Rầm.
Ngoài cửa ngã vào một người.
Đoan Mộc Lương Tú chợt im tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiếng kêu khiến người khác bị hôn mê.
Hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Cho nên hắn ra lệnh cho thị vệ: “Đến nhìn xem, chết hay chưa.”
Thị vệ xem xét một lát, đi lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hầu gia, té xỉu là Trương công công trong cung.”
……
Trương công công chậm rãi tỉnh lại.
Đoan Mộc Lương Tú ôn hòa nói: “Để công công sợ hãi rồi. Kẻ đầu sỏ gây ra tiếng thét chói tai vừa rồi đã bị ta đã trừng phạt nghiêm khắc, công công không cần khó chịu trong lòng.” Trương công công là người Hoàng Thượng tín nhiệm, cho dù là Cẩm Tú hầu cũng không thể không khách khí ba phần.
Trương công công nói: “Ngài trừng phạt người ta như thế nào?”
Nụ cười của Đoan Mộc Lương Tú không thay đổi, “Ta bảo thị vệ kéo hắn ra ngoài răn dạy một chút.”
Trương công công nói: “Lão nô muốn gặp hắn.”
……
Đoan Mộc Lương Tú lại cười nói: “Chẳng qua chỉ là thét chói tai thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt thế chứ?”
Trương công công nói: “Vừa rồi là lão nô chạy quá gấp, cho nên dừng lại mới choáng váng, thật sự không có quan hệ gì với việc hắn hô hét. Lão nô muốn xem thương thế của hắn.”
Đoan Mộc Lương Tú thở giãn ra nói: “Nếu là như thế thì không cần làm phiền công công, ta phái thị vệ đưa cho hắn chút ngân lượng là được.” Dứt lời, không đợi Trương công công phát biểu ý kiến, hắn đã đổi đề tài, “Không biết công công hạ mình đến quán rượu, là có chuyện gấp gì?”
“Hầu gia nói quá lời rồi.” Nói đến đây, trên hai hàng lông mày của Trương công công nhuốm vẻ buồn rầu, “Lão nô phụng mệnh đến truyện khẩu dụ, mời Cẩm Tú hầu lập tức vào cung gặp thánh thượng.”
Ánh mắt Đoan Mộc Lương Tú lóe lên, nhỏ giọng nói: “Là chuyện của Nam Dương vương?”
Trương công công nói: “Phải, cũng không phải. Ôi, Hầu gia đừng hỏi trước, theo lão nô vào cung thôi.”
Đoan Mộc Lương Tú đảo con ngươi, “Chi bằng công công nói ta đã dạo chơi bốn bể, không tìm được.”
Trương công công thấy hắn làm bộ muốn đi, vội vàng từ trên ghế nhảy dựng lên, giữ chặt hắn nói: “Hầu gia Hầu gia, Hầu gia…… Ôi. Ngài không cần băn khoăn, thật ra Hoàng Thượng tìm ngài là vì một phong thư.”
“Thư gì?”
Trương công công lặng lẽ nhìn trái phải nói: “Chiến thư.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Hạ chiến thư với Hoàng Thượng?”
Trương công công gật gật đầu.
……
Đoan Mộc Lương Tú nói: “Loại chuyện thế này mà cần mời ta về sao? Trực tiếp mang Ngự Lâm quân đến nhà hắn, dạy cho hắn một bài học, để hắn tỉnh ra không phải được rồi sao?”
Trương công công nói: “Nhưng hắn không phải người bình thường.”
“Loại chuyện này cũng không phải người bình thường dám làm.” Đoan Mộc Lương Tú thấy vẻ mặt Trương công công chua xót, trêu chọc nói, “Chẳng lẽ là Diệp Thần?”
Trương công công lắc đầu nói: “Nếu là Diệp Thần, Hoàng Thượng cũng không cần buồn rầu như thế. Trực tiếp để Quý phi nương nương hoặc lão tướng gia ra mặt là được rồi.”
Đoan Mộc Lương Tú không đoán ra, “Rốt cuộc là ai?”
Trương công công nhấn mạnh từng chữ: “Lục Xung Hàng.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình.
Chờ bọn họ rời đi, Đỗ Phi Phi, Diệp Thần và Vu Hữu Chúc mới từ sau mành đi ra.
“Lục Xung Hàng là ai?” Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi.
Vu Hữu Chúc cũng tỏ vẻ không hiểu.
Vẻ mặt của Diệp Thần lại tương đối phức tạp, hồi lâu mới nói: “Sư phụ ta.”
……
Trong đầu Vu Hữu Chúc và Đỗ Phi Phi đồng thời xuất hiện một ý niệm: Thì ra Kiếm Thần cũng có sư phụ.
Sau đó trong một thời gian rất dài, Diệp Thần đều âm trầm suy tư.
Đỗ Phi Phi và Vu Hữu Chúc chưa từng nhìn thấy thần sắc của hắn nghiêm trọng như vậy, không dám quấy rầy, hai người đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Sau khi bọn họ ăn đến mỹ mãn, mới nhớ tới Diệp Thần vẫn còn đang đói bụng, vì thế hai người lại giả bộ chưa ăn cái gì, bưng màn thầu và dưa muối đi ra ngoài.
Đoan Mộc Lương Tú đã trở về, khi nhìn thấy thức ăn trên tay Đỗ Phi Phi ánh mắt sáng lên, “Phi Phi, ta biết mà, tuy rằng ngoài miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất thương ta.”
……
Đỗ Phi Phi nổi da gà.
Diệp Thần lại ngoài ý muốn không lên tiếng.
Vu Hữu Chúc ghé sát vào Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão hay không?”
Đỗ Phi Phi gật gật đầu.
Đoan Mộc Lương Tú bất mãn hét lớn: “Ngươi, ngươi là ai? Dám đoạt người với bản hầu?” Diệp Thần còn chưa tính, chẳng lẽ hắn lại không đối phó nổi với một kẻ vô danh tiểu tốt. Kẻ nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt như thế lại dám qua mặt hắn?!
Vu Hữu Chúc bất đắc dĩ nói: “Ta là Vu Hữu Chúc.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Chính là tên hái hoa tặc rất nổi danh?”
……
Vu Hữu Chúc đem mâm bỏ lên trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ thật lâu nói: “Hầu gia à.”
“Ừ.” Đoan Mộc Lương Tú giống như một con chó nhỏ dựa về phía nàng.
“Ngài có suy xét tìm thêm một tiểu thiếp hay không?”
“Có!” Đoan Mộc Lương Tú gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu chuyện ra sức vẫy đuôi.
Đỗ Phi Phi nói: “Vậy ngài cảm thấy Vu Hữu Chúc thế nào?”
……
Đoan Mộc Lương Tú nhằm phía phòng bếp, hô lớn: “Ngươi lăn ra đây cho ta, để bản hầu đánh một trận! Ai cho ngươi hái hoa, ai cho ngươi hái hoa!? Ngươi ở bên ngoài hái thì thôi đi, lại còn dám hái cả bản hầu! Hôm nay nhất định bản hầu phải phế bỏ ngươi!”
Đỗ Phi Phi vô tội nhún vai.
Nàng chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi, biến thành tình thế này, thật sự không phải chuyện nàng có thể đoán trước.
Nàng quay đầu, thấy Diệp Thần đang yên lặng nhìn mình.
Đỗ Phi Phi mất tự nhiên cúi đầu, đẩy mâm về phía hắn: “Ăn chút gì đi.”
“Phi Phi.”
“Ừ?”
“Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Cho đến tận khi xe ngựa dừng lại ở cửa sau của phủ Tể tướng, Đỗ Phi Phi mới giật mình nhận ra mình cứ ngoan ngoãn như vậy đi theo Diệp Thần về nhà.
“Chờ chút.” Nàng vội vàng kéo Diệp Thần đang muốn nhảy xuống xe, “Vu Hữu Chúc thì làm sao đây? Có cần gọi hắn đến hay không?”
Diệp Thần liếc mắt nhìn cánh tay nàng đang nắm lấy khuỷu tay mình, mỉm cười nói: “Ngươi thật sự muốn hắn thành tiểu thiếp của ta sao?”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Ngươi muốn thu sao?”
“Bộ dạng hắn quá khó coi.”
Vu Hữu Chúc khó coi?
Đỗ Phi Phi chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ngươi cảm thấy ta dễ nhìn hơn hắn?”
“Ừ.”
……
Đỗ Phi Phi lẩm bẩm nói: “Nhưng sống mũi của hắn cao hơn ta.”
“Ta thích kiểu không cao không thấp.”
“Ánh mắt của hắn hình như cũng lớn hơn ta.”
“Ta thích lớn nhỏ vừa phải.”
“Mặt hắn thon gọn hơn ta.”
“Ta thích tròn trịa đáng yêu.”
Ồ, thật sự là thẩm mỹ quan kỳ quái.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn dâng lên chút ngọt ngào.
“Quan trọng nhất là.” Diệp Thần nhảy xuống xe, vươn tay về phía nàng, “Ta chỉ thích nữ nhân.”
Khi Đỗ Phi Phi nhảy xuống xe có một suy nghĩ: Cho nên Diệp Thần đại nhân trọng nữ khinh nam sao?
Tể tướng phủ quả nhiên lớn như trong tưởng tượng của nàng.
Nàng đi theo phía sau Diệp Thần bảy lần rẽ tám lần chuyển dần có xu thế thất lạc phương hướng.
Phó dịch nhìn thấy Diệp Thần, đều kinh ngạc không thốt nên nời.
Nhưng Diệp Thần lại giống như không có việc gì, thản nhiên đi về phía trước.
Xuyên qua rất nhiều đình viện, cuối cùng Diệp Thần cũng dừng chân trước một cái sân.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy bảng hiệu treo trên cổng vào viết ba chữ lớn: Minh Kính cư.
Một lão giả từ bên trong vội vàng đi ra, nhìn thấy Diệp Thần hơi giật mình, “Thiếu gia. Sao ngài lại trở về?” Hắn nói xong, lại cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung nói, “Ngài đi ra ngoài lâu như vậy, lão gia luôn nhớ thương ngài, ngài trở về thì quá tốt rồi.”
“Những người khác đâu?”
“Đang ở thư phòng, lão nô lập tức đi thông báo.” Giống như lão giả sợ hắn đổi ý, bước chân vô cùng gấp gáp.
Diệp Thần và Đỗ Phi Phi không xa không gần đi cách hắn năm trượng.
Lão giả vào thư phòng, một chốc lát rồi đi ra, “Lão gia mời thiếu gia vào.” Hắn dừng một chút, nhìn Đỗ Phi Phi chần chờ nói, “Vị cô nương này, chi bằng theo ta đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Bước chân của Diệp Thần cũng lập tức chuyển, “Ta đây cũng đi nghỉ ngơi.”
“Ngươi, đứa con bất hiếu này!” Trong thư phòng truyền ra tiếng mắng rung trời, “Rời nhà nhiều năm như vậy, bây giờ trở về chuyện thứ nhất chính là muốn đối phó với lão già này đúng không?”
……
Tể tướng thật là dũng mãnh nha.
Đỗ Phi Phi cảm thấy khi Tể tướng vào triều nhất định vô cùng oai phong lẫm liệt.
Theo giọng nói, Diệp Hạc Niên từ trong thư phòng đi ra, tuổi chừng năm mươi, tóc đen râu đen, bảo dưỡng rất tốt, nhưng khuôn mặt cương nghị không có nhiều nét giống Diệp Thần.
Diệp Thần thản nhiên nói: “Ta chỉ trở về nhìn xem, ngài đã sám hối hay chưa?”
Diệp Hạc Niên cả giận nói: “Lão tử phải sám hối cái gì? Chuyện lão tử làm đều có lý lẽ chính đáng, không hề có lỗi gì với liệt tổ liệt tông của Diệp gia.”
“Nhưng có lỗi với lương tâm.”
Diệp Hạc Niên nói: “Hừ, lương tâm, lương tâm. Nếu xét về lương tâm, ngươi có thể trở thành con trai của Tể tướng sao?”
Diệp Thần hiếu kỳ nói: “Ngài cảm thấy ta coi đó là chuyện vinh dự sao?”
Diệp Hạc Niên tức giận đến phát run, “Được được được, nếu ngươi không thèm khát, ngươi trở về làm cái gì? Chết ở bên ngoài là được rồi!”
“Ta nghĩ, chỉ có ta mới có thể giúp ngài.”
Diệp Hạc Niên cười lạnh nói: “Ta cần ngươi giúp cái gì?”
“Lục Xung Hàng.”
Như bị điểm trúng huyệt đạo, sắc mặt Diệp Hạc Niên tương đối khó coi, “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Ngài đã quên Đoan Mộc Lương Tú là kẻ miệng rộng sao?”
Diệp Hạc Niên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người nói: “Ngươi vào đi.”
Diệp Thần đứng tại chỗ bất động.
Diệp Hạc Niên quay người lại, ánh mắt chuyển đến trên người Đỗ Phi Phi đang đứng đằng sau hắn, nhíu mày nói: “Ngươi lại còn mang nữ nhân không đứng đắn về nhà?”
Diệp Thần xoay người, kéo tay Đỗ Phi Phi đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc Đỗ Phi Phi xoay người, thoáng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hạc Niên thối vô cùng, nhẹ giọng than thở nói: “Cư xử với cha ngươi như vậy, hình như không tốt lắm?” Tốt xấu gì cũng là Tể tướng nha, lúc trước nàng gặp quan lớn nhất cũng chỉ đến Tri Phủ mà thôi.
“Đếm đến ba.”
“Cái gì?”
“Đếm.”
“……” Đỗ Phi Phi nửa tin nửa ngờ nói, “Một…Hai…Ba.”
“Ngươi quay lại cho ta!” Tiếng gầm dữ dội của Diệp Hạc Niên vang lên sau người.
Diệp Thần tiếp tục đi.
“Cả nữ nhân kia.”
Bước chân của Diệp Thần không ngừng.
“Cô nương kia!” Hai chữ cô nương giống như rít qua kẽ răng.
Rốt cục Diệp Thần cũng dừng bước, chậm rãi xoay người, vẻ đắc ý trên mặt không che dấu.
……
Đỗ Phi Phi nghĩ: Diệp Thần đại nhân quả nhiên là thiên hạ vô địch.
Bầu không khí trong thư phòng vô cùng nặng nề.
Cơn giận của Diệp Hạc Niên vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt giống như cái kìm, tàn nhẫn kẹp trên mặt Diệp Thần.
Ngược lại Diệp Thần bình chân như vại, ngồi ở trên ghế vô cùng thoải mái. Giống như muốn nói ngươi kẹp thì cứ kẹp, ta vẫn tiêu sái như gió nhẹ qua sông.
Diệp Hạc Niên trừng mắt nhìn mà thấy thật lâu hắn không có phản ứng, lập tức quay đầu nói với Đỗ Phi Phi: “Ngươi đứng ở đó làm gì?”
……
Nàng cũng không muốn đứng ở đây nha, rõ ràng vừa rồi là lão nhân gia ngài gọi ta trở lại.
Đỗ Phi Phi cúi đầu, giận mà không dám nói gì.
Diệp Hạc Niên lại nói: “Sao nào, ngay cả nói chuyện cũng không biết, câm điếc sao?”
Đỗ Phi Phi đành phải nói: “Không phải câm điếc.”
“Thế tại sao ta hỏi ngươi không nói lời nào?”
“Bởi vì tiểu nữ đang suy nghĩ đáp án.”
Diệp Hạc Niên quay đầu hỏi Diệp Thần: “Nữ nhân ngu ngốc như vậy, ngươi nhìn trúng ở điểm gì?”
Diệp Thần nói: “Tất cả những điểm gì ngài không vừa mắt.”
……
Diệp Hạc Niên oán hận trừng đỗ Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi ủy khuất nói nhỏ: “Hắn nói như thế với ngài, vì sao phải trừng ta?”
……
Diệp Thần cướp lời trước khi Diệp Hạc Niên chửi ầm lên: “Ngài không muốn cứu con rể sao?”
Lời sắp phun ra của Diệp Hạc Niên đều nghẹn trong cổ họng.
Hắn chỉ có một nữ nhi, cho nên con rể của hắn cũng chỉ có một —
Hoàng đế.
Hắn hừ lạnh nói: “Ngươi có biện pháp sao?” Tuy rằng ngữ khí có vẻ khinh thường, nhưng lỗ tai lại ngấm ngầm dựng thẳng.
Diệp Thần nói: “Trừ phi ngài nói cho ta biết, lúc trước Lục Xung Hàng mất tích như thế nào?”
Diệp Hạc Niên nói: “Hành tung của hắn luôn bí ẩn, nói đến là đến nói đi là đi, có trời mới biết vì sao hắn đột nhiên mất tích? Ngươi hỏi ta biết hỏi ai?”
“Chẳng lẽ không phải ngài thiết kế hãm hại hắn?”
“Ta đường đường là một Tể tướng, sao phải thiết kế hãm hại hắn? Ngươi……” Hắn nhìn Diệp Thần đứng dậy bước đi, giận dữ hét lên, “Tốt xấu ta cũng là cha ngươi, ngươi đối đãi với ta như vậy?”
Diệp Thần lãnh đạm nói: “Ta tốt xấu cũng là con trai của ngài, không phải ngài cũng đối đãi với ta như thế sao?”
……
Đỗ Phi Phi nghĩ, lúc trước nàng luôn hoài nghi cha mẹ cường đại như thế nào mới có thể sinh ra người con như Diệp Thần, nhưng nay nàng hiểu được, Diệp Thần đại nhân hoàn toàn là tự học thành tài.
Diệp Hạc Niên oán hận nhìn Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi tin tưởng, nội tâm của hắn nhất định đang điên cuồng hét lên: Cho ta một thanh đao, chém chết hắn, chém chết hắn, chém chết hắn……
Diệp Thần vẫn bình tĩnh như cũ.
Đỗ Phi Phi nghĩ, hiện tại nhất định hắn đang suy nghĩ: Ngài xác định dùng đao có thể chém chết ta? Ừ, ngài thử xem, ngài thử xem, ngài thử xem……
Ngoài cửa ngã vào một người.
Đoan Mộc Lương Tú chợt im tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiếng kêu khiến người khác bị hôn mê.
Hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Cho nên hắn ra lệnh cho thị vệ: “Đến nhìn xem, chết hay chưa.”
Thị vệ xem xét một lát, đi lên bẩm báo: “Khởi bẩm Hầu gia, té xỉu là Trương công công trong cung.”
……
Trương công công chậm rãi tỉnh lại.
Đoan Mộc Lương Tú ôn hòa nói: “Để công công sợ hãi rồi. Kẻ đầu sỏ gây ra tiếng thét chói tai vừa rồi đã bị ta đã trừng phạt nghiêm khắc, công công không cần khó chịu trong lòng.” Trương công công là người Hoàng Thượng tín nhiệm, cho dù là Cẩm Tú hầu cũng không thể không khách khí ba phần.
Trương công công nói: “Ngài trừng phạt người ta như thế nào?”
Nụ cười của Đoan Mộc Lương Tú không thay đổi, “Ta bảo thị vệ kéo hắn ra ngoài răn dạy một chút.”
Trương công công nói: “Lão nô muốn gặp hắn.”
……
Đoan Mộc Lương Tú lại cười nói: “Chẳng qua chỉ là thét chói tai thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt thế chứ?”
Trương công công nói: “Vừa rồi là lão nô chạy quá gấp, cho nên dừng lại mới choáng váng, thật sự không có quan hệ gì với việc hắn hô hét. Lão nô muốn xem thương thế của hắn.”
Đoan Mộc Lương Tú thở giãn ra nói: “Nếu là như thế thì không cần làm phiền công công, ta phái thị vệ đưa cho hắn chút ngân lượng là được.” Dứt lời, không đợi Trương công công phát biểu ý kiến, hắn đã đổi đề tài, “Không biết công công hạ mình đến quán rượu, là có chuyện gấp gì?”
“Hầu gia nói quá lời rồi.” Nói đến đây, trên hai hàng lông mày của Trương công công nhuốm vẻ buồn rầu, “Lão nô phụng mệnh đến truyện khẩu dụ, mời Cẩm Tú hầu lập tức vào cung gặp thánh thượng.”
Ánh mắt Đoan Mộc Lương Tú lóe lên, nhỏ giọng nói: “Là chuyện của Nam Dương vương?”
Trương công công nói: “Phải, cũng không phải. Ôi, Hầu gia đừng hỏi trước, theo lão nô vào cung thôi.”
Đoan Mộc Lương Tú đảo con ngươi, “Chi bằng công công nói ta đã dạo chơi bốn bể, không tìm được.”
Trương công công thấy hắn làm bộ muốn đi, vội vàng từ trên ghế nhảy dựng lên, giữ chặt hắn nói: “Hầu gia Hầu gia, Hầu gia…… Ôi. Ngài không cần băn khoăn, thật ra Hoàng Thượng tìm ngài là vì một phong thư.”
“Thư gì?”
Trương công công lặng lẽ nhìn trái phải nói: “Chiến thư.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Hạ chiến thư với Hoàng Thượng?”
Trương công công gật gật đầu.
……
Đoan Mộc Lương Tú nói: “Loại chuyện thế này mà cần mời ta về sao? Trực tiếp mang Ngự Lâm quân đến nhà hắn, dạy cho hắn một bài học, để hắn tỉnh ra không phải được rồi sao?”
Trương công công nói: “Nhưng hắn không phải người bình thường.”
“Loại chuyện này cũng không phải người bình thường dám làm.” Đoan Mộc Lương Tú thấy vẻ mặt Trương công công chua xót, trêu chọc nói, “Chẳng lẽ là Diệp Thần?”
Trương công công lắc đầu nói: “Nếu là Diệp Thần, Hoàng Thượng cũng không cần buồn rầu như thế. Trực tiếp để Quý phi nương nương hoặc lão tướng gia ra mặt là được rồi.”
Đoan Mộc Lương Tú không đoán ra, “Rốt cuộc là ai?”
Trương công công nhấn mạnh từng chữ: “Lục Xung Hàng.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình.
Chờ bọn họ rời đi, Đỗ Phi Phi, Diệp Thần và Vu Hữu Chúc mới từ sau mành đi ra.
“Lục Xung Hàng là ai?” Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi.
Vu Hữu Chúc cũng tỏ vẻ không hiểu.
Vẻ mặt của Diệp Thần lại tương đối phức tạp, hồi lâu mới nói: “Sư phụ ta.”
……
Trong đầu Vu Hữu Chúc và Đỗ Phi Phi đồng thời xuất hiện một ý niệm: Thì ra Kiếm Thần cũng có sư phụ.
Sau đó trong một thời gian rất dài, Diệp Thần đều âm trầm suy tư.
Đỗ Phi Phi và Vu Hữu Chúc chưa từng nhìn thấy thần sắc của hắn nghiêm trọng như vậy, không dám quấy rầy, hai người đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Sau khi bọn họ ăn đến mỹ mãn, mới nhớ tới Diệp Thần vẫn còn đang đói bụng, vì thế hai người lại giả bộ chưa ăn cái gì, bưng màn thầu và dưa muối đi ra ngoài.
Đoan Mộc Lương Tú đã trở về, khi nhìn thấy thức ăn trên tay Đỗ Phi Phi ánh mắt sáng lên, “Phi Phi, ta biết mà, tuy rằng ngoài miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất thương ta.”
……
Đỗ Phi Phi nổi da gà.
Diệp Thần lại ngoài ý muốn không lên tiếng.
Vu Hữu Chúc ghé sát vào Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão hay không?”
Đỗ Phi Phi gật gật đầu.
Đoan Mộc Lương Tú bất mãn hét lớn: “Ngươi, ngươi là ai? Dám đoạt người với bản hầu?” Diệp Thần còn chưa tính, chẳng lẽ hắn lại không đối phó nổi với một kẻ vô danh tiểu tốt. Kẻ nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt như thế lại dám qua mặt hắn?!
Vu Hữu Chúc bất đắc dĩ nói: “Ta là Vu Hữu Chúc.”
Đoan Mộc Lương Tú giật mình nói: “Chính là tên hái hoa tặc rất nổi danh?”
……
Vu Hữu Chúc đem mâm bỏ lên trên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ thật lâu nói: “Hầu gia à.”
“Ừ.” Đoan Mộc Lương Tú giống như một con chó nhỏ dựa về phía nàng.
“Ngài có suy xét tìm thêm một tiểu thiếp hay không?”
“Có!” Đoan Mộc Lương Tú gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu chuyện ra sức vẫy đuôi.
Đỗ Phi Phi nói: “Vậy ngài cảm thấy Vu Hữu Chúc thế nào?”
……
Đoan Mộc Lương Tú nhằm phía phòng bếp, hô lớn: “Ngươi lăn ra đây cho ta, để bản hầu đánh một trận! Ai cho ngươi hái hoa, ai cho ngươi hái hoa!? Ngươi ở bên ngoài hái thì thôi đi, lại còn dám hái cả bản hầu! Hôm nay nhất định bản hầu phải phế bỏ ngươi!”
Đỗ Phi Phi vô tội nhún vai.
Nàng chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi, biến thành tình thế này, thật sự không phải chuyện nàng có thể đoán trước.
Nàng quay đầu, thấy Diệp Thần đang yên lặng nhìn mình.
Đỗ Phi Phi mất tự nhiên cúi đầu, đẩy mâm về phía hắn: “Ăn chút gì đi.”
“Phi Phi.”
“Ừ?”
“Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Cho đến tận khi xe ngựa dừng lại ở cửa sau của phủ Tể tướng, Đỗ Phi Phi mới giật mình nhận ra mình cứ ngoan ngoãn như vậy đi theo Diệp Thần về nhà.
“Chờ chút.” Nàng vội vàng kéo Diệp Thần đang muốn nhảy xuống xe, “Vu Hữu Chúc thì làm sao đây? Có cần gọi hắn đến hay không?”
Diệp Thần liếc mắt nhìn cánh tay nàng đang nắm lấy khuỷu tay mình, mỉm cười nói: “Ngươi thật sự muốn hắn thành tiểu thiếp của ta sao?”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Ngươi muốn thu sao?”
“Bộ dạng hắn quá khó coi.”
Vu Hữu Chúc khó coi?
Đỗ Phi Phi chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ngươi cảm thấy ta dễ nhìn hơn hắn?”
“Ừ.”
……
Đỗ Phi Phi lẩm bẩm nói: “Nhưng sống mũi của hắn cao hơn ta.”
“Ta thích kiểu không cao không thấp.”
“Ánh mắt của hắn hình như cũng lớn hơn ta.”
“Ta thích lớn nhỏ vừa phải.”
“Mặt hắn thon gọn hơn ta.”
“Ta thích tròn trịa đáng yêu.”
Ồ, thật sự là thẩm mỹ quan kỳ quái.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao trong lòng Đỗ Phi Phi vẫn dâng lên chút ngọt ngào.
“Quan trọng nhất là.” Diệp Thần nhảy xuống xe, vươn tay về phía nàng, “Ta chỉ thích nữ nhân.”
Khi Đỗ Phi Phi nhảy xuống xe có một suy nghĩ: Cho nên Diệp Thần đại nhân trọng nữ khinh nam sao?
Tể tướng phủ quả nhiên lớn như trong tưởng tượng của nàng.
Nàng đi theo phía sau Diệp Thần bảy lần rẽ tám lần chuyển dần có xu thế thất lạc phương hướng.
Phó dịch nhìn thấy Diệp Thần, đều kinh ngạc không thốt nên nời.
Nhưng Diệp Thần lại giống như không có việc gì, thản nhiên đi về phía trước.
Xuyên qua rất nhiều đình viện, cuối cùng Diệp Thần cũng dừng chân trước một cái sân.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy bảng hiệu treo trên cổng vào viết ba chữ lớn: Minh Kính cư.
Một lão giả từ bên trong vội vàng đi ra, nhìn thấy Diệp Thần hơi giật mình, “Thiếu gia. Sao ngài lại trở về?” Hắn nói xong, lại cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung nói, “Ngài đi ra ngoài lâu như vậy, lão gia luôn nhớ thương ngài, ngài trở về thì quá tốt rồi.”
“Những người khác đâu?”
“Đang ở thư phòng, lão nô lập tức đi thông báo.” Giống như lão giả sợ hắn đổi ý, bước chân vô cùng gấp gáp.
Diệp Thần và Đỗ Phi Phi không xa không gần đi cách hắn năm trượng.
Lão giả vào thư phòng, một chốc lát rồi đi ra, “Lão gia mời thiếu gia vào.” Hắn dừng một chút, nhìn Đỗ Phi Phi chần chờ nói, “Vị cô nương này, chi bằng theo ta đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Bước chân của Diệp Thần cũng lập tức chuyển, “Ta đây cũng đi nghỉ ngơi.”
“Ngươi, đứa con bất hiếu này!” Trong thư phòng truyền ra tiếng mắng rung trời, “Rời nhà nhiều năm như vậy, bây giờ trở về chuyện thứ nhất chính là muốn đối phó với lão già này đúng không?”
……
Tể tướng thật là dũng mãnh nha.
Đỗ Phi Phi cảm thấy khi Tể tướng vào triều nhất định vô cùng oai phong lẫm liệt.
Theo giọng nói, Diệp Hạc Niên từ trong thư phòng đi ra, tuổi chừng năm mươi, tóc đen râu đen, bảo dưỡng rất tốt, nhưng khuôn mặt cương nghị không có nhiều nét giống Diệp Thần.
Diệp Thần thản nhiên nói: “Ta chỉ trở về nhìn xem, ngài đã sám hối hay chưa?”
Diệp Hạc Niên cả giận nói: “Lão tử phải sám hối cái gì? Chuyện lão tử làm đều có lý lẽ chính đáng, không hề có lỗi gì với liệt tổ liệt tông của Diệp gia.”
“Nhưng có lỗi với lương tâm.”
Diệp Hạc Niên nói: “Hừ, lương tâm, lương tâm. Nếu xét về lương tâm, ngươi có thể trở thành con trai của Tể tướng sao?”
Diệp Thần hiếu kỳ nói: “Ngài cảm thấy ta coi đó là chuyện vinh dự sao?”
Diệp Hạc Niên tức giận đến phát run, “Được được được, nếu ngươi không thèm khát, ngươi trở về làm cái gì? Chết ở bên ngoài là được rồi!”
“Ta nghĩ, chỉ có ta mới có thể giúp ngài.”
Diệp Hạc Niên cười lạnh nói: “Ta cần ngươi giúp cái gì?”
“Lục Xung Hàng.”
Như bị điểm trúng huyệt đạo, sắc mặt Diệp Hạc Niên tương đối khó coi, “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Ngài đã quên Đoan Mộc Lương Tú là kẻ miệng rộng sao?”
Diệp Hạc Niên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người nói: “Ngươi vào đi.”
Diệp Thần đứng tại chỗ bất động.
Diệp Hạc Niên quay người lại, ánh mắt chuyển đến trên người Đỗ Phi Phi đang đứng đằng sau hắn, nhíu mày nói: “Ngươi lại còn mang nữ nhân không đứng đắn về nhà?”
Diệp Thần xoay người, kéo tay Đỗ Phi Phi đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc Đỗ Phi Phi xoay người, thoáng nhìn thấy sắc mặt Diệp Hạc Niên thối vô cùng, nhẹ giọng than thở nói: “Cư xử với cha ngươi như vậy, hình như không tốt lắm?” Tốt xấu gì cũng là Tể tướng nha, lúc trước nàng gặp quan lớn nhất cũng chỉ đến Tri Phủ mà thôi.
“Đếm đến ba.”
“Cái gì?”
“Đếm.”
“……” Đỗ Phi Phi nửa tin nửa ngờ nói, “Một…Hai…Ba.”
“Ngươi quay lại cho ta!” Tiếng gầm dữ dội của Diệp Hạc Niên vang lên sau người.
Diệp Thần tiếp tục đi.
“Cả nữ nhân kia.”
Bước chân của Diệp Thần không ngừng.
“Cô nương kia!” Hai chữ cô nương giống như rít qua kẽ răng.
Rốt cục Diệp Thần cũng dừng bước, chậm rãi xoay người, vẻ đắc ý trên mặt không che dấu.
……
Đỗ Phi Phi nghĩ: Diệp Thần đại nhân quả nhiên là thiên hạ vô địch.
Bầu không khí trong thư phòng vô cùng nặng nề.
Cơn giận của Diệp Hạc Niên vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt giống như cái kìm, tàn nhẫn kẹp trên mặt Diệp Thần.
Ngược lại Diệp Thần bình chân như vại, ngồi ở trên ghế vô cùng thoải mái. Giống như muốn nói ngươi kẹp thì cứ kẹp, ta vẫn tiêu sái như gió nhẹ qua sông.
Diệp Hạc Niên trừng mắt nhìn mà thấy thật lâu hắn không có phản ứng, lập tức quay đầu nói với Đỗ Phi Phi: “Ngươi đứng ở đó làm gì?”
……
Nàng cũng không muốn đứng ở đây nha, rõ ràng vừa rồi là lão nhân gia ngài gọi ta trở lại.
Đỗ Phi Phi cúi đầu, giận mà không dám nói gì.
Diệp Hạc Niên lại nói: “Sao nào, ngay cả nói chuyện cũng không biết, câm điếc sao?”
Đỗ Phi Phi đành phải nói: “Không phải câm điếc.”
“Thế tại sao ta hỏi ngươi không nói lời nào?”
“Bởi vì tiểu nữ đang suy nghĩ đáp án.”
Diệp Hạc Niên quay đầu hỏi Diệp Thần: “Nữ nhân ngu ngốc như vậy, ngươi nhìn trúng ở điểm gì?”
Diệp Thần nói: “Tất cả những điểm gì ngài không vừa mắt.”
……
Diệp Hạc Niên oán hận trừng đỗ Đỗ Phi Phi.
Đỗ Phi Phi ủy khuất nói nhỏ: “Hắn nói như thế với ngài, vì sao phải trừng ta?”
……
Diệp Thần cướp lời trước khi Diệp Hạc Niên chửi ầm lên: “Ngài không muốn cứu con rể sao?”
Lời sắp phun ra của Diệp Hạc Niên đều nghẹn trong cổ họng.
Hắn chỉ có một nữ nhi, cho nên con rể của hắn cũng chỉ có một —
Hoàng đế.
Hắn hừ lạnh nói: “Ngươi có biện pháp sao?” Tuy rằng ngữ khí có vẻ khinh thường, nhưng lỗ tai lại ngấm ngầm dựng thẳng.
Diệp Thần nói: “Trừ phi ngài nói cho ta biết, lúc trước Lục Xung Hàng mất tích như thế nào?”
Diệp Hạc Niên nói: “Hành tung của hắn luôn bí ẩn, nói đến là đến nói đi là đi, có trời mới biết vì sao hắn đột nhiên mất tích? Ngươi hỏi ta biết hỏi ai?”
“Chẳng lẽ không phải ngài thiết kế hãm hại hắn?”
“Ta đường đường là một Tể tướng, sao phải thiết kế hãm hại hắn? Ngươi……” Hắn nhìn Diệp Thần đứng dậy bước đi, giận dữ hét lên, “Tốt xấu ta cũng là cha ngươi, ngươi đối đãi với ta như vậy?”
Diệp Thần lãnh đạm nói: “Ta tốt xấu cũng là con trai của ngài, không phải ngài cũng đối đãi với ta như thế sao?”
……
Đỗ Phi Phi nghĩ, lúc trước nàng luôn hoài nghi cha mẹ cường đại như thế nào mới có thể sinh ra người con như Diệp Thần, nhưng nay nàng hiểu được, Diệp Thần đại nhân hoàn toàn là tự học thành tài.
Diệp Hạc Niên oán hận nhìn Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi tin tưởng, nội tâm của hắn nhất định đang điên cuồng hét lên: Cho ta một thanh đao, chém chết hắn, chém chết hắn, chém chết hắn……
Diệp Thần vẫn bình tĩnh như cũ.
Đỗ Phi Phi nghĩ, hiện tại nhất định hắn đang suy nghĩ: Ngài xác định dùng đao có thể chém chết ta? Ừ, ngài thử xem, ngài thử xem, ngài thử xem……
/94
|