Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 74 - Kết Thù Kết Thân

/115


“Bởi vì người bình thường không cách nào đi qua kết giới được.” Tôn Chính Khí nói tới đây, rõ ràng cảm thấy vị phía đối diện kia rành rành là một người bình thường, nhưng lại là người đàn ông có khí thế sắc bén, cho hắn một áp lực vô cùng lớn. Mà làm một người tinh thông dùng các loại bàng môn tả đạo để làm giàu cho cuộc sống, tức khắc hắn liền biết người này muốn nghe nhiều hơn về chuyện kết giới.

Vì thế Tôn Chính Khí mở miệng nói: “Nói đến đây, ngài hẳn cũng đã từng nhìn thấy hoặc nghe qua về chuyện ‘quỷ đả tường’ chứ? Cái ‘quỷ đả tường’ này nói thật ra ở chỗ chúng tôi có hai cách giải thích, một loại là quỷ đả tường thật, mà loại khác, cũng vì người bình thường đi vào những chỗ kết giới được người trong giới tu chân bố trí, mà phần lớn kết giới là một không gian huyền ảo chỉ mê hoặc chứ không làm người ta bị thương, cho nên mấy người ngộ nhập kia bất kể đi thế nào cũng không đi ra được, nhưng đa số họ trong lúc mệt mỏi ngủ một giấc xong, tỉnh dậy liền phát hiện họ đi ra rồi.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhướng mày: “. . . Cho nên thế giới này thật sự có thần tiên quỷ quái?” Nói thật, nếu không phải người trước mắt là do hắn nhờ Mục Nhất bày mưu tính kế mới tìm được, hiện giờ chỉ dựa vào mấy lời nghe liền không thấy đáng tin này. . ., hắn có thể bảo người bắt cái tên mà hắn cho là thần côn này đuổi ra ngoài.

Tôn Chính Khí thấy Mục đại thiếu nhăn mày, nhưng hắn cũng không luống cuống. Phải biết rằng ngày thường lúc hắn lừa dối khách hàng lớn, tuy là giá trị con người của tất cả khách hàng lớn so với con người làm tổng giám đốc có giá trị XXX vạn trước mắt, đổi lại lúc bình thường mà đi lừa dối hắn sẽ thấy áp lực rất lớn, nhưng bây giờ đang nói thật mà! Hắn sợ cái rắm gì chứ?

Vì thế Tôn Chính Khí rất có chính khí gật đầu: “Đúng vậy, Tu Chân giới thậm chí cũng có rồi, sao có thể không có quỷ quái được? Dù là minh giới bình thường, chính là thế giới con người đó, cũng có cô hồn dã quỷ nè, quỷ treo cổ nè, quỷ chết đuối nè, còn có oán quỷ và vân vân, nếu như bọn họ vì loại nguyên nhân nào đó mà không vào luân hồi, sẽ nán lại minh giới. Bất quá, loại quỷ quái lợi hại hơn còn có sơn tinh, yêu ma và vân vân không dạo chơi ở minh giới một thời gian dài là được, dù sao nơi này không có linh khí thiên địa mà họ cần để sinh tồn và cường đại.”

Mục đại thiếu co giật khóe miệng: “. . .Đổi ví dụ.” Hắn một chút cũng không muốn nghe mấy chuyện quỷ treo cổ, quỷ chết đuối và vân vân, nhất là oán quỷ, hắn cảm thấy loại địa phương như bệnh viện này khẳng định khắp nơi đều có đủ loại quỷ.

Tôn Chính Khí dừng lại, vội vàng chân chó đổi ví dụ: “Về phần thần tiên, nghiêm khắc mà nói, bất kể là trong minh giới hay ám giới, đều không có thần tiên.”

Mục Nhất nghe đến đó không biết tại sao lại nghĩ đến cái bóng đen khổng lồ kia, nhịn không được nói: “Tôi hình như từng thấy trên trời có một con kim sí điểu khổng lồ. . . Hình như còn có đuôi cá nữa.” Ngụ ý là, chẳng lẽ đó không phải thần hoặc tiên sao?

Tôn Chính Khí nghe vậy nhướng mày, cúi đầu trầm tư, sau bỗng vỗ tay một cái!

“Haiz, tôi nói tôi đây là mật thám bát quái làm sao có thể có chuyện gì không biết được chứ! Về cái con kim sí điểu kia, ha, vị đại ca này anh đúng là may mắn nha, đó là con lai Kim Sí Đại Bàng và giao nhân Bồng Lai! Tuy nói có rất nhiều người cho rằng thằng nhóc kia có huyết mạnh Côn Bằng, chẳng qua tôi đây có tin tức xác thực, hắn và Côn Bằng tuyệt đối không có quan hệ gì! Bất quá Kim Sí Đại Bàng cùng giao nhân Bồng Lai đều là huyết mạch thượng cổ, rất đáng quý đó!”

Tôn Chính Khí thao thao bất tuyệt, mặt mày hớn hở, Mục đại thiếu mím môi, “Nói điểm chính.”

“. . . Ôi cha, trọng điểm là cho dù hắn có huyết mạch đại yêu thượng cổ cũng không phải thần không phải tiên, một năm trước hắn bởi vì không tìm được việc làm suýt chút nữa chết đói luôn rồi, nghe nói té xỉu trước cửa hàng của vị tiểu gia ly kinh bạn đạo kia, cuối cùng chính vị tiểu gia đó tìm công việc cho hắn, bây giờ hắn là chân chạy việc cho chuyển phát nhanh toàn cầu, tốc độ kia phải nói là gọi cái liền đến a! Hơn nữa hay nhất là lên trời, xuống đất, vào biển hắn đều đi được hết, vị tiểu gia kia quả nhiên thuộc loại trâu bò, chẳng những bản thân trâu bò không thôi mà còn có thể nghiên cứu ra cái loại thuốc ăn hại nọ, ánh mắt còn hoàn hảo không gì sánh được nữa, hắc hắc hắc. . .”

Mục Viêm Khiếu mím môi lần nữa, không chịu được lại muốn mở miệng cảnh cáo, Tôn Chính Khí đặc biệt tinh tường tự giác nói đến điểm chính: “Vì thế mới nói nhân giới không có thần thánh và tiên nhân. Có thì chẳng qua là mấy người tu chân hoặc quỷ, yêu, quái muốn thành tiên.”

“Về phần thần và tiên, dựa theo thuyết pháp ba nghìn thế giới, trên nhân giới chính là tiên giới, trên tiên giới có lẽ còn có thần giới, nhưng điều này không liên quan đến chúng ta nữa! Dù sao ngàn năm nay người thành tiên cũng không quá trăm người.”

Mục Viêm Khiếu nghe đến đấy vẻ mặt cũng thả lỏng, vốn là, trong thế giới người bình thường có người tu tiên cũng đủ lo lắng rồi, nếu còn có cái gì mà thần, tiên, còn muốn người thường sống nữa hay không? Ngoài ra, trong lòng Mục đại thiếu thật ra còn có một nỗi buồn thầm kín khác, nếu hắn thật sự phát hiện Lâm Lâm nhà hắn có cái huyết thống thần, tiên hoặc là gia tộc tu chân gì đó, hắn cảm thấy dù mình có phú khả địch quốc, cấp dưới có vô số đàn em đi nữa, cũng khó mà đem Lâm Lâm nhà mình lấy về mà không chịu chút áp lực.

Vừa nghĩ thế, sắc mặt Mục đại thiếu nhanh chóng đen lại. “Ma quỷ thì sao?” Nói nhiều như vậy, hình như không nghe thấy có Ma tộc.

Tôn Chính Khí run run, nói đến đây lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Ma giới thật ra là một giới do nhân giới tiến hóa mà thành, rất gần âm phủ, nhưng cái chỗ kia lại bất đồng với âm phủ. Âm phủ và nhân giới là lối đi cố định, với lại mỗi khi đến ngày tháng nhất định như tam đại quỷ lễ có thể mở ra cánh cửa giữa âm phủ và nhân giới vân vân, tóm lại âm phủ mặc dù có quỷ, nhưng dầu gì cũng có tổ chức, có kỷ luật, có người quản.”

“Nhưng Ma tộc không phải thế! Ma tộc là một đám bệnh thần kinh! ! ! Ma tộc là ác niệm tiên nhân bỏ lại, là sinh vật của bóng tối, dù sao ma tộc chính là sinh vật do hắc ám sinh ra, nên bọn người đó thích nhất là làm mấy chuyện gây họa cho con người, chủ yếu nhất là đánh nhau với người tu chân, hoặc là mê hoặc người tu chân chuyển sang tu ma và vân vân! Tóm lại Tu Chân Giới có ghi chép về lão đại tiền nhiệm của Ma tộc, mười thì có chín phần bao giờ cũng muốn dẫn đàn em của mình tấn công Tu Chân Giới, một người còn lại không phải thích làm mỹ nữ Tu Chân Giới thì lại thích trộm bảo bối trong giới tu chân, dù gì thì, cũng là một bọn thần kinh!” Tôn Chính Khí nói đến đây quả thực tức muốn chết: “Lần này nghe nói kết giới giữa ma và nhân giới lại dao động! Khẳng định là trong đám bệnh thần kinh kia lại mới xuất hiện thêm một lão đại rồi! Bọn họ mẹ nó lại muốn đi giết người!”

Mục Viêm Khiếu, Mục Nhất: “. . . ” Ngoại trừ thế giới người bình thường thì tất cả điều quá khó hiểu, nhưng mà, làm một người bình thường thật sự là một chuyện tốt đó nha.

“Khụ, được rồi, những chuyện không liên quan đừng nói nữa. Dù sao cũng không liên quan nhiều đến chúng tôi, cậu nếu như rất hiểu rõ về tu chân giới, vậy thì phân bố các thế lực thế nào? Hoặc là có dòng họ nào?” Mục Viêm Khiếu nhìn có vẻ không lo lắng gì mà mở miệng.

“Phân bố thế lực trong ám giới sao? Cái này tôi cũng biết!” Tôn Chính Khí vỗ vỗ ngực mình, vì cái biệt thự ngoài biển kia, dù coi mấy vị này có hỏi hắn mặc quần lót dạng gì hắn cũng biết gì nói đó, không nói hết thì không dừng!

“Đứng đầu đương nhiên là ba môn phái lớn Côn Lôn, Thái Bạch, Cửu Hoa, nghe nói ba môn phái này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, lai lịch thâm sâu, nhất là Côn Lôn. Đương nhiên trừ ba môn phái này ra còn có bảy mươi hai tiên sơn, ba mươi sáu phúc địa và vân vân, môn phái nhỏ thì không thiếu nhưng không có cái nào ra hồn, dù sao người tu tiên bây giờ cũng khá ít. A, nói đến thì Bồng Lai cũng là phái đứng đầu nha, nhưng mà thế hệ đệ tử bây giờ chỉ còn lại có ba mặt. Hắc hắc, vốn sắp tuyệt diệt luôn rồi, ai ngờ đâu lòi ra kim sí điểu kia, khẳng định có thể chống đỡ không ít năm.”

“Ngoài những môn phái này, còn có mấy gia tộc không được đắc tội. Chà, tính ra thì cũng có ba nhà.” Tôn Chính Khí nói tới đây sắc mặt trở nên quỷ dị: “Cái kia, về ba gia tộc này, tôi không thể nhiều lời được. Nói cho các anh biết tên và địa bàn của bọn họ thì thế nào? Dù sao, so với ba môn phái lớn kia mặc dù nhà to nghiệp lớn nhưng quy củ nghiêm khắc sẽ không tùy tiện ra tay với người khác đâu, ba nhà này khá hung tàn, nếu động đến bọn họ mà không có chỗ dựa vững chắc, kết quả cuối cùng không chừng sẽ gặp xui xẻo cả đời đó!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy có hơi câm nín, nhưng nghĩ lại cũng thấy người là do mình tìm đến, bắt người ta đi đối mặt với phiền phức lớn, hắn không thể không biết xấu hổ như vậy. Dĩ nhiên, nếu như là phiền toái nhỏ. . ., vậy thì không thành vấn đề rồi, nếu không thì chẳng phải ai cũng cho rằng lấy được một căn biệt thự ngoài biển là dễ dàng lắm sao?

“Cậu nói về ba gia tộc kia chút đi. Còn nữa, bên Tần Lĩnh có phải cũng có một nhà khá lợi hại hay không?”

Tôn Chính Khí nghe Mục Viêm Khiếu nói thì sững sờ, trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Ngài làm sao lại biết gia tộc Tần Lĩnh bên kia?”

Ánh mắt Mục Viêm Khiếu trở nên sắc bén, con ngươi đen như mực nhìn thẳng về phía Tôn Chính Khí, khiến người nọ cảm thấy áp lực như có ngọn núi đè nặng, nè, cho dù hắn biết vị này không nhìn thấy, nhưng ánh mắt này cũng quá hung hãn rồi!

“Thật sự có sao?” Mục Viêm Khiếu nheo mắt, sau đó chậm chậm hỏi: “Có phải là Tần Lĩnh. . . Lâm gia?”

Tôn Chính Khí kinh ngạc nấc một cái. Vẻ mặt thoáng cái đã xoắn xuýt không ra hình gì, hắn sao lại thấy ánh mắt và sắc mặt vị này hung dữ như vậy có gì đó không đúng thì phải?! Không chừng vị tổng giám đốc này là kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia Tần Lĩnh chăng?! Tôi nói chuyện này quả thật đừng nghĩ quẩn như vậy chứ?! Gia tộc tài hoa không thể nói lý nhất trong ba gia tộc lớn đó nha! Không được, hắn nhất định phải khuyên nhủ tổng giám đốc này thật tốt mới được, ngàn vạn lần cũng đừng đùa với cái mạng nhỏ của mình chứ!

“Chuyện kia! Mục tổng! Ngài trước tiên hãy nghe lời tôi nói!” Tôn Chính Khí hít sâu một hơi, bắt đầu giới thiệu về ba gia tộc lớn trong giới tu chân. “Tu Chân Giới có ba gia tộc lớn, theo thứ tự là Thiên Môn Vương gia, Nam Cương Lam gia, cùng Tần Lĩnh Lâm gia.”

“Người Thiên Môn Vương gia lớp lớp xuất hiện, cái bọn họ có là nhân hòa. Con cháu Vương gia nhiều không đếm xuể, nói đúng ra là đặc biệt có khả năng sinh nở, hơn nữa gia huấn của người ta cũng tốt, vì thế mỗi đời cho ra biết bao nhiêu nhân tài, lại còn người đông thế mạnh, Thiên Môn Vương gia chính là gia tộc đứng đầu trong giới tu chân. Người nhà này mặc dù so với các môn phái lớn có hơi bao che khuyết điểm, nhưng vẫn nói đạo lý, công bằng chính trực, trong ba gia tộc thì Thiên Môn Vương gia là dễ nói chuyện nhất.”

“Sau đó là Nam Cương Lam gia. Nhà này chiếm được địa lợi, Miêu Cương là nơi từ xưa nay thịnh hành thuật vu cổ, dù là Tu Chân Giới, bọn họ tu là tu vu cổ chi đạo, mặc dù chưa tính là tà đạo, nhưng phương pháp tu luyện có hơi đẫm máu, cũng không thể coi là chính đạo. Cái khác thì khá hoàn hảo, chỉ cần ngài bước một bước vào lãnh địa Miêu Cương, đắc tội người Lam gia, chẳng khác nào. . . ngài không mua được vé trở về. Còn có thể nhận được một tấm vé vào cửa âm phủ miễn phí nha ~” Tôn Chính Khí nói tới đây vẻ mặt xanh xao, hình như đang nhớ đến một chuyện không tốt nào đó. “Người Miêu Cương đanh đá lớn mật, tốt cái là rất trọng nghĩa khí, chỉ cần họ vừa mắt với ngài, kim tằm cổ quý giá nhất cũng có thể đưa, xấu ở chỗ nếu họ không vừa mắt ngài, có thể không nói hai lời cho ngài một loại cổ nào đó và vân vân, tóm lại, có thể không đụng chạm thì đừng có mà đụng đến.”

Mục Viêm Khiếu nghe giới thiệu về hai nhà này, nhất là giới thiệu Miêu Cương Lam gia sắc mặt có chút không tốt, hắn cảm thấy, dù sắp đặt thế nào thì đến cuối cùng, chuyện khó khăn nhất cũng đã làm. Mà điều khiến Mục đại thiếu cảm thấy bi kịch chính là, vợ mà hắn muốn tìm lại rất có thể là người trong mấy gia tộc này. . . Bây giờ, Mục đại thiếu bỗng nhiên rất muốn lật đổ hết mọi phỏng đoán của mình, Lâm Lâm nhà hắn sao không là một con vẹt tinh đi! Cùng lắm thì hắn tìm người hay chờ nó biến hóa cũng được, nhưng vạn nhất thật sự là Lâm gia. . . Hay là trước tiên cứ nghe xem Lâm gia sao lại không thể chọc đã.

“Tần Lĩnh Lâm gia?”

“À. . . Cái này. . . Ai.” Ham muốn nói liên hồi của Tôn Chính Khí đều mất sạch: “Lâm gia thiên tài của thiên tài.”

Mục Viêm Khiếu: “Hả?” Những lời này là có ý gì?

“Tần Lĩnh Lâm gia. Không biết là từ lúc nào đã chiếm cứ vùng đất phong thủy Tần Lĩnh kia, cũng không biết họ đã truyền thừa bao nhiêu năm, đại khái chúng tôi cũng biết nhà bọn họ đã tồn tại rất lâu rồi, người của Lâm gia có chút giao tình với các đời chưởng môn của Côn Lôn, Thái Bạch, Cửu Hoa. Chà, tuy nói loại giao tình này có khi lại bởi vì cướp đoạt bảo bối mà đánh nhau đến ra giao tình, nhưng gia tộc dám đối nghịch với ba môn phái lớn, nhất là Côn Lôn, đã nhiều năm trôi qua, chỉ có mình Lâm gia mà thôi.” Tôn Chính Khí đặc biệt thành khẩn mà nói: “Con cháu Lâm gia trong ba gia tộc là ít nhất, chi thứ ước chừng có mấy ngàn người, trực hệ thì ít đi nhiều rồi, không đến năm mươi người. Theo lý thì trực hệ càng ít thì càng dễ bị chi thứ mơ tưởng đến thế lực, cướp đoạt, dẫn đến rối loạn gia tộc chẳng hạn, nhưng mà. . . khụ khụ, không phải đã nói rồi sao, Lâm gia là thiên tài của thiên tài. Điều này chỉ đúng ở chi chính của Lâm gia mà thôi.”

“Chi chính Lâm gia qua mỗi thời đại sẽ cho ra đời một người vô cùng đáng sợ, ai, là tồn tại đặc biệt, không phải người điên cuồng tu luyện thì chính là sát thủ máu lạnh, nghe nói hai đời gần đây còn xưng anh gọi em với lão đại Ma tộc bệnh thần kinh. . . Ôi chao, một người là tu giả đi vào con đường giết chóc, năm đó một mình hắn suýt nữa đã tàn sát hết Ma tộc, khiến cho bản thân chút nữa là đi đời nhà ma nhưng sau đó liền trở thành tu la trong giới tu chân người gặp người sợ, đến giờ đã hơn ba mươi rồi vẫn chưa tìm được vợ, thật là, a———! ! !” Tôn Chính Khí đang nói hăng say, ngoài trời nắng chói chang bỗng xuất hiện một tia chớp, dọa hắn sợ đến nỗi ngồi phịch xuống đất.

Mục Viêm Khiếu: “. . . !” Không phải như hắn nghĩ đó chứ?

Tôn Chính Khí run rẩy: “. . . Tôi nói một câu cuối cùng! Trừ người này ra, gần đây còn có một thiên tài làm sao cũng không muốn tu luyện, cho dù thiên phú của hắn cực kì cao, nhưng hắn lại không thích tu luyện! Tôi nói xong rồi! Tôi sẽ không nói thêm một chữ nào nữa! Tổng giám anh trả thù lao đi! ! !” Tôi nói thật không dễ dàng gì mà?! Mạo hiểm bị huyết tu la đánh chết cũng kiếm tiền mua nhà nha! Làm nô dịch cho nhà cửa quả thật đả kích không chịu nổi! ! !

Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, giọng Tôn Chính Khí đã muốn thét lên rồi, nghĩ lại tia sấm sét vừa rồi, “Cậu nói không rõ ràng, biệt thự cạnh biển không có, cho cậu một ngôi nhà cạnh biển vậy.”

Tôn Chính Khí mặc dù có chút không bằng lòng, nhưng vẫn gật đầu vui vẻ ra mặt, đầu năm nay, nhà cạnh biển cũng không dễ dàng gì! Huống chi là ở cái thành phố A này! ! !

“Tôi không nói ở thành phố A. Nhà ngoài biển ở thành phố B cậu có muốn hay không.”

Tôn Chính Khí: “. . .” Tổng giám này, như vậy mà được hả? Đừng có xem thường oán khí của tiểu tu giả nha! Nguyền rủa anh không cưới được vợ!

“Cậu còn chuyện gì không? Không có thì đi đi. Mấy ngày nữa sẽ đưa chìa khóa nhà và địa chỉ cho cậu.” Mục đại thiếu có được tin tức mình muốn, đang chuẩn bị nghĩ xem nên vận dụng như thế nào.

Tôn Chính Khí co rút khóe miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói một câu: “Chuyện kia, Mục tổng, tôi nói câu này, dù như thế nào, tôi cũng đề nghị ngài không nên kết thù với Lâm gia, một nhà bọn họ có hơi. . . chậc, ngài hiểu chứ? Không chỉ bao che khuyết điểm, đường về não còn hơi. . . ừm.”

Mục Viêm Khiếu giật giật khóe miệng, không nhịn được phất phất tay. Hắn không phải muốn kết thù với Lâm gia, hắn là muốn đón dâu, nhưng mà chỉ sợ mấy người Lâm gia không vui. . . Chậc, cái này cùng kết thù cũng không xê xích gì mấy. Không biết vì cái lông gì, Mục đại thiếu lại nhớ đến giọng nói giống như thủ lĩnh thổ phỉ và lão hồ ly tinh kia . . .

Vì thế, chờ cho đến khi Lâm U tiểu gia đặc biệt vui vẻ mang theo chiến lợi phẩm đã mua được trở về, liền thấy chủ nhân mắt mù nhà cậu vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc ngồi trên giường, không biết đang nghĩ cái gì.

“Chủ nhân mắt mù, anh làm gì thế?”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy không thèm suy nghĩ, “Tao đang nghĩ, ngày mai chúng ta đi du lịch Tần Lĩnh đi. Thuận tiện thăm quê nhà của mày luôn?”

Lâm Husky: “! ! !” Mẹ kiếp! ! ! Lúc tiểu gia không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì rồi?!

/115

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status