhiệt độ từ 25 độ C thành 27 độ C.
Ôn Nhiên trịnh trọng nói: “Cảm ơn.” “
Xe chạy trên đường với vận tốc ổn định, Nhan Vọng Thư liếc sang bên cạnh Ôn Nhiên, thấy cô vén tóc trên má ra sau tai, anh mỉm cười: “Em định rời khỏi ‘Carly’ sao?”
Tâm Di: “Cậu chụp những tấm hình ở đâu mà đẹp zị?”
Ôn Nhiên: “À, ở bảo tàng của thành phố ý mà”. Ôn Nhiên tính toán chênh lệch múi giờ, phía Tâm Di hẳn là hơn bốn giờ sáng.
Ôn Nhiên: “Giờ này cậu vẫn chưa ngủ à, đang làm gì thế?”
Tâm Di: “Đang trên đường trở về Trung Quốc để gặp cậu đây, nhớ cậu chết đi được á. Moa moaaaaa”.
Ôn Nhiên sau đó nhớ ra rằng Tâm Di dường như đã đề cập đến nơi cô đang đi công tác vào tuần trước nhưng cô không thể nhớ đó là quốc gia nào.
Ôn Nhiên: “Dạo này thầy thế nào rồi?”
Tâm Di:” Không biết nữa, công việc bận rộn quá vẫn chưa có thời gian đi thăm thầy”.
Ôn Nhiên: “Tớ muốn tìm một ngày cuối tuần để trở về thăm thầy”.
Tâm Di: “Cậu mới ở bên đó được 2 tháng đã muốn trở về rồi ư?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên cầm điện thoại, và trong đầu tràn ngập về những ngày tháng thăng trầm trải qua trong một tuần vừa qua.
Ôn Nhiên: “Chỉ là có chút nhớ mọi người mà thôi”.
Lần này, Tâm Di không trả lời ngay lập tức. Một lúc sau, Tâm Di mới gửi tin nhắn: “Có phải cậu bị bắt nạt đúng không?”
Ôn Nhiên cười trừ, cô cảm thấy mình không thể nói là mình bị bắt nạt, mà là cô cảm thấy không vui. Ôn Nhiên trả lời rất nhanh: “Không, chỉ là nhớ mọi người thôi”. Sợ Tâm Di sẽ hỏi thêm, Ôn Nhiên chuyển chủ đề: “Cậu có biết vừa rồi tôi đang ăn tối với ai không?”
Tâm Di: “Là ai mà có phước lớn như vậy?”
Tâm Di là một người không kiên nhẫn, cô trực tiếp gửi tin nhắn thoại, giọng điệu hưng phấn, “Cậu đang hẹn hò với “người ấy” à?”
Hẹn? Ôn Nhiên trợn tròn mắt, cô ấn và giữ nút nói chuyện: “Chỉ là tình cờ gặp mặt và được mời cơm thôi, cũng không phải hẹn hò”
Ôn Nhiên nhớ tới vừa rồi trên bàn ăn, Nhan Vọng Thư nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô gõ: “Tâm Di, hôm nay tôi gặp anh ấy với hai đồng nghiệp, sau đó anh ấy mời chúng tôi ăn tối, và có cả cháu gái của anh ấy nữa, có phải hơi lạ không?” Nghĩ đến đây, Ôn Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Tâm Di “Có gì đâu mà lạ chứ, đừng nghĩ nhiều nữa”. Tâm Di cư xử tự nhiên và điềm tĩnh, Tâm Di lại nói: “Không phải là bình thường khi dùng bữa sao? Tâm Di: “Nếu anh trai tôi gặp cấp dưới, anh ấy cũng sẽ giúp thanh toán hóa đơn như thế này.”
Tâm Di nói đúng. Tâm Di: “anh trai tớ đã liên lạc với cậu chưa?
Ôn Nhiên đã gọi điện vào tuần trước.
Tâm Di: “Không phải anh ấy đã trở về Trung Quốc trong hai ngày qua sao?
Về?
Anh trai đã trở về Trung Quốc??? > Ôn Nhiên không biết gì về việc Trạch Thành Kính trở về Trung Quốc. Ôn Nhiên: “không liên lạc với tôi, tôi không biết.”
Tâm Di: “Chắc lịch trình của anh ấy rất bận rộn nên không có thời gian liên lạc”
Ôn Nhiên: “Ừm, chắc à vậy”
Tám giờ tối, cái nóng dần dần biến mất, bên ngoài trung tâm thương mại có nhiều người hơn ban ngày. Bầu trời giống như một tấm rèm cửa màu đen, được vẽ bằng một vài chấm ánh sao và trăng lưỡi liềm vừa mờ ảo vừa huyền bí. Ôn Nhiên ngồi trên chiếc ghê đá ven đường ngắm bầu trời đêm, chiếc váy màu xanh nước che kín ngón chân. Cô yếu ớt dựa vào bên phải, khuỷu tay phải đặt trên tay vịn sắt rèn, xương vai nhỏ và cân đối, xương quai xanh lõm sâu và đẹp. Cô ấy dường như đang rất hạnh phúc, và đôi mắt cô ấy cười như lưỡi liềm.
Xe của Nhan Vọng Thư đậu bên đường, lông mày nhíu lại, vừa châm điếu thuốc thứ hai. Nhan Vọng Thư ngẩng đầu lên, thì xa xa thấy bóng dáng quen thuộc. Khi anh nhìn qua lần nữa, có một cậu bé ngồi bên cạnh Ôn Nhiên.
Cậu bé cầm điện thoại di động nhìn Ôn Nhiên với ánh mắt ngại ngùng, đỏ mặt, vẫn không có dũng khí nói chuyện. Hình ảnh màu xanh lá cây, cả hai trông khá hợp nhau. Nhan Vọng Thư dập tắt tàn thuốc rồi đạp ga. Cửa sổ hạ xuống một nửa, chỉ lộ ra một đôi lông mày sâu thẳm, “Ôn Nhiên.” “
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, vô thức nắm chặt điện thoại di động trong tay. Cô bình tĩnh đứng dậy, đi tới, hơi cúi người xuống, “Nhan tổng.” “
Nhan Vọng Thư liếc qua, “Lên xe đi, tôi tôi đưa cô về.” “
Ôn Nhiên sững sờ một lát, lộ ra nụ cười ân cần hết mức có thể, “Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn phiền đến anh “
Khóe miệng Nhan Vọng Thư giật giật: “Ghé qua”
Không đợi Ôn Nhiên lên tiếng lần nữa, cửa sổ đã mở lên, chỉ để lại hai chữ: “Lên xe.” “
Ôn Nhiên””
Xe của Nhan Vọng Thư có mùi tuyết tùng thoang thoảng. Xe chầm chậm đi qua một con phố cổ, bên ngoài cửa kính có một ông lão đang dắt 1 con chó coggi đi dạo, cũng có những đàm thanh niên trai gái đàn tán tỉnh nhau.
Ôn Nhiên liếc nhìn điều hòa và vô thức khoanh tay lại.
Anh không nói gì, và ấn ngón tay hai lần để đặt nhiệt độ từ 25 độ C thành 27 độ C.
Ôn Nhiên trịnh trọng nói: “Cảm ơn.” “
Xe chạy trên đường với vận tốc ổn định, Nhan Vọng Thư liếc sang bên cạnh Ôn Nhiên, thấy cô vén tóc trên má ra sau tai, anh mỉm cười: “Em định rời khỏi ‘Carly’ sao?”
/35
|