Mị Cảnh Thần Điện, chúng thần Thần tộc tụ tập. Châu Tế ngồi trên vương ỷ, còn Trần Phong dẫn đầu Vua của Tinh linh Ngũ tộc cũng đã tới trước thần điện. Toàn thể văn thần võ tướng nhìn thấy Trần Phong đưa được đầy đủ Vua của Tinh linh Ngũ tộc trở về, trong lòng sinh bội phục, một số trước còn bất mãn về việc Châu Tế cấp cho Trần Phong quyền lực chí cao vô thượng, giờ đã tin rằng Trần Phong đích xác có năng lực đó.
- Trần Phong! Bản vương quả nhiên không nhìn lầm ngươi.
Thanh âm hùng hậu của Châu Tế vang vọng trong thần điện.
- Bẩm vương! Họ là Tinh linh ưu tú nhất của Thần tộc, tự nhiên sẽ vì Thần tộc mà cống hiến.
Trần Phong nói.
- Bao nhiêu năm rồi, các ngươi đối với ta lòng đầy oán hận, thì ta cũng áy náy trong lòng, hôm nay thấy các ngươi đều có thể đến thần điện, đích thực là việc vui mừng lớn a.
Nút thắt trong lòng Châu Tế lúc này hoàn toàn được giải khai.
- Bẩm Vương! Thỉnh ngài trước khi lên đường hoàn thành phương vị của Thủ hộ Thánh chiến sĩ cho Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc!
Ngự Nô nói.
- Được. Lời tiên tri của Thần số mệnh cứ từng điểm từng điểm một thành sự thực, đào thoát đã không được, vậy chúng ta hãy đối mặt với nó.
Châu Tế giơ cao thần trượng, một đạo ánh sáng cường liệt huyễn hóa ra một thủy tinh cầu kim sắc ở trung tâm thần điện. Vua của Tinh linh Ngũ tộc đột nhiên cảm giác được một loại lực hấp dẫn mạnh mẽ, hút họ về hướng thủy tinh cầu.
Phương vị Thủ hộ Thánh chiến sĩ của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, cần thiết tập hợp cùng lúc lực của Vua Ngũ tộc và thêm phương vị của Vua Thần tộc mới có thể hoàn thành được. Sau khi hoàn thành, sức mạnh của cả năm vị Vua theo đó mà tăng lên.
Ngũ vị quay lưng vào thủy tinh cầu đang quay tròn, cảm giác sức mạnh trong thủy tinh cầu trực tiếp nhập vào thể nội của họ, một cơn đau thoát thai hoàn cốt thâm nhập vào xương tủy, mỗi người đều cố nhịn không kêu lên tiếng nào, họ bị sức mạnh này nâng lên trên không. Lúc này phía trên thần điện đột nhiên xuất hiện năm chấm sao, mỗi chấm sao đó đại biểu cho một vị Vua Tinh linh, rồi ánh sáng từ chấm sao đó cũng tiến vào thể nội năm người. Không lâu sau, cả năm vị Vua Tinh linh từ không trung dần dần hạ xuống, Châu Tế xem ra cũng mệt lử ngồi trên vương ỷ.
- Bẩm Vương! Người không sao chứ?
Một đại thần khẩn trương hỏi.
- Không sao.
Châu Tế vẫy tay.
- Đa tạ Vương!
Năm vị Vua Tinh linh đồng thanh nói.
- Nếu như muốn trở thành Thủ hộ Thánh chiến sĩ lợi hại nhất, tất yếu phải có ba lần biến hóa, lần đầu tiên là do ta giúp các ngươi, chỉ có thể gia tăng sức mạnh bản thân các ngươi, còn lại hai lần sau, phải xem các ngươi tự mình nỗ lực và lĩnh ngộ thế nào.
- Bẩm Vương! Ngày quyết chiến đã đến, chúng thần có cần đồng hành với người không?
Trần Phong hỏi.
- Bất tất. Lần này một mình ta đi mới được, chúng ta cần tuân thủ lời cam kết ba trăm năm trước.
Châu Tế nói.
- Bẩm Vương! Nhưng người Ma tộc không thể tin được, người đi một mình quá nguy hiểm.
- Chuyến đi này ngoại trừ quyết chiến, còn có việc kết hợp sức mạnh Thần Ma lưỡng giới chúng ta khai mở Túc Mệnh Trủng. Thương Xá hiểu được, do đó, hắn không thể khinh cử vọng động.
Châu Tế nói rất tự tin.
- Bẩm Vương! Thần lo lắng chuyến đi này của người, Thương Xá có thể phái thích khách Ma tộc tấn công Thần tộc chúng ta.
Một văn thần nói.
- Ta đã dùng huyễn thuật tạo ra một phòng hộ kết giới quanh Thần tộc đại địa. Kết giới này có thể kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, chỉ ra được không vào được. Sau ba ngày, quyết chiến của ta với Thương Xá cũng kết thúc. Nếu như sau ba ngày mà ta vẫn chưa trở về, tất cả phải nghe lời Cốt Phi và Úy Trì an bài.
Cốt Phi là thê tử của Châu Tế, cũng là Vương hậu Thần tộc, còn Úy Trì là tướng quân đã lập nhiều chiến công nhất cho Thần tộc, Thần tộc nghe theo họ an bài, văn thần võ tướng tất nhiên phục tùng.
- Trong mấy ngày Vương không mặt, mong mọi người bảo vệ Thần tộc đại địa, quyết không cho lũ Ma tộc xâm chiếm.
Người nói chính là Cốt Phi, tóc dài gợn sóng, đôi cánh kim sắc, mặc áo lụa mỏng.
- Nguyện nghe theo lời Vương và Vương hậu an bài!
- Bẩm Vương! Người an tâm. Thần sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ từng tấc đất Thần tộc.
Thanh âm cứng rắn có lực, thân hình cường tráng phi thường, khuôn mặt có phần hung ác bởi một vết sẹo do đao chém, đó chính là nhận được từ chiến trường. Ông là Úy Trì, hai tay nắm thần trùy, có một đôi cánh ưng.
- Được. Ta cũng phải đi rồi. Hi vọng trên Túc Mệnh Bi ghi chép về Vạn thế hạo kiếp sẽ không mang cho Tam giới tai nạn quá thảm trọng.
Châu Tế nói xong từ mi tâm bay ra một con Kim Sí Đại Bằng, đây là thần thú của ông. Ông cưỡi lên thần thú, thấy đôi cánh rung động vài cái đã biến mất khỏi Thần tộc đại địa.
- Thưa Vương hậu! Chúng thần cũng phải đi đây.
Trần Phong nói.
- Việc không thể chậm trễ, mau động thân đi thôi. Ta tin rằng các ngươi là niềm tự hào của Thần tộc, nhất định có thể ca khúc khải hoàn.
Cốt Phi nói.
- Thưa Vương hậu! Chiếc vũ mao này thỉnh người thu nhận!
Bước lên phía trước, Ngự Nô rút từ bộ cánh bạch sắc của hắn ra một chiếc lông vũ trao cho Cốt Phi.
- Nếu như về sau có nguy hiểm gì, thỉnh Vương hậu đốt chiếc vũ mao này, thần tự nhiên sẽ tới cứu người.
Trần Phong dẫn Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc bay ra khỏi Mị Cảnh Thần Điện, tới Phong Hóa đảo, nơi hắn sinh sống trong một ngàn năm. Đây cũng là nơi Ngự Nô - Vua của Tinh linh Phong tộc tu luyện. Nơi này còn có ngọn núi cao nhất Thần tộc, Trần Phong thích nhất là đứng trên đỉnh núi mà nhìn về phương xa, nhìn cái gì cũng không biết, chỉ là cảm thấy phương xa có một vị gì đó thân thuộc. Hắn như thường lệ nhìn như vậy quên đi thời gian, cuối cùng mở lòng bàn tay ra, thấy cái cảm giác ấm áp bị nắm lấy ấy, sự ấm áp đó là từ một ngàn năm trước truyền lại, thời gian một ngàn năm không hề làm hắn nguội lạnh, trong lòng Trần Phong lại bắt đầu tưởng niệm mơ hồ.
Rời khỏi Phong Hóa đảo, họ liên tục bay trên bầu trời Thần tộc, khi sắp bay vượt qua biên giới Thần tộc, Trần Phong ngửi được mùi máu tươi, từ một hẻm núi truyền lại.
- Ngự Nô! Ngươi ngửi thấy gì không?
Trần Phong hỏi.
- Thưa chủ nhân, ta không ngửi thấy gì hết, nhưng ta cảm giác được sự chết chóc.
Ngự Nô trả lời.
- Thưa chủ nhân, kia là Thi điểu, nó xuất hiện nghĩa là tử vong xuất hiện.
Linh Tường chỉ vào một con chim lục sắc bay ra từ hẻm núi.
- Thưa chủ nhân! Ta tới đó xem trước.
Tiên Cụ nói rồi bay với tốc độ nhanh nhất về hẻm núi.
- Chúng ta cũng hạ xuống thôi, đây cũng chính là nơi để bắt đầu điều tra.
Trần Phong nói xong, các Tinh linh đều bay xuống hẻm núi.
Hẻm núi này rất hẹp, trên hẻm núi phải thu cánh lại thì mới được, không thì không cách nào hạ xuống được. Vua của Tinh linh Ngũ tộc đều đã khép cánh lại rồi dùng huyễn thuật để an toàn đưa bản thân đi xuống, Ngự Nô gọi ra gió để nâng đỡ Trần Phong, sau đó từ từ hạ xuống.
Hẻm núi rất sâu, rất dài, hiện tại họ đứng ở vùng giữa hẻm núi, nhưng nhìn về hai bên không thấy điểm đầu mút, trên đầu họ, chỉ có một dải trời. Trần Phong đi trong hẻm núi này, mùi máu càng lúc càng đặc, nhưng cái mùi này, Ngự Nô bọn họ không ngờ chẳng ngửi thấy được.
- Thưa chủ nhân! Phía trước có rất nhiều thi thể.
Tiên Cụ quay về bẩm báo.
- Trên người họ không còn một giọt máu nào, tử trạng rất khủng khiếp.
Có thể tưởng tượng được, nếu như một người không có chút máu nào, thì chỉ còn lại da bọc lấy xương, tử trạng loại này, đương nhiên khủng khiếp. Trần Phong đến bên một thi thể, mùi máu dày đặc đến vậy lại chính từ thi thể không còn chút máu nào truyền ra, do đó mà Ngự Nô bọn họ không ngửi được. Nhưng sao Trần Phong lại ngửi thấy rõ đến vậy nhỉ? Bản thân hắn không minh bạch nổi.
- Ta đã kiểm tra thi thể rồi, ngoại trừ sau lưng có hai lỗ nhỏ, không còn một vết thương nào khác.
Lạc Anh lật một thi thể lên nói.
- Xem ra máu từ hai lỗ nhỏ này mà chảy ra tới khô, nhưng quanh đó lại không hề có vệt máu nào.
- Điều này khó có khả năng, nếu cho là máu là từ hai lỗ nhỏ này mà chảy khô, xung quanh không thể không lưu lại vệt máu, còn nữa, hiện tại không có một loại biện pháp hay huyễn thuật khả dĩ khiến máu một giọt cũng không còn lại.
Linh Tường nói.
- Hai lỗ này giống như vết răng của con gì đó cắn vào, trong Tam giới, có sinh linh nào có thể hấp huyết như vậy không?
Trần Phong hỏi.
- Ở Dực đảo, có rất nhiều chim, thú, thậm chí cả thực vật cũng đều có thể hấp huyết, nhưng dấu răng và trường hợp một giọt cũng không còn, không gì có thể làm được.
Linh Tường nói.
- Có.
Ngự Nô nãy giờ đứng bên cạnh Trần Phong lạnh lùng nói ra một chữ.
- Là ai?
Trần Phong hỏi.
- Thích điểu.
- Thích điểu? Chính là Thích điểu xuất hiện báo hiệu cho Vạn thế hạo kiếp sao?
Tiên Cụ hỏi.
- Đúng. Ta nhớ Vương đã từng nói cho ta biết, Thích điểu là loại chim tà ác, nó đã từng đại náo Tam giới, cuối cùng bị Ngân Hà và Tùy Phong lưỡng vị Thần mẫu thu phục, sau đó cùng biến mất khỏi Tam giới. Vạn thế (đời) trước đây Thần số mệnh có lời dự ngôn, vạn thế sau, Thích điểu quay lại Tam giới, tiếp tục hạo kiếp vạn thế trước kia, bởi vì sức mạnh của Ngân Hà và Tùy Phong lưỡng vị Thần mẫu chỉ có thể khống chế được nó vạn thế.
Ngự Nô nói.
- Nhưng điều này chưa thể chứng minh rằng Thích điểu đã hút cạn máu của họ, còn nữa, từ cái ngày Thích điểu xuất hiện về sau, toàn bộ Tam giới cũng không có chút tin tức nào về chúng, chúng sao có khả năng xuất hiện ở đây.
Lạc Anh chưa minh bạch.
- Điều này là lời giải thích duy nhất đối với thi thể trước mắt chúng ta. Ban đầu, Thích điểu cũng là khả năng duy nhất mà chúng ta có thể biết, nhưng ta không hề khẳng định đích thị là nó làm.
Ngự Nô nói.
__________________
/79
|