Trong nháy mắt, tiểu Diệp Tình đã tròn năm tuổi, có thể bắt đầu đọc chữ.
Đỗ Phi Phi rất vui mừng. Nếu không phải bọn họ ở trên “Thiên Sơn điểu phi tuyệt”, nàng thật muốn khua chiêng gõ trống để cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết được tin tức này. Có điều mặc dù như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà xuống dưới trấn tìm một số cô mai bà mối có quan hệ không tệ chia sẻ tin vui.
Năm năm qua đi, quan hệ của cha con Diệp Thần cũng bắt đầu hòa hoãn.
Giống như hiện tại.
“Mở chân ra.” Diệp Thần thản nhiên uống trà, xem sách, thế nhưng cây mây trong tay không chút lưu tình nào chỉ vào đôi chân bé nhỏ đang run.
Diệp Tình chu mỏ, nước mắt quanh tròng.
“Muốn ăn chay sao?” Diệp Thần cầm cây roi mây, mắt tuy không nhìn con trai, nhưng ý lạnh trong lời nói, không cần nói cũng biết.
Diệp Tình nhớ tới cuộc sống một tháng rau xanh và cơm trắng, cố gắng ép nước mắt trở lại. Từ lúc còn nhỏ, nó đã thấu hiểu, tuy rằng mẫu thân rất thương nó, đối xử với nó rất tốt, thế nhưng người làm chủ thật sự trong nhà, chính là gia hỏa lãnh khốc vô tình trước mắt này.
“Ta nghe thấy con đang mắng ta.” Diệp Thần dùng khóe mắt liếc Diệp Tình.
Diệp Tình kinh hãi, bi bô nói: “Làm sao người biết?”
Diệp Thần âm trầm nở nụ cười: “Thì ra là có thật.”
Diệp Tình sợ đến run rẩy, đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc: “Mẫu thân…”
Diệp Thần khẽ nhấp một ngụm trà, “Mẫu thân đang ở trên đường tuyên truyền công tích vĩ đại của con.”
Nước mắt Diệp Tình dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Thần đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy phía chân trời có một cột khói màu vàng bắn lên, hơi nhíu mày, duỗi tay ôm lấy Diệp Tình đang ngồi ở đất chờ bị trừng phạt, lao về phía khói vàng bay lên.
Đây là tín hiệu cầu cứu hắn đưa cho Phi Phi, lúc đó chỉ để phòng ngừa một chút, không ngờ lại có lúc dùng tới.
Cho dù cảnh giới võ học của hắn không có đột phá, thế nhưng nội công khinh công lại càng ngày càng tăng.
Hắn đến trên trấn, chỉ mất thời gian cháy một nén hương.
Đỗ Phi Phi bị một người đàn ông trung niên cản ở giữa đường, mặc cho nàng đánh thế nào, cũng không thể làm bị thương nam tử kia.
Diệp Tình ở một bên nhìn rất sốt sắng, kéo vạt áo Diệp Thần nói: “Phụ thân… giúp mẫu thân.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa mạnh và yếu.” Diệp Thần trầm giọng nói, “Ở trên đời này xưa nay đều là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Giống như hiện tại, con thấy mẫu thân gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể cầu cứu với ta, có biết là vì sao không?”
Diệp Tình nói: “Bởi mẫu thân là nương tử của người!”
…
Diệp Thần lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Diệp Tình thấy mẫu thân không có gì nguy hiểm, chậm rãi yên tâm, thấp giọng nói: “Bởi vì con không đủ mạnh.”
“Bắt ngồi trung bình tấn đã kêu khổ kêu mệt, như thế không thể trở thành cao thủ chân chính.”
Diệp Tình nắm lấy tay Diệp Thần, kiên định nói: “Phụ thân, nhất định con sẽ học võ công thật giỏi, để bảo vệ mẫu thân.”
Diệp Thần ném cho con trai một cái nhìn lạnh lùng, “Không cần nhớ điều này. Mẫu thân của con đã có ta bảo vệ.”
Hắn tách đoàn người ra đi lên phía trước.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy hắn, lập tức dừng tay, vui vẻ nói: “Người xem ai đến kìa?”
Trung niên nam tử vẫn không quay đầu nói: “Vừa nãy hắn đứng ở chỗ kia nhìn rất lâu, còn mượn cơ hội giáo dục đứa nhỏ một hồi.”
Diệp Thần thả Diệp Tình xuống.
Đỗ Phi Phi dắt tay bảo bối, kéo đến trước mặt nam tử nói: “Đây là sư phụ của phụ thân con, gọi là sư tổ.”
Diệp Tình cung kính cúi đầu: “Sư tổ”.
Đỗ Phi Phi nhìn trái phải hỏi, “Sư phụ ta đâu?”
Lục Xung Hàng bĩu môi hất cằm sang một bên, “Kia.”
Chỉ thấy một hán tử râu dài vừa rồi còn đứng mua kẹo hồ lô lúc này lại đang đi về phía bọn họ.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, Đỗ Phi Phi giải thích: “Sư phụ ta rất thích dịch dung.”
Hán tử đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Diệp Thần nói: “A ha, ngươi chính là kẻ lừa gạt đồ đệ của ta sao, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy. Ngươi thật là xui xẻo.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 kêu lên: “Sư phụ!”
Hán tử lại cúi đầu nhìn Diệp Tình, “A, may là đứa nhỏ lớn lên giống phụ thân, thật là đẹp mắt.”
…
Đỗ Phi Phi vô cùng phiền muộn: Tuy rằng nàng không phải xinh đẹp như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là thanh tú đáng yêu, cần gì nói trắng ra như thế?
Diệp Tình đột nhiên nói: “Có phải võ công của người và sư tổ lợi hại hơn phụ thân hay không?”
Hán tử nhìn Diệp Thần một chút, “Ta không phải, ta chỉ lợi hại hơn mẫu thân ngươi thôi. Có điều sư tổ ngươi thì có thể.”
Diệp Tình quay đầu nhìn Lục Xung Hàng nói: “Sư tổ, con muốn theo người học võ công.”
…
“Được.”
“Được!”
Diệp Thần cùng Lục Xung Hàng đồng thời đáp ứng.
Đỗ Phi Phi không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Diệp Thần sẽ tức giận.
Diệp Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập chờ mong của Diệp Tình, vui mừng nghĩ: Cuối cùng cũng đuổi được con khỉ nhỏ này đi rồi.
Lục Xung Hàng nhìn khóe miệng Diệp Thần cong lên ý cười, trên mặt nở nụ cười quái dị. Vài năm sau, Kiếm Thần một đời lại bại dưới tay con trai ruột của mình, không phải sẽ thành giai thoại giang hồ hay sao? Đương nhiên, phản ứng của Diệp Thần không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
…
Vài năm sau.
Lục Xung Hàng rốt cục không nhịn được nữa nổi giận ngay giữa sân: “Cùng là họ Diệp, tại sao tư chất của ngươi lại kém Diệp Thần nhiều như vậy?!”
Bên kia, có một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đi vào chào hỏi với Diệp Tình: “Tình Tình ngoan, đến ăn bánh trôi đi.”
Lục Xung Hàng nhìn Diệp Tình kéo thân thể tròn xoe hùng hục chạy đến chỗ nàng kia, càng thêm tức giận, “Ăn ăn ăn, trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn, còn chạy, còn chạy sao…”
Thiếu nữ dịu dàng nói: “Người tốt, đừng bắt nạt nó mà…”
Lục Xung Hàng phủi xuống một tầng da gà, “Từ sáng đến tối nàng chỉ biết dịch dung, có thấy phiền hay không? Lần này là dịch dung thành cái gì?!”
Thiếu nữ thẹn thùng nói: “Danh kỹ.”
…
Lục Xung Hàng hút lấy thanh kiếm Diệp Tình ném xuống đất, bắt đầu viết lên mặt đất.
“Ngó trước không thấy người xưa, nhìn về sau chưa thấy người mới tới, nghĩ trời đất mênh mông chơi vơi, một mình thương cảm, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi…”
“Lê thê tuyết phủ mái đầu, lòng dai dẳng mối sầu đau dạt dào, trong gương sáng chẳng hiểu sao, sương thu chừng đã lọt vào quạnh hiu!”
” Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, cho người làm dáng với tân lang…”
…
“Phụt!” Một miếng bánh trôi trong miệng thiếu nữ phun ra ngoài.
—–Toàn văn hoàn—-
Đỗ Phi Phi rất vui mừng. Nếu không phải bọn họ ở trên “Thiên Sơn điểu phi tuyệt”, nàng thật muốn khua chiêng gõ trống để cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết được tin tức này. Có điều mặc dù như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà xuống dưới trấn tìm một số cô mai bà mối có quan hệ không tệ chia sẻ tin vui.
Năm năm qua đi, quan hệ của cha con Diệp Thần cũng bắt đầu hòa hoãn.
Giống như hiện tại.
“Mở chân ra.” Diệp Thần thản nhiên uống trà, xem sách, thế nhưng cây mây trong tay không chút lưu tình nào chỉ vào đôi chân bé nhỏ đang run.
Diệp Tình chu mỏ, nước mắt quanh tròng.
“Muốn ăn chay sao?” Diệp Thần cầm cây roi mây, mắt tuy không nhìn con trai, nhưng ý lạnh trong lời nói, không cần nói cũng biết.
Diệp Tình nhớ tới cuộc sống một tháng rau xanh và cơm trắng, cố gắng ép nước mắt trở lại. Từ lúc còn nhỏ, nó đã thấu hiểu, tuy rằng mẫu thân rất thương nó, đối xử với nó rất tốt, thế nhưng người làm chủ thật sự trong nhà, chính là gia hỏa lãnh khốc vô tình trước mắt này.
“Ta nghe thấy con đang mắng ta.” Diệp Thần dùng khóe mắt liếc Diệp Tình.
Diệp Tình kinh hãi, bi bô nói: “Làm sao người biết?”
Diệp Thần âm trầm nở nụ cười: “Thì ra là có thật.”
Diệp Tình sợ đến run rẩy, đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc: “Mẫu thân…”
Diệp Thần khẽ nhấp một ngụm trà, “Mẫu thân đang ở trên đường tuyên truyền công tích vĩ đại của con.”
Nước mắt Diệp Tình dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Thần đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy phía chân trời có một cột khói màu vàng bắn lên, hơi nhíu mày, duỗi tay ôm lấy Diệp Tình đang ngồi ở đất chờ bị trừng phạt, lao về phía khói vàng bay lên.
Đây là tín hiệu cầu cứu hắn đưa cho Phi Phi, lúc đó chỉ để phòng ngừa một chút, không ngờ lại có lúc dùng tới.
Cho dù cảnh giới võ học của hắn không có đột phá, thế nhưng nội công khinh công lại càng ngày càng tăng.
Hắn đến trên trấn, chỉ mất thời gian cháy một nén hương.
Đỗ Phi Phi bị một người đàn ông trung niên cản ở giữa đường, mặc cho nàng đánh thế nào, cũng không thể làm bị thương nam tử kia.
Diệp Tình ở một bên nhìn rất sốt sắng, kéo vạt áo Diệp Thần nói: “Phụ thân… giúp mẫu thân.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa mạnh và yếu.” Diệp Thần trầm giọng nói, “Ở trên đời này xưa nay đều là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Giống như hiện tại, con thấy mẫu thân gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể cầu cứu với ta, có biết là vì sao không?”
Diệp Tình nói: “Bởi mẫu thân là nương tử của người!”
…
Diệp Thần lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Diệp Tình thấy mẫu thân không có gì nguy hiểm, chậm rãi yên tâm, thấp giọng nói: “Bởi vì con không đủ mạnh.”
“Bắt ngồi trung bình tấn đã kêu khổ kêu mệt, như thế không thể trở thành cao thủ chân chính.”
Diệp Tình nắm lấy tay Diệp Thần, kiên định nói: “Phụ thân, nhất định con sẽ học võ công thật giỏi, để bảo vệ mẫu thân.”
Diệp Thần ném cho con trai một cái nhìn lạnh lùng, “Không cần nhớ điều này. Mẫu thân của con đã có ta bảo vệ.”
Hắn tách đoàn người ra đi lên phía trước.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy hắn, lập tức dừng tay, vui vẻ nói: “Người xem ai đến kìa?”
Trung niên nam tử vẫn không quay đầu nói: “Vừa nãy hắn đứng ở chỗ kia nhìn rất lâu, còn mượn cơ hội giáo dục đứa nhỏ một hồi.”
Diệp Thần thả Diệp Tình xuống.
Đỗ Phi Phi dắt tay bảo bối, kéo đến trước mặt nam tử nói: “Đây là sư phụ của phụ thân con, gọi là sư tổ.”
Diệp Tình cung kính cúi đầu: “Sư tổ”.
Đỗ Phi Phi nhìn trái phải hỏi, “Sư phụ ta đâu?”
Lục Xung Hàng bĩu môi hất cằm sang một bên, “Kia.”
Chỉ thấy một hán tử râu dài vừa rồi còn đứng mua kẹo hồ lô lúc này lại đang đi về phía bọn họ.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, Đỗ Phi Phi giải thích: “Sư phụ ta rất thích dịch dung.”
Hán tử đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Diệp Thần nói: “A ha, ngươi chính là kẻ lừa gạt đồ đệ của ta sao, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy. Ngươi thật là xui xẻo.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 kêu lên: “Sư phụ!”
Hán tử lại cúi đầu nhìn Diệp Tình, “A, may là đứa nhỏ lớn lên giống phụ thân, thật là đẹp mắt.”
…
Đỗ Phi Phi vô cùng phiền muộn: Tuy rằng nàng không phải xinh đẹp như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là thanh tú đáng yêu, cần gì nói trắng ra như thế?
Diệp Tình đột nhiên nói: “Có phải võ công của người và sư tổ lợi hại hơn phụ thân hay không?”
Hán tử nhìn Diệp Thần một chút, “Ta không phải, ta chỉ lợi hại hơn mẫu thân ngươi thôi. Có điều sư tổ ngươi thì có thể.”
Diệp Tình quay đầu nhìn Lục Xung Hàng nói: “Sư tổ, con muốn theo người học võ công.”
…
“Được.”
“Được!”
Diệp Thần cùng Lục Xung Hàng đồng thời đáp ứng.
Đỗ Phi Phi không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Diệp Thần sẽ tức giận.
Diệp Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập chờ mong của Diệp Tình, vui mừng nghĩ: Cuối cùng cũng đuổi được con khỉ nhỏ này đi rồi.
Lục Xung Hàng nhìn khóe miệng Diệp Thần cong lên ý cười, trên mặt nở nụ cười quái dị. Vài năm sau, Kiếm Thần một đời lại bại dưới tay con trai ruột của mình, không phải sẽ thành giai thoại giang hồ hay sao? Đương nhiên, phản ứng của Diệp Thần không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
…
Vài năm sau.
Lục Xung Hàng rốt cục không nhịn được nữa nổi giận ngay giữa sân: “Cùng là họ Diệp, tại sao tư chất của ngươi lại kém Diệp Thần nhiều như vậy?!”
Bên kia, có một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đi vào chào hỏi với Diệp Tình: “Tình Tình ngoan, đến ăn bánh trôi đi.”
Lục Xung Hàng nhìn Diệp Tình kéo thân thể tròn xoe hùng hục chạy đến chỗ nàng kia, càng thêm tức giận, “Ăn ăn ăn, trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn, còn chạy, còn chạy sao…”
Thiếu nữ dịu dàng nói: “Người tốt, đừng bắt nạt nó mà…”
Lục Xung Hàng phủi xuống một tầng da gà, “Từ sáng đến tối nàng chỉ biết dịch dung, có thấy phiền hay không? Lần này là dịch dung thành cái gì?!”
Thiếu nữ thẹn thùng nói: “Danh kỹ.”
…
Lục Xung Hàng hút lấy thanh kiếm Diệp Tình ném xuống đất, bắt đầu viết lên mặt đất.
“Ngó trước không thấy người xưa, nhìn về sau chưa thấy người mới tới, nghĩ trời đất mênh mông chơi vơi, một mình thương cảm, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi…”
“Lê thê tuyết phủ mái đầu, lòng dai dẳng mối sầu đau dạt dào, trong gương sáng chẳng hiểu sao, sương thu chừng đã lọt vào quạnh hiu!”
” Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, cho người làm dáng với tân lang…”
…
“Phụt!” Một miếng bánh trôi trong miệng thiếu nữ phun ra ngoài.
—–Toàn văn hoàn—-
/94
|