Ngay khi Tề Tranh cùng Trữ Tiếu Mộng đang chàng chàng thiếp thiếp bên bếp lửa thì sứ giả của Lí Hữu Hợp cử đến vì gào thét quá lâu mà không có ai để ý nên mặt xám ngoét chạy về tìm Lí Hữu Hợp khóc kể
Chu Bằng biết chuyện chỉ muốn chém người may mà Lí Hữu Hợp vẫn còn lí trí, tránh khỏi một lần quân đội lục đục
Sau khi sứ giả bỏ đi, Lí Hữu Hợp bất đắc dĩ nhìn Chu Bằng
– Đến khi nào ngươi mới học được cách dùng đầu óc. Lúc nào cũng chỉ động tay động chân
Chu Bằng giật giật mái tóc bạc. Từ khi hắ và Lí Hữu Hợp, Bộ Kinh Vân lập ra Nghĩa Dũng quân khôi phục lại nước Tề cũng đã quá lâu, vị tướng dũng mãnh giờ cũng trở thành ông lão. Những năm chinh chiến để lại không ít thương tích. Giờ, hắn thực sự phiền chán cuộc nội chiến vô vị này
– Ngươi muốn ta động não? Được, giờ tình huống này ta chỉ nghĩ đến một cách giải quyết, chúng ta tiến cung tìm tiểu hoàng đế nói chuyện rõ ràng. Chúng ta đã già, tuổi cũng nhiều, vừa không muốn soán vị mà cũng chẳng muốn gây nội chiến. Nếu tiểu Hoàng đế còn nhớ công lao của chúng ta thì để chúng ta cáo lão, thế là vui vẻ cả làng
– Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ đồng ý?
– Vì sao không? Quân nước Địch giờ như hổ rình mồi ngoài biên ải, giờ chúng ta nội chiến là vừa khéo với ý bọn chúng. Không bằng giảng hòa, tất cả đồng lòng đánh địch
Lí Hữu Hợp cười lạnh:
– Nhị đệ à! Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, Hoàng thượng muốn gây nội chiến để một lưới diệt sạch thế lực của hai ta. Lúc này chúng ta khởi binh cũng là trúng kế.
– Có ý gì?
Tuy rằng đã là đại tướng quân nhưng Chu Bằng vẫn là người chỉ biết vài chữ như năm đó, đơn thuẩn chỉ nhờ vào sức khỏe và ý chí xông pha, muốn hắn nhìn thấu nhưng mưu kế chẳng phải là làm khó hắn
– Hơn một năm trước, Hoàng thượng vẫn rất cần chính yêu dân, vì sao đột nhiên thay tâm đổi tính?
– Chẳng phải ngươi nói tiểu Hoàng đế bị yêu nữ mê hoặc?
– Đúng. Ta đoán yêu nữ đã kích động Hoàng thượng rằng, hai chúng ta đã cắt đất phong hầu, dưới 1 người trên muôn vạn người, lại có công to, nên thưởng thế nào?
– Lão tử không thiếu gì hết, chẳng thèm mấy thứ đó
– Nhưng Hoàng thượng không nghĩ như vật. Trước giờ chuyện công cao vượt chủ khiến quân vương nghi kị không phải là ít
– Triều đình trong ngoài còn chưa ổn định hoàn toàn, tiểu Hoàng đế định qua cầu rút ván? Hắn không sợ lão tử chết rồi nước Địch sẽ công phá Bàn Long quan mà đánh vào kinh thành
– Hoàng thượng nếu không nghĩ trước, có mới nới cũ thì Anh Vương gia kì quái kia ở đâu mà ra? Còn cả ban thư dẹp loạn? Chu Bằng à, tâm cơ của Hoàng đế như biển, khi chúng ta chớp mắt, Hoàng thượng đã lặng lẽ nuôi được quân đội hùng mạnh. Hắn cứ chờ, chờ khi chúng ta có xích mích thì một đao chém đến
Lí Hữu Hợp nằm mơ cũng không ngờ, tung hoành chốn quan trường hơn 20 năm, hô mây gọi gió mà cuối cùng lại thua dưới tay tiểu Hoàng đế kia
– Mà giờ, chúng ta đã là phản tặc. Hoàng thượng mới là chính thống, lúc nào cũng có thể dương cao ngọn cờ chính nghĩa, hô hào quân đội
– Quân lính đều trong tay lão tử, Hoàng thượng có cách gì?
– Ngươi đã quên sao? Trữ Tiếu Mộng là sư muội của Bộ Kinh Vân, nàng có thủ hạ là cao thủ giang hồ
– Đó cũng chỉ là đám quân ô hợp thôi
– Nhưng bọn hắn có võ công cao cường. Nếu bọn họ ba ngày hai lượt tập kích chúng ta thì ngươi ứng phó thế nào đây?
– Lão đại, đừng nói với ta rằng thủ hạ của ngươi không có ai. Những kẻ kia ngươi nuôi cũng không phải chỉ là để trang trí, bọn họ vứt ra giang hồ cũng phải được cao thủ nhị lưu chứ? Để bọn họ ở bên bảo vệ, ta sẽ có biện pháp để đánh cho mẹ của Anh Vương gia kia không nhận ra hắn
– Nói như thế, ngươi cũng đồng ý toàn lực chiến đấu một trận?
Chu Bằng đột nhiên trầm mặc.
– Nhị đệ, tính mạng người thân của ngươi đều chỉ trong trận chiến này thôi. Lí Hữu Hợp khuyên.
Chu Bằng nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu
– Lão đại, ngươi có từng nghĩ tới, cho dù chúng ta đánh thắng thì thế nào? Chúng ta và tiểu Hoàng đế trở mặt, sau này quân thần phải làm thế nào
Lí Hữu Hợp nghiến răng giận dữ:
– Đơn giản, sau khi phá thành, đầu tiên giết Anh Vương gia rồi sau đó diệt yêu nữ, lập hậu cho Hoàng thượng, đợi khi sinh hạ thái tử, chúng ta cẩn thận dạy dỗ, sau này còn sợ quân thần không hòa hợp?
– Ngươi muốn chiếm quyền Hoàng thượng?
Chu Bằng kinh hãi:
– Như vậy chúng ta khác gì quân phản tặc?
– Hoàng thượng bất nhân, chẳng lẽ bỏ mặt Hoàng thượng làm hại giang sơn xã tắc?
Chu Bằng luôn thấy Lí Hữu Hợp nói không đúng nhưng hắn lại không nghĩ được gì hơn, phiền chán ôm đầu:
– Ngươi để ta nghĩ thêm
– Vậy ngươi nghĩ đi. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nội loạn nhiều hơn một ngày dân chúng cực khổ thêm một ngày. Chúng ta đều xuất thân bình dân, hẳn là biết cuộc sống của dân chúng gian khổ thể nào
Là để giải cứu dân chúng, vì đại nghĩa phải hi sinh tiểu Hoàng đế, như vậy đúng chứ?
– Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Dân là quý nhất, sau rồi đến xã tắc, vua là nhẹ nhất trong ba cái ấy)
Chu Bằng mặc dù không được học hành nhưng những lời này cũng thường nghe qua
Chỉ cần không giết tiểu Hoàng đế, hắn và Lí Hữu Hợp không tính là phản nghịch.
Chu Bằng lo lắng lại lo lắng, rốt cục ra sức gật đầu:
– Được, chúng ta sẽ toàn lực đánh trận này. Thật là yêu nữ đáng chết, dám khiến quan hệ công thần của chúng ta trở nên thế này. Đợi công phá được hoàng thành rồi lão tử nhất định băm thây nàng thành vạn đoạn.
Lí Hữu Hợp thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục thuyết phục được phần tử ngoan cố Chu Bằng
Lúc trước Chu Bằng vẫn coi Hoàng thượng là trời, không thể tùy tiện mạo phạm, ngày nào cũng chỉ phái mấy ngàn quân đến kêu gọi, thuyết phục rồi cùng lắm thì chém giết một chút
Chu Bằng hồ đồ không nhìn ra Anh Vương gia đang dùng bọn họ luyện binh. Lí Hữu Hợp cũng sợ hãi, mắt thấy hào khí ngất trời của quân đội Anh Vương gia, sĩ khí bên Chu Bằng thì càng lúc càng thấp, chỉ sợ qua mấy tháng Chu Bằng sẽ thất bại thảm hại.
Đến lúc đó, hắn cùng Chu Bằng nhất định sẽ bị tru di cửu tộc
Hắn không cho phép cả đời cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát, chỉ có thể cổ động Chu Bằng, thừa lúc Anh Vương gia chưa ổn định thực lực, lợi dụng ưu thế quân đông mà đánh bại Anh Vương gia.
Nhưng mà… Hắn thấy việc điều binh khiển tướng của Chu Bằng mà lửa giận bừng bừng.Mãng phu chính là mãng phu, hoàn toàn không hiểu thời thế, mình thế mà đưa quân đội cả nước vào tay hắn, thật là nguy hiểm
Đợi đánh xong trận này, hắn cũng phải thu hồi quyền tướng quân, không thể để Chu Bằng như trước được.
Chu Bằng biết chuyện chỉ muốn chém người may mà Lí Hữu Hợp vẫn còn lí trí, tránh khỏi một lần quân đội lục đục
Sau khi sứ giả bỏ đi, Lí Hữu Hợp bất đắc dĩ nhìn Chu Bằng
– Đến khi nào ngươi mới học được cách dùng đầu óc. Lúc nào cũng chỉ động tay động chân
Chu Bằng giật giật mái tóc bạc. Từ khi hắ và Lí Hữu Hợp, Bộ Kinh Vân lập ra Nghĩa Dũng quân khôi phục lại nước Tề cũng đã quá lâu, vị tướng dũng mãnh giờ cũng trở thành ông lão. Những năm chinh chiến để lại không ít thương tích. Giờ, hắn thực sự phiền chán cuộc nội chiến vô vị này
– Ngươi muốn ta động não? Được, giờ tình huống này ta chỉ nghĩ đến một cách giải quyết, chúng ta tiến cung tìm tiểu hoàng đế nói chuyện rõ ràng. Chúng ta đã già, tuổi cũng nhiều, vừa không muốn soán vị mà cũng chẳng muốn gây nội chiến. Nếu tiểu Hoàng đế còn nhớ công lao của chúng ta thì để chúng ta cáo lão, thế là vui vẻ cả làng
– Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ đồng ý?
– Vì sao không? Quân nước Địch giờ như hổ rình mồi ngoài biên ải, giờ chúng ta nội chiến là vừa khéo với ý bọn chúng. Không bằng giảng hòa, tất cả đồng lòng đánh địch
Lí Hữu Hợp cười lạnh:
– Nhị đệ à! Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, Hoàng thượng muốn gây nội chiến để một lưới diệt sạch thế lực của hai ta. Lúc này chúng ta khởi binh cũng là trúng kế.
– Có ý gì?
Tuy rằng đã là đại tướng quân nhưng Chu Bằng vẫn là người chỉ biết vài chữ như năm đó, đơn thuẩn chỉ nhờ vào sức khỏe và ý chí xông pha, muốn hắn nhìn thấu nhưng mưu kế chẳng phải là làm khó hắn
– Hơn một năm trước, Hoàng thượng vẫn rất cần chính yêu dân, vì sao đột nhiên thay tâm đổi tính?
– Chẳng phải ngươi nói tiểu Hoàng đế bị yêu nữ mê hoặc?
– Đúng. Ta đoán yêu nữ đã kích động Hoàng thượng rằng, hai chúng ta đã cắt đất phong hầu, dưới 1 người trên muôn vạn người, lại có công to, nên thưởng thế nào?
– Lão tử không thiếu gì hết, chẳng thèm mấy thứ đó
– Nhưng Hoàng thượng không nghĩ như vật. Trước giờ chuyện công cao vượt chủ khiến quân vương nghi kị không phải là ít
– Triều đình trong ngoài còn chưa ổn định hoàn toàn, tiểu Hoàng đế định qua cầu rút ván? Hắn không sợ lão tử chết rồi nước Địch sẽ công phá Bàn Long quan mà đánh vào kinh thành
– Hoàng thượng nếu không nghĩ trước, có mới nới cũ thì Anh Vương gia kì quái kia ở đâu mà ra? Còn cả ban thư dẹp loạn? Chu Bằng à, tâm cơ của Hoàng đế như biển, khi chúng ta chớp mắt, Hoàng thượng đã lặng lẽ nuôi được quân đội hùng mạnh. Hắn cứ chờ, chờ khi chúng ta có xích mích thì một đao chém đến
Lí Hữu Hợp nằm mơ cũng không ngờ, tung hoành chốn quan trường hơn 20 năm, hô mây gọi gió mà cuối cùng lại thua dưới tay tiểu Hoàng đế kia
– Mà giờ, chúng ta đã là phản tặc. Hoàng thượng mới là chính thống, lúc nào cũng có thể dương cao ngọn cờ chính nghĩa, hô hào quân đội
– Quân lính đều trong tay lão tử, Hoàng thượng có cách gì?
– Ngươi đã quên sao? Trữ Tiếu Mộng là sư muội của Bộ Kinh Vân, nàng có thủ hạ là cao thủ giang hồ
– Đó cũng chỉ là đám quân ô hợp thôi
– Nhưng bọn hắn có võ công cao cường. Nếu bọn họ ba ngày hai lượt tập kích chúng ta thì ngươi ứng phó thế nào đây?
– Lão đại, đừng nói với ta rằng thủ hạ của ngươi không có ai. Những kẻ kia ngươi nuôi cũng không phải chỉ là để trang trí, bọn họ vứt ra giang hồ cũng phải được cao thủ nhị lưu chứ? Để bọn họ ở bên bảo vệ, ta sẽ có biện pháp để đánh cho mẹ của Anh Vương gia kia không nhận ra hắn
– Nói như thế, ngươi cũng đồng ý toàn lực chiến đấu một trận?
Chu Bằng đột nhiên trầm mặc.
– Nhị đệ, tính mạng người thân của ngươi đều chỉ trong trận chiến này thôi. Lí Hữu Hợp khuyên.
Chu Bằng nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu
– Lão đại, ngươi có từng nghĩ tới, cho dù chúng ta đánh thắng thì thế nào? Chúng ta và tiểu Hoàng đế trở mặt, sau này quân thần phải làm thế nào
Lí Hữu Hợp nghiến răng giận dữ:
– Đơn giản, sau khi phá thành, đầu tiên giết Anh Vương gia rồi sau đó diệt yêu nữ, lập hậu cho Hoàng thượng, đợi khi sinh hạ thái tử, chúng ta cẩn thận dạy dỗ, sau này còn sợ quân thần không hòa hợp?
– Ngươi muốn chiếm quyền Hoàng thượng?
Chu Bằng kinh hãi:
– Như vậy chúng ta khác gì quân phản tặc?
– Hoàng thượng bất nhân, chẳng lẽ bỏ mặt Hoàng thượng làm hại giang sơn xã tắc?
Chu Bằng luôn thấy Lí Hữu Hợp nói không đúng nhưng hắn lại không nghĩ được gì hơn, phiền chán ôm đầu:
– Ngươi để ta nghĩ thêm
– Vậy ngươi nghĩ đi. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nội loạn nhiều hơn một ngày dân chúng cực khổ thêm một ngày. Chúng ta đều xuất thân bình dân, hẳn là biết cuộc sống của dân chúng gian khổ thể nào
Là để giải cứu dân chúng, vì đại nghĩa phải hi sinh tiểu Hoàng đế, như vậy đúng chứ?
– Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Dân là quý nhất, sau rồi đến xã tắc, vua là nhẹ nhất trong ba cái ấy)
Chu Bằng mặc dù không được học hành nhưng những lời này cũng thường nghe qua
Chỉ cần không giết tiểu Hoàng đế, hắn và Lí Hữu Hợp không tính là phản nghịch.
Chu Bằng lo lắng lại lo lắng, rốt cục ra sức gật đầu:
– Được, chúng ta sẽ toàn lực đánh trận này. Thật là yêu nữ đáng chết, dám khiến quan hệ công thần của chúng ta trở nên thế này. Đợi công phá được hoàng thành rồi lão tử nhất định băm thây nàng thành vạn đoạn.
Lí Hữu Hợp thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục thuyết phục được phần tử ngoan cố Chu Bằng
Lúc trước Chu Bằng vẫn coi Hoàng thượng là trời, không thể tùy tiện mạo phạm, ngày nào cũng chỉ phái mấy ngàn quân đến kêu gọi, thuyết phục rồi cùng lắm thì chém giết một chút
Chu Bằng hồ đồ không nhìn ra Anh Vương gia đang dùng bọn họ luyện binh. Lí Hữu Hợp cũng sợ hãi, mắt thấy hào khí ngất trời của quân đội Anh Vương gia, sĩ khí bên Chu Bằng thì càng lúc càng thấp, chỉ sợ qua mấy tháng Chu Bằng sẽ thất bại thảm hại.
Đến lúc đó, hắn cùng Chu Bằng nhất định sẽ bị tru di cửu tộc
Hắn không cho phép cả đời cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát, chỉ có thể cổ động Chu Bằng, thừa lúc Anh Vương gia chưa ổn định thực lực, lợi dụng ưu thế quân đông mà đánh bại Anh Vương gia.
Nhưng mà… Hắn thấy việc điều binh khiển tướng của Chu Bằng mà lửa giận bừng bừng.Mãng phu chính là mãng phu, hoàn toàn không hiểu thời thế, mình thế mà đưa quân đội cả nước vào tay hắn, thật là nguy hiểm
Đợi đánh xong trận này, hắn cũng phải thu hồi quyền tướng quân, không thể để Chu Bằng như trước được.
/32
|