Họa Đấu đi rồi quay về, nhưng sau đó lại lặng lẽ mang Huân Trì đi.
Diệc Thu cau mày trong sự ngỡ ngàng, mãi cho đến khi ánh lửa nơi phương xa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, nàng bất ngờ túm chặt lấy ống tay áo của U Nghiên, kinh ngạc nói: "U Nghiên, chó đen bắt Huân Trì đi rồi, tại sao chúng ta không đuổi theo!"
U Nghiên trầm mặc một lát mới thản nhiên hỏi lại: "Đuổi theo rồi sau đó thì sao?"
Diệc Thu nhất thời không nói nên lời.
Đuổi theo, sau đó thì sao? U Nghiên không phải là đối thủ của con chó đen kia, đuổi theo cũng chỉ vô ích, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.
"Về ngủ thôi." U Nghiên nói.
"Ơ?" Ánh mắt Diệc Thu khi nhìn U Nghiên chứa đầy sự khó hiểu.
"Nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đuổi theo."
"Liệu chúng ta có thể đuổi kịp không?" Diệc Thu hỏi theo bản năng, nào ngờ vừa dứt lời lại bắt gặp phải ánh mắt phức tạp đầy khó đoán của U Nghiên.
Cái ánh mắt này quen lắm, mỗi lần U Nghiên nhìn nàng bằng ánh mắt này, chắc chắn giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không hay.
Với tư cách là một con Dương Đà tiểu yêu hèn mọn luôn giữ cho thể xác và tinh thần của mình khỏe mạnh, ngay lúc cánh môi đỏ của U Nghiên khẽ mở, nàng thậm chí chẳng hề suy nghĩ nhiều bèn vươn một ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn lời nói kế tiếp của U Nghiên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng còn cảm thấy ánh mắt U Nghiên dường như khẽ giật một chút.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta biết rồi!" Diệc Thu nói, lúng túng rút ngón tay ra khỏi bờ môi mềm mại của U Nghiên, "Ngươi nói tìm được, vậy chắc chắn sẽ tìm được, chúng ta về nghỉ ngơi thôi!"
U Nghiên vội vàng giấu phần hoảng loạn kia xuống đáy lòng, im lặng mang Diệc Thu về thành Mạch Thủy.
Suốt quãng đường đi, Diệc Thu càng nghĩ càng không yên lòng. Ngay khi trở về quán trọ, nàng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, thắp nến rồi bước hai bước đến chậu nước rửa tay kế bên U Nghiên.
"Chó đen đột nhiên quay về mang Huân Trì đi, phải chăng Phu Chư đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ánh mắt của nàng đã thay đổi." U Nghiên trầm giọng đáp.
Đúng vậy, ánh mắt Họa Đấu đã thay đổi.
Con chó đen to lớn kia hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc của mình, vừa nãy chỉ mới mặt đối mặt một chút, Diệc Thu cũng đã nhận thấy được sự khác thường bên trong đôi mắt của nàng.
Nếu không tính con chó con ở trong ký ức của Phu Chư và Huân Trì thì tổng cộng Diệc Thu đã gặp Họa Đấu hai lần, một lần là ở hang động Vu Châu, một lần là vào cái đêm Tiên Lộc Môn bị lửa thiêu.
Hai lần tương ngộ, trong mắt Họa Đấu luôn chứa sự điên cuồng như thể muốn kéo cả thế giới chết theo, đó là không cam lòng, là oán giận, và hơn hết là sự thù hận khi bị vứt bỏ, bị thương tổn, bị người mình quan tâm phong ấn hơn hai ngàn năm.
Nhưng hôm nay, trong mắt Họa Đấu đã không còn sự điên cuồng, thay vào đó lại là cảm giác bất lực khi đã cùng đường.
Con hung thú đã từng điên cuồng kia dường như biến thành một đứa trẻ mờ mịt không biết nên đi đâu, sự thù địch và cảnh giác trong đôi mắt như thể biết rõ trên đời này đã không còn ai yêu thương mình nữa, quật cường nhưng lại không còn hung ác tàn bạo như ngày xưa.
Nghĩ đến đấy, Diệc Thu không khỏi thở dài một tiếng.
"Lần này Họa Đấu trở về không phải là vì đả thương người, nàng tới để xin giúp đỡ..."
Đúng như dự đoán của Huân Trì vào ngày hôm đó, lần này Phu Chư chấp nhận đi theo Họa Đấu có lẽ là vì thời gian không còn nhiều, và nàng cũng sẽ dần dần suy yếu hệt như Họa Đấu của năm xưa.
Đợi đến khi cơ thể Phu Chư càng ngày càng suy kiệt, những lời nói dối thiện ý năm đó sẽ bị phá vỡ thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Đứa bé từng bị người ruồng bỏ kia trở về báo thù với lòng thù hận chắc chắn sẽ tìm được câu trả lời mà nàng đã đau khổ tìm kiếm suốt hai ngàn năm nay.
Nhưng có lẽ đối với nàng, đáp án ấy thật sự rất tàn nhẫn.
Diệc Thu biết không thể trốn khỏi sự tàn nhẫn này, nhưng lại không ngờ rằng nó lại có thể đến nhanh như vậy.
Chắc chắn Phu Chư đã xảy ra chuyện.
Họa Đấu sống ở thế gian to lớn này hơn vạn năm, trước khi gặp được Phu Chư và Huân Trì, ngoại trừ thiên phú bẩm sinh của mình, nàng chưa từng có được một nơi nương tựa.
Nàng xem Phu Chư như là tất cả những gì mình có, bây giờ Phu Chư lại vì nàng mà dần dần suy yếu, rõ ràng đã đẩy nàng tới bước đường cùng.
Đối với Họa Đấu, nếu trên đời này còn có người giúp được nàng, vậy chắc chắn người đó chính là Huân Trì.
Nàng chỉ tin tưởng Huân Trì.
Nhưng nếu Huân Trì thật sự có cách, cần gì phải phong ấn Họa Đấu vào một hang động nho nhỏ ở Vu Châu hơn hai ngàn năm?
Thấy Diệc Thu không yên lòng, U Nghiên thổi tắt ngọn nến trong phòng.
Vào lúc tất cả ánh sáng biến mất, Diệc Thu lập tức hoàn hồn, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng U Nghiên trong bóng tối.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
"......" Sao lại không nghĩ cho được?
Diệc Thu đặt mông ngồi lên thảm được trải trên đất, vẫn không nhịn được mà tiếp tục rơi vào suy tư.
Suy nghĩ một hồi, đầu óc nàng chợt lóe lên điều gì đó, vừa định quay đầu nói với U Nghiên đang ở trên giường thì mí mắt đột nhiên nặng trĩu, cả người choáng váng lập tức dẩu mông bổ nhào lên chiếc gối mềm mại.
Đầu ngón tay U Nghiên hơi ngoắc về sau để lật Diệc Thu lại, sau đó đắp một chiếc chăn mỏng lên người nàng.
Ngày hôm sau, ngửi được mùi thơm ngào ngạt của bữa sáng, Diệc Thu tỉnh dậy từ trong mộng, lúc mở mắt không thấy bóng dáng U Nghiên đâu lòng nàng bèn dâng lên cảm giác lo lắng.
Đừng nói là điểu nữ nhân bỏ rơi nàng, tự chạy đi tìm Họa Đấu một mình đấy!
Diệc Thu nghĩ vậy, vội vàng bật người dậy, chỉnh mái tóc rối tung và váy áo nhăn nhúm cho gọn, đang định ra cửa thì lại trông thấy một bức thư bị bữa sáng đè nặng trên bàn.
—— Ăn nhanh một chút, không được chạy lung tung.
"Hay lắm, ngươi bỏ ta ở đây rồi đi một mình mà còn nói vậy à, tưởng kêu ta không được chạy là ta sẽ không chạy chắc? Khinh ta không có chân dài đấy à?" Nói rồi, Diệc Thu tức giận dậm chân hồng hộc, xoay người chạy đến cửa, đang định duỗi tay mở thì lại bị một vầng sáng đẩy ra sau nửa thước.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, hơn nửa ngày mới định thần lại, cẩn thận vươn tay về trước, khẽ vuốt cánh cửa đóng chặt kia.
Quả nhiên, một tầng kết giới đã được thiết lập trên cửa, kết giới sẽ không đả thương người nhưng nó có thể khoá chặt không cho nàng ra ngoài!
Diệc Thu hít sâu một hơi, xoay người chạy đến cửa sổ để thử một chút.
Hay lắm, không hổ là U Nghiên, ngay cả cánh cửa sổ cũng không chịu buông tha...
Nếu điểu nữ nhân đã khóa cứng của phòng, hà cớ gì phải để thư lại chứ, vốn dĩ có cho nàng cơ hội lựa chọn con đường sống đâu!
Rồi dần dần, sự cạn lời hoá thành một bụng tức giận.
Diệc Thu đứng nghiến răng tại chỗ thật lâu, cuối cùng bất lực đặt mông ngồi vào bàn, ăn xong bữa sáng mà U Nghiên để lại.
Càng ăn nàng càng cảm thấy tủi thân, cái miệng đang nhai bánh màn thầu không nhịn được mà bắt đầu nói xấu U Nghiên.
Nói xấu xong, nàng lại bắt đầu nói ra những biệt danh ngày thường mình chỉ dám lải nhải trong lòng.
"Điểu nữ nhân chết tiệt, điểu nữ nhân thối tha... Ong mọc măng ở miệng, đại hư điểu, Quỷ Kiến Sầu!" Đang liệt kê những biệt danh ấy ra, đột nhiên Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi hét to một câu, "Đi một mình mà chẳng nói tiếng nào, chắc chắn là chê ta rắc rối như con chồng trước mới không muốn dẫn ta đi cùng!"
Giây tiếp theo, tiếng cửa mở sau lưng khẽ vang lên, Diệc Thu giật mình ngơ ngác quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc ấy, một tay nàng cầm cái muỗng để húp cháo gạo kê, một tay cầm nửa cái bánh màn thầu đang ăn dở, hai mắt hơi hơi phiếm hồng, cả người choáng váng đến cứng còng, ngơ ngẩn nhìn U Nghiên cười như không cười trước mắt mình.
"Tỉnh rồi." U Nghiên nói, đi vào phòng cho khách, thuận tay đóng cửa lại.
Diệc Thu cố sức nuốt màn thầu và cháo xuống họng.
"Tinh thần sáng láng nhỉ." U Nghiên nở nụ cười mỉm với nàng.
Diệc Thu hít ngược một ngụm khí lạnh: "Chẳng phải ngươi, ngươi... Ngươi đi tìm Họa Đấu rồi sao?"
U Nghiên chậm rãi bước đến gần Diệc Thu, từ từ vươn ngón tay để chỉnh lại đầu tóc rối bời của nàng: "Ngươi còn chưa tỉnh ngủ, sao ta phải đi một mình?"
"Vậy, vậy ngươi để thư lại làm gì?" Diệc Thu hỏi, dùng sức chỉ vào lá thư trên bàn, "Ngươi bảo ta không được chạy lung tung, còn niêm phong cửa ra vào và cửa sổ, ngươi... Ngươi không cho phép ta ra ngoài!"
"Ta không ở đây, có để thư lại cho ngươi cũng vô dụng, nếu không niêm phong cửa, chẳng phải ngươi sẽ chạy ư?"
"Ta không hề muốn chạy..."
"Nếu ngươi không hề muốn chạy, tại sao lại biết cửa sổ đã bị ta niêm phong?"
Diệc Thu cứng họng, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Sau một lúc lúng túng, nàng cắn môi, nói: "Vậy, vậy lúc nãy ngươi đi ra ngoài làm gì..."
U Nghiên ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu, thản nhiên đáp: "Ta đi tìm Giang Vũ Dao."
"A..." Đúng ha, muốn cứu Phu Chư, còn phải nhờ đến Phù Tang.
Thì ra điểu nữ nhân đi tìm Giang Vũ Dao, vậy mà nàng cứ tưởng mình bị bỏ rơi rồi...
Như trút được gánh nặng, Diệc Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chính vào lúc này, U Nghiên rũ mi cười khẽ một tiếng, bình tĩnh lặp lại những biệt danh khiến người ta nổi da gà vừa nãy.
"Điểu nữ nhân chết tiệt, điểu nữ nhân thối tha, ong mọc măng ở miệng, đại hư điểu, Quỷ Kiến Sầu..." U Nghiên nhẹ giọng nói, nở nụ cười, nhướng mày nhìn Diệc Thu đang giật giật khóe mắt không ngừng, "Hoá ra ta có nhiều biệt danh như vậy."
"Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi nghe ta giải thích..." Còn chưa dứt lời, Diệc Thu đã bị U Nghiên nắm lấy bím tóc bên trái, "Á á, đau!"
"Có vẻ ngươi rất oán giận ta đấy." U Nghiên nói, vẫn chưa có nhiều trách móc. Ngược lại trong tiếng kêu la của Diệc Thu, nàng bắt đầu tháo hai dây cột bím tóc rối mà chẳng có một tí dịu dàng nào, sau đó dần dần chải cho mượt mới tết tóc lại như hình dạng cũ.
Toàn bộ quá trình tết tóc, Diệc Thu vẫn luôn rụt cổ, không dám thở mạnh.
Trên đời này làm gì còn có chuyện thảm thiết bằng việc nói xấu sau lưng U Nghiên bị U Nghiên bắt tại trận?
Nếu có, vậy chắc chắn là độ thiện cảm bị trừ chỉ còn dưới 1000 thôi.
Nghĩ thế, Diệc Thu không thể không mở bảng thuộc tính hiện tại của mình ra xem.
Không xem không biết, xem xong thì bị dọa nhảy dựng.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 200
Sức mạnh: 500
Linh căn: 3000
Nhanh nhẹn: 300
Sức khoẻ: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 10241
Má ơi, cái này tăng lên từ khi nào vậy?!
Rõ ràng lần trước xem độ thiện cảm chỉ mới hơn 6500, khi nào lên hơn 10000 rồi?
Diệc Thu nhìn về phía U Nghiên với vẻ mặt hoang mang.
"Ánh mắt gì thế?"
"Không, không có gì." Diệc Thu lắc lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta, ta tưởng ngươi muốn đánh ta..."
"Không đến mức." U Nghiên nói, buông lỏng bím tóc mới vừa được tết trong tay, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu, "Mau ăn đi, ăn xong sẽ xuất phát."
"Ò..." Diệc Thu đáp lời, vội nuốt màn thầu và mấy muỗng cháo xuống, vừa ợ hơi vừa đứng dậy, nhỏ giọng nói, "Ta ăn xong rồi."
"Vậy đi thôi." U Nghiên nói, đứng dậy.
Diệc Thu không khỏi hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi hả? Không đi gọi đám người Giang Vũ Dao bọn..."
U Nghiên: "Tất cả đều chờ ở dưới lầu rồi, con chồng trước ạ."
Diệc Thu: "......".
Đây chẳng phải là từ mình lảm nhảm lúc này à? Sao U Nghiên vẫn còn ghi hận chứ?
Nàng thề, về sau sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác nữa.
Diệc Thu cau mày trong sự ngỡ ngàng, mãi cho đến khi ánh lửa nơi phương xa hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, nàng bất ngờ túm chặt lấy ống tay áo của U Nghiên, kinh ngạc nói: "U Nghiên, chó đen bắt Huân Trì đi rồi, tại sao chúng ta không đuổi theo!"
U Nghiên trầm mặc một lát mới thản nhiên hỏi lại: "Đuổi theo rồi sau đó thì sao?"
Diệc Thu nhất thời không nói nên lời.
Đuổi theo, sau đó thì sao? U Nghiên không phải là đối thủ của con chó đen kia, đuổi theo cũng chỉ vô ích, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.
"Về ngủ thôi." U Nghiên nói.
"Ơ?" Ánh mắt Diệc Thu khi nhìn U Nghiên chứa đầy sự khó hiểu.
"Nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đuổi theo."
"Liệu chúng ta có thể đuổi kịp không?" Diệc Thu hỏi theo bản năng, nào ngờ vừa dứt lời lại bắt gặp phải ánh mắt phức tạp đầy khó đoán của U Nghiên.
Cái ánh mắt này quen lắm, mỗi lần U Nghiên nhìn nàng bằng ánh mắt này, chắc chắn giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện không hay.
Với tư cách là một con Dương Đà tiểu yêu hèn mọn luôn giữ cho thể xác và tinh thần của mình khỏe mạnh, ngay lúc cánh môi đỏ của U Nghiên khẽ mở, nàng thậm chí chẳng hề suy nghĩ nhiều bèn vươn một ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn lời nói kế tiếp của U Nghiên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng còn cảm thấy ánh mắt U Nghiên dường như khẽ giật một chút.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta biết rồi!" Diệc Thu nói, lúng túng rút ngón tay ra khỏi bờ môi mềm mại của U Nghiên, "Ngươi nói tìm được, vậy chắc chắn sẽ tìm được, chúng ta về nghỉ ngơi thôi!"
U Nghiên vội vàng giấu phần hoảng loạn kia xuống đáy lòng, im lặng mang Diệc Thu về thành Mạch Thủy.
Suốt quãng đường đi, Diệc Thu càng nghĩ càng không yên lòng. Ngay khi trở về quán trọ, nàng nhanh chóng đóng cửa sổ lại, thắp nến rồi bước hai bước đến chậu nước rửa tay kế bên U Nghiên.
"Chó đen đột nhiên quay về mang Huân Trì đi, phải chăng Phu Chư đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ánh mắt của nàng đã thay đổi." U Nghiên trầm giọng đáp.
Đúng vậy, ánh mắt Họa Đấu đã thay đổi.
Con chó đen to lớn kia hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc của mình, vừa nãy chỉ mới mặt đối mặt một chút, Diệc Thu cũng đã nhận thấy được sự khác thường bên trong đôi mắt của nàng.
Nếu không tính con chó con ở trong ký ức của Phu Chư và Huân Trì thì tổng cộng Diệc Thu đã gặp Họa Đấu hai lần, một lần là ở hang động Vu Châu, một lần là vào cái đêm Tiên Lộc Môn bị lửa thiêu.
Hai lần tương ngộ, trong mắt Họa Đấu luôn chứa sự điên cuồng như thể muốn kéo cả thế giới chết theo, đó là không cam lòng, là oán giận, và hơn hết là sự thù hận khi bị vứt bỏ, bị thương tổn, bị người mình quan tâm phong ấn hơn hai ngàn năm.
Nhưng hôm nay, trong mắt Họa Đấu đã không còn sự điên cuồng, thay vào đó lại là cảm giác bất lực khi đã cùng đường.
Con hung thú đã từng điên cuồng kia dường như biến thành một đứa trẻ mờ mịt không biết nên đi đâu, sự thù địch và cảnh giác trong đôi mắt như thể biết rõ trên đời này đã không còn ai yêu thương mình nữa, quật cường nhưng lại không còn hung ác tàn bạo như ngày xưa.
Nghĩ đến đấy, Diệc Thu không khỏi thở dài một tiếng.
"Lần này Họa Đấu trở về không phải là vì đả thương người, nàng tới để xin giúp đỡ..."
Đúng như dự đoán của Huân Trì vào ngày hôm đó, lần này Phu Chư chấp nhận đi theo Họa Đấu có lẽ là vì thời gian không còn nhiều, và nàng cũng sẽ dần dần suy yếu hệt như Họa Đấu của năm xưa.
Đợi đến khi cơ thể Phu Chư càng ngày càng suy kiệt, những lời nói dối thiện ý năm đó sẽ bị phá vỡ thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Đứa bé từng bị người ruồng bỏ kia trở về báo thù với lòng thù hận chắc chắn sẽ tìm được câu trả lời mà nàng đã đau khổ tìm kiếm suốt hai ngàn năm nay.
Nhưng có lẽ đối với nàng, đáp án ấy thật sự rất tàn nhẫn.
Diệc Thu biết không thể trốn khỏi sự tàn nhẫn này, nhưng lại không ngờ rằng nó lại có thể đến nhanh như vậy.
Chắc chắn Phu Chư đã xảy ra chuyện.
Họa Đấu sống ở thế gian to lớn này hơn vạn năm, trước khi gặp được Phu Chư và Huân Trì, ngoại trừ thiên phú bẩm sinh của mình, nàng chưa từng có được một nơi nương tựa.
Nàng xem Phu Chư như là tất cả những gì mình có, bây giờ Phu Chư lại vì nàng mà dần dần suy yếu, rõ ràng đã đẩy nàng tới bước đường cùng.
Đối với Họa Đấu, nếu trên đời này còn có người giúp được nàng, vậy chắc chắn người đó chính là Huân Trì.
Nàng chỉ tin tưởng Huân Trì.
Nhưng nếu Huân Trì thật sự có cách, cần gì phải phong ấn Họa Đấu vào một hang động nho nhỏ ở Vu Châu hơn hai ngàn năm?
Thấy Diệc Thu không yên lòng, U Nghiên thổi tắt ngọn nến trong phòng.
Vào lúc tất cả ánh sáng biến mất, Diệc Thu lập tức hoàn hồn, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng U Nghiên trong bóng tối.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi."
"......" Sao lại không nghĩ cho được?
Diệc Thu đặt mông ngồi lên thảm được trải trên đất, vẫn không nhịn được mà tiếp tục rơi vào suy tư.
Suy nghĩ một hồi, đầu óc nàng chợt lóe lên điều gì đó, vừa định quay đầu nói với U Nghiên đang ở trên giường thì mí mắt đột nhiên nặng trĩu, cả người choáng váng lập tức dẩu mông bổ nhào lên chiếc gối mềm mại.
Đầu ngón tay U Nghiên hơi ngoắc về sau để lật Diệc Thu lại, sau đó đắp một chiếc chăn mỏng lên người nàng.
Ngày hôm sau, ngửi được mùi thơm ngào ngạt của bữa sáng, Diệc Thu tỉnh dậy từ trong mộng, lúc mở mắt không thấy bóng dáng U Nghiên đâu lòng nàng bèn dâng lên cảm giác lo lắng.
Đừng nói là điểu nữ nhân bỏ rơi nàng, tự chạy đi tìm Họa Đấu một mình đấy!
Diệc Thu nghĩ vậy, vội vàng bật người dậy, chỉnh mái tóc rối tung và váy áo nhăn nhúm cho gọn, đang định ra cửa thì lại trông thấy một bức thư bị bữa sáng đè nặng trên bàn.
—— Ăn nhanh một chút, không được chạy lung tung.
"Hay lắm, ngươi bỏ ta ở đây rồi đi một mình mà còn nói vậy à, tưởng kêu ta không được chạy là ta sẽ không chạy chắc? Khinh ta không có chân dài đấy à?" Nói rồi, Diệc Thu tức giận dậm chân hồng hộc, xoay người chạy đến cửa, đang định duỗi tay mở thì lại bị một vầng sáng đẩy ra sau nửa thước.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, hơn nửa ngày mới định thần lại, cẩn thận vươn tay về trước, khẽ vuốt cánh cửa đóng chặt kia.
Quả nhiên, một tầng kết giới đã được thiết lập trên cửa, kết giới sẽ không đả thương người nhưng nó có thể khoá chặt không cho nàng ra ngoài!
Diệc Thu hít sâu một hơi, xoay người chạy đến cửa sổ để thử một chút.
Hay lắm, không hổ là U Nghiên, ngay cả cánh cửa sổ cũng không chịu buông tha...
Nếu điểu nữ nhân đã khóa cứng của phòng, hà cớ gì phải để thư lại chứ, vốn dĩ có cho nàng cơ hội lựa chọn con đường sống đâu!
Rồi dần dần, sự cạn lời hoá thành một bụng tức giận.
Diệc Thu đứng nghiến răng tại chỗ thật lâu, cuối cùng bất lực đặt mông ngồi vào bàn, ăn xong bữa sáng mà U Nghiên để lại.
Càng ăn nàng càng cảm thấy tủi thân, cái miệng đang nhai bánh màn thầu không nhịn được mà bắt đầu nói xấu U Nghiên.
Nói xấu xong, nàng lại bắt đầu nói ra những biệt danh ngày thường mình chỉ dám lải nhải trong lòng.
"Điểu nữ nhân chết tiệt, điểu nữ nhân thối tha... Ong mọc măng ở miệng, đại hư điểu, Quỷ Kiến Sầu!" Đang liệt kê những biệt danh ấy ra, đột nhiên Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi hét to một câu, "Đi một mình mà chẳng nói tiếng nào, chắc chắn là chê ta rắc rối như con chồng trước mới không muốn dẫn ta đi cùng!"
Giây tiếp theo, tiếng cửa mở sau lưng khẽ vang lên, Diệc Thu giật mình ngơ ngác quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc ấy, một tay nàng cầm cái muỗng để húp cháo gạo kê, một tay cầm nửa cái bánh màn thầu đang ăn dở, hai mắt hơi hơi phiếm hồng, cả người choáng váng đến cứng còng, ngơ ngẩn nhìn U Nghiên cười như không cười trước mắt mình.
"Tỉnh rồi." U Nghiên nói, đi vào phòng cho khách, thuận tay đóng cửa lại.
Diệc Thu cố sức nuốt màn thầu và cháo xuống họng.
"Tinh thần sáng láng nhỉ." U Nghiên nở nụ cười mỉm với nàng.
Diệc Thu hít ngược một ngụm khí lạnh: "Chẳng phải ngươi, ngươi... Ngươi đi tìm Họa Đấu rồi sao?"
U Nghiên chậm rãi bước đến gần Diệc Thu, từ từ vươn ngón tay để chỉnh lại đầu tóc rối bời của nàng: "Ngươi còn chưa tỉnh ngủ, sao ta phải đi một mình?"
"Vậy, vậy ngươi để thư lại làm gì?" Diệc Thu hỏi, dùng sức chỉ vào lá thư trên bàn, "Ngươi bảo ta không được chạy lung tung, còn niêm phong cửa ra vào và cửa sổ, ngươi... Ngươi không cho phép ta ra ngoài!"
"Ta không ở đây, có để thư lại cho ngươi cũng vô dụng, nếu không niêm phong cửa, chẳng phải ngươi sẽ chạy ư?"
"Ta không hề muốn chạy..."
"Nếu ngươi không hề muốn chạy, tại sao lại biết cửa sổ đã bị ta niêm phong?"
Diệc Thu cứng họng, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Sau một lúc lúng túng, nàng cắn môi, nói: "Vậy, vậy lúc nãy ngươi đi ra ngoài làm gì..."
U Nghiên ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu, thản nhiên đáp: "Ta đi tìm Giang Vũ Dao."
"A..." Đúng ha, muốn cứu Phu Chư, còn phải nhờ đến Phù Tang.
Thì ra điểu nữ nhân đi tìm Giang Vũ Dao, vậy mà nàng cứ tưởng mình bị bỏ rơi rồi...
Như trút được gánh nặng, Diệc Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chính vào lúc này, U Nghiên rũ mi cười khẽ một tiếng, bình tĩnh lặp lại những biệt danh khiến người ta nổi da gà vừa nãy.
"Điểu nữ nhân chết tiệt, điểu nữ nhân thối tha, ong mọc măng ở miệng, đại hư điểu, Quỷ Kiến Sầu..." U Nghiên nhẹ giọng nói, nở nụ cười, nhướng mày nhìn Diệc Thu đang giật giật khóe mắt không ngừng, "Hoá ra ta có nhiều biệt danh như vậy."
"Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi nghe ta giải thích..." Còn chưa dứt lời, Diệc Thu đã bị U Nghiên nắm lấy bím tóc bên trái, "Á á, đau!"
"Có vẻ ngươi rất oán giận ta đấy." U Nghiên nói, vẫn chưa có nhiều trách móc. Ngược lại trong tiếng kêu la của Diệc Thu, nàng bắt đầu tháo hai dây cột bím tóc rối mà chẳng có một tí dịu dàng nào, sau đó dần dần chải cho mượt mới tết tóc lại như hình dạng cũ.
Toàn bộ quá trình tết tóc, Diệc Thu vẫn luôn rụt cổ, không dám thở mạnh.
Trên đời này làm gì còn có chuyện thảm thiết bằng việc nói xấu sau lưng U Nghiên bị U Nghiên bắt tại trận?
Nếu có, vậy chắc chắn là độ thiện cảm bị trừ chỉ còn dưới 1000 thôi.
Nghĩ thế, Diệc Thu không thể không mở bảng thuộc tính hiện tại của mình ra xem.
Không xem không biết, xem xong thì bị dọa nhảy dựng.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 200
Sức mạnh: 500
Linh căn: 3000
Nhanh nhẹn: 300
Sức khoẻ: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 10241
Má ơi, cái này tăng lên từ khi nào vậy?!
Rõ ràng lần trước xem độ thiện cảm chỉ mới hơn 6500, khi nào lên hơn 10000 rồi?
Diệc Thu nhìn về phía U Nghiên với vẻ mặt hoang mang.
"Ánh mắt gì thế?"
"Không, không có gì." Diệc Thu lắc lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta, ta tưởng ngươi muốn đánh ta..."
"Không đến mức." U Nghiên nói, buông lỏng bím tóc mới vừa được tết trong tay, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Diệc Thu, "Mau ăn đi, ăn xong sẽ xuất phát."
"Ò..." Diệc Thu đáp lời, vội nuốt màn thầu và mấy muỗng cháo xuống, vừa ợ hơi vừa đứng dậy, nhỏ giọng nói, "Ta ăn xong rồi."
"Vậy đi thôi." U Nghiên nói, đứng dậy.
Diệc Thu không khỏi hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi hả? Không đi gọi đám người Giang Vũ Dao bọn..."
U Nghiên: "Tất cả đều chờ ở dưới lầu rồi, con chồng trước ạ."
Diệc Thu: "......".
Đây chẳng phải là từ mình lảm nhảm lúc này à? Sao U Nghiên vẫn còn ghi hận chứ?
Nàng thề, về sau sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác nữa.
/140
|