Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 83 - Trợn Mắt Há Mồm

/115


Lúc nhận được điện thoại của Âu Dương Minh, Mục lão gia đã dùng cần câu cá của mình tàn nhẫn quất bay Mục nhị thiếu đang ở bên cạnh bưng trà rót nước.

Mục nhị thiếu cảm thấy mình về đến nhà thật là oan uổng, mẹ nó anh hai đòi làm phẫu thuật thì liên quan gì tới hắn chứ?! Mấy ngày gần đây hắn nghe lời đến gần như không còn là bản thân hắn nữa được chứ?

Nhưng nhị thiếu lúc đối mặt với ông và anh hai mình, luôn giống như anh hùng thoái chí, tuyệt đối giận mà không dám hó hé gì. Cuối cùng chỉ có thể như một con gà ỉu xìu cầm đồ đạc này nọ, cùng ông nội thật nhanh vọt tới bệnh viện Đệ Nhất.

Lúc Mục lão gia đến, liền thấy cháu lớn của mình ôm một con Husky ngồi trên giường, vẻ mặt không còn gì nuối tiếc. Phút chốc bùng nổ, lập tức đi đến đập một cái lên đùi Mục đại thiếu, trực tiếp đem hồn người kéo trở về.

“Ông nội? Sao ông tự nhiên lại đánh con?” Mục đại thiếu bị đánh hồi thần, sau trực tiếp chỉ ra hung thủ là ai.

“Nếu không phải đầu con có chuyện, ông đã trực tiếp đánh đầu con rồi! Trước khi con gặp chuyện không may bác sĩ Âu Dương đã nói với con như thế nào? Coi như thời hạn dài nhất ông ấy nói không còn lại bao lâu, nhưng con bỗng nhiên lại đi đòi làm phẫu thuật, con một chút cũng không xem mạng mình là chuyện gì quan trọng đúng không?” Mục lão gia nói đến đây giọng bắt đầu có chút phẫn nộ; “Ông lúc trước không nên tống con đi Châu Âu du học, lại càng không nên bỏ mặc con đi tranh đoạt tài sản và thế lực của ông ngoại con. Con xem bộ dạng của mình bây giờ kìa! Thời gian du học đem đứa cháu lớn ngoan ngoãn của ông làm hư, vì cái tài sản này, con bị người ám hại biết bao lần! Con có phải bị người ta hại nhiều quá, hay bản thân con hại nhiều người rồi, nên mới cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa, chuẩn bị tìm chết sao? Ông cho con biết! Đây là ý nghĩ không đúng! Con đừng có mỗi năm trôi qua lại cho ông xem cái bộ dạng không còn gì để nuối tiếc nữa! Chờ con phẫu thuật khôi phục xong, phải đi xem mắt cho ông! ! ! Sớm cưới vợ con sẽ không dằn vặt và không thấy ý nghĩa như thế! ! ! Thật là, đã ba mươi rồi, con tối thiểu cũng phải có đối tượng muốn thích chứ?!”

Mục lão gia chưa nói được vài câu đã bắt đầu vô cùng đau đớn công kích việc độc thân, Mục Viêm Khiếu nghe mà khoé miệng co rút, suy nghĩ vừa chuyển liền trực tiếp đem Lâm Husky trong tay giơ lên trước mắt ông nội nhà mình, sau dùng một loại giọng điệu vô cùng chân thành nói với Mục lão gia: “Ông nội, con có đối tượng yêu mến, hơn nữa con dự định sau đó sẽ cùng cậu ấy đăng ký kết hôn. Nhưng việc đòi hỏi nối dõi tông đường thì thứ cho vợ con không có khả năng làm được, dù gì cũng còn có Viêm Minh mà, nên không cần yêu cầu nhiều như vậy. Xem đi, đây là cháu dâu của ông, lớn lên dễ thương không?”

Mục nhị thiếu kinh hãi: “! ! !” Em nói! ! ! Anh hai anh cuối cùng cũng bị mèo đại tiên thu phục rồi sao?! Con chó này nhất định là tên mèo đại tiên nhập vào đúng không?!

Đoàn vệ sĩ Mục gia không biết nên nói cái gì cho phải: “. . .” Ông chủ, xin đừng phát rồ như thế được không?! Ngài không thấy lão gia đã bị kinh hãi ngây người luôn rồi sao?!

Trời biết Mục lão gia đã dùng biết bao hơi sức lôi linh hồn nhỏ bé vì bị kinh hãi mà thiếu chút nữa bay đi mất của mình trở lại. Nhìn con Husky nhỏ ngốc manh quơ vuốt với mình, Mục lão gia hít sâu một hơi: “Viêm Khiếu, con đang kích thích ai đó? Con định độc thân cả đời để một con chó bên cạnh hay sao? Con biết tuổi thọ của chó là bao nhiêu năm hay không? Dù thích thú cưng cỡ nào nó cũng không thể cả đời ở cùng con càng không có khả năng làm vợ. Sớm chết tâm tìm một cô gái tốt đi!”

Thực sự là! Trong nháy mắt rồi ông vậy mà thực sự cho rằng đứa cháu lớn muốn sống cùng một con chó, suýt nữa bị hù chết rồi.

Mục Viêm Khiếu nghe ông nội nhà mình nói xong a một tiếng, có chút ảo não tức giận hận không thể cắn chết mình ôm Lâm Husky vào trong lòng, hắn đã quên vấn đề Lâm Lâm bây giờ còn chưa phải là người. Chậc, đúng là một vấn đề lớn. Lo lắng cho tâm tình ông nội bây giờ, hắn không muốn nói cho ông nội, chuyện hắn đem phân nửa tài sản chuyển nhượng cho một người ‘bị hắn lái xe tông xong chưa chết tương lai còn có thể sống dậy, còn là người không quen biết gì nữa’, đoán chừng hắn vừa nói ra, ông nội của hắn cũng nổi điên luôn.

Nhưng mà, nên giải thích thì vẫn phải giải thích.

Vì vậy Mục đại thiếu rất thành khẩn nói: “Ông nội mới vừa rồi là con nói sai, chó này con muốn nuôi cho đến khi nó chết. Nhưng con thật sự đã có đối tượng yêu mến, dự định đi đăng ký chứng nhận.”

Mục lão gia nghe thế phản ứng đầu tiên dĩ nhiên không phải là vui vẻ, mà là hỏi cẩn thận từng li từng tí: “Không phải cái gì kỳ quái đó chứ?”

Mục đại thiếu nghe vậy khựng lại một lát, sau đó trả lời khẳng định: “Là một dược sĩ kê đơn thuốc trong tiệm.”

Mục lão gia nghe thế mới xem như thở phào một cái, có chút vui mừng nói: “Dược sĩ sao? Tốt tốt tốt, chuyên ngành chăm sóc người bị thương rất tốt đó! Kỳ thực chỉ cần không phải người kỳ quái, con tìm cái dạng gì ông nội cũng hoan nghênh hết!”

Mà Mục Viêm Minh thì lại sợ hãi kêu một tiếng: “Anh hai anh nghĩ cho kỹ đi! Nếu anh muốn đúng là mèo đại tiên bội tình bạc nghĩa nó nhất định sẽ giết chết anh đó! ! !”

Mục Viêm Minh trực tiếp bị mục lão gia đánh vào đầu.

“Gì mà mèo đại tiên! Con lại nổi điên gì thế?”

Mục Viêm Khiếu nhíu mày, nghĩ đến ‘mèo đại tiên’ kia hẳn là Lâm Lâm lúc còn là linh miêu, hoài niệm cười cười: “Không cần lo lắng chuyện đó. Nhưng, ông nội, người đó là nam.”

Mục lão gia ồ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ lại thấy không đúng, mạnh mẽ xoay người thiếu chút đã vặn gãy eo mình, “Nam?!”

Lần này Mục Viêm Khiếu kiên định gật đầu: “Nam. Nên nối dõi tông đường vẫn là dựa vào Viêm Minh.”

Mục lão gia co quắp khoé miệng nửa ngày, sau đó vẻ mặt như khổ đại cừu thâm nói: “Ông nói làm sao con tới 30 tuổi rồi còn không có bạn gái hay bạn thân, ông nói làm sao con đối với mấy ngôi sao nữ, con gái nhà giàu chủ động nhào tới không thèm để ý tí nào! Thì ra con thích nam?!”

Mục Viêm Khiếu suy nghĩ một chút, mặc dù mình không phải trời sinh là vậy, nhưng hắn đã quyết định đời này chỉ tìm một người đang ở trong vòng tay mình, nên không phủ nhận. “Cậu ấy giúp con rất nhiều trong thời gian bị mù, còn cứu con nhiều lần, con vô cùng thích cậu ấy, nên dự định cùng cậu ấy đi đăng ký.”

Khoé miệng mục lão gia tiếp tục co quắp. Quả nhiên là phong cách đứa cháu lớn của ông, không tìm thì thôi, đã tìm thì phải gọn gàng linh hoạt đi đăng ký luôn. Tuy rằng trong lòng Mục lão gia vẫn không cam lòng chuyện cháu dâu là nam, nhưng nghĩ đến tính cách vô cùng không được người thích của cháu trai nhà mình, lại nghĩ đến khó có khi cháu nó thích một người, quan trọng hơn là tốt xấu gì đó cũng là người bình thường, không phải động vật hay yêu tinh gì. . . phi. Dù sao, vậy cũng tốt, cháu lớn của ông làm việc bao giờ cũng đúng mực, đã nhiều năm như vậy, ông cũng không thể thành công ngăn cản cháu trai mình, vậy cứ như thế đi.

Nhưng, Mục lão gia có chút lo lắng: “Nếu là kê đơn trong tiệm, vậy nó khẳng định không phải vì tiền của con mà tới chứ?” Mục lão gia lo sợ cháu lớn nhà mình sẽ bị người ta lừa gạt, người già mà, lo lắng con cháu bị tổn thương.

Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế sắc mặt rối rắm, Mục lão gia thấy mà nhíu mày, cuối cùng nghe cháu lớn nhà mình nói: “Con cảm thấy tiền của con còn không đủ lấy cậu ấy về nữa.”

“Hả?!”

“Địa bàn nhà cậu ấy có mấy ngọn núi lận. Hơn nữa còn có võ thuật gia truyền, mỗi người đều có khả năng đặc biệt có thể đánh nhau còn biết coi tướng số. . . Nhà bọn họ có định kiến rất lớn với con, nếu không phải cuối cùng con theo bọn họ đánh một hồi, phỏng chừng cũng không có tư cách cưới vợ.”

Mục lão gia nhất thời kinh ngạc, sau nổi giận: “Đâu ra cái nhà bao lớn mà kiêu ngạo như thế chứ! ! ! Mục gia chúng ta ở trong nước cũng có thể là đại gia đứng hàng đầu! Còn có ý kiến với con sao?! Nên! Nên đánh bọn họ một trận thật sảng khoái rồi cướp vợ về! ! !”

Lâm U tiểu gia • Gia tộc kiêu căng: “. . .” Ông cụ bỗng nhiên hăng máu gà như thế là sao vậy?

Mục Viêm Khiếu nghe vậy cũng gật đầu: “Dạ, nhà bọn họ là gia tộc lớn truyền thừa từ lâu lắm rồi, nhưng sau khi đánh xong bọn họ có ý chỉ cần con phẫu thuật thành công, quay về sẽ không ngăn cản con.”

Mục lão gia vui mừng gật đầu, sau ngừng một lát, giận: “Nên con ngay từ đầu đã không phải thấy việc nghĩa ra tay cứu mà động đến não mình, mà là vì cướp vợ?!”

Mục Viêm Khiếu thấy lời nói dối bị vạch trần, cũng không luống cuống, gật đầu vô cùng mạnh mẽ: “Đúng thế, lúc ấy có người muốn cướp với con, con không đánh hắn sao được?”

Mục lão gia liếc mắt: “Kết quả sao?”

“Đương nhiên là con thắng.” Mục lão gia nghe thế mới xem như thoả mãn. Sau đó ngồi trên giường vỗ vỗ vai cháu lớn, nói: “Con đã có người mình thích, ông nội cũng vui mừng. Nên, buổi phẫu thuật chiều nay dù có thế nào con cũng phải kiên trì tới cùng, con xem Viêm Minh hiện tại cũng hiểu chuyện, chuyện bên ngoại cũng giải quyết phần lớn rồi, con có người mình thích. Coi như vì nó, vì chúng ta, con phải cố gắng đến cuối cùng đó.”

“Biết không?”

Mục Viêm Khiếu nghe ông nội nặng nề và nghẹn ngào, nhịn không được cũng đỏ con mắt, nhưng rất nhanh hắn cầm lấy bàn tay lỏng lẻo của ông, nghiêm túc nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, con còn mọi người, còn có Lâm Lâm, còn bọn Mục Nhất, có nhiều người lo cho con như vậy, con làm sao cũng không muốn nằm trên giường trở thành người sống thực vật đâu.”

Mục lão gia dùng sức vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy mình, “Tốt. Tốt. Chúng ta chờ ở chỗ này, chờ ngày mai con nói rõ chuyện vợ mình, cháu dâu của ông nha.”

Mục Viêm Khiếu cười gật đầu.

Đó cũng là lúc Lâm U sau này khôi phục bộ dáng con người, nhìn qua chủ nhân mắt mù rất dễ nhìn nhà mình, mặt cười như bao hàm lời hứa đáng trân trọng.

Nhìn Âu Dương Minh và mấy chuyên gia ngoại khoa quốc tế chuyên về não bộ đẩy Mục Viêm Khiếu vào phòng giải phẫu, Lâm U ghé vào đùi Mục lão gia, cùng ông cụ duỗi cổ nhìn, mãi đến khi nhìn không thấy thân ảnh chủ nhân mắt mù nhà mình. Lâm U sau khi lấy lại tinh thần mới giật mình cảm thấy ông cụ thoạt nhìn cao to và kiên nghị đang ôm mình vậy mà hơi run run, trong lòng nhịn không được mềm nhũn.

Đem móng vuốt đặt lên tay Mục lão gia, Lâm U ngẩng cái mặt chó ngốc manh và bình tĩnh lên, cùng đối diện với ông cụ.

Người sau nhìn bộ dạng bình tĩnh của con chó nhỏ, nhịn không được bật cười: “Nhìn đi, ông già này thậm chí ngay cả một con chó còn bú sữa cũng không bằng. Lâm Lâm đúng không? Mày có phải cho rằng Viêm Khiếu của chúng ta nhất định sẽ bình an vô sự hay không?”

Lâm Husky nhìn ánh mắt chờ mong của ông cụ, có hơi rối rắm, lại vui vẻ lắc lắc đuôi, uông uông hai tiếng.

“Ha ha, tao đã nói mà! Được, chúng ta chờ đi! Viêm Khiếu khẳng định không có vấn đề gì!”

Lâm U ở một bên gật đầu, đúng vậy đúng vậy đó, nhất định không thành vấn đề. Hơn nữa dù thật sự có vấn đề, ừm, mình cũng có thể khiến anh ấy trở nên không có vấn đề!

Không cần lo lắng.

Thực sự không cần lo lắng.

————————————

“. . .”

Một ngày sau, Lâm U ghé vào trên giường Mục Viêm Khiếu, nhìn người rõ ràng mấy giờ trước nên tỉnh lại, vẫn còn không nhúc nhích nằm trước mắt cậu, trầm mặc không nói.

“Ông nội. . ., ông nghỉ chơi chút đi? Ông một ngày một đêm rồi chưa nghỉ ngơi, thân thể không chịu nổi đâu!” Mục Viêm Minh ở một bên khuyên: “Con ở đây trông chừng, nếu anh hai tỉnh, đầu tiên con sẽ thông báo cho ông được không? Ông nằm trên sopha nhắm mắt một hồi cũng được.”

Lâm U quay đầu nhìn thoáng qua Mục lão gia hai mắt đỏ bừng, một lát lại quay đầu về. Nhìn chằm chằm chủ nhân mắt mù nhà mình, nghĩ thầm, anh phải nhanh chóng tỉnh lại mới được.

Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào mình, nói cách khác, chờ anh tỉnh lại rồi, anh sẽ không có vợ nữa đâu?

/115

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status