Tiêu dao mạt thế

Chương 11 - Căn Cứ - Kiểm Tra

/14




Trong xe, Khuynh Hoàng đột nhiên mở mắt.

Vừa rồi, giống như có ánh mắt quen thuộc…

“Thiếu chủ, vừa nhận được tin, quân đội sẽ được phái tới thành phố C vào trưa nay.” Thấm Vũ theo thói quen đeo cặp kính gọng đen lên, tay không ngừng gõ bàn phím. Lúc này cô và Thấm Yên đổi chỗ, cô đang ngồi ở ghế phụ lái, còn Thấm Yên thì tay cầm vô lăng.

Cán chết một đám tang thi, Thấm Yên cũng mở miệng, “Đám chính trị gia tác phong vẫn trước sau như một.” Vài câu nói liền quăng bom vứt bỏ cả một thành phố mấy triệu dân.

“Phải rồi.” Thấm Vũ giống như giật mình, quay đầu, mắt kính dưới ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào có chút lóa lên, “Thiếu chủ, vật mà ngài muốn tìm, Thấm Vân đã đem về rồi.”

“Thật?” Mắt đen lóe lên, Khuynh Hoàng thản nhiên hỏi, áp chế một chút xao động trong lòng.

“Vâng.”

Khuynh Hoàng gật đầu, có vật này, cô rốt cuộc có thể tìm ‘người đó’ rồi.

+++

Tác giả có lời muốn nói: Khuynh Hoàng, không cần tìm đâu… vài chương nữa xuất hiện rồi

+++

Gần 1 tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu kỷ nguyên mạt thế.

“Thiếu chủ, còn 5 km lộ trình nữa sẽ đến căn cứ K thị.” Thấm Yên trầm giọng báo cáo, “Dựa theo chỉ thị của thiếu chủ trước mạt thế, toàn bộ thành viên của Thần Dực đã lui về trấn thủ thủ đô và Đế Hoàng. Hiện tại có dừng lại K thị không ạ?” Vốn bọn cô có thể trực tiếp đi thẳng, dù sao thực phẩm cùng nhu yếu phẩm trong không gian của Thấm Vũ mà bọn cô thu thập gần một tháng qua có đủ cho ba người trong gần 1 năm rồi. Nhưng Thấm Yên lại lo lắng thiếu chủ của cô không thoải mái, mỗi ngày đều màn trời chiếu đất như vậy đối với sức khỏe của thiếu chủ rất không tốt.

… Không biết nên nói Thấm Yên lo lắng là thừa hay thiếu đây??

Thiếu niên tựa như một con mèo đen Ba Tư lười biếng mà cao quý, đôi môi lạnh bạc hồng phớt như cánh hoa khe khẽ mở ra, giống như ban ơn, thanh âm bình thản không gợn sóng nhưng đầy khí thế vương giả vang lên, không lớn nhưng quanh quẩn trong xe, truyền vào tai hai thuộc hạ không lọt một chữ, “Dừng lại K thị đi.”

Khuynh Hoàng có chút uể oải xoa xoa thái dương hơi đau nhức. Sau khi đuổi “Khuynh Hoàng” kia đi, tinh thần lực cùng dị năng vốn bình ổn của cô lại hỗn loạn. Gần một tháng không tìm được nơi an toàn một chút để bình hòa năng lượng, đầu của cô cũng thường xuyên đau rồi.

Trong mắt có sự phiền chán nhìn cánh cổng căn cứ đang dần hiện ra, hoàn toàn không biết rằng, sau này, mỗi lần nhớ lại nơi đây, kẻ kiêu ngạo cuồng vọng như cô cũng phải thầm cảm tạ ông trời đã cho cô khoảng thời gian ấy…

+++

Càng tới gần căn cứ K thị thì hơi thở của con người càng rõ ràng hơn. Hai bên đường không còn hoang vắng trơ trọi, ngược lại có thể thấy rất nhiều ô tô mang theo không ít người ra vào căn cứ, thậm chí có những người cuốc bộ. Họ đi tìm kiếm thực phẩm và săn bắt tang thi, hoặc có những nhóm người như nhóm Khuynh Hoàng thì đến định cư ở thành phố K.

Trên gương mặt của mọi người đều hiện ra sự mệt mỏi u trầm, người nào cũng gầy rộc đi, nhưng vẫn phải gắng gồng mình lên… chống chọi với sự khắc nghiệt kinh người của mạt thế. Biến cố kinh hoàng, sợ hãi, ghê tởm… vẫn khắc sâu trong đầu mỗi người, buộc họ phải tự đốc thúc mình nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh, để không bị đào thải, không bị loại bỏ và tiêu diệt.

Gương mặt dựa sát cửa sổ, Khuynh Hoàng trong lòng có chút phức tạp.

Không phải cô lo chuyện bao đồng, nhưng cô vẫn cảm thấy mình sáng suốt khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi virus tang thi xâm nhập vào địa cầu. Con dân Đế Hoàng… vẫn là trách nhiệm của cô. Nếu cô để bọn họ giống như đám người kia…

U tối trong mắt Khuynh Hoàng đậm lên.

Thế nào cũng được, người cô bảo hộ, tuyệt đối không được phép tổn thương!!

Độc Cô Khuynh Hoàng – thiếu chủ Đế Hoàng – công dân nơi đây ai ai cũng biết, thiếu chủ cực kỳ lạnh nhạt, cực kỳ vô tâm, nhưng ai được thiếu chủ để trong lòng, tuyệt đối sẽ là may mắn trời ban! Thiếu chủ của bọn họ, lạnh lùng, bá đạo, lại vô cùng bao che khuyết điểm. Tuyệt đối không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào manh nha muốn tổn hại nơi ngài bảo vệ!

Tôn chỉ đứng đầu toàn bộ Đế Hoàng và Thần Dực chính là: bao che, bao che, và luôn bao che khuyết điểm!^^

Tứ đại hộ pháp dưới trướng Khuynh Hoàng thiếu chủ bày tỏ: thấy chưa, thiếu chủ của chúng ta là thiên hạ vô song, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*!

*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: từ trước đến nay, đến cả tương lai đều không có người như vậy

Rồi, các fan hâm mộ cuồng nhiệt của Khuynh Hoàng điện hạ, đi xuống đi! =_=||| Ai chẳng biết các ngươi cuồng điện hạ vĩ đại của các ngươi rồi!

Thoáng một chốc, bọn họ đã tới gần trước căn cứ thành phố K, số lượng xe cùng người xuất hiện càng lúc càng đông hơn. Thấm Yên tạm dừng xe lại, chăm chú nhìn về hướng căn cứ đang dần càng lúc càng lộ rõ ra. Đây là căn cứ người sống sót đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy sau suốt hơn một tháng bôn ba bên ngoài.

Từ lúc mạt thế bùng nổ tới giờ thời gian đã qua gần một tháng, bằng tài lực cùng với binh lực – trước mạt thế xếp vào một trong mười thành phố có tài lực, binh lực lớn nhất của Hoa Hạ, căn cứ K cũng đã xây dựng xong tường thành cao ngất bảo vệ ở bên ngoài. Tường thành trải dài không thấy điểm cuối bao quanh toàn bộ thành phố K rộng lớn.

Toàn bộ được xây dựng bằng đá tảng nguyên khối, rất vững chắc. Cửa của căn cứ thành phố cũng được tạo bằng một khối sắt dày khoảng hơn mười centimet. Mỗi lần cửa được đẩy ra đều cần sức lực của hơn mười dị năng giả, tiếng cửa ma sát kéo theo một tiếng trầm đục nặng nề. Nhìn lướt qua căn cứ thành phố K này có thể khiến người ta sinh ra một niềm tin… chỉ cần ở trong căn cứ thì hoàn toàn sẽ không lo sợ bị tang thi tấn công.

“Xem ra rất đông người muốn xin vào căn cứ định cư.” Nhìn một hàng dài xe xếp hàng ở bên ngoài cửa căn cứ, Thấm Vũ nói, ngón tay không tự giác hơi gõ gõ trên bàn phím máy tính, đôi mắt đeo kính dường như đang suy nghĩ gì đó.

So với thời điểm trước mạt thế, đứa bé này có vẻ trưởng thành hơn.

Khuynh Hoàng hơi gật đầu, tỏ vẻ nếu có chuyện gì thì hai đứa đi giải quyết nhanh gọn lẹ đi.

Ba vạch đen (|||) Thiếu chủ đại nhân, không phải nhà người ta đều là chủ nhà đi lên trước sao??

Thiếu chủ đại nhân liếc mắt khinh thường, vậy nuôi bọn họ làm gì? Tốn cơm à?

Vâng, thì thiếu chủ đại nhân ngài lúc nào cũng đúng! TT.TT

Thấm Vũ tuân lệnh xuống xe đi xếp hàng đăng ký. Tất nhiên, thế kỉ 22 rồi, việc đăng ký xếp hàng như vậy cũng không lâu lắm, máy móc sáng tạo ra để làm gì, làm cảnh chắc! Chờ 10 phút liền tới đội ngũ của bọn họ, Thấm Yên lái xe tiến lên phía trước, sau đó cung kính xuống xe mở cửa xe đằng sau.

Thái độ như vậy gây náo động cực kỳ lớn.

Trước mạt thế, chuyện như vậy đối với các cấp cao, các sếp lớn cũng không phải là xa lạ gì. Nhưng trong thời đại mạt thế tàn khốc này, quyền lực gia thế thân phận lớn cũng không là bao nhiêu trọng lượng. Rất nhiều vị chính ủy, chủ tịch,… đều bị giết khi mạt thế tới đấy thôi, chẳng có gì kỳ quái.

Nhưng cung kính như vậy… làm cho mọi người không nhịn được đối với người chưa xuống xe kia tò mò, thậm chí… sinh ra chút sợ hãi mơ hồ khó hiểu.

Đôi giày đen sạch sẽ không một hạt bụi đặt xuống. Ống quần đen mỏng thoải mái, áo sơ mi cũng một màu đen không chút hoa văn, ống tay áo hơi xắn lên một chút, lộ ra một phần bắp tay trắng nõn như bạch ngọc thượng đẳng. Một mái tóc đen dài và dày cột gọn sau gáy, giống như một dòng thác mềm mại đổ xuống. Chiếc mặt nạ bạc thần bí che đi một nửa dung mạo phía sau, chỉ để người ta nhìn thấy đôi môi lạnh bạc như cánh hoa và chiếc cằm tinh xảo không chút tỳ vết. Còn có tuyết hồ xinh xắn khả ái đang ngủ khò khò ở trên vai, một trắng một đen, quả thực đánh sâu vào thị giác người khác!

Thiếu niên không đến 20 tuổi, tôn quý trời sinh, khiến người ta không thể không kính ngưỡng. Bên cạnh là hai thiếu nữ xinh đẹp, một lạnh lùng nghiêm túc, một tri thức lại phóng khoáng. Một đội ngũ ba người, người nào cũng vẻ ngoài xuất chúng, quần áo sạch sẽ không chút bụi, đi theo lại có một tuyết hồ mũm mĩm dễ thương, nổi bật giữa một đám đông người xung quanh, không thể khiến người ta không chú mục!

Nhân viên thu phí ở trạm trợn mắt há mồm không khép lại được, ngây ngốc ngồi ở đó một hồi lâu. Đến khi Khuynh Hoàng có chút mất kiên nhẫn, Thấm Vũ đành phải ho nhẹ, khéo léo nhắc nhở thì những người xung quanh mới tỉnh táo lại.

“A… các người…”

“Chúng tôi có tổng cộng 3 người 1 thú, cho hỏi bây giờ cần làm thế nào?” Thấm Vũ có chút bất đắc dĩ, đây cũng là lí do thiếu chủ nhà cô lười phải đi ra ngoài. Vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng như vậy luôn dễ bị chú ý, hơn nữa thiếu chủ quá mức lười biếng thu lại khí thế. Cô bày tỏ: haizzzz, gia môn bất hạnh… nhầm, là gia môn nổi bật, khụ khụ!

Thấy vẻ lúng túng của nhân viên thu phí trẻ tuổi, Thấm Vũ có chút buồn cười. Cô tính ra là người dễ nói chuyện nhất trong Tứ đại hộ pháp của Thần Dực đấy, nếu là thiếu chủ hoặc là ba người kia đi lên, cái nhân viên thu phí này không bị hù mà chết là tốt rồi!

Tự nhận tốt bụng ít một chút đi Tiểu Vũ Vũ, ngươi đâu tốt lành gì cho cam~!

“Cái kia… vật nuôi không cần nộp phí, còn người thì hai cân gạo (=1kg) hoặc ba hộp bánh mỗi người hay đồ ăn gì khác cũng được.” Nhân viên thu phí vẫn ngơ ngác chưa hồi hồn, mở miệng trả lời như máy theo bản năng.

Khuynh Hoàng gật đầu cho phép Thấm Vũ đưa thực phẩm ra. Hiện tại đồ ăn thuốc thang gì đó đều nhét vào không gian của đứa nhỏ này, kể cũng tiện. Cô bắt đầu nhớ cái không gian của một kẻ khốn kiếp nào đó từng làm phụ hoàng của cô kiếp trước (khụ khụ, tiểu Khuynh Hoàng của ta, đó là cha ngươi…)

Thấm Vũ nhận lệnh, ngón tay búng một cái, một túi gạo nặng trịch ước chừng mười cân có dư cùng ba hộp thịt bò hiện ra trên bàn thu phí, mở miệng hỏi, “Như vậy đủ chưa?”

Thực ra với lượng thực phẩm này còn gấp đôi phí thu vào cửa căn cứ. Tuy nhiên Thấm Vũ cũng hiểu cái gật đầu vừa rồi của Khuynh Hoàng có ý nghĩa gì, bọn họ hiện tại không thiếu thực phẩm, không muốn tính toán vụn vặt. Hơn nữa, phóng ra đống thực phẩm như vậy, cũng là gây thiện cảm với nhân viên thu phí, làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Đồng thời cũng tỏ rõ năng lực của bọn họ, trấn áp những tâm tư bất chính có ý đồ nhăm nhe có thể sinh ra kia. Một mũi tên trúng hai đích.

“À, quá, quá đủ rồi…”

Đột nhiên xuất hiện một đống đồ như vậy trước mặt, nhân viên thu phí có chút choáng váng, nhưng nhiều hơn là hai mắt tỏa sáng. Dị năng hệ không gian dự trữ rất hiếm, hơn nữa đội ngũ này xem ra không chỉ có ngoại hình mà năng lực cũng tuyệt đối không phải dạng vừa. Bằng không làm sao có thể không chớp mắt mà lấy ra một lúc nhiều thực phẩm như vậy. Nghĩ nghĩ một chút, nhân viên thu phí lại nói, trên mặt cũng tỏ ra ít nhiều thân thiện:

“Phí của mọi người còn thừa khá nhiều, lát nữa nếu mọi người qua được kiểm tra sức khỏe thì tôi sẽ đưa mọi người card ưu đãi của căn cứ. Có card này, chi phí trong căn cứ sẽ được giảm đi từ 10 – 15%.” Tất cả các căn cứ trong mạt thế hầu như đều có quy định này, dù sao đối với những người có cống hiến nhiều cho căn cứ, cũng không thể bạc đãi người ta được.

“Cảm ơn.” Thấm Vũ híp mắt cười, quả nhiên vẫn là thiếu chủ nhà cô sáng suốt.

“Chút chuyện nhỏ mà, mọi người đi sang bên kia kiểm tra chút đi.” Xua xua tay, nhân viên thu phí cũng có chút ngượng ngùng cười, chỉ tay về hướng bên trái cách đó không xa. Xem ra cũng là một chàng trai mới lớn (khụ khụ, còn có thời gian bình phẩm cái này sao?)

Theo hướng chỉ của nhân viên thu phí, có một cái căn phòng rộng rãi màu trắng chỉ có ba phía tường che gió chắn mưa, trước cửa là một chiếc bàn dài, trên mặt bàn là những dụng cụ máy móc đo đạc gì đó. Sau bàn là ba bốn người mặc y phục màu trắng của bác sĩ, hẳn là nhân viên kiểm tra, còn có một người ngồi ghi chép bằng máy tính báo cáo lên tầng cao căn cứ. Những người còn lại mặc trang phục quân đội, tay vác súng giảm thanh loại AL-407 (lại chém!) - mà Thấm Yên thoáng nhìn một cái liền nhận ra là sản phẩm của thuộc hạ Thần Dực dưới trướng cô - mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy sát khí đứng hai bên.

“À.” Thấm Yên gật đầu, thoáng hiểu ra, “Hẳn là quân đội phái tới trấn áp những kẻ gây rối, nếu phát hiện ra lây nhiễm virus thì xử tử tại chỗ.” Cô hoàn toàn không cảm thấy có gì ghê tởm, dù sao những người đi theo thiếu chủ như bọn cô đều bước ra từ trong máu tanh địa ngục, những việc như giết người bắn súng ngay giữa thanh thiên bạch nhật này cũng làm không ít.

Mấy người bọn họ đi về phía bàn kiểm tra, quả nhiên thời điểm tới gần thì bị một trong số những quân nhân đang đứng xung quanh kia ngăn cản, “Có mấy người?”

Người quân nhân kia cũng là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú sáng sủa. Dáng người cao lớn sừng sững, tay nắm chặt súng, tư thế thẳng tắp, giống như một cây đại thụ chốn rừng sâu. Phong cách lạnh lùng, kiên nghị cứng rắn của quân nhân hoàn toàn thể hiện trên người anh ta.

Tuy anh ta lúc mới nhìn có chút ngạc nhiên vì vẻ ngoài xuất chúng của đám người Khuynh Hoàng, nhưng dù sao cũng là quân nhân đã qua đặc huấn, rất nhanh liền hồi phục tinh thần. Gương mặt vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh nghiêm nghị không thay đổi.

“Ba người, một thú.” Vẫn là Thấm Vũ đại diện đáp.

“Vậy cùng đi vào kiểm tra một lượt đi.” Người quân nhân gật đầu, nói xong liền lùi lại vị trí ban đầu của mình, tuyệt không nhiều lời.

Cả ba người cộng thêm một chú hồ ly đi vào kiểm tra.

Nhân viên kiểm tra vô cùng nghiêm túc, kiểm tra cũng chỉ gồm ba bước đơn giản. Đầu tiên là đo chỉ số tim mạch, thứ hai là lấy máu. Hai bước đầu là chủ yếu, còn bước cuối cùng chỉ dành cho những dị năng giả, đó là kiểm tra dị năng.

Máu rút ra được cho vào một ống nghiệm riêng, quét qua một cái máy xét nghiệm. Nếu đèn của máy sáng màu xanh, tức là người kiểm tra không bị lây nhiễm virus, còn nếu đèn có màu xanh lục, tức là người kiểm tra bị nhiễm virus đang trong thời kỳ ủ bệnh và chưa bị hoàn toàn biến thành tang thi. Đương nhiên, ba người Khuynh Hoàng, Thấm Yên và Thấm Vũ đều là máu bình thường. Còn nhóc hồ ly Thấm Phong… quên đi, còn chưa đến mức chết được. Thiếu chủ đại nhân thờ ơ trả lời.

Chuyển sang bước kiểm tra dị năng.

“Trong ba người các ngươi có ai là dị năng giả?” Nhân viên kiểm tra đảo mắt một lượt qua bốn người, mở miệng hỏi theo quy tắc.

Đôi mày sau mặt nạ của Khuynh Hoàng hơi nhíu lại, nếu không phải cô không có thời gian lề mề ở đây, với cái ánh mắt vô lễ như vậy, làm sao cô có thể để kẻ đó sống yên được? (khụ, tiểu Khuynh Hoàng, người ta là đang vụng trộm đánh giá, là ĐÁNH – GIÁ đó!)

“Cả ba.” Vẫn là Thấm Vũ bị đẩy ra đại diện.

“Ba người có thể thể hiện một chút chứ?” Sửng sốt nhìn ba người, nhưng sau đó nhân viên kiểm tra rất nhanh liền bình tĩnh lại. Đội ngũ có ba người dị năng giả cũng không hiếm, mặc dù… cả đội ngũ này chỉ có ba người.

Thấm Vũ đưa mắt nhìn thiếu chủ của mình, thấy ngài không nói gì liền gật gật đầu, trên tay xuất ra một món đồ nhỏ. Là một thanh dao săn chuyên dụng có cán bằng vàng.

“Hệ không gian dự trữ.” Sợ mọi người không hiểu, Thấm Vũ đành trả lời.

“À.”

Nhân viên kiểm tra hơi ngạc nhiên. Dị năng hệ không gian dự trữ, là một dị năng khá hiếm và rất hữu dụng.

Chợt anh ta cảm thấy không khí đột ngột nóng lên.

Trên tay Thấm Yên đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen kỳ bí, tỏa ra nhiệt độ cực nóng, nóng tới mức khiến cho những vật ở phạm vi xung quanh bị ảnh hưởng dần biến thành ố đen, phát ra mùi cháy khét. Nhưng dĩ nhiên là không hề ảnh hưởng đến phạm vi bán kính một mét xung quanh Khuynh Hoàng, khống chế cực tốt!

“Hệ hỏa biến dị.” Thấm Yên nhàn nhạt thu tay, mặc cho ngọn lửa tiếp tục cháy, hai tay thu vào túi áo.

“Dừng… dừng… dừng… mau dừng lại…” Mọi người không chịu nổi nhiệt độ kinh người, tóc tai dựng ngược, bốc cháy khét, gào thét kêu lên, muốn Thấm Yên dừng lại.

Được rồi, Thấm Yên thừa nhận, cô đây là muốn cho bọn họ chút trừng phạt, ai bảo dám dùng ánh mắt soi mói ấy nhìn thiếu chủ đại nhân của cô!

Mày Khuynh Hoàng sau mặt nạ giãn ra một chút, ngón tay hơi động đậy, gật gật đầu với Thấm Yên. Mọi người chỉ thấy cô gái lạnh lùng này đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như có chút… uất ức hướng về phía thiếu niên áo đen vẫn đứng kia không cam lòng nói, “Thiếu…”

Khuynh Hoàng tiến lên một bước cắt ngang lời nói của Thấm Yên, môi mỏng hơi nhếch lên một chút.

Sức nóng kinh người ở đây bỗng biến mất. Mọi người chưa kịp thở phào, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Khó… khó thở quá!!

Nhiều người bắt đầu ôm ngực, không khí trong phổi bị đè ép muốn thoát hết ra ngoài, giống như sắp vỡ tung, sắc mặt tím tái.

“Thao túng.” Hai chữ lành lạnh buông ra, không khí lập tức quay trở lại.

Thực ra Khuynh Hoàng chỉ vừa làm chút động tác nhỏ, rút đi một ít ô-xi trong không khí thôi, bản thân cô cảm thấy không có gì nghiêm trọng lắm.

Chẳng biết quần chúng nghe thấy lời này có kêu trời hay không... mà thực tế bọn họ vẫn đang kêu trời rồi.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra. Ôi trời, hóa ra hai thiếu nữ kia vẫn chẳng là gì so với thiếu niên áo đen này! Thiếu niên áo đen quả thật là… quá kinh người!

Sau này, khi những người còn sống ở đây biết thân phận thực sự của thiếu niên, họ sẽ cảm thấy vô cùng may mắn đã từng diện kiến nhân vật truyền kỳ, danh xưng “huyền thoại” của kỷ nguyên mạt thế!

/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status