Tiểu Dương tìm được chủ nuôi rồi
Vệ Văn nghe được Tạ Khôn nói, sửng sờ một chút, ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nhìn về phía anh: “Cho tôi mượn ở sao được? Tiền thuê nhà vẫn phải trả.”
Tạ Khôn không hiểu sao thấy chột dạ, đờ đẫn dời tầm mắt sang một bên: “Khụ… Không xem tôi là bạn có phải hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Vệ Văn vội vàng phủ nhận, “Tôi cứ không khách khí ở như vậy, ba mẹ tôi nhất định sẽ phê bình tôi.”
Tạ Khôn khẽ liếc cậu: “Nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm, cậu nói có phải hay không?”
Vệ Văn nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Vậy được rồi, theo tôi về xem đi.” Tạ Khôn không nói thêm gì, trực tiếp ôm lấy cổ cậu dẫn cậu vòng vo vài con đường.
Vệ Văn cứ như vậy mơ mơ màng màng cùng anh trở về.
Lúc Tạ Khôn lừa gạt người ta hình như đầu không có ở trên cổ, cho đến khi đứng ở cửa nhà tìm chìa khóa mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt “Nằm tào” yên lặng nhìn chằm chằm cửa lớn nhà mình: mình đang làm cái gì!
Tối hôm qua còn vì kiềm chế suy nghĩ không đúng lúc của mình mà hít đất một trăm lần, sao hôm nay còn đặc biệt lừa người trở về, sao lại thế này! Đầu óc mình bị lừa đá sao!
Vệ Văn khó hiểu nhìn anh tìm trong túi quần nửa ngày còn không lấy ra tay, lại từ tốn ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt căng thẳng của anh: “Anh quên mang chìa khóa sao?”
“…” Tạ Khôn nhanh chóng lấy chìa khóa ra, “Không.”
Trong nhà Tạ Khôn có hai phòng ngủ, một phòng vẫn không có ai ở, bên trong là các loại dụng cụ tập thể hình, đừng nói sofa, ngay cả giường cũng không có.
Vệ Văn đi vào tò mò nhìn cái này sờ cái kia.
Tạ Khôn đem một vài dụng cụ nhỏ vào trong phòng ngủ của mình, lớn thì dời ra ngoài phòng khách, nhìn Vệ Văn giống như cái đuôi nhỏ theo ở phía sau mình, ngực như bị đánh mạnh một cái.
Vệ Văn đã tiếp nhận người bạn Tạ Khôn, rất tự giác chuẩn bị tốt tư tưởng vào ở, ở phía sau anh mềm mại nói: “Khi nào tôi có thể dọn lại đây?”
Tạ Khôn vừa bị đánh một cái còn chưa hồi phục lại bị cào thêm một lần, xoay người nhìn cậu: “Lúc nào cũng có thể, đợi lát nữa tôi đi mua giường trở về.”
“Ừm!” Vệ Văn tuân theo nguyên tắc “Nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm”, một chút cũng không khách sáo với anh, “Vậy tôi về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai mang qua đây!”
“Tôi đi đón cậu.”
Vệ Văn sửng sờ một chút, lắc đầu: “Không cần, đồ cũng không nhiều, tôi tự mình ngồi xe đến là được rồi.”
Tạ Khôn đột nhiên nhận ra mình có vẻ quá mức nhiệt tình, nhưng nhận ra là một chuyện, hành động là một chuyện khác, nhìn ánh mắt tràn ngập “Tôi rất đơn thuần” của Vệ Văn, anh cảm thấy có chút không khống chế đượcsuy nghĩ của mình.
Ngày hôm sau, Vệ Văn quả nhiên đem theo hành lý đơn giản đến đây, dùng chìa khóa Tạ Khôn cho mình mở cửa ra, vô cùng vui vẻ thu dọn một phen, lấy di động ra vào phần tin nhắn nhóm bạn bè.
Văn Văn: Tạ Khôn đối với con quá tốt rồi! Cho con mượn phòng ở không thu tiền thuê nhà! Anh ấy nói nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm, con muốn làm bữa cơm báo đáp anh ấy một chút!
Gởi tin nhắn xong, Vệ Văn cất điện thoại di động ra ngoài mua thức ăn, một giờ sau, cố sức cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn trở về, đứng ở thang máy thở hồng hộc, vừa vào cửa liền mệt đến ngồi phịch ở trên sofa.
Lấy di động ra, mở tin nhắn ra xem:
Ba ba: nói bao nhiêu lần, đừng dễ dàng tin tưởng con người, bọn họ đều rất xảo quyệt.
Mama: dáng vẻ có đẹp trai hay không? ˉ﹃ˉ
Ba ba trả lời ma ma:…
Vệ Văn cười cong cong đôi mắt, xoay người dựa vào sofa, từng chút từng chút ấn di động.
Văn Văn trả lời ba ba: Con đã lớn rồi, ba tin tưởng năng lực phân biệt của con đi!
Văn Văn trả lời ma ma: rất đẹp trai nha, nếu như mẹ thích hôm khác con chụp ảnh cho người xem.
Nhăn tin với ba mẹ xong, Vệ Văn lại phát một weibo: mua rất nhiều thức ăn, hôm nay tôi muốn làm đầu bếp cảm ơn một người bạn tốt!? Hay vẽ tranh?
Rất nhanh phía dưới liền có thêm không ít bình luận, nhưng mà Vệ Văn đã quăng di động xuống đi làm cơm.
Vội vàng bận rộn một hồi, vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều, lúc này Vệ Văn mới nhận ra được, còn không biết mấy giờ Tạ Khôn mới xong việc trở về đâu, vì thế tranh thủ gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại gọi qua, một lần, hai lần, ba lần, vẫn không có người nghe, Vệ Văn nhìn thức ăn trên bàn, buồn bực đến vỗ vỗ ót.
Sao lại ngốc như vậy! Còn không có hỏi rõ ràng anh ấy có về ăn cơm hay không đã làm nhiều như vậy…
Vệ Văn vẻ mặt buồn rầu cất thức ăn, nghĩ lại có chút lo lắng, sau đó lại gọi vài cuộc điện thoại, vẫn không có người nghe như cũ, làm trong lòng có chút căng thẳng.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Tai nạn xe cộ? Phi phi phi!
Vệ Văn lo lắng đến ăn không ngon, tùy tiện ăn mấy ngụm cho xong, sau đó mở máy tính mở file ra, nhìn màn hình nửa ngày, hận không thể bay ra đi tìm Tạ Khôn trở về, cuối cùng đành phải an ủi mình: có lẽ là bị chuyện gì chậm trễ.
Tạ Khôn phát hiện di động có nhiều cuộc gọi đã là sau nửa đêm, thời gian quá muộn, anh không có gọi trở về, chỉ là mê mẩn nhìn chằm chằm tên Vệ Văn.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người đoạt mệnh liên hoàn CALL mà tìm mình như vậy, trong lòng Tạ Khôn giống như lấp đầy bông, yên lặng nhìn giương toilet chốc lát, trở về nói với Trịnh Nghĩa Minh: “Trịnh ca, bên nhà trọ gọi điện thoại nói nhà tôi hình như bị rỉ nước, tôi phải trở về một chuyến.”
Trịnh Nghĩa Minh giương mắt nhìn nhìn anh, vẻ mặt không rõ, gật gật đầu chậm rãi nói: “Ừ, tranh thủ trở về đi, đừng chậm trễ.”
“Cám ơn Trịnh ca!”
Tạ Khôn nhặt áo khoác ở một bên lên, nhanh chóng đi xuống hầm để xe, chạy đến nửa đường lại đột nhiên ngừng xe lại.
Lúc này đêm khuya vắng người, trên đường lớn hầu như nhìn không thấy người đi đường, chỉ có lác đác mấy chiếc xe chạy qua, Tạ Khôn mở cửa kính xe ra cho gió thổi một lát, hi vọng đầu óc mình có thể tỉnh táo chút.
Bây giờ cơ bản anh đã có thể khẳng định, cảnh sát có nội gián, hơn nữa người kia vô cùng có khả năng là cao cấp, nếu không kế hoạch hành động lần trước không có khả năng dễ dàng bị tiết lộ như vậy.
Bây giờ lão hồ ly vẫn giữ ba phần hoài nghi với tất cả mọi người, mỗi ngày đều đổi cách thức mà thăm dò người bên cạnh, Tạ Khôn xem như bản thân khó bảo toàn, chút ý niệm về Vệ Văn nên đúng lúc dập tắt mới đúng.
Ánh đèn của một bảng quảng cáo lớn cạnh đường lóe ra, chiếu rọi khuôn mặt Tạ Khôn lúc sáng lúc tối, anh cứ như vậy ngồi im nửa giờ, xây dựng tốt tư tưởng mới tiếp tục chạy về nhà.
Chỉ là không nghĩ tới, mở cửa ra anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Vệ Văn mặc một bộ áo ngủ bông vải thuần trắng tựa vào sofa tạm bợ ngủ, trên bàn trà bên cạnh là một cái notebook, một cái di động, một chén trà, nước trong chén trà đã sớm lạnh lẽo.
Tạ Khôn vô thức nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã là rạng sáng ba giờ.
Anh vô thức nhẹ chân đi qua, cúi người chuẩn bị ôm lấy Vệ Văn, nhìn cận kề khuôn mặt Vệ Văn, ánh mắt dừng ở hàng lông mi thon dài của cậu, tình cảm như được thả ra, không khống chế được nhìn qua môi cậu.
Màu môi Vệ Văn nhợt nhạt, lại đặc biệt mềm mại, miệng hơi hơi bĩu môi, có vẻ đặc biệt đáng yêu, cậu ngủ say, hồn nhiên không biết có người đang quan sát mình.
Tạ Khôn thiếu chút nữa không khống chế được hôn lên, vội vàng dời mắt, nhẹ nhàng ôm cậu ra khỏi chỗ cuối, đi vào phòng ngủ đặt lên cái giường mới mua, lại đắp chăn cho cậu.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Tạ Khôn hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường vài giây, cuối cùng nhéo nhéo mày, đi qua thu dọn bàn trà, vừa đóng notebook lại, liền nghe thấy cửa phòng phía sau “Cùm cụp” một tiếng mở ra.
Vệ Văn xoa đôi mắt buồn ngủ từ tốn đi ra, ngáp một cái mơ mơ hồ hồ nói: “Tạ Khôn, anh đã về rồi!”Tạ Khôn đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Vệ Văn trừng lớn hai mắt khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ Văn khóc không ra nước mắt: “Hôm nay còn không có chương mới, viết viết liền ngủ, sẽ bị mắng chết.”
“???” Tạ Khôn có chút nghe không hiểu, “Cái gì?”
“Chương mới hôm nay còn chưa viết xong…” Vệ Văn nói xong lại trừng lớn mắt lần nữa, tròng mắt đen như mực nhìn anh, “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Lần này Tạ Khôn theo kịp sóng điện não của cậu, sờ sờ bụng: “Ăn rồi, nhưng mà bây giờ lại đói bụng.” Nói xong liền chuẩn bị đi nấu tô mì ăn.
Vệ Văn lập tức cười rộ lên: “Tôi nấu cơm, anh chờ một chút, tôi đi hâm lại một chút.”
Tạ Khôn hơi hơi sửng sốt, nói tiếng cảm ơn cùng cậu đi vào phòng bếp.
Vệ Văn kéo dép lê từ tốn qua lại trong phòng bếp, một lát thì giày vò nồi cơm điện, một lát giày vò lò viba.
Tạ Khôn đứng ở cửa nhìn cậu, đột nhiên phát hiện cậu đặc biệt thích mặc màu trắng, hơn nữa cũng thật sự đặc biệt thích hợp mặc màu trắng, nhìn thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
“Buổi tối có chút việc, vẫn không chú ý tới di động.” Tạ Khôn vô thức chủ động giải thích một câu.
“Oh!” Vệ Văn quay đầu nhìn anh cười một chút, lập tức có chút ngượng ngùng nói, “Tôi đáng lẽ phải hỏi anh trước, kết quả đã quên, bữa cơm này vốn dĩ là muốn cám ơn anh.”
Tạ Khôn đi vào giúp đỡ: “Không có gì, cậu muốn cùng nhau ăn chút không?”
“Tôi không đói bụng.”
Lúc Tạ Khôn ăn khuya, thấy Vệ Văn chạy đến phòng khách mở notebook ra, bùm bùm vội vàng gõ không ngừng, tò mò bưng bát đi qua nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc: “Viết tiểu thuyết?”
“Ừm.” Vệ Văn gật đầu.
“Đây là nghề tự do của cậu?”
“Ừ.” Vệ Văn lại gật đầu.
“Đã trễ thế này, đừng viết, mau đi ngủ.”
“Không được, không viết một ngày đêm sẽ mất rất nhiều độc giả, tiền lời sẽ giảm bớt!”
Tạ Khôn ngồi xuống bên cạnh cậu, không nói lời nào khép notebook của cậu lại.
Vệ Văn quay đầu, chu môi nhìn anh: “Tôi sẽ bị độc giả mắng chết.”
“Sợ cái gì, tôi giúp cậu mắng lại.”
“……”
“Cậu hết tiền xài? Bây giờ không phải nghỉ đông hay nghỉ hè, cậu học khóa bổ túc là sao? Không cần đến trường?”
Vệ Văn thành thành thật thật gật đầu: “Thiếu tiền xài.” Lập tức lại lắc đầu, “Tôi không đi học, học lớp bổ túc là vì tôi muốn học vẽ một chút.”
Tạ Khôn có chút kinh ngạc, tuổi của cậu hẳn là vừa lên đại học mới đúng, nhìn cậu có đôi khi cũng rất lanh lợi, lại rất ngoan ngoãn, không thể nào thi không đậu, chẳng lẽ trong nhà rất túng quẫn?
“Ba mẹ cậu có tiền ra ngoài du lịch, cậu lại thiếu tiền xài?” làm cha mẹ kiểu gì…
Vệ Văn vẻ mặt không quan trọng: “Ba mẹ tôi ba năm trước đây đã ra ngoài du lịch rồi, sau đó để cho tôi tự lực cánh sinh, bây giờ tôi phải tự mình nuôi sống chính mình.”
Tạ Khôn: “……”
Vệ Văn chớp chớp mắt nhìn anh, thật cẩn thận muốn cầm notebook trên tay anh: “Tôi muốn tiếp tục gõ chữ.”
Tạ Khôn: “……”
Tạ Khôn cảm thấy mình không nên quản quá nhiều, vì thế lại trở lại phòng ăn đi ăn cơm, sau khi ăn uống no đủ lại nhìn thấy đầy bàn đồ ăn, vẫn là khống chế không được đi đến bên người Vệ Văn ngồi xuống.
Vệ Văn đang tập trung tinh thần gõ bàn phím, Tạ Khôn khoát tay lên chỗ tựa lưng sofa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu một hồi, nói: “Cho tới giờ ba mẹ cậu vẫn không trở về? Đây là dạo chơi sao?”
Ngón tay Vệ Văn ngừng lại, nhìn chằm chằm màn hình hắc hắc cười rộ lên.
Tạ Khôn nhíu nhíu mi: “Ba năm nay cậu thật sự vẫn tự lực cánh sinh?”
Vệ Văn gật đầu: “Ừm.”
“Cha mẹ cậu nuôi con giống như chăn dê, rất tốt.”
Vệ Văn quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt cười đến cong cong: “Anh nói ra chân tướng rồi!”
Tạ Khôn không hiểu được cậu đang vui vẻ cái gì, nhìn đồng hồ trên tường, thật sự không nói gì, nghiêng người lần thứ hai khép notebook của cậu lại, nâng nâng cằm về phía phòng ngủ của cậu: “Đi ngủ, thiếu tiền xài tôi giúp cậu giải quyết.”
“A?” Vệ Văn kinh ngạc nhìn anh, “Anh giúp tôi giải quyết như thế nào?”
“Tôi nuôi cậu.” Tạ Khôn buột miệng, nói xong sửng sốt một chút, lập tức hối hận đến hận không thể đem đầu óc mình ăn luôn.
Tư tưởng vừa mới xây dựng trên xe đâu?! Vừa bị anh ăn mất rồi?! Lời này ai nghe được cũng đều tổn thương lòng tự ái có được không!!!
“Thật sao?!” Vệ Văn lập tức mở to hai mắt, con ngươi hận không thể có thể sinh ra ánh sáng, khuôn mặt vui vẻ cọ cọ đến bên cạnh anh, “Anh thật sự nuôi tôi sao?”
Tạ Khôn không nghĩ rằng cậu lại có phản ứng này, ngược lại bị cậu làm bối rối một chút, phản ứng trì độn gật gật đầu.
Vệ Văn thấy anh xác định, vui vẻ không thôi: “Cám ơn! Nhưng mà tôi còn phải gõ chữ, nếu không độc giả sẽ mắng tôi.”
Tạ Khôn có chút không hiểu được suy nghĩ của cậu, quyết định dời lực chú ý đi, một lần nữa mở notebook ra: “Mắng cậu cái gì? Cho tôi xem, tôi giúp cậu mắng lại.”
Vệ Văn đoạt lấy, ôm notebook chạy vào phòng ngủ của mình: “Tôi viết xong rồi! Chỉ cần post lên nữa là xong!”
Tạ Khôn yên lặng nhìn bóng dáng cậu, đứng mạnh dậy chạy đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, chống bồn rửa tay thở dài, lúc này mới chậm rì rì đi thu dọn bát đũa phòng ăn.
Vệ Văn bùm bùm bận rộn một hồi, rốt cục đem chương mới đăng lên, đóng notebook đi đến phòng khách, thấy Tạ Khôn đứng ở ban công hút thuốc, vừa lúc quay đầu, lập tức nhìn anh cười cong đôi mắt, tiếp theo cầm lấy di động của mình trở lại phòng ngủ.
Khuôn mặt đầy hạnh phúc nằm sấp trên giường, Vệ Văn mở phần tin nhắn nhóm một nhà ba người ra.
Văn Văn: con tìm được chủ nuôi rồi! Ba mẹ mau chúc phúc con đi!
Ngoài trời đã gần sáng, Vệ Văn rất nhanh nhận được tin trả lời.
Ba ba: con người rất xảo quyệt, trước tiên con phải xác định chủ nuôi đem con thành sủng vật mà nuôi, hay là làm lương thực dự trữ mà nuôi.
Ma ma: lúc biến thành người cẩn thận một chút, đừng để chủ nuôi nhìn thấy.
Ma ma trả lời ba ba: em có chút lo lắng, hay là chúng ta trở về đi?
Vệ Văn nghe được Tạ Khôn nói, sửng sờ một chút, ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nhìn về phía anh: “Cho tôi mượn ở sao được? Tiền thuê nhà vẫn phải trả.”
Tạ Khôn không hiểu sao thấy chột dạ, đờ đẫn dời tầm mắt sang một bên: “Khụ… Không xem tôi là bạn có phải hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Vệ Văn vội vàng phủ nhận, “Tôi cứ không khách khí ở như vậy, ba mẹ tôi nhất định sẽ phê bình tôi.”
Tạ Khôn khẽ liếc cậu: “Nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm, cậu nói có phải hay không?”
Vệ Văn nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Vậy được rồi, theo tôi về xem đi.” Tạ Khôn không nói thêm gì, trực tiếp ôm lấy cổ cậu dẫn cậu vòng vo vài con đường.
Vệ Văn cứ như vậy mơ mơ màng màng cùng anh trở về.
Lúc Tạ Khôn lừa gạt người ta hình như đầu không có ở trên cổ, cho đến khi đứng ở cửa nhà tìm chìa khóa mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt “Nằm tào” yên lặng nhìn chằm chằm cửa lớn nhà mình: mình đang làm cái gì!
Tối hôm qua còn vì kiềm chế suy nghĩ không đúng lúc của mình mà hít đất một trăm lần, sao hôm nay còn đặc biệt lừa người trở về, sao lại thế này! Đầu óc mình bị lừa đá sao!
Vệ Văn khó hiểu nhìn anh tìm trong túi quần nửa ngày còn không lấy ra tay, lại từ tốn ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt căng thẳng của anh: “Anh quên mang chìa khóa sao?”
“…” Tạ Khôn nhanh chóng lấy chìa khóa ra, “Không.”
Trong nhà Tạ Khôn có hai phòng ngủ, một phòng vẫn không có ai ở, bên trong là các loại dụng cụ tập thể hình, đừng nói sofa, ngay cả giường cũng không có.
Vệ Văn đi vào tò mò nhìn cái này sờ cái kia.
Tạ Khôn đem một vài dụng cụ nhỏ vào trong phòng ngủ của mình, lớn thì dời ra ngoài phòng khách, nhìn Vệ Văn giống như cái đuôi nhỏ theo ở phía sau mình, ngực như bị đánh mạnh một cái.
Vệ Văn đã tiếp nhận người bạn Tạ Khôn, rất tự giác chuẩn bị tốt tư tưởng vào ở, ở phía sau anh mềm mại nói: “Khi nào tôi có thể dọn lại đây?”
Tạ Khôn vừa bị đánh một cái còn chưa hồi phục lại bị cào thêm một lần, xoay người nhìn cậu: “Lúc nào cũng có thể, đợi lát nữa tôi đi mua giường trở về.”
“Ừm!” Vệ Văn tuân theo nguyên tắc “Nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm”, một chút cũng không khách sáo với anh, “Vậy tôi về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai mang qua đây!”
“Tôi đi đón cậu.”
Vệ Văn sửng sờ một chút, lắc đầu: “Không cần, đồ cũng không nhiều, tôi tự mình ngồi xe đến là được rồi.”
Tạ Khôn đột nhiên nhận ra mình có vẻ quá mức nhiệt tình, nhưng nhận ra là một chuyện, hành động là một chuyện khác, nhìn ánh mắt tràn ngập “Tôi rất đơn thuần” của Vệ Văn, anh cảm thấy có chút không khống chế đượcsuy nghĩ của mình.
Ngày hôm sau, Vệ Văn quả nhiên đem theo hành lý đơn giản đến đây, dùng chìa khóa Tạ Khôn cho mình mở cửa ra, vô cùng vui vẻ thu dọn một phen, lấy di động ra vào phần tin nhắn nhóm bạn bè.
Văn Văn: Tạ Khôn đối với con quá tốt rồi! Cho con mượn phòng ở không thu tiền thuê nhà! Anh ấy nói nói đến tiền sẽ làm mất tình cảm, con muốn làm bữa cơm báo đáp anh ấy một chút!
Gởi tin nhắn xong, Vệ Văn cất điện thoại di động ra ngoài mua thức ăn, một giờ sau, cố sức cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn trở về, đứng ở thang máy thở hồng hộc, vừa vào cửa liền mệt đến ngồi phịch ở trên sofa.
Lấy di động ra, mở tin nhắn ra xem:
Ba ba: nói bao nhiêu lần, đừng dễ dàng tin tưởng con người, bọn họ đều rất xảo quyệt.
Mama: dáng vẻ có đẹp trai hay không? ˉ﹃ˉ
Ba ba trả lời ma ma:…
Vệ Văn cười cong cong đôi mắt, xoay người dựa vào sofa, từng chút từng chút ấn di động.
Văn Văn trả lời ba ba: Con đã lớn rồi, ba tin tưởng năng lực phân biệt của con đi!
Văn Văn trả lời ma ma: rất đẹp trai nha, nếu như mẹ thích hôm khác con chụp ảnh cho người xem.
Nhăn tin với ba mẹ xong, Vệ Văn lại phát một weibo: mua rất nhiều thức ăn, hôm nay tôi muốn làm đầu bếp cảm ơn một người bạn tốt!? Hay vẽ tranh?
Rất nhanh phía dưới liền có thêm không ít bình luận, nhưng mà Vệ Văn đã quăng di động xuống đi làm cơm.
Vội vàng bận rộn một hồi, vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều, lúc này Vệ Văn mới nhận ra được, còn không biết mấy giờ Tạ Khôn mới xong việc trở về đâu, vì thế tranh thủ gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại gọi qua, một lần, hai lần, ba lần, vẫn không có người nghe, Vệ Văn nhìn thức ăn trên bàn, buồn bực đến vỗ vỗ ót.
Sao lại ngốc như vậy! Còn không có hỏi rõ ràng anh ấy có về ăn cơm hay không đã làm nhiều như vậy…
Vệ Văn vẻ mặt buồn rầu cất thức ăn, nghĩ lại có chút lo lắng, sau đó lại gọi vài cuộc điện thoại, vẫn không có người nghe như cũ, làm trong lòng có chút căng thẳng.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Tai nạn xe cộ? Phi phi phi!
Vệ Văn lo lắng đến ăn không ngon, tùy tiện ăn mấy ngụm cho xong, sau đó mở máy tính mở file ra, nhìn màn hình nửa ngày, hận không thể bay ra đi tìm Tạ Khôn trở về, cuối cùng đành phải an ủi mình: có lẽ là bị chuyện gì chậm trễ.
Tạ Khôn phát hiện di động có nhiều cuộc gọi đã là sau nửa đêm, thời gian quá muộn, anh không có gọi trở về, chỉ là mê mẩn nhìn chằm chằm tên Vệ Văn.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người đoạt mệnh liên hoàn CALL mà tìm mình như vậy, trong lòng Tạ Khôn giống như lấp đầy bông, yên lặng nhìn giương toilet chốc lát, trở về nói với Trịnh Nghĩa Minh: “Trịnh ca, bên nhà trọ gọi điện thoại nói nhà tôi hình như bị rỉ nước, tôi phải trở về một chuyến.”
Trịnh Nghĩa Minh giương mắt nhìn nhìn anh, vẻ mặt không rõ, gật gật đầu chậm rãi nói: “Ừ, tranh thủ trở về đi, đừng chậm trễ.”
“Cám ơn Trịnh ca!”
Tạ Khôn nhặt áo khoác ở một bên lên, nhanh chóng đi xuống hầm để xe, chạy đến nửa đường lại đột nhiên ngừng xe lại.
Lúc này đêm khuya vắng người, trên đường lớn hầu như nhìn không thấy người đi đường, chỉ có lác đác mấy chiếc xe chạy qua, Tạ Khôn mở cửa kính xe ra cho gió thổi một lát, hi vọng đầu óc mình có thể tỉnh táo chút.
Bây giờ cơ bản anh đã có thể khẳng định, cảnh sát có nội gián, hơn nữa người kia vô cùng có khả năng là cao cấp, nếu không kế hoạch hành động lần trước không có khả năng dễ dàng bị tiết lộ như vậy.
Bây giờ lão hồ ly vẫn giữ ba phần hoài nghi với tất cả mọi người, mỗi ngày đều đổi cách thức mà thăm dò người bên cạnh, Tạ Khôn xem như bản thân khó bảo toàn, chút ý niệm về Vệ Văn nên đúng lúc dập tắt mới đúng.
Ánh đèn của một bảng quảng cáo lớn cạnh đường lóe ra, chiếu rọi khuôn mặt Tạ Khôn lúc sáng lúc tối, anh cứ như vậy ngồi im nửa giờ, xây dựng tốt tư tưởng mới tiếp tục chạy về nhà.
Chỉ là không nghĩ tới, mở cửa ra anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Vệ Văn mặc một bộ áo ngủ bông vải thuần trắng tựa vào sofa tạm bợ ngủ, trên bàn trà bên cạnh là một cái notebook, một cái di động, một chén trà, nước trong chén trà đã sớm lạnh lẽo.
Tạ Khôn vô thức nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã là rạng sáng ba giờ.
Anh vô thức nhẹ chân đi qua, cúi người chuẩn bị ôm lấy Vệ Văn, nhìn cận kề khuôn mặt Vệ Văn, ánh mắt dừng ở hàng lông mi thon dài của cậu, tình cảm như được thả ra, không khống chế được nhìn qua môi cậu.
Màu môi Vệ Văn nhợt nhạt, lại đặc biệt mềm mại, miệng hơi hơi bĩu môi, có vẻ đặc biệt đáng yêu, cậu ngủ say, hồn nhiên không biết có người đang quan sát mình.
Tạ Khôn thiếu chút nữa không khống chế được hôn lên, vội vàng dời mắt, nhẹ nhàng ôm cậu ra khỏi chỗ cuối, đi vào phòng ngủ đặt lên cái giường mới mua, lại đắp chăn cho cậu.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Tạ Khôn hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường vài giây, cuối cùng nhéo nhéo mày, đi qua thu dọn bàn trà, vừa đóng notebook lại, liền nghe thấy cửa phòng phía sau “Cùm cụp” một tiếng mở ra.
Vệ Văn xoa đôi mắt buồn ngủ từ tốn đi ra, ngáp một cái mơ mơ hồ hồ nói: “Tạ Khôn, anh đã về rồi!”Tạ Khôn đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Vệ Văn trừng lớn hai mắt khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Vệ Văn khóc không ra nước mắt: “Hôm nay còn không có chương mới, viết viết liền ngủ, sẽ bị mắng chết.”
“???” Tạ Khôn có chút nghe không hiểu, “Cái gì?”
“Chương mới hôm nay còn chưa viết xong…” Vệ Văn nói xong lại trừng lớn mắt lần nữa, tròng mắt đen như mực nhìn anh, “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Lần này Tạ Khôn theo kịp sóng điện não của cậu, sờ sờ bụng: “Ăn rồi, nhưng mà bây giờ lại đói bụng.” Nói xong liền chuẩn bị đi nấu tô mì ăn.
Vệ Văn lập tức cười rộ lên: “Tôi nấu cơm, anh chờ một chút, tôi đi hâm lại một chút.”
Tạ Khôn hơi hơi sửng sốt, nói tiếng cảm ơn cùng cậu đi vào phòng bếp.
Vệ Văn kéo dép lê từ tốn qua lại trong phòng bếp, một lát thì giày vò nồi cơm điện, một lát giày vò lò viba.
Tạ Khôn đứng ở cửa nhìn cậu, đột nhiên phát hiện cậu đặc biệt thích mặc màu trắng, hơn nữa cũng thật sự đặc biệt thích hợp mặc màu trắng, nhìn thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
“Buổi tối có chút việc, vẫn không chú ý tới di động.” Tạ Khôn vô thức chủ động giải thích một câu.
“Oh!” Vệ Văn quay đầu nhìn anh cười một chút, lập tức có chút ngượng ngùng nói, “Tôi đáng lẽ phải hỏi anh trước, kết quả đã quên, bữa cơm này vốn dĩ là muốn cám ơn anh.”
Tạ Khôn đi vào giúp đỡ: “Không có gì, cậu muốn cùng nhau ăn chút không?”
“Tôi không đói bụng.”
Lúc Tạ Khôn ăn khuya, thấy Vệ Văn chạy đến phòng khách mở notebook ra, bùm bùm vội vàng gõ không ngừng, tò mò bưng bát đi qua nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc: “Viết tiểu thuyết?”
“Ừm.” Vệ Văn gật đầu.
“Đây là nghề tự do của cậu?”
“Ừ.” Vệ Văn lại gật đầu.
“Đã trễ thế này, đừng viết, mau đi ngủ.”
“Không được, không viết một ngày đêm sẽ mất rất nhiều độc giả, tiền lời sẽ giảm bớt!”
Tạ Khôn ngồi xuống bên cạnh cậu, không nói lời nào khép notebook của cậu lại.
Vệ Văn quay đầu, chu môi nhìn anh: “Tôi sẽ bị độc giả mắng chết.”
“Sợ cái gì, tôi giúp cậu mắng lại.”
“……”
“Cậu hết tiền xài? Bây giờ không phải nghỉ đông hay nghỉ hè, cậu học khóa bổ túc là sao? Không cần đến trường?”
Vệ Văn thành thành thật thật gật đầu: “Thiếu tiền xài.” Lập tức lại lắc đầu, “Tôi không đi học, học lớp bổ túc là vì tôi muốn học vẽ một chút.”
Tạ Khôn có chút kinh ngạc, tuổi của cậu hẳn là vừa lên đại học mới đúng, nhìn cậu có đôi khi cũng rất lanh lợi, lại rất ngoan ngoãn, không thể nào thi không đậu, chẳng lẽ trong nhà rất túng quẫn?
“Ba mẹ cậu có tiền ra ngoài du lịch, cậu lại thiếu tiền xài?” làm cha mẹ kiểu gì…
Vệ Văn vẻ mặt không quan trọng: “Ba mẹ tôi ba năm trước đây đã ra ngoài du lịch rồi, sau đó để cho tôi tự lực cánh sinh, bây giờ tôi phải tự mình nuôi sống chính mình.”
Tạ Khôn: “……”
Vệ Văn chớp chớp mắt nhìn anh, thật cẩn thận muốn cầm notebook trên tay anh: “Tôi muốn tiếp tục gõ chữ.”
Tạ Khôn: “……”
Tạ Khôn cảm thấy mình không nên quản quá nhiều, vì thế lại trở lại phòng ăn đi ăn cơm, sau khi ăn uống no đủ lại nhìn thấy đầy bàn đồ ăn, vẫn là khống chế không được đi đến bên người Vệ Văn ngồi xuống.
Vệ Văn đang tập trung tinh thần gõ bàn phím, Tạ Khôn khoát tay lên chỗ tựa lưng sofa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu một hồi, nói: “Cho tới giờ ba mẹ cậu vẫn không trở về? Đây là dạo chơi sao?”
Ngón tay Vệ Văn ngừng lại, nhìn chằm chằm màn hình hắc hắc cười rộ lên.
Tạ Khôn nhíu nhíu mi: “Ba năm nay cậu thật sự vẫn tự lực cánh sinh?”
Vệ Văn gật đầu: “Ừm.”
“Cha mẹ cậu nuôi con giống như chăn dê, rất tốt.”
Vệ Văn quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt cười đến cong cong: “Anh nói ra chân tướng rồi!”
Tạ Khôn không hiểu được cậu đang vui vẻ cái gì, nhìn đồng hồ trên tường, thật sự không nói gì, nghiêng người lần thứ hai khép notebook của cậu lại, nâng nâng cằm về phía phòng ngủ của cậu: “Đi ngủ, thiếu tiền xài tôi giúp cậu giải quyết.”
“A?” Vệ Văn kinh ngạc nhìn anh, “Anh giúp tôi giải quyết như thế nào?”
“Tôi nuôi cậu.” Tạ Khôn buột miệng, nói xong sửng sốt một chút, lập tức hối hận đến hận không thể đem đầu óc mình ăn luôn.
Tư tưởng vừa mới xây dựng trên xe đâu?! Vừa bị anh ăn mất rồi?! Lời này ai nghe được cũng đều tổn thương lòng tự ái có được không!!!
“Thật sao?!” Vệ Văn lập tức mở to hai mắt, con ngươi hận không thể có thể sinh ra ánh sáng, khuôn mặt vui vẻ cọ cọ đến bên cạnh anh, “Anh thật sự nuôi tôi sao?”
Tạ Khôn không nghĩ rằng cậu lại có phản ứng này, ngược lại bị cậu làm bối rối một chút, phản ứng trì độn gật gật đầu.
Vệ Văn thấy anh xác định, vui vẻ không thôi: “Cám ơn! Nhưng mà tôi còn phải gõ chữ, nếu không độc giả sẽ mắng tôi.”
Tạ Khôn có chút không hiểu được suy nghĩ của cậu, quyết định dời lực chú ý đi, một lần nữa mở notebook ra: “Mắng cậu cái gì? Cho tôi xem, tôi giúp cậu mắng lại.”
Vệ Văn đoạt lấy, ôm notebook chạy vào phòng ngủ của mình: “Tôi viết xong rồi! Chỉ cần post lên nữa là xong!”
Tạ Khôn yên lặng nhìn bóng dáng cậu, đứng mạnh dậy chạy đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, chống bồn rửa tay thở dài, lúc này mới chậm rì rì đi thu dọn bát đũa phòng ăn.
Vệ Văn bùm bùm bận rộn một hồi, rốt cục đem chương mới đăng lên, đóng notebook đi đến phòng khách, thấy Tạ Khôn đứng ở ban công hút thuốc, vừa lúc quay đầu, lập tức nhìn anh cười cong đôi mắt, tiếp theo cầm lấy di động của mình trở lại phòng ngủ.
Khuôn mặt đầy hạnh phúc nằm sấp trên giường, Vệ Văn mở phần tin nhắn nhóm một nhà ba người ra.
Văn Văn: con tìm được chủ nuôi rồi! Ba mẹ mau chúc phúc con đi!
Ngoài trời đã gần sáng, Vệ Văn rất nhanh nhận được tin trả lời.
Ba ba: con người rất xảo quyệt, trước tiên con phải xác định chủ nuôi đem con thành sủng vật mà nuôi, hay là làm lương thực dự trữ mà nuôi.
Ma ma: lúc biến thành người cẩn thận một chút, đừng để chủ nuôi nhìn thấy.
Ma ma trả lời ba ba: em có chút lo lắng, hay là chúng ta trở về đi?
/15
|