Chỉ cần là ai cũng nhìn ra được lúc này tâm tư nàng đang xáo trộn huống chi Tề Tranh không phải là người thường. Muốn bách chiến bách thắng thì phải nắm bắt được những điểm mấu chốt, bởi vậy, đầu óc hắn vô cùng linh mẫn
Hai người sẽ tách ra mà giờ nàng đã dao động, nếu hắn không thể nắm chắc cơ hội khiến bản thân khắc sâu trong lòng nàng thì có còn là nam nhân nữa không?
Vội tiến lên, hắn ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt lấy nàng đang ngồi xếp bằng
– Tiếu Mộng, nàng nhất định phải nhớ ta, không được quên ta
Lời nói dịu dàng như làn gió ấm áp thổi vào tai nàng, đồng thời, hắn cũng hôn lên tai nàng
Cả người nàng run lên, nội lực thiếu chút nữa chảy nghịch, vội nhắm mắt lại, tập trung hơn, hít thở vài cái, thu khí lại.
– Ngươi muốn hại ta tẩu hỏa nhập ma sao?
Tuy rằng công lực nàng thâm hậu đã đến trình độ vừa luyện công vừa nói chuyện phiếm nhưng sự quấy rầy quá lớn nàng vẫn chịu không nổi.
Nàng tức giận, đánh hắn thì không nỡ đành phải nhéo tai hắn, dùng sức mà nhéo
– A! Sắp rớt tai mất giờ! Tề Tranh kêu đau
Tay nàng dùng sức thế nào nàng còn không rõ sao? Tiếp tục kéo
– Rớt cũng được! Xem ngươi còn dám khinh bạc ta nữa không?
– Tình thú khuê phòng, sao lại nói là khinh bạc?
– Chúng ta còn không phải vợ chồng.
Hắn cười đen tối:
– Đúng, giờ không phải nhưng thêm chút thời gian nữa là được
Khuôn mặt kiều diễm của nàng ửng hồng, vừa xấu hổ vừa phiền lại có chút vui mừng. Muốn mắng hắn, bảo hắn đừng hòng tơ tưởng, cả đời này nàng chỉ làm bạn với võ học, không thành thân nhưng lời đến đầu lưỡi lại quay cuồng, không nói được
Là động tâm phải không?
Một ý niệm đột nhiên nảy lên trong đầu nàng. Có phải nên cùng hắn đi Nam chinh Bắc phạt, mãi không chia lìa
Hắn nghiêng người, lại hôn lên môi nàng, hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át của nàng, kích tình dâng trào
Tim hắn đập như nổi trống, cẩn thận phát hiện cỗ tường thành kiên cố của nàng đang dần vỡ vụn
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng đi về phía trước tìm tòi, cánh hoa anh đào mở rộng vì hắn
Đôi môi ấm áp của nàng thơm ngọt ngào, bất luận hắn tìm đến đâu cũng có mật ngọt.
– Ngọt quá…
Hắn càng say mê ôm chặt lấy nàng
Đầu óc nàng trống rỗng, không giận không cáu, chỉ nó lửa trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Đây là cảm giác gì? Nàng nói không nên lời
Nhưng có chuyện không cần phải nghi ngờ, điều này còn mê hoặc hơn cả việc năm đó nàng đả thông được hai huyệt nhâm đốc để trở thành cao thủ
Cuối cùng, hắn dùng sức vờn đôi môi đinh hương kia, sau đó chậm rãi rời khỏi nàng, đôi môi nàng sưng đỏ lên trông vô cùng yêu mị
Hắn không nhịn được lại hôn lên môi nàng:
– Tiếu Mộng, ta dự tính dùng ba tháng luyện binh cũng đủ thời gian để Lí Hữu Hợp và Chu Bằng tập hợp đủ bè phái của họ, tiện một mẻ bắt sạch. Sau đó, ta sẽ về đón nàng, nàng nhấtđịnh phải chờ ta.
Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi Phượng Nghi cung, dường như đã sẵn sàng để chiến đấu
Nàng không nghe rõ hắn nói những gì, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn nóng bỏng, nồng nhiệt khi nãy, nó đốt sạch toàn bộ sức lực của nàng,
Nàng thở hổn hển, trong lòng như có một người khác, tuy rằng sức lực rất nhỏ nhưng liên tục đánh động lòng nàng
Không biết qua bao lâu, nàng hoảng hốt hoàn hồn, bên người đã không thấy bóng dáng hắn
Nàng nhắm mắt lại, từ ngực lại truyền đến sự đau đớn chưa từng có
– Tề Tranh…
Nàng thất thểu bước xuống giường, chạy ra khỏi Phượng Nghi cung.
Vừa lúc, mây đen che trăng dần tản ra, ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt
Nàng nghe thấy âm thanh bén nhọn phá tan màn đêm, lập tức, các nơi trong hoàng cung có những bóng người tụ tập lại, bọn họ tụ trước cửa Phượng Nghi cung, quỳ gối trước bóng người cao lớn kia
Trữ Tiếu Mộng thấy gió đêm thổi bay mái tóc đen của Tề Tranh, hắn rốt cuộc đã khôi phục lại khuôn mặt thật, mi dài cương nghị, mắt phượng uy nghi, trong khí thế uy nghiêm ấy, sát khí như xông thẳng trời cao
Hắn giơ tay phải, hô to:
– Có ta vô địch!
– Có ta vô địch!
Hai trăm chín mươi chín giọng nói phụ họa theo hắn. Những người này là do Tề Tranh chọn ra trong ngũ đại binh đoàn, bí mật huấn luyện, dù chưa qua được thí nghiệm huấn luyện đế vương nhưng ai cũng là tinh anh trong tinh anh, giờ trở thành cận vệ của Tề Tranh.
Không thể ngờ rằng Tề Tranh có thể giấu bọn họ trong hoàng cung, quả thật chứng minh câu nói khi nãy của hắn: trong hoàng cung này không ai có thể ngăn nổi hắn
Trong phút chốc, Trữ Tiếu Mộng cảm thấy khí thế vô cùng hào hùng nhưng cũng khiến nàng đau đớn
Tề Tranh vung tay phải lên hô:
– Xuất phát
Hai trăm hai mươi chín người đồng thanh hô theo, đi theo Tề Tranh, vô cùng tề chỉnh đi về phía Đông Hoa môn
Nàng dựa người vào cửa cung, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía bóng người kia.
Không hiểu sao, trong lòng nàng có sự đau đớn vì bị bỏ rơi
Rõ ràng là bản thân từ chối đi theo, vì sao trong lòng nàng giờ lại khó chịu như vậy?
Hai người sẽ tách ra mà giờ nàng đã dao động, nếu hắn không thể nắm chắc cơ hội khiến bản thân khắc sâu trong lòng nàng thì có còn là nam nhân nữa không?
Vội tiến lên, hắn ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt lấy nàng đang ngồi xếp bằng
– Tiếu Mộng, nàng nhất định phải nhớ ta, không được quên ta
Lời nói dịu dàng như làn gió ấm áp thổi vào tai nàng, đồng thời, hắn cũng hôn lên tai nàng
Cả người nàng run lên, nội lực thiếu chút nữa chảy nghịch, vội nhắm mắt lại, tập trung hơn, hít thở vài cái, thu khí lại.
– Ngươi muốn hại ta tẩu hỏa nhập ma sao?
Tuy rằng công lực nàng thâm hậu đã đến trình độ vừa luyện công vừa nói chuyện phiếm nhưng sự quấy rầy quá lớn nàng vẫn chịu không nổi.
Nàng tức giận, đánh hắn thì không nỡ đành phải nhéo tai hắn, dùng sức mà nhéo
– A! Sắp rớt tai mất giờ! Tề Tranh kêu đau
Tay nàng dùng sức thế nào nàng còn không rõ sao? Tiếp tục kéo
– Rớt cũng được! Xem ngươi còn dám khinh bạc ta nữa không?
– Tình thú khuê phòng, sao lại nói là khinh bạc?
– Chúng ta còn không phải vợ chồng.
Hắn cười đen tối:
– Đúng, giờ không phải nhưng thêm chút thời gian nữa là được
Khuôn mặt kiều diễm của nàng ửng hồng, vừa xấu hổ vừa phiền lại có chút vui mừng. Muốn mắng hắn, bảo hắn đừng hòng tơ tưởng, cả đời này nàng chỉ làm bạn với võ học, không thành thân nhưng lời đến đầu lưỡi lại quay cuồng, không nói được
Là động tâm phải không?
Một ý niệm đột nhiên nảy lên trong đầu nàng. Có phải nên cùng hắn đi Nam chinh Bắc phạt, mãi không chia lìa
Hắn nghiêng người, lại hôn lên môi nàng, hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át của nàng, kích tình dâng trào
Tim hắn đập như nổi trống, cẩn thận phát hiện cỗ tường thành kiên cố của nàng đang dần vỡ vụn
Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng đi về phía trước tìm tòi, cánh hoa anh đào mở rộng vì hắn
Đôi môi ấm áp của nàng thơm ngọt ngào, bất luận hắn tìm đến đâu cũng có mật ngọt.
– Ngọt quá…
Hắn càng say mê ôm chặt lấy nàng
Đầu óc nàng trống rỗng, không giận không cáu, chỉ nó lửa trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Đây là cảm giác gì? Nàng nói không nên lời
Nhưng có chuyện không cần phải nghi ngờ, điều này còn mê hoặc hơn cả việc năm đó nàng đả thông được hai huyệt nhâm đốc để trở thành cao thủ
Cuối cùng, hắn dùng sức vờn đôi môi đinh hương kia, sau đó chậm rãi rời khỏi nàng, đôi môi nàng sưng đỏ lên trông vô cùng yêu mị
Hắn không nhịn được lại hôn lên môi nàng:
– Tiếu Mộng, ta dự tính dùng ba tháng luyện binh cũng đủ thời gian để Lí Hữu Hợp và Chu Bằng tập hợp đủ bè phái của họ, tiện một mẻ bắt sạch. Sau đó, ta sẽ về đón nàng, nàng nhấtđịnh phải chờ ta.
Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi Phượng Nghi cung, dường như đã sẵn sàng để chiến đấu
Nàng không nghe rõ hắn nói những gì, trong đầu chỉ còn lại nụ hôn nóng bỏng, nồng nhiệt khi nãy, nó đốt sạch toàn bộ sức lực của nàng,
Nàng thở hổn hển, trong lòng như có một người khác, tuy rằng sức lực rất nhỏ nhưng liên tục đánh động lòng nàng
Không biết qua bao lâu, nàng hoảng hốt hoàn hồn, bên người đã không thấy bóng dáng hắn
Nàng nhắm mắt lại, từ ngực lại truyền đến sự đau đớn chưa từng có
– Tề Tranh…
Nàng thất thểu bước xuống giường, chạy ra khỏi Phượng Nghi cung.
Vừa lúc, mây đen che trăng dần tản ra, ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt
Nàng nghe thấy âm thanh bén nhọn phá tan màn đêm, lập tức, các nơi trong hoàng cung có những bóng người tụ tập lại, bọn họ tụ trước cửa Phượng Nghi cung, quỳ gối trước bóng người cao lớn kia
Trữ Tiếu Mộng thấy gió đêm thổi bay mái tóc đen của Tề Tranh, hắn rốt cuộc đã khôi phục lại khuôn mặt thật, mi dài cương nghị, mắt phượng uy nghi, trong khí thế uy nghiêm ấy, sát khí như xông thẳng trời cao
Hắn giơ tay phải, hô to:
– Có ta vô địch!
– Có ta vô địch!
Hai trăm chín mươi chín giọng nói phụ họa theo hắn. Những người này là do Tề Tranh chọn ra trong ngũ đại binh đoàn, bí mật huấn luyện, dù chưa qua được thí nghiệm huấn luyện đế vương nhưng ai cũng là tinh anh trong tinh anh, giờ trở thành cận vệ của Tề Tranh.
Không thể ngờ rằng Tề Tranh có thể giấu bọn họ trong hoàng cung, quả thật chứng minh câu nói khi nãy của hắn: trong hoàng cung này không ai có thể ngăn nổi hắn
Trong phút chốc, Trữ Tiếu Mộng cảm thấy khí thế vô cùng hào hùng nhưng cũng khiến nàng đau đớn
Tề Tranh vung tay phải lên hô:
– Xuất phát
Hai trăm hai mươi chín người đồng thanh hô theo, đi theo Tề Tranh, vô cùng tề chỉnh đi về phía Đông Hoa môn
Nàng dựa người vào cửa cung, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía bóng người kia.
Không hiểu sao, trong lòng nàng có sự đau đớn vì bị bỏ rơi
Rõ ràng là bản thân từ chối đi theo, vì sao trong lòng nàng giờ lại khó chịu như vậy?
/32
|