- Ngươi chỉ vì dã tâm xưng bá Tam giới của một mình ngươi mà khiến vô số sinh mệnh Tam giới trở thành oan hồn, ngươi không thấy tội nghiệt của mình quá nặng sao?
Trần Phong vặn hỏi.
- Đến lúc ấy kẻ nào dám trị tội ta, sinh tử của tất cả đều nằm trong tay ta, bất kể ai cũng không thể cản trở kiệt tác vĩ đại này của ta, không chỉ là sinh mệnh của Tam giới mà cả sinh mệnh của vợ con ta cũng đều không đáng tiếc.
Châu Tế lạnh lẽo đáp.
- Phụ vương, chúng ta xa cách đã một ngàn năm, chẳng lẽ cha không nhớ con ư? Còn mẫu hậu sống cùng cha bao nhiêu năm, cha sao có thể nhẫn tâm với mẹ như vậy.
Y Tích rên lên.
- Ta có thể cho các ngươi một con đường sống, đừng trách ta không niệm tình phụ tử hoặc phu thê. Nếu các ngươi không xem ta là địch, lại giết Trần Phong, rút Huyết Oán Kiếm đang chặn ở cửa vào phàm trần ra, để đại quân Thần Ma tiến vào Tam giới bắt Thần Số Mệnh hiện thân, sau đó sát tử lão, vậy thì toàn bộ Tam giới đều do một nhà chúng ta cai quản rồi.
Lúc này Châu Tế đã gần như trở nên điên cuồng.
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Y Tích cắn răng kiên quyết nói câu này.
- Được thôi, hãy đoàn viên với mẫu hậu của ngươi đi, xem như món quà cuối cùng tặng cho mẹ con ngươi.
Châu Tế nói rồi vẫy tay, đưa Cốt Phi tới bên Y Tích, bà đang dần tỉnh lại.
- Mẫu hậu, mẹ tỉnh rồi, con là Y Tích đây.
Y Tích đỡ Cốt Phi đã tỉnh lại, một ngàn năm rồi họ chưa được gặp nhau.
- Y Tích, con gái mẹ, mẹ đã nghĩ rằng không còn được gặp con nữa.
Cốt Phi và Y Tích ôm lấy nhau, cảm nhận vòng ôm ấm áp bị thiếu thốn đã một ngàn năm.
- Mẫu hậu, phụ vương…
- Mẹ biết hết rồi, Y Tích, có lẽ lão không xứng là phụ vương của con, càng không xứng là Chúa tể của Thần tộc.
Cốt Phi quay người lại đối mặt với Châu Tế nói từng chữ từng chữ một. Trong mắt bà tăng thêm không phải là hận hay nộ, mà là thất vọng.
- Vương hậu, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta ngăn trở Vạn thế hạo kiếp thôi.
Trần Phong lên tiếng.
- Vậy là đủ rồi, thêm người nữa sợ rằng cũng đều uổng mạng thôi.
Cốt Phi bước tới trước mặt Trần Phong, nói tiếp:
- Trần Phong, khổ cho ngươi quá, ngươi làm tất cả vì Thần tộc để rồi có ngày hôm nay.
- Bẩm Vương hậu, người đừng nói thế. Trước đây thần làm mọi chuyện vì Thần tộc, hiện tại là vì chúng sinh Tam giới, hơn nữa tất cả tuy đều nằm trong sự lợi dụng và kiểm soát của Châu Tế nhưng đều chưa có chuyện gì sai, chỉ là cái chết của Vương tộc tinh linh Ngũ tộc khiến thần rất đau lòng.
Trần Phong cảm thán.
- Lợi dụng ngươi chính là để trừ Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách. Tuy với ta hiện tại bọn chúng là chưa đủ, nhưng đúng là phải mất thời gian và linh lực đối phó, rất không đáng.
Châu Tế nói.
- Châu Tế, ngươi mới chính là đại ma đầu của Tam giới. Nếu ngươi muốn xâm lược phàm trần, tạo ra Vạn thế hạo kiếp, trước tiên hãy giết chúng ta một nhà ba người đã, sau đó bước qua xác chúng ta.
- Một nhà ba người?
Châu Tế nghi hoặc.
- Đúng, nhưng không bao gồm ngươi, bởi vì ngươi không xứng.
Cốt Phi nắm lấy tay Trần Phong, sau đó bước tới bên Y Tích nắm lấy tay nàng, đưa tay hai người hợp lại một nơi, giống như Linh Tường.
- Ta có thể cảm thấy tình cảm của hai người các con với nhau. Đừng ngại ngần nhiều quá, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, hãy cử hành hôn lễ của các con thôi.
Lần này tay của Trần Phong và Y Tích không tách ra nữa, mà nắm càng lúc càng chặt hơn. Ánh mắt họ quấn lấy nhau, cuối cùng biểu lộ hết tình cảm với nhau không tránh né nữa. Nếu đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, vậy niềm hạnh phúc ngắn ngủi này với bọn họ cũng đã là ngọt ngào và gian khổ vô cùng rồi.
- Biết thức thời thì tránh ra, có lẽ ta còn cho các ngươi toàn thây, hơn nữa còn cho các ngươi một nhà ba người đem chôn vào một chỗ. Không thì ta cho các ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, ngay cả ở Minh giới cũng đừng mong gặp lại.
Châu Tế giờ đã lục thân bất nhận.
- Không có tác dụng đâu, chúng con nhớ nhung nhau đã ngàn năm, chỉ cần được yêu nhau một giây hôm nay là đã đủ rồi.
Y Tích dịu dàng nói.
- Ta đã sở hữu sinh mệnh mấy ngàn năm, sống tới ngày hôm nay không có gì phải luyến tiếc, có lẽ đã đến lúc từ giã rồi. Đáng thương nhất chính là ngươi, trở thành bá vương Tam giới rồi sao chứ, bên mình không một người thân, mưu kế ngàn năm thêm cho ngươi sự cô quạnh vô cùng vô tận, đây mới là chuyện đau khổ nhất. Ngươi chỉ là một kẻ nắm lấy một phần mộ bất lão bất tử mà thôi.
Cốt Phi khuyên giải.
- Như thế đối với ta mới đích thực là sự vĩ đại của Hoàng giả, các ngươi không thể hiểu được đâu. Đến lúc tiễn các ngươi lên đường rồi.
Bản thân Châu Tế không động thủ, mà ra lệnh cho binh mã của Thần Ma lưỡng tộc.
- Đợi đã, hà tất phải lao sư động chúng.
Một bóng người xuất hiện theo tiếng nói. Chỉ có thể nói là một bóng người vì toàn thân bao quanh bởi một lớp vải lục sắc, chân tay mặt mũi đều không thấy, nhưng có thể từ ngoại hình đoán ra được là ai. Tuy nhiên người này chẳng phải đã chết rồi sao? Làm thế nào có thể xuất hiện ở đây được?
- Bẩm Thần Vương, chúng đã trúng độc của thuộc hạ, sẽ chóng không đánh mà chết thôi.
- Khoa Quỳ, ngươi thật biết thức thời, ngươi đã nắm chắc vậy thì giao chúng cho ngươi, ta cũng không làm khó người.
Châu Tế nói. Người này đích thực là Khoa Quỳ, tuy bị một tầng vải bao bọc, nhưng ả cúi đầu, gập eo, cong lưng, đôi tay thõng xuống. Chỉ có Khoa Quỳ mới như vậy.
- Khoa Quỳ, thì ra ngươi chưa chết?
Trần Phong nghi hoặc.
- Độc của ta có năng lực tái sinh, đâu dễ bị sát tử như vậy. Nhưng trận đó quả thực đã làm ta thụ thương rất nặng, cho đến nay ta chỉ có thể trốn trong chiếc Độc chiến y này, chạm phải ánh mặt trời là đau tới thấu xương. Tất cả đều do ngươi gây ra, vì vậy ta phải báo thù.
Khoa Quỳ nói.
- Ngươi có thể giết được ta sao?
- So về linh lực và huyễn thuật thì không thể, nhưng các ngươi chớ quên rằng ta dùng độc. Khi ở giữa sa mạc, trong cơn khát các ngươi đã uống nước đọng trên Địa Táng hoa do ta sắp sẵn, đã bị trúng độc mãn tính của ta, hiện giờ đến lúc phát tác rồi.
Khoa Quỳ nói xong, Trần Phong và Y Tích cảm thấy trước ngực nhộn nhạo như sóng biển cuộn trào, bị ép bức tới mức muốn nổ tung. Họ dùng tay gắng gượng giữ lấy ngực.
- Địa Táng hoa? Các ngươi làm sao có được?
Cốt Phi kinh ngạc kiểm tra trong người.
- Không cần phải kiểm tra, Địa Táng hoa ta lấy ở chính chỗ ngươi, bởi chỉ có như vậy chúng mới không chút phòng bị mà trúng độc.
Trần Phong và Y Tích bắt đầu thổ huyết, hơn nữa là máu đen, đó là triệu chứng của trúng độc. Nhưng Trần Phong lấy làm lạ, thân thể của hắn từ lâu đã không còn máu, sao có thể thổ huyết được?
- Khoa Quỳ, ngươi làm tốt lắm, không ngờ đối phó với bọn chúng lại dễ dàng đến thế. Đợi ta xưng bá Tam giới rồi, ngươi chính là kẻ dưới một người mà trên cả vạn người.
Châu Tế nói.
- Đa tạ Thần Vương, Khoa Quỳ chỉ tận lực làm việc cho Thần Vương, không dám yêu cầu gì.
Cốt Phi không có linh lực công kích, chỉ đành bất lực đứng yên tại chỗ. Khoa Quỳ bước tới bên Y Tích, sau đó quan sát cẩn thận mặt nàng, mỉm cười rồi bước tới bên Trần Phong, cúi xuống, tay phải từ ống tay áo lục sắc vươn ra. Lúc này Trần Phong đột nhiên phát hiện ra bàn tay ấy vô cùng trắng trẻo đầy đặn, trong lòng kinh ngạc, đây không phải là tay của Khoa Quỳ, vậy là tay ai? Tay phải của Khoa Quỳ nắm lấy tay trái Trần Phong, một cảm giác ấm áp khiến Trần Phong hiểu rõ tất cả. Sự nhộn nhạo trào dâng trong ngực đã biến thành sức mạnh, sau đó bạo phát trong chớp mắt xông tới Châu Tế.
Châu Tế tuy đã thả lỏng phòng ngự khá nhiều, nhưng Trần Phong vẫn không thể làm lão bị thương chút nào. Lão giờ đây quá mạnh, kết hợp linh lực của Châu Tế và Thương Xá vào một nơi. Đây không chỉ là linh lực của hai người mà từ hai người tăng thêm một tầng nữa.
Đòn công kích của Trần Phong trong chớp mắt bị đẩy bật trở lại, bị thương rất nặng nhưng không thổ huyết. Thì ra chất lỏng màu đen vừa rồi không phải máu, mà chỉ để mê hoặc Châu Tế thôi.
- Không ngờ ngươi phản bội ta, muốn chết không toàn thây cùng bọn chúng à?
Châu Tế quát lên với Khoa Quỳ.
- Trần Phong, chàng không sao chứ.
Sự khó chịu nơi ngực Y Tích cũng đã biến thành linh lực, cùng Khoa Quỳ đỡ Trần Phong bị trọng thương dậy, hơn nữa còn nói được câu này.
- Ngươi không phải là Khoa Quỳ, ngươi là ai?
Châu Tế nổi cơn thịnh nộ, bởi vì lão không ngờ rằng mình có thể bị lừa.
- Ta đương nhiên không phải là Khoa Quỳ, nhưng ta là ai ta cũng không thể nói rõ, để ngươi xem thử.
Khoa Quỳ nói xong vứt bỏ lớp vải lục sắc lên trên không, lộ ra một nữ tử bạch y tóc dài. Lúc này nàng đứng thẳng lưng, đầu dần ngước lên. Kinh ngạc nhất chính là Y Tích, bởi vì nàng giống y hệt Y Tích. Người này chính là Ức Hà Phiêu.
- Ta biết ngươi là ai.
Châu Tế hiểu rõ chuyện trong chuyến đi của Trần Phong, bởi vì lão không lúc nào không giám sát Trần Phong.
- Ngươi chính là nguyên thần thế thân Ức Hà Phiêu của Y Tích.
/79
|