Hiện tại Diệc Thu không hề muốn nói chuyện gì với U Nghiên cả, cho dù có giải trừ cấm nói, nàng cũng chỉ muốn lẳng lặng nằm ở trong góc chờ đợi.
Nàng luôn vì một ít nguyên nhân kỳ kỳ quái quái mà cực kỳ cực kỳ không muốn nói chuyện với U Nghiên, cho nên ngay cả bản thân nàng cũng không thể đếm được số lần nàng không muốn nói chuyện với U Nghiên.
Nhưng khi nàng không nói chuyện với U Nghiên, nàng thật sự không còn người khác để nói chuyện cùng.
Mấy ngày nay Giang Vũ Dao vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Lạc Minh Uyên từ sớm đến tối.
Nàng nói nàng sợ, sợ khi Lạc Minh Uyên tỉnh lại không có ai bên cạnh sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Lo lắng như vậy cũng không phải không có lý.
Trong hoàn cảnh này, một đứa trẻ 17 tuổi phải tự tay chấm dứt tánh mạng của người thân mình, sự thống khổ mà hắn phải thừa nhận ngay cả Diệc Thu cũng không dám tưởng tượng.
Lạc Minh Uyên mang theo một thân thương tích sốt cao suốt bốn ngày liền, cái này nếu đổi thành người thường e là sẽ không qua khỏi.
May là hắn không phải người thường nên vào buổi tối ngày thứ tư cơn sốt đã lui dần, đợi đến sáng sớm ngày thứ năm hắn cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Lạc Minh Uyên vô cùng im lặng, đút cái gì ăn cái nấy, lúc thay thuốc băng bó vết thương cũng chỉ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không hề hé răng.
So với khóc to thì sự im lặng ấy càng khiến cho người ta cảm thấy lo lắng hơn.
Sau bữa cơm chiều cùng ngày, Diệc Thu nói với U Nghiên rằng nàng muốn muốn đi an ủi tiểu trư chân kia.
U Nghiên thậm chí không hề nghĩ ngợi mà sảng khoái "ừ" một tiếng.
Diệc Thu vốn tưởng rằng U Nghiên sẽ đi cùng nàng, nhưng nàng lưu luyến đi từng bước từng bước đến trước cửa phòng Lạc Minh Uyên cũng vẫn chưa thấy U Nghiên bước ra khỏi cửa phòng.
Chắc có lẽ là điểu nữ nhân kia không quá thích cái loại cảnh tượng an ủi cứng nhắc này.
Mở cửa cho Diệc Thu chính là Giang Vũ Dao, nàng mới vừa đổi thuốc cho Lạc Minh Uyên, đang định xuống lầu tẩy rửa quần áo dính máu thì thấy tiểu Dương Đà tới, nàng nở nụ cười, đáy mắt hiện lên vài phần cảm kích.
Giang Vũ Dao nhường đường cho Diệc Thu, nhỏ giọng nói với người trong phòng: "Tiểu dương tới thăm ngươi."
Dứt lời, xoay người xoa xoa đầu nhỏ của Diệc Thu, thấp giọng nói: "Ta đi xuống dưới một lát, ngươi trông giúp ta."
"Ừm!" Diệc Thu gật gật đầu, đứng đợi Giang Vũ Dao đi rồi mới xoay người tiến vào phòng, chân sau đá lên, cửa phòng khép lại.
Lạc Minh Uyên đang nằm dựa trên giường nhìn nàng, nàng cũng ngẩng cổ nhìn Lạc Minh Uyên.
Một người một Đà mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn nửa ngày cũng vẫn chưa nói được một câu.
Diệc Thu cảm thấy hơi xấu hổ.
Hồi tưởng đến quá khứ nàng mới phát hiện ra ngày thường bản thân gõ bàn phím ở trên mạng hầu hết đều để "chiến đấu" với người ta, sống tổng cộng được 28 năm nhưng trước nay nàng chưa từng an ủi người khác bao giờ.
Giờ này ngày này, đối mặt với người thiếu niên đau mất người thân, nàng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng chứ chưa thật sự làm được việc gì khác.
Trước đây khi xem tiểu thuyết, thấy nhân vật có số phận bi thảm nàng sẽ rất muốn xuyên vào trong sách cho họ một cái ôm.
Nhưng lúc này giờ này, khi đã thật sự ở trong sách nàng mới phát phát hiện ra cái gọi là "an ủi" mình thường nghĩ đến quá đơn giản.
Đầu tiên, nàng là một con Dương Đà, không cho được một cái ôm.
Tiếp theo, nếu nàng không phải Dương Đà, ôm bậy ôm bạ nam nhân khác cũng không quá thích hợp.
Diệc Thu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi từ từ đến mép giường, hỏi: "Nè tiểu trư chân, ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Rồi..." Lạc Minh Uyên khẽ đáp lời, có lẽ là bị sốt quá lâu nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
"À thì, ờm... Nếu không, nếu không ngươi..." Diệc Thu do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm duỗi dài cổ, đưa đầu đến trước mặt Lạc Minh Uyên, "Ngươi xoa đầu ta?"
"Hả?" Lạc Minh Uyên nghe vậy liền sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ta rất mềm đấy, khi tâm trạng chủ nhân không vui, chỉ cần xoa ta là nàng sẽ vui vẻ lại liền!" Diệc Thu nghiêm túc nói, "Ta nói cho ngươi nha tiểu trư chân, ta chỉ cho ngươi xoa một lần thôi, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ không còn đâu!"
"......" Lạc Minh Uyên do dự một lát, chần chừ mà vươn tay, khẽ xoa cái đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà.
Sau đó hắn rút tay về, nở một nụ cười thật lòng với tiểu Dương Đà: "Cảm ơn."
Diệc Thu đi vào thế giới này mới chỉ bị một vài người vuốt lông, ở trong ấn tượng của nàng, tay của mỗi người đều có đặc điểm khác nhau.
Tay U Nghiên luôn luôn lạnh lẽo nhưng lại mềm mịn như tơ lụa.
Tay Triều Vân ấm áp nhu hoà như gió mùa xuân khiến người an lòng.
Tay Giang Vũ Dao giống cánh hoa phất qua, mảnh mai mà lại mềm mại.
Những đứa trên đường thì lại có đôi tay nho nhỏ, múp múp mềm mại.
Còn tiểu trư chân lại khác với tất cả mọi người.
Bàn tay hắn khá lớn, hàng năm làm việc nặng nên lòng bàn tay có rất nhiều vết chai sạn, đụng vào sẽ cảm thấy dày nặng khó tả, tạo cho người ta một cảm giác rất kiên định.
"Từ trước ta luôn hiểu lầm ngươi." Diệc Thu không khỏi cảm thán.
"Hiểu lầm cái gì?" Lạc Minh Uyên hỏi.
"Giống như những đồng môn sư huynh đệ ngươi, khinh thường ngươi." Diệc Thu trả lời.
"À..." Lạc Minh Uyên nghĩ nghĩ, cúi đầu nói, "Như vậy không được tính là hiểu lầm, bởi vì ta vô dụng thật mà."
"Ngươi không được có suy nghĩ ấy đâu đấy tiểu trư chân, người sống trên đời đừng có tự coi khinh mình!" Diệc Thu nói, rung đùi đắc ý bắt đầu thuyết giáo, "Người ấy hả, cho dù sống thành cái dạng gì cũng phải biết hối tiếc tự ái! Nếu ngay cả bản thân cũng xem thường bản thân thì dựa vào đâu mà đòi người khác để mắt tới ngươi chứ?"
"......" Lạc Minh Uyên ngơ ngác nhìn Diệc Thu, trong ánh mắt chứa đầy kinh ngạc cùng hoang mang giống như không thể tiếp thu được sự thật mình bị một con "dê" dạy bảo.
"Ngươi xem mấy sư huynh đệ của ngươi đi, một đám bình thường nhưng lại rất có tự tin, luận nhân phẩm, luận dáng vẻ, luận tâm tính, tiểu trư chân ngươi có kém bọn họ chỗ nào không?" Diệc Thu nói, dừng đong đưa đầu nhỏ, nghiêm túc nói tiếp, "Chẳng hạn như Hạ sư huynh của ngươi nè, ngày thường ít khi khen người khác lắm phải không? Ngươi không tin ta thì cũng nên tin hắn chứ? Hắn nói ngươi không yếu, ngươi tuyệt đối không yếu!"
"Ngươi.. Cũng biết... An ủi người ghê."
"Đương nhiên rồi!" Tiểu Dương Đà đắc ý vểnh cái khoé môi cho dù có vểnh cỡ nào cũng không nhìn ra được.
Thấy phản ứng này của Lạc Minh Uyên, nàng cảm thấy hơi tự hào khi nói với hắn những lời vừa nãy.
Haiz, xem ra người chỉ cần tới độ tuổi nhất định, làm một vị tỷ tỷ tri tâm cũng không phải chuyện khó khăn gì mấy.
Diệc Thu nghĩ vậy lại sốt sắng nói thêm một: "Tiểu trư chân, ngươi phải nhớ cho thật kỹ, nỗ lực chắc chắn sẽ trở nên càng tốt!"
"Mà sao ngươi cứ luôn gọi ta là tiểu trư chân thế..." Lạc Minh Uyên nhíu nhíu mày, "Là do ta quá ngốc sao?"
"Đã nói là ngươi đừng có coi khinh mình rồi mà! Ý nghĩa của từ tiểu trư chân ấy hả, ờm, tiểu trư chân, ờm, nó, ờ..." Diệc Thu nói một hồi cũng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
Vậy nên nàng há miệng nhìn Lạc Minh Uyên thật lâu mà không nói nên lời.
Rồi cuối cùng đầu nàng nhảy số, bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Từng thấy heo con chưa? Heo con nuôi mãi không lớn, có thể nuôi làm sủng vật như mèo chó ấy, rất đáng yêu... Tiểu trư chân là cách gọi để ca ngợi và khẳng định ngươi."
Lạc Minh Uyên: "......?"
"Ây da! Mấy cái này không quan trọng!" Diệc Thu vội vàng nói sang chuyện khác để che giấu xấu hổ, "Ngươi, kế tiếp ngươi, sau khi dưỡng thương xong... Tính làm gì đây?"
"Ta..." Lạc Minh Uyên rơi vào trầm tư.
Sau một lúc trầm tư, hắn siết chặt cái chăn mỏng trên người, khàn giọng trả lời: "Báo thù cho cha mẹ ta."
"Ta tin ngươi sẽ làm được." Diệc Thu gật đầu khẳng định, "Chủ nhân và ta cũng sẽ giúp ngươi!"
Nói như thế nào thì điểu nữ nhân cũng đã tính toán ra tay rồi, đại vai ác và vai chính chắc cũng được xem như là cường cường liên thủ đấy nhỉ? Chung quy cũng phải đấu lại nữ ba ác độc chứ.
"Ừm.... Cảm ơn." Lạc Minh Uyên cúi đầu đáp lời.
Diệc Thu còn muốn nói thêm gì nhưng lại phát hiện cái miệng ngốc của mình đã không nói được lời khác nữa rồi.
Nàng nằm bò bên cạnh buồn chán mà ngâm nga một bài hát, đợi đến khi Giang Vũ Dao trở về nàng lập tức về phòng U Nghiên.
Lúc vừa đẩy cửa vào phòng, Diệc Thu nghe thấy tiếng ngâm nga của điểu nữ nhân.
Nàng tập trung nhìn vào mới phát hiện —— điểu nữ nhân không chỉ đang ngâm nga lời bài hát mà tay trái còn ôm một chậu nước, tay phải cầm một cái muỗng gỗ, bắt đầu tưới hoa với một tâm thái khá vui vẻ.
Ái chà, từ thêu hoa đổi thành tưới hoa, điểu nữ nhân đúng là càng ngày càng sống nhàn hạ thoải mái nha.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Mấy ngày gần đây U Nghiên trông càng giống con người hơn.
Diệc Thu vào phòng tiện chân đóng cửa lại, đi từ từ đến mép giường rồi nằm sấp xuống.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn, sắc trời dần tối, tiểu Dương Đà chăm chú lắng nghe giai điệu không lời phát ra từ chóp mũi U Nghiên, đôi tai nhòn nhọn không khỏi run rẩy một chút.
Không nghe lầm, nàng thật sự chắc chắn lỗ tai mình không nghe lầm.
Tuy rằng U Nghiên ngâm không hay, tiết tấu cùng giai điệu đều lệch một chút so với bản gốc nhưng Diệc Thu vẫn có thể nghe thấy được vài phần quen thuộc trong làn điệu khó nghe này.
Đúng thật là không thể tin được.
Điểu nữ nhân này vậy mà lại đang hát bài bắt cá chạch!
Hơn nữa còn lạc nhịp thái quá tới mức suýt chút nữa không nghe ra được luôn!
"Ngươi đang hát bài hát ta hát lúc trước hả?"
U Nghiên dừng động tác tưới hoa trong tay, quay đầu thoáng nhìn Diệc Thu một cái, nhỏ giọng đáp: "Ừ hử."
Thậm chí còn ừ hử nữa chứ?
Đừng nói là điểu nữ nhân cảm thấy mình hát rất hay nha trời?
Diệc Thu nghĩ vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" U Nghiên buông chậu nước và muỗng gỗ xuống, dựa nửa người vào cửa sổ, đưa mắt nhìn Diệc Thu đang nằm bò bên mép giường.
Diệc Thu chớp chớp mắt, không hề trả lời, dưới ánh nhìn chăm chú của U Nghiên, nàng bắt đầu ngâm nga không lời lại bài hát thiếu nhi lần nữa.
Cuối cùng nàng hỏi với giọng điệu đầy sự kiêu ngạo: "Muốn học không?"
U Nghiên trầm mặc một lát, nói: "Thật khó nghe."
"......" Diệc Thu đứng dậy, bất mãn nói, "Khó nghe thế sao ngươi còn ngâm?"
U Nghiên đánh trống lảng, bình tĩnh hỏi như chưa có gì xảy ra: "Tiểu tử kia sao rồi? Không đòi chết đòi sống chứ?"
Mắt Diệc Thu trợn trắng: "Tốt lắm, không khóc không ầm ĩ, còn muốn báo thù nữa... Ta nói với hắn là chúng ta sẽ hỗ trợ, ngươi không có ý kiến gì đúng không?"
"Ngươi đúng là biết trảm trước báo sau đấy." U Nghiên nói, ngón trỏ khẽ chạm vào mảnh nhỏ màu trắng của nhang hương quế kế bên, đáy mắt không chút gợn sóng.
"Nào có! Ngươi đã nói ngươi sẽ trừng trị con chim Ế kia mà!" Diệc Thu mạnh mồm phản bác.
"Ừ." U Nghiên nhàn nhạt đáp lời, trông cũng không tức giận.
Diệc Thu suy nghĩ, cố gắng kéo về đúng đề tài câu chuyện: "Nè, ngươi thật sự không muốn học bài hát vừa nãy hả?"
Nói thật là nàng muốn được làm cô giáo của điểu nữ nhân một lần lắm, nếu có cơ hội nàng nhất định phải nhắc mãi bên tai điểu nữ nhân cho hả dạ mới được!
Chỉ tiếc U Nghiên lại tỏ thái độ lạnh lẽo phớt lờ lời nàng.
"Không để ý tới ngươi nữa!" Diệc Thu giận dỗi bò về ôm lấy gối đầu trên mặt đất.
U Nghiên nhìn thoáng qua tiểu Dương Đà.
Tiểu Dương Đà xoay đầu đi, chỉ chừa một cái ót cho "chủ nhân" nhà mình.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Diệc Thu hoài nghi mà trộm ngó U Nghiên một cái, thấy ánh mắt nàng hoàn toàn không đặt ở trên người mình, nhất thời có đôi chút mờ mịt.
Độ thiện cảm, 990.
Tuy rằng cảm giác không mấy chân thực nhưng không ngờ nó chỉ còn thiếu đúng 10 độ thiện cảm thôi.
Nàng luôn vì một ít nguyên nhân kỳ kỳ quái quái mà cực kỳ cực kỳ không muốn nói chuyện với U Nghiên, cho nên ngay cả bản thân nàng cũng không thể đếm được số lần nàng không muốn nói chuyện với U Nghiên.
Nhưng khi nàng không nói chuyện với U Nghiên, nàng thật sự không còn người khác để nói chuyện cùng.
Mấy ngày nay Giang Vũ Dao vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Lạc Minh Uyên từ sớm đến tối.
Nàng nói nàng sợ, sợ khi Lạc Minh Uyên tỉnh lại không có ai bên cạnh sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Lo lắng như vậy cũng không phải không có lý.
Trong hoàn cảnh này, một đứa trẻ 17 tuổi phải tự tay chấm dứt tánh mạng của người thân mình, sự thống khổ mà hắn phải thừa nhận ngay cả Diệc Thu cũng không dám tưởng tượng.
Lạc Minh Uyên mang theo một thân thương tích sốt cao suốt bốn ngày liền, cái này nếu đổi thành người thường e là sẽ không qua khỏi.
May là hắn không phải người thường nên vào buổi tối ngày thứ tư cơn sốt đã lui dần, đợi đến sáng sớm ngày thứ năm hắn cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Lạc Minh Uyên vô cùng im lặng, đút cái gì ăn cái nấy, lúc thay thuốc băng bó vết thương cũng chỉ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không hề hé răng.
So với khóc to thì sự im lặng ấy càng khiến cho người ta cảm thấy lo lắng hơn.
Sau bữa cơm chiều cùng ngày, Diệc Thu nói với U Nghiên rằng nàng muốn muốn đi an ủi tiểu trư chân kia.
U Nghiên thậm chí không hề nghĩ ngợi mà sảng khoái "ừ" một tiếng.
Diệc Thu vốn tưởng rằng U Nghiên sẽ đi cùng nàng, nhưng nàng lưu luyến đi từng bước từng bước đến trước cửa phòng Lạc Minh Uyên cũng vẫn chưa thấy U Nghiên bước ra khỏi cửa phòng.
Chắc có lẽ là điểu nữ nhân kia không quá thích cái loại cảnh tượng an ủi cứng nhắc này.
Mở cửa cho Diệc Thu chính là Giang Vũ Dao, nàng mới vừa đổi thuốc cho Lạc Minh Uyên, đang định xuống lầu tẩy rửa quần áo dính máu thì thấy tiểu Dương Đà tới, nàng nở nụ cười, đáy mắt hiện lên vài phần cảm kích.
Giang Vũ Dao nhường đường cho Diệc Thu, nhỏ giọng nói với người trong phòng: "Tiểu dương tới thăm ngươi."
Dứt lời, xoay người xoa xoa đầu nhỏ của Diệc Thu, thấp giọng nói: "Ta đi xuống dưới một lát, ngươi trông giúp ta."
"Ừm!" Diệc Thu gật gật đầu, đứng đợi Giang Vũ Dao đi rồi mới xoay người tiến vào phòng, chân sau đá lên, cửa phòng khép lại.
Lạc Minh Uyên đang nằm dựa trên giường nhìn nàng, nàng cũng ngẩng cổ nhìn Lạc Minh Uyên.
Một người một Đà mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn nửa ngày cũng vẫn chưa nói được một câu.
Diệc Thu cảm thấy hơi xấu hổ.
Hồi tưởng đến quá khứ nàng mới phát hiện ra ngày thường bản thân gõ bàn phím ở trên mạng hầu hết đều để "chiến đấu" với người ta, sống tổng cộng được 28 năm nhưng trước nay nàng chưa từng an ủi người khác bao giờ.
Giờ này ngày này, đối mặt với người thiếu niên đau mất người thân, nàng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng chứ chưa thật sự làm được việc gì khác.
Trước đây khi xem tiểu thuyết, thấy nhân vật có số phận bi thảm nàng sẽ rất muốn xuyên vào trong sách cho họ một cái ôm.
Nhưng lúc này giờ này, khi đã thật sự ở trong sách nàng mới phát phát hiện ra cái gọi là "an ủi" mình thường nghĩ đến quá đơn giản.
Đầu tiên, nàng là một con Dương Đà, không cho được một cái ôm.
Tiếp theo, nếu nàng không phải Dương Đà, ôm bậy ôm bạ nam nhân khác cũng không quá thích hợp.
Diệc Thu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi từ từ đến mép giường, hỏi: "Nè tiểu trư chân, ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Rồi..." Lạc Minh Uyên khẽ đáp lời, có lẽ là bị sốt quá lâu nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
"À thì, ờm... Nếu không, nếu không ngươi..." Diệc Thu do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm duỗi dài cổ, đưa đầu đến trước mặt Lạc Minh Uyên, "Ngươi xoa đầu ta?"
"Hả?" Lạc Minh Uyên nghe vậy liền sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ta rất mềm đấy, khi tâm trạng chủ nhân không vui, chỉ cần xoa ta là nàng sẽ vui vẻ lại liền!" Diệc Thu nghiêm túc nói, "Ta nói cho ngươi nha tiểu trư chân, ta chỉ cho ngươi xoa một lần thôi, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ không còn đâu!"
"......" Lạc Minh Uyên do dự một lát, chần chừ mà vươn tay, khẽ xoa cái đầu xù xù lông của tiểu Dương Đà.
Sau đó hắn rút tay về, nở một nụ cười thật lòng với tiểu Dương Đà: "Cảm ơn."
Diệc Thu đi vào thế giới này mới chỉ bị một vài người vuốt lông, ở trong ấn tượng của nàng, tay của mỗi người đều có đặc điểm khác nhau.
Tay U Nghiên luôn luôn lạnh lẽo nhưng lại mềm mịn như tơ lụa.
Tay Triều Vân ấm áp nhu hoà như gió mùa xuân khiến người an lòng.
Tay Giang Vũ Dao giống cánh hoa phất qua, mảnh mai mà lại mềm mại.
Những đứa trên đường thì lại có đôi tay nho nhỏ, múp múp mềm mại.
Còn tiểu trư chân lại khác với tất cả mọi người.
Bàn tay hắn khá lớn, hàng năm làm việc nặng nên lòng bàn tay có rất nhiều vết chai sạn, đụng vào sẽ cảm thấy dày nặng khó tả, tạo cho người ta một cảm giác rất kiên định.
"Từ trước ta luôn hiểu lầm ngươi." Diệc Thu không khỏi cảm thán.
"Hiểu lầm cái gì?" Lạc Minh Uyên hỏi.
"Giống như những đồng môn sư huynh đệ ngươi, khinh thường ngươi." Diệc Thu trả lời.
"À..." Lạc Minh Uyên nghĩ nghĩ, cúi đầu nói, "Như vậy không được tính là hiểu lầm, bởi vì ta vô dụng thật mà."
"Ngươi không được có suy nghĩ ấy đâu đấy tiểu trư chân, người sống trên đời đừng có tự coi khinh mình!" Diệc Thu nói, rung đùi đắc ý bắt đầu thuyết giáo, "Người ấy hả, cho dù sống thành cái dạng gì cũng phải biết hối tiếc tự ái! Nếu ngay cả bản thân cũng xem thường bản thân thì dựa vào đâu mà đòi người khác để mắt tới ngươi chứ?"
"......" Lạc Minh Uyên ngơ ngác nhìn Diệc Thu, trong ánh mắt chứa đầy kinh ngạc cùng hoang mang giống như không thể tiếp thu được sự thật mình bị một con "dê" dạy bảo.
"Ngươi xem mấy sư huynh đệ của ngươi đi, một đám bình thường nhưng lại rất có tự tin, luận nhân phẩm, luận dáng vẻ, luận tâm tính, tiểu trư chân ngươi có kém bọn họ chỗ nào không?" Diệc Thu nói, dừng đong đưa đầu nhỏ, nghiêm túc nói tiếp, "Chẳng hạn như Hạ sư huynh của ngươi nè, ngày thường ít khi khen người khác lắm phải không? Ngươi không tin ta thì cũng nên tin hắn chứ? Hắn nói ngươi không yếu, ngươi tuyệt đối không yếu!"
"Ngươi.. Cũng biết... An ủi người ghê."
"Đương nhiên rồi!" Tiểu Dương Đà đắc ý vểnh cái khoé môi cho dù có vểnh cỡ nào cũng không nhìn ra được.
Thấy phản ứng này của Lạc Minh Uyên, nàng cảm thấy hơi tự hào khi nói với hắn những lời vừa nãy.
Haiz, xem ra người chỉ cần tới độ tuổi nhất định, làm một vị tỷ tỷ tri tâm cũng không phải chuyện khó khăn gì mấy.
Diệc Thu nghĩ vậy lại sốt sắng nói thêm một: "Tiểu trư chân, ngươi phải nhớ cho thật kỹ, nỗ lực chắc chắn sẽ trở nên càng tốt!"
"Mà sao ngươi cứ luôn gọi ta là tiểu trư chân thế..." Lạc Minh Uyên nhíu nhíu mày, "Là do ta quá ngốc sao?"
"Đã nói là ngươi đừng có coi khinh mình rồi mà! Ý nghĩa của từ tiểu trư chân ấy hả, ờm, tiểu trư chân, ờm, nó, ờ..." Diệc Thu nói một hồi cũng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
Vậy nên nàng há miệng nhìn Lạc Minh Uyên thật lâu mà không nói nên lời.
Rồi cuối cùng đầu nàng nhảy số, bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Từng thấy heo con chưa? Heo con nuôi mãi không lớn, có thể nuôi làm sủng vật như mèo chó ấy, rất đáng yêu... Tiểu trư chân là cách gọi để ca ngợi và khẳng định ngươi."
Lạc Minh Uyên: "......?"
"Ây da! Mấy cái này không quan trọng!" Diệc Thu vội vàng nói sang chuyện khác để che giấu xấu hổ, "Ngươi, kế tiếp ngươi, sau khi dưỡng thương xong... Tính làm gì đây?"
"Ta..." Lạc Minh Uyên rơi vào trầm tư.
Sau một lúc trầm tư, hắn siết chặt cái chăn mỏng trên người, khàn giọng trả lời: "Báo thù cho cha mẹ ta."
"Ta tin ngươi sẽ làm được." Diệc Thu gật đầu khẳng định, "Chủ nhân và ta cũng sẽ giúp ngươi!"
Nói như thế nào thì điểu nữ nhân cũng đã tính toán ra tay rồi, đại vai ác và vai chính chắc cũng được xem như là cường cường liên thủ đấy nhỉ? Chung quy cũng phải đấu lại nữ ba ác độc chứ.
"Ừm.... Cảm ơn." Lạc Minh Uyên cúi đầu đáp lời.
Diệc Thu còn muốn nói thêm gì nhưng lại phát hiện cái miệng ngốc của mình đã không nói được lời khác nữa rồi.
Nàng nằm bò bên cạnh buồn chán mà ngâm nga một bài hát, đợi đến khi Giang Vũ Dao trở về nàng lập tức về phòng U Nghiên.
Lúc vừa đẩy cửa vào phòng, Diệc Thu nghe thấy tiếng ngâm nga của điểu nữ nhân.
Nàng tập trung nhìn vào mới phát hiện —— điểu nữ nhân không chỉ đang ngâm nga lời bài hát mà tay trái còn ôm một chậu nước, tay phải cầm một cái muỗng gỗ, bắt đầu tưới hoa với một tâm thái khá vui vẻ.
Ái chà, từ thêu hoa đổi thành tưới hoa, điểu nữ nhân đúng là càng ngày càng sống nhàn hạ thoải mái nha.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Mấy ngày gần đây U Nghiên trông càng giống con người hơn.
Diệc Thu vào phòng tiện chân đóng cửa lại, đi từ từ đến mép giường rồi nằm sấp xuống.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn, sắc trời dần tối, tiểu Dương Đà chăm chú lắng nghe giai điệu không lời phát ra từ chóp mũi U Nghiên, đôi tai nhòn nhọn không khỏi run rẩy một chút.
Không nghe lầm, nàng thật sự chắc chắn lỗ tai mình không nghe lầm.
Tuy rằng U Nghiên ngâm không hay, tiết tấu cùng giai điệu đều lệch một chút so với bản gốc nhưng Diệc Thu vẫn có thể nghe thấy được vài phần quen thuộc trong làn điệu khó nghe này.
Đúng thật là không thể tin được.
Điểu nữ nhân này vậy mà lại đang hát bài bắt cá chạch!
Hơn nữa còn lạc nhịp thái quá tới mức suýt chút nữa không nghe ra được luôn!
"Ngươi đang hát bài hát ta hát lúc trước hả?"
U Nghiên dừng động tác tưới hoa trong tay, quay đầu thoáng nhìn Diệc Thu một cái, nhỏ giọng đáp: "Ừ hử."
Thậm chí còn ừ hử nữa chứ?
Đừng nói là điểu nữ nhân cảm thấy mình hát rất hay nha trời?
Diệc Thu nghĩ vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?" U Nghiên buông chậu nước và muỗng gỗ xuống, dựa nửa người vào cửa sổ, đưa mắt nhìn Diệc Thu đang nằm bò bên mép giường.
Diệc Thu chớp chớp mắt, không hề trả lời, dưới ánh nhìn chăm chú của U Nghiên, nàng bắt đầu ngâm nga không lời lại bài hát thiếu nhi lần nữa.
Cuối cùng nàng hỏi với giọng điệu đầy sự kiêu ngạo: "Muốn học không?"
U Nghiên trầm mặc một lát, nói: "Thật khó nghe."
"......" Diệc Thu đứng dậy, bất mãn nói, "Khó nghe thế sao ngươi còn ngâm?"
U Nghiên đánh trống lảng, bình tĩnh hỏi như chưa có gì xảy ra: "Tiểu tử kia sao rồi? Không đòi chết đòi sống chứ?"
Mắt Diệc Thu trợn trắng: "Tốt lắm, không khóc không ầm ĩ, còn muốn báo thù nữa... Ta nói với hắn là chúng ta sẽ hỗ trợ, ngươi không có ý kiến gì đúng không?"
"Ngươi đúng là biết trảm trước báo sau đấy." U Nghiên nói, ngón trỏ khẽ chạm vào mảnh nhỏ màu trắng của nhang hương quế kế bên, đáy mắt không chút gợn sóng.
"Nào có! Ngươi đã nói ngươi sẽ trừng trị con chim Ế kia mà!" Diệc Thu mạnh mồm phản bác.
"Ừ." U Nghiên nhàn nhạt đáp lời, trông cũng không tức giận.
Diệc Thu suy nghĩ, cố gắng kéo về đúng đề tài câu chuyện: "Nè, ngươi thật sự không muốn học bài hát vừa nãy hả?"
Nói thật là nàng muốn được làm cô giáo của điểu nữ nhân một lần lắm, nếu có cơ hội nàng nhất định phải nhắc mãi bên tai điểu nữ nhân cho hả dạ mới được!
Chỉ tiếc U Nghiên lại tỏ thái độ lạnh lẽo phớt lờ lời nàng.
"Không để ý tới ngươi nữa!" Diệc Thu giận dỗi bò về ôm lấy gối đầu trên mặt đất.
U Nghiên nhìn thoáng qua tiểu Dương Đà.
Tiểu Dương Đà xoay đầu đi, chỉ chừa một cái ót cho "chủ nhân" nhà mình.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
Diệc Thu hoài nghi mà trộm ngó U Nghiên một cái, thấy ánh mắt nàng hoàn toàn không đặt ở trên người mình, nhất thời có đôi chút mờ mịt.
Độ thiện cảm, 990.
Tuy rằng cảm giác không mấy chân thực nhưng không ngờ nó chỉ còn thiếu đúng 10 độ thiện cảm thôi.
/140
|