Vào lúc cảnh đẹp trong mơ sụp xuống, ngôi nhà nhỏ vốn sạch sẽ gọn gàng lập tức biến thành một ngôi nhà dột nát bị bỏ hoang trong núi sâu.
Nhưng cuối cùng U Nghiên vẫn mang tiểu Dương Đà về nơi này.
Rời khỏi giấc mơ ấy, nàng cũng không còn nhà. Ngày mùa hè làm bạn với đom đóm, vào đông nằm trên băng tuyết, dầm mưa dãi nắng, ăn sương uống gió chính là những điều nàng đã trải qua suốt hàng trăm năm nay.
Nàng quá quen với cuộc sống này, còn tiểu Dương Đà kia lại không thể.
Mặc dù nàng lớn đến chừng này nhưng vẫn chưa thấy con yêu tinh nào yếu ớt như vậy. Ăn cơm cần đút, đi đường muốn cõng, hơi hung một chút sẽ rơi lệ ngay lập tức.
Giờ này khắc này, tiểu Dương Đà yếu ớt đang nằm trên chiếc giường mà U Nghiên vừa mới dọn sạch. Nàng không ngờ rằng, chỉ mới nửa ngày trôi qua, chất lượng sinh hoạt của nàng sẽ giảm sút nghiêm trọng đến vậy.
Căn nhà này vừa mới được dọn dẹp, lúc đầu vừa dơ vừa hoang tàn, khắp nơi đều là mạng nhện, không những thế nóc nhà còn dột, cửa sổ cũng hư, chạm vào một chút sẽ phát ra những tiếng kêu vô cùng chói tai.
Tuy bây giờ nó đã được dọn, nhưng cũng không tính là sạch sẽ, đơn giản là tiểu Dương Đà khóc lóc ồn ào không muốn ngủ ở nơi có mạng nhện, thế nên U Nghiên mới quét hết tất cả những mạng nhện ấy ra ngoài, sau đó tiện thể dọn giường luôn.
Dù gì nơi này đã không có người ở suốt mấy trăm năm, đồ đạc trong phòng hầu hết đã hỏng, giường cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nằm im không động đậy còn được, nhưng chỉ cần hơi động thì nó lại kêu kẽo kẹt như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhà ở không có chăn để nàng đắp, cái bếp lò nhỏ đang cháy lúc ban ngày cũng chẳng thấy đâu. Đối mặt với đêm đen lạnh giá, nàng đành phải co rúm người lại, vừa run rẩy vừa hắt hơi.
Tuyết rơi bên ngoài chưa ngừng, gió đêm thổi vù vù, hơi lạnh len lỏi qua mái nhà và cửa sổ dột nát, sau đó lượn quanh người nàng.
Hoàn cảnh ấy khiến nàng hoàn chẳng thể ngủ được...
Nếu Diệc Thu biết trước sẽ hối hận khi bước vào cánh cửa kia, cho dù đối mặt với giấc mộng sau khi tỉnh là cần thiết —— Thì ít nhất, nàng còn có thể lựa chọn đi đối mặt khi mình đã hết bệnh.
Đang suy nghĩ, nàng chợt bị tiếng đẩy cửa chói tai làm hoảng sợ.
Ngước mắt nhìn lên, thì ra là U Nghiên đi nhặt củi đã về rồi.
U Nghiên nhanh chóng nhóm lửa trong phòng, quay đầu thấy tiểu Dương Đà đã lạnh đến mức cuộn tròn thành một cục bột trắng lớn, mày nàng hơi nhíu lại. Sau một lúc suy tư, nàng vận chuyển linh lực tạm thời bịt kín những nơi lọt gió trong phòng.
Độ ấm trong phòng dần dần tăng lên, hô hấp của tiểu Dương Đà cũng trở nên bằng phẳng rất nhiều.
Tuy là thế nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Không những lạnh mà còn rất đói bụng.
Nàng nhìn U Nghiên đang ngồi một mình bên đống lửa, nhịn không được mà nuốt nước miếng, chiếc bụng nhỏ chưa từng bị ngược đãi giờ đây lại kêu rột rột trong vô thức.
Mặc dù bên ngoài gió thổi rất to, âm thanh ấy lại không trốn khỏi lỗ tai U Nghiên.
U Nghiên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, lại rời khỏi căn phòng âm trầm rách nát này.
Chê ta ồn ào đấy à? Muốn thẳng thừng bỏ rơi ta ư? Nhưng ta làm gì kiểm soát được bụng của mình chứ.
Nghĩ vậy, Diệc Thu hít hít cái mũi, nhảy xuống giường, ghé vào bên đống lửa.
Quả nhiên đến gần lửa đúng là ấm nhất, trên giường không có đệm chăn, vừa lạnh vừa cứng thì sao được gọi là giường?
Nếu có chút đồ ăn thì hay biết mấy.
Ngặt nỗi điểu nữ hài chân chính kia lại có vẻ như không hề yêu thương động vật nhỏ.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi rơi vào suy tư, nếu tiểu U Nghiên ở hiện tại không muốn nuôi nàng, nàng phải làm sao để sống sót trong ảo cảnh và đánh thức mang U Nghiên ra ngoài đây?
Nàng nghĩ, có lẽ nàng vẫn sống sót được, dù sao một con Dương Đà bình thường không có khả năng sẽ bị đói chết khi không có người nuôi nấng.
Vậy một con Dương Đà bình thường sẽ sống như thế nào nhỉ?
Đầu tiên, chúng nó sẽ ăn cỏ...
Hừm, thôi... Dương Đà bất bình bình thường không có người nuôi nấng nhất định sẽ bị đói chết.
Cứ ngủ trước đã, dù sao cũng không có đồ ăn, chi bằng đi ngủ, nói không chừng sẽ được ăn cái gì đó ở trong mộng thì sao.
Nghĩ xong, tiểu Dương Đà khó chịu nhắm mắt lại.
Nàng mệt mỏi quá, toàn bộ cơ thể vừa lạnh vừa đói vừa đau nhức, cái mũi cũng hoàn toàn bị nghẹt nên giờ chỉ đành phải thở bằng miệng.
Nàng ngủ thiếp đi bên đống lửa, chẳng biết thời gian qua bao lâu nhưng khi mở mắt ra nàng phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một bóng người gầy ốm.
Nàng mệt mỏi híp mắt, theo bản năng ngắm nhìn thân ảnh kia, một bộ hồng y, tóc dài xõa trên vai, ánh lửa hừng hực phác họa đường cong xinh đẹp của của cằm, tuy chỉ là một góc mặt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
"U Nghiên..." Tiểu Dương Đà nhẹ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên nghiêng đầu, rũ mi đưa mắt nhìn tiểu Dương Đà một cái, lại thấy tiểu Dương Đà đã nhắm mắt rồi.
Nàng do dự muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không quấy rầy giấc ngủ của tiểu gia hoả, cúi đầu tiếp tục nướng con cá trong tay.
Một lúc sau, mùi cá nướng bay khắp căn nhà cũ nát, mà tiểu Dương Đà bị nghẹt mũi lại không tài nào ngửi được.
Nàng thỉnh thoảng hắt xì, khụt khịt cái mũi, cơ thể đang co rúm thành một cục của mình hơi vặn vẹo, hiển nhiên là ngủ không ngon giấc.
Khó chịu quá...
Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, Diệc Thu cũng dần dần tỉnh lại.
Nàng ngẩng cổ, mở một con mắt phải, vừa lúc thấy cá nướng trong tay U Nghiên.
"Ưm!" Vào khoảnh khắc ấy, tiểu Dương Đà vô thức phát ra tiếng kêu mà chỉ Dương Đà mới làm được, đầu nhỏ lập tức thò về phía trước, muốn ngửi ngửi mùi thơm nhưng lại bị cơn nghẹt mũi ngăn lại.
"Tỉnh rồi?" U Nghiên lạnh nhạt hỏi.
"Ừm!" Diệc Thu gật gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi con cá kia.
Tạm thời nàng không muốn tự hỏi U Nghiên trở về khi nào, cũng chẳng muốn đuổi theo hỏi rõ mình có còn được đi theo sau U Nghiên không. Nàng chỉ biết hiện tại nàng rất đói, mà trước mặt nàng có con cá nướng, nàng cực kỳ muốn ăn!
Nàng thèm thuồng nuốt nước miếng.
U Nghiên đưa cá đến trước mặt nàng, nàng vội vàng há mồm cắn lấy, nhưng lập tức lại cắn phải không khí.
"Hu hu..." Tiểu Dương Đà phát ra tiếng kêu khó chịu.
"Nóng, có xương." U Nghiên nói, nhíu mày, dùng tay xé một miếng, vừa thổi nguội vừa nghiêm túc lấy xương ở trong ra rồi mới đút vào miệng Diệc Thu.
Diệc Thu ăn, bất giác ướt hốc mắt.
Một thoáng hoảng hốt khiến nàng cảm thấy mình như ra khỏi cảnh mơ, người ngồi bên cạnh không phải là điểu nữ hài 500 tuổi mà là điểu nữ nhân ở ngoài mộng cảnh.
Bởi vì trước khi chìm vào giấc mộng, U Nghiên cũng từng đồng ý nướng cá cho nàng ăn, vì câu nói ấy mà nàng đã thèm rất lâu, thèm cho đến khi không thèm nữa, nhưng rồi lại vô tình được thỏa mãn vào một đêm nào đó.
Lúc nãy, nàng còn tưởng mình đã bị bỏ rơi, còn tưởng căn nhà cùng với đống lửa này chính là sự dịu dàng cuối cùng trong ảo cảnh mà con chim nhỏ vô tình ấy để lại cho nàng.
May thay, con chim nhỏ ấy thật sự không bỏ nàng lại, mặc dù chưa khôi phục ký ức của điểu nữ nhân nhưng vẫn còn giữ lại ký ức của tiểu Hồng Hoa và tiểu U Nghiên. Cho nên ngoài miệng tuy nói lời lạnh nhạt thờ ơ thì cuối cùng cũng vẫn không đành lòng bỏ nàng lại đây.
Sau khi ăn xong cá nướng, U Nghiên lau miệng cho tiểu Dương Đà, sau đó tiếp tục im lặng.
Ăn no bụng, trạng thái tinh thần của Diệc Thu trở nên tốt hơn rất nhiều, tứ chi nhức mỏi của nàng thoáng hoạt động, khi duỗi người nàng lại vô thức phát ra một tiếng kêu —— yếu ớt mê hoặc.
Đôi mắt U Nghiên không khỏi nhắm lại, chậm rãi hít sâu một hơi.
Tiểu Dương Đà lại không cảm thấy có gì sai, nàng chỉ biết mình mệt mỏi như sắp chết, ba bốn ngày sau cả người đều sẽ đau nhức.
Nàng cảm thấy việc này nên tìm U Nghiên để tính sổ.
Nghĩ là làm, Diệc Thu lập tức ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn U Nghiên.
Không trừng không biết, trừng xong sợ nhảy dựng, khi nàng trừng U Nghiên, U Nghiên cũng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng thật sự rất sợ kiểu nhìn chằm chằm không lý do này, đồng thời cũng sợ hãi ánh mắt bình tĩnh của U Nghiên. Mỗi lần gặp phải tình huống này, nàng luôn cảm thấy mình giống một đứa ngốc không có mảnh vải che thân, chỉ cần thoáng qua là đã bị U Nghiên nhìn thấu hoàn toàn, không giữ được bí mật dù chỉ một chút.
"Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì?" Nhưng hôm nay tiểu Dương Đà không có khả năng nhận thua.
Dù sao hôm nay nàng tức giận, giận đến mức hùng hổ phun nước miếng vào mặt U Nghiên, hơn nữa còn không nhận lỗi ngay lập tức nên đây xem như là một giai đoạn thắng lợi, là khởi đầu để tiểu Dương Đà xoay người như nông nô vùng lên ca hát [1].
Tuy nhiên sự khởi đầu tuyệt đẹp này cũng có chỗ không được hoàn mỹ, ví dụ như —— nàng không muốn nhận lỗi, một đường hùng hùng hổ hổ bị U Nghiên khiêng về.
Không thể không nói, bị cõng và khiêng đúng là hai loại trải nghiệm vô cùng khác biệt.
Điều trước rất thoải mái, còn điều sau thì... Haiz, đừng nhắc đến làm gì.
Tiểu Dương Đà nhớ đến đó, ánh mắt trở nên hung ác rất nhiều.
Nhưng mà, ánh mắt Dương Đà có hung ác ra sao thì cũng không có bất kỳ lực sát thương nào.
U Nghiên không nhịn được cười khẽ một tiếng, ánh mắt này, cảm giác ấy ở trong mắt tiểu Dương Đà quả thật chính là thứ thường xuyên nhìn thấy trong tiểu thuyết máu chó 《 Tổng Tài Bá Đạo Yêu Ta 》 —— ba phần lạnh nhạt, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ.
Diệc Thu hít sâu một hơi.
"Không có gì, chỉ là là cảm thấy..." Nói đến đây, U Nghiên tạm dừng một lát, rồi sau đó mỉm cười, hờ hững nói, "Ngươi thật ồn."
Diệc Thu lại hít sâu một hơi.
Nàng ồn khi nào? Nãy giờ nàng chưa hề nói một câu được chứ! Sao khi còn nhỏ điểu nhân U Nghiên lại có thể như vậy?
Chẳng lẽ trong thế giới quan của《 Cành Héo Úa 》, đặc sản của núi Côn Luân là măng ư?
Thôi, thôi.
Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận mệt người không ai gánh cho mình.
"Được, ta im lặng, ta không phát ra tiếng nữa!" Diệc Thu giận dỗi quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng giây tiếp theo, cái mũi nhỏ ngứa ngáy, sau đó nhịn không được lập tức hắt xì một cái thật to, ngay cả cơ thể cũng run rẩy theo.
Tiếng cười khẽ phiền lòng kia lại xuất hiện.
Tiểu Dương Đà quay đầu cả giận quát: "Cười lần nữa là ta phun ngươi đấy!"
Ức hiếp ai vậy? Nàng không dám phun Ma tôn của Ma giới nên nghĩ nàng không dám phun một nha đầu vùng núi ở trong giấc mộng chắc?
Nghe xong U Nghiên cũng không tức giận, nàng chỉ duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, còn không cẩn thận chạm vào vùng đầu bị nàng moi lúc nãy, hiện tại "não thủng" vẫn còn một chút độ ấm mới mẻ.
Diệc Thu hít ngược một ngụm khí lạnh vì đau, cơ thể cũng theo cơn đau mà đột ngột run rẩy một chút.
Ngon tay U Nghiên rụt lại theo bản năng, sau một lúc chần chừ ngắn ngủi, ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương, dùng linh lực để xua đi sự đau đớn ấy.
Lúc này đây, Diệc Thu yên tĩnh hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, nàng chợt nghe thấy câu hỏi của U Nghiên.
"Dê phun nước miếng, ngươi thật sự đến từ bên ngoài giấc mộng sao?"
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: Biệt danh mới của Diệc Thu.
----o o----
Chú thích:
[1] Nông dân vùng lên hát ca - 翻身农奴把歌唱: là bài hát chủ đề của bộ phim tài liệu "Tây Tạng của hôm nay" sáng tác vào năm 1965 với giai điệu sôi động, thể hiện tâm lý và tình cảm sâu sắc của một thế hệ nông nô đã bị thay đổi.
Nhưng cuối cùng U Nghiên vẫn mang tiểu Dương Đà về nơi này.
Rời khỏi giấc mơ ấy, nàng cũng không còn nhà. Ngày mùa hè làm bạn với đom đóm, vào đông nằm trên băng tuyết, dầm mưa dãi nắng, ăn sương uống gió chính là những điều nàng đã trải qua suốt hàng trăm năm nay.
Nàng quá quen với cuộc sống này, còn tiểu Dương Đà kia lại không thể.
Mặc dù nàng lớn đến chừng này nhưng vẫn chưa thấy con yêu tinh nào yếu ớt như vậy. Ăn cơm cần đút, đi đường muốn cõng, hơi hung một chút sẽ rơi lệ ngay lập tức.
Giờ này khắc này, tiểu Dương Đà yếu ớt đang nằm trên chiếc giường mà U Nghiên vừa mới dọn sạch. Nàng không ngờ rằng, chỉ mới nửa ngày trôi qua, chất lượng sinh hoạt của nàng sẽ giảm sút nghiêm trọng đến vậy.
Căn nhà này vừa mới được dọn dẹp, lúc đầu vừa dơ vừa hoang tàn, khắp nơi đều là mạng nhện, không những thế nóc nhà còn dột, cửa sổ cũng hư, chạm vào một chút sẽ phát ra những tiếng kêu vô cùng chói tai.
Tuy bây giờ nó đã được dọn, nhưng cũng không tính là sạch sẽ, đơn giản là tiểu Dương Đà khóc lóc ồn ào không muốn ngủ ở nơi có mạng nhện, thế nên U Nghiên mới quét hết tất cả những mạng nhện ấy ra ngoài, sau đó tiện thể dọn giường luôn.
Dù gì nơi này đã không có người ở suốt mấy trăm năm, đồ đạc trong phòng hầu hết đã hỏng, giường cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nằm im không động đậy còn được, nhưng chỉ cần hơi động thì nó lại kêu kẽo kẹt như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhà ở không có chăn để nàng đắp, cái bếp lò nhỏ đang cháy lúc ban ngày cũng chẳng thấy đâu. Đối mặt với đêm đen lạnh giá, nàng đành phải co rúm người lại, vừa run rẩy vừa hắt hơi.
Tuyết rơi bên ngoài chưa ngừng, gió đêm thổi vù vù, hơi lạnh len lỏi qua mái nhà và cửa sổ dột nát, sau đó lượn quanh người nàng.
Hoàn cảnh ấy khiến nàng hoàn chẳng thể ngủ được...
Nếu Diệc Thu biết trước sẽ hối hận khi bước vào cánh cửa kia, cho dù đối mặt với giấc mộng sau khi tỉnh là cần thiết —— Thì ít nhất, nàng còn có thể lựa chọn đi đối mặt khi mình đã hết bệnh.
Đang suy nghĩ, nàng chợt bị tiếng đẩy cửa chói tai làm hoảng sợ.
Ngước mắt nhìn lên, thì ra là U Nghiên đi nhặt củi đã về rồi.
U Nghiên nhanh chóng nhóm lửa trong phòng, quay đầu thấy tiểu Dương Đà đã lạnh đến mức cuộn tròn thành một cục bột trắng lớn, mày nàng hơi nhíu lại. Sau một lúc suy tư, nàng vận chuyển linh lực tạm thời bịt kín những nơi lọt gió trong phòng.
Độ ấm trong phòng dần dần tăng lên, hô hấp của tiểu Dương Đà cũng trở nên bằng phẳng rất nhiều.
Tuy là thế nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Không những lạnh mà còn rất đói bụng.
Nàng nhìn U Nghiên đang ngồi một mình bên đống lửa, nhịn không được mà nuốt nước miếng, chiếc bụng nhỏ chưa từng bị ngược đãi giờ đây lại kêu rột rột trong vô thức.
Mặc dù bên ngoài gió thổi rất to, âm thanh ấy lại không trốn khỏi lỗ tai U Nghiên.
U Nghiên trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, lại rời khỏi căn phòng âm trầm rách nát này.
Chê ta ồn ào đấy à? Muốn thẳng thừng bỏ rơi ta ư? Nhưng ta làm gì kiểm soát được bụng của mình chứ.
Nghĩ vậy, Diệc Thu hít hít cái mũi, nhảy xuống giường, ghé vào bên đống lửa.
Quả nhiên đến gần lửa đúng là ấm nhất, trên giường không có đệm chăn, vừa lạnh vừa cứng thì sao được gọi là giường?
Nếu có chút đồ ăn thì hay biết mấy.
Ngặt nỗi điểu nữ hài chân chính kia lại có vẻ như không hề yêu thương động vật nhỏ.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi rơi vào suy tư, nếu tiểu U Nghiên ở hiện tại không muốn nuôi nàng, nàng phải làm sao để sống sót trong ảo cảnh và đánh thức mang U Nghiên ra ngoài đây?
Nàng nghĩ, có lẽ nàng vẫn sống sót được, dù sao một con Dương Đà bình thường không có khả năng sẽ bị đói chết khi không có người nuôi nấng.
Vậy một con Dương Đà bình thường sẽ sống như thế nào nhỉ?
Đầu tiên, chúng nó sẽ ăn cỏ...
Hừm, thôi... Dương Đà bất bình bình thường không có người nuôi nấng nhất định sẽ bị đói chết.
Cứ ngủ trước đã, dù sao cũng không có đồ ăn, chi bằng đi ngủ, nói không chừng sẽ được ăn cái gì đó ở trong mộng thì sao.
Nghĩ xong, tiểu Dương Đà khó chịu nhắm mắt lại.
Nàng mệt mỏi quá, toàn bộ cơ thể vừa lạnh vừa đói vừa đau nhức, cái mũi cũng hoàn toàn bị nghẹt nên giờ chỉ đành phải thở bằng miệng.
Nàng ngủ thiếp đi bên đống lửa, chẳng biết thời gian qua bao lâu nhưng khi mở mắt ra nàng phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một bóng người gầy ốm.
Nàng mệt mỏi híp mắt, theo bản năng ngắm nhìn thân ảnh kia, một bộ hồng y, tóc dài xõa trên vai, ánh lửa hừng hực phác họa đường cong xinh đẹp của của cằm, tuy chỉ là một góc mặt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
"U Nghiên..." Tiểu Dương Đà nhẹ giọng lẩm bẩm.
U Nghiên nghiêng đầu, rũ mi đưa mắt nhìn tiểu Dương Đà một cái, lại thấy tiểu Dương Đà đã nhắm mắt rồi.
Nàng do dự muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không quấy rầy giấc ngủ của tiểu gia hoả, cúi đầu tiếp tục nướng con cá trong tay.
Một lúc sau, mùi cá nướng bay khắp căn nhà cũ nát, mà tiểu Dương Đà bị nghẹt mũi lại không tài nào ngửi được.
Nàng thỉnh thoảng hắt xì, khụt khịt cái mũi, cơ thể đang co rúm thành một cục của mình hơi vặn vẹo, hiển nhiên là ngủ không ngon giấc.
Khó chịu quá...
Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, Diệc Thu cũng dần dần tỉnh lại.
Nàng ngẩng cổ, mở một con mắt phải, vừa lúc thấy cá nướng trong tay U Nghiên.
"Ưm!" Vào khoảnh khắc ấy, tiểu Dương Đà vô thức phát ra tiếng kêu mà chỉ Dương Đà mới làm được, đầu nhỏ lập tức thò về phía trước, muốn ngửi ngửi mùi thơm nhưng lại bị cơn nghẹt mũi ngăn lại.
"Tỉnh rồi?" U Nghiên lạnh nhạt hỏi.
"Ừm!" Diệc Thu gật gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi con cá kia.
Tạm thời nàng không muốn tự hỏi U Nghiên trở về khi nào, cũng chẳng muốn đuổi theo hỏi rõ mình có còn được đi theo sau U Nghiên không. Nàng chỉ biết hiện tại nàng rất đói, mà trước mặt nàng có con cá nướng, nàng cực kỳ muốn ăn!
Nàng thèm thuồng nuốt nước miếng.
U Nghiên đưa cá đến trước mặt nàng, nàng vội vàng há mồm cắn lấy, nhưng lập tức lại cắn phải không khí.
"Hu hu..." Tiểu Dương Đà phát ra tiếng kêu khó chịu.
"Nóng, có xương." U Nghiên nói, nhíu mày, dùng tay xé một miếng, vừa thổi nguội vừa nghiêm túc lấy xương ở trong ra rồi mới đút vào miệng Diệc Thu.
Diệc Thu ăn, bất giác ướt hốc mắt.
Một thoáng hoảng hốt khiến nàng cảm thấy mình như ra khỏi cảnh mơ, người ngồi bên cạnh không phải là điểu nữ hài 500 tuổi mà là điểu nữ nhân ở ngoài mộng cảnh.
Bởi vì trước khi chìm vào giấc mộng, U Nghiên cũng từng đồng ý nướng cá cho nàng ăn, vì câu nói ấy mà nàng đã thèm rất lâu, thèm cho đến khi không thèm nữa, nhưng rồi lại vô tình được thỏa mãn vào một đêm nào đó.
Lúc nãy, nàng còn tưởng mình đã bị bỏ rơi, còn tưởng căn nhà cùng với đống lửa này chính là sự dịu dàng cuối cùng trong ảo cảnh mà con chim nhỏ vô tình ấy để lại cho nàng.
May thay, con chim nhỏ ấy thật sự không bỏ nàng lại, mặc dù chưa khôi phục ký ức của điểu nữ nhân nhưng vẫn còn giữ lại ký ức của tiểu Hồng Hoa và tiểu U Nghiên. Cho nên ngoài miệng tuy nói lời lạnh nhạt thờ ơ thì cuối cùng cũng vẫn không đành lòng bỏ nàng lại đây.
Sau khi ăn xong cá nướng, U Nghiên lau miệng cho tiểu Dương Đà, sau đó tiếp tục im lặng.
Ăn no bụng, trạng thái tinh thần của Diệc Thu trở nên tốt hơn rất nhiều, tứ chi nhức mỏi của nàng thoáng hoạt động, khi duỗi người nàng lại vô thức phát ra một tiếng kêu —— yếu ớt mê hoặc.
Đôi mắt U Nghiên không khỏi nhắm lại, chậm rãi hít sâu một hơi.
Tiểu Dương Đà lại không cảm thấy có gì sai, nàng chỉ biết mình mệt mỏi như sắp chết, ba bốn ngày sau cả người đều sẽ đau nhức.
Nàng cảm thấy việc này nên tìm U Nghiên để tính sổ.
Nghĩ là làm, Diệc Thu lập tức ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn U Nghiên.
Không trừng không biết, trừng xong sợ nhảy dựng, khi nàng trừng U Nghiên, U Nghiên cũng nhìn nàng chằm chằm.
Nàng thật sự rất sợ kiểu nhìn chằm chằm không lý do này, đồng thời cũng sợ hãi ánh mắt bình tĩnh của U Nghiên. Mỗi lần gặp phải tình huống này, nàng luôn cảm thấy mình giống một đứa ngốc không có mảnh vải che thân, chỉ cần thoáng qua là đã bị U Nghiên nhìn thấu hoàn toàn, không giữ được bí mật dù chỉ một chút.
"Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì?" Nhưng hôm nay tiểu Dương Đà không có khả năng nhận thua.
Dù sao hôm nay nàng tức giận, giận đến mức hùng hổ phun nước miếng vào mặt U Nghiên, hơn nữa còn không nhận lỗi ngay lập tức nên đây xem như là một giai đoạn thắng lợi, là khởi đầu để tiểu Dương Đà xoay người như nông nô vùng lên ca hát [1].
Tuy nhiên sự khởi đầu tuyệt đẹp này cũng có chỗ không được hoàn mỹ, ví dụ như —— nàng không muốn nhận lỗi, một đường hùng hùng hổ hổ bị U Nghiên khiêng về.
Không thể không nói, bị cõng và khiêng đúng là hai loại trải nghiệm vô cùng khác biệt.
Điều trước rất thoải mái, còn điều sau thì... Haiz, đừng nhắc đến làm gì.
Tiểu Dương Đà nhớ đến đó, ánh mắt trở nên hung ác rất nhiều.
Nhưng mà, ánh mắt Dương Đà có hung ác ra sao thì cũng không có bất kỳ lực sát thương nào.
U Nghiên không nhịn được cười khẽ một tiếng, ánh mắt này, cảm giác ấy ở trong mắt tiểu Dương Đà quả thật chính là thứ thường xuyên nhìn thấy trong tiểu thuyết máu chó 《 Tổng Tài Bá Đạo Yêu Ta 》 —— ba phần lạnh nhạt, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ.
Diệc Thu hít sâu một hơi.
"Không có gì, chỉ là là cảm thấy..." Nói đến đây, U Nghiên tạm dừng một lát, rồi sau đó mỉm cười, hờ hững nói, "Ngươi thật ồn."
Diệc Thu lại hít sâu một hơi.
Nàng ồn khi nào? Nãy giờ nàng chưa hề nói một câu được chứ! Sao khi còn nhỏ điểu nhân U Nghiên lại có thể như vậy?
Chẳng lẽ trong thế giới quan của《 Cành Héo Úa 》, đặc sản của núi Côn Luân là măng ư?
Thôi, thôi.
Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận mệt người không ai gánh cho mình.
"Được, ta im lặng, ta không phát ra tiếng nữa!" Diệc Thu giận dỗi quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng giây tiếp theo, cái mũi nhỏ ngứa ngáy, sau đó nhịn không được lập tức hắt xì một cái thật to, ngay cả cơ thể cũng run rẩy theo.
Tiếng cười khẽ phiền lòng kia lại xuất hiện.
Tiểu Dương Đà quay đầu cả giận quát: "Cười lần nữa là ta phun ngươi đấy!"
Ức hiếp ai vậy? Nàng không dám phun Ma tôn của Ma giới nên nghĩ nàng không dám phun một nha đầu vùng núi ở trong giấc mộng chắc?
Nghe xong U Nghiên cũng không tức giận, nàng chỉ duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, còn không cẩn thận chạm vào vùng đầu bị nàng moi lúc nãy, hiện tại "não thủng" vẫn còn một chút độ ấm mới mẻ.
Diệc Thu hít ngược một ngụm khí lạnh vì đau, cơ thể cũng theo cơn đau mà đột ngột run rẩy một chút.
Ngon tay U Nghiên rụt lại theo bản năng, sau một lúc chần chừ ngắn ngủi, ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương, dùng linh lực để xua đi sự đau đớn ấy.
Lúc này đây, Diệc Thu yên tĩnh hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, nàng chợt nghe thấy câu hỏi của U Nghiên.
"Dê phun nước miếng, ngươi thật sự đến từ bên ngoài giấc mộng sao?"
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói: Biệt danh mới của Diệc Thu.
----o o----
Chú thích:
[1] Nông dân vùng lên hát ca - 翻身农奴把歌唱: là bài hát chủ đề của bộ phim tài liệu "Tây Tạng của hôm nay" sáng tác vào năm 1965 với giai điệu sôi động, thể hiện tâm lý và tình cảm sâu sắc của một thế hệ nông nô đã bị thay đổi.
/140
|