- Mọi chuyện phát sinh đều nằm ngoài dự liệu của thần Sáng Tạo, vì con người có ái hận tình cừu phức tạp nên khi thần kết hợp với người sẽ khiến ngài không cách gì khống chế nổi. Do đó ngài không hiểu nổi nguồn cơn trong đó, hơn nữa cũng chẳng có ai khác hiểu được. Sau sự kiện này, sự đơn thuần của Thần tộc cũng dần dần biến chuyển, Chúa tể của Thần tộc không còn số mệnh vạn năm được thần Sáng Tạo ban cho nữa mà chỉ vỏn vẹn có vài ngàn năm là đã phải qua đời.
- Thần Sáng Tạo dường như phải chịu đựng một sự đả kích rất lớn, thế giới hoàn mĩ mình khổ công tạo nên lại bị cải biến chỉ bởi một cá nhân. Nhưng ngài không hề tức giận mà hi vọng sau khi hoàng tử kế thừa vương vị mọi chuyện sẽ từ từ được chuyển đổi lại như xưa. Theo đó, vị hoàng tử duy nhất này đã kế thừa vương vị. Tuy nhiên, không như thần Sáng Tạo nghĩ, giữa miền sa mạc bất ngờ xuất hiện một chủng tộc mới, tự xưng là Ma tộc, vừa sinh ra đã định sẵn thế nước lửa chẳng cùng chung sống với Thần tộc. Điều này khiến thần Sáng Tạo phải bó tay không biết phải làm sao.
- Thần Sáng Tạo cảm thấy rất lạ lùng, ngoại trừ ngài và Nữ Oa còn ai có thể làm được điều này đây? Ngài đi hỏi Nữ Oa nhưng bà bảo không phải do bà làm. Sau đó thần Sáng Tạo phát hiện rằng người của Ma tộc không ngờ cũng y như Thần tộc, đều không thoát khỏi số mệnh mà ngài định sẵn. Ngài càng suy nghĩ càng đau đầu mà cuối cùng cũng chưa nghĩ ra được điều gì.
- Sau khi Ma tộc xuất hiện, Thần Ma lưỡng tộc phát động chiến tranh liên miên, có mấy lần còn liên lụy tới cả phàm trần. Nữ Oa tìm tới thần Sáng Tạo, hi vọng có thể tìm ra được một biện pháp giải quyết chuyện này. Tuy nhiên, biện pháp nào cũng đều vô tác dụng. Thần Sáng Tạo tức đến phát điên, quyết định tự tay hủy diệt mọi thứ mình tạo ra, nhưng Nữ Oa cản lại. Bà nói hiện tại sinh mệnh là thuộc về chính bọn họ, không phải ai muốn hủy là hủy được.
- Thần Sáng Tạo nói ngài quản lý số mệnh của chúng sinh Tam giới, muốn hủy ai là hủy kẻ đó. Nữ Oa hiểu rõ tỳ khí của thần Sáng Tạo, để cứu vãn Tam giới đã có hàng ngàn hàng vạn năm tiến hóa, không muốn nó lại trở về thời viễn cổ sơ sinh, bà không quản ngại đánh một trận kinh thiên động địa với thần Sáng Tạo. Lần chiến tranh này khiến hai người họ lưỡng bại câu thương. Trong mắt Nữ Oa, dẫu cho Tam giới tồn tại bao điều chưa toại ý nhưng bà nghĩ chỉ có ác mới khiến thiện xuất hiện, có ái ắt sẽ có hận, như vậy mới cân bằng.
- Để thần Sáng Tạo bình ổn lại cơn giận, Nữ Oa và ngài đã đánh cuộc với nhau.
Tùy Phong và Ngân Hà mỗi người một câu kể cho Trần Phong nghe về câu chuyện ngàn vạn năm từ khi đất trời còn sơ khai, nhưng kể tới đây họ đột nhiên dừng lại.
- Đánh cuộc thế nào?
Trần Phong hỏi.
- Thực ra chúng ta là hậu nhân của Nữ Oa.
Ngân Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Phong. Tùy Phong nói tiếp:
- Hậu nhân của Nữ Oa có ba người: Ngân Hà, Tùy Phong các ngươi đã trông thấy rồi, còn có đệ đệ của chúng ta, tên là Thích Điểu.
- Sao? Thích Điểu?
Trần Phong kinh ngạc.
- Không phải là Thích điểu mà các ngươi tưởng tượng đâu. Bởi đệ đệ là nam nhân duy nhất trong số hậu nhân của Nữ Oa nên linh lực của đệ ấy cường đại phi thường. Đặt cược ở đây nhằm vào chính đệ đệ của ta, đệ ấy bị phong ấn linh lực, nguyên thần ngủ say, làm một phàm nhân bình thường xuống phàm trần, sau này phải chạy thoát khỏi số mệnh do thần Sáng Tạo định ra. Thần Sáng Tạo đáp ứng rất sảng khoái vì ngài cho rằng không ai chạy thoát khỏi số phận mà ngài thiết lập, thần không thể, người càng không thể.
- Thích điểu mà các ngươi tưởng chỉ là thần thú của đệ đệ ta mà thôi. Vạn năm trước đây vì đệ đệ xuống phàm trần, không ai quản nó nên nó mới phát cuồng, đại náo Tam giới, chính là điều vừa trông thấy đó.
Ngân Hà tiếp lời.
- Vậy mọi chuyện này có quan hệ gì với con?
Trần Phong tuy đoán ra được vài phần nhưng không khẳng định, hoặc là không dám tin, hắn muốn nghe đáp án từ chính họ.
- Có.
- Bởi vì đệ chính là đệ đệ của chúng ta.
Câu trả lời của Ngân Hà và Tùy Phong quả nhiên giống như điều Trần Phong vừa nghĩ, chỉ là không nghĩ rằng mọi chuyện đều chính là sự thật.
- Sao? Không ngờ chủ nhân lại là hậu nhân của Nữ Oa? Điều này quá khó tin.
Lạc Anh cũng bày tỏ điệu bộ kinh ngạc không dám tin.
- Đây là sự thực, Trần Phong hiện tại chính là đệ đệ của chúng ta.
Ngân Hà nhìn Trần Phong nói tiếp:
- Sau khi đệ chạy thoát khỏi số mệnh thần Sáng Tạo định ra, ngài nản chí vô cùng, không còn muốn quản chuyện của Tam giới nữa. Thực ra ngài muốn quản cũng không quản nổi nữa vì sau trận đại chiến với Nữ Oa, thương tích đã quá nghiêm trọng. Nữ Oa làm vậy chỉ để khiến ngài hiểu rằng, con người chính là tự do, không muốn bị ai trói buộc, cũng để ngài nguôi đi cơn giận.
- Thần Sáng Tạo tuy không muốn quản chuyện Tam giới nữa nhưng đây chính là dân con cháu của người, số mệnh không thể để loạn được, chẳng hạn như sinh lão bệnh tử, ngài giao toàn bộ cho thần Số Mệnh. Còn sự tình trong đó ngoại trừ chúng ta ra không còn ai khác biết, do đó quản lý số mệnh trong Tam giới đều là do thần Số Mệnh, thực ra ngay từ lúc bắt đầu là thần Sáng Tạo, sau này vẫn là thần Sáng Tạo thôi.
- Vậy còn Vạn thế hạo kiếp là gì?
Trần Phong hỏi.
- Như đệ đã nhìn thấy ở Túc Mệnh Trủng đó, chỉ là một lời tiên tri. Quan hệ giữa Thần, Ma, Nhân – Tam giới giờ đây đệ đã hiểu thấu, thêm vào đó là Thích điểu phá hồ mà ra vạn thế sau này. Nếu như sức mạnh của đệ không được giải khai, nếu nguyên thần của đệ chưa được thức tỉnh, vậy thì không ai có thể thuần phục nó, bởi chúng ta sau khi trấn áp nó vạn thế, linh lực đã dùng kiệt rồi, chỉ hi vọng nó trông thấy đệ có thể ngoan ngoãn nghe lời đệ, không náo loạn Tam giới nữa.
Khi Ngân Hà nói xong câu này có thể thấy rõ sự lo âu thể hiện.
- Vậy thần Sáng Tạo và Nữ Oa đâu rồi? Hiện tại cuộc chiến giữa Thần Ma cũng chỉ có họ mới ngăn nổi, như vậy lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp mới có thể không thành hiện thực.
Trần Phong nói.
- Sau trận đại chiến, Nữ Oa nguyên thần tổn thất nặng nề. Bà đoán ra chuyện Thích điểu sẽ gây ra trường náo loạn bèn trao chút linh lực còn lại cuối cùng cho tỷ muội chúng ta, để chúng ta trấn áp Thích điểu, cũng vì thế mà nguyên thần của Nữ Oa lụi tàn.
- Thần Sáng Tạo thì đã nản lòng thối chí, nhưng đối mặt với thế giới người tạo ra, đối mặt với chúng sinh Tam giới vẫn chưa thể nào buông xuôi. Ngài không dám tiếp tục hành động khinh suất nữa vì sợ khéo quá hóa vụng. Cho nên ngài mới tạo ra Minh giới, để cho những vong hồn chịu sinh lão bệnh tử cũng có thể luân hồi chuyển thế.
- Nhưng chiến tranh giữa Thần Ma lưỡng giới nếu không được thần Sáng Tạo ra tay ngăn cản thì lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp sẽ gây cho Tam giới nỗi khổ đau và tai nạn khôn cùng.
Trần Phong nói.
- Vô ích thôi, có lẽ tình trạng ngày nay ngài cũng muốn đảm trách, hoặc là ngài cho rằng mình cần phải đảm trách, vì ở lần Ma tộc tiến hành chiến tranh diệt thế đầu tiên với phàm trần ngài đã huyễn hóa nên Huyết Oán Kiếm từ một giọt máu và một giọt nước mắt để vãn hồi cục diện. Ngài không muốn thấy con dân của mình tiếp tục chết chóc như vậy nữa.
- Điều ngài đã làm thật đúng đắn, nhưng lần trước đã ngăn cản, tại sao lần sau lại không thiết đến nữa?
Lạc Anh bên cạnh nói.
- Bởi vì lần chiến tranh này có liên quan tới Huyết Oán Kiếm. Hiện giờ Ma tộc tựa hồ xuất toàn lực để đoạt Huyết Oán Kiếm, do vậy thần Sáng Tạo nhận ra mình đã sai, không dám làm tiếp gì nữa, sợ lại khéo quá hóa vụng.
Trần Phong đã đoán ra nguyên nhân.
- Đúng. Chính là vì nguyên nhân này. Nhưng còn có một lý do khác nữa là linh lực của ngài giờ chỉ có thể quản lý Minh giới mà thôi, trong Minh giới giam giữ toàn bộ vong hồn, nếu họ không luân hồi mà thoát ra ngoài thì là sự kiện vô cùng khủng khiếp.
Nói tới đây, mặt hồ phẳng lặng đột nhiên lay động dữ dội, một con sóng khổng lồ cuộn dâng. Tiên Cụ mang theo Trần Phong bay đi, Lạc Anh và Sầm Hàm giữa không trung vẫn thấy Ngân Hà và Tùy Phong đang đứng giữa con sóng dữ, thì ra họ thực sự không còn linh lực nữa rồi. Lạc Anh vừa muốn bay xuống đưa họ đi nhưng bị họ cản lại.
- Sinh mệnh của chúng ta đã tới tận cùng rồi, không còn trách nhiệm gì nữa khiến chúng ta thấy rất nhẹ nhõm, chuyện sau này giao cho các ngươi đấy. Hãy nhớ, số mệnh có thể thay đổi, lời tiên tri càng có thể, con người chính là tự do, không gì là không thể làm được. Thích điểu bị chúng ta trấn áp dưới hồ bắt đầu phá hồ mà ra rồi, hi vọng nó trông thấy đệ sẽ nghe lời đệ, cũng hi vọng linh lực của đệ chóng được giải khai, nguyên thần của đệ chóng thức tỉnh.
Sau câu nói này, một cơn sóng lớn cao tới tận trời xanh cuốn lấy họ.
/79
|