Diệc Thu cảm thấy có chút hối hận.
Đêm Thất Tịch như thế này, nàng đi chơi với người khác không tốt sao, cớ gì phải mời đại hư điểu miệng mọc măng ra cửa chứ!
Lúc trước nói Chức Nữ và Ngưu Lang không phải lưỡng tình tương duyệt, hôm nay lại nói pháp lực Chức Nữ thấp kém chỉ là tiểu tiên, không xứng được người bái tế.
Đúng, không sai, nàng thừa nhận những lời U Nghiên nói thật sự không hề sai chút nào.
Điểu nữ nhân vẫn luôn không hiểu tình yêu thế gian, đương sẽ khinh thường chuyện giữa Ngưu Lang và Chức Nữ.
Mà Chức Nữ cũng đúng là tiên nữ có pháp lực thấp kém, ngay cả Thiên Đế U Nghiên còn không để vào mắt, thì sao lại phải xem trọng một Chức Nữ nho nhỏ thậm chí không thể dành tự do trong tình yêu?
Nàng hiểu lý lẽ này nhưng vẫn cảm thấy lời nói ấy của U Nghiên rất gây mất hứng.
Không phải nói nhập gia tùy tục sao.
Đây là nhân gian, tập tục của nhân gian là sẽ vái Chức Nữ vào ngày mùng bảy tháng bảy đấy!
Vái một chút cũng có mất gì đâu!
Còn nếu không vái, có thể đi xem cũng được...
Diệc Thu càng nghĩ càng hối hận, một câu "thôi, chúng ta về đi" sắp tuôn từ trong lòng ra đến bên miệng lại bị lời nói đột ngột của U Nghiên đẩy về.
U Nghiên: "Thôi, nếu nhàn rỗi thì đi xem đi, có vẻ rất náo nhiệt."
Diệc Thu hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy U Nghiên xoay người đi ở đằng trước.
"Khẩu thị tâm phi." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, khoé miệng không nhịn được mà bắt đầu nhoẻn lên không ngừng, nhưng vì sợ điểu nữ nhân sẽ cười nhạo khi mình quá dễ dỗ, nàng cố nhịn vội mím môi một lúc rồi bước nhanh đuổi theo.
"U Nghiên, đợi ta! Đợi, đợi ta với..."
Đúng vào lúc này, xe hoa của Thất tỷ lại tình cờ ở ngay phía trước, trên đường có rất nhiều người chen lấn nhau. Để đuổi kịp bước chân U Nghiên, Diệc Thu lách người lâu đến mức xiêm y nhăn nhúm mới chen tới bên cạnh U Nghiên.
Mãi đến khi đứng bên U Nghiên lần nữa, Diệc Thu mới phát hiện bốn phía xung quanh U Nghiên đã bị một bức tường linh lực vô hình bảo vệ, mặc dù bên cạnh có rất nhiều người chen chúc nhưng trong vòng nửa thước xung quanh không một ai có thể tiến lại gần U Nghiên, đồng thời cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên vì điều ấy.
"Cái này có kết giới cách âm à?" Diệc Thu nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." U Nghiên đáp.
Diệc Thu gật gật đầu, cau mày, cúi đầu chỉnh lại xiêm y đang nhăn nhúm.
Thấy thế, U Nghiên nở nụ cười, đầu ngón tay khẽ vung trong không trung, nếp nhăn trên váy áo lập tức bị vuốt phẳng.
"Tu vi cao làm gì cũng thuận tiện." Diệc Thu nhỏ giọng cảm thán.
"Sau khi trở về Ma giới, ngươi có thể tĩnh tâm chăm chỉ tu luyện." U Nghiên nhàn nhạt nói.
Suy nghĩ một chốc, Diệc Thu ngẩng đầu nhìn U Nghiên, tò mò hỏi: "Nếu ngươi dạy ta, có phải chỉ cần ta cố gắng tu luyện là sẽ trở nên rất lợi hại không?"
"Nghĩ nhiều rồi, ngươi sinh ra đã nhỏ yếu, dù cố gắng tu luyện thế nào thì suốt đời cũng chỉ là một tiểu yêu yếu ớt." U Nghiên thẳng thừng nói mà không nể mặt Diệc Thu, "Nhưng với loại pháp thuật đơn giản như vừa nãy ngươi vẫn có thể học được."
"... Ờ." Diệc Thu quay đầu đi, thở dài một tiếng.
Quả nhiên ở trong thế giới huyền huyễn này, trời sinh chủng tộc yếu kém không thể dùng sự chăm chỉ để bù vào.
Dương Đà chính là Dương Đà, đời này có lẽ cũng chỉ phun nước miếng được thôi.
"Ta nói rồi, ta sẽ che chở ngươi." U Nghiên nói, rũ mi nhìn thoáng qua Diệc Thu, từ từ nói, "Chỉ cần yên phận đi theo ta, tuy rằng nhỏ yếu cả đời nhưng lại có thể sống cuộc đời bình yên."
Nghe vậy, Diệc Thu không khỏi nói thầm trong lòng.
Bắt đầu rồi, U Nghiên lại bắt đầu rồi.
Đúng là điểu nữ nhân không bao giờ quên nhắc nhở tiểu Dương Đà nhà mình ở mọi lúc mọi nơi, rằng —— Ngươi quá yếu ớt, chỉ có đi theo ta, ngươi mới có thể cơm ngon rượu say, vô lo vô nghĩ cả đời.
Nhưng dù sao những lời đó cũng là lời nói thật lòng. Khi ở bên cạnh U Nghiên, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu có thể được ở riêng một phòng, có một chiếc giường riêng giống như khi ở Ma giới, không cần phải ngủ dưới đất thì lại càng tốt.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác Diệc Thu liền đi theo xe hoa đến miếu Thất tỷ.
Miếu Thất tỷ được xây ở ngoại ô phía tây thành Mạch Thuỷ, ngày thường rất quạnh quẽ, còn hôm nay thì lại cực kỳ nhộn nhịp.
Sau khi đi làm, Diệc Thu rất ít ra ngoài cảm nhận bầu không khí của những ngày hội lớn trên đường phố. Nhiều năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tham gia ngày hội náo nhiệt thế này, trong lòng vừa phấn khích vừa sợ U Nghiên đi lạc, nàng bèn nắm chặt tay U Nghiên, bắt đầu đi theo đám đông xung quanh.
Có thể nhận ra sự bỡ ngỡ của U Nghiên khi nhìn thấy cảnh tượng sôi động này, tuy bị Diệc Thu lôi kéo chạy khắp nơi, nhưng sự nhộn nhịp bốn phía lại dường như không hề liên quan đến nàng.
Diệc Thu phát hiện ra điều này, nhất thời có chút bất đắc dĩ, sau đó lại dứt khoát đưa U Nghiên đến nơi ít người, leo lên chỗ cao tìm cái đình hóng mát, ngồi ăn một ít xảo quả cùng nhau.
"U Nghiên, chúng ta ra đây để chơi lễ, ngươi có thể vui vẻ một chút được không?"
"Ta không hề không vui." U Nghiên đáp.
"Nhưng ta không nhìn thấy được sự vui vẻ của ngươi." Diệc Thu nhíu nhíu mày.
"Vẫn còn rất nhiều thứ ngươi không nhìn ra được." U Nghiên nói, đưa mắt nhìn miếu Thất tỷ vô cùng đông đúc dưới chân núi kia, "Ta rất vui vẻ."
"Thật hay giả?" Hiển nhiên là Diệc Thu cũng không tin lắm.
U Nghiên chỉ duỗi tay xoa xoa tóc nàng, rất nhanh tóc mái trên trán nàng liền bị vò rối tung lên, khiến nàng phải hất tay U Nghiên ra, mày hơi chau lại, dùng tay sửa sửa vài lần.
Cuối cùng, nàng đứng dậy, nhìn về phía chân núi, đầu óc bất chợt cảm thấy trống rỗng, đành dứt khoát đứng tại chỗ bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, U Nghiên nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao ngươi không đi cầu nguyện?"
"Hả?" Diệc Thu hoàn hồn, xoay người ngồi trên ghế của đình, khoanh tay vắt chéo chân, hỏi ngược lại, "Tết Khất Xảo đến miếu Thất tỷ không cầu kỹ năng thêu thùa thì sẽ cầu nhân duyên. Ta lười lắm, nếu thứ có thể mua thì ta cần gì phải dùng tay làm, mà ngươi lại không cho ta nghĩ đến yêu hận của nhân gian, ta còn biết cầu gì nữa?" Nàng bĩu môi, nói tiếp, "Vả lại ta thấy ngươi nói cũng đúng, cầu nguyện chưa chắc tiên thần trên trời đã nghe thấy, dù có nghe được cũng chưa chắc sẽ được chấp nhận. Ta vái bọn họ, còn không bằng vái Ma Tôn đại nhân."
U Nghiên khẽ cười một tiếng, hỏi với giọng đầy hứng thú: "Vậy ngoại trừ nhân duyên và kết hôn, ngươi còn có nguyện vọng gì khác?"
Diệc Thu nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời nghiêm túc: "Ta hy vọng mọi người đều sẽ khoẻ mạnh."
"Mọi người?"
"Ừm." Diệc Thu gật gật đầu, "Ta hy vọng Giang Vũ Dao và tiểu trư chân có thể thành công vượt qua kiếp này, cùng nhau về biển xanh với Triều Vân, sau này sống yên yên ổn ổn, không phải gặp rắc rối nữa. Ta còn hy vọng, Tiệm Li có thể sống tốt, chỉ cần nàng tồn tại, Nguyệt Chước sẽ không làm loạn ở nhân gian, thượng thần Huân Trì cũng sẽ rất vui vẻ..."
"Còn ngươi thì sao?"
"Ta ấy à?" Diệc Thu ngẩng đầu nhìn mây trên trời, nghiêm túc tự hỏi hồi lâu, mới lắc đầu trả lời, "Ta cũng không có gì để cầu, chỉ cần sống an nhàn thảnh thơi, mỗi ngày có ăn có uống, không cần phải bôn ba lao lực khắp nơi chính là mục tiêu của cuộc đời ta."
Thật ra, nếu thật sự có nguyện vọng gì, có lẽ là trở về thế giới kia.
Chẳng qua, gần đây nghĩ đến chuyện này, lòng nàng ít nhiều gì cũng có chút kháng cự nho nhỏ.
Nàng nghĩ, có khả năng là bởi vì bây giờ đi theo U Nghiên trải qua cuộc sống duỗi tay cơm dâng tận miệng, thật sự làm cá mặn cảm thấy quá thoải mái.
Nếu trừ cái này ra, còn nguyện vọng gì khác.
Có lẽ là hy vọng có một ngày, nàng và U Nghiên có thể mở rộng cửa lòng với đối phương, không còn bố trí từng tầng từng tầng phòng vệ...
Nhưng nguyện vọng đó, nàng không dám mở miệng nói ra.
U Nghiên nghe vậy, không tỏ ý kiến, cũng đưa mắt nhìn bầu trời theo ánh mắt của Diệc Thu.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, Diệc Thu đưa U Nghiên về thành, đến lúc màn đêm buông xuống, cả hai tuỳ tiện ăn một chén hoành thánh sau đó liền đi theo đám đông đến nơi náo nhiệt nhất.
Diệc Thu chưa từng nghĩ tới, mình có thể tự trải nghiệm cảnh tượng chỉ nhìn thấy được ở trên TV.
Vào những đêm trước, không có nhiều người ở trên đường, mà tối nay lại vô cùng náo nhiệt.
Người hát rong tung xiếc ảo thuật, khua chiêng gõ trống cao giọng hét to cầu tặng thưởng, nhiều gian hàng tạm bợ được dựng lên ở xung quanh để bày bán những xảo vật được các nữ tử trong thành làm sẵn trước đó.
Đúng như những gì Diệc Thu đã nói, đồ vật tuy không đắt tiền nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Nàng lôi kéo U Nghiên chạy tới chạy lui trong đám người, một chốc thì muốn mua cái này, một chốc thì muốn mua cái kia, thấm thoát hai tay đã đầy đồ.
Không tiện sử dụng linh túi trong đám đông, giữa phố xá đông đúc thế này, muốn tìm một nơi không người cũng hơi khó. Khi đôi tay không thể cầm thêm được, mày Diệc Thu hơi nhíu, dùng khuỷu tay đụng vào U Nghiên đang đứng bên cạnh.
U Nghiên bình tĩnh nhìn nàng rồi hỏi: "Sao vậy?"
Diệc Thu trả lời: "Đến phụ ta với, ta không cầm được nữa!"
U Nghiên im lặng một lát, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhưng rồi cuối cùng vẫn chia sẻ một phần với nàng.
"Nè, bên kia có đồ chơi làm bằng đường!" Tay trái Diệc Thu kéo kéo ống tay áo U Nghiên, tay phải đang cầm đầy đồ nâng lên, chỉ vào quầy đồ chơi làm bằng đường ở đằng xa, "Đi đi đi, đi mua một cái với ta nào!"
"Ấu trĩ..."
"Ta ấu trĩ, siêu ấu trĩ!" Diệc Thu không để ý mà đáp lời, dùng sức lôi kéo U Nghiên đến trước quầy đồ chơi làm bằng đường, rồi đứng xếp hàng đợi ở bên.
Xếp hàng được một lúc, cuối cùng đã đến lượt, đại thúc làm kẹo đường ngẩng đầu hỏi: "Cô nương, ngươi muốn tạo hình gì?"
Diệc Thu suy nghĩ một lát, theo bản năng ngước mắt nhìn U Nghiên, đột nhiên cong mi cười nói: "Ừm... Có thể tạo một con ong mật mọc cánh chim cho ta được không?" Nói rồi, nàng đưa túi thơm chứa hình Khâm Nguyên cho chủ quán xem, "Kiểu như này!"
Chủ quán híp hai mắt, tiến lên nghiêm túc nhìn kỹ, cười đáp: "Ta chưa từng làm kiểu này bao giờ, nhưng có thể thử xem, cô nương chờ chút."
Mày U Nghiên hơi nhíu, Diệc Thu lại hoàn toàn không để ý đến nàng.
Sau khi đồ chơi bằng đường làm xong, Diệc Thu đưa tay nhận lấy, xoay người làm mặt quỷ với U Nghiên.
"Nhàm chán." U Nghiên nói, ánh mắt lại vô thức nhìn vào đồ chơi làm bằng đường trong tay Diệc Thu.
"Tuy rằng vẽ không quá giống, nhưng người ta cũng chưa thấy bao giờ." Diệc Thu giải thích, liếc mắt ngó U Nghiên một cái, đưa đồ chơi làm bằng đường đến bên miệng nàng, "Nè, ăn không?"
"... Không ăn."
"Ngươi không ăn thì ta ăn!" Dứt lời, Diệc Thu thu đồ chơi làm bằng đường về, há miệng cắn đứt nửa cái đầu.
"......"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt của U Nghiên, đáy lòng Diệc Thu lập tức dâng trào cảm giác sảng khoái như thể đã báo được thù lớn.
Đêm Thất Tịch như thế này, nàng đi chơi với người khác không tốt sao, cớ gì phải mời đại hư điểu miệng mọc măng ra cửa chứ!
Lúc trước nói Chức Nữ và Ngưu Lang không phải lưỡng tình tương duyệt, hôm nay lại nói pháp lực Chức Nữ thấp kém chỉ là tiểu tiên, không xứng được người bái tế.
Đúng, không sai, nàng thừa nhận những lời U Nghiên nói thật sự không hề sai chút nào.
Điểu nữ nhân vẫn luôn không hiểu tình yêu thế gian, đương sẽ khinh thường chuyện giữa Ngưu Lang và Chức Nữ.
Mà Chức Nữ cũng đúng là tiên nữ có pháp lực thấp kém, ngay cả Thiên Đế U Nghiên còn không để vào mắt, thì sao lại phải xem trọng một Chức Nữ nho nhỏ thậm chí không thể dành tự do trong tình yêu?
Nàng hiểu lý lẽ này nhưng vẫn cảm thấy lời nói ấy của U Nghiên rất gây mất hứng.
Không phải nói nhập gia tùy tục sao.
Đây là nhân gian, tập tục của nhân gian là sẽ vái Chức Nữ vào ngày mùng bảy tháng bảy đấy!
Vái một chút cũng có mất gì đâu!
Còn nếu không vái, có thể đi xem cũng được...
Diệc Thu càng nghĩ càng hối hận, một câu "thôi, chúng ta về đi" sắp tuôn từ trong lòng ra đến bên miệng lại bị lời nói đột ngột của U Nghiên đẩy về.
U Nghiên: "Thôi, nếu nhàn rỗi thì đi xem đi, có vẻ rất náo nhiệt."
Diệc Thu hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy U Nghiên xoay người đi ở đằng trước.
"Khẩu thị tâm phi." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, khoé miệng không nhịn được mà bắt đầu nhoẻn lên không ngừng, nhưng vì sợ điểu nữ nhân sẽ cười nhạo khi mình quá dễ dỗ, nàng cố nhịn vội mím môi một lúc rồi bước nhanh đuổi theo.
"U Nghiên, đợi ta! Đợi, đợi ta với..."
Đúng vào lúc này, xe hoa của Thất tỷ lại tình cờ ở ngay phía trước, trên đường có rất nhiều người chen lấn nhau. Để đuổi kịp bước chân U Nghiên, Diệc Thu lách người lâu đến mức xiêm y nhăn nhúm mới chen tới bên cạnh U Nghiên.
Mãi đến khi đứng bên U Nghiên lần nữa, Diệc Thu mới phát hiện bốn phía xung quanh U Nghiên đã bị một bức tường linh lực vô hình bảo vệ, mặc dù bên cạnh có rất nhiều người chen chúc nhưng trong vòng nửa thước xung quanh không một ai có thể tiến lại gần U Nghiên, đồng thời cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên vì điều ấy.
"Cái này có kết giới cách âm à?" Diệc Thu nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." U Nghiên đáp.
Diệc Thu gật gật đầu, cau mày, cúi đầu chỉnh lại xiêm y đang nhăn nhúm.
Thấy thế, U Nghiên nở nụ cười, đầu ngón tay khẽ vung trong không trung, nếp nhăn trên váy áo lập tức bị vuốt phẳng.
"Tu vi cao làm gì cũng thuận tiện." Diệc Thu nhỏ giọng cảm thán.
"Sau khi trở về Ma giới, ngươi có thể tĩnh tâm chăm chỉ tu luyện." U Nghiên nhàn nhạt nói.
Suy nghĩ một chốc, Diệc Thu ngẩng đầu nhìn U Nghiên, tò mò hỏi: "Nếu ngươi dạy ta, có phải chỉ cần ta cố gắng tu luyện là sẽ trở nên rất lợi hại không?"
"Nghĩ nhiều rồi, ngươi sinh ra đã nhỏ yếu, dù cố gắng tu luyện thế nào thì suốt đời cũng chỉ là một tiểu yêu yếu ớt." U Nghiên thẳng thừng nói mà không nể mặt Diệc Thu, "Nhưng với loại pháp thuật đơn giản như vừa nãy ngươi vẫn có thể học được."
"... Ờ." Diệc Thu quay đầu đi, thở dài một tiếng.
Quả nhiên ở trong thế giới huyền huyễn này, trời sinh chủng tộc yếu kém không thể dùng sự chăm chỉ để bù vào.
Dương Đà chính là Dương Đà, đời này có lẽ cũng chỉ phun nước miếng được thôi.
"Ta nói rồi, ta sẽ che chở ngươi." U Nghiên nói, rũ mi nhìn thoáng qua Diệc Thu, từ từ nói, "Chỉ cần yên phận đi theo ta, tuy rằng nhỏ yếu cả đời nhưng lại có thể sống cuộc đời bình yên."
Nghe vậy, Diệc Thu không khỏi nói thầm trong lòng.
Bắt đầu rồi, U Nghiên lại bắt đầu rồi.
Đúng là điểu nữ nhân không bao giờ quên nhắc nhở tiểu Dương Đà nhà mình ở mọi lúc mọi nơi, rằng —— Ngươi quá yếu ớt, chỉ có đi theo ta, ngươi mới có thể cơm ngon rượu say, vô lo vô nghĩ cả đời.
Nhưng dù sao những lời đó cũng là lời nói thật lòng. Khi ở bên cạnh U Nghiên, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu có thể được ở riêng một phòng, có một chiếc giường riêng giống như khi ở Ma giới, không cần phải ngủ dưới đất thì lại càng tốt.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác Diệc Thu liền đi theo xe hoa đến miếu Thất tỷ.
Miếu Thất tỷ được xây ở ngoại ô phía tây thành Mạch Thuỷ, ngày thường rất quạnh quẽ, còn hôm nay thì lại cực kỳ nhộn nhịp.
Sau khi đi làm, Diệc Thu rất ít ra ngoài cảm nhận bầu không khí của những ngày hội lớn trên đường phố. Nhiều năm trôi qua, đây vẫn là lần đầu tham gia ngày hội náo nhiệt thế này, trong lòng vừa phấn khích vừa sợ U Nghiên đi lạc, nàng bèn nắm chặt tay U Nghiên, bắt đầu đi theo đám đông xung quanh.
Có thể nhận ra sự bỡ ngỡ của U Nghiên khi nhìn thấy cảnh tượng sôi động này, tuy bị Diệc Thu lôi kéo chạy khắp nơi, nhưng sự nhộn nhịp bốn phía lại dường như không hề liên quan đến nàng.
Diệc Thu phát hiện ra điều này, nhất thời có chút bất đắc dĩ, sau đó lại dứt khoát đưa U Nghiên đến nơi ít người, leo lên chỗ cao tìm cái đình hóng mát, ngồi ăn một ít xảo quả cùng nhau.
"U Nghiên, chúng ta ra đây để chơi lễ, ngươi có thể vui vẻ một chút được không?"
"Ta không hề không vui." U Nghiên đáp.
"Nhưng ta không nhìn thấy được sự vui vẻ của ngươi." Diệc Thu nhíu nhíu mày.
"Vẫn còn rất nhiều thứ ngươi không nhìn ra được." U Nghiên nói, đưa mắt nhìn miếu Thất tỷ vô cùng đông đúc dưới chân núi kia, "Ta rất vui vẻ."
"Thật hay giả?" Hiển nhiên là Diệc Thu cũng không tin lắm.
U Nghiên chỉ duỗi tay xoa xoa tóc nàng, rất nhanh tóc mái trên trán nàng liền bị vò rối tung lên, khiến nàng phải hất tay U Nghiên ra, mày hơi chau lại, dùng tay sửa sửa vài lần.
Cuối cùng, nàng đứng dậy, nhìn về phía chân núi, đầu óc bất chợt cảm thấy trống rỗng, đành dứt khoát đứng tại chỗ bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, U Nghiên nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao ngươi không đi cầu nguyện?"
"Hả?" Diệc Thu hoàn hồn, xoay người ngồi trên ghế của đình, khoanh tay vắt chéo chân, hỏi ngược lại, "Tết Khất Xảo đến miếu Thất tỷ không cầu kỹ năng thêu thùa thì sẽ cầu nhân duyên. Ta lười lắm, nếu thứ có thể mua thì ta cần gì phải dùng tay làm, mà ngươi lại không cho ta nghĩ đến yêu hận của nhân gian, ta còn biết cầu gì nữa?" Nàng bĩu môi, nói tiếp, "Vả lại ta thấy ngươi nói cũng đúng, cầu nguyện chưa chắc tiên thần trên trời đã nghe thấy, dù có nghe được cũng chưa chắc sẽ được chấp nhận. Ta vái bọn họ, còn không bằng vái Ma Tôn đại nhân."
U Nghiên khẽ cười một tiếng, hỏi với giọng đầy hứng thú: "Vậy ngoại trừ nhân duyên và kết hôn, ngươi còn có nguyện vọng gì khác?"
Diệc Thu nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời nghiêm túc: "Ta hy vọng mọi người đều sẽ khoẻ mạnh."
"Mọi người?"
"Ừm." Diệc Thu gật gật đầu, "Ta hy vọng Giang Vũ Dao và tiểu trư chân có thể thành công vượt qua kiếp này, cùng nhau về biển xanh với Triều Vân, sau này sống yên yên ổn ổn, không phải gặp rắc rối nữa. Ta còn hy vọng, Tiệm Li có thể sống tốt, chỉ cần nàng tồn tại, Nguyệt Chước sẽ không làm loạn ở nhân gian, thượng thần Huân Trì cũng sẽ rất vui vẻ..."
"Còn ngươi thì sao?"
"Ta ấy à?" Diệc Thu ngẩng đầu nhìn mây trên trời, nghiêm túc tự hỏi hồi lâu, mới lắc đầu trả lời, "Ta cũng không có gì để cầu, chỉ cần sống an nhàn thảnh thơi, mỗi ngày có ăn có uống, không cần phải bôn ba lao lực khắp nơi chính là mục tiêu của cuộc đời ta."
Thật ra, nếu thật sự có nguyện vọng gì, có lẽ là trở về thế giới kia.
Chẳng qua, gần đây nghĩ đến chuyện này, lòng nàng ít nhiều gì cũng có chút kháng cự nho nhỏ.
Nàng nghĩ, có khả năng là bởi vì bây giờ đi theo U Nghiên trải qua cuộc sống duỗi tay cơm dâng tận miệng, thật sự làm cá mặn cảm thấy quá thoải mái.
Nếu trừ cái này ra, còn nguyện vọng gì khác.
Có lẽ là hy vọng có một ngày, nàng và U Nghiên có thể mở rộng cửa lòng với đối phương, không còn bố trí từng tầng từng tầng phòng vệ...
Nhưng nguyện vọng đó, nàng không dám mở miệng nói ra.
U Nghiên nghe vậy, không tỏ ý kiến, cũng đưa mắt nhìn bầu trời theo ánh mắt của Diệc Thu.
Mãi đến khi sắc trời dần tối, Diệc Thu đưa U Nghiên về thành, đến lúc màn đêm buông xuống, cả hai tuỳ tiện ăn một chén hoành thánh sau đó liền đi theo đám đông đến nơi náo nhiệt nhất.
Diệc Thu chưa từng nghĩ tới, mình có thể tự trải nghiệm cảnh tượng chỉ nhìn thấy được ở trên TV.
Vào những đêm trước, không có nhiều người ở trên đường, mà tối nay lại vô cùng náo nhiệt.
Người hát rong tung xiếc ảo thuật, khua chiêng gõ trống cao giọng hét to cầu tặng thưởng, nhiều gian hàng tạm bợ được dựng lên ở xung quanh để bày bán những xảo vật được các nữ tử trong thành làm sẵn trước đó.
Đúng như những gì Diệc Thu đã nói, đồ vật tuy không đắt tiền nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Nàng lôi kéo U Nghiên chạy tới chạy lui trong đám người, một chốc thì muốn mua cái này, một chốc thì muốn mua cái kia, thấm thoát hai tay đã đầy đồ.
Không tiện sử dụng linh túi trong đám đông, giữa phố xá đông đúc thế này, muốn tìm một nơi không người cũng hơi khó. Khi đôi tay không thể cầm thêm được, mày Diệc Thu hơi nhíu, dùng khuỷu tay đụng vào U Nghiên đang đứng bên cạnh.
U Nghiên bình tĩnh nhìn nàng rồi hỏi: "Sao vậy?"
Diệc Thu trả lời: "Đến phụ ta với, ta không cầm được nữa!"
U Nghiên im lặng một lát, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhưng rồi cuối cùng vẫn chia sẻ một phần với nàng.
"Nè, bên kia có đồ chơi làm bằng đường!" Tay trái Diệc Thu kéo kéo ống tay áo U Nghiên, tay phải đang cầm đầy đồ nâng lên, chỉ vào quầy đồ chơi làm bằng đường ở đằng xa, "Đi đi đi, đi mua một cái với ta nào!"
"Ấu trĩ..."
"Ta ấu trĩ, siêu ấu trĩ!" Diệc Thu không để ý mà đáp lời, dùng sức lôi kéo U Nghiên đến trước quầy đồ chơi làm bằng đường, rồi đứng xếp hàng đợi ở bên.
Xếp hàng được một lúc, cuối cùng đã đến lượt, đại thúc làm kẹo đường ngẩng đầu hỏi: "Cô nương, ngươi muốn tạo hình gì?"
Diệc Thu suy nghĩ một lát, theo bản năng ngước mắt nhìn U Nghiên, đột nhiên cong mi cười nói: "Ừm... Có thể tạo một con ong mật mọc cánh chim cho ta được không?" Nói rồi, nàng đưa túi thơm chứa hình Khâm Nguyên cho chủ quán xem, "Kiểu như này!"
Chủ quán híp hai mắt, tiến lên nghiêm túc nhìn kỹ, cười đáp: "Ta chưa từng làm kiểu này bao giờ, nhưng có thể thử xem, cô nương chờ chút."
Mày U Nghiên hơi nhíu, Diệc Thu lại hoàn toàn không để ý đến nàng.
Sau khi đồ chơi bằng đường làm xong, Diệc Thu đưa tay nhận lấy, xoay người làm mặt quỷ với U Nghiên.
"Nhàm chán." U Nghiên nói, ánh mắt lại vô thức nhìn vào đồ chơi làm bằng đường trong tay Diệc Thu.
"Tuy rằng vẽ không quá giống, nhưng người ta cũng chưa thấy bao giờ." Diệc Thu giải thích, liếc mắt ngó U Nghiên một cái, đưa đồ chơi làm bằng đường đến bên miệng nàng, "Nè, ăn không?"
"... Không ăn."
"Ngươi không ăn thì ta ăn!" Dứt lời, Diệc Thu thu đồ chơi làm bằng đường về, há miệng cắn đứt nửa cái đầu.
"......"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt của U Nghiên, đáy lòng Diệc Thu lập tức dâng trào cảm giác sảng khoái như thể đã báo được thù lớn.
/140
|