Sau khi Vinh Phi nương nương chết được một tháng....
Nàng lại sống lại!
Tin tức này vốn sẽ đưa tới sóng to gió lớn, nhưng sự thật thì cũng không phải như vậy. Trừ một phần nhỏ cung nhân a một tiếng cảm khái, còn lại cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đến sau này.
Quách Uyển nghi đương tuổi thanh xuân ngồi trên ghế đá giữa trăm khóm hoa, ngắt lấy một đóa hoa mai nhỏ yêu kiều sắc vàng rực rỡ, xoay ở trước mắt ngắm nhìn, giống như đang cảm thán sự kỳ diệu của sinh mệnh, hoặc là do quá nhàm chán, chỉ có thể ngắm hoa tán gẫu cho qua ngày. Đối với chuyện lần này, vị Quách Uyển nghi này giải thích rằng: Vị Vinh Phi nương nương này của chúng ta chết rồi sống lại cũng không phải là lần đầu tiên, các ngươi cảm thấy ngạc nhiên gì chứ?
Mặc dù Quách Uyển nghi chỉ là một người qua đường Giáp, nhưng bởi vì phát ngôn của nàng ta quá sâu sắc, gần như chỉ trong một tối đã truyền khắp trong cung, kèm theo nhân khí của nàng ta cũng tăng lên không ít.
Lúc này người không rõ nguyên do mới nhớ tới đầu năm nay có lời đồn đại rằng Vinh Phi nương nương đuối nước mà chết, nhưng sau chuyện đó, Vinh Phi nương nương lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cung nhân, vẫn tràn đầy sức sống sinh long hoạt hổ, thậm chí ngay cả dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi cũng không nhìn ra.
Cho nên lần này, mọi người đều ở đây chờ xem khi nào Vinh Phi nương nương với gương mặt hồng nhuận đi một vòng ở trong cung, để chứng minh tinh thần tiểu Cường* đập cũng không chết được của bản thân.
*cho những bạn nào không biết, tiểu Cường là con gián nhá.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Vinh Phi nương nương vẫn chưa từng xuất hiện.
...
Ta đã biết lỗi rồi...Thật... Một cánh tay trắng như ngọc từ trong áo ngủ bằng gấm vươn ra, sau đó chính là nửa gương mặt nhỏ nhắn của Tân Cửu. Sợi tóc đen nhánh bởi vì thấm mồ hôi mà dính lên mặt nàng, giống như một cái ấn song hoa. Nàng cắn cắn môi, quay đầu rụt rè nói: Ta có thể đi thăm bảo bảo không?
Người phía sau hô hấp ngừng lại, lập tức một cảm giác nguy hiểm nổi lên.
Nàng là vì Dao nhi mới ở lại, hay là vì trẫm? Hử? Nam nhân hiển nhiên không nghĩ rằng sẽ tùy ý mà bỏ qua cho nàng như vậy, trực tiếp ôm người và chăn kéo một đường vào ngực, đè ở dưới thân, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, giống như đèn pha mà lưu luyến trên mặt nàng, cuối cùng lưu giữ nàng trong ánh mắt.
Đương nhiên là... Tân Cửu nghiêm mặt cố gắng a a cười một tiếng: Đương nhiên là chàng.
Sở Dịch chớp mắt: Nga.
Con được sinh ra, ta vẫn còn chưa thấy mặt của con...Đây chính là đứa con trai mà ta mang thai mười tháng vất vả cực nhọc sinh ra... Tân Cửu làm bộ đáng thương nắm lấy chăn, ánh mắt thẳng tắp bay về phía chiếc nôi của con trai ở bên kia.
Nghe nàng nhắc tới chuyện sinh con, trong mắt Sở Dịch lộ ra vẻ thống khổ.
Cánh tay hơi dùng sức nắm lấy eo nàng, Sở Dịch đột nhiên trở nên không chút biểu tình, giọng nói cũng tựa như rít ra từ giữa kẽ răng lạnh người: Nếu không phải những người trong Đạo viện nói Ly Hồn thuật xảo diệu như thế cần được chủ nhân của thân thể nguyện ý trong lòng thì mới có thể thi hành, ta cũng không biết...nàng muốn rời khỏi ta như vậy...thậm chí...thậm chí ngay cả đứa con trai vừa mới sinh ra cũng không cần nữa!
Tân Cửu ngẩn ra, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng nói tàn khốc như vậy từ Sở Dịch, nhưng giữa quê hương và dị giới nàng cuối cùng đã lựa chọn cái thứ hai, cũng có nghĩa nàng đã sớm vi phạm ý nguyện ban đầu của mình, nàng đã làm ra nhượng bộ lớn như vậy, hắn còn muốn nàng phải làm sao?
Eo bị nắm chặt khó mà thở được, giờ phút này sự ủy khuất và chua xót trong lòng lập tức đều xông tới.
Nước mắt trong suốt từ nửa bên mặt lên xuống gò má, rơi lên cánh tay của nam nhân đang đặt ở bên má nàng, Sở Dịch giống như bị thứ gì đó đả thương mà căng thẳng cánh tay, vội vàng kéo người từ trong lòng ngực ra.
Tân Cửu yên lặng chảy nước mắt, cuối cùng không nhịn được mà nằm sấp trên giường lớn tiếng khóc.
Đây cũng không phải là chơi trò chơi, chết đi rồi còn có thể sống lại lần nữa, cho dù nàng vác đại bác cũng không nhất định sẽ có cuộc sống bình an suốt đời ở cái dị giới khắp nơi đều là cao thủ này. Nếu như không phải bởi vì nàng vẫn còn lương tâm, nàng đã sớm chạy rồi, nào còn muốn trở lại nhìn một chút, thế cho nên đến phút cuối bản thân mới thật sự không muốn rời đi nữa...
Nhìn dáng vẻ Tân Cửu gào khóc như muốn khóc khô cả biển lớn, trong lúc nhất thời Sở Dịch hoảng hốt, có chút luống cuống...Có phải hắn đã nói nặng lời hay không?
Hắn chẳng qua là...quá sợ hãi thôi.
Tân Cửu cho hắn, cũng không phải là cuộc sống củi gạo dầu muối gì kia. Có lẽ những thứ này là không thể thiếu, nhưng thực sự có tác dụng thì chỉ có một phần nhỏ trong đó. Thời điểm khi phát sinh một vài chuyện không quan trọng lại ngẫu nhiên gặp được người quan trọng, mới là ngọt bùi cay đắng ở trong lòng mà hắn thực sự nếm trải.
Sở Dịch mấp máy môi, bàn tay vỗ nhẹ sống lưng thuận mao cho nàng.
Đừng khóc. Sở Dịch nhẹ giọng nói.
Chàng...một chút cũng không biết...một người cứ như vậy mà ở dị giới...không có người thân không có hoàn quen thuộc không có gì cả, nơi này đối với ta mà nói chỉ có một mình chàng...Nếu như không phải bởi vì chàng và hài tử, ta cũng sẽ không...Chàng còn nghi ngờ ta... Tân Cửu khóc nức nở, lời cũng không nói được trọn vẹn.
Sở Dịch cau mày, lời nói vụn vặt này hắn thực sự không nghe hiểu được, nhưng cũng không trở ngại hắn cảm giác được Tân Cửu muốn trút hết nỗi lòng, hắn dịch lại gần hôn lên nước mắt trên mặt nàng, cùng nàng mi tâm kề cận. Hô hấp nóng bỏng của hai người hòa vào nhau, Tân Cửu đong đầy nước mắt sững sờ một chút, Sở Dịch vừa nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, vừa thử dò xét nói: Cửu nhi, là ta sai rồi. Đừng khóc, ta ôm Dao nhi cho nàng nhìn được không? Thời khắc mấu chốt xách nhi tử ra tuyệt đối sẽ có được thu hoạch không tưởng.
Nhất là thời điểm chọc giận tức phụ, hiệu quả rất nhanh chóng.
Tân Cửu hơi há miệng, ngay cả khóc cũng quên, liền vội vàng gật đầu: Ân ân.
Sở Dịch thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ biện pháp nào đó nhất lao vĩnh dật để trói chặt Tân Cửu ở bên người vĩnh viễn, không xác định sẽ giảm quá nhiều nhân tố, làm cho hắn vừa nghĩ tới đã không kiềm được mà sợ đến muốn nổi điên. Có lẽ...để Tỏa Hồn chuông vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, rồi nàng sẽ không đi được nữa.
Sở Dịch khẽ nhíu mày, suy nghĩ về quyết định của bản thân, cảm thấy rất có thể thực hiện được.
...
Cuối cùng ôm được nhi tử mà mình tâm tâm niệm niệm, cơ thể mềm nhỏ gần như muốn hòa tan.
Tân Cửu nâng hài tử, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ bé của con.
Sở Dịch ở một bên nhìn mà dở khóc dở cười, rõ ràng là đã làm mẹ nhưng vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trong lòng lại ôm một đứa bé sơ sinh nho nhỏ, thấy thế nào cũng buồn cười.
Dao nhi. Tân Cửu điểm cái miệng nhỏ nhắn của con trai, đứa bé sơ sinh mặt vẫn còn hồng hồng, tiếng khóc ngược lại là trung khí mười phần, bất quá thời điểm không khóc thì tiếng nói lại giống như mèo vậy.
Tân Cửu không kiềm được mà nhớ tới biểu tình của Sở Dịch lúc mình khóc nháo vừa rồi, nàng ngượng ngùng liếc hắn một cái, đoán chừng người này trong một tháng qua đã bị Sở Dao giày vò mệt chết, khó trách nàng vừa khóc là hắn lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra nguyên nhân là tại con trai - ngươi có thể cùng trẻ sơ sinh nói phải trái sao?
Nhìn Dao nhi xong rồi?
Tân Cửu: ...Ân.
Có đẹp không? Sở Dịch khoanh tay tựa ở bên giường, duỗi một chân dài ra, lạnh mặt nhìn tiểu hài tử ở trong ngực nàng dùng hàm lợi không răng gặm ngón tay. Dùng đứa trẻ để giữ Tân Cửu lại vẫn có thể xem là một biện pháp tốt...Chẳng qua là đứa bé này cũng có hơi quá ầm ĩ rồi.
Cứ luôn chiếm lấy thời gian ở chung của hắn và Cửu nhi.
Trong quan niệm của Sở Dịch, thời điểm hài tử chưa sinh ra còn tốt, nhưng sau khi sinh ra phải nuôi lớn từng ngày lại chính là phiền muộn. Trong một tháng này, do việc mất đi Tân Cửu và ôm ấp hy vọng đồng thời chèn ép, mỗi lần Sở Dao quấy khóc đều khiến hắn không chịu nổi phiền nhiễu.
Đứa nhỏ hư hỏng này cũng không có nhu thuận ở trước mặt mẫu thân của nó như bây giờ.
Nếu không phải vì đây là hài tử mà Tân Cửu sinh ra, không chừng hiện tại hắn đã ném đi nơi nào.
Tân Cửu rõ ràng cảm nhận được nam nhân đang không vui, vì vậy dịu dàng cười một tiếng: Đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng chàng.
Sở Dịch hạ mi cười khẽ: Trẫm đẹp ở đâu?
Tân Cửu: ...
Thấy nàng không lên tiếng, Sở Dịch cũng không giận, chỉ cầm tay nàng, đặt lên trán mình, mi tâm, sau lại trượt xuống chóp mũi, nhân trung, bờ môi, rồi bỗng dừng lại: Nơi này? Đầu lưỡi của hắn phác thảo ngón tay trắng nõn của nàng, thấy ở phía trên còn dính nước miếng của hài tử, hắn cần phải tiêu độc một chút.
Tân Cửu: ...A a, đừng làm vậy...
Hay là...nơi này? Trong mắt Sở Dịch hiện lên một tia sáng, từ từ dịch ngón tay nàng tiếp tục đi xuống, một đường lướt qua một điểm nào đó ở trên ngực, cơ ngực cường tráng, thẳng xuống bụng dưới hữu lực....
Sắc mặt Tân Cửu tái đi: Ngừng, ta thích chỗ này. Không muốn xuống nữa đâu...Xuống nữa thì trực tiếp không còn thích hợp với thiếu nhi rồi.
Thấy ánh mắt nàng rốt cuộc không còn nhìn tới nhi tử nữa, mà là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, trong lòng Sở Dịch rất được an ủi, nhu hòa cười một tiếng, ôn tồn nói: Ngừng-- xuống sao?
--
--
Nàng lại sống lại!
Tin tức này vốn sẽ đưa tới sóng to gió lớn, nhưng sự thật thì cũng không phải như vậy. Trừ một phần nhỏ cung nhân a một tiếng cảm khái, còn lại cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đến sau này.
Quách Uyển nghi đương tuổi thanh xuân ngồi trên ghế đá giữa trăm khóm hoa, ngắt lấy một đóa hoa mai nhỏ yêu kiều sắc vàng rực rỡ, xoay ở trước mắt ngắm nhìn, giống như đang cảm thán sự kỳ diệu của sinh mệnh, hoặc là do quá nhàm chán, chỉ có thể ngắm hoa tán gẫu cho qua ngày. Đối với chuyện lần này, vị Quách Uyển nghi này giải thích rằng: Vị Vinh Phi nương nương này của chúng ta chết rồi sống lại cũng không phải là lần đầu tiên, các ngươi cảm thấy ngạc nhiên gì chứ?
Mặc dù Quách Uyển nghi chỉ là một người qua đường Giáp, nhưng bởi vì phát ngôn của nàng ta quá sâu sắc, gần như chỉ trong một tối đã truyền khắp trong cung, kèm theo nhân khí của nàng ta cũng tăng lên không ít.
Lúc này người không rõ nguyên do mới nhớ tới đầu năm nay có lời đồn đại rằng Vinh Phi nương nương đuối nước mà chết, nhưng sau chuyện đó, Vinh Phi nương nương lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cung nhân, vẫn tràn đầy sức sống sinh long hoạt hổ, thậm chí ngay cả dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi cũng không nhìn ra.
Cho nên lần này, mọi người đều ở đây chờ xem khi nào Vinh Phi nương nương với gương mặt hồng nhuận đi một vòng ở trong cung, để chứng minh tinh thần tiểu Cường* đập cũng không chết được của bản thân.
*cho những bạn nào không biết, tiểu Cường là con gián nhá.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Vinh Phi nương nương vẫn chưa từng xuất hiện.
...
Ta đã biết lỗi rồi...Thật... Một cánh tay trắng như ngọc từ trong áo ngủ bằng gấm vươn ra, sau đó chính là nửa gương mặt nhỏ nhắn của Tân Cửu. Sợi tóc đen nhánh bởi vì thấm mồ hôi mà dính lên mặt nàng, giống như một cái ấn song hoa. Nàng cắn cắn môi, quay đầu rụt rè nói: Ta có thể đi thăm bảo bảo không?
Người phía sau hô hấp ngừng lại, lập tức một cảm giác nguy hiểm nổi lên.
Nàng là vì Dao nhi mới ở lại, hay là vì trẫm? Hử? Nam nhân hiển nhiên không nghĩ rằng sẽ tùy ý mà bỏ qua cho nàng như vậy, trực tiếp ôm người và chăn kéo một đường vào ngực, đè ở dưới thân, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, giống như đèn pha mà lưu luyến trên mặt nàng, cuối cùng lưu giữ nàng trong ánh mắt.
Đương nhiên là... Tân Cửu nghiêm mặt cố gắng a a cười một tiếng: Đương nhiên là chàng.
Sở Dịch chớp mắt: Nga.
Con được sinh ra, ta vẫn còn chưa thấy mặt của con...Đây chính là đứa con trai mà ta mang thai mười tháng vất vả cực nhọc sinh ra... Tân Cửu làm bộ đáng thương nắm lấy chăn, ánh mắt thẳng tắp bay về phía chiếc nôi của con trai ở bên kia.
Nghe nàng nhắc tới chuyện sinh con, trong mắt Sở Dịch lộ ra vẻ thống khổ.
Cánh tay hơi dùng sức nắm lấy eo nàng, Sở Dịch đột nhiên trở nên không chút biểu tình, giọng nói cũng tựa như rít ra từ giữa kẽ răng lạnh người: Nếu không phải những người trong Đạo viện nói Ly Hồn thuật xảo diệu như thế cần được chủ nhân của thân thể nguyện ý trong lòng thì mới có thể thi hành, ta cũng không biết...nàng muốn rời khỏi ta như vậy...thậm chí...thậm chí ngay cả đứa con trai vừa mới sinh ra cũng không cần nữa!
Tân Cửu ngẩn ra, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng nói tàn khốc như vậy từ Sở Dịch, nhưng giữa quê hương và dị giới nàng cuối cùng đã lựa chọn cái thứ hai, cũng có nghĩa nàng đã sớm vi phạm ý nguyện ban đầu của mình, nàng đã làm ra nhượng bộ lớn như vậy, hắn còn muốn nàng phải làm sao?
Eo bị nắm chặt khó mà thở được, giờ phút này sự ủy khuất và chua xót trong lòng lập tức đều xông tới.
Nước mắt trong suốt từ nửa bên mặt lên xuống gò má, rơi lên cánh tay của nam nhân đang đặt ở bên má nàng, Sở Dịch giống như bị thứ gì đó đả thương mà căng thẳng cánh tay, vội vàng kéo người từ trong lòng ngực ra.
Tân Cửu yên lặng chảy nước mắt, cuối cùng không nhịn được mà nằm sấp trên giường lớn tiếng khóc.
Đây cũng không phải là chơi trò chơi, chết đi rồi còn có thể sống lại lần nữa, cho dù nàng vác đại bác cũng không nhất định sẽ có cuộc sống bình an suốt đời ở cái dị giới khắp nơi đều là cao thủ này. Nếu như không phải bởi vì nàng vẫn còn lương tâm, nàng đã sớm chạy rồi, nào còn muốn trở lại nhìn một chút, thế cho nên đến phút cuối bản thân mới thật sự không muốn rời đi nữa...
Nhìn dáng vẻ Tân Cửu gào khóc như muốn khóc khô cả biển lớn, trong lúc nhất thời Sở Dịch hoảng hốt, có chút luống cuống...Có phải hắn đã nói nặng lời hay không?
Hắn chẳng qua là...quá sợ hãi thôi.
Tân Cửu cho hắn, cũng không phải là cuộc sống củi gạo dầu muối gì kia. Có lẽ những thứ này là không thể thiếu, nhưng thực sự có tác dụng thì chỉ có một phần nhỏ trong đó. Thời điểm khi phát sinh một vài chuyện không quan trọng lại ngẫu nhiên gặp được người quan trọng, mới là ngọt bùi cay đắng ở trong lòng mà hắn thực sự nếm trải.
Sở Dịch mấp máy môi, bàn tay vỗ nhẹ sống lưng thuận mao cho nàng.
Đừng khóc. Sở Dịch nhẹ giọng nói.
Chàng...một chút cũng không biết...một người cứ như vậy mà ở dị giới...không có người thân không có hoàn quen thuộc không có gì cả, nơi này đối với ta mà nói chỉ có một mình chàng...Nếu như không phải bởi vì chàng và hài tử, ta cũng sẽ không...Chàng còn nghi ngờ ta... Tân Cửu khóc nức nở, lời cũng không nói được trọn vẹn.
Sở Dịch cau mày, lời nói vụn vặt này hắn thực sự không nghe hiểu được, nhưng cũng không trở ngại hắn cảm giác được Tân Cửu muốn trút hết nỗi lòng, hắn dịch lại gần hôn lên nước mắt trên mặt nàng, cùng nàng mi tâm kề cận. Hô hấp nóng bỏng của hai người hòa vào nhau, Tân Cửu đong đầy nước mắt sững sờ một chút, Sở Dịch vừa nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, vừa thử dò xét nói: Cửu nhi, là ta sai rồi. Đừng khóc, ta ôm Dao nhi cho nàng nhìn được không? Thời khắc mấu chốt xách nhi tử ra tuyệt đối sẽ có được thu hoạch không tưởng.
Nhất là thời điểm chọc giận tức phụ, hiệu quả rất nhanh chóng.
Tân Cửu hơi há miệng, ngay cả khóc cũng quên, liền vội vàng gật đầu: Ân ân.
Sở Dịch thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ biện pháp nào đó nhất lao vĩnh dật để trói chặt Tân Cửu ở bên người vĩnh viễn, không xác định sẽ giảm quá nhiều nhân tố, làm cho hắn vừa nghĩ tới đã không kiềm được mà sợ đến muốn nổi điên. Có lẽ...để Tỏa Hồn chuông vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, rồi nàng sẽ không đi được nữa.
Sở Dịch khẽ nhíu mày, suy nghĩ về quyết định của bản thân, cảm thấy rất có thể thực hiện được.
...
Cuối cùng ôm được nhi tử mà mình tâm tâm niệm niệm, cơ thể mềm nhỏ gần như muốn hòa tan.
Tân Cửu nâng hài tử, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ bé của con.
Sở Dịch ở một bên nhìn mà dở khóc dở cười, rõ ràng là đã làm mẹ nhưng vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trong lòng lại ôm một đứa bé sơ sinh nho nhỏ, thấy thế nào cũng buồn cười.
Dao nhi. Tân Cửu điểm cái miệng nhỏ nhắn của con trai, đứa bé sơ sinh mặt vẫn còn hồng hồng, tiếng khóc ngược lại là trung khí mười phần, bất quá thời điểm không khóc thì tiếng nói lại giống như mèo vậy.
Tân Cửu không kiềm được mà nhớ tới biểu tình của Sở Dịch lúc mình khóc nháo vừa rồi, nàng ngượng ngùng liếc hắn một cái, đoán chừng người này trong một tháng qua đã bị Sở Dao giày vò mệt chết, khó trách nàng vừa khóc là hắn lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra nguyên nhân là tại con trai - ngươi có thể cùng trẻ sơ sinh nói phải trái sao?
Nhìn Dao nhi xong rồi?
Tân Cửu: ...Ân.
Có đẹp không? Sở Dịch khoanh tay tựa ở bên giường, duỗi một chân dài ra, lạnh mặt nhìn tiểu hài tử ở trong ngực nàng dùng hàm lợi không răng gặm ngón tay. Dùng đứa trẻ để giữ Tân Cửu lại vẫn có thể xem là một biện pháp tốt...Chẳng qua là đứa bé này cũng có hơi quá ầm ĩ rồi.
Cứ luôn chiếm lấy thời gian ở chung của hắn và Cửu nhi.
Trong quan niệm của Sở Dịch, thời điểm hài tử chưa sinh ra còn tốt, nhưng sau khi sinh ra phải nuôi lớn từng ngày lại chính là phiền muộn. Trong một tháng này, do việc mất đi Tân Cửu và ôm ấp hy vọng đồng thời chèn ép, mỗi lần Sở Dao quấy khóc đều khiến hắn không chịu nổi phiền nhiễu.
Đứa nhỏ hư hỏng này cũng không có nhu thuận ở trước mặt mẫu thân của nó như bây giờ.
Nếu không phải vì đây là hài tử mà Tân Cửu sinh ra, không chừng hiện tại hắn đã ném đi nơi nào.
Tân Cửu rõ ràng cảm nhận được nam nhân đang không vui, vì vậy dịu dàng cười một tiếng: Đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng chàng.
Sở Dịch hạ mi cười khẽ: Trẫm đẹp ở đâu?
Tân Cửu: ...
Thấy nàng không lên tiếng, Sở Dịch cũng không giận, chỉ cầm tay nàng, đặt lên trán mình, mi tâm, sau lại trượt xuống chóp mũi, nhân trung, bờ môi, rồi bỗng dừng lại: Nơi này? Đầu lưỡi của hắn phác thảo ngón tay trắng nõn của nàng, thấy ở phía trên còn dính nước miếng của hài tử, hắn cần phải tiêu độc một chút.
Tân Cửu: ...A a, đừng làm vậy...
Hay là...nơi này? Trong mắt Sở Dịch hiện lên một tia sáng, từ từ dịch ngón tay nàng tiếp tục đi xuống, một đường lướt qua một điểm nào đó ở trên ngực, cơ ngực cường tráng, thẳng xuống bụng dưới hữu lực....
Sắc mặt Tân Cửu tái đi: Ngừng, ta thích chỗ này. Không muốn xuống nữa đâu...Xuống nữa thì trực tiếp không còn thích hợp với thiếu nhi rồi.
Thấy ánh mắt nàng rốt cuộc không còn nhìn tới nhi tử nữa, mà là thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, trong lòng Sở Dịch rất được an ủi, nhu hòa cười một tiếng, ôn tồn nói: Ngừng-- xuống sao?
--
--
/55
|