Tề Tranh nấu đồ ăn cho Trữ Tiếu Mộng.
Thật ra đó là khẩu phần ăn cho hai người, bởi vì sức ăn của nàng không khỏe nhưng lại kén chọn nên hắn nấu cơm cho nàng luôn cố gắng chọn những món có hương vị ngon, làm nhiều loại món ăn để thỏa mãn nàng. Còn lại cũng không cần lo lắng, hắn sẽ ăn hết cho nàng
Nhưng thật bất ngờ, hôm nay Trữ Tiếu Mộng ăn rất khỏe
Trong nháy mắt, các món ăn ăn gần hết mà nàng vẫn còn đang ăn tiếp
– Nàng rất đói bụng sao?
Hắn nhìn nàng ăn vội, đây là lần đầu tiên thấy nàng ăn như thế
Nàng gật đầu, miệng bận nhồi đồ ăn, không rảnh nói chuyện.
– Mỗi lần bế quan xong nàng đều như vậy?
Hắn không hiểu sao, võ công có thể khiến người ta si mê đến tự mình hại mình cũng không tiếc?
Nàng lắc đầu. Nàng mê võ chứ không ngu ngốc, sao có thể tự hành hạ mình được
– Đồ ăn trong cung lại có vấn đề
Nàng lại lắc đầu, Chu Chính Hạo đối với nàng không tệ, chưa từng khắt khe với nàng, chẳng qua nàng vội vàng làm áo giáp cho Tề Tranh nên không rảnh ăn thôi
– Xảy ra chuyện gì?
Nàng khoát tay, hiện tại không rảnh nói chuyện, chờ nàng ăn no rồi nói.
Đột nhiên một tiếng phì cười đột ngột vang lên
Trữ Tiếu Mộng tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, không buồn để ý. Người tới không có sát khí, không phải địch nhân nên mặc kệ hắn
Tề Tranh quay đầu lại, thấy một người mặc quần áo trắng, nhận ra đó là Hoa Sơn kiếm khách Nhạc Minh Phong mới đến, là đương nhiệm thống lĩnh đội Thiết vệ, phó thống lĩnh là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Lâm Dược (Đệ tử tục gia là những người theo học Thiếu Lâm nhưng không phải những người tu hành)
– Có việc?
Bếp này ở ngay sau trướng chủ soái, là hắn tự xây. Lúc hẹn hò với Trữ Tiếu Mộng thì đã ra lệnh, nếu không có chuyện lớn thì không cho ai tới gần, không biết vì sao Nhạc Minh Phong lại dám trái lệnh
– Vương gia, phản quân cử sứ giả tới đang kêu gọi dưới thành, nói muốn cùng Vương gia thương thảo chuyện bãi binh, xin Vương gia cho biết cách xử lý
– Để hắn tiếp tục gọi đi, sau nửa canh giờ nữa thi cho hắn vào
– Vâng.
Nhạc Minh Phong cúi người hành lễ, khóe mắt bất giác lại liếc về Trữ Tiếu Mộng. Vị cô nương này dù không hay hành tẩu giang hồ nhưng đại danh vang dội. Nghe nói võ công của nàng đã vượt qua sư huynh nàng Bộ Kinh Vân. Ban đầu hắn có chút nghi ngờ, sau khi gia nhập quân đội, nghe đám quân sĩ kể chuyện nàng tay không bóp nát mũi tên, xông vào bên địch giết người thì mới biết đó không phải là hữu danh vô thực
Nhạc Minh Phong còn nghĩ, một nữ tử giết người không chớp mắt như vậy, khí chất sẽ lạnh lùng như băng, bề ngoài của Trữ Tiếu Mộng quả thật cũng như thế
Nhưng vừa rồi hắn ở ngoài trướng nghe Trữ Tiếu Mộng và Tề Tranh đối đáp, thật sự là… kinh ngạc. Thì ra nàng chỉ có dung nhan lạnh lùng còn nội tâm lại nóng như lửa
Anh Vương gia yêu thương một cô nương như thế cũng không biết là bất hạnh hay may mắn. Vô cùng bá đạo, nhiệt tình như lửa, trên giường chắc chắn sẽ khiến người khác mất hồn (ông này nghĩ gì vậy)
Tề Tranh ho nhẹ một tiếng, giọng nói vừa lạnh vừa sắt đá:
– Còn việc gì?
Ngại quá, tính độc chiếm của hắn rất mạnh, vô cùng chán ghét người khác nhìn nữ nhân của mình
– Mạt tướng cáo lui
Nhạc Minh Phong bị hắn dọa hoảng sợ, nhanh chóng chuồn đi
– Hừ!
Tề Tranh khẽ hừ một tiếng. Nhưng khi nói với Trữ Tiếu Mộng bên cạnh lại trử nên cực kì dịu dàng
– Có đủ không? Có cần ta làm thêm không? Giọng nói ngọt ngào như mật ong.
Trữ Tiếu Mộng ăn no nói:
– Đủ rôi
Bữa cơm này ăn ngon đã cơn nghiền, nàng thỏa mãn thở phào
Hắn lập tức thu dọn bát đĩa:
– Tiếu Mộng, nàng còn chưa nói cho ta biết vì sao lại bị đói thành ra thế này
– Bận quá, không rỗi mà ăn
Vả lại, sau khi bị khả năng bếp núp của hắn dỗ nghiện, ăn đồ của ngự thiện phòng cảm thấy không ngon, rất nhàm chán
Cái này cũng khó trách, đám đầu bếp hoàng cung sao dám dùng những món lạ đó để câu dẫn khẩu vị của quý nhân? Vạn nhất bọn họ ăn nghiện, mà những đặc sản đó nhất thời không có được, khiến những quý nhân không vui chẳng phải sẽ mất đầu
Cho nên làm việc trong hoàng cung, không cần nổi bật, chỉ cần bình an thì mới là tốt
Tề Tranh nghe những lời nàng nói thì trượt tay, thiếu chút nữa làm vỡ bát
– Nàng vốn luôn trầm ổn, từ khi nào đã không thể tự chăm sóc mình như thế?
Bỏ lại chén bát, hắn kéo tay nàng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới
– Để ta xem nào, hình như gầy đi, sắc mặt cũng không tốt, thế này… ưm…
Quá dông dài! Nàng nghiêng người, dấu môi son in lên đôi môi lắm lời của hắn
Chính là cảm giác này, mang theo hơi ấm như lửa, sảng khoải như gió, dịu dàng như lông chim khiến nàng nhớ thương, ngày đêm khó quên.
Đầu tiên, hắn trừng lớn mắt, trước mặt là khuôn thanh nhã xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu đầu cố chấp, đó là sự quyến luyến với hắn cũng là minh chứng cho tình yêu với hắn. Tim hắn nháy mắt dịu lại, đập nhanh hơn, hắn ôm chặt nàng, cùng nhau chia sẻ hơi thở
Ngón tay hắn lướt qua mái tóc đen nhánh của nàng, một lần, một lần, lại một lần.
Nụ hôn này không mang đến khoái cảm như khi hắn âu yếm nàng, lại như thả lỏng khiến cho tứ chi nàng thoải mái vô cùng
Nàng muốn học hắn, cũng sờ tóc hắn nhưng nó đã búi cao khiến nàng có chút khó chịu, khẽ bắn tay, kim quan cài tóc vỡ vụn
Mắt hắn trừng lớn. Lực phá hoại của nàng cũng quá lớn
Nàng lại như con mèo thoải mãn, say mê híp mắt lại, ngón tay vuốt tóc hắn, người run lên.
Trên tay nàng vẫn đeo bao tay, tuy mỏng như cánh ve nhưng vẫn là không phải tự tay chạm vào, cảm giác cũng kém đi chút ít. Nàng rất muốn tháo bao tay nhưng giờ vết thương ở tay nàng vẫn còn, cởi ra sẽ rất xấu
Nàng ham võ thành si, cho dù thiết sa chưởng gì gì nàng cũng đều nghiên cứu qua, khi đó cảm thấy trên người có sẹo cũng chẳng có gì đáng ngại. Nhưng giờ nàng lại chỉ muốn cho hắn thấy bản thân hoàn mỹ nhất, không muốn bất kì điểm thiếu sót nào để hắn nhìn thấy
Phát hiện này khiến nàng hoảng hốt, hắn khẽ vỗ đôi mông săn chắc của nàng:
– Tiếu Mộng, lúc hôn sao lại không chuyên tâm
Hắn trừng phạt nàng bằng cách khẽ cắn lên vành tai nàng.
– A! Nàng hô lớn, vội vàng bưng tay
Hắn lại khẽ cắn lên mũi nàng.
– A!
Nàng dùng tay kia che lại mũi
– Sao ngươi lại cắn người
Bộ dáng bị bắt nạt rất đáng thương, mắt dâng lên sương mù, hình như sắp có cơn mưa rơi xuống
– Ai bảo nàng lúc hôn ta còn phân tâm? Nói thật đi, vừa nãy nghĩ đến ai?
– Không có đâu
– Không nói? Hắn nhắm về tai bên kia của nàng
Nàng vội buông tay che mũi, bịt hai lỗ tai lại
– Bị lừa rồi! Hắn khẽ hôn lên mũi nàng
– Á! Nàng nghĩ hắn lại định cắn, sợ hãi kêu lớn
– Ha haha
Còn tưởng sau khi nàng trở nên cởi mở hơn, hắn khó mà được nhìn lại vẻ thẹn thùng này, không ngờ rằng nàng vẫn hồn nhiên như trước, vẻ cường hãn chỉ là về ngoài thôi, trái tim vẫn luôn dịu dàng như nước
Biết bị trêu chọc, nàng bực bội, bàn tay thon chỉ vào hắn.
– Ngươi ngươi ngươi …
– Rất thức thời, chăm sóc dịu dàng
– Không biết xấu hổ
– Cái này gọi là tự tin
– Hừ!
Hai chân nàng hơi động, thân thể mềm mại nhất thời hóa thành bóng mờ. Hắn còn chưa kịp thấy động tác của nàng thì tai đã có cảm giác tê rần
– Oa! Nàng…
– Rất thức thời, chăm sóc dịu dàng. Cái này gọi là có thù báo thù
– Ta dùng sức nhẹ, sao nàng mạnh tay thế
– Chẳng lẽ không cần tính lợi tức sao?
Hắn sửng sốt, gật gật đầu
– Nàng nói đúng, là phải tính lãi, cho nên…
Hắn nhào tới người nàng…
Thật ra đó là khẩu phần ăn cho hai người, bởi vì sức ăn của nàng không khỏe nhưng lại kén chọn nên hắn nấu cơm cho nàng luôn cố gắng chọn những món có hương vị ngon, làm nhiều loại món ăn để thỏa mãn nàng. Còn lại cũng không cần lo lắng, hắn sẽ ăn hết cho nàng
Nhưng thật bất ngờ, hôm nay Trữ Tiếu Mộng ăn rất khỏe
Trong nháy mắt, các món ăn ăn gần hết mà nàng vẫn còn đang ăn tiếp
– Nàng rất đói bụng sao?
Hắn nhìn nàng ăn vội, đây là lần đầu tiên thấy nàng ăn như thế
Nàng gật đầu, miệng bận nhồi đồ ăn, không rảnh nói chuyện.
– Mỗi lần bế quan xong nàng đều như vậy?
Hắn không hiểu sao, võ công có thể khiến người ta si mê đến tự mình hại mình cũng không tiếc?
Nàng lắc đầu. Nàng mê võ chứ không ngu ngốc, sao có thể tự hành hạ mình được
– Đồ ăn trong cung lại có vấn đề
Nàng lại lắc đầu, Chu Chính Hạo đối với nàng không tệ, chưa từng khắt khe với nàng, chẳng qua nàng vội vàng làm áo giáp cho Tề Tranh nên không rảnh ăn thôi
– Xảy ra chuyện gì?
Nàng khoát tay, hiện tại không rảnh nói chuyện, chờ nàng ăn no rồi nói.
Đột nhiên một tiếng phì cười đột ngột vang lên
Trữ Tiếu Mộng tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, không buồn để ý. Người tới không có sát khí, không phải địch nhân nên mặc kệ hắn
Tề Tranh quay đầu lại, thấy một người mặc quần áo trắng, nhận ra đó là Hoa Sơn kiếm khách Nhạc Minh Phong mới đến, là đương nhiệm thống lĩnh đội Thiết vệ, phó thống lĩnh là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Lâm Dược (Đệ tử tục gia là những người theo học Thiếu Lâm nhưng không phải những người tu hành)
– Có việc?
Bếp này ở ngay sau trướng chủ soái, là hắn tự xây. Lúc hẹn hò với Trữ Tiếu Mộng thì đã ra lệnh, nếu không có chuyện lớn thì không cho ai tới gần, không biết vì sao Nhạc Minh Phong lại dám trái lệnh
– Vương gia, phản quân cử sứ giả tới đang kêu gọi dưới thành, nói muốn cùng Vương gia thương thảo chuyện bãi binh, xin Vương gia cho biết cách xử lý
– Để hắn tiếp tục gọi đi, sau nửa canh giờ nữa thi cho hắn vào
– Vâng.
Nhạc Minh Phong cúi người hành lễ, khóe mắt bất giác lại liếc về Trữ Tiếu Mộng. Vị cô nương này dù không hay hành tẩu giang hồ nhưng đại danh vang dội. Nghe nói võ công của nàng đã vượt qua sư huynh nàng Bộ Kinh Vân. Ban đầu hắn có chút nghi ngờ, sau khi gia nhập quân đội, nghe đám quân sĩ kể chuyện nàng tay không bóp nát mũi tên, xông vào bên địch giết người thì mới biết đó không phải là hữu danh vô thực
Nhạc Minh Phong còn nghĩ, một nữ tử giết người không chớp mắt như vậy, khí chất sẽ lạnh lùng như băng, bề ngoài của Trữ Tiếu Mộng quả thật cũng như thế
Nhưng vừa rồi hắn ở ngoài trướng nghe Trữ Tiếu Mộng và Tề Tranh đối đáp, thật sự là… kinh ngạc. Thì ra nàng chỉ có dung nhan lạnh lùng còn nội tâm lại nóng như lửa
Anh Vương gia yêu thương một cô nương như thế cũng không biết là bất hạnh hay may mắn. Vô cùng bá đạo, nhiệt tình như lửa, trên giường chắc chắn sẽ khiến người khác mất hồn (ông này nghĩ gì vậy)
Tề Tranh ho nhẹ một tiếng, giọng nói vừa lạnh vừa sắt đá:
– Còn việc gì?
Ngại quá, tính độc chiếm của hắn rất mạnh, vô cùng chán ghét người khác nhìn nữ nhân của mình
– Mạt tướng cáo lui
Nhạc Minh Phong bị hắn dọa hoảng sợ, nhanh chóng chuồn đi
– Hừ!
Tề Tranh khẽ hừ một tiếng. Nhưng khi nói với Trữ Tiếu Mộng bên cạnh lại trử nên cực kì dịu dàng
– Có đủ không? Có cần ta làm thêm không? Giọng nói ngọt ngào như mật ong.
Trữ Tiếu Mộng ăn no nói:
– Đủ rôi
Bữa cơm này ăn ngon đã cơn nghiền, nàng thỏa mãn thở phào
Hắn lập tức thu dọn bát đĩa:
– Tiếu Mộng, nàng còn chưa nói cho ta biết vì sao lại bị đói thành ra thế này
– Bận quá, không rỗi mà ăn
Vả lại, sau khi bị khả năng bếp núp của hắn dỗ nghiện, ăn đồ của ngự thiện phòng cảm thấy không ngon, rất nhàm chán
Cái này cũng khó trách, đám đầu bếp hoàng cung sao dám dùng những món lạ đó để câu dẫn khẩu vị của quý nhân? Vạn nhất bọn họ ăn nghiện, mà những đặc sản đó nhất thời không có được, khiến những quý nhân không vui chẳng phải sẽ mất đầu
Cho nên làm việc trong hoàng cung, không cần nổi bật, chỉ cần bình an thì mới là tốt
Tề Tranh nghe những lời nàng nói thì trượt tay, thiếu chút nữa làm vỡ bát
– Nàng vốn luôn trầm ổn, từ khi nào đã không thể tự chăm sóc mình như thế?
Bỏ lại chén bát, hắn kéo tay nàng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới
– Để ta xem nào, hình như gầy đi, sắc mặt cũng không tốt, thế này… ưm…
Quá dông dài! Nàng nghiêng người, dấu môi son in lên đôi môi lắm lời của hắn
Chính là cảm giác này, mang theo hơi ấm như lửa, sảng khoải như gió, dịu dàng như lông chim khiến nàng nhớ thương, ngày đêm khó quên.
Đầu tiên, hắn trừng lớn mắt, trước mặt là khuôn thanh nhã xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu đầu cố chấp, đó là sự quyến luyến với hắn cũng là minh chứng cho tình yêu với hắn. Tim hắn nháy mắt dịu lại, đập nhanh hơn, hắn ôm chặt nàng, cùng nhau chia sẻ hơi thở
Ngón tay hắn lướt qua mái tóc đen nhánh của nàng, một lần, một lần, lại một lần.
Nụ hôn này không mang đến khoái cảm như khi hắn âu yếm nàng, lại như thả lỏng khiến cho tứ chi nàng thoải mái vô cùng
Nàng muốn học hắn, cũng sờ tóc hắn nhưng nó đã búi cao khiến nàng có chút khó chịu, khẽ bắn tay, kim quan cài tóc vỡ vụn
Mắt hắn trừng lớn. Lực phá hoại của nàng cũng quá lớn
Nàng lại như con mèo thoải mãn, say mê híp mắt lại, ngón tay vuốt tóc hắn, người run lên.
Trên tay nàng vẫn đeo bao tay, tuy mỏng như cánh ve nhưng vẫn là không phải tự tay chạm vào, cảm giác cũng kém đi chút ít. Nàng rất muốn tháo bao tay nhưng giờ vết thương ở tay nàng vẫn còn, cởi ra sẽ rất xấu
Nàng ham võ thành si, cho dù thiết sa chưởng gì gì nàng cũng đều nghiên cứu qua, khi đó cảm thấy trên người có sẹo cũng chẳng có gì đáng ngại. Nhưng giờ nàng lại chỉ muốn cho hắn thấy bản thân hoàn mỹ nhất, không muốn bất kì điểm thiếu sót nào để hắn nhìn thấy
Phát hiện này khiến nàng hoảng hốt, hắn khẽ vỗ đôi mông săn chắc của nàng:
– Tiếu Mộng, lúc hôn sao lại không chuyên tâm
Hắn trừng phạt nàng bằng cách khẽ cắn lên vành tai nàng.
– A! Nàng hô lớn, vội vàng bưng tay
Hắn lại khẽ cắn lên mũi nàng.
– A!
Nàng dùng tay kia che lại mũi
– Sao ngươi lại cắn người
Bộ dáng bị bắt nạt rất đáng thương, mắt dâng lên sương mù, hình như sắp có cơn mưa rơi xuống
– Ai bảo nàng lúc hôn ta còn phân tâm? Nói thật đi, vừa nãy nghĩ đến ai?
– Không có đâu
– Không nói? Hắn nhắm về tai bên kia của nàng
Nàng vội buông tay che mũi, bịt hai lỗ tai lại
– Bị lừa rồi! Hắn khẽ hôn lên mũi nàng
– Á! Nàng nghĩ hắn lại định cắn, sợ hãi kêu lớn
– Ha haha
Còn tưởng sau khi nàng trở nên cởi mở hơn, hắn khó mà được nhìn lại vẻ thẹn thùng này, không ngờ rằng nàng vẫn hồn nhiên như trước, vẻ cường hãn chỉ là về ngoài thôi, trái tim vẫn luôn dịu dàng như nước
Biết bị trêu chọc, nàng bực bội, bàn tay thon chỉ vào hắn.
– Ngươi ngươi ngươi …
– Rất thức thời, chăm sóc dịu dàng
– Không biết xấu hổ
– Cái này gọi là tự tin
– Hừ!
Hai chân nàng hơi động, thân thể mềm mại nhất thời hóa thành bóng mờ. Hắn còn chưa kịp thấy động tác của nàng thì tai đã có cảm giác tê rần
– Oa! Nàng…
– Rất thức thời, chăm sóc dịu dàng. Cái này gọi là có thù báo thù
– Ta dùng sức nhẹ, sao nàng mạnh tay thế
– Chẳng lẽ không cần tính lợi tức sao?
Hắn sửng sốt, gật gật đầu
– Nàng nói đúng, là phải tính lãi, cho nên…
Hắn nhào tới người nàng…
/32
|