Vương Ngữ Kiều cảm thấy bản thân tựa như một du khách gian khổ lang thang trong sa mạc, trước mắt lại đột nhiên hiện ra một nguồn cam tuyền, không hề nghi ngờ, đó nhất định là hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Ánh mắt nàng ta sâu thẳm như lang sói đặt trên người Vĩnh Hi đế.
Tân Cửu như cảm giác được mà xoay đầu lại, chuyển mắt liền trông thấy hồng y cô nương ở trên lầu hai của Vương gia các.
Kiểu tóc trên đầu của cô nương này là kiểu ngũ chỉ (năm ngón tay) được búi cong ở sau đầu, dùng năm trụ tròn màu vàng kim để chống đỡ, sau gáy là mấy chục mảnh vải màu đỏ bị cắt lung tung vừa mỏng vừa dài, lúc gió thổi tới, mấy chục mảnh vải đỏ cũng từ trên ngũ chỉ sơn kia mà bay tới bay lui. Đôi mày của nàng ta đầy anh khí, giống với người đàn ông trung niên phát tướng có đôi lông mày kỳ quặc ở bên cạnh, chiếc mũi xinh xắn khéo léo ước chừng là giống mẹ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi giương, lúc này đang trừng to mắt nhìn Vĩnh Hi đế ở bên cạnh Tân Cửu, trong miệng như đang tiết ra chất lỏng gì không rõ.
Tân Cửu: ...
Vị tiểu thư Vương gia này thực sự là chuyển kiếp tới à?
Nàng, sinh viên đại học bình thường Vương Ngữ Kiều, một lần xuyên việt, lại trở thành khuê nữ Vương Nhị Nha của một thổ tài chủ!
...Ni mã, cái tên tục như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Cái này không khoa học! Phải đổi tên!
Cái gì? Nàng còn có một vị hôn phu mang dáng vẻ lưu manh giống như thiếu niên bất lương? Hừ, cho dù là chỉ phúc vi hôn thì thế nào? Từ chối! Con trai Huyện lệnh thì sao chứ, đợi nàng phát triển dây chuyền thương nghiệp toàn quốc thì cho dù là quan to ở kinh đô cũng phải cho nàng thể diện!
Nàng đường đường là một cô gái xuyên không, tự mình có thể lợi dụng 5000 năm văn minh ở Địa Cầu để làm rạng rỡ gia nghiệp, cần gì phải lập gia đình sớm như vậy? Cho dù là gả, nàng cũng phải gả cho một nhân trung long phượng!
Được rồi, kế hoạch tạm thời là cử hành một đợt ném tú cầu chiêu hôn trước.
Aiz, chờ đã...Mới rồi người bị tú cầu trong tay nàng ném trúng tên là gì? Anh tuấn tiêu sái, phong tư tuấn lãng, khí độ bất phàm như vậy, người này tên là Sở Dịch? Emma, vừa nghe đúng là cái tên hay! Vội vàng ôm đi!
Xuyên việt nữ không hổ là xuyên việt nữ, ngay cả giới thiệu tóm tắt nội dung cũng có trình độ khác biệt so với mấy nữ nhân trước đó...Màn hình hệ thống xoẹt một cái xuất hiện trước mắt Tân Cửu, đến khi từng con chữ được Tân Cửu thu tất cả vào đáy mắt, khóe miệng nàng giật một cái, lại nhìn ánh mắt của tiểu thư Vương gia phía trên, lập tức chuyện gì cũng rõ.
Thì ra đóa hoa thứ chín là một cô gái xuyên không. Có điều... loại Hoa Cúc mang hai tầng hàm nghĩa tiêu biểu hiếm thấy này thực sự không phải là từ ác ý của hệ thống đấy chứ?
Vào lúc Tân Cửu sờ cằm suy nghĩ, Vương Ngữ Kiều đã phong tỏa mục tiêu.
Mục tiêu này tất nhiên là Vĩnh Hi đế mặc bạch y nhẹ nhàng ở trước mắt. Người này trên triều đình chính là mặc huyền sắc ung dung, mà lúc hành tẩu giang hồ lại thích mặc bạch y, hơn nữa hắn giả trang với bạch y trong cái nhìn của dân chúng, cho dù thần sắc vẫn duy trì vẻ không biểu cảm nhưng vẫn tao nhã lịch sự như cũ, nổi bật bất phàm.
Vương Ngữ Kiều híp hai mắt lại, hai tay cầm tú cầu từ từ đổi thành một tay.
Ngay trong nháy mắt, trong đầu nàng ta vô cùng nhanh chóng tiến hành một loạt phân tích lợi hại.
Vị ở phía đông kia, thân là thư sinh yếu đuối, cả người mang phong độ của dân trí thức quá nặng, không thích hợp cùng người làm thương nhân như nàng ta chung sống; mà vị công tử vừa tới kia cho dù là dung mạo hay khí chất đều là đẳng cấp, so với vị thư sinh phía đông kia mạnh hơn nhiều, nhất định phải tóm lại.
Trước mặt truyền đến tiếng gió vù vù khiến những dải vải đỏ phía sau đầu Vương Ngữ Kiều dính lên trên mặt, thực sự là có loại cảm giác phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn* hay bánh bao thịt đánh chó* đìu hiu kia.
*phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn (风萧萧兮易水寒): có xuất xứ từ tác phẩm thơ ca Dịch Thủy ca của thích khách Kinh Kha nổi tiếng trong thời kỳ chiến quốc, nói lên quyết tâm ám sát Tần Thủy Hoàng của Kinh Kha với các bằng hữu trong tiệc tiễn đưa bên bờ sông Dịch. Nguồn BaikeBaidu và Kinh Kha.
* bánh bao thịt đánh chó (肉包子打狗): nguyên văn là nhục bao tử đả cẩu .
Lúc này, Tân Cửu kéo tay Vĩnh Hi đế, hai người mười ngón tay đan xen.
Trước kia, Vĩnh Hi đế không thích tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, nhưng hôm nay đổi thành Tân Cửu ở bên cạnh, hắn không kiềm được mà nghĩ muốn gần thêm chút nữa, có lẽ ở bên người mình thích chính là mang tâm tình như thế, chẳng qua là không biết nàng nghĩ thế nào...Vĩnh Hi đế mang biểu tình nhàn nhạt liếc Tân Cửu một cái, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên mặt nàng như có hơi đỏ.
Tân Cửu kiễng mũi chân, hàng mi như nhánh lông vũ lướt qua làn da mềm mại so với cánh hoa còn mịn màng hơn, ở đáy mắt rợp một cái bóng mờ nhỏ. Nàng thuận theo tay phải cùng với lực độ nắm tay của Vĩnh Hi đế, ôm lấy cổ hắn, chóp mũi cùng Vĩnh Hi đế chạm nhau, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Hô hấp của Vĩnh Hi đế dừng lại.
Xung quanh dường như đã không còn âm thanh, trong thiên địa chỉ còn lại cái hôn nhẹ nhàng đó, hắn thậm chí còn có thể nghe được từng tế bào trong cơ thể mình đang điên cuồng kêu gào.
Muốn nàng.
Muốn chiếm hữu nàng từng chút từng chút một.
Cho dù cổ độc chưa giải nhưng vẫn không thể khiến hắn khống chế được tình ý của mình.
Xúc cảm mềm mại lướt trên môi hắn, dòng nước tràn vào làm dịu đi yết hầu khô khốc như muốn phun ra lửa, thư thái đến mức khiến người ta không nhịn được mà tán thán. Vĩnh Hi đế trừng mắt nhìn, đôi môi mím lại trên vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự nguy hiểm nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn dường như...đã thật lâu thật lâu chưa chạm đến nàng. Nhưng mà, chờ đợi một đời lại dài đằng đẵng, hắn xác định, mình đã không chờ nổi nữa.
Tân Cửu cố ý dừng ở trên môi Vĩnh Hi đế hồi lâu, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cứ như vậy mà kéo dài.
Trên đài dưới đài cũng thấy rất rõ ràng.
Tình cảnh chắc hẳn là cực kỳ rung động.
Trước kia, ở phi trường nhìn thấy đôi trai gái ôm hôn lẫn nhau, Tân Cửu cũng sẽ cảm thấy rung động, nay ở trước mặt cổ nhân mà ôm hôn, sự kinh ngạc của mọi người có thể tưởng tượng được.
Có điều, lúc này Tân Cửu cũng không lo được nhiều như vậy.
Nàng quả thực không muốn cùng đồng hương xuyên không đến lục đục đấu trí so dũng khí với nhau, biện pháp có thể làm duy nhất đó là dán tem lên người Vĩnh Hi đế. Đều là người xuyên không, nàng đại khái có thể biết được suy nghĩ của vị cô nương ở trên đài kia, thân là một em gái đến từ hiện đại, dù không có sĩ diện không có giới hạn thế nào thì cùng lắm thấy mỹ nam sẽ hoa si một chút - nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không đi yêu thích một người đàn ông đã có vợ, cho dù người này trông rất ưu tú khiến người ta khó mà chống cự.
Hoa tiền nguyệt hạ, dưới ánh đèn chập chùng, nam nhân khí chất cùng nữ nhân xinh đẹp thâm tình thắm thiết đối mặt hôn nhau.
Vương Ngữ Kiều rõ ràng nghe thấy lòng mình răng rắc răng rắc mấy tiếng, vỡ thành một đống rau Hoàng Hoa Thái đông đá lạnh như băng, trong lúc nhất thời không có một chút phản ứng, quả tú cầu quấn đầy vải đỏ vải vàng sửa sang một tí là có thể biến thành cái sư tử đầu (món thịt viên) trong tay nàng ta đột nhiên thẳng tắp rơi từ lòng bàn tay xuống, quả tú cầu tựa như trái bóng da bịch bịch nhảy lên hai cái, rồi sau đó rất nhanh hạ xuống mặt đất trống, sau lại bắn lên trên....Đám người cũng theo âm thanh phát ra từ quả tú cầu này mà lên lên xuống xuống, trong chốc lát đã ùn ùn kéo nhau đem Tân Cửu nóng đầu tạo ra tình cảnh lúng túng che lại.
Vĩnh Hi đế không chú ý đến tú cầu, mà trong nháy mắt khi môi nhỏ của Tân Cửu dời đi liền thuận thế hôn lên, hơn nữa nhân tiện tách ra hàm răng của nàng, cường ngạnh nuốt lấy nước bọt trong miệng nàng.
Trăng sáng đêm dài.
Tối nay, trên bầu trời đêm cũng không có Harry Potter cưỡi chổi đột nhiên xuất hiện, dưới bóng trăng tròn vành vạnh, chỉ thấy nam nhân đem Tân Cửu vác lên vai, thân hình khỏe mạnh đạp khinh công như giương cánh bay vào một biệt viện yên tĩnh.
Cả người Tân Cửu bị ném lên giường, ván giường kẽo kẹt một tiếng, chăn nệm mềm mại bị phồng lên một mảng, Tân Cửu hơi ngửa đầu, tiết khố bên dưới liền bị kéo xuống, vật * chống đỡ tại miệng hoa tâm ướt át đâm thật sâu vào trong.
Tân Cửu rên lên một tiếng, dưới biên độ chấn động gần như không phát ra được âm thanh nào.
Trong đầu Tân Cửu là một vòng hỗ loạn, đến khi xung kích từ sau lưng cho nàng chút thời gian để thở dốc.
Một đôi bàn tay nắm lấy eo nàng.
Cả người Tân Cửu đổ mồ hôi lạnh.
Kia, cũng không biết cuối cùng là ai nhận được tú cầu của tiểu thư Vương gia... Hai tay Tân Cửu chống xuống đệm giường bò về phía trước mấy bước, đáng thương ngóng trông muốn nói sang chuyện khác, dời tầm mắt của nam nhân chuyển sang tú cầu của tiểu thư Vương gia.
A. Hiển nhiên rất là không thành công, hứng thú của Vĩnh Hi đế cũng không ở đấy.
Hắn rút ra * của bản thân, không để ý đến mình đang trướng đau, ngược lại giơ ngón trỏ xoa xoa lên chỗ mẫn cảm ở hoa tâm, Tân Cửu cắn môi, thân thể run lên rõ ràng, Vĩnh Hi đế dào dạt giương môi cười cười, như thể phát hiện ra chuyện gì thú vị.
Rốt cuộc cũng đã không còn là xử nam thuần khiết nữa, Vĩnh Hi đế tại phương diện tình sự là không thầy cũng biết sau đó tiến triển thực nhanh, eo và bắp đùi của Tân Cửu là nơi mẫn cảm mà hắn tự mình tìm được, mà nay lại phát hiện một chỗ khác.
Cả người Tân Cửu được ôm lấy, gắng gượng vùi mình vào trong chăn, luống cuống tay chân ô a kêu lên.
Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc.
Vì không muốn cùng đồng hương đấu đá trong thời gian dài nên tự mình dâng lên, đây dường như không phải là một quyết định thông minh gì.
Ánh mắt nàng ta sâu thẳm như lang sói đặt trên người Vĩnh Hi đế.
Tân Cửu như cảm giác được mà xoay đầu lại, chuyển mắt liền trông thấy hồng y cô nương ở trên lầu hai của Vương gia các.
Kiểu tóc trên đầu của cô nương này là kiểu ngũ chỉ (năm ngón tay) được búi cong ở sau đầu, dùng năm trụ tròn màu vàng kim để chống đỡ, sau gáy là mấy chục mảnh vải màu đỏ bị cắt lung tung vừa mỏng vừa dài, lúc gió thổi tới, mấy chục mảnh vải đỏ cũng từ trên ngũ chỉ sơn kia mà bay tới bay lui. Đôi mày của nàng ta đầy anh khí, giống với người đàn ông trung niên phát tướng có đôi lông mày kỳ quặc ở bên cạnh, chiếc mũi xinh xắn khéo léo ước chừng là giống mẹ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi giương, lúc này đang trừng to mắt nhìn Vĩnh Hi đế ở bên cạnh Tân Cửu, trong miệng như đang tiết ra chất lỏng gì không rõ.
Tân Cửu: ...
Vị tiểu thư Vương gia này thực sự là chuyển kiếp tới à?
Nàng, sinh viên đại học bình thường Vương Ngữ Kiều, một lần xuyên việt, lại trở thành khuê nữ Vương Nhị Nha của một thổ tài chủ!
...Ni mã, cái tên tục như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Cái này không khoa học! Phải đổi tên!
Cái gì? Nàng còn có một vị hôn phu mang dáng vẻ lưu manh giống như thiếu niên bất lương? Hừ, cho dù là chỉ phúc vi hôn thì thế nào? Từ chối! Con trai Huyện lệnh thì sao chứ, đợi nàng phát triển dây chuyền thương nghiệp toàn quốc thì cho dù là quan to ở kinh đô cũng phải cho nàng thể diện!
Nàng đường đường là một cô gái xuyên không, tự mình có thể lợi dụng 5000 năm văn minh ở Địa Cầu để làm rạng rỡ gia nghiệp, cần gì phải lập gia đình sớm như vậy? Cho dù là gả, nàng cũng phải gả cho một nhân trung long phượng!
Được rồi, kế hoạch tạm thời là cử hành một đợt ném tú cầu chiêu hôn trước.
Aiz, chờ đã...Mới rồi người bị tú cầu trong tay nàng ném trúng tên là gì? Anh tuấn tiêu sái, phong tư tuấn lãng, khí độ bất phàm như vậy, người này tên là Sở Dịch? Emma, vừa nghe đúng là cái tên hay! Vội vàng ôm đi!
Xuyên việt nữ không hổ là xuyên việt nữ, ngay cả giới thiệu tóm tắt nội dung cũng có trình độ khác biệt so với mấy nữ nhân trước đó...Màn hình hệ thống xoẹt một cái xuất hiện trước mắt Tân Cửu, đến khi từng con chữ được Tân Cửu thu tất cả vào đáy mắt, khóe miệng nàng giật một cái, lại nhìn ánh mắt của tiểu thư Vương gia phía trên, lập tức chuyện gì cũng rõ.
Thì ra đóa hoa thứ chín là một cô gái xuyên không. Có điều... loại Hoa Cúc mang hai tầng hàm nghĩa tiêu biểu hiếm thấy này thực sự không phải là từ ác ý của hệ thống đấy chứ?
Vào lúc Tân Cửu sờ cằm suy nghĩ, Vương Ngữ Kiều đã phong tỏa mục tiêu.
Mục tiêu này tất nhiên là Vĩnh Hi đế mặc bạch y nhẹ nhàng ở trước mắt. Người này trên triều đình chính là mặc huyền sắc ung dung, mà lúc hành tẩu giang hồ lại thích mặc bạch y, hơn nữa hắn giả trang với bạch y trong cái nhìn của dân chúng, cho dù thần sắc vẫn duy trì vẻ không biểu cảm nhưng vẫn tao nhã lịch sự như cũ, nổi bật bất phàm.
Vương Ngữ Kiều híp hai mắt lại, hai tay cầm tú cầu từ từ đổi thành một tay.
Ngay trong nháy mắt, trong đầu nàng ta vô cùng nhanh chóng tiến hành một loạt phân tích lợi hại.
Vị ở phía đông kia, thân là thư sinh yếu đuối, cả người mang phong độ của dân trí thức quá nặng, không thích hợp cùng người làm thương nhân như nàng ta chung sống; mà vị công tử vừa tới kia cho dù là dung mạo hay khí chất đều là đẳng cấp, so với vị thư sinh phía đông kia mạnh hơn nhiều, nhất định phải tóm lại.
Trước mặt truyền đến tiếng gió vù vù khiến những dải vải đỏ phía sau đầu Vương Ngữ Kiều dính lên trên mặt, thực sự là có loại cảm giác phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn* hay bánh bao thịt đánh chó* đìu hiu kia.
*phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn (风萧萧兮易水寒): có xuất xứ từ tác phẩm thơ ca Dịch Thủy ca của thích khách Kinh Kha nổi tiếng trong thời kỳ chiến quốc, nói lên quyết tâm ám sát Tần Thủy Hoàng của Kinh Kha với các bằng hữu trong tiệc tiễn đưa bên bờ sông Dịch. Nguồn BaikeBaidu và Kinh Kha.
* bánh bao thịt đánh chó (肉包子打狗): nguyên văn là nhục bao tử đả cẩu .
Lúc này, Tân Cửu kéo tay Vĩnh Hi đế, hai người mười ngón tay đan xen.
Trước kia, Vĩnh Hi đế không thích tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, nhưng hôm nay đổi thành Tân Cửu ở bên cạnh, hắn không kiềm được mà nghĩ muốn gần thêm chút nữa, có lẽ ở bên người mình thích chính là mang tâm tình như thế, chẳng qua là không biết nàng nghĩ thế nào...Vĩnh Hi đế mang biểu tình nhàn nhạt liếc Tân Cửu một cái, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên mặt nàng như có hơi đỏ.
Tân Cửu kiễng mũi chân, hàng mi như nhánh lông vũ lướt qua làn da mềm mại so với cánh hoa còn mịn màng hơn, ở đáy mắt rợp một cái bóng mờ nhỏ. Nàng thuận theo tay phải cùng với lực độ nắm tay của Vĩnh Hi đế, ôm lấy cổ hắn, chóp mũi cùng Vĩnh Hi đế chạm nhau, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
Hô hấp của Vĩnh Hi đế dừng lại.
Xung quanh dường như đã không còn âm thanh, trong thiên địa chỉ còn lại cái hôn nhẹ nhàng đó, hắn thậm chí còn có thể nghe được từng tế bào trong cơ thể mình đang điên cuồng kêu gào.
Muốn nàng.
Muốn chiếm hữu nàng từng chút từng chút một.
Cho dù cổ độc chưa giải nhưng vẫn không thể khiến hắn khống chế được tình ý của mình.
Xúc cảm mềm mại lướt trên môi hắn, dòng nước tràn vào làm dịu đi yết hầu khô khốc như muốn phun ra lửa, thư thái đến mức khiến người ta không nhịn được mà tán thán. Vĩnh Hi đế trừng mắt nhìn, đôi môi mím lại trên vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự nguy hiểm nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn dường như...đã thật lâu thật lâu chưa chạm đến nàng. Nhưng mà, chờ đợi một đời lại dài đằng đẵng, hắn xác định, mình đã không chờ nổi nữa.
Tân Cửu cố ý dừng ở trên môi Vĩnh Hi đế hồi lâu, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cứ như vậy mà kéo dài.
Trên đài dưới đài cũng thấy rất rõ ràng.
Tình cảnh chắc hẳn là cực kỳ rung động.
Trước kia, ở phi trường nhìn thấy đôi trai gái ôm hôn lẫn nhau, Tân Cửu cũng sẽ cảm thấy rung động, nay ở trước mặt cổ nhân mà ôm hôn, sự kinh ngạc của mọi người có thể tưởng tượng được.
Có điều, lúc này Tân Cửu cũng không lo được nhiều như vậy.
Nàng quả thực không muốn cùng đồng hương xuyên không đến lục đục đấu trí so dũng khí với nhau, biện pháp có thể làm duy nhất đó là dán tem lên người Vĩnh Hi đế. Đều là người xuyên không, nàng đại khái có thể biết được suy nghĩ của vị cô nương ở trên đài kia, thân là một em gái đến từ hiện đại, dù không có sĩ diện không có giới hạn thế nào thì cùng lắm thấy mỹ nam sẽ hoa si một chút - nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không đi yêu thích một người đàn ông đã có vợ, cho dù người này trông rất ưu tú khiến người ta khó mà chống cự.
Hoa tiền nguyệt hạ, dưới ánh đèn chập chùng, nam nhân khí chất cùng nữ nhân xinh đẹp thâm tình thắm thiết đối mặt hôn nhau.
Vương Ngữ Kiều rõ ràng nghe thấy lòng mình răng rắc răng rắc mấy tiếng, vỡ thành một đống rau Hoàng Hoa Thái đông đá lạnh như băng, trong lúc nhất thời không có một chút phản ứng, quả tú cầu quấn đầy vải đỏ vải vàng sửa sang một tí là có thể biến thành cái sư tử đầu (món thịt viên) trong tay nàng ta đột nhiên thẳng tắp rơi từ lòng bàn tay xuống, quả tú cầu tựa như trái bóng da bịch bịch nhảy lên hai cái, rồi sau đó rất nhanh hạ xuống mặt đất trống, sau lại bắn lên trên....Đám người cũng theo âm thanh phát ra từ quả tú cầu này mà lên lên xuống xuống, trong chốc lát đã ùn ùn kéo nhau đem Tân Cửu nóng đầu tạo ra tình cảnh lúng túng che lại.
Vĩnh Hi đế không chú ý đến tú cầu, mà trong nháy mắt khi môi nhỏ của Tân Cửu dời đi liền thuận thế hôn lên, hơn nữa nhân tiện tách ra hàm răng của nàng, cường ngạnh nuốt lấy nước bọt trong miệng nàng.
Trăng sáng đêm dài.
Tối nay, trên bầu trời đêm cũng không có Harry Potter cưỡi chổi đột nhiên xuất hiện, dưới bóng trăng tròn vành vạnh, chỉ thấy nam nhân đem Tân Cửu vác lên vai, thân hình khỏe mạnh đạp khinh công như giương cánh bay vào một biệt viện yên tĩnh.
Cả người Tân Cửu bị ném lên giường, ván giường kẽo kẹt một tiếng, chăn nệm mềm mại bị phồng lên một mảng, Tân Cửu hơi ngửa đầu, tiết khố bên dưới liền bị kéo xuống, vật * chống đỡ tại miệng hoa tâm ướt át đâm thật sâu vào trong.
Tân Cửu rên lên một tiếng, dưới biên độ chấn động gần như không phát ra được âm thanh nào.
Trong đầu Tân Cửu là một vòng hỗ loạn, đến khi xung kích từ sau lưng cho nàng chút thời gian để thở dốc.
Một đôi bàn tay nắm lấy eo nàng.
Cả người Tân Cửu đổ mồ hôi lạnh.
Kia, cũng không biết cuối cùng là ai nhận được tú cầu của tiểu thư Vương gia... Hai tay Tân Cửu chống xuống đệm giường bò về phía trước mấy bước, đáng thương ngóng trông muốn nói sang chuyện khác, dời tầm mắt của nam nhân chuyển sang tú cầu của tiểu thư Vương gia.
A. Hiển nhiên rất là không thành công, hứng thú của Vĩnh Hi đế cũng không ở đấy.
Hắn rút ra * của bản thân, không để ý đến mình đang trướng đau, ngược lại giơ ngón trỏ xoa xoa lên chỗ mẫn cảm ở hoa tâm, Tân Cửu cắn môi, thân thể run lên rõ ràng, Vĩnh Hi đế dào dạt giương môi cười cười, như thể phát hiện ra chuyện gì thú vị.
Rốt cuộc cũng đã không còn là xử nam thuần khiết nữa, Vĩnh Hi đế tại phương diện tình sự là không thầy cũng biết sau đó tiến triển thực nhanh, eo và bắp đùi của Tân Cửu là nơi mẫn cảm mà hắn tự mình tìm được, mà nay lại phát hiện một chỗ khác.
Cả người Tân Cửu được ôm lấy, gắng gượng vùi mình vào trong chăn, luống cuống tay chân ô a kêu lên.
Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc.
Vì không muốn cùng đồng hương đấu đá trong thời gian dài nên tự mình dâng lên, đây dường như không phải là một quyết định thông minh gì.
/55
|