Giữa trưa, mặt trời chói chang.
Hàng ngàn Ngự Lâm quân như thủy triều, từ Đoan môn, Thừa Thiên môn, Đại Minh môn đi đến Ngọ môn.
Bên ngoài Ngọ môn, ánh sáng trắng như tuyết.
Ánh mắt của Ngự Lâm quân hốt hoảng, đều nhìn chằm chằm một chỗ —
Nơi đó, một nam tử áo xám chắp tay bước đến, khuôn mặt anh tuấn lại khó dấu vẻ tang thương, khóe môi treo một nụ cười, so với ăn hoàng liên còn đau khổ hơn.
Vũ khí trong tay Ngự Lâm quân vẫn sắc bén như cũ, nhưng người sử dụng chúng đã mất đi dũng khí.
Ngọ môn to lớn ở ngay trước mắt.
Nam tử áo xám dừng bước chân, chậm rãi vươn tay phải.
Khớp xương trên ngón tay hắn rõ ràng, thon dài mà cân xứng, bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ không hoài nghi nó ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa là một nhành trúc xanh mướt, lá trúc tinh tế như liễu rủ ở bên bờ sông.
Nhưng Ngự Lâm quân nhìn thấy nó lại giống như nhìn thấy xiềng xích trong tay đầu trâu mặt ngựa.
Một đội quân phóng ngựa từ trong Ngọ môn chạy ra, sống lưng của người người đều thẳng tắp, sắc mặt trầm tĩnh.
Ngón tay kẹp cành trúc của nam tử áo xám hơi dừng lại.
Người cầm đầu xoay người xuống ngựa, ôm quyền với nam tử áo xám nói: “Phó thống lĩnh Tề Nghiêu của Ngự Lâm quân, kính chào Lục tiên sinh.”
Ánh mắt của nam tử áo xám theo đảo qua bọn họ, nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt chậm rãi giãn ra, “Năm đó, không phải các ngươi.”
Đội ngũ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu hắn muốn nói cái gì.
Tề Nghiêu bước về phía trước vài bước, thu lại khoảng cách giữa hai người, “Kiếm Thần Diệp Thần có lời nhắn với Lục tiên sinh.”
Tầm mắt của nam tử áo xám lần trở lại trên người hắn.
Gương mặt Tề Nghiêu đột nhiên có cảm giác như bị đốt cháy.
Ngay khi hắn nghĩ đối phương sẽ không đáp, nam tử áo xám lại từ từ mở miệng: “Kiếm Thần?”
“Đúng thế.” Tề Nghiêu thật cẩn thận đáp lời, “Từ sau khi Diệp Thần đả bại thiên hạ đệ nhất cao thủ Nga Mi Thanh Vân thượng nhân, hắn đã được thiên hạ công nhận là đệ nhất cao thủ.”
Nam tử áo xám vẫn lạnh nhạt: “Nói.”
Tề Nghiêu cất cao giọng nói: “Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ trước nay vô song kiêu.” [Câu này đại ý là khẳng định thiên hạ chỉ có một người đứng đầu, muốn rủ anh áo xám kia lên Cô Tuyệt phong quyết đấu, ta để nguyên cho hay]
Hắn chỉ thuật lại những lời này, nhưng cũng bị sự tự tin và kiêu ngạo trong mười bốn chữ này làm cho bái phục.
Đương kim thiên hạ, cũng chỉ có Diệp Thần mới tự tin nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Có thể vì Diệp Thần truyền đạt chiến thư, hắn cảm thấy thực vinh hạnh.
Nam tử áo xám giống như ngây ngốc, thật lâu sau vẫn bất động.
Tề Nghiêu đứng ở đối diện hắn. Sống lưng thẳng tắp, bả vai vững vàng.
Nhưng chỉ có hắn biết, hai cái đùi của hắn giống như đang đứng trên đống lửa, đau nhức run lên. Đây là chuyện thật kỳ quái, bởi vì mỗi ngày hắn đều ngồi trung bình tấn một canh giờ, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy.
Hắn muốn động đậy một chút, lại không biết nên bắt đầu cử động từ bộ phận nào.
Khóe miệng của nam tử áo xám đột nhiên cong lên.
Loại vẻ mặt này hẳn là cười, nhưng Tề Nghiêu lại cảm thấy không phải.
Nam tử áo xám chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh, nhẹ giọng nói: “Thời gian?”
“Mười lăm tháng sau.”
*
Xe ngựa xóc nảy.
Đỗ Phi Phi liều mạng điều khiển ngựa.
Từ sau khi Diệp Thần đưa Diệp Vãn Vãn trở về cung, sau đó kéo nàng rời đi ngay trong đêm.
Vu Hữu Chúc và Đoan Mộc Lương Tú vốn muốn đi theo, lại bị kiếm khí vô hình bức lui trở về.
Đỗ Phi Phi vô cùng hối hận khi hắn sử dụng kiếm khí vô hình vẫn không hề hay biết, không chạy đến chỗ Đoan Mộc Lương Tú. Ít nhất như vậy, mông của nàng sẽ không giống như bây giờ, nứt thành năm sáu miếng, tay cũng sẽ không giống như bị chặt ra từng đoạn, bàn tay khuỷu tay đều mỏi nhừ.
Diệp Thần vẫn ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ thò mặt ra bên ngoài hai lần.
Xe ngựa cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở hai lần đó và buổi tối.
Sau khi Đỗ Phi Phi đổi ba lần ngựa, rốt cục cũng tới được chân núi.
Dưới chân núi, gió nhẹ mang theo hương hoa cỏ thơm mát, khiến tinh thần của nàng phấn chấn.
Thùng xe mở ra, Diệp Thần tiêu sái bước xuống.
Nhìn một thân áo trắng không nhiễm bụi trần của hắn, lại nhìn áo xám vừa bẩn vừa nhăn do gấp rút đánh xe nhiều ngày của mình, Đỗ Phi Phi tự ti vô cùng.
Diệp Thần nói: “Trên đỉnh núi chính là Cô Tuyệt phong.”
Vị trí của Cô Tuyệt phong cũng không phải quá bí ẩn đối với người trong giang hồ, nhưng những người thực sự lên đỉnh Cô Tuyệt thật sự vô cùng ít.
Nghĩ đến mình có thể đặt chân đến một trong ba địa điểm bí hiểm nhất trên giang hồ, tinh thần Đỗ Phi Phi bắt đầu trở nên phấn chấn.
Diệp Thần giống như nhìn ra hưng phấn của nàng, mỉm cười, khẽ lắc người một cái, nháy mắt chuyển đến bên cạnh người nàng. Trong lúc Phi Phi còn đang kinh ngạc, hắn đã duỗi tay ôm lấy ngang hông nàng, như cuồng phong bay lên đỉnh núi!
Đỉnh Cô Tuyệt.
Biển mây cuồn cuộn, duy kỳ độc tôn.
Đỗ Phi Phi nhảy xuống khỏi vòng tay Diệp Thần, không khỏi nín thở với khung cảnh đẹp như chốn bồng lai của nơi này.
“Thích không?” Diệp Thần đứng ở phía sau nàng, khẽ cười hỏi.
“Thích.” Đỗ Phi Phi gật đầu liên tục. Giờ phút này trong lòng nàng vô cùng rung động, thật sự thì một chữ thích không thể diễn tả hết được.
Cả người Diệp Thần chậm rãi từ phía sau ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả qua tai qua má nàng, “Sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.”
Mỗi ngày? Nàng cũng không muốn ngày nào cũng ở nơi này.
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Đỗ Phi Phi.
Ý niệm thứ hai chính là, Diệp Thần đại nhân ở nơi này.
Ý niệm thứ ba là, chẳng lẽ về sau Diệp Thần đại nhân và nàng sẽ cùng nhau ở lại nơi này?
Trong lòng Đỗ Phi Phi căng thẳng, sau đó cảm thấy cánh tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy eo nàng, răng nanh nhẹ nhàng gặm lỗ tai của nàng.
……
Đỗ Phi Phi vừa trốn vừa cười gượng nói: “Diệp Thần đại nhân, đói bụng đã có màn thầu trong bọc hành lý nha.”
Đầu lưỡi Diệp Thần khẽ tiếp xúc với lỗ tai nàng, “Hành lý đâu?”
…… Trong xe ngựa.
Đỗ Phi Phi khóc không ra nước mắt. Đây là âm mưu từ trước nha: “Cái đó, ăn sống không được. Không có hương vị.”
Cánh tay Diệp Thần nắm càng chặt, “Chẳng lẽ nàng muốn ta rắc muối lên người nàng sao?”
“Thật ra ta hy vọng ngươi đi tìm đồ ăn khác.”
“Phi Phi à.” Hắn chậm rãi thẳng đứng dậy.
Đỗ Phi Phi vừa nghe thấy ba chữ này lập tức khẩn trương, vội vàng đè lại cánh tay đang muốn thu lại của hắn.
Diệp Thần mặc kệ nàng cầm, cũng không kiên trì: “Giúp ta lấy Vô Tận lên.”
Vô Tận?
Nghiêm trọng như vậy sao?
Cả người Đỗ Phi Phi run lên: “Không cần nghiêm túc như vậy chứ?”
“Chỉ có thể nghiêm túc.”
Đỗ Phi Phi nói: “Nhưng cho dù ngươi không cần Vô Tận, cũng có thể thắng mà.” Tuy rằng nàng tự nhận là võ công không tệ, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Kiếm Thần, như thế đủ hiểu võ công của hắn cao thâm thế nào.
Diệp Thần cười khẽ, “Phi Phi.”
“Ừ?”
“Nàng quả nhiên rất tin tưởng ta.”
Đỗ Phi Phi vội vàng gật đầu, “Tất nhiên rồi.” Nhất là sau khi chứng kiến kiếm khí vô hình của hắn.
“Có điều, nàng không nên quá coi thường Thanh Vân thượng nhân.”
Nàng đâu có coi thường…… Hả? Sao lại là Thanh Vân thượng nhân?
Đỗ Phi Phi kinh ngạc, “Không phải……” Sư phụ hắn sao?
Diệp Thần nói: “Không phải cái gì?”
“Không phải…… à, không phải xem nhẹ. Là tin tưởng ngươi.” Đỗ Phi Phi thay đổi thật nhanh, “Có điều cũng nên lấy Vô Tận ra, lo trước khỏi hoạ.”
Diệp Thần buông tay ra, “Thế đi lấy đi.”
“Ở chỗ nào?”
Diệp Thần chỉ vào một khối đất nhô lên ở bên vách núi, bên cạnh còn cắm một tấm bia gỗ nghiêng lệch, bên trên viết: Mộ của Vô Tận.
Đỗ Phi Phi xắn tay áo, “Xẻng đâu?”
“Không có.”
……
Đỗ Phi Phi đau khổ cầm Miên Vũ đao, bắt đầu đào.
Sau nửa canh giờ, nàng nhìn cái hố đã sâu đến đầu gối, hỏi: “Còn bao sâu?”
“Hừm, vẫn còn nông.”
……
Đỗ Phi Phi tiếp tục.
Sau hai canh giờ, cả người Đỗ Phi Phi chôn ở trong hố, thở hồng hộc nói: “Còn bao sâu?”
Diệp Thần ngồi ở bên cạnh nàng, thảnh thơi nhìn phong cảnh, “Hừm, sâu thêm chút nữa.”
Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Diệp Thần đại nhân, vì sao ngươi nhất định bắt ta đào Vô Tận lên?” Vu Hữu Chúc muốn được thực hiện vinh hạnh này cỡ nào!
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Trong thiên hạ này, ta chỉ cho phép một mình nàng làm bẩn kiếm và người của ta.”
……
Diệp Thần đại nhân. Thiên hạ lớn như vậy, mỹ nhân nhiều như vậy, Vu Hữu Chúc nhàn rỗi như vậy, ngươi tội gì phải ép ta hái hoa?
Hàng ngàn Ngự Lâm quân như thủy triều, từ Đoan môn, Thừa Thiên môn, Đại Minh môn đi đến Ngọ môn.
Bên ngoài Ngọ môn, ánh sáng trắng như tuyết.
Ánh mắt của Ngự Lâm quân hốt hoảng, đều nhìn chằm chằm một chỗ —
Nơi đó, một nam tử áo xám chắp tay bước đến, khuôn mặt anh tuấn lại khó dấu vẻ tang thương, khóe môi treo một nụ cười, so với ăn hoàng liên còn đau khổ hơn.
Vũ khí trong tay Ngự Lâm quân vẫn sắc bén như cũ, nhưng người sử dụng chúng đã mất đi dũng khí.
Ngọ môn to lớn ở ngay trước mắt.
Nam tử áo xám dừng bước chân, chậm rãi vươn tay phải.
Khớp xương trên ngón tay hắn rõ ràng, thon dài mà cân xứng, bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ không hoài nghi nó ẩn chứa một sức mạnh to lớn. Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa là một nhành trúc xanh mướt, lá trúc tinh tế như liễu rủ ở bên bờ sông.
Nhưng Ngự Lâm quân nhìn thấy nó lại giống như nhìn thấy xiềng xích trong tay đầu trâu mặt ngựa.
Một đội quân phóng ngựa từ trong Ngọ môn chạy ra, sống lưng của người người đều thẳng tắp, sắc mặt trầm tĩnh.
Ngón tay kẹp cành trúc của nam tử áo xám hơi dừng lại.
Người cầm đầu xoay người xuống ngựa, ôm quyền với nam tử áo xám nói: “Phó thống lĩnh Tề Nghiêu của Ngự Lâm quân, kính chào Lục tiên sinh.”
Ánh mắt của nam tử áo xám theo đảo qua bọn họ, nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt chậm rãi giãn ra, “Năm đó, không phải các ngươi.”
Đội ngũ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu hắn muốn nói cái gì.
Tề Nghiêu bước về phía trước vài bước, thu lại khoảng cách giữa hai người, “Kiếm Thần Diệp Thần có lời nhắn với Lục tiên sinh.”
Tầm mắt của nam tử áo xám lần trở lại trên người hắn.
Gương mặt Tề Nghiêu đột nhiên có cảm giác như bị đốt cháy.
Ngay khi hắn nghĩ đối phương sẽ không đáp, nam tử áo xám lại từ từ mở miệng: “Kiếm Thần?”
“Đúng thế.” Tề Nghiêu thật cẩn thận đáp lời, “Từ sau khi Diệp Thần đả bại thiên hạ đệ nhất cao thủ Nga Mi Thanh Vân thượng nhân, hắn đã được thiên hạ công nhận là đệ nhất cao thủ.”
Nam tử áo xám vẫn lạnh nhạt: “Nói.”
Tề Nghiêu cất cao giọng nói: “Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ trước nay vô song kiêu.” [Câu này đại ý là khẳng định thiên hạ chỉ có một người đứng đầu, muốn rủ anh áo xám kia lên Cô Tuyệt phong quyết đấu, ta để nguyên cho hay]
Hắn chỉ thuật lại những lời này, nhưng cũng bị sự tự tin và kiêu ngạo trong mười bốn chữ này làm cho bái phục.
Đương kim thiên hạ, cũng chỉ có Diệp Thần mới tự tin nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Có thể vì Diệp Thần truyền đạt chiến thư, hắn cảm thấy thực vinh hạnh.
Nam tử áo xám giống như ngây ngốc, thật lâu sau vẫn bất động.
Tề Nghiêu đứng ở đối diện hắn. Sống lưng thẳng tắp, bả vai vững vàng.
Nhưng chỉ có hắn biết, hai cái đùi của hắn giống như đang đứng trên đống lửa, đau nhức run lên. Đây là chuyện thật kỳ quái, bởi vì mỗi ngày hắn đều ngồi trung bình tấn một canh giờ, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy.
Hắn muốn động đậy một chút, lại không biết nên bắt đầu cử động từ bộ phận nào.
Khóe miệng của nam tử áo xám đột nhiên cong lên.
Loại vẻ mặt này hẳn là cười, nhưng Tề Nghiêu lại cảm thấy không phải.
Nam tử áo xám chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh, nhẹ giọng nói: “Thời gian?”
“Mười lăm tháng sau.”
*
Xe ngựa xóc nảy.
Đỗ Phi Phi liều mạng điều khiển ngựa.
Từ sau khi Diệp Thần đưa Diệp Vãn Vãn trở về cung, sau đó kéo nàng rời đi ngay trong đêm.
Vu Hữu Chúc và Đoan Mộc Lương Tú vốn muốn đi theo, lại bị kiếm khí vô hình bức lui trở về.
Đỗ Phi Phi vô cùng hối hận khi hắn sử dụng kiếm khí vô hình vẫn không hề hay biết, không chạy đến chỗ Đoan Mộc Lương Tú. Ít nhất như vậy, mông của nàng sẽ không giống như bây giờ, nứt thành năm sáu miếng, tay cũng sẽ không giống như bị chặt ra từng đoạn, bàn tay khuỷu tay đều mỏi nhừ.
Diệp Thần vẫn ngồi ở trong xe nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ thò mặt ra bên ngoài hai lần.
Xe ngựa cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở hai lần đó và buổi tối.
Sau khi Đỗ Phi Phi đổi ba lần ngựa, rốt cục cũng tới được chân núi.
Dưới chân núi, gió nhẹ mang theo hương hoa cỏ thơm mát, khiến tinh thần của nàng phấn chấn.
Thùng xe mở ra, Diệp Thần tiêu sái bước xuống.
Nhìn một thân áo trắng không nhiễm bụi trần của hắn, lại nhìn áo xám vừa bẩn vừa nhăn do gấp rút đánh xe nhiều ngày của mình, Đỗ Phi Phi tự ti vô cùng.
Diệp Thần nói: “Trên đỉnh núi chính là Cô Tuyệt phong.”
Vị trí của Cô Tuyệt phong cũng không phải quá bí ẩn đối với người trong giang hồ, nhưng những người thực sự lên đỉnh Cô Tuyệt thật sự vô cùng ít.
Nghĩ đến mình có thể đặt chân đến một trong ba địa điểm bí hiểm nhất trên giang hồ, tinh thần Đỗ Phi Phi bắt đầu trở nên phấn chấn.
Diệp Thần giống như nhìn ra hưng phấn của nàng, mỉm cười, khẽ lắc người một cái, nháy mắt chuyển đến bên cạnh người nàng. Trong lúc Phi Phi còn đang kinh ngạc, hắn đã duỗi tay ôm lấy ngang hông nàng, như cuồng phong bay lên đỉnh núi!
Đỉnh Cô Tuyệt.
Biển mây cuồn cuộn, duy kỳ độc tôn.
Đỗ Phi Phi nhảy xuống khỏi vòng tay Diệp Thần, không khỏi nín thở với khung cảnh đẹp như chốn bồng lai của nơi này.
“Thích không?” Diệp Thần đứng ở phía sau nàng, khẽ cười hỏi.
“Thích.” Đỗ Phi Phi gật đầu liên tục. Giờ phút này trong lòng nàng vô cùng rung động, thật sự thì một chữ thích không thể diễn tả hết được.
Cả người Diệp Thần chậm rãi từ phía sau ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả qua tai qua má nàng, “Sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.”
Mỗi ngày? Nàng cũng không muốn ngày nào cũng ở nơi này.
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Đỗ Phi Phi.
Ý niệm thứ hai chính là, Diệp Thần đại nhân ở nơi này.
Ý niệm thứ ba là, chẳng lẽ về sau Diệp Thần đại nhân và nàng sẽ cùng nhau ở lại nơi này?
Trong lòng Đỗ Phi Phi căng thẳng, sau đó cảm thấy cánh tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy eo nàng, răng nanh nhẹ nhàng gặm lỗ tai của nàng.
……
Đỗ Phi Phi vừa trốn vừa cười gượng nói: “Diệp Thần đại nhân, đói bụng đã có màn thầu trong bọc hành lý nha.”
Đầu lưỡi Diệp Thần khẽ tiếp xúc với lỗ tai nàng, “Hành lý đâu?”
…… Trong xe ngựa.
Đỗ Phi Phi khóc không ra nước mắt. Đây là âm mưu từ trước nha: “Cái đó, ăn sống không được. Không có hương vị.”
Cánh tay Diệp Thần nắm càng chặt, “Chẳng lẽ nàng muốn ta rắc muối lên người nàng sao?”
“Thật ra ta hy vọng ngươi đi tìm đồ ăn khác.”
“Phi Phi à.” Hắn chậm rãi thẳng đứng dậy.
Đỗ Phi Phi vừa nghe thấy ba chữ này lập tức khẩn trương, vội vàng đè lại cánh tay đang muốn thu lại của hắn.
Diệp Thần mặc kệ nàng cầm, cũng không kiên trì: “Giúp ta lấy Vô Tận lên.”
Vô Tận?
Nghiêm trọng như vậy sao?
Cả người Đỗ Phi Phi run lên: “Không cần nghiêm túc như vậy chứ?”
“Chỉ có thể nghiêm túc.”
Đỗ Phi Phi nói: “Nhưng cho dù ngươi không cần Vô Tận, cũng có thể thắng mà.” Tuy rằng nàng tự nhận là võ công không tệ, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Kiếm Thần, như thế đủ hiểu võ công của hắn cao thâm thế nào.
Diệp Thần cười khẽ, “Phi Phi.”
“Ừ?”
“Nàng quả nhiên rất tin tưởng ta.”
Đỗ Phi Phi vội vàng gật đầu, “Tất nhiên rồi.” Nhất là sau khi chứng kiến kiếm khí vô hình của hắn.
“Có điều, nàng không nên quá coi thường Thanh Vân thượng nhân.”
Nàng đâu có coi thường…… Hả? Sao lại là Thanh Vân thượng nhân?
Đỗ Phi Phi kinh ngạc, “Không phải……” Sư phụ hắn sao?
Diệp Thần nói: “Không phải cái gì?”
“Không phải…… à, không phải xem nhẹ. Là tin tưởng ngươi.” Đỗ Phi Phi thay đổi thật nhanh, “Có điều cũng nên lấy Vô Tận ra, lo trước khỏi hoạ.”
Diệp Thần buông tay ra, “Thế đi lấy đi.”
“Ở chỗ nào?”
Diệp Thần chỉ vào một khối đất nhô lên ở bên vách núi, bên cạnh còn cắm một tấm bia gỗ nghiêng lệch, bên trên viết: Mộ của Vô Tận.
Đỗ Phi Phi xắn tay áo, “Xẻng đâu?”
“Không có.”
……
Đỗ Phi Phi đau khổ cầm Miên Vũ đao, bắt đầu đào.
Sau nửa canh giờ, nàng nhìn cái hố đã sâu đến đầu gối, hỏi: “Còn bao sâu?”
“Hừm, vẫn còn nông.”
……
Đỗ Phi Phi tiếp tục.
Sau hai canh giờ, cả người Đỗ Phi Phi chôn ở trong hố, thở hồng hộc nói: “Còn bao sâu?”
Diệp Thần ngồi ở bên cạnh nàng, thảnh thơi nhìn phong cảnh, “Hừm, sâu thêm chút nữa.”
Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Diệp Thần đại nhân, vì sao ngươi nhất định bắt ta đào Vô Tận lên?” Vu Hữu Chúc muốn được thực hiện vinh hạnh này cỡ nào!
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Trong thiên hạ này, ta chỉ cho phép một mình nàng làm bẩn kiếm và người của ta.”
……
Diệp Thần đại nhân. Thiên hạ lớn như vậy, mỹ nhân nhiều như vậy, Vu Hữu Chúc nhàn rỗi như vậy, ngươi tội gì phải ép ta hái hoa?
/94
|