Khi biết ý định của đối phương, ba người hóa địch thành bạn.
Hán tử miệng méo nguyên là đệ tử thế gia, tuổi trẻ làm đến chức giáo úy, nhưng nhìn không quen thói “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn” của triều đình, từ bỏ chức quan, hành hiệp giang hồ.
Quái nhân biến sắc vốn là con người hình dạng kì lạ. Mẹ hắn mang thai hắn, bị hoạn quan cướp về làm thiếp. Bà thà chết không chịu, liền bị giam vào ngục, chịu đủ kiểu hành hạ, may mắn không chết, sinh ra được một quái thai, nhưng lại là nhân tài luyện võ.
Tuyệt kĩ lợi hại nhất của Lương Thương Trung là khinh công. Y chủ yếu lấy khinh công làm vũ khí công kích. Người khác thì kiếm nhanh, đao nhanh, xuất thủ nhanh. Thân pháp nhanh là sở trường của y. Bởi vậy, người khác có thể đánh một đao, một kiếm, một thương thật nhanh, nhưng Lương Thương Trung khi dụng một chiêu chính là dùng cả thân thể mình; nói cách khác, y có thể đột nhiên chuyển đến phía sau, trên đầu, dưới chân địch nhân. Y muốn tập kích thì kẻ khác khó bề phòng bị. Điểm này so với những chiêu thức nhanh nhẹn, xuất thủ mau lẹ còn đáng sợ hơn. Huống hồ, thân pháp nhanh nhẹn không nhất định chỉ dùng để xuất thủ, dù là tránh né, bỏ chạy cũng có lợi hơn nhiều.
Tuyệt chiêu của quái nhân biến sắc là một khi hắn đánh hụt, hắn sẽ nổi giận. Khi giận dữ, mặt hắn sẽ đổi màu. Một khi giận, hắn sẽ rạp xuống đất. Mở miệng lớn cuốn lấy cát, hoặc là bùn. Sau đó, hắn tựa như được nạp đầy sức lực, so với bình thường thì tinh khí, thần khí khi phát động công kích tăng gấp trăm lần, hơn nữa ra đòn rồi còn có thể há miệng phun ra cuồng sa.
(Lương Thương Trung từng nghe hắn có một ngoại hiệu, kêu bằng Cật Sa Đại Vương.)
Phần hán tử miệng méo, một khi hung hãn, miệng hắn càng méo, bộ dạng cũng thật đáng sợ. Hắn vung la tác múa loạn, đánh đến cao hứng thì thân người như tóe lửa, mang địch nhân giam trong lưới, không thể cử động, những gai nhọn ở góc lưới có thể cắt nhỏ địch nhân. Lúc bị kẻ địch tập kích, có thể dùng la tác trùm lên mình, bất kể tấn công thế nào cũng không phá nổi thiên la địa võng của hắn. Chiếc miệng méo đó, khi bực tức, lúc giao thủ với kẻ địch, như là muốn ngấu nghiến người ta. Trán hắn có nhiều nếp nhăn, chiếc miệng méo ngậm chặt, mắt trái khép kín; mắt phải đột ngột mở ra, kẻ giao thủ với hắn nếu nhát gan đã sớm bị dọa chết nửa mạng rồi.
(Lương Thương Trung cũng biết hắn có một ngoại hiệu, kêu bằng Oai Chủy Thiếu Giáo)
Ba người họ liên thủ đánh lui sáu mươi ba gã nọ mới biết được hai việc:
Một, bọn họ đều đến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương an toàn đến Lĩnh Nam.
Hai, những kẻ nhân lúc bọn họ giao đấu mưu đồ sát hại Tiểu Hồn cô nương đều là người của Phá Hoại Bang.
Phá Hoại Bang là gì?
Dưỡng Thần Đường, Đồ Quỷ Ốc, Kiếp Sát Phái, Phá Hoại Bang đều là bang phái mới nổi trong hai mươi năm gần đây trên võ lâm. Bốn bang phái này đều là nanh vuốt của bọn yêm đảng bố trí tại võ lâm, chỉ bất quá, bốn tổ chức đều nghe lệnh bọn hoạn quan vì những mục đích khác nhau.
Dưỡng Thần Đường vì quyền. Tổng đường chủ cũng là quan lại đương triều, nếu không bởi phục tùng mệnh lệnh thái giám có quyền có thế thì cũng không thể làm quan, không thể bảo vệ tính mạng trong chốn giang hồ.
Chủ trì Đồ Quỷ Ốc chính là người do đề hình án sát sử Tra Mỗ phái đến.
Kiếp Sát Phái hoàn toàn vì tiền hành sự. Yêm đảng có Đông, Tây, Nội xưởng, hoàn toàn không cần phải tốn ngân lượng, trái lại cũng không cần bọn chúng tự móc hầu bao: đó đều là tiền bọn chúng bóc lột từ xương máu của người dân.
Mục đích của Phá Hoại Bang là cầu danh. Thanh thế chúng vốn kém hơn Dưỡng Thần Đường, Kiếp Sát Phái, Đồ Quỷ Ốc, hơn nữa cũng nổi lên muộn, nếu muốn vươn lên đầu, phô trương thanh thế, chiêu binh mãi mã, nhất định cần đến sự tán thành và ủng hộ của đám hoạn quan. Nên bọn chúng nguyện làm đủ chuyện, nhằm lấy lòng yêm đảng và phiên tử. Chúng chính xác muốn thu được sự tín nhiệm của kẻ đứng đầu yêm đảng. Bởi vậy chúng nổi lên rất nhanh. Giống như “mã hoàng” (con đỉa lớn) lan tràn khắp nơi một cách nhanh chóng.
Phá Hoại Bang có tứ đại thiên vương: Trần Xuân, Lí Hạ, Trương Thu, Vương Đông. Bốn gã tuyệt đối là Phá Hoại cao thủ. Nhưng chuyến này không một gã nào xuất hiện. Kẻ xuất hiện lần này, dường như chỉ là tốt thí thử nghiệm: dò xem những ai bảo vệ Tiêu Hồn cô nương cân lượng thế nào; thử tài những người hộ tống Tiêu Hồn cô nương phân lượng đến đâu!
Ba người bọn họ vì đã kịch chiến với nhau, nên đều khâm phục võ công của đối phương, đồng thời cũng vì từng giao đấu ác liệt, càng khâm phục dũng khí của đối phương.
Tiêu Hồn cô nương chứng kiến một trường đại chiến, vẫn cười tít mắt, vuốt ve con mèo nằm trong lòng, bộ dạng rất vui cũng rất yên ổn, chiếc cằm thanh tú xoa nhẹ đám lông mượt trên lưng mèo, cười nói:
“Đại Vương, Thiếu Giáo, Lương đại hiệp, các người đánh nhau một trận, chính là không đánh không quen biết rồi. ”
Ba người nhìn nàng, nàng cũng liếc mắt nhìn lại. Lương Thương Trung hít một hơi nói:
“Nàng nhận ra ba người bọn ta?”
Tiêu Hồn khẽ gật đầu, nháy mắt, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp:
“Ừm.”
Lương Thương trung sốt sắng hỏi:
“Vậy vừa rồi vì sao nàng không kịp thời ngăn cản bọn ta giao chiến?”
Tiêu Hồn thập phần ngây ngô, nghiêm túc đáp:
“Nếu ta nói, trận đánh đặc sắc này chẳng phải bị bỏ lỡ sao?”
Lúc sau nàng hơi nghiêng đầu, giống như con mèo trong lòng nàng, tinh nghịch bắt bẻ:
“Các người không phải vừa mới thử võ công của nhau à? Phân tích võ công của đối thủ không phải là một chuyện tốt sao?”
Lúc này Oai Chủy Thiếu Giáo nhịn không được, miệng đã méo đi thêm, hỏi:
“Vạn nhất ba người chúng ta giao đấu làm hại tính mệnh lẫn nhau, nàng cũng để chúng ta tùy ý tàn sát hả?”
“Đương nhiên không.” – Tiêu Hồn nở nụ cười tươi tắn quyến rũ – “hiện giờ chẳng phải không có tính mệnh ai bị gì à?”
Cật Sa Đại Vương sờ cái đầu trọc (cái đầu không tóc của hắn đặt biệt đổ nhiều mồ hôi), hỏi:
“Vừa rồi mấy người đó tập kích nàng, nàng không sợ hả?”
“Không sợ.” – Tiêu Hồn sảng khoái đáp – “Ta chỉ biết các vị nhất định giải quyết được.”
Ba người nhìn nhau.
“Nếu bọn ta đều không đến đây?”
“Ta sẽ nương nhờ Tiểu thư thư,” – nàng hướng về phía nha đầu to lớn đang nấp nói – “Nhưng ta biết các vị sẽ đến. Cha ta khi còn sống giúp nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện tốt vậy, kết giao hảo hữu trên giang hồ, không lẽ nào trời tuyệt đường người, không một ai đến giúp ta.”
Ba người nhìn nhau, vuốt cằm, xoa đầu cười khổ.
“Các người hỏi ta nhiều thế,” – Tiêu Hồn cô nương thản nhiên nói – “bây giờ đến phiên ta hỏi các vị.”
Ba người lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Cật Sa Đại Vương lúc này không ăn cát nữa, nhưng cũng thay đổi rất khủng hoảng; khủng hoảng chính là tật nói lắp:
“Nàng … hỏi … hỏi chúng … hỏi chúng ta …”
“Phải,” – Tiêu Hồn khẽ chúm miệng, nụ cười mơ hồ của một tiểu cô nương trở thành một nữ tử phong tình thành thục – “ta hỏi các vị, các vị vì sao đến giúp đỡ ta?”
Nàng đảo mắt, giống như một con mèo nhỏ.
Miêu nhãn.
Nàng tinh nghịch chỉ tay về phía Oai Chủy Thiếu Giáo:
“Người nói trước.”
Oai Chủy Thiếu Giáo cật lực vặn miệng, lắc cổ, âm điệu lạnh lẽo nói:
“Vì sao là ta?”
Tiêu Hồn cô nương cười khúc khích:
“Bởi vì ta muốn người nói trước.”
Oai Chủy Thiếu Giáo nhìn về phía trái. Bên trái hắn là Lương Thương Trung. Lương Thương trung nhìn hắn, có chút ghen tị. Oai Chủy Thiếu Giáo lại nhìn sang phải. Bên phải là Cật Sa Đại Vương Cật Sa Đại Vương liếc hắn, điệu bộ rất ngưỡng mộ. Oai Chủy Thiếu Giáo vặn miệng, nhún vai, làm điệu bộ chẳng có gì cả, nói:
“Ta đối địch với yêm đảng. Chúng muốn hại người, ta càng muốn cứu. Ta từng bị Ngụy hoạn hại đến tan nhà nát cửa.”
Nói đến đây, hắn không nói nữa.
Tiêu Hồn cô nương cảm tình nhìn hắn, một hồi sau mới hướng sang Lương Thương Trung, u u nói:
“Còn người?”
“Ta?” – Lương Thương Trung nói – “Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không đáng chết, cho nên ta đến đây.”
Tiêu Hồn dùng ánh mắt mĩ lệ, dừng lại phía Cật Sa Đại Vương.
Cật Sa Đại Vương lắp bắp, vất vả mới nói được:
“Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố, từng nhận ân điển. Ông gặp nạn, ta lại không ra tay kịp thời … chỉ có thể … chỉ có … đành …”
Tiêu Hồn cười. Nụ cười thật tiêu hồn.
“Giúp người sao có thể miễn cưỡng được, phải không nào?” – nàng cười thân thiện với hắn – “không báo đáp được gia phụ, vậy hay hơn cả hãy để ta nhận giúp.”
Sau đấy nàng lại nhìn mấy người bên cạnh Lương Thương Trung hỏi:
“Các người thì sao?”
Độc Nha Lương Thủy ngạc nhiên:
“Ta? Không cần nói chứ?”
Bảo Nhĩ Lương Trà kinh ngạc:
“Bọn ta là hạ nhân, cũng cần nói à?”
“Lại phải phân thượng nhân hạ nhân đấy!” – Tiêu Hồn dùng ánh mắt phật ý liếc họ – “Chẳng phải đều là người hả?”
Lương Thương Trung gật đầu, ý bảo bọn họ trả lời. Cổ Lương Thủy rất dài, duỗi ra một cái lại rút về mới nói:
“Y là lão đại của ta, ta là huynh đệ của y, y bảo sao, ta làm vậy.”
Lương Trà sờ cái mụn, một đằng nặn mủ, một đằng lơ đãng nói:
“Ta là đệ tử Thái Bình Môn, y là lão đại của Bất Không Thành Tựu Tổ trong Thái Bình Môn, y làm gì, bọn ta đều giúp.”
“Hay nhỉ,” – Tiêu Hồn cười để lộ hàm răng – “các người!”
Nàng lại cười để lộ lúm đồng tiền:
“Ngày nào đó ta đến Thái Bình Môn nhất định rất lí thú.”
Nàng cũng chẳng tính xem Lương thị tam hùng có đồng ý không, trong nháy mắt lại đưa tay dỗ dành con mèo nhỏ.
Lương Thương Trung vươn người nói:
“Ta có một chuyện muốn hỏi.”
Tiêu Hồn hơi ngẩng đầu lên, nháy mắt, khẽ xoa má, nói:
“Đừng nói lời khách khí, được không?”
Song mục Lương Thương Trung cũng đưa đến gần quan sát:
“Lệnh tôn đại nhân gặp bất hạnh, cô nương dường như là không … như là…”
Tiêu Hồn cười, lau lông mèo trên má:
“Bi thương? Phải không?”
Lương Thương Trung lại hít một hơi, ngữ điệu ôn tồn, sợ mình nói quá nặng:
“Dường như … vị đại thư kia … so với nàng còn thương cảm hơn …”
“Đương nhiên rồi.” – Tiêu Hồn ngẩng đầu nhìn nha đầu nọ – “Tiểu thư thư đối với nhà ta có tình có nghĩa.”
Lương Thương Trúng nói:
“Ôi, không …”
Lời chưa nói hết, Tiêu Hồn lại hỏi:
“Khoan nào, vì sao người cao to như vậy, thanh âm lại như nữ nhân, vừa mềm mỏng vừa êm ái a?”
Lương Thương Trung đỏ mặt, hai gã huynh đệ kết bái, thủ hạ tâm phúc của y đều tự nắm mũi, che miệng lười lén. Cơ hội để Lương Thương Trung đỏ mặt đầu có nhiều. Tiêu Hồn thường giễu y. Cái này không phải ác ý. Bởi vậy tính khí đại thiếu gia của Lương Thương Trung không bộc phát được.
Ví như: Bọn họ đang muốn lên đường, phía trước nhiều nguy hiểm, Lương Thương Trung nhìn thấy Tiêu Hồn cô nương ôm con mèo trên tay, cảm thấy không thích hợp, liền nói:
“Để mèo ở lại quán trọ, chúng ta phải đi rồi.”
“Cái gì?” – cô nương tròn xoe hai mắt, như là Lương Thương Trung bắt nàng ăn thịt người vậy – “người muốn ta bỏ Tiểu Đinh Đinh lại đây hả?”
Lương Thương Trung ngẩn người. Y cũng không biết mình đã nói sai điều gì, không biết đã làm chuyện táng tâm bệnh hoạn gì, chẳng lẽ còn ôm mèo vượt núi lội sông để chạy trốn không thành!
“Ta đây theo chân nàng, âm thầm bảo vệ nàng,” – Cật Sa Đại Vương giải thích với Lương Thương Trung – “Con mèo này không phải ở quán trọ mà theo nàng ấy từ nhà, dọc đường đã trải qua nhiều phong sương, xem ra, đại tiểu thư tuyệt không có ý bỏ nó lại bên đường.”
“Không có cách đâu.” – Oai Chủy Thiếu Giáo cũng nhắc nhở y – “Đây là mèo của cô nương ấy.”
Lương Thương Trung chỉ còn biết thở dài. Y đã biết cô nương này. Y đã hiểu vị cô nương. Tên nàng là Tiêu Hồn. Nàng thật cũng khiến Lương Thương Trung rất tiêu hồn. Có khi nàng khiến hắn không còn mặt mũi. Dù mất mặt, nhưng vẫn hấp dẫn Lương Thương Trung và những kẻ khác điên đảo thần hồn.
Gặp phảp cô nương ấy, y không có biện pháp.
Y một mình lên Phong Thần Sơn, đại náo Dưỡng Thần Đường, thu phục hai kẻ nổi danh hung ác của Thái Bình Môn là Lương Thủy và Lương Trà, còn đánh bại Kiếp Sát Phái, uy chấn yêm đảng. Thần y Dư Vô Thị chủ động kết bái với y, đại hiệp Tống Huyễn Trí hết sức bội phục y, nhưng mà, gặp phải Tiêu Hồn, y không có biện pháp thu thập nàng.
Bọn họ cũng không có biện pháp.
Oai Chủy Thiếu Giáo là ác nhân. Hắn là người tốt trong số ác nhân, đối với ác nhân thì ác, đối với hảo nhân thì tốt. Hắn tuổi trẻ đã giết không ít ác nhân, tuyệt đối nhiều hơn so với ác nhân bị nha môn trừng phạt. Huống hồ, hình phạt huyện nha cũng không thực sự là ác.
Cật Sa Đại Vương càng là khắc tinh của tội ác. Thậm chí giang hồ cho rằng: cát hắn ăn không nhiều bằng những kẻ bại hoại bị hắn thu phục.
Đối phó bọn ác nhân bất lương, thập ác bất xá, họ đều rất có biện pháp.
Nhưng gặp phải nàng lại chẳng còn cách nào.
Hán tử miệng méo nguyên là đệ tử thế gia, tuổi trẻ làm đến chức giáo úy, nhưng nhìn không quen thói “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bá tánh đốt đèn” của triều đình, từ bỏ chức quan, hành hiệp giang hồ.
Quái nhân biến sắc vốn là con người hình dạng kì lạ. Mẹ hắn mang thai hắn, bị hoạn quan cướp về làm thiếp. Bà thà chết không chịu, liền bị giam vào ngục, chịu đủ kiểu hành hạ, may mắn không chết, sinh ra được một quái thai, nhưng lại là nhân tài luyện võ.
Tuyệt kĩ lợi hại nhất của Lương Thương Trung là khinh công. Y chủ yếu lấy khinh công làm vũ khí công kích. Người khác thì kiếm nhanh, đao nhanh, xuất thủ nhanh. Thân pháp nhanh là sở trường của y. Bởi vậy, người khác có thể đánh một đao, một kiếm, một thương thật nhanh, nhưng Lương Thương Trung khi dụng một chiêu chính là dùng cả thân thể mình; nói cách khác, y có thể đột nhiên chuyển đến phía sau, trên đầu, dưới chân địch nhân. Y muốn tập kích thì kẻ khác khó bề phòng bị. Điểm này so với những chiêu thức nhanh nhẹn, xuất thủ mau lẹ còn đáng sợ hơn. Huống hồ, thân pháp nhanh nhẹn không nhất định chỉ dùng để xuất thủ, dù là tránh né, bỏ chạy cũng có lợi hơn nhiều.
Tuyệt chiêu của quái nhân biến sắc là một khi hắn đánh hụt, hắn sẽ nổi giận. Khi giận dữ, mặt hắn sẽ đổi màu. Một khi giận, hắn sẽ rạp xuống đất. Mở miệng lớn cuốn lấy cát, hoặc là bùn. Sau đó, hắn tựa như được nạp đầy sức lực, so với bình thường thì tinh khí, thần khí khi phát động công kích tăng gấp trăm lần, hơn nữa ra đòn rồi còn có thể há miệng phun ra cuồng sa.
(Lương Thương Trung từng nghe hắn có một ngoại hiệu, kêu bằng Cật Sa Đại Vương.)
Phần hán tử miệng méo, một khi hung hãn, miệng hắn càng méo, bộ dạng cũng thật đáng sợ. Hắn vung la tác múa loạn, đánh đến cao hứng thì thân người như tóe lửa, mang địch nhân giam trong lưới, không thể cử động, những gai nhọn ở góc lưới có thể cắt nhỏ địch nhân. Lúc bị kẻ địch tập kích, có thể dùng la tác trùm lên mình, bất kể tấn công thế nào cũng không phá nổi thiên la địa võng của hắn. Chiếc miệng méo đó, khi bực tức, lúc giao thủ với kẻ địch, như là muốn ngấu nghiến người ta. Trán hắn có nhiều nếp nhăn, chiếc miệng méo ngậm chặt, mắt trái khép kín; mắt phải đột ngột mở ra, kẻ giao thủ với hắn nếu nhát gan đã sớm bị dọa chết nửa mạng rồi.
(Lương Thương Trung cũng biết hắn có một ngoại hiệu, kêu bằng Oai Chủy Thiếu Giáo)
Ba người họ liên thủ đánh lui sáu mươi ba gã nọ mới biết được hai việc:
Một, bọn họ đều đến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương an toàn đến Lĩnh Nam.
Hai, những kẻ nhân lúc bọn họ giao đấu mưu đồ sát hại Tiểu Hồn cô nương đều là người của Phá Hoại Bang.
Phá Hoại Bang là gì?
Dưỡng Thần Đường, Đồ Quỷ Ốc, Kiếp Sát Phái, Phá Hoại Bang đều là bang phái mới nổi trong hai mươi năm gần đây trên võ lâm. Bốn bang phái này đều là nanh vuốt của bọn yêm đảng bố trí tại võ lâm, chỉ bất quá, bốn tổ chức đều nghe lệnh bọn hoạn quan vì những mục đích khác nhau.
Dưỡng Thần Đường vì quyền. Tổng đường chủ cũng là quan lại đương triều, nếu không bởi phục tùng mệnh lệnh thái giám có quyền có thế thì cũng không thể làm quan, không thể bảo vệ tính mạng trong chốn giang hồ.
Chủ trì Đồ Quỷ Ốc chính là người do đề hình án sát sử Tra Mỗ phái đến.
Kiếp Sát Phái hoàn toàn vì tiền hành sự. Yêm đảng có Đông, Tây, Nội xưởng, hoàn toàn không cần phải tốn ngân lượng, trái lại cũng không cần bọn chúng tự móc hầu bao: đó đều là tiền bọn chúng bóc lột từ xương máu của người dân.
Mục đích của Phá Hoại Bang là cầu danh. Thanh thế chúng vốn kém hơn Dưỡng Thần Đường, Kiếp Sát Phái, Đồ Quỷ Ốc, hơn nữa cũng nổi lên muộn, nếu muốn vươn lên đầu, phô trương thanh thế, chiêu binh mãi mã, nhất định cần đến sự tán thành và ủng hộ của đám hoạn quan. Nên bọn chúng nguyện làm đủ chuyện, nhằm lấy lòng yêm đảng và phiên tử. Chúng chính xác muốn thu được sự tín nhiệm của kẻ đứng đầu yêm đảng. Bởi vậy chúng nổi lên rất nhanh. Giống như “mã hoàng” (con đỉa lớn) lan tràn khắp nơi một cách nhanh chóng.
Phá Hoại Bang có tứ đại thiên vương: Trần Xuân, Lí Hạ, Trương Thu, Vương Đông. Bốn gã tuyệt đối là Phá Hoại cao thủ. Nhưng chuyến này không một gã nào xuất hiện. Kẻ xuất hiện lần này, dường như chỉ là tốt thí thử nghiệm: dò xem những ai bảo vệ Tiêu Hồn cô nương cân lượng thế nào; thử tài những người hộ tống Tiêu Hồn cô nương phân lượng đến đâu!
Ba người bọn họ vì đã kịch chiến với nhau, nên đều khâm phục võ công của đối phương, đồng thời cũng vì từng giao đấu ác liệt, càng khâm phục dũng khí của đối phương.
Tiêu Hồn cô nương chứng kiến một trường đại chiến, vẫn cười tít mắt, vuốt ve con mèo nằm trong lòng, bộ dạng rất vui cũng rất yên ổn, chiếc cằm thanh tú xoa nhẹ đám lông mượt trên lưng mèo, cười nói:
“Đại Vương, Thiếu Giáo, Lương đại hiệp, các người đánh nhau một trận, chính là không đánh không quen biết rồi. ”
Ba người nhìn nàng, nàng cũng liếc mắt nhìn lại. Lương Thương Trung hít một hơi nói:
“Nàng nhận ra ba người bọn ta?”
Tiêu Hồn khẽ gật đầu, nháy mắt, đôi mắt long lanh tuyệt đẹp:
“Ừm.”
Lương Thương trung sốt sắng hỏi:
“Vậy vừa rồi vì sao nàng không kịp thời ngăn cản bọn ta giao chiến?”
Tiêu Hồn thập phần ngây ngô, nghiêm túc đáp:
“Nếu ta nói, trận đánh đặc sắc này chẳng phải bị bỏ lỡ sao?”
Lúc sau nàng hơi nghiêng đầu, giống như con mèo trong lòng nàng, tinh nghịch bắt bẻ:
“Các người không phải vừa mới thử võ công của nhau à? Phân tích võ công của đối thủ không phải là một chuyện tốt sao?”
Lúc này Oai Chủy Thiếu Giáo nhịn không được, miệng đã méo đi thêm, hỏi:
“Vạn nhất ba người chúng ta giao đấu làm hại tính mệnh lẫn nhau, nàng cũng để chúng ta tùy ý tàn sát hả?”
“Đương nhiên không.” – Tiêu Hồn nở nụ cười tươi tắn quyến rũ – “hiện giờ chẳng phải không có tính mệnh ai bị gì à?”
Cật Sa Đại Vương sờ cái đầu trọc (cái đầu không tóc của hắn đặt biệt đổ nhiều mồ hôi), hỏi:
“Vừa rồi mấy người đó tập kích nàng, nàng không sợ hả?”
“Không sợ.” – Tiêu Hồn sảng khoái đáp – “Ta chỉ biết các vị nhất định giải quyết được.”
Ba người nhìn nhau.
“Nếu bọn ta đều không đến đây?”
“Ta sẽ nương nhờ Tiểu thư thư,” – nàng hướng về phía nha đầu to lớn đang nấp nói – “Nhưng ta biết các vị sẽ đến. Cha ta khi còn sống giúp nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện tốt vậy, kết giao hảo hữu trên giang hồ, không lẽ nào trời tuyệt đường người, không một ai đến giúp ta.”
Ba người nhìn nhau, vuốt cằm, xoa đầu cười khổ.
“Các người hỏi ta nhiều thế,” – Tiêu Hồn cô nương thản nhiên nói – “bây giờ đến phiên ta hỏi các vị.”
Ba người lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Cật Sa Đại Vương lúc này không ăn cát nữa, nhưng cũng thay đổi rất khủng hoảng; khủng hoảng chính là tật nói lắp:
“Nàng … hỏi … hỏi chúng … hỏi chúng ta …”
“Phải,” – Tiêu Hồn khẽ chúm miệng, nụ cười mơ hồ của một tiểu cô nương trở thành một nữ tử phong tình thành thục – “ta hỏi các vị, các vị vì sao đến giúp đỡ ta?”
Nàng đảo mắt, giống như một con mèo nhỏ.
Miêu nhãn.
Nàng tinh nghịch chỉ tay về phía Oai Chủy Thiếu Giáo:
“Người nói trước.”
Oai Chủy Thiếu Giáo cật lực vặn miệng, lắc cổ, âm điệu lạnh lẽo nói:
“Vì sao là ta?”
Tiêu Hồn cô nương cười khúc khích:
“Bởi vì ta muốn người nói trước.”
Oai Chủy Thiếu Giáo nhìn về phía trái. Bên trái hắn là Lương Thương Trung. Lương Thương trung nhìn hắn, có chút ghen tị. Oai Chủy Thiếu Giáo lại nhìn sang phải. Bên phải là Cật Sa Đại Vương Cật Sa Đại Vương liếc hắn, điệu bộ rất ngưỡng mộ. Oai Chủy Thiếu Giáo vặn miệng, nhún vai, làm điệu bộ chẳng có gì cả, nói:
“Ta đối địch với yêm đảng. Chúng muốn hại người, ta càng muốn cứu. Ta từng bị Ngụy hoạn hại đến tan nhà nát cửa.”
Nói đến đây, hắn không nói nữa.
Tiêu Hồn cô nương cảm tình nhìn hắn, một hồi sau mới hướng sang Lương Thương Trung, u u nói:
“Còn người?”
“Ta?” – Lương Thương Trung nói – “Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không đáng chết, cho nên ta đến đây.”
Tiêu Hồn dùng ánh mắt mĩ lệ, dừng lại phía Cật Sa Đại Vương.
Cật Sa Đại Vương lắp bắp, vất vả mới nói được:
“Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố, từng nhận ân điển. Ông gặp nạn, ta lại không ra tay kịp thời … chỉ có thể … chỉ có … đành …”
Tiêu Hồn cười. Nụ cười thật tiêu hồn.
“Giúp người sao có thể miễn cưỡng được, phải không nào?” – nàng cười thân thiện với hắn – “không báo đáp được gia phụ, vậy hay hơn cả hãy để ta nhận giúp.”
Sau đấy nàng lại nhìn mấy người bên cạnh Lương Thương Trung hỏi:
“Các người thì sao?”
Độc Nha Lương Thủy ngạc nhiên:
“Ta? Không cần nói chứ?”
Bảo Nhĩ Lương Trà kinh ngạc:
“Bọn ta là hạ nhân, cũng cần nói à?”
“Lại phải phân thượng nhân hạ nhân đấy!” – Tiêu Hồn dùng ánh mắt phật ý liếc họ – “Chẳng phải đều là người hả?”
Lương Thương Trung gật đầu, ý bảo bọn họ trả lời. Cổ Lương Thủy rất dài, duỗi ra một cái lại rút về mới nói:
“Y là lão đại của ta, ta là huynh đệ của y, y bảo sao, ta làm vậy.”
Lương Trà sờ cái mụn, một đằng nặn mủ, một đằng lơ đãng nói:
“Ta là đệ tử Thái Bình Môn, y là lão đại của Bất Không Thành Tựu Tổ trong Thái Bình Môn, y làm gì, bọn ta đều giúp.”
“Hay nhỉ,” – Tiêu Hồn cười để lộ hàm răng – “các người!”
Nàng lại cười để lộ lúm đồng tiền:
“Ngày nào đó ta đến Thái Bình Môn nhất định rất lí thú.”
Nàng cũng chẳng tính xem Lương thị tam hùng có đồng ý không, trong nháy mắt lại đưa tay dỗ dành con mèo nhỏ.
Lương Thương Trung vươn người nói:
“Ta có một chuyện muốn hỏi.”
Tiêu Hồn hơi ngẩng đầu lên, nháy mắt, khẽ xoa má, nói:
“Đừng nói lời khách khí, được không?”
Song mục Lương Thương Trung cũng đưa đến gần quan sát:
“Lệnh tôn đại nhân gặp bất hạnh, cô nương dường như là không … như là…”
Tiêu Hồn cười, lau lông mèo trên má:
“Bi thương? Phải không?”
Lương Thương Trung lại hít một hơi, ngữ điệu ôn tồn, sợ mình nói quá nặng:
“Dường như … vị đại thư kia … so với nàng còn thương cảm hơn …”
“Đương nhiên rồi.” – Tiêu Hồn ngẩng đầu nhìn nha đầu nọ – “Tiểu thư thư đối với nhà ta có tình có nghĩa.”
Lương Thương Trúng nói:
“Ôi, không …”
Lời chưa nói hết, Tiêu Hồn lại hỏi:
“Khoan nào, vì sao người cao to như vậy, thanh âm lại như nữ nhân, vừa mềm mỏng vừa êm ái a?”
Lương Thương Trung đỏ mặt, hai gã huynh đệ kết bái, thủ hạ tâm phúc của y đều tự nắm mũi, che miệng lười lén. Cơ hội để Lương Thương Trung đỏ mặt đầu có nhiều. Tiêu Hồn thường giễu y. Cái này không phải ác ý. Bởi vậy tính khí đại thiếu gia của Lương Thương Trung không bộc phát được.
Ví như: Bọn họ đang muốn lên đường, phía trước nhiều nguy hiểm, Lương Thương Trung nhìn thấy Tiêu Hồn cô nương ôm con mèo trên tay, cảm thấy không thích hợp, liền nói:
“Để mèo ở lại quán trọ, chúng ta phải đi rồi.”
“Cái gì?” – cô nương tròn xoe hai mắt, như là Lương Thương Trung bắt nàng ăn thịt người vậy – “người muốn ta bỏ Tiểu Đinh Đinh lại đây hả?”
Lương Thương Trung ngẩn người. Y cũng không biết mình đã nói sai điều gì, không biết đã làm chuyện táng tâm bệnh hoạn gì, chẳng lẽ còn ôm mèo vượt núi lội sông để chạy trốn không thành!
“Ta đây theo chân nàng, âm thầm bảo vệ nàng,” – Cật Sa Đại Vương giải thích với Lương Thương Trung – “Con mèo này không phải ở quán trọ mà theo nàng ấy từ nhà, dọc đường đã trải qua nhiều phong sương, xem ra, đại tiểu thư tuyệt không có ý bỏ nó lại bên đường.”
“Không có cách đâu.” – Oai Chủy Thiếu Giáo cũng nhắc nhở y – “Đây là mèo của cô nương ấy.”
Lương Thương Trung chỉ còn biết thở dài. Y đã biết cô nương này. Y đã hiểu vị cô nương. Tên nàng là Tiêu Hồn. Nàng thật cũng khiến Lương Thương Trung rất tiêu hồn. Có khi nàng khiến hắn không còn mặt mũi. Dù mất mặt, nhưng vẫn hấp dẫn Lương Thương Trung và những kẻ khác điên đảo thần hồn.
Gặp phảp cô nương ấy, y không có biện pháp.
Y một mình lên Phong Thần Sơn, đại náo Dưỡng Thần Đường, thu phục hai kẻ nổi danh hung ác của Thái Bình Môn là Lương Thủy và Lương Trà, còn đánh bại Kiếp Sát Phái, uy chấn yêm đảng. Thần y Dư Vô Thị chủ động kết bái với y, đại hiệp Tống Huyễn Trí hết sức bội phục y, nhưng mà, gặp phải Tiêu Hồn, y không có biện pháp thu thập nàng.
Bọn họ cũng không có biện pháp.
Oai Chủy Thiếu Giáo là ác nhân. Hắn là người tốt trong số ác nhân, đối với ác nhân thì ác, đối với hảo nhân thì tốt. Hắn tuổi trẻ đã giết không ít ác nhân, tuyệt đối nhiều hơn so với ác nhân bị nha môn trừng phạt. Huống hồ, hình phạt huyện nha cũng không thực sự là ác.
Cật Sa Đại Vương càng là khắc tinh của tội ác. Thậm chí giang hồ cho rằng: cát hắn ăn không nhiều bằng những kẻ bại hoại bị hắn thu phục.
Đối phó bọn ác nhân bất lương, thập ác bất xá, họ đều rất có biện pháp.
Nhưng gặp phải nàng lại chẳng còn cách nào.
/18
|