Ngắm trăng cả một đêm, hiện tại trước mắt Đỗ Phi Phi màu sắc gì cũng đều là đen và trắng, nhìn cái gì cũng đều là hình tròn.
Thật vất vả từ bên trong tủ tìm ra được một bộ chăn đệm, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Giây lát, cửa bị gõ hai cái.
Đỗ Phi Phi lập tức nằm thẳng người, giả chết.
“Đỗ cô nương có trong đó không?” Một giọng nói thanh thúy như chuông, nhu hòa như gió xuân chậm rãi vang lên.
Nàng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không có.”
“……” Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, cuối cùng biến mất trong sân.
Đỗ Phi Phi cũng không quan tâm nhiều, ôm chăn gối ngủ một giấc ngon lành, cho đến tận chạng vạng mới thức dậy.
Ánh chiều tà chiếu lên giấy trên cửa sổ, nàng chậm rãi duỗi người, mở cửa đi ra.
Trong sân, một thiếu nữ quay lưng về phía nàng dựa vào cây mà đứng. Cho dù không thấy mặt, Đỗ Phi Phi đã thấy thân thể của nàng mềm mại uyển chuyển không lời nào tả hết.
“Xin hỏi……” Đỗ Phi Phi lắp bắp mở miệng.
Thiếu nữ chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Đỗ Phi Phi. Vì thế, dung mạo tú lệ của Tiêu Tiên Tiên lập tức được nàng đem ra so sánh.
“Đỗ cô nương.” Thiếu nữ vừa mở miệng, là giọng nói nghe được trước khi nàng ngủ.
Con ngươi Đỗ Phi Phi khẽ đảo, nói: “Hoắc cô nương?”
Trong Trung Tâm thành không có nhiều nữ quyến lắm, mỹ mạo như thế này, tính đến tính đi cũng chỉ có hàng xóm mới đến, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoắc Bình Bình mà thôi.
Hoắc Bình Bình hơi hơi gật đầu, khuôn mặt như hoa như ngọc lộ ra một chút ngượng ngùng, “Mạo muội quấy rầy, xin Đỗ cô nương thứ lỗi.”
Quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa…… Thật là một người tốt. Chẳng qua là ánh mắt không được tốt, lại coi trọng Diệp Thần. Dưới đáy lòng Đỗ Phi Phi khẽ vì nàng mà cảm thán.
“Có lẽ Đỗ cô nương còn chưa dùng cơm trưa, nếu không chê, chi bằng nếm thử tay nghề của ta.” Nói xong, nàng đi đến bên cạnh bàn đá, chậm rãi nhấc lên hộp thức ăn.
Nhất thời, hương đồ ăn như ngàn vạn con ngựa, mạnh mẽ chui vào trong lỗ mũi nàng.
Đỗ Phi Phi tham lam nhìn những món ăn sắc màu tươi đẹp, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hoắc Bình Bình chờ mong nhìn nàng, “Mời Đỗ cô nương dùng thử.”
……
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng một cái.
Cái gọi là không có chuyện mà lấy lòng, không phải tặc chính là trộm. Nhiều lần rơi vào bẫy của Diệp Thần, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng có giác ngộ.
“Ách, thật ra ta không đói chút nào.” Đỗ Phi Phi tận lực chuyển ánh mắt qua nơi khác không nhìn.
“Chẳng lẽ Đỗ cô nương ghét bỏ tài nấu nướng của ta.” Miệng Hoắc Bình Bình hơi mím, trong mắt đều là vẻ thất vọng và uể oải.
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không phải nam nhân, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy, cũng không kiềm chế được mà dấy lên vẻ thương hương tiếc ngọc, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên có chút vô lại, ấy thế mà để giai nhân thương tâm.
“Ách, cũng không phải như vậy, thật ra là vì……” Nàng nghĩ nát óc lấy cớ.
“Nếu Đỗ cô nương cảm thấy một người ăn không thú vị, tiểu muội nguyện ý tiếp khách.”
Tiểu muội? Tiến triển thật sự là…… khiến người ta trở tay không kịp.
Đỗ Phi Phi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, “Như thế ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng đột nhiên cảm thấy, thức ăn chính là ngọn nguồn tất cả chuyện xui xẻo của nàng. Nếu lúc trước không phải bởi vì cùng Tiêu Tiên Tiên đi ăn cơm Bá Vương, nàng sẽ không bởi vì một trăm lượng bạc mà rơi vào tay Diệp Thần. Về sau…… từ màn thầu đến rau xanh đến cháo thịt, vô số kinh nghiệm đau thương dường như đều có quan hệ với thức ăn.
Hoắc Bình Bình vui vẻ bóc một con tôm để vào bát nàng, “Đỗ cô nương nếm thử cái này, Diệp Thần rất thích ăn tôm.”
……
Những thứ Diệp Thần đại nhân thích nhất định không phù hợp với khẩu vị của nàng. Đỗ Phi Phi trừng mắt nhìn con tôm bóc vỏ trong bát nửa ngày, mới ngượng ngùng nói: “Ta bị dị ứng với tôm.”
Ánh mắt Hoắc Bình Bình lóe lên, đầy mặt sợ hãi nói: “Là tiểu muội suy nghĩ không chu đáo, xin tỷ tỷ thứ lỗi.”
“Ách, không sao không sao.” Đỗ Phi Phi vội vàng gắp một đũa rau xanh, “Ta gần đây thích ăn chay.”
Hoắc Bình Bình che miệng cười, “Sở thích của Đỗ cô nương quả nhiên giống Diệp Thần, hắn cũng thích nhất là ăn rau xanh ta làm.”
……
Rau xanh thẳng thắp rơi xuống mặt bàn.
Hoắc Bình Bình ủy khuất nói: “Đỗ cô nương không thích ăn sao?”
Đỗ Phi Phi vội hỏi: “Không phải không phải, trượt tay trượt tay thôi. Ách, xin hỏi, ở đây có món ăn nào Diệp Thần không thích không?”
Sóng mắt Hoắc Bình Bình khẽ chuyển, quyến rũ nói: “Diệp Thần nói chỉ cần đồ ta làm hắn đều thích.”
“……” Đỗ Phi Phi ngửa đầu tưỡng tượng cảnh Diệp Thần nói những lời như này — thật sự là không tưởng tượng ra nổi.
Hoắc Bình Bình nhẹ giọng nói: “Đỗ tỷ tỷ, ta cũng có thể hỏi một vấn đề hay không?”
Đỗ Phi Phi rất muốn cự tuyệt, bởi vì dường như nàng đã dự cảm được vấn đề kia là cái gì. Nhưng lời nói cự tuyệt khi đối mặt với một đôi mắt trong veo như nước, lập tức hòa với nước miếng nuốt trở vào.
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi và Diệp Thần có quan hệ gì?”
“……” Quả nhiên. Đỗ Phi Phi gãi gãi đầu, “Thật ra là…… quan hệ tương đối phức tạp.” Trên danh nghĩa là bảo tiêu, thực tế là tạp dịch ngoài ra còn là bia đỡ đạn…… Điều này bảo nàng phải nói ra miệng như thế nào.
Hoắc Bình Bình cụp mi mắt, trong con ngươi có ánh sáng lạnh lóe ra, “Đỗ tỷ tỷ nhất định rất thích Diệp Thần?”
Vì sao mọi người đều nói như vậy? Đến tột cùng là các nàng nhìn thấy con mắt nào của nàng thích Diệp Thần? Có thể dạy nàng hay không, để nàng cũng có thể nhìn một chút?! Đỗ Phi Phi lạnh giọng nói, “Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng ta cảm thấy Diệp Thần hình như rất thích Đỗ tỷ tỷ.”
“Hả?” Đỗ Phi Phi che mặt. Không có việc gì thích cho ăn độc dược, dội nước lã là biểu hiện của việc yêu thích sao? Đến tột cùng mỹ nhân này muốn hù chết nàng hay là muốn cười nhạo nàng?
“Nếu không phải như thế, vì sao hắn vẫn giữ tỷ tỷ lại bên người.”
“Đó là bởi vì……” Đỗ Phi Phi nghĩ ra một cái cớ có thể diện, “Hiện tại chúng ta là quan hệ thuê mướn.”
Hoắc Bình Bình mở to hai mắt, “Quan hệ thuê mướn?”
“Đúng vậy.” Đỗ Phi Phi hạ giọng, thần bí nói, “Thật ra ta là bảo tiêu hắn mời đến.” Vì trong sạch, nàng quyết định nói ra một nửa sự thật.
Hoắc Bình Bình có chút nghi hoặc nhíu mày, “Nhưng Diệp Thần là Kiếm Thần, sao hắn còn cần bảo tiêu?”
“Ách, có lẽ là hắn…… muốn gia tăng cảm giác an toàn.” Có trời mới biết vì sao hắn muốn tìm bảo tiêu. Đỗ Phi Phi ngẫu hứng phân tích, “Ngươi cũng biết, thời điểm con người tịch mịch, chính là lúc khuyết thiếu cảm giác an toàn.”
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng……” Hoắc Bình Bình muốn nói lại thôi.
Lỗ tai Đỗ Phi Phi dựng thẳng, “Tưởng cái gì?”
Hoắc Bình Bình lộ vẻ khó xử nói: “Chỉ là chút tin đồn vô căn cứ, Đỗ tỷ tỷ không cần để ở trong lòng.”
“Lạc thú lớn nhất của ta chính là nghe lời nói vô căn cứ. Ngươi nói cho ta biết đi.” Đỗ Phi Phi cảm giác được lời trong của nàng ta có ý tứ khác.
Hoắc Bình Bình thấp giọng nói: “Có người nói, võ công của Diệp Thần bị mất hết.”
“Hả?” Đỗ Phi Phi cả kinh rồi đột nhiên nhớ ra, từ khi quen biết tới nay, nàng dường như chưa từng thấy Diệp Thần xuất thủ? Hơn nữa ngay cả Vô Tận đứng hàng đệ nhất trong vũ khí danh chấn giang hồ cũng chưa bao giờ gặp qua. Nếu sự thật là như vậy cũng có thể giải thích hắn vì sao cần bảo tiêu. Nàng cẩn thận truy hỏi: “Thật hay giả?”
“Ta cũng không biết.” Hoắc Bình Bình nói xong, lại lẩm bẩm nói, “Hơn nửa là giả, lấy võ công của Diệp Thần, trong thiên hạ ai có thể khiến cho võ công của hắn mất hết?”
Đỗ Phi Phi tự nhủ nói tiếp: “Có lẽ là hắn tham ăn, ăn phải hóa công tán.”
Hoắc Bình Bình thất sắc nói: “Hóa công tán là cái gì?”
“Chính là độc dược ăn vào võ công sẽ mất hết.”
Hoắc Bình Bình che miệng lại lắp bắp nói: “Diệp Thần sẽ không……”
“Đương nhiên……” Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ tới những chấm nhỏ đại diện cho tình địch của Diệp Thần, nếu tin tức võ công Diệp Thần mất hết truyền ra ngoài, những người đó nhất định không kiêng nể gì tìm tới cửa, đến lúc đó gặp nguy hiểm chính là nàng, “Sẽ không, đương nhiên là không. Ha ha, trên đời này làm gì có hóa công tán, ta lừa gạt ngươi thôi, không ngờ ngươi lại tin.”
Hoắc Bình Bình vỗ vỗ ngực, “Tỷ tỷ thật là xấu, hù chết tiểu muội.” Tuy rằng là một động tác cực đơn giản, mà nàng làm lại ưu nhã động lòng người.
“Đúng rồi, ngươi gặp Diệp Thần chưa?”
Hoắc Bình Bình khẽ kinh ngạc, bật cười nói: “Tất nhiên là gặp rồi, vì sao tỷ tỷ lại hỏi như vậy?”
“Không có gì. Thế sau khi ngươi tới Đường Môn, đã gặp hắn chưa?” Nếu như thế, có thể cởi bỏ nỗi nghi hoặc Diệp Thần thật giả của nàng. Như thế không phải Diệp Thần thật mất đi võ công, mà là Diệp Thần giả để lộ dấu vết.
Sắc mặt Hoắc Bình Bình tối sầm: “Vẫn chưa. Tối hôm qua đến bên ngoài phòng Diệp Thần đợi một đêm, nhưng hắn không trở về. Đỗ tỷ tỷ biết hắn đi nơi nào sao?”
Đỗ Phi Phi bị hỏi sắc mặt cứng đờ, cười gượng nói: “Cái này sao ta biết được. Ách, có lẽ hắn bị tiêu chảy. Ngươi biết không, ở Đường Môn này, bị tiêu chảy là chuyện thường xuyên.”
“Thật sao?” Hoắc Bình Bình nửa tin nửa ngờ.
“Tự nhiên là thật.” Đỗ Phi Phi đột nhiên ôm lấy bụng, “Ngươi xem, nói đến là đến, cái kia, ta đi trước, ngươi cứ từ từ ăn.” Nói xong, không đợi Hoắc Bình Bình phản ứng lại, đã nhanh như chớp biến mất tại cuối hành lang.
Từ ‘Thiện Tâm cư’ đi ra, Đỗ Phi Phi không dám về sớm, đành phải chạy tới ‘Lâm Hồ các’ tránh sóng gió.
Đường Tinh Tinh nghe nói nàng vì trốn Hoắc Bình Bình mà chạy đến, tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt, “Vì sao cô phải tránh nàng ta?”
“……” Đỗ Phi Phi buồn bực nói, “Không biết, cảm thấy ánh mắt nàng khiến ta cảm thấy không thoải mái.”
“Đương nhiên, đó là ánh mắt ghen tị.” Đường Tinh Tinh vỗ bàn, sau đó ăn đau mà vội vã xoa tay, “Cô, cô nên chiến đấu, bảo vệ tình yêu của mình!”
“Thật ra, Tinh Tinh à……” Đỗ Phi Phi cảm thấy hiểu lầm này nên được cởi bỏ, đỡ phải sai lầm nối tiếp sai lầm, “Ta và Diệp Thần không phải như cô tưởng tượng đâu, ta tuyệt đối không có nửa phần ý nghĩ không an phận, không có nửa phần ái mộ với hắn.”
Đường Tinh Tinh đột nhiên trầm mặc nhìn nàng.
“Ách, làm sao vậy?” Đỗ Phi Phi khẩn trương vuốt mặt, “Chẳng lẽ cô không tin?”
“Phi Phi à.”
……
“Cô không cần học giọng điệu của Diệp Thần được không?” Như vậy khiến tóc gáy toàn thân nàng đều dựng thẳng lên.
“Ta cảm thấy cô……”
“Ừ?”
“Vẫn nên thích Diệp Thần mới tốt.”
Đỗ Phi Phi nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì như vậy…… cô mới có thể sống dễ chịu một chút.”
“……” Đỗ Phi Phi trầm mặc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mờ mịt nói: “Hả?”
Thật vất vả từ bên trong tủ tìm ra được một bộ chăn đệm, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Giây lát, cửa bị gõ hai cái.
Đỗ Phi Phi lập tức nằm thẳng người, giả chết.
“Đỗ cô nương có trong đó không?” Một giọng nói thanh thúy như chuông, nhu hòa như gió xuân chậm rãi vang lên.
Nàng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không có.”
“……” Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, cuối cùng biến mất trong sân.
Đỗ Phi Phi cũng không quan tâm nhiều, ôm chăn gối ngủ một giấc ngon lành, cho đến tận chạng vạng mới thức dậy.
Ánh chiều tà chiếu lên giấy trên cửa sổ, nàng chậm rãi duỗi người, mở cửa đi ra.
Trong sân, một thiếu nữ quay lưng về phía nàng dựa vào cây mà đứng. Cho dù không thấy mặt, Đỗ Phi Phi đã thấy thân thể của nàng mềm mại uyển chuyển không lời nào tả hết.
“Xin hỏi……” Đỗ Phi Phi lắp bắp mở miệng.
Thiếu nữ chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Đỗ Phi Phi. Vì thế, dung mạo tú lệ của Tiêu Tiên Tiên lập tức được nàng đem ra so sánh.
“Đỗ cô nương.” Thiếu nữ vừa mở miệng, là giọng nói nghe được trước khi nàng ngủ.
Con ngươi Đỗ Phi Phi khẽ đảo, nói: “Hoắc cô nương?”
Trong Trung Tâm thành không có nhiều nữ quyến lắm, mỹ mạo như thế này, tính đến tính đi cũng chỉ có hàng xóm mới đến, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoắc Bình Bình mà thôi.
Hoắc Bình Bình hơi hơi gật đầu, khuôn mặt như hoa như ngọc lộ ra một chút ngượng ngùng, “Mạo muội quấy rầy, xin Đỗ cô nương thứ lỗi.”
Quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa…… Thật là một người tốt. Chẳng qua là ánh mắt không được tốt, lại coi trọng Diệp Thần. Dưới đáy lòng Đỗ Phi Phi khẽ vì nàng mà cảm thán.
“Có lẽ Đỗ cô nương còn chưa dùng cơm trưa, nếu không chê, chi bằng nếm thử tay nghề của ta.” Nói xong, nàng đi đến bên cạnh bàn đá, chậm rãi nhấc lên hộp thức ăn.
Nhất thời, hương đồ ăn như ngàn vạn con ngựa, mạnh mẽ chui vào trong lỗ mũi nàng.
Đỗ Phi Phi tham lam nhìn những món ăn sắc màu tươi đẹp, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hoắc Bình Bình chờ mong nhìn nàng, “Mời Đỗ cô nương dùng thử.”
……
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng một cái.
Cái gọi là không có chuyện mà lấy lòng, không phải tặc chính là trộm. Nhiều lần rơi vào bẫy của Diệp Thần, rốt cục Đỗ Phi Phi cũng có giác ngộ.
“Ách, thật ra ta không đói chút nào.” Đỗ Phi Phi tận lực chuyển ánh mắt qua nơi khác không nhìn.
“Chẳng lẽ Đỗ cô nương ghét bỏ tài nấu nướng của ta.” Miệng Hoắc Bình Bình hơi mím, trong mắt đều là vẻ thất vọng và uể oải.
Tuy rằng Đỗ Phi Phi không phải nam nhân, nhưng nhìn thấy ánh mắt như vậy, cũng không kiềm chế được mà dấy lên vẻ thương hương tiếc ngọc, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên có chút vô lại, ấy thế mà để giai nhân thương tâm.
“Ách, cũng không phải như vậy, thật ra là vì……” Nàng nghĩ nát óc lấy cớ.
“Nếu Đỗ cô nương cảm thấy một người ăn không thú vị, tiểu muội nguyện ý tiếp khách.”
Tiểu muội? Tiến triển thật sự là…… khiến người ta trở tay không kịp.
Đỗ Phi Phi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, “Như thế ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng đột nhiên cảm thấy, thức ăn chính là ngọn nguồn tất cả chuyện xui xẻo của nàng. Nếu lúc trước không phải bởi vì cùng Tiêu Tiên Tiên đi ăn cơm Bá Vương, nàng sẽ không bởi vì một trăm lượng bạc mà rơi vào tay Diệp Thần. Về sau…… từ màn thầu đến rau xanh đến cháo thịt, vô số kinh nghiệm đau thương dường như đều có quan hệ với thức ăn.
Hoắc Bình Bình vui vẻ bóc một con tôm để vào bát nàng, “Đỗ cô nương nếm thử cái này, Diệp Thần rất thích ăn tôm.”
……
Những thứ Diệp Thần đại nhân thích nhất định không phù hợp với khẩu vị của nàng. Đỗ Phi Phi trừng mắt nhìn con tôm bóc vỏ trong bát nửa ngày, mới ngượng ngùng nói: “Ta bị dị ứng với tôm.”
Ánh mắt Hoắc Bình Bình lóe lên, đầy mặt sợ hãi nói: “Là tiểu muội suy nghĩ không chu đáo, xin tỷ tỷ thứ lỗi.”
“Ách, không sao không sao.” Đỗ Phi Phi vội vàng gắp một đũa rau xanh, “Ta gần đây thích ăn chay.”
Hoắc Bình Bình che miệng cười, “Sở thích của Đỗ cô nương quả nhiên giống Diệp Thần, hắn cũng thích nhất là ăn rau xanh ta làm.”
……
Rau xanh thẳng thắp rơi xuống mặt bàn.
Hoắc Bình Bình ủy khuất nói: “Đỗ cô nương không thích ăn sao?”
Đỗ Phi Phi vội hỏi: “Không phải không phải, trượt tay trượt tay thôi. Ách, xin hỏi, ở đây có món ăn nào Diệp Thần không thích không?”
Sóng mắt Hoắc Bình Bình khẽ chuyển, quyến rũ nói: “Diệp Thần nói chỉ cần đồ ta làm hắn đều thích.”
“……” Đỗ Phi Phi ngửa đầu tưỡng tượng cảnh Diệp Thần nói những lời như này — thật sự là không tưởng tượng ra nổi.
Hoắc Bình Bình nhẹ giọng nói: “Đỗ tỷ tỷ, ta cũng có thể hỏi một vấn đề hay không?”
Đỗ Phi Phi rất muốn cự tuyệt, bởi vì dường như nàng đã dự cảm được vấn đề kia là cái gì. Nhưng lời nói cự tuyệt khi đối mặt với một đôi mắt trong veo như nước, lập tức hòa với nước miếng nuốt trở vào.
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi và Diệp Thần có quan hệ gì?”
“……” Quả nhiên. Đỗ Phi Phi gãi gãi đầu, “Thật ra là…… quan hệ tương đối phức tạp.” Trên danh nghĩa là bảo tiêu, thực tế là tạp dịch ngoài ra còn là bia đỡ đạn…… Điều này bảo nàng phải nói ra miệng như thế nào.
Hoắc Bình Bình cụp mi mắt, trong con ngươi có ánh sáng lạnh lóe ra, “Đỗ tỷ tỷ nhất định rất thích Diệp Thần?”
Vì sao mọi người đều nói như vậy? Đến tột cùng là các nàng nhìn thấy con mắt nào của nàng thích Diệp Thần? Có thể dạy nàng hay không, để nàng cũng có thể nhìn một chút?! Đỗ Phi Phi lạnh giọng nói, “Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng ta cảm thấy Diệp Thần hình như rất thích Đỗ tỷ tỷ.”
“Hả?” Đỗ Phi Phi che mặt. Không có việc gì thích cho ăn độc dược, dội nước lã là biểu hiện của việc yêu thích sao? Đến tột cùng mỹ nhân này muốn hù chết nàng hay là muốn cười nhạo nàng?
“Nếu không phải như thế, vì sao hắn vẫn giữ tỷ tỷ lại bên người.”
“Đó là bởi vì……” Đỗ Phi Phi nghĩ ra một cái cớ có thể diện, “Hiện tại chúng ta là quan hệ thuê mướn.”
Hoắc Bình Bình mở to hai mắt, “Quan hệ thuê mướn?”
“Đúng vậy.” Đỗ Phi Phi hạ giọng, thần bí nói, “Thật ra ta là bảo tiêu hắn mời đến.” Vì trong sạch, nàng quyết định nói ra một nửa sự thật.
Hoắc Bình Bình có chút nghi hoặc nhíu mày, “Nhưng Diệp Thần là Kiếm Thần, sao hắn còn cần bảo tiêu?”
“Ách, có lẽ là hắn…… muốn gia tăng cảm giác an toàn.” Có trời mới biết vì sao hắn muốn tìm bảo tiêu. Đỗ Phi Phi ngẫu hứng phân tích, “Ngươi cũng biết, thời điểm con người tịch mịch, chính là lúc khuyết thiếu cảm giác an toàn.”
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng……” Hoắc Bình Bình muốn nói lại thôi.
Lỗ tai Đỗ Phi Phi dựng thẳng, “Tưởng cái gì?”
Hoắc Bình Bình lộ vẻ khó xử nói: “Chỉ là chút tin đồn vô căn cứ, Đỗ tỷ tỷ không cần để ở trong lòng.”
“Lạc thú lớn nhất của ta chính là nghe lời nói vô căn cứ. Ngươi nói cho ta biết đi.” Đỗ Phi Phi cảm giác được lời trong của nàng ta có ý tứ khác.
Hoắc Bình Bình thấp giọng nói: “Có người nói, võ công của Diệp Thần bị mất hết.”
“Hả?” Đỗ Phi Phi cả kinh rồi đột nhiên nhớ ra, từ khi quen biết tới nay, nàng dường như chưa từng thấy Diệp Thần xuất thủ? Hơn nữa ngay cả Vô Tận đứng hàng đệ nhất trong vũ khí danh chấn giang hồ cũng chưa bao giờ gặp qua. Nếu sự thật là như vậy cũng có thể giải thích hắn vì sao cần bảo tiêu. Nàng cẩn thận truy hỏi: “Thật hay giả?”
“Ta cũng không biết.” Hoắc Bình Bình nói xong, lại lẩm bẩm nói, “Hơn nửa là giả, lấy võ công của Diệp Thần, trong thiên hạ ai có thể khiến cho võ công của hắn mất hết?”
Đỗ Phi Phi tự nhủ nói tiếp: “Có lẽ là hắn tham ăn, ăn phải hóa công tán.”
Hoắc Bình Bình thất sắc nói: “Hóa công tán là cái gì?”
“Chính là độc dược ăn vào võ công sẽ mất hết.”
Hoắc Bình Bình che miệng lại lắp bắp nói: “Diệp Thần sẽ không……”
“Đương nhiên……” Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ tới những chấm nhỏ đại diện cho tình địch của Diệp Thần, nếu tin tức võ công Diệp Thần mất hết truyền ra ngoài, những người đó nhất định không kiêng nể gì tìm tới cửa, đến lúc đó gặp nguy hiểm chính là nàng, “Sẽ không, đương nhiên là không. Ha ha, trên đời này làm gì có hóa công tán, ta lừa gạt ngươi thôi, không ngờ ngươi lại tin.”
Hoắc Bình Bình vỗ vỗ ngực, “Tỷ tỷ thật là xấu, hù chết tiểu muội.” Tuy rằng là một động tác cực đơn giản, mà nàng làm lại ưu nhã động lòng người.
“Đúng rồi, ngươi gặp Diệp Thần chưa?”
Hoắc Bình Bình khẽ kinh ngạc, bật cười nói: “Tất nhiên là gặp rồi, vì sao tỷ tỷ lại hỏi như vậy?”
“Không có gì. Thế sau khi ngươi tới Đường Môn, đã gặp hắn chưa?” Nếu như thế, có thể cởi bỏ nỗi nghi hoặc Diệp Thần thật giả của nàng. Như thế không phải Diệp Thần thật mất đi võ công, mà là Diệp Thần giả để lộ dấu vết.
Sắc mặt Hoắc Bình Bình tối sầm: “Vẫn chưa. Tối hôm qua đến bên ngoài phòng Diệp Thần đợi một đêm, nhưng hắn không trở về. Đỗ tỷ tỷ biết hắn đi nơi nào sao?”
Đỗ Phi Phi bị hỏi sắc mặt cứng đờ, cười gượng nói: “Cái này sao ta biết được. Ách, có lẽ hắn bị tiêu chảy. Ngươi biết không, ở Đường Môn này, bị tiêu chảy là chuyện thường xuyên.”
“Thật sao?” Hoắc Bình Bình nửa tin nửa ngờ.
“Tự nhiên là thật.” Đỗ Phi Phi đột nhiên ôm lấy bụng, “Ngươi xem, nói đến là đến, cái kia, ta đi trước, ngươi cứ từ từ ăn.” Nói xong, không đợi Hoắc Bình Bình phản ứng lại, đã nhanh như chớp biến mất tại cuối hành lang.
Từ ‘Thiện Tâm cư’ đi ra, Đỗ Phi Phi không dám về sớm, đành phải chạy tới ‘Lâm Hồ các’ tránh sóng gió.
Đường Tinh Tinh nghe nói nàng vì trốn Hoắc Bình Bình mà chạy đến, tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt, “Vì sao cô phải tránh nàng ta?”
“……” Đỗ Phi Phi buồn bực nói, “Không biết, cảm thấy ánh mắt nàng khiến ta cảm thấy không thoải mái.”
“Đương nhiên, đó là ánh mắt ghen tị.” Đường Tinh Tinh vỗ bàn, sau đó ăn đau mà vội vã xoa tay, “Cô, cô nên chiến đấu, bảo vệ tình yêu của mình!”
“Thật ra, Tinh Tinh à……” Đỗ Phi Phi cảm thấy hiểu lầm này nên được cởi bỏ, đỡ phải sai lầm nối tiếp sai lầm, “Ta và Diệp Thần không phải như cô tưởng tượng đâu, ta tuyệt đối không có nửa phần ý nghĩ không an phận, không có nửa phần ái mộ với hắn.”
Đường Tinh Tinh đột nhiên trầm mặc nhìn nàng.
“Ách, làm sao vậy?” Đỗ Phi Phi khẩn trương vuốt mặt, “Chẳng lẽ cô không tin?”
“Phi Phi à.”
……
“Cô không cần học giọng điệu của Diệp Thần được không?” Như vậy khiến tóc gáy toàn thân nàng đều dựng thẳng lên.
“Ta cảm thấy cô……”
“Ừ?”
“Vẫn nên thích Diệp Thần mới tốt.”
Đỗ Phi Phi nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì như vậy…… cô mới có thể sống dễ chịu một chút.”
“……” Đỗ Phi Phi trầm mặc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mờ mịt nói: “Hả?”
/94
|