Ma ma càng nói như vậy trong lòng Sở Dịch càng không yên.
Thời điểm phi tử của Tiên Đế sinh con, thái y và ma ma cũng nói như thế, chẳng qua là, cuối cùng, tuy đa số cung phi thuận lợi sinh hạ hoàng tự, nhưng thiểu số còn lại nếu không phải sinh hạ hài tử chảy máu quá nhiều mà chết, thì cũng là nửa chừng không còn sức lực, người lớn và cả đứa bé đều không giữ được một ai. Tuy rằng thường nhìn thấy loại chuyện này, nhưng đến lượt nữ nhân của mình, Vĩnh Hi Đế liền không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Nói thật cho trẫm, nàng rốt cuộc thế nào. Hoàng Đế trẻ tuổi hướng ánh mắt tối tăm nhìn lão ma ma, như hận không thể khoét ra một đóa hoa từ khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của bà ta.
... Ma ma ở trong lòng ngửa mặt lên trời thở dài: Hoàng Thượng, lời nô tì vừa nói là thật.
Tân Cửu yên lặng nhắm mắt, cố nén đau đớn ở bụng, sau khi nghe những lời này, không biết tại sao lại cảm thấy người làm cha này chính là cố ý tới đây gây cười. Nàng muốn cười ra tiếng, lại bị một cơn đau co rút ập tới khiến cho khóe miệng vốn giương cao biến thành mím chặt, sắc môi lập tức tái đi.
Bàn tay Sở Dịch đặt ở trên đầu Tân Cửu, nhìn nàng cắn môi đau đến mức gần như không thể hô hấp, sắc mặt càng lạnh hơn.
Hoàng Thượng, phòng này đầy máu tanh dơ bẩn, ngài vẫn là đi ra ngoài trước chờ cho thỏa đáng...Huống chi, ngài ở chỗ này các nô tì cũng không ra tay được. Ma ma sờ vị trí của bào thai một chút, vị trí đầu và chân của đứa bé đều rất đúng, vì vậy vẻ mặt thoải mái dịch dịch góc chăn cho Tân Cửu, thuận tiện cầm khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán Tân Cửu.
Sở Dịch sét đánh cũng không động, thời điểm đối xử với ma ma cũng không hề có một chút ý ôn hòa trên gương mặt, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: Khi không có trẫm ở đây thì các ngươi hẳn là thuận lợi.
Ma ma ở trong lòng không nói gì, Hoàng Đế chính là vua của một nước, hôm nay ở phòng sinh một khắc cũng không ngừng phóng ra hơi lạnh, những nô tì như các bà làm sao có thể chống lại sự hiện diện của hắn?
Chàng ra ngoài. Hai mắt Tân Cửu mở ra một kẽ hở, rốt cuộc phân ra một chút tinh lực chú ý tới vị Hoàng Đế không nghe khuyên bảo này.
Sở Dịch càng siết chặt bàn tay nhỏ bé của Tân Cửu thêm mấy phần. Hắn mím mím môi, bắt đầu im lặng không nói lời nào, thậm chí còn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Mục đích chính là vì có thể ở lại chỗ này.
Khi không nhìn thấy thì luôn lo lắng hơn so với việc nhìn thấy được, Sở Dịch rõ ràng biết mình phải làm cái gì, mà một khi hắn nhận định chuyện gì, đều luôn vì mục tiêu mà cố gắng một phen.
Tân Cửu xoay đầu sang một bên, cũng không có thời gian để lo cho hắn.
Nàng cắn răng tiết kiệm thể lực của mình, trước kia đọc trong tiểu thuyết, khi đọc tới cảnh nữ nhân xuyên không sinh con, luôn là gặp muôn vàn khó khăn mới có thể sinh ra đứa bé, mục đích là vì nâng cao sự thâm tình từ nam chính, nhưng loại chuyện này nếu như xảy ra trên người mình lại không hề dễ chịu gì. Cũng may, mặc dù có hơi đau, nhịn một lúc thì vẫn có thể chấp nhận được.
Sắc trời dần sáng, bên ngoài phòng sinh trực tiếp cấm nghiêm, lòng bàn tay của Tứ Mai chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, trong phòng vẫn mãi tĩnh mịch, khăn tay được thấm ướt bằng nước nóng, nàng ta dựa theo yêu cầu của ma ma mà chuyên tâm lau mồ hôi cho Tân Cửu, đợi đến sau nửa giờ mới nghe được tiếng kêu đau đớn nhỏ vụn ở khóe miệng của chủ tử nhà mình.
Tứ Mân rõ ràng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng Thượng ở bên cạnh chủ tử, mu bàn tay nổi lên gân xanh, lập tức trở nên khẩn trương.
Ma ma ôn nhu an ủi, chăn nệm dưới thân Tân Cửu đã thấm ướt máu, trong nỗi mơ mơ màng màng, nàng co giật bả vai dùng sức một cái, bên tai liền truyền tới một hồi tiếng khóc.
Đứa trẻ oa oa khóc loạn, thanh âm non nớt truyền vào màng nhĩ, Tân Cửu muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng cảm thấy trước mắt tăm tối, ý thức lập tức tiến vào một gian phòng tối đen, bên trong có một trản đèn cầy đang sáng, ở phía trước là một vòng sáng mờ mịt, một cánh cửa được chậm chạp đẩy ra, bốn chữ Hệ Thống Cửa Hàng thổ hào chiếu sáng lấp lánh.
❀❀❀❀❀❀
Đến lúc mở mắt ra lần nữa, Tân Cửu lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong hệ thống.
Hệ thống dùng giọng nói điện tử nói với nàng rằng đóa hao đào thứ mười đã bị tiêu diệt thành công, ban thưởng nhiệm vụ 200 kim tệ, 10 điểm mị lực điểm, tương tự, bởi vì hệ thống tuyên bố toàn bộ mười nhiệm vụ đã hoàn thành, ban thưởng 1000 kim tệ ngoài định mức.
Tân Cửu nhíu mày một cái: Nếu ngươi muốn đưa ta đi, thì ta còn cần kim tệ của hệ thống để làm gì? Thật ra thì nàng đối với hệ thống vẫn có chút không cam tâm, một khắc trước vẫn còn ở Đại Khánh, một khắc sau đã đến lãnh địa huyền huyễn dành riêng cho hệ thống, ngay cả quá trình thích ứng cũng không có, quan trọng hơn chính là, nàng bị cưỡng chế kéo tới, thậm chí ngay cả đứa bé mà mình sinh ra còn chưa nhìn rõ.
Cũng không biết đứa bé là con trai hay con gái.
Nếu hệ thống nói nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy thân thể của nguyên chủ đã chết rồi?
...Cũng không biết, Vĩnh Hi Đế hiện giờ ra sao.
Tân Cửu: ...A a. Hỗn đản, ai thèm huy chương của ngươi!
Tân Cửu giậm chân trong căn phòng trống, nghe thanh âm của hệ thống không biết từ nơi nào phát ra, đối với sự uy hiếp của nàng không để ý chút nào, nàng trầm mặc một chút: Ta có thể trở về để nói lời từ giã hay không?
Sau đó ta sẽ lập tức rời đi? Tân Cửu hít sâu một hơi, giãy giụa nói: Trước khi trở về để cho ta quay lại nhìn một cái, có thể không dùng thân thể của nguyên chủ, cứ dùng thể hồn hiện tại cũng được.
Trong sự nài nỉ cứng rắn dồn dập, mạch điện của hệ thống có chút không yên, nhận ra năng lượng dùng để mở cửa hàng hao phí quá nhiều, năng lượng hấp thu từ trên người Tân Cửu lại quá ít, cuối cùng hệ thống quyết định chỉ có thể để nàng ở lại ngoại giới thêm hai giờ nữa, nhiều hơn một giây cũng không được.
...
Triệu chứng ly hồn, tên như ý nghĩa, chính là nói hồn lìa khỏi xác trở thành cái xác biết đi. Mà đối với đạo gia mà nói thì, loại tình trạng này chính là do yêu tà gây ra, cho nên lão đạo sĩ trong Đạo quán quan sát tinh tượng vào đêm, nhìn thấy bên cạnh Đế Tinh là một vì sao ảm đạm không ánh sáng, bấm ngón tay tính toán, chính là điềm báo ly hôn*.
*ly hôn là nghĩa ly hôn, ly dị ấy. Chỗ này nghĩa là Tân Cửu và Vĩnh Hi Đế bị chia tách khỏi nhau vì một người còn sống, một người đã chết.
Tân Cửu kéo hồn phách của mình từ bên trong căn phòng của hệ thống, xuyên qua từng mặt tường trở lại Ngự Lung điện.
Trong điện yên tĩnh, vậy mà một người cũng không có.
Tân Cửu buồn bực trong lòng, bước chân lại không dừng chút nào, ở trong phòng, bánh bao nhỏ mặc áo mỏng trên người nằm trên cái giường nhỏ của mình, cắn ngón tay hàm hồ không rõ y y nha nha kêu gọi. Tân Cửu tò mò tới gần, chỉ thấy dưới mi mắt là một đôi mắt như ngọc lưu ly đang bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên rút ngón tay ra, mặc cho nước miếng ở phía trên nhiễu xuống người, nhìn Tân Cửu, hưng phấn giang tay ra a a kêu loạn.
Lòng Tân Cửu mềm nhũn, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bánh bao nhỏ, nhưng hiện tại nàng chỉ là thân ảnh hư không, cuối cùng trực tiếp xuyên qua từ phía trên nắm tay nhỏ. Tân Cửu thử lại mấy lần, nhưng không cầm được gì, chỉ đành phải buông tay xuống an tĩnh đứng ở bên cạnh giường nhỏ, vẻ mặt nhu hòa.
Cũng không biết tiểu tử này tên là gì.
Nhớ hồi trước nàng chọn hai cái tên nhưng đều bị Vĩnh Hi Đế bác bỏ, chẳng lẽ hắn có thể chọn cái tốt hơn? Tân Cửu giận dỗi bất bình, cách khoảng không hôn gương mặt nhỏ của bánh bao nhỏ một cái, mặc dù không có cảm xúc gì, cũng không thực sự chạm vào khuôn mặt nhỏ, nhưng Tân Cửu vẫn ngọt đến tận đáy lòng.
Bánh bao mà mình sinh ra quả nhiên là khả ái.
Tân Cửu xoay người dùng thể hồn xuyên qua vách tường đi ra ngoại gian.
Sở Dịch đang chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, bóng lưng nặng nề. Tân Cửu một bước chân cũng không dám đến gần, trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy. Thật ra thì nếu như ban đầu hệ thống nói không có biện pháp giúp nàng trở về, nàng nhất định sẽ ở lại, nay hệ thống có biện pháp đưa nàng trở về, nàng có thể sẽ muốn đi, cũng có thể sẽ muốn lưu lại, thế giới này mặc dù xa lạ, nhưng so với thế giới trước kia của mình đều quan trọng, thậm chí nàng còn có một đứa con ở nơi này.
Nhưng, nếu nói trước đó nàng vẫn còn do dự không quyết giữa việc trở về hiện đại hay ở lại thì bây giờ, nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Bởi hệ thống vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải để hồn phách nàng rời khỏi thân thể, nàng không có lựa chọn - Tân Cửu trong lòng tự an ủi mình như vậy.
Nàng chậm chạp đến gần Sở Dịch, đem thân ảnh của mình dung nhập vào thân ảnh của Sở Dịch, nàng yên lặng đưa tay ra, từng chút từng chút vuốt qua mi mắt của Sở Dịch, lại bất ngờ chạm phải một đôi mắt, sau đó thình lình bị một đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay.
Sở Dịch giống như có thể nhìn thấy nàng vậy, nắm lấy cổ tay nàng khẽ giọng cười một tiếng, trong tay chẳng biết tự lúc nào lấy ra một cái chuông.
Phía trên cái chuông dán một lá bùa, hình như là vật của Đạo gia, nó lanh lảnh vang lên hai tiếng, Tân Cửu tức thì giống như bị cái gì đó trói lấy, toàn bộ hồn phách đều bị hút vào bên trong.
Trong một vùng tối, nàng mơ hồ nghe thấy âm thanh điện tử của hệ thống thở hổn hển: loài người quá gian trá mà!
Tân Cửu lắng nghe một chút, theo trực giác, nàng cảm thấy...hệ thống có thể là bị Hoàng Đế hoặc là người nào đó có liên quan tới nàng gài bẫy.
Thời điểm phi tử của Tiên Đế sinh con, thái y và ma ma cũng nói như thế, chẳng qua là, cuối cùng, tuy đa số cung phi thuận lợi sinh hạ hoàng tự, nhưng thiểu số còn lại nếu không phải sinh hạ hài tử chảy máu quá nhiều mà chết, thì cũng là nửa chừng không còn sức lực, người lớn và cả đứa bé đều không giữ được một ai. Tuy rằng thường nhìn thấy loại chuyện này, nhưng đến lượt nữ nhân của mình, Vĩnh Hi Đế liền không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Nói thật cho trẫm, nàng rốt cuộc thế nào. Hoàng Đế trẻ tuổi hướng ánh mắt tối tăm nhìn lão ma ma, như hận không thể khoét ra một đóa hoa từ khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của bà ta.
... Ma ma ở trong lòng ngửa mặt lên trời thở dài: Hoàng Thượng, lời nô tì vừa nói là thật.
Tân Cửu yên lặng nhắm mắt, cố nén đau đớn ở bụng, sau khi nghe những lời này, không biết tại sao lại cảm thấy người làm cha này chính là cố ý tới đây gây cười. Nàng muốn cười ra tiếng, lại bị một cơn đau co rút ập tới khiến cho khóe miệng vốn giương cao biến thành mím chặt, sắc môi lập tức tái đi.
Bàn tay Sở Dịch đặt ở trên đầu Tân Cửu, nhìn nàng cắn môi đau đến mức gần như không thể hô hấp, sắc mặt càng lạnh hơn.
Hoàng Thượng, phòng này đầy máu tanh dơ bẩn, ngài vẫn là đi ra ngoài trước chờ cho thỏa đáng...Huống chi, ngài ở chỗ này các nô tì cũng không ra tay được. Ma ma sờ vị trí của bào thai một chút, vị trí đầu và chân của đứa bé đều rất đúng, vì vậy vẻ mặt thoải mái dịch dịch góc chăn cho Tân Cửu, thuận tiện cầm khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán Tân Cửu.
Sở Dịch sét đánh cũng không động, thời điểm đối xử với ma ma cũng không hề có một chút ý ôn hòa trên gương mặt, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: Khi không có trẫm ở đây thì các ngươi hẳn là thuận lợi.
Ma ma ở trong lòng không nói gì, Hoàng Đế chính là vua của một nước, hôm nay ở phòng sinh một khắc cũng không ngừng phóng ra hơi lạnh, những nô tì như các bà làm sao có thể chống lại sự hiện diện của hắn?
Chàng ra ngoài. Hai mắt Tân Cửu mở ra một kẽ hở, rốt cuộc phân ra một chút tinh lực chú ý tới vị Hoàng Đế không nghe khuyên bảo này.
Sở Dịch càng siết chặt bàn tay nhỏ bé của Tân Cửu thêm mấy phần. Hắn mím mím môi, bắt đầu im lặng không nói lời nào, thậm chí còn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Mục đích chính là vì có thể ở lại chỗ này.
Khi không nhìn thấy thì luôn lo lắng hơn so với việc nhìn thấy được, Sở Dịch rõ ràng biết mình phải làm cái gì, mà một khi hắn nhận định chuyện gì, đều luôn vì mục tiêu mà cố gắng một phen.
Tân Cửu xoay đầu sang một bên, cũng không có thời gian để lo cho hắn.
Nàng cắn răng tiết kiệm thể lực của mình, trước kia đọc trong tiểu thuyết, khi đọc tới cảnh nữ nhân xuyên không sinh con, luôn là gặp muôn vàn khó khăn mới có thể sinh ra đứa bé, mục đích là vì nâng cao sự thâm tình từ nam chính, nhưng loại chuyện này nếu như xảy ra trên người mình lại không hề dễ chịu gì. Cũng may, mặc dù có hơi đau, nhịn một lúc thì vẫn có thể chấp nhận được.
Sắc trời dần sáng, bên ngoài phòng sinh trực tiếp cấm nghiêm, lòng bàn tay của Tứ Mai chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, trong phòng vẫn mãi tĩnh mịch, khăn tay được thấm ướt bằng nước nóng, nàng ta dựa theo yêu cầu của ma ma mà chuyên tâm lau mồ hôi cho Tân Cửu, đợi đến sau nửa giờ mới nghe được tiếng kêu đau đớn nhỏ vụn ở khóe miệng của chủ tử nhà mình.
Tứ Mân rõ ràng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng Thượng ở bên cạnh chủ tử, mu bàn tay nổi lên gân xanh, lập tức trở nên khẩn trương.
Ma ma ôn nhu an ủi, chăn nệm dưới thân Tân Cửu đã thấm ướt máu, trong nỗi mơ mơ màng màng, nàng co giật bả vai dùng sức một cái, bên tai liền truyền tới một hồi tiếng khóc.
Đứa trẻ oa oa khóc loạn, thanh âm non nớt truyền vào màng nhĩ, Tân Cửu muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng cảm thấy trước mắt tăm tối, ý thức lập tức tiến vào một gian phòng tối đen, bên trong có một trản đèn cầy đang sáng, ở phía trước là một vòng sáng mờ mịt, một cánh cửa được chậm chạp đẩy ra, bốn chữ Hệ Thống Cửa Hàng thổ hào chiếu sáng lấp lánh.
❀❀❀❀❀❀
Đến lúc mở mắt ra lần nữa, Tân Cửu lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong hệ thống.
Hệ thống dùng giọng nói điện tử nói với nàng rằng đóa hao đào thứ mười đã bị tiêu diệt thành công, ban thưởng nhiệm vụ 200 kim tệ, 10 điểm mị lực điểm, tương tự, bởi vì hệ thống tuyên bố toàn bộ mười nhiệm vụ đã hoàn thành, ban thưởng 1000 kim tệ ngoài định mức.
Tân Cửu nhíu mày một cái: Nếu ngươi muốn đưa ta đi, thì ta còn cần kim tệ của hệ thống để làm gì? Thật ra thì nàng đối với hệ thống vẫn có chút không cam tâm, một khắc trước vẫn còn ở Đại Khánh, một khắc sau đã đến lãnh địa huyền huyễn dành riêng cho hệ thống, ngay cả quá trình thích ứng cũng không có, quan trọng hơn chính là, nàng bị cưỡng chế kéo tới, thậm chí ngay cả đứa bé mà mình sinh ra còn chưa nhìn rõ.
Cũng không biết đứa bé là con trai hay con gái.
Nếu hệ thống nói nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy thân thể của nguyên chủ đã chết rồi?
...Cũng không biết, Vĩnh Hi Đế hiện giờ ra sao.
Tân Cửu: ...A a. Hỗn đản, ai thèm huy chương của ngươi!
Tân Cửu giậm chân trong căn phòng trống, nghe thanh âm của hệ thống không biết từ nơi nào phát ra, đối với sự uy hiếp của nàng không để ý chút nào, nàng trầm mặc một chút: Ta có thể trở về để nói lời từ giã hay không?
Sau đó ta sẽ lập tức rời đi? Tân Cửu hít sâu một hơi, giãy giụa nói: Trước khi trở về để cho ta quay lại nhìn một cái, có thể không dùng thân thể của nguyên chủ, cứ dùng thể hồn hiện tại cũng được.
Trong sự nài nỉ cứng rắn dồn dập, mạch điện của hệ thống có chút không yên, nhận ra năng lượng dùng để mở cửa hàng hao phí quá nhiều, năng lượng hấp thu từ trên người Tân Cửu lại quá ít, cuối cùng hệ thống quyết định chỉ có thể để nàng ở lại ngoại giới thêm hai giờ nữa, nhiều hơn một giây cũng không được.
...
Triệu chứng ly hồn, tên như ý nghĩa, chính là nói hồn lìa khỏi xác trở thành cái xác biết đi. Mà đối với đạo gia mà nói thì, loại tình trạng này chính là do yêu tà gây ra, cho nên lão đạo sĩ trong Đạo quán quan sát tinh tượng vào đêm, nhìn thấy bên cạnh Đế Tinh là một vì sao ảm đạm không ánh sáng, bấm ngón tay tính toán, chính là điềm báo ly hôn*.
*ly hôn là nghĩa ly hôn, ly dị ấy. Chỗ này nghĩa là Tân Cửu và Vĩnh Hi Đế bị chia tách khỏi nhau vì một người còn sống, một người đã chết.
Tân Cửu kéo hồn phách của mình từ bên trong căn phòng của hệ thống, xuyên qua từng mặt tường trở lại Ngự Lung điện.
Trong điện yên tĩnh, vậy mà một người cũng không có.
Tân Cửu buồn bực trong lòng, bước chân lại không dừng chút nào, ở trong phòng, bánh bao nhỏ mặc áo mỏng trên người nằm trên cái giường nhỏ của mình, cắn ngón tay hàm hồ không rõ y y nha nha kêu gọi. Tân Cửu tò mò tới gần, chỉ thấy dưới mi mắt là một đôi mắt như ngọc lưu ly đang bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên rút ngón tay ra, mặc cho nước miếng ở phía trên nhiễu xuống người, nhìn Tân Cửu, hưng phấn giang tay ra a a kêu loạn.
Lòng Tân Cửu mềm nhũn, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bánh bao nhỏ, nhưng hiện tại nàng chỉ là thân ảnh hư không, cuối cùng trực tiếp xuyên qua từ phía trên nắm tay nhỏ. Tân Cửu thử lại mấy lần, nhưng không cầm được gì, chỉ đành phải buông tay xuống an tĩnh đứng ở bên cạnh giường nhỏ, vẻ mặt nhu hòa.
Cũng không biết tiểu tử này tên là gì.
Nhớ hồi trước nàng chọn hai cái tên nhưng đều bị Vĩnh Hi Đế bác bỏ, chẳng lẽ hắn có thể chọn cái tốt hơn? Tân Cửu giận dỗi bất bình, cách khoảng không hôn gương mặt nhỏ của bánh bao nhỏ một cái, mặc dù không có cảm xúc gì, cũng không thực sự chạm vào khuôn mặt nhỏ, nhưng Tân Cửu vẫn ngọt đến tận đáy lòng.
Bánh bao mà mình sinh ra quả nhiên là khả ái.
Tân Cửu xoay người dùng thể hồn xuyên qua vách tường đi ra ngoại gian.
Sở Dịch đang chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, bóng lưng nặng nề. Tân Cửu một bước chân cũng không dám đến gần, trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy. Thật ra thì nếu như ban đầu hệ thống nói không có biện pháp giúp nàng trở về, nàng nhất định sẽ ở lại, nay hệ thống có biện pháp đưa nàng trở về, nàng có thể sẽ muốn đi, cũng có thể sẽ muốn lưu lại, thế giới này mặc dù xa lạ, nhưng so với thế giới trước kia của mình đều quan trọng, thậm chí nàng còn có một đứa con ở nơi này.
Nhưng, nếu nói trước đó nàng vẫn còn do dự không quyết giữa việc trở về hiện đại hay ở lại thì bây giờ, nàng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Bởi hệ thống vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải để hồn phách nàng rời khỏi thân thể, nàng không có lựa chọn - Tân Cửu trong lòng tự an ủi mình như vậy.
Nàng chậm chạp đến gần Sở Dịch, đem thân ảnh của mình dung nhập vào thân ảnh của Sở Dịch, nàng yên lặng đưa tay ra, từng chút từng chút vuốt qua mi mắt của Sở Dịch, lại bất ngờ chạm phải một đôi mắt, sau đó thình lình bị một đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay.
Sở Dịch giống như có thể nhìn thấy nàng vậy, nắm lấy cổ tay nàng khẽ giọng cười một tiếng, trong tay chẳng biết tự lúc nào lấy ra một cái chuông.
Phía trên cái chuông dán một lá bùa, hình như là vật của Đạo gia, nó lanh lảnh vang lên hai tiếng, Tân Cửu tức thì giống như bị cái gì đó trói lấy, toàn bộ hồn phách đều bị hút vào bên trong.
Trong một vùng tối, nàng mơ hồ nghe thấy âm thanh điện tử của hệ thống thở hổn hển: loài người quá gian trá mà!
Tân Cửu lắng nghe một chút, theo trực giác, nàng cảm thấy...hệ thống có thể là bị Hoàng Đế hoặc là người nào đó có liên quan tới nàng gài bẫy.
/55
|