Nửa đêm canh ba, Tề Tranh bởi vì lo lắng cho Trữ Tiếu Mộng, ngủ không ngon, đang trong giấc mơ thì đột nhiên một cú đá lớn đẩy hắn xuống giường
Trong lúc hốt hoảng, hắn không nghĩ được gì, lăn một vòng, sờ soạng cầm chiếc gậy bên giường, tính phản kích. Bỗng dưng, một mùi hương quen thuộc xông tới
Hắn định thần, ngưng mắt nhìn lại, bên kia giường là nữ tử áo đen, vóc người yêu kiều, đó chẳng phải Trữ Tiếu Mộng hắn thương nhớ thì là ai?
– Tiếu Mộng!
Hắn vô cùng vui vẻ chạy đến
Nàng ngơ ngác nhìn tay mình rồi lại nhìn hắn
– Thiếp không dùng lực
Thật vậy, nàng chỉ muốn lay hẳn tỉnh, vì sao hắn lại lăn xuống giường, nàng hoàn toàn không biết
– Ta biết. Không phải nàng đẩy, mỗi đêm ta đều ngã xuống giường mấy lần
Ôm nàng, ngửi mái tóc thơm của nàng, trái tim hắn thật sự thỏa mãn
– À, thì ra chàng ngủ quá nghịch ngợm, không liên quan đến thiếp
– Nàng… ta…
Đồ vô lương tâm, nếu không vì nhớ nhung nàng, hắn sẽ trằn trọc cả đêm mà mất ngủ sao?
Phát hiện người hắn đang run lên, nàng khẽ rùng mình. Khi nãy… hình như nàng lại không nể mặt hắn, vậy hình như không tốt. Tuy rằng hắn luôn nói nàng là chính mình là được rồi, không cần học tam tòng tứ đức, làm nữ nhân đơn thuần, ôn nhu. Nhưng nói thế nào hắn cũng là một đại nam nhân, nhất định cũng có sĩ diện, nàng vẫn nên để ý một chút đến cảm nhận của hắn. Hai tay hơi dùng sức ôm chặt hắn, một câu “rất nhớ chàng” mới đến môi lại bất ngờ bị nuốt xuống, bật ra là câu:
– Thiếp đói bụng
Nàng thật sự muốn tự tát mình một cái. Tuy rằng đó là sự thật nhưng xa cách mấy ngày, nàng hẳn nên nói mấy lời ôn tồn với hắn mới đúng, sao lại nói những lời mất vui như vậy
– Tiếu Mộng… hắn thật bất đắc dĩ
– Xin lỗi. Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu
– Ha ha ha
Đột nhiên, hắn ngửa đầu phá lên cười. Bởi vì hắn nghe tiếng bụng nàng kêu ọc ọc. Thật rõ ràng, xa cách mấy ngày này, không chỉ hắn khó chịu mà nàng cũng chẳng hơn gì.
– Đi thôi!
Hắn nắm tay nàng, đi đến bên bếp:
– Ta làm đồ ăn khuya cho nàng
– Ừm
Mặt nàng đỏ bừng, thực sự không có cách nào với cái bụng đang biểu tình vì đói. Hắn lấy bột mì, trứng gà trộn lại, bắt đầu làm bánh cho nàng. Nàng ngửi thấy mùi thức ăn, mắt sáng bừng lên, hắn nhìn vậy vừa đau lòng lại vừa buồn cười
– Mấy ngày nay khổ cho nàng quá. Hắn làm cũng nhanh tay hơn
– Đầu bếp bên kia đúng là ngu ngốc, làm đồ ăn đến lợn cũng không ăn nổi.
Nàng bĩu môi
– Chút nữa chàng làm cho thiếp chút lương khô, thiếp mang qua, vừa tìm chứng cứ vừa ăn
– Nàng còn muốn đi?
– Thiếp đã tìm được manh mối, sao có thể bỏ giữa chừng
Nhìn hắn vừa làm xong một chiếc bánh, không kịp chờ hắn mang đến nàng đã vươn tay, chiếc bánh bay đến trước mặt, mùi hương thơm phức khiến nàng thèm nhỏ dãi:
– Ừm, đúng là chàng làm là ngon nhất
Hắn há hốc mồm, thì ta cảnh giới cao nhất của võ học – lấy đồ vật cách xa có thể dùng như vậy
– Ăn từ từ
Hắn lấy một mảnh ngói, vén lớp tro ra, một mùi hương thơm phức bay ra. Canh này ngày nào hắn cũng hầm, chỉ chờ nàng về là có thể ăn:
– Uống canh đi, đừng để nghẹn
– A…A… A
Canh gà nhân sâm! Mùi hương thuần mỹ, kì dị là nước canh gà trong suốt không chút váng mỡ, vô cùng ngon miệng, thật là lợi hại.
Nhìn nàng ăn lang thôn hổ yết, hắn nhịn không được trêu đùa:
– Đêm nay nàng về không phải là đói quá, về tìm đồ ăn chứ?
Nàng cũng thành thực, khoái hoạt vuốt cằm:
– Một nửa thôi. Thứ nhất, ta tìm được trong kho vũ khí bên đó dầu đen của nước Địch. Nó có đặc điểm gì thiếp không nói chàng cũng biết. Thiếp về nhắc chàng cẩn thận. Thứ hai…
Nàng thở dài thật dài:
– Thiếp không ăn nổi đồ ăn bên đó
– Không phải ta nên kiêu ngạo một chút chứ, dùng mấy bữa ăn đã tán đổ cao thủ tuyệt đình?
Hắn làm bánh đầy bàn cho nàng rồi mới dừng tay
– Nhiều nữa đi
Nàng vừa ăn vừa nói. Hắn nhìn bàn đầy bánh lại nhìn nàng:
– Tiếu Mộng. Ăn nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe
– Thiếp muốn mang qua đó ăn
Cách nói này thật có vấn đề, giống như rời khỏi đồ ăn của hắn, nàng sống không nổi. Nhưng sự thực như vậy nàng cũng chẳng biết làm thế nào
– Tiếu Mộng. Nghe ta nói, đã có manh mối, chúng ta cẩn thận phòng bị là được, đừng mạo hiểm nữa
Hắn đi đến, ngồi bên cạnh nàng.
Nàng lườm hắn một cái:
– Chàng có biết manh mối chỉ về phía ai không?
Vừa ngĩ đến thân phận của kẻ thông đồng với địch lưng nàng lạnh toát. Dựa vào quyền cao chức trọng của người đó, chỉ sợ nước Tề sắp bị bán. Nếu nàng không thể tìm ra những manh mối chính xác lật ngược thế cờ thì chỉ sợ mất nước họa không xa.
– Trong kho vũ khí có đầu đen, thân phận của kẻ thông đồng với địch rất rõ ràng, không phải Lí Hữu Hợp, đó là Chu Bằng.
Nàng lắp bắp kinh hãi, nhưng nghĩ lại, nếu điều này hắn cũng không nghĩ được thì sao có thể thống lĩnh đại quân, chinh chiến thiên hạ.
– Là Chu Bằng. Hắn ở Bàn Long quan nhiều năm như vậy, còn từng một đường đánh vào đô thành nước Địch, không thể ngờ được đến khi già lại không giữ được khí tiết như vậy. Chàng biết không, khi biết điều này, thiếp…
Ánh mắt nàng hơi ảm đạm. Nàng buông chiếc bánh, khuôn mặt xinh đẹp trăng bệch, là phẫn nộ, là sợ hãi, cũng là thương tâm.Hắn vươn tay, nắm bả vai nàng rồi kéo nàng vào lòng:
– Nàng sợ Chu Bằng lợi dụng chức vụ trấn quan để cho quân nước Địch xâm nhập nước ta, cũng có thể, Bàn Long quan đổi chủ, nội trong mấy ngày nữa, quân đội nước Địch sẽ tiến vào kinh thành
Trong lòng nàng mê mang, trống rỗng, cảm giác phức tạp nói không nên lời
Nếu đổi làm trước kia, nàng một lòng hướng về võ học, triều đại thay đổi, nàng sẽ có lòng thương hại với dân chúng chịu cảnh binh đao lầm lạc, gặp chuyện bất bình cũng sẽ rút dao tương trợ. Nhưng nàng sẽ chẳng để ý đến ngôi hoàng đế kia do ai ngồi. Chỉ cần người đăng cơ là minh quân, có thể làm dân chúng ăn no mặc ấm thì ai làm hoàng đế có gì đáng phân biệt?
Nàng thừa nhận, nàng không phải là người yêu nước
Trong lúc hốt hoảng, hắn không nghĩ được gì, lăn một vòng, sờ soạng cầm chiếc gậy bên giường, tính phản kích. Bỗng dưng, một mùi hương quen thuộc xông tới
Hắn định thần, ngưng mắt nhìn lại, bên kia giường là nữ tử áo đen, vóc người yêu kiều, đó chẳng phải Trữ Tiếu Mộng hắn thương nhớ thì là ai?
– Tiếu Mộng!
Hắn vô cùng vui vẻ chạy đến
Nàng ngơ ngác nhìn tay mình rồi lại nhìn hắn
– Thiếp không dùng lực
Thật vậy, nàng chỉ muốn lay hẳn tỉnh, vì sao hắn lại lăn xuống giường, nàng hoàn toàn không biết
– Ta biết. Không phải nàng đẩy, mỗi đêm ta đều ngã xuống giường mấy lần
Ôm nàng, ngửi mái tóc thơm của nàng, trái tim hắn thật sự thỏa mãn
– À, thì ra chàng ngủ quá nghịch ngợm, không liên quan đến thiếp
– Nàng… ta…
Đồ vô lương tâm, nếu không vì nhớ nhung nàng, hắn sẽ trằn trọc cả đêm mà mất ngủ sao?
Phát hiện người hắn đang run lên, nàng khẽ rùng mình. Khi nãy… hình như nàng lại không nể mặt hắn, vậy hình như không tốt. Tuy rằng hắn luôn nói nàng là chính mình là được rồi, không cần học tam tòng tứ đức, làm nữ nhân đơn thuần, ôn nhu. Nhưng nói thế nào hắn cũng là một đại nam nhân, nhất định cũng có sĩ diện, nàng vẫn nên để ý một chút đến cảm nhận của hắn. Hai tay hơi dùng sức ôm chặt hắn, một câu “rất nhớ chàng” mới đến môi lại bất ngờ bị nuốt xuống, bật ra là câu:
– Thiếp đói bụng
Nàng thật sự muốn tự tát mình một cái. Tuy rằng đó là sự thật nhưng xa cách mấy ngày, nàng hẳn nên nói mấy lời ôn tồn với hắn mới đúng, sao lại nói những lời mất vui như vậy
– Tiếu Mộng… hắn thật bất đắc dĩ
– Xin lỗi. Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu
– Ha ha ha
Đột nhiên, hắn ngửa đầu phá lên cười. Bởi vì hắn nghe tiếng bụng nàng kêu ọc ọc. Thật rõ ràng, xa cách mấy ngày này, không chỉ hắn khó chịu mà nàng cũng chẳng hơn gì.
– Đi thôi!
Hắn nắm tay nàng, đi đến bên bếp:
– Ta làm đồ ăn khuya cho nàng
– Ừm
Mặt nàng đỏ bừng, thực sự không có cách nào với cái bụng đang biểu tình vì đói. Hắn lấy bột mì, trứng gà trộn lại, bắt đầu làm bánh cho nàng. Nàng ngửi thấy mùi thức ăn, mắt sáng bừng lên, hắn nhìn vậy vừa đau lòng lại vừa buồn cười
– Mấy ngày nay khổ cho nàng quá. Hắn làm cũng nhanh tay hơn
– Đầu bếp bên kia đúng là ngu ngốc, làm đồ ăn đến lợn cũng không ăn nổi.
Nàng bĩu môi
– Chút nữa chàng làm cho thiếp chút lương khô, thiếp mang qua, vừa tìm chứng cứ vừa ăn
– Nàng còn muốn đi?
– Thiếp đã tìm được manh mối, sao có thể bỏ giữa chừng
Nhìn hắn vừa làm xong một chiếc bánh, không kịp chờ hắn mang đến nàng đã vươn tay, chiếc bánh bay đến trước mặt, mùi hương thơm phức khiến nàng thèm nhỏ dãi:
– Ừm, đúng là chàng làm là ngon nhất
Hắn há hốc mồm, thì ta cảnh giới cao nhất của võ học – lấy đồ vật cách xa có thể dùng như vậy
– Ăn từ từ
Hắn lấy một mảnh ngói, vén lớp tro ra, một mùi hương thơm phức bay ra. Canh này ngày nào hắn cũng hầm, chỉ chờ nàng về là có thể ăn:
– Uống canh đi, đừng để nghẹn
– A…A… A
Canh gà nhân sâm! Mùi hương thuần mỹ, kì dị là nước canh gà trong suốt không chút váng mỡ, vô cùng ngon miệng, thật là lợi hại.
Nhìn nàng ăn lang thôn hổ yết, hắn nhịn không được trêu đùa:
– Đêm nay nàng về không phải là đói quá, về tìm đồ ăn chứ?
Nàng cũng thành thực, khoái hoạt vuốt cằm:
– Một nửa thôi. Thứ nhất, ta tìm được trong kho vũ khí bên đó dầu đen của nước Địch. Nó có đặc điểm gì thiếp không nói chàng cũng biết. Thiếp về nhắc chàng cẩn thận. Thứ hai…
Nàng thở dài thật dài:
– Thiếp không ăn nổi đồ ăn bên đó
– Không phải ta nên kiêu ngạo một chút chứ, dùng mấy bữa ăn đã tán đổ cao thủ tuyệt đình?
Hắn làm bánh đầy bàn cho nàng rồi mới dừng tay
– Nhiều nữa đi
Nàng vừa ăn vừa nói. Hắn nhìn bàn đầy bánh lại nhìn nàng:
– Tiếu Mộng. Ăn nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe
– Thiếp muốn mang qua đó ăn
Cách nói này thật có vấn đề, giống như rời khỏi đồ ăn của hắn, nàng sống không nổi. Nhưng sự thực như vậy nàng cũng chẳng biết làm thế nào
– Tiếu Mộng. Nghe ta nói, đã có manh mối, chúng ta cẩn thận phòng bị là được, đừng mạo hiểm nữa
Hắn đi đến, ngồi bên cạnh nàng.
Nàng lườm hắn một cái:
– Chàng có biết manh mối chỉ về phía ai không?
Vừa ngĩ đến thân phận của kẻ thông đồng với địch lưng nàng lạnh toát. Dựa vào quyền cao chức trọng của người đó, chỉ sợ nước Tề sắp bị bán. Nếu nàng không thể tìm ra những manh mối chính xác lật ngược thế cờ thì chỉ sợ mất nước họa không xa.
– Trong kho vũ khí có đầu đen, thân phận của kẻ thông đồng với địch rất rõ ràng, không phải Lí Hữu Hợp, đó là Chu Bằng.
Nàng lắp bắp kinh hãi, nhưng nghĩ lại, nếu điều này hắn cũng không nghĩ được thì sao có thể thống lĩnh đại quân, chinh chiến thiên hạ.
– Là Chu Bằng. Hắn ở Bàn Long quan nhiều năm như vậy, còn từng một đường đánh vào đô thành nước Địch, không thể ngờ được đến khi già lại không giữ được khí tiết như vậy. Chàng biết không, khi biết điều này, thiếp…
Ánh mắt nàng hơi ảm đạm. Nàng buông chiếc bánh, khuôn mặt xinh đẹp trăng bệch, là phẫn nộ, là sợ hãi, cũng là thương tâm.Hắn vươn tay, nắm bả vai nàng rồi kéo nàng vào lòng:
– Nàng sợ Chu Bằng lợi dụng chức vụ trấn quan để cho quân nước Địch xâm nhập nước ta, cũng có thể, Bàn Long quan đổi chủ, nội trong mấy ngày nữa, quân đội nước Địch sẽ tiến vào kinh thành
Trong lòng nàng mê mang, trống rỗng, cảm giác phức tạp nói không nên lời
Nếu đổi làm trước kia, nàng một lòng hướng về võ học, triều đại thay đổi, nàng sẽ có lòng thương hại với dân chúng chịu cảnh binh đao lầm lạc, gặp chuyện bất bình cũng sẽ rút dao tương trợ. Nhưng nàng sẽ chẳng để ý đến ngôi hoàng đế kia do ai ngồi. Chỉ cần người đăng cơ là minh quân, có thể làm dân chúng ăn no mặc ấm thì ai làm hoàng đế có gì đáng phân biệt?
Nàng thừa nhận, nàng không phải là người yêu nước
/32
|