Diệc Thu thừa nhận, nàng thật sự rất kinh ngạc khi nghe hai chữ "về nhà" này.
Thực ra, ngay từ đêm thứ hai sau khi đi vào ảo cảnh, nàng đã muốn cùng về nhà với U Nghiên.
Nàng đã quen với việc có U Nghiên ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, quen với việc ngủ dưới đất cạnh giường U Nghiên, quen việc nhìn U Nghiên ngồi ở mép giường suy tư, hoặc là ngồi thưởng trà ở bên bàn.
Nếu muốn tính toán rõ ràng, vậy một khi đi ra ngoài sau đó trừ đi những ngày tháng ở chung trong ảo cảnh, thời gian giữa nàng và điểu nữ nhân quen biết cũng như làm bạn chắc có lẽ chưa đến ba tháng. Ấy vậy mà nàng cứ như hết thuốc chữa không ngừng ỷ lại vào điểu nữ nhân.
Nàng muốn về nhà với U Nghiên hoàn toàn không phải vì nàng không nỡ rời khỏi U Nghiên nửa bước, mà hơn hết là vì nàng muốn hiểu biết U Nghiên nhiều hơn nữa.
Suy cho cùng, dù nàng và U Nghiên đã từng cùng trải qua sinh tử, nhưng thực chất cả hai vẫn chưa hoàn toàn trao hết tin tưởng cho nhau.
Từ trước đến nay, sự tin tưởng vẫn luôn bắt nguồn từ cả hai phía. Có chuyện gì U Nghiên đều sẽ không muốn nói, thành thử ra nàng cũng không dám mở miệng.
Thế là giữa các nàng, chưa từng có ai thật sự hiểu đối phương.
Nhưng không hiểu, không có nghĩa là không quan tâm.
Chính vì sự quan tâm ấy, nàng mới càng muốn biết thêm về U Nghiên, càng muốn tìm hiểu những chuyện có liên quan đến U Nghiên.
Nàng không thông minh bằng U Nghiên, không thể đổi đủ loại biện pháp để dụ U Nghiên nói ra lời thật lòng, vậy nên nàng đành phải mở mắt mình thật to, đứng bên cạnh nhìn chăm chú, cố gắng xem cho rõ.
Nàng hy vọng vào một ngày nào đó, bản thân nàng có thể chính thức trở thành một người hiểu được U Nghiên, không phải đoán già đoán non trong lo sợ nữa.
Nếu ngày ấy thật sự đến, chắc có lẽ nàng cũng đã có can đảm không còn muốn che giấu bí mật nữa.
Nàng biết, trong nhà U Nghiên còn có một vị phụ thân, hơn nữa quan hệ cha con của hai người có vẻ cũng không quá tốt. Bất luận xuất phát từ góc độ nào thì một con Dương Đà từ bên ngoài đến, chưa chắc đã được cho phép vào nhà dễ dàng chứ đừng nói đến việc trực tiếp vào ở.
"Diệc Thu, sao ngươi không nói lời nào?" Thấy lâu vậy rồi mà Diệc Thu vẫn chưa trả lời, mày U Nghiên hơi nhíu lại, "Ngươi không muốn về nhà với ta ư?"
Tiểu Dương Đà hoàn hồn, vội vàng dùng sức lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy là ngươi đồng ý về nhà với ta phải không?" U Nghiên lập tức vui mừng khôn xiết, dang hai tay ôm lấy cổ tiểu Dương Đà.
Gương mặt lạnh lẽo của nàng nhẹ nhàng cọ lên lông tơ mềm mại trên cổ Dương Đà, cọ tới mức mái tóc cũng trở nên rối bù.
Diệc Thu vô thức duỗi dài cổ, đứng ngớ ra tại chỗ mặc cho U Nghiên cọ hơn nửa ngày, sau đó mới mở miệng thấp giọng hỏi: "U Nghiên, nếu ta về nhà với ngươi, liệu cha ngươi..."
"Ta sẽ nói rõ ràng với ông ấy!" U Nghiên nói, cánh tay ôm cổ Tiểu Dương Đà buông ra, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Ta muốn mang ngươi về nhà, ở bên cạnh ngươi mọi lúc."
Nói xong, dường như cảm thấy lời nói của mình không thích hợp, sau một lúc ngẩn người ngắn ngủi, nàng vội vàng sửa lời, "Không không, ta muốn mang ngươi về nhà, sau đó để cho ngươi ở bên cạnh ta mọi lúc."
Hai câu nói này, nghe thì có vẻ tương đồng, nhưng nó lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nếu để chỉ ra sự khác biệt ấy, có lẽ là sự khác biệt giữa giống như "Ta cảm thấy ngươi cần ta" và "Ta cảm thấy ta cần ngươi".
Nhìn ánh mắt chứa đựng chờ mong và vô cùng chân thành tha thiết của U Nghiên, trái tim của Diệc Thu bất giác đập nhanh hơn, mãi một lúc sau nàng mới chớp chớp đôi mắt hơi ửng đỏ, hít mũi nói: "Nhưng nếu... Nếu cha ngươi không đồng ý, nếu ông ấy không hề thích ta thì sao?"
"Vậy ta sẽ nói rõ lý lẽ với ông ấy!" U Nghiên nói, siết tay, nét nghiêm túc trên khuôn mặt dường như không giống như muốn đi lý luận, mà càng giống như muốn đi đánh nhau với người ta hơn.
Tiểu Dương Đà bật cười thành tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu nói rõ lý lẽ cũng không được thì sao?"
"Nếu vẫn nói không được..." U Nghiên nhẹ nhàng cắn môi dưới, mày nhíu lại, chú tâm suy nghĩ một lúc lâu, nàng đột nhiên hít sau một hơi, kiên định nói, "Nếu vẫn không nói được, ta sẽ đến đây ở!"
"Ngươi định rời nhà trốn đi à?" Diệc Thu chấn động không thôi.
Nàng thật sự không ngờ rằng, U Nghiên sẽ vì nàng mà đưa ra quyết định như vậy.
Còn tuổi nhỏ, rời nhà trốn đi liệu có ổn không?
Một con chim, vì một con Dương Đà mà bỏ nhà đi, sau đó chuyển đến sống trong một hốc cây có thích hợp không?
Nhưng nói sao thì nói, cho dù có thích hợp hay không, nàng vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.
Tiểu Dương Đà cụp mắt trầm tư một lát, đợi đến khi ngước mắt lên, tầm mắt vô thức nhìn về phía gốc cây ở cách đó không xa —— Chắc hẳn tiểu Hồng Hoa đang ngủ hoặc có lẽ đang tu luyện ở trong đó.
"Nếu cha ngươi đồng ý, tiểu Hồng Hoa có đi cùng không?"
"Tiểu Hồng Hoa thích nơi này, nó vẫn luôn muốn ở đây mãi mãi." U Nghiên trả lời, cười nói tiếp, "Cơ mà không sao cả, trước khi quen biết ngươi, ta đều sẽ đến chơi với nó mỗi ngày, cho dù ngươi đi về cùng ta, ta cũng sẽ đến đây chơi với nó!"
"Đúng, đúng ha..." Diệc Thu nói, đôi mi hơi rủ xuống.
"Ta cõng ngươi đến, sau đó cõng ngươi về, đường đi cũng không quá xa!" U Nghiên tiếp tục nói.
Tiểu Dương Đà lại đột nhiên im bặt không nói lời nào.
Tại sao nàng có thể quên việc tiểu Hồng Hoa là một sự tồn tại cực kỳ quan trọng với U Nghiên được chứ —— Sao tiểu điểu nhi có thể vì có Dương Đà mà quên mất nhện con được?
Lạ thật, cảm xúc của Dương Đà cứ luôn lên xuống thất thường, một giây trước vẫn còn vui vẻ, ấy vậy mà một giây sau lại đột nhiên không muốn chấp nhận lời mời của U Nghiên nữa.
"Ta cảm thấy như vậy quá phiền phức, dù sao ngươi đến xem tiểu Hồng Hoa thì cũng tiện thể nhìn xem ta luôn..." Tiểu Dương Đà nói, chép miệng, quay đầu sang chỗ khác, "Ta cần gì phải đi hai chuyến với ngươi mỗi ngày? Ta không muốn phải dính chặt với ngươi cả ngày đâu..."
Thật ra là có, nhưng không cần thiết.
Rốt cuộc tiểu Hồng Hoa mới là người bầu bạn với U Nghiên lâu nhất trong núi Côn Luân, bây giờ ngay cả tiểu Hồng Hoa cũng không về nhà với U Nghiên, vậy một con Dương Đà tới sau như nàng lại có tư cách gì?
Mối quan hệ giữa nàng và U Nghiên cũng không đặc biệt lắm, thế nên tốt nhất là đừng giống tiểu gì gì đó thượng vị, nếu làm cho tiểu Hồng Hoa buồn lòng, chắc hẳn sẽ chẳng tốt tí nào.
"Nhưng, nhưng mà ta... Ta muốn được ở bên ngươi suốt cả ngày." Mắt U Nghiên chớp chớp, nhìn Diệc Thu với ánh mắt đáng thương, "Có phải ta nói sai gì đó làm ngươi tức giận đúng không?"
Cứu mạng với, ai mà đỡ được ánh mắt này chứ.
Nếu chân Dương Đà linh hoạt hơn một chút, có lẽ nàng đã nâng chân đỡ trán rồi.
Đây chính là kiểu nữ nhân vừa xinh đẹp vừa biết làm nũng trong truyền thuyết sao? Không những nam nhân, mà ngay cả nữ nhân nhìn cũng chẳng biết nên từ chối kiểu gì!
Thế vừa nãy tại sao nàng lại đột nhiên làm mình làm mẩy với U Nghiên vậy kìa?
Là... Là bởi vì ghen ư?
Lạ thật, sao trên đời lại có Dương Đà vì một con chim mọc gai ở mông mà đi ghen tị với một con nhện con chứ!
Nàng là bạn của U Nghiên, tiểu Hồng Hoa cũng vậy, nàng làm như vậy quả thật là chẳng rộng lượng tí nào!
Chắc chắn là đầu óc choáng váng rồi, phải tỉnh táo lại ngay!
"Không có, chưa nói sai gì cả." Diệc Thu nhanh chóng sửa lại thái độ lúc trước, giải thích, "Ta không tức giận, tại vì, tại vì ta cảm thấy... Ta ở nơi này được một quãng thời gian rồi, có lẽ tiểu Hồng Hoa đã quen với sự tồn tại của ta. Nếu ta đi theo ngươi về nhà, sau này nó cũng chỉ có thể ngủ một mình, cô đơn lắm!"
Nghe vậy, U Nghiên hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó thì chợt thấy một đoá hồng hoa vô cùng quen mắt bay từ trên cây xuống, sau đó không nghiêng không lệch dừng ở trên đầu vai nàng.
Nhưng mà cái cây phía sau U Nghiên rõ ràng không có khả năng nở hoa.
Diệc Thu tập trung nhìn kỹ hơn, dựa vào ánh sáng mặt trời, nàng tìm được một sợi tơ nhện treo sau đoá hồng hoa.
"Tiểu Hồng Hoa." Đôi mắt U Nghiên không có ngạc nhiên, nàng chỉ khẽ nâng vai, đưa mắt nhìn về phía tiểu Hồng Hoa, "Ngươi đến đây khi nào vậy? Ta cứ tưởng đang ngủ đấy."
"Tiểu Hồng Hoa!" Còn tiểu Dương Đà thì ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi, "Ngươi đứng nghe lén ở trên kia bao lâu rồi!"
Diệc Thu nhớ hai ngày đầu khi mới vừa đến nơi này, nàng từng kể với tiểu Hồng Hoa về chuyện mình được người truyền linh lực. Mà lúc nãy, suốt cả buổi trời nàng lại nói với U Nghiên về cách "ăn để tu luyện", hoàn toàn chẳng hề nhắc đến chuyện truyền linh lực, nếu tiểu Hồng Hoa vẫn luôn nghe lén ở trên cây, vậy thì xấu hổ chết mất!
Liệu tiểu Hồng Hoa có vạch trần lời nói dối của nàng cho U Nghiên nghe không?
Diệc Thu không kiềm được sự căng thẳng đang trào dâng.
Nàng nhìn chằm chằm tiểu Hồng Hoa trên đầu vai U Nghiên, trong mắt hiện ra vài phần cầu xin, vài phần xin khoan dung, còn lại đều là xấu hổ và hối hận.
Đúng lúc này, từ đầu vai U Nghiên tiểu Hồng Hoa chợt nhảy xuống mặt đất, nâng lên một cái chân trước bắt đầu viết chữ.
Tiểu Dương Đà lập tức hít một hơi thật sâu, trái tim như muốn nhảy bật ra khỏi cổ họng.
—— Ta ở trên kia lâu rồi.
U Nghiên mỉm cười, tò mò hỏi tiếp: "Lâu là khi nào?"
—— Kể từ lúc ngươi nói "Diệc Thu, mỗi ngày tiểu Hồng Hoa đều sẽ tu luyện, nhưng tại sao từ trước đến nay ngươi không tu luyện?" đấy.
Tiểu Dương Đà không thể không phát ra tiếng gâu đau đớn như lúc chó con bị thương.
Nàng nghĩ, có lẽ trên đời này sẽ không có một con Dương Đà thứ hai phát ra tiếng kêu như thế, nàng biết kêu vậy sẽ rất mất mặt, nhưng nàng lại không nhịn được.
Diệc Thu: "Tại sao ngươi, ngươi lại không nói tiếng nào vậy!"
—— Ta đâu có lặng lẽ đến, bởi vì các ngươi không ai thấy ta nên ta mới lên cây đấy.
Tiểu Hồng Hoa viết, đột nhiên nhìn sang Tiểu Dương Đà.
Diệc Thu: "......"
Đôi mắt tiểu Hồng Hoa quá nhỏ, tuy không bị cận nhưng Diệc Thu vẫn không thể nào biết được cảm xúc sâu bên trong đôi mắt kia là gì.
Sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ trôi đi, Diệc Thu cực kỳ hoang mang.
Ánh mắt gì thế này? Nhìn không ra!
Đừng nói là muốn vạch trần ta thật nhé?
Cách đây không lâu U Nghiên vừa nói "miễn là không gạt người", nếu bây giờ phát hiện nàng nói dối, phải chăng sẽ nổi cơn giận?
Ngay lúc Diệc Thu đang lo lắng, tiểu Hồng Hoa bỗng chốc quay đầu đi, bắt đầu viết chữ trên đất.
May mắn thay, tiểu Hồng Hoa cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện tu luyện ấy nữa.
—— Diệc Thu, ngươi muốn đi về nhà với U Yếm hả?
Lúc này đây, cần phải lấy lòng tiểu Hồng Hoa!
Tiểu Hồng Hoa đáng yêu như vậy, sao nàng có thể vì sự ỷ lại không tài nào hiểu nổi kia mà để nó lại một mình ở hốc cây chứ?
Nghĩ vậy, Diệc Thu vội vàng dùng giọng điệu kiên quyết, nghiêm túc nói: "Không có! Ta muốn ở cạnh ngươi, nếu không nhện con như ngươi ở một mình... Một mình sẽ buồn chán lắm!"
Tiểu Hồng Hoa nghe xong lập tức rung rung đóa hoa trên lưng.
—— Diệc Thu! Không cần, ta không cần ở bên đâu!
—— Ngươi đi về với U Yếm đi, ngươi ở chỗ U Yếm, vậy là ta có thể dệt được rất nhiều rất nhiều mạng nhện rồi!
Thoáng chốc, bên tai tiểu Dương Đà đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, rồi chợt nàng nhớ đến đại hư điểu vẫn luôn thích xem tiểu Dương Đà làm trò cười khi cả hai ở ngoài ảo cảnh.
Diệc Thu: "......"
Gì vậy!
Tiểu Dương Đà không cần mặt mũi chắc?
Thực ra, ngay từ đêm thứ hai sau khi đi vào ảo cảnh, nàng đã muốn cùng về nhà với U Nghiên.
Nàng đã quen với việc có U Nghiên ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, quen với việc ngủ dưới đất cạnh giường U Nghiên, quen việc nhìn U Nghiên ngồi ở mép giường suy tư, hoặc là ngồi thưởng trà ở bên bàn.
Nếu muốn tính toán rõ ràng, vậy một khi đi ra ngoài sau đó trừ đi những ngày tháng ở chung trong ảo cảnh, thời gian giữa nàng và điểu nữ nhân quen biết cũng như làm bạn chắc có lẽ chưa đến ba tháng. Ấy vậy mà nàng cứ như hết thuốc chữa không ngừng ỷ lại vào điểu nữ nhân.
Nàng muốn về nhà với U Nghiên hoàn toàn không phải vì nàng không nỡ rời khỏi U Nghiên nửa bước, mà hơn hết là vì nàng muốn hiểu biết U Nghiên nhiều hơn nữa.
Suy cho cùng, dù nàng và U Nghiên đã từng cùng trải qua sinh tử, nhưng thực chất cả hai vẫn chưa hoàn toàn trao hết tin tưởng cho nhau.
Từ trước đến nay, sự tin tưởng vẫn luôn bắt nguồn từ cả hai phía. Có chuyện gì U Nghiên đều sẽ không muốn nói, thành thử ra nàng cũng không dám mở miệng.
Thế là giữa các nàng, chưa từng có ai thật sự hiểu đối phương.
Nhưng không hiểu, không có nghĩa là không quan tâm.
Chính vì sự quan tâm ấy, nàng mới càng muốn biết thêm về U Nghiên, càng muốn tìm hiểu những chuyện có liên quan đến U Nghiên.
Nàng không thông minh bằng U Nghiên, không thể đổi đủ loại biện pháp để dụ U Nghiên nói ra lời thật lòng, vậy nên nàng đành phải mở mắt mình thật to, đứng bên cạnh nhìn chăm chú, cố gắng xem cho rõ.
Nàng hy vọng vào một ngày nào đó, bản thân nàng có thể chính thức trở thành một người hiểu được U Nghiên, không phải đoán già đoán non trong lo sợ nữa.
Nếu ngày ấy thật sự đến, chắc có lẽ nàng cũng đã có can đảm không còn muốn che giấu bí mật nữa.
Nàng biết, trong nhà U Nghiên còn có một vị phụ thân, hơn nữa quan hệ cha con của hai người có vẻ cũng không quá tốt. Bất luận xuất phát từ góc độ nào thì một con Dương Đà từ bên ngoài đến, chưa chắc đã được cho phép vào nhà dễ dàng chứ đừng nói đến việc trực tiếp vào ở.
"Diệc Thu, sao ngươi không nói lời nào?" Thấy lâu vậy rồi mà Diệc Thu vẫn chưa trả lời, mày U Nghiên hơi nhíu lại, "Ngươi không muốn về nhà với ta ư?"
Tiểu Dương Đà hoàn hồn, vội vàng dùng sức lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy là ngươi đồng ý về nhà với ta phải không?" U Nghiên lập tức vui mừng khôn xiết, dang hai tay ôm lấy cổ tiểu Dương Đà.
Gương mặt lạnh lẽo của nàng nhẹ nhàng cọ lên lông tơ mềm mại trên cổ Dương Đà, cọ tới mức mái tóc cũng trở nên rối bù.
Diệc Thu vô thức duỗi dài cổ, đứng ngớ ra tại chỗ mặc cho U Nghiên cọ hơn nửa ngày, sau đó mới mở miệng thấp giọng hỏi: "U Nghiên, nếu ta về nhà với ngươi, liệu cha ngươi..."
"Ta sẽ nói rõ ràng với ông ấy!" U Nghiên nói, cánh tay ôm cổ Tiểu Dương Đà buông ra, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Ta muốn mang ngươi về nhà, ở bên cạnh ngươi mọi lúc."
Nói xong, dường như cảm thấy lời nói của mình không thích hợp, sau một lúc ngẩn người ngắn ngủi, nàng vội vàng sửa lời, "Không không, ta muốn mang ngươi về nhà, sau đó để cho ngươi ở bên cạnh ta mọi lúc."
Hai câu nói này, nghe thì có vẻ tương đồng, nhưng nó lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nếu để chỉ ra sự khác biệt ấy, có lẽ là sự khác biệt giữa giống như "Ta cảm thấy ngươi cần ta" và "Ta cảm thấy ta cần ngươi".
Nhìn ánh mắt chứa đựng chờ mong và vô cùng chân thành tha thiết của U Nghiên, trái tim của Diệc Thu bất giác đập nhanh hơn, mãi một lúc sau nàng mới chớp chớp đôi mắt hơi ửng đỏ, hít mũi nói: "Nhưng nếu... Nếu cha ngươi không đồng ý, nếu ông ấy không hề thích ta thì sao?"
"Vậy ta sẽ nói rõ lý lẽ với ông ấy!" U Nghiên nói, siết tay, nét nghiêm túc trên khuôn mặt dường như không giống như muốn đi lý luận, mà càng giống như muốn đi đánh nhau với người ta hơn.
Tiểu Dương Đà bật cười thành tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu nói rõ lý lẽ cũng không được thì sao?"
"Nếu vẫn nói không được..." U Nghiên nhẹ nhàng cắn môi dưới, mày nhíu lại, chú tâm suy nghĩ một lúc lâu, nàng đột nhiên hít sau một hơi, kiên định nói, "Nếu vẫn không nói được, ta sẽ đến đây ở!"
"Ngươi định rời nhà trốn đi à?" Diệc Thu chấn động không thôi.
Nàng thật sự không ngờ rằng, U Nghiên sẽ vì nàng mà đưa ra quyết định như vậy.
Còn tuổi nhỏ, rời nhà trốn đi liệu có ổn không?
Một con chim, vì một con Dương Đà mà bỏ nhà đi, sau đó chuyển đến sống trong một hốc cây có thích hợp không?
Nhưng nói sao thì nói, cho dù có thích hợp hay không, nàng vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.
Tiểu Dương Đà cụp mắt trầm tư một lát, đợi đến khi ngước mắt lên, tầm mắt vô thức nhìn về phía gốc cây ở cách đó không xa —— Chắc hẳn tiểu Hồng Hoa đang ngủ hoặc có lẽ đang tu luyện ở trong đó.
"Nếu cha ngươi đồng ý, tiểu Hồng Hoa có đi cùng không?"
"Tiểu Hồng Hoa thích nơi này, nó vẫn luôn muốn ở đây mãi mãi." U Nghiên trả lời, cười nói tiếp, "Cơ mà không sao cả, trước khi quen biết ngươi, ta đều sẽ đến chơi với nó mỗi ngày, cho dù ngươi đi về cùng ta, ta cũng sẽ đến đây chơi với nó!"
"Đúng, đúng ha..." Diệc Thu nói, đôi mi hơi rủ xuống.
"Ta cõng ngươi đến, sau đó cõng ngươi về, đường đi cũng không quá xa!" U Nghiên tiếp tục nói.
Tiểu Dương Đà lại đột nhiên im bặt không nói lời nào.
Tại sao nàng có thể quên việc tiểu Hồng Hoa là một sự tồn tại cực kỳ quan trọng với U Nghiên được chứ —— Sao tiểu điểu nhi có thể vì có Dương Đà mà quên mất nhện con được?
Lạ thật, cảm xúc của Dương Đà cứ luôn lên xuống thất thường, một giây trước vẫn còn vui vẻ, ấy vậy mà một giây sau lại đột nhiên không muốn chấp nhận lời mời của U Nghiên nữa.
"Ta cảm thấy như vậy quá phiền phức, dù sao ngươi đến xem tiểu Hồng Hoa thì cũng tiện thể nhìn xem ta luôn..." Tiểu Dương Đà nói, chép miệng, quay đầu sang chỗ khác, "Ta cần gì phải đi hai chuyến với ngươi mỗi ngày? Ta không muốn phải dính chặt với ngươi cả ngày đâu..."
Thật ra là có, nhưng không cần thiết.
Rốt cuộc tiểu Hồng Hoa mới là người bầu bạn với U Nghiên lâu nhất trong núi Côn Luân, bây giờ ngay cả tiểu Hồng Hoa cũng không về nhà với U Nghiên, vậy một con Dương Đà tới sau như nàng lại có tư cách gì?
Mối quan hệ giữa nàng và U Nghiên cũng không đặc biệt lắm, thế nên tốt nhất là đừng giống tiểu gì gì đó thượng vị, nếu làm cho tiểu Hồng Hoa buồn lòng, chắc hẳn sẽ chẳng tốt tí nào.
"Nhưng, nhưng mà ta... Ta muốn được ở bên ngươi suốt cả ngày." Mắt U Nghiên chớp chớp, nhìn Diệc Thu với ánh mắt đáng thương, "Có phải ta nói sai gì đó làm ngươi tức giận đúng không?"
Cứu mạng với, ai mà đỡ được ánh mắt này chứ.
Nếu chân Dương Đà linh hoạt hơn một chút, có lẽ nàng đã nâng chân đỡ trán rồi.
Đây chính là kiểu nữ nhân vừa xinh đẹp vừa biết làm nũng trong truyền thuyết sao? Không những nam nhân, mà ngay cả nữ nhân nhìn cũng chẳng biết nên từ chối kiểu gì!
Thế vừa nãy tại sao nàng lại đột nhiên làm mình làm mẩy với U Nghiên vậy kìa?
Là... Là bởi vì ghen ư?
Lạ thật, sao trên đời lại có Dương Đà vì một con chim mọc gai ở mông mà đi ghen tị với một con nhện con chứ!
Nàng là bạn của U Nghiên, tiểu Hồng Hoa cũng vậy, nàng làm như vậy quả thật là chẳng rộng lượng tí nào!
Chắc chắn là đầu óc choáng váng rồi, phải tỉnh táo lại ngay!
"Không có, chưa nói sai gì cả." Diệc Thu nhanh chóng sửa lại thái độ lúc trước, giải thích, "Ta không tức giận, tại vì, tại vì ta cảm thấy... Ta ở nơi này được một quãng thời gian rồi, có lẽ tiểu Hồng Hoa đã quen với sự tồn tại của ta. Nếu ta đi theo ngươi về nhà, sau này nó cũng chỉ có thể ngủ một mình, cô đơn lắm!"
Nghe vậy, U Nghiên hơi sửng sốt, vừa định nói gì đó thì chợt thấy một đoá hồng hoa vô cùng quen mắt bay từ trên cây xuống, sau đó không nghiêng không lệch dừng ở trên đầu vai nàng.
Nhưng mà cái cây phía sau U Nghiên rõ ràng không có khả năng nở hoa.
Diệc Thu tập trung nhìn kỹ hơn, dựa vào ánh sáng mặt trời, nàng tìm được một sợi tơ nhện treo sau đoá hồng hoa.
"Tiểu Hồng Hoa." Đôi mắt U Nghiên không có ngạc nhiên, nàng chỉ khẽ nâng vai, đưa mắt nhìn về phía tiểu Hồng Hoa, "Ngươi đến đây khi nào vậy? Ta cứ tưởng đang ngủ đấy."
"Tiểu Hồng Hoa!" Còn tiểu Dương Đà thì ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi, "Ngươi đứng nghe lén ở trên kia bao lâu rồi!"
Diệc Thu nhớ hai ngày đầu khi mới vừa đến nơi này, nàng từng kể với tiểu Hồng Hoa về chuyện mình được người truyền linh lực. Mà lúc nãy, suốt cả buổi trời nàng lại nói với U Nghiên về cách "ăn để tu luyện", hoàn toàn chẳng hề nhắc đến chuyện truyền linh lực, nếu tiểu Hồng Hoa vẫn luôn nghe lén ở trên cây, vậy thì xấu hổ chết mất!
Liệu tiểu Hồng Hoa có vạch trần lời nói dối của nàng cho U Nghiên nghe không?
Diệc Thu không kiềm được sự căng thẳng đang trào dâng.
Nàng nhìn chằm chằm tiểu Hồng Hoa trên đầu vai U Nghiên, trong mắt hiện ra vài phần cầu xin, vài phần xin khoan dung, còn lại đều là xấu hổ và hối hận.
Đúng lúc này, từ đầu vai U Nghiên tiểu Hồng Hoa chợt nhảy xuống mặt đất, nâng lên một cái chân trước bắt đầu viết chữ.
Tiểu Dương Đà lập tức hít một hơi thật sâu, trái tim như muốn nhảy bật ra khỏi cổ họng.
—— Ta ở trên kia lâu rồi.
U Nghiên mỉm cười, tò mò hỏi tiếp: "Lâu là khi nào?"
—— Kể từ lúc ngươi nói "Diệc Thu, mỗi ngày tiểu Hồng Hoa đều sẽ tu luyện, nhưng tại sao từ trước đến nay ngươi không tu luyện?" đấy.
Tiểu Dương Đà không thể không phát ra tiếng gâu đau đớn như lúc chó con bị thương.
Nàng nghĩ, có lẽ trên đời này sẽ không có một con Dương Đà thứ hai phát ra tiếng kêu như thế, nàng biết kêu vậy sẽ rất mất mặt, nhưng nàng lại không nhịn được.
Diệc Thu: "Tại sao ngươi, ngươi lại không nói tiếng nào vậy!"
—— Ta đâu có lặng lẽ đến, bởi vì các ngươi không ai thấy ta nên ta mới lên cây đấy.
Tiểu Hồng Hoa viết, đột nhiên nhìn sang Tiểu Dương Đà.
Diệc Thu: "......"
Đôi mắt tiểu Hồng Hoa quá nhỏ, tuy không bị cận nhưng Diệc Thu vẫn không thể nào biết được cảm xúc sâu bên trong đôi mắt kia là gì.
Sau một lúc mắt to trừng mắt nhỏ trôi đi, Diệc Thu cực kỳ hoang mang.
Ánh mắt gì thế này? Nhìn không ra!
Đừng nói là muốn vạch trần ta thật nhé?
Cách đây không lâu U Nghiên vừa nói "miễn là không gạt người", nếu bây giờ phát hiện nàng nói dối, phải chăng sẽ nổi cơn giận?
Ngay lúc Diệc Thu đang lo lắng, tiểu Hồng Hoa bỗng chốc quay đầu đi, bắt đầu viết chữ trên đất.
May mắn thay, tiểu Hồng Hoa cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện tu luyện ấy nữa.
—— Diệc Thu, ngươi muốn đi về nhà với U Yếm hả?
Lúc này đây, cần phải lấy lòng tiểu Hồng Hoa!
Tiểu Hồng Hoa đáng yêu như vậy, sao nàng có thể vì sự ỷ lại không tài nào hiểu nổi kia mà để nó lại một mình ở hốc cây chứ?
Nghĩ vậy, Diệc Thu vội vàng dùng giọng điệu kiên quyết, nghiêm túc nói: "Không có! Ta muốn ở cạnh ngươi, nếu không nhện con như ngươi ở một mình... Một mình sẽ buồn chán lắm!"
Tiểu Hồng Hoa nghe xong lập tức rung rung đóa hoa trên lưng.
—— Diệc Thu! Không cần, ta không cần ở bên đâu!
—— Ngươi đi về với U Yếm đi, ngươi ở chỗ U Yếm, vậy là ta có thể dệt được rất nhiều rất nhiều mạng nhện rồi!
Thoáng chốc, bên tai tiểu Dương Đà đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, rồi chợt nàng nhớ đến đại hư điểu vẫn luôn thích xem tiểu Dương Đà làm trò cười khi cả hai ở ngoài ảo cảnh.
Diệc Thu: "......"
Gì vậy!
Tiểu Dương Đà không cần mặt mũi chắc?
/140
|