Từ La Mã đến thành phố A, cần ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ.
Nên đợi đến khi Mục đại thiếu mang theo vợ nhà mình trở lại nhà họ Mục, đã là tám chín giờ sáng ngày hôm sau. Khi đó, dù St. Paul là một bệnh viện quý tộc tương đối tư mật, nhưng lúc đó người vây xem nhiều lắm, xảy ra sự kiện lại khá ‘phấn khởi lòng người’, vì lẽ đó, mấy đại thế gia và người ở giới thượng lưu tại thành phố A, hầu như ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Mục phơi bày sự kiện kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Trong thời điểm này có người nhìn mà hả hê, có kẻ thật tình chúc phúc, có rất nhiều người ôm thái độ việc không liên quan đến mình, chờ xem phản ứng của Mục gia. Nhưng thái độ đối với chuyện này, đại bộ phận những người trẻ tuổi đều nghĩ, Mục đại thiếu quả không hổ là Mục đại thiếu, thủ đoạn kinh doanh là hạng nhất, khống chế thế lực nâng đỡ mình cũng là hạng nhất. Mà ngay cả thông báo tìm người yêu, cũng thuộc loại trâu bò như vậy. Tuy rằng đối tượng tương lai là một người đàn ông, nhưng mà đại thiếu dám lý trực khí tráng như thế, cũng rất đáng bội phục.
Trái lại trưởng bối lớn tuổi một chút lại nghĩ, Mục Viêm Khiếu nếu không phải bị ‘nam hồ ly tinh’ từ đâu đến mê hoặc con mắt, thì chính ma chướng của bản thân. Tìm một người vợ đàn ông, không nói ông lão nhà hắn có thể tiếp thu hay không, tương lai chính là phải tuyệt hậu! Là ai có thể chịu được chuyện này chứ!
Lại không quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, bây giờ đang ở trong nhà họ Mục, Mục Viêm Khiếu một tay lôi kéo Lâm U, đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha nghiêm túc giằng co cùng Mục lão gia. Lúc này Mục lão gia và Mục Viêm Minh đối diện họ cũng ngồi thẳng tắp, hình như chỉ muốn so xem hai bên người nào ngồi thẳng hơn, thì người đó càng có lý.
Bầu không khí nghiêm túc như vậy, khiến cho lão quản gia già nhất Mục gia Mục Nghiêm cũng nhịn không được giật giật khóe miệng tự giác đứng một xó bên cạnh làm đèn tường. Từ xưa diêm vương cãi nhau tiểu quỷ gặp họa, bây giờ ba chủ tử nhà mình còn kèm thêm một thiếu phu nhân tương lai muốn cãi nhau, ông vẫn nên dẫn đám tiểu nhân ở bên cạnh chờ xem, cũng may lúc lão chủ nhân đập cái chén, ném gối đệm đã dọn dẹp gọn gàng.
“Viêm Khiếu, người bên cạnh con này, bất kể như thế nào cũng nên giới thiệu cho ông nội một chút chứ?” Cuối cùng vẫn là Mục lão gia mở miệng trước, nhưng mà biểu tình trên mặt ông lại không nhìn ra hỉ nộ, chính là vẫn thường thường liếc mắt sang Lâm U, ánh mắt kia xa thẳm, sinh sôi làm Lâm tiểu gia cao ngạo lạnh lùng run lên trong lòng ba lượt.
Cậu đã nói phải đợi sóng gió qua đi, Mục Viêm Khiếu lại cứ sống chết khăng khăng lôi kéo cậu cùng đi, kết quả bây giờ bị nhìn chằm chằm rồi đó? Ừm, thời gian cậu cao ngạo lạnh lùng hơi lâu, đã không biết rõ nịnh người ta thế nào cho tốt. Đây thật đúng là một bi kịch.
Mục Viêm Khiếu nghe ông nội nhà mình hỏi, dùng vẻ mặt vô cùng trịnh trọng nói một câu với Mục lão gia thiếu chút nữa đã làm ông cụ hộc máu: “Ông nội, ông còn nhớ nửa tháng trước trước khi con làm giải phẫu đã nói gì với ông không? Em ấy chính là người trong lòng con. Con định cùng em ấy trải qua một đời.”
Mục lão gia giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Nửa tháng trước đứa cháu lớn này của ông nói với ông chuyện rằng nó muốn cùng một người đàn ông sống chung đến hết đời, chỉ là khi đó không biết cuối cùng Mục Viêm Khiếu có thể khỏe lên hay không, ông cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ miễn là cháu trai đồng ý, vậy thì tùy nó cũng được.
Chẳng qua là qua một tháng sau Mục Viêm Khiếu triệt triệt để để khôi phục khỏe mạnh, Mục lão gia bỗng nhiên lại nghe nói cháu lớn cùng một người đàn ông yêu nhau, chuyện này không thể tiếp nhận dễ dàng rồi, rõ ràng cháu trai đã khỏe mạnh, chỉ cần cưới một người phụ nữ là có thể sinh cháu chắt, nó sao đột nhiên lại muốn tìm một người đàn ông chứ? Hơi khó tiếp thu rồi nha!
Lúc này Mục lão gia dĩ nhiên đã nhầm, ông nghĩ, cháu trai nhà mình muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực, muốn tiền tài có tiền tài, không trăng hoa qua lại bừa bãi, quả thực chính là đàn ông tốt thế kỉ mới, cháu lớn tốt như vậy, tuyệt đối là người kia dính lấy đây mà. Vì thế, chỉ cần đem cái cậu dính người này đuổi đi, cháu lớn của ông sẽ lại tốt đẹp như xưa.
Vì lẽ đó, trước tiên phải hiểu rõ tình hình quân địch.
Nhưng mà, Mục lão gia muốn biết là tình huống quân địch, không phải muốn cháu lớn nhà mình đến trực tiếp xin chấp thuận!
Quăng cho Mục Viêm Khiếu một cái liếc xem thường thật to, Mục lão gia quay đầu nhìn về phía Lâm U. Vẻ mặt hòa ái mà hỏi thăm: “Nhóc con tên gọi là gì? Đừng lo lắng, ông không phải là cái loại người ngoan cố không thay đổi kia, chỉ cần hai con thật tâm có suy nghĩ muốn sống cùng nhau, ông sẽ không làm gì cả.”
Bên này Mục lão gia nói, bên cạnh Mục nhị thiếu ngồi nghiêm chỉnh lại nháy mắt ra hiệu phá hỏng chuyện, trước ông nội còn nói với hắn tuyệt đối không đồng ý, nhất định phải giết chết tên tiểu hồ ly tinh kia mà, bây giờ còn giả bộ nữa.
Lâm U nhìn một già một trẻ đối diện, mặt nở nụ cười, yên lặng một chốc, mở miệng thanh thanh đạm đạm nói: “Ông khỏe chứ, con là Lâm U, nguyên quán là nhà họ Lâm Tần Lĩnh. Năm nay hai mươi lăm, nhỏ hơn Viêm Khiếu năm tuổi.”
Mục lão gia nghe Lâm U giới thiệu như thế, mắt già tinh ranh tỏa sáng híp lại, thằng nhóc này sao không giống kiểu mà ông tưởng tượng nhỉ? Dựa theo sách võ thuật mà nói, thằng nhóc này lẽ nào không phải là phải bày ra vẻ mặt lấy lòng với mình, sau đó nói rằng nó thích cháu lớn mình nhiều như thế nào hay sao? Nhưng cái bộ dạng sau khi tự giới thiệu xong đã có biểu tình ‘tùy ông’ này là sao chứ? Thế nào lại như là cháu lớn nhà ông mới là cái loại dính người kia? Mục lão gia hơi nghi ngờ.
Nhưng mà ông vẫn nhịn nỗi nghi hoặc xuống, trên mặt lại tươi cười hỏi một câu về vấn đề rất mẫn cảm:
“À, nhà con quê ở Tần Lĩnh sao? Nhà con làm gì? Con cũng đừng trách ông lại hỏi vấn đề này, đàn ông mà, có tâm huyết có cốt khí đều nên có sự nghiệp của mình để mà làm, con gái lập gia thì xong thì giúp chồng dạy con thì không nói, đàn ông nói thế nào cũng không thể là dạng ăn cơm chùa đúng không?”
Lâm U nghe nói như thế thật sự cũng không nghĩ ông cụ đang làm khó dễ, dù gì đi nữa, cậu vốn là muốn cưới người ta, thế nào thì cũng phải có tài sản mới đúng. Bởi thế Lâm U mang theo biểu tình tán thành trên mặt, lại cứ cao ngạo lạnh lùng gật đầu: “Ngài nói không sai, chung quy thì có sự nghiệp tốt mới thành gia. Người trong nhà con không đông lắm, cha mẹ vẻn vẹn chỉ có con là con, trên có một bác cả và tiểu thúc, con là chi chính, nên nhà tổ bên kia con có một phần ba sản nghiệp. À, đại khái có ba ngọn núi đi!”
Phốc! Khụ, khụ khụ! ! !
Nguyên bản Mục lão gia đang uống trà chợt ho vài tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm U trong nháy mắt đã trở nên không tốt. Không chỉ mở đầu không đúng, ngay cả hướng đi cũng không đúng lắm à! Dưới tình huống này người bình thường không nên nói là mình bình thường không có nhiều tiền hay sao?! Ba ngọn núi là là chuyện gì hả?! Đầu năm nay gia tộc ở Tần Lĩnh có thể có ba ngọn núi như vậy, dù không phải là đại gia tộc như Mục gia ông, chí ít cũng không kém chỗ nào hết! Chỉ là thứ gì đó trên núi hằng năm đã đủ để nó nuôi một đám người đi?!
Chẳng qua Mục lão gia còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, Lâm tiểu gia vẫn tiếp tục mở miệng: “Nhưng đó là sản nghiệp ông bà, chung quy không thể bỏ qua cha mẹ được, hiện tại ở phố cổ thành phố A con có mở một tiệm thuốc, gọi là tiệm thuốc Lâm thị, tuy rằng không kiếm được nhiều, nhưng mỗi tháng cũng có hơn mười vạn ba, trên cơ bản đủ chi tiêu.”
Lúc này trong lòn Mục lão gia đã không phải là kinh nghi mà là kinh hãi.
Kỳ thực trong mắt ông kinh doanh một tiệm thuốc thật sự không có gì ngạc nhiên, cùng lắm cũng là một công việc không tệ lắm. Tiền kiếm được càng không đáng nhắc tới, ông đây một ngày đêm là có thể có hơn mười vạn, cháu ông một ngày vài chục vạn cũng có.
Nhưng vấn đề là tiệm thuốc kia tên ‘Hiệu thuốc Lâm thị’, còn có tên riêng là tiệm thuốc U Minh. Đối với hiệu thuốc này Mục lão gia tuyệt đối là nghe đến từ lâu vả lại còn cực kỳ quen thuộc, ông biết nhiều bạn già, mỗi ngày ngóng trông lão quản gia hay là vệ sĩ của mình cầm đầu đi đến chỗ tiệm thuốc đó cắm cọc, chờ ông chủ nọ tâm tình tốt đến lượn một vòng nhỏ đấy.
Khóe miệng Mục lão gia lúc này càng không ngừng rút đến rút đi, ông cảm thấy có gì đó vô cùng không thích hợp mà. Bây giờ ông nhìn thế nào cũng thấy rằng Lâm U là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, người này nếu là Lâm tiểu lão bản trong truyền thuyết, tính tình sao có thể bám dính thằng cháu lớn nhà mình chứ? Không chừng là cháu lớn của mình sống chết bám dính vào người ta kia kìa, vừa nghĩ như thế, Mục lão gia cảm thấy răng mình đều đau.
Nhưng mà, không hỏi ra thì không thể mất hết hết hy vọng. Mục lão gia khụ một tiếng, hỏi: “Này Tiểu Lâm Tử, con cùng Viêm Khiếu của ông làm sao quen nhau? Là nó chủ động tìm con hay là . . .”
Lâm U nghe thấy vấn đề này không nhịn được nhíu nhíu mày, vấn đề này hơi khó trả lời, lẽ nào muốn cậu nói cho ông cụ, ban đầu là cháu lớn của ông đụng chết con, con mới không thể không quan biết cháu lớn của ông? Như vậy có dọa chết ông cụ không đây? Vẫn nên cố gắng không nói thật thì hơn.
Mục Viêm Khiếu thấy Lâm U rối rắm, lòng lộp bộp, khẩn trương nắm chặt tay Lâm U thay cậu trả lời: “Ông nội, trước đó con không phải bị người ta hãm hại xảy ra tai nận xe cộ đó sao? Sau đó có một lần bị thương, vừa vặn bị Lâm Lâm thấy được, em ấy tiện thể đưa con đi cấp cứu. Khi đó ông cũng biết con mù rồi, tâm tình không tốt, đều là Lâm Lâm ở bên cạnh khuyên răn con, con mới gắng gượng trở lại. Nếu không có em ấy, chỉ sợ mấy ngày bị mù kia, con đã chịu không nổi.”
Mục lão gia nghe nói thế trong lòng cũng đau xót, bốn tháng trước cháu lớn nhà ông trải qua thật sự làm người ta đau lòng mà. Khi đó có một người ở cùng nó, khuyên bảo nó, nghĩ đến bất kể đổi lại là ai, cháu lớn nhà ông đều coi trọng vô cùng. Nhưng mà, tại sao ông không nhận được chút tin tức nào? Ôi, không biết chừng cháu lớn nhà mình đã sớm tính toán định bụng quấn người, nếu không thì làm sao một chút tin tức cũng không lộ ra chứ? Đây là sợ người khác tổn thương Tiểu Lâm Tử mà!
Vừa nghĩ thế lòng Mục lão gia vừa chua xót vừa thương yêu. Còn có một chút đố kị của kẻ tiểu nhân. Thằng nhóc này con nói xem, phòng người ta bị nghiện sao? Ngay cả ông nội nhà mình còn không chịu cho hay! Quả nhiên có vợ liền quên ông nội!
Nhưng mặc dù là vậy, rốt cuộc Mục lão gia cũng hiểu được ông có thể lý giải phần nào quyết định của cháu lớn nhà mình. Suy cho cùng loại chuyện tình cảm này, đâu phải chuyện người ta có thể khống chế được? Hơn nữa, Mục lão gia ngẩng đầu, nhìn cháu lớn nhà ông vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, rồi lại kiên định cầm lấy tay Lâm U không động, thậm chí dù không hiểu cháu nhỏ cháu lớn của mình, ông cũng biết Mục Viêm Khiếu rất nghiêm túc.
Vào lúc này, trong đầu Mục lão gia không hiểu sao lại nghĩ tới lời mà vị đại ca đạo trưởng nói, lặng yên thật sâu thở dài một tiếng, “Thôi đi thôi đi, con cháu tự có phúc của con cháu, các con nếu quyết định muốn sống cùng nhau, vậy là tốt rồi, cuộc sống tốt, thì cái gì cũng tốt. Cùng lắm thì, mai sau để Viêm Minh sinh thêm một đứa cho các con làm con thừa tự là được.”
Mục nhị thiếu vẫn còn chờ ông nội nhà mình rít gào đến tuyết lở đất rung, kết quả chỉ chớp mắt đã nói đến chuyện mình sinh con luôn rồi, phút chốc trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn ông nội nhà mình, con nói a! Ông nội ông đây là gặp ma chướng sao?!
Trái lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U nhất tề thở dài một hơi, Mục Viêm Khiếu lần đầu tiên cười khúc khích, nhìn vợ và ông nội nhà mình, vui vẻ quá chừng.
Mục lão gia nhìn bộ dáng tươi cười của cháu lớn nhịn không được chua xót một trận, thật sự là, nhìn mà thấy vui, ông đã mấy chục năm chưa thấy thằng nhóc này cao hứng như vậy. Tuy nhiên một vài lời khuyên và châm biếm thì không thể thiếu: “Nhưng ông cảnh cáo trước, nếu như tụi con không thể sống tốt, vậy sau này dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm ông, lại càng không được oán giận. Đường là do các con chọn, đi như thế nào, là do tụi con.”
Mục Viêm Khiếu và Lâm U cùng nhau gật đầu. Sau đó Lâm U tiểu gia nhíu mày suy nghĩ một chút, lại nói ra một câu, thiếu chút nữa đã khiến Mục lão gia thở gấp một hơi.
“Ông nội, nếu ngài đã đồng ý chuyện hai đứa tụi con, chúng ta có nên nói đến chuyện đồ cưới và sính lễ? Nhà của con bên kia tương đối phiền phức, có thể phải theo nhiều nghi lễ từ xưa, chúng ta nên thương lượng chuyện này trước cho tốt, đến lúc đó Viêm Khiếu gả tới, cũng bớt phiền phức.”
Mục lão gia nháy mắt ho khan một trận long trời lở đất, ngón tay chỉ cháu lớn nhà mình run a run, mẹ nó! Ông rốt cuộc đã biết vì sao vừa rồi cảm thấy không đúng lắm mà, ngữ khí và thấy độ của Tiểu Lâm Tử này, không như con dâu muốn gả tới nhà bọn họ a! Rõ ràng là loại thái độ đòi cưới vợ mà! ! !
“Mục, Mục Viêm Khiếu!” Ông cụ kêu to tên này nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra một câu cũng không thốt lên được, trong đầu xoay vòng câu nói kia của Lâm U.
Đến lúc đó Viêm Khiếu gả đến, cũng bớt phiền phức! ! !
Bớt cmn phiền phức! Thẳng tay bớt chuyện này đi luôn đi! ! !
Mục đại thiếu bây giờ đang mặt than ngồi trên sô pha, trong lòng cũng vạn phần xoắn xuýt, hắn đến cùng làm sao nói với Lâm Lâm nhà mình, có thể đem hai bên cưới gả này đổi ngược lại không? Hắn sợ hắn vừa nói, đã bị thưởng một nắm dược phấn ma túy rồi. Còn nữa, hắn làm sao chứng tỏ với ông nội nhà mình, hắn nhất định sẽ là cái người ở mặt trên đây? Nhìn ông nội lúc này, mặt xanh cả rồi.
Nên đợi đến khi Mục đại thiếu mang theo vợ nhà mình trở lại nhà họ Mục, đã là tám chín giờ sáng ngày hôm sau. Khi đó, dù St. Paul là một bệnh viện quý tộc tương đối tư mật, nhưng lúc đó người vây xem nhiều lắm, xảy ra sự kiện lại khá ‘phấn khởi lòng người’, vì lẽ đó, mấy đại thế gia và người ở giới thượng lưu tại thành phố A, hầu như ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Mục phơi bày sự kiện kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Trong thời điểm này có người nhìn mà hả hê, có kẻ thật tình chúc phúc, có rất nhiều người ôm thái độ việc không liên quan đến mình, chờ xem phản ứng của Mục gia. Nhưng thái độ đối với chuyện này, đại bộ phận những người trẻ tuổi đều nghĩ, Mục đại thiếu quả không hổ là Mục đại thiếu, thủ đoạn kinh doanh là hạng nhất, khống chế thế lực nâng đỡ mình cũng là hạng nhất. Mà ngay cả thông báo tìm người yêu, cũng thuộc loại trâu bò như vậy. Tuy rằng đối tượng tương lai là một người đàn ông, nhưng mà đại thiếu dám lý trực khí tráng như thế, cũng rất đáng bội phục.
Trái lại trưởng bối lớn tuổi một chút lại nghĩ, Mục Viêm Khiếu nếu không phải bị ‘nam hồ ly tinh’ từ đâu đến mê hoặc con mắt, thì chính ma chướng của bản thân. Tìm một người vợ đàn ông, không nói ông lão nhà hắn có thể tiếp thu hay không, tương lai chính là phải tuyệt hậu! Là ai có thể chịu được chuyện này chứ!
Lại không quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, bây giờ đang ở trong nhà họ Mục, Mục Viêm Khiếu một tay lôi kéo Lâm U, đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha nghiêm túc giằng co cùng Mục lão gia. Lúc này Mục lão gia và Mục Viêm Minh đối diện họ cũng ngồi thẳng tắp, hình như chỉ muốn so xem hai bên người nào ngồi thẳng hơn, thì người đó càng có lý.
Bầu không khí nghiêm túc như vậy, khiến cho lão quản gia già nhất Mục gia Mục Nghiêm cũng nhịn không được giật giật khóe miệng tự giác đứng một xó bên cạnh làm đèn tường. Từ xưa diêm vương cãi nhau tiểu quỷ gặp họa, bây giờ ba chủ tử nhà mình còn kèm thêm một thiếu phu nhân tương lai muốn cãi nhau, ông vẫn nên dẫn đám tiểu nhân ở bên cạnh chờ xem, cũng may lúc lão chủ nhân đập cái chén, ném gối đệm đã dọn dẹp gọn gàng.
“Viêm Khiếu, người bên cạnh con này, bất kể như thế nào cũng nên giới thiệu cho ông nội một chút chứ?” Cuối cùng vẫn là Mục lão gia mở miệng trước, nhưng mà biểu tình trên mặt ông lại không nhìn ra hỉ nộ, chính là vẫn thường thường liếc mắt sang Lâm U, ánh mắt kia xa thẳm, sinh sôi làm Lâm tiểu gia cao ngạo lạnh lùng run lên trong lòng ba lượt.
Cậu đã nói phải đợi sóng gió qua đi, Mục Viêm Khiếu lại cứ sống chết khăng khăng lôi kéo cậu cùng đi, kết quả bây giờ bị nhìn chằm chằm rồi đó? Ừm, thời gian cậu cao ngạo lạnh lùng hơi lâu, đã không biết rõ nịnh người ta thế nào cho tốt. Đây thật đúng là một bi kịch.
Mục Viêm Khiếu nghe ông nội nhà mình hỏi, dùng vẻ mặt vô cùng trịnh trọng nói một câu với Mục lão gia thiếu chút nữa đã làm ông cụ hộc máu: “Ông nội, ông còn nhớ nửa tháng trước trước khi con làm giải phẫu đã nói gì với ông không? Em ấy chính là người trong lòng con. Con định cùng em ấy trải qua một đời.”
Mục lão gia giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Nửa tháng trước đứa cháu lớn này của ông nói với ông chuyện rằng nó muốn cùng một người đàn ông sống chung đến hết đời, chỉ là khi đó không biết cuối cùng Mục Viêm Khiếu có thể khỏe lên hay không, ông cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ miễn là cháu trai đồng ý, vậy thì tùy nó cũng được.
Chẳng qua là qua một tháng sau Mục Viêm Khiếu triệt triệt để để khôi phục khỏe mạnh, Mục lão gia bỗng nhiên lại nghe nói cháu lớn cùng một người đàn ông yêu nhau, chuyện này không thể tiếp nhận dễ dàng rồi, rõ ràng cháu trai đã khỏe mạnh, chỉ cần cưới một người phụ nữ là có thể sinh cháu chắt, nó sao đột nhiên lại muốn tìm một người đàn ông chứ? Hơi khó tiếp thu rồi nha!
Lúc này Mục lão gia dĩ nhiên đã nhầm, ông nghĩ, cháu trai nhà mình muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực, muốn tiền tài có tiền tài, không trăng hoa qua lại bừa bãi, quả thực chính là đàn ông tốt thế kỉ mới, cháu lớn tốt như vậy, tuyệt đối là người kia dính lấy đây mà. Vì thế, chỉ cần đem cái cậu dính người này đuổi đi, cháu lớn của ông sẽ lại tốt đẹp như xưa.
Vì lẽ đó, trước tiên phải hiểu rõ tình hình quân địch.
Nhưng mà, Mục lão gia muốn biết là tình huống quân địch, không phải muốn cháu lớn nhà mình đến trực tiếp xin chấp thuận!
Quăng cho Mục Viêm Khiếu một cái liếc xem thường thật to, Mục lão gia quay đầu nhìn về phía Lâm U. Vẻ mặt hòa ái mà hỏi thăm: “Nhóc con tên gọi là gì? Đừng lo lắng, ông không phải là cái loại người ngoan cố không thay đổi kia, chỉ cần hai con thật tâm có suy nghĩ muốn sống cùng nhau, ông sẽ không làm gì cả.”
Bên này Mục lão gia nói, bên cạnh Mục nhị thiếu ngồi nghiêm chỉnh lại nháy mắt ra hiệu phá hỏng chuyện, trước ông nội còn nói với hắn tuyệt đối không đồng ý, nhất định phải giết chết tên tiểu hồ ly tinh kia mà, bây giờ còn giả bộ nữa.
Lâm U nhìn một già một trẻ đối diện, mặt nở nụ cười, yên lặng một chốc, mở miệng thanh thanh đạm đạm nói: “Ông khỏe chứ, con là Lâm U, nguyên quán là nhà họ Lâm Tần Lĩnh. Năm nay hai mươi lăm, nhỏ hơn Viêm Khiếu năm tuổi.”
Mục lão gia nghe Lâm U giới thiệu như thế, mắt già tinh ranh tỏa sáng híp lại, thằng nhóc này sao không giống kiểu mà ông tưởng tượng nhỉ? Dựa theo sách võ thuật mà nói, thằng nhóc này lẽ nào không phải là phải bày ra vẻ mặt lấy lòng với mình, sau đó nói rằng nó thích cháu lớn mình nhiều như thế nào hay sao? Nhưng cái bộ dạng sau khi tự giới thiệu xong đã có biểu tình ‘tùy ông’ này là sao chứ? Thế nào lại như là cháu lớn nhà ông mới là cái loại dính người kia? Mục lão gia hơi nghi ngờ.
Nhưng mà ông vẫn nhịn nỗi nghi hoặc xuống, trên mặt lại tươi cười hỏi một câu về vấn đề rất mẫn cảm:
“À, nhà con quê ở Tần Lĩnh sao? Nhà con làm gì? Con cũng đừng trách ông lại hỏi vấn đề này, đàn ông mà, có tâm huyết có cốt khí đều nên có sự nghiệp của mình để mà làm, con gái lập gia thì xong thì giúp chồng dạy con thì không nói, đàn ông nói thế nào cũng không thể là dạng ăn cơm chùa đúng không?”
Lâm U nghe nói như thế thật sự cũng không nghĩ ông cụ đang làm khó dễ, dù gì đi nữa, cậu vốn là muốn cưới người ta, thế nào thì cũng phải có tài sản mới đúng. Bởi thế Lâm U mang theo biểu tình tán thành trên mặt, lại cứ cao ngạo lạnh lùng gật đầu: “Ngài nói không sai, chung quy thì có sự nghiệp tốt mới thành gia. Người trong nhà con không đông lắm, cha mẹ vẻn vẹn chỉ có con là con, trên có một bác cả và tiểu thúc, con là chi chính, nên nhà tổ bên kia con có một phần ba sản nghiệp. À, đại khái có ba ngọn núi đi!”
Phốc! Khụ, khụ khụ! ! !
Nguyên bản Mục lão gia đang uống trà chợt ho vài tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lâm U trong nháy mắt đã trở nên không tốt. Không chỉ mở đầu không đúng, ngay cả hướng đi cũng không đúng lắm à! Dưới tình huống này người bình thường không nên nói là mình bình thường không có nhiều tiền hay sao?! Ba ngọn núi là là chuyện gì hả?! Đầu năm nay gia tộc ở Tần Lĩnh có thể có ba ngọn núi như vậy, dù không phải là đại gia tộc như Mục gia ông, chí ít cũng không kém chỗ nào hết! Chỉ là thứ gì đó trên núi hằng năm đã đủ để nó nuôi một đám người đi?!
Chẳng qua Mục lão gia còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, Lâm tiểu gia vẫn tiếp tục mở miệng: “Nhưng đó là sản nghiệp ông bà, chung quy không thể bỏ qua cha mẹ được, hiện tại ở phố cổ thành phố A con có mở một tiệm thuốc, gọi là tiệm thuốc Lâm thị, tuy rằng không kiếm được nhiều, nhưng mỗi tháng cũng có hơn mười vạn ba, trên cơ bản đủ chi tiêu.”
Lúc này trong lòn Mục lão gia đã không phải là kinh nghi mà là kinh hãi.
Kỳ thực trong mắt ông kinh doanh một tiệm thuốc thật sự không có gì ngạc nhiên, cùng lắm cũng là một công việc không tệ lắm. Tiền kiếm được càng không đáng nhắc tới, ông đây một ngày đêm là có thể có hơn mười vạn, cháu ông một ngày vài chục vạn cũng có.
Nhưng vấn đề là tiệm thuốc kia tên ‘Hiệu thuốc Lâm thị’, còn có tên riêng là tiệm thuốc U Minh. Đối với hiệu thuốc này Mục lão gia tuyệt đối là nghe đến từ lâu vả lại còn cực kỳ quen thuộc, ông biết nhiều bạn già, mỗi ngày ngóng trông lão quản gia hay là vệ sĩ của mình cầm đầu đi đến chỗ tiệm thuốc đó cắm cọc, chờ ông chủ nọ tâm tình tốt đến lượn một vòng nhỏ đấy.
Khóe miệng Mục lão gia lúc này càng không ngừng rút đến rút đi, ông cảm thấy có gì đó vô cùng không thích hợp mà. Bây giờ ông nhìn thế nào cũng thấy rằng Lâm U là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, người này nếu là Lâm tiểu lão bản trong truyền thuyết, tính tình sao có thể bám dính thằng cháu lớn nhà mình chứ? Không chừng là cháu lớn của mình sống chết bám dính vào người ta kia kìa, vừa nghĩ như thế, Mục lão gia cảm thấy răng mình đều đau.
Nhưng mà, không hỏi ra thì không thể mất hết hết hy vọng. Mục lão gia khụ một tiếng, hỏi: “Này Tiểu Lâm Tử, con cùng Viêm Khiếu của ông làm sao quen nhau? Là nó chủ động tìm con hay là . . .”
Lâm U nghe thấy vấn đề này không nhịn được nhíu nhíu mày, vấn đề này hơi khó trả lời, lẽ nào muốn cậu nói cho ông cụ, ban đầu là cháu lớn của ông đụng chết con, con mới không thể không quan biết cháu lớn của ông? Như vậy có dọa chết ông cụ không đây? Vẫn nên cố gắng không nói thật thì hơn.
Mục Viêm Khiếu thấy Lâm U rối rắm, lòng lộp bộp, khẩn trương nắm chặt tay Lâm U thay cậu trả lời: “Ông nội, trước đó con không phải bị người ta hãm hại xảy ra tai nận xe cộ đó sao? Sau đó có một lần bị thương, vừa vặn bị Lâm Lâm thấy được, em ấy tiện thể đưa con đi cấp cứu. Khi đó ông cũng biết con mù rồi, tâm tình không tốt, đều là Lâm Lâm ở bên cạnh khuyên răn con, con mới gắng gượng trở lại. Nếu không có em ấy, chỉ sợ mấy ngày bị mù kia, con đã chịu không nổi.”
Mục lão gia nghe nói thế trong lòng cũng đau xót, bốn tháng trước cháu lớn nhà ông trải qua thật sự làm người ta đau lòng mà. Khi đó có một người ở cùng nó, khuyên bảo nó, nghĩ đến bất kể đổi lại là ai, cháu lớn nhà ông đều coi trọng vô cùng. Nhưng mà, tại sao ông không nhận được chút tin tức nào? Ôi, không biết chừng cháu lớn nhà mình đã sớm tính toán định bụng quấn người, nếu không thì làm sao một chút tin tức cũng không lộ ra chứ? Đây là sợ người khác tổn thương Tiểu Lâm Tử mà!
Vừa nghĩ thế lòng Mục lão gia vừa chua xót vừa thương yêu. Còn có một chút đố kị của kẻ tiểu nhân. Thằng nhóc này con nói xem, phòng người ta bị nghiện sao? Ngay cả ông nội nhà mình còn không chịu cho hay! Quả nhiên có vợ liền quên ông nội!
Nhưng mặc dù là vậy, rốt cuộc Mục lão gia cũng hiểu được ông có thể lý giải phần nào quyết định của cháu lớn nhà mình. Suy cho cùng loại chuyện tình cảm này, đâu phải chuyện người ta có thể khống chế được? Hơn nữa, Mục lão gia ngẩng đầu, nhìn cháu lớn nhà ông vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, rồi lại kiên định cầm lấy tay Lâm U không động, thậm chí dù không hiểu cháu nhỏ cháu lớn của mình, ông cũng biết Mục Viêm Khiếu rất nghiêm túc.
Vào lúc này, trong đầu Mục lão gia không hiểu sao lại nghĩ tới lời mà vị đại ca đạo trưởng nói, lặng yên thật sâu thở dài một tiếng, “Thôi đi thôi đi, con cháu tự có phúc của con cháu, các con nếu quyết định muốn sống cùng nhau, vậy là tốt rồi, cuộc sống tốt, thì cái gì cũng tốt. Cùng lắm thì, mai sau để Viêm Minh sinh thêm một đứa cho các con làm con thừa tự là được.”
Mục nhị thiếu vẫn còn chờ ông nội nhà mình rít gào đến tuyết lở đất rung, kết quả chỉ chớp mắt đã nói đến chuyện mình sinh con luôn rồi, phút chốc trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn ông nội nhà mình, con nói a! Ông nội ông đây là gặp ma chướng sao?!
Trái lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U nhất tề thở dài một hơi, Mục Viêm Khiếu lần đầu tiên cười khúc khích, nhìn vợ và ông nội nhà mình, vui vẻ quá chừng.
Mục lão gia nhìn bộ dáng tươi cười của cháu lớn nhịn không được chua xót một trận, thật sự là, nhìn mà thấy vui, ông đã mấy chục năm chưa thấy thằng nhóc này cao hứng như vậy. Tuy nhiên một vài lời khuyên và châm biếm thì không thể thiếu: “Nhưng ông cảnh cáo trước, nếu như tụi con không thể sống tốt, vậy sau này dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm ông, lại càng không được oán giận. Đường là do các con chọn, đi như thế nào, là do tụi con.”
Mục Viêm Khiếu và Lâm U cùng nhau gật đầu. Sau đó Lâm U tiểu gia nhíu mày suy nghĩ một chút, lại nói ra một câu, thiếu chút nữa đã khiến Mục lão gia thở gấp một hơi.
“Ông nội, nếu ngài đã đồng ý chuyện hai đứa tụi con, chúng ta có nên nói đến chuyện đồ cưới và sính lễ? Nhà của con bên kia tương đối phiền phức, có thể phải theo nhiều nghi lễ từ xưa, chúng ta nên thương lượng chuyện này trước cho tốt, đến lúc đó Viêm Khiếu gả tới, cũng bớt phiền phức.”
Mục lão gia nháy mắt ho khan một trận long trời lở đất, ngón tay chỉ cháu lớn nhà mình run a run, mẹ nó! Ông rốt cuộc đã biết vì sao vừa rồi cảm thấy không đúng lắm mà, ngữ khí và thấy độ của Tiểu Lâm Tử này, không như con dâu muốn gả tới nhà bọn họ a! Rõ ràng là loại thái độ đòi cưới vợ mà! ! !
“Mục, Mục Viêm Khiếu!” Ông cụ kêu to tên này nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra một câu cũng không thốt lên được, trong đầu xoay vòng câu nói kia của Lâm U.
Đến lúc đó Viêm Khiếu gả đến, cũng bớt phiền phức! ! !
Bớt cmn phiền phức! Thẳng tay bớt chuyện này đi luôn đi! ! !
Mục đại thiếu bây giờ đang mặt than ngồi trên sô pha, trong lòng cũng vạn phần xoắn xuýt, hắn đến cùng làm sao nói với Lâm Lâm nhà mình, có thể đem hai bên cưới gả này đổi ngược lại không? Hắn sợ hắn vừa nói, đã bị thưởng một nắm dược phấn ma túy rồi. Còn nữa, hắn làm sao chứng tỏ với ông nội nhà mình, hắn nhất định sẽ là cái người ở mặt trên đây? Nhìn ông nội lúc này, mặt xanh cả rồi.
/115
|