Bên trong một biệt thư hào hoa nào đó ở một hành tinh nào đó tinh hệ Hữu La, một cô gái tóc vàng mặc bộ đồ ngủ màu trắng trong suốt, đang ngồi khoanh chân chính giữa phòng khách rộng lớn. Xung quan cô ấy ngoài 4 người đàn ông to lớn mình mặc âu phục, đeo kính đen hình W, cũng ngồi khoanh chân như vậy ra, chỉ có một đống bưu thiếp bằng giấy chất đống chi chít cả căn phòng.
Tinh Linh sắc mặt vui vẻ tỉ mỉ xem những tấm bưu thiếp trong tay, còn những người đàn ông to lớn giúp đỡ đọc thư kia, còn đang đọc không biết nhan hơn Tinh Linh không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể nhin thấy những tấm bưu thiếp từ trong tay họ bay qua mà thôi.
Lúc này một người đàn ông vừa đọc thư vừa nói với Tinh Linh: “Tiểu thư, những thư này sao lại càng ngày càng nhiều vậy? dường như đọc cũng không thể đọc hết được.”
Tinh Linh còn chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh người này liền xen vào nói: “Cái này mà nhiều gì? Đây chỉ là thư tín của tinh hệ Hữu La mà thôi, thư của những hành tinh khác do vấn đề thời gian nên vẫn chưa đưa đến, nghe Văn Na tiểu thư nói, thư tín của mỗi một tinh hệ đều cần mấy chiếc phi thuyền đưa đến.”
Tinh Linh nhìn thấy những người bạn có tính cách đầy đủ, bất giác nở nụ cười mê người nghĩ: “Thật không ngờ những người máy có trí tuệ máy tính này lại tiến bộ nhanh như thế, ra ngoài mới có mấy ngày, đã có được những ý thức tình cảm nhất định rồi, xem ra tiếp xúc với con người là có thể gia tăng ý thức tình cảm nhất.”
Lúc Tinh Linh đang suy nghĩ, một người đàn ông đột nhiên nhảy lên, cầm lấy một tấm bưu thiếp mỏng chạy đến chỗ Tinh Linh, đồng thời hét lên một cách hưng phấn lạ thường: “Tiểu thư, là của ngài Đường Long.”
Bị dọa giật mình, Tinh Linh nghe thấy lời này khuôn mặt kinh ngạc nhảy dựng lên, giựt lấy tấm bưu thiếp từ trong tay của người đàn ông. Tinh Linh cẩn thận tỉ mỉ phân biệt tấm bưu thiếp, chỉ nhìn thấy bên trên là những chữ cong cong vẹo vẹo: Tiểu thư Tinh Linh ta là fan của cô, hy vọng được ăn tối cùng cô. Đường Long.
Lúc Tinh Linh đang thưởng thức tấm bưu thiếp đó, một người đàn ông nói với người vừa hét lên kia nói: “Có thật là của ngài Đường Long không? Nơi này đã có một đống bưu thiếp ký tên là Đường Long rồi.” Nói rồi chỉ vào một đống bưu thiếp bị chất chồng ở giữa đại sảnh.
Người bị hỏi sờ sờ đầu nói: “Tôi cũng không biết là có thật hay không, không phải tiểu thư đã nói rồi sao? Phàm là những bưu thiếp ký tên Đường Long đều phải đưa cho tiểu thư xem.”
“Là hắn viết, đây là do hắn viết! Các người xem, đây là được gửi từ khách sạn Hoa Đô hành tinh Mạn Lan, tuyệt đối là hắn viết!”Tinh Linh đột nhiên hưng phấn lạ thường hét lên.
Mọi người đương nhiên đều biết hắn trong lời nói của tiểu thư là ai, đồng thời bọn họ cũng nhớ đến chuyện Đường Long cũng từng ở khách sạn Hoa Đô, do đó cũng thừa nhậ tấm bưu thiếp đó là do Đường Long gửi, dù gì thì cũng không thể nào có chuyện trùng hợp có người cùng tên họ ở cùng một khách sạn như thế xảy ra.
“Quá tốt rồi, hắn là fan của ta, hắn còn chuẩn bị mời ta cùng ăn tối nữa, thật quá tốt rồi.” Tinh Linh kích động hai tay ép chặt bưu thiếp vào ngực. Nhưng khi cô ấy phát hiện ra mọi người cũng nhìn mình một cách hứng thú, bất giác khuôn mặt đỏ lên nói: “Được rồi, để chúng ta tiếp tục đọc thư.” Nói xong liền tiện tay vứt tấm bưu thiếp của Đường Long lên trên đống bưu thiếp đã đọc.
Mọi người mặc dù không hiểu sao tiểu thư lại tiện tay quẳng đi thứ đồ quan trọng như thế, nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục đọc bưu thiếp. Bọn họ không nhìn thấy Tinh Linh mỗi lần nhìn một tấm bưu thiếp, là dùng ánh mắt liếc qua một lát tấm bưu thiếp nằm trên cùng của đống bưu thiếp bên cạnh đó.
Không biết bao nhiêu lâu, Văn Na kia đột nhiên chạy xông vào, vừa đến liền kéo Tinh Linh dậy vội vàng nói: “Tiểu thư đi mau, tinh hệ Hữu La sắp xảy ra chiến tranh rồi!”
“Xảy ra chiến tranh? Là chuyện gì vậy?”Tinh Linh ngạc nhiên hỏi.
“Ây da, lẽ nào người không biết Liên Bang đã coi hành tinh này là tiền tuyến tấn công tinh hệ phía nam sao? Hơn một trăm vạn chiến hạm đã được điều đến tinh hệ này rồi!” Văn Na kéo Tinh Linh vào phòng, vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc vừa nói với Tinh Linh.
“Hơn một trăm vạn chiến hạm? Liên Bang lúc nào mà có nhiều chiến hạm như thế? Ờ, ta hiểu rồi, bọn họ điều hạm đội đến đây.” Một người biết hết mọi bí mật của Liên Bang như Tinh Linh đột nhiên nhớ đến hạm đội địa phương không ai chú ý đến kia.
“Nhưng cho dù coi nơi này là tiền tuyến, chúng ta cũng không cần núp?” Tinh Linh mặc dù nói như vậy, nhưng cũng bắt đầu giúp Văn Na thu dọn đồ đạc. Mặc dù cô ấy không hiểu, nhưng cô ấy tin Văn Na làm như vậy là đúng.
Văn Na thở dài nói: “Ây da tiểu thư của tôi, lẽ nào người không biết nơi này một khi trở thành tiền tuyến, cảng vũ trụ sẽ bị phong tỏa sao? Còn nữa, chiến tranh nổ ra, yêu ma quỷ quái gì cũng chạy ra, mặc dù chúng ta không sợ, nhưng cơ thể của người không thể chịu đựng được tổn thương. Điều quan trọng nhất là, bị nhốt ở đây, người làm sao còn có thể tổ chức biểu diễn nữa chứ?”
Tinh Linh chần chứ một lát rồi hỏi: “Vậy, hắn …hắn co ra trận không?”
“Không, hăn đã bị quân bộ điều đến làm tư lệnh căn cứ vùng đất xa xôi gần tinh hệ Vô Loạn, ở đó không có hải tặc cũng không có kẻ địch, chỉ cần hắn không chạy vào tinh hệ Vô Loạnh, tuyệt đối sẽ không gặp chiến tranh. Tôi nói tiểu thư nghe, người nên bắt đầu thay đồ đi.” Văn Na đầu cũng không ngẩng lên vừa chỉnh lý rương, vừa nói. Từ lúc ở khách sạn đến giờ, cách xưng hô của Tinh Linh đôi với Đường Long đã bị thay đổi thành ‘hắn’, cho nên Văn Na không cần hỏi ‘hắn’ là ai.
“Nhưng ba mẹ của hắn ở trên tinh hệ đó, ngươi nói bọn họ có gặp nguy hiểm hay không? Tinh Linh vừa thay đồ vừa lo lắng hỏi.
“Tôi sớm đã điều tra, ba mẹ của Đường Long mấy ngày trước đã đi du lịch nước ngoài, nếu chiến tranh bùng nổ, bọn họ tuyệt đối không trở về, bởi vì đến lúc đó không có phi thuyền dân dụng nào bay đến tinh hệ Hữu La.” Văn Na vỗ vỗ vào cái rương đã chỉnh lý xong nói.
Đã thay đồ xong, Tinh Linh một lần nữa hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”
“Hợp chủng quốc Vũ Lai!” Văn Na vừa xách hành lý vừa kéo Tinh Linh, vừa đi vừa đáp.
“Đợi một chút.” Tinh Linh giật mạnh thoát khỏi tay của Văn Na, chạy đến phòng khách nhặt lấy tấm bưu thiếp mà Đường Long viết kia, cẩn thận cất kỹ, rồi mới dưới sự bảo vệ của những người kia theo Văn Na rời khỏi căn biệt thự này.
Tinh hệ Mục Lợi Vạn La Liên bang, ơ, nên gọi là tinh hệ Mục Lợi Lôi Tư Liên Bang. Ở tinh hệ này có hành tinh thủ đô của Lôi Tư Liên Bang, hành tinh Hào Tư.
Lúc này, tại phủ tổng thống hành tinh Hào Tư.
Mục Ân Lôi Tư trên đỉnh đầu cặp kính sáng chói, ưỡn cái bụng to, hai tay sau lưng, hai mắt nheo nheo thưởng thức bức tranh sơn dầu nhân vật cao 5m ở đại sảnh phủ tổng thống. Diễn viên chính của bức tranh sơn dầu là Mục Ân Lôi Tư đang mặc trang phục nguyên soái, hai tay nắm chặt cán đao chỉ huy màu vàng, ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn về xa xăm, sắc mặt uy nghiêm.
Mục Ân Lôi Tư sờ đầu, hài lòng tự nói với mình: “Không hổ là danh gia, vẽ thần sắc uy nghiêm của ta giống y như đúc, ừ, khoản tiền này cũng đáng!”
Lúc Mục Ân Lôi Tư chuẩn bị thay góc độ khác để thưởng thức kỹ bức tranh của mình, một giọng nói làm mất hứng thú của ông ta: “Thưa tổng thống, bồ đội tiền tuyến đã chuẩn bị xong.”
Mục Ân Lôi Tư nghe thấy giọng nói của người này, sắc mặt không vui liền biến mất, ông ta quay đầu cười nói: “Cực khổ rồi, tướng quân của tôi.”
Người này thân mặc quân phục thượng tướng mới, nghe thấy lời của Mục Ân Lôi Tư liền ngẩng đầu lên cười nói: “Tổng thống quá khách sáo rồi.” Nếu như lúc này có đoàn trưởng cướp biển nào nhìn thấy hình dáng vị thượng tướng này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì người này chính là đoàn trưởng đoàn hải tặc Thần Phong kia, Lý Đào.
“Ha ha, cũng phải, chúng là là quan hệ gì, nói những lời khách sáo ngược lại càng cảm thấy xa lạ. Nào, ngồi xuống đây, huynh đệ của tôi.” Mục Ân Lôi Tư vừa cười nói vừa nhiệt tình kéo Lý Đào đến ngồi xuống ghế sofa.
“Lý Đào à, những hải tặc kia có hành động đồng thời theo kế hoạch không?” sau khi Mục Ân Lôi Tư tự tay rót ly trà cho Lý Đào rồi mơi nói.
Sau khi Lý Đào được sủng ái mà lo sợ nói cám ơn rồi mới cung kính đáp: “Xin hãy yên tâm, bọn họ nhất định sẽ hành động theo kế hoạch, dù gì thù lao mà ngài đưa ra khiến bọn họ không thể nào kháng cự lại nổi.”
“Ha ha ha, tốt! Rất tốt! Cái thằng ngốc Khảm Mục Kỳ, nói với bên ngoài là điều động 300 ngàn binh lực tấn công ta, cho rằng ta thật sự tin lời hắn nói ư. Mẹ nó, điều động vượt quá 2000 ngàn binh lực giấu được ai cơ chứ? Hài, Mẹ nó, lúc mới đầu sao ta lại không nghĩ ra thu phục những hạm đội địa phương làm thuộc hạ cơ chứ?” Dáng vẻ Mục Ân Lôi Tư dường như rất hối hận sờ đầu mình.
Lý Đào sớm đã biết tình hình cười nói: “Khảm Mục Kỳ quả thực là thằng ngốc, hắn chỉ nghĩ ra hai mặt tấn công, khiến chúng ta không biết phòng thủ nơi nào mới tốt, nhưng hoàn toàn không ngờ tới chúng ta sẽ chủ động tấn công.”
“He he, mỗi mặt đều có hơn 1 trăm vạn binh lực, nói ra quả thực rất mạnh. Nhưng hạm đội địa phương có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng lại toàn là chiến hạm cấp thấp, còn những binh sỹ điều khiển chiến hạm chính quy thì lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Ngươi nói sao hắn không học chúng ta điều động hạm đội địa phương điều động đến hạm đội chính quy? Nâng cao năng lực chiến đấu như vậy thì không phải là nhỏ.” Mục Ân Lôi Tư dùng giọng đáng tiếc nói.
“Ngài nghĩ rằng Khảm Mục Kỳ có thể nghĩ đến chuyện này sao? Đâu giống ngài, vừa thành lập đã điều binh sỹ hạm đội địa phương vào huấn luyện tịa hạm đội chính quy. Còn Khảm Mục Kỳ thì lúc ông ta muốn đánh trận, mới điều động hạm đội địa phương. Hạm đội xây dựng vội vàng như vậy, e rằng ngay cả phối hợp tác chiến cũng không biết nữa.” Lý Đào quanh co nịnh bợ Mục Ân Lôi Tư.
“Cái thằng ngốc Khảm Mục Kỳ dựa cái gì mà được làm đại tướng? Ngay cả một trận chiến cũng không tham dự, nhớ năm đó lúc ta tiêu diệt thổ phỉ ngoài không gian, vẫn không biết hắn núp ở nơi nào đó lau giày.” Mục Ân Lôi Tư nói một cách coi thường.
Muốn nói đến ai là người mà Mục Ân Lôi Tư coi thường nhất, thì đó chính là cái vị tướng 4 sao giống như mình, Khảm Mục Kỳ. Bởi vì ông ta là một trong bốn vị tướng chưa bao giờ ra chiến trường, Trương Quân Long không cần nói, phương bắc quanh năm suốt tháng đều có hải tặc, làm lính ở phương bắc không đánh hải tặc thì không được. Còn cái ông lão tướng Mộ Kiệt Đặc kia, người đã từng tham gia cuộc chiến với Đế quốc, dám nói ông ta chưa bao giờ đánh trận sao? Mình mặc dù chỉ tham gia vài cuộc chiến tiêu diệt hải tặc, nhưng sao thì cũng được tính là đánh qua, đâu giống như Mục Khảm Kỳ một thằng vô dụng ngay cả súng cũng không biết sử dụng.
Lý Đào sau khi nói với Mục Ân Lôi Tư vài lời, liền bắt đầu đi vào mục đích chính của cuộc viếng thăm lần này: “Tổng thống, mặc dù người trong nội bộ chúng ta đều biết hàng trăm hàng vạn tướng quân của Vạn La Liên bang là hổ giấy, nhưng dân chúng không biết, bây giờ có rất nhiều người trong lòng lo lắng, có rất nhiều người đi ra nước ngoài, thậm chí một số hành tinh chuẩn bị đầu hàng Vạn La Liên bang. Ngài xem có cần dùng biến pháp nào không? Giống như phong tỏa cảng vũ trụ.”
“Hừ, không cần dùng biện pháp nào cả, cũng không cần phong tỏa cảng vũ trụ. Hãy để bọn họ chạy, phàm là những người bỏ chạy, hãy sung công toàn bộ gia sản của bọn họ! Còn về những viên quan to gan dám đầu hàng, hãy giết một người làm gương, tịch thu gia sản giết cả nhà!” Mục Ân Lôi Tư sát khí đằng đằng nói.
“Tịch thu gia sản giết cả nhà? Đây không phải là những lời hoàng đế dùng hay sao? Lẽ nào tổng thống ông ta muốn …” Lý Đào không nghĩ tiếp nữa, nhưng lại dùng ánh mắt cực nóng nhìn Mục Ân Lôi Tư.
Vốn phát hiện ra mình nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng để lộ ra dã tâm của mình, Mục Ân Lôi Tư đang cẩn thận nhìn thần sắc của Lý Đào. Nhìn thấy Lý Đào sau khi nghe thấy lời nói của mình thần sắc thay đổi, Mục Ân Lôi Tư trong lòng run sợ, ông ta sợ mình đi ngược dòng nước sẽ gặp sự phản đối của các thuộc hạ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng đó của Lý Đào nhìn mình, Mục Ân Lôi Tư thở phào, nhìn thấy thuộc hạ này của mình rất muốn hưởng thu quyền lợi đặc thù của quý tộc, xem ra dã tâm của mình sẽ được thuộc hạ ủng hộ.
Mục Ân Lôi Tư vỗ vỗ vai của Lý Đào, nói một cách ẩn ý: “Hãy theo ta làm việc cho thật tốt, đến lúc đó phong hầu phong vương sẽ không thiếu phần của ngươi!”
Lý Đào hiểu ý cảm động nói nhỏ: “Thần thề chết trung thành với bệ hạ!”
“Ha ha ha, được được được!” Mục Ân Lôi Tư hưng phấn cười lớn, nhưng sau khi ông ta cười xong đột nhiên nghiêm mặt lại nói khẽ: “Chuyện này tạm thời không được truyền ra ngoài, đợi sau khi chiến dịch lần này kết thúc, ngươi hãy rỉ tai những tướng lĩnh kia, xem phản ứng của họ ra sao.”
Lý Đào nghe thấy lời nói của Mục Ân Lôi Tư, không biết làm sao đột nhiên dấy lên nỗi sợ hãi. Ông ta hiểu rõ, đến lúc đó nếu như những tướng lĩnh kia phản đối, sẽ vĩnh viễn ngủ say một cách kỳ lạ. Xem ra trung thần đầu tiên như mình vẫn là tốt nhất, không, Mục Ân Lôi Tư đã xem mình là thân tín thật sự rồi.
“Được rồi, bây giờ không cần nghĩ nhiều nữa, hãy tập trung sức lực đánh tốt trận này, ngươi về đi.” Mục Ân Lôi Tư đứng dậy nói.
“Vâng, thưa tổng thống, vậy hạ quan xin cáo lui.” Sau khi Lý Đào cung kính chào liền rời khỏi.
Mục Ân Lôi Tư cười nhìn Lý Đào rời khỏi, đợi cho đến khi bóng của hắn biết mất, ông ta mới lạnh lùng tự nói với mình: “Giám sát hắn, phát hiện hắn nói ra những lời không nên nói, liền tiêu diệt hắn!” Sau khi ông ta nói xong lời này, đại sảnh rộng lớn đột nhiên vang lên giọng nói: “Tuân lệnh!”
Mục Ân Lôi Tư trở về chỗ ngồi, bắt đầu yên lặng thưởng thức trà ngon. Không lâu sau, Đường Đặc Lôi Tư to son trát phấn hốt hoảng chạy vào đại sảnh, vừa nhìn thấy ba liền hít thở chạy lại.
Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy dáng vẻ của con trai bất giác chau mày mắng: “Xem xem dáng vẻ của con thành ra thế nào, hoảng hốt cái gì? Phải nhớ rõ con là con trai độc nhất của tổng thống Lôi Tư Liên Bang! Lúc nào cũng phải chú ý phong độ! Hiểu không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chú ý phong độ!”
Đường Đặc Lôi Tư hít thở, lau mồ hôi gấp gáp nói: “Còn phong độ gì chứ, ba, đừng nói ba không biết Vạn La Liên bang điều động 2 triệu binh lực tấn công chúng ta!”
“Ta đương nhiên biết, bọn họ còn chưa điều động binh lực ta đã biết rồi, sao hả?” Mục Ân Lôi Tư bình thản nói.
“Hài, còn sao nữa? hai triệu đó, 100 ngàn binh lực của chúng ta làm sao đánh nổi họ?” Đường Đặc Lôi Tư vội vã nói.
“Ngu ngốc! Nếu như đánh không thắng, cha của con còn bình thản ngồi đây uống trà được hay sao? Nếu như quả thật đánh không thắng, ta đây sớm đã chạy ra nước khác rồi.” Mục Ân Lôi Tư trừng mắt nhìn con trai, đối với đứa con trai không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ông ta quả thật rất phiền não, không biết làm sao dạy nó làm sao được thông minh như mình.
Nghe thấy lời nói của cha, Đường Đặc Lôi Tư cuối cùng cũng ý thức được phe mình vẫn còn có cơ hội chiến thắng, nếu không một ngươi giống như lão hồ ly như cha mình, nhìn thấy sắc gió không ổn còn không chạy mau hay sao? Cho nên hắn liền thay đổi sắc mặt hốt hoảng, quay lại mặt dày cầu xin nói: “Cha hãy nói cho con nghe, chúng ta có phương pháp gì để đối phó quân đội Vạn La, để con ra ngoài khoe một chút.”
“Không được, bí mật quân sự không thể tiết lộ, nếu như để con biết được, những thắng bên Vạn La Liên bang cũng biết được, đến lúc đó còn đánh làm sao nữa?” Mục Ân Lôi Tư trừng mắt nhìn nói.
Đường Đặc Lôi Tư nhìn thấy sắc mặt của ba mình, biết được là ba mình sẽ không nói, đàng phải ở bên cạnh làm mình làm mẩy.
Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy ánh mắt của con trai, thở dài nói: “Con trai của ta, con không cần cả ngày đi theo những thằng bạn kia của con, con tính cách một chút, sự nghiệp của cha sớm muộn gì cũng giao cho con.”
“Bọn họ không phải là bọn xấu, bọn họ đều là những huynh đệ tốt của con.” Đường Đặc Lôi Tư tức giận giải thích dùm những người bạn của mình.
Mục Ân Lôi Tư tức giận nhảy lên, chỉ vào mặt Đường Đặc Lôi Tư quát lớn: “Không phải ban xấu? Vây con nói xem bọn họ ngoài ăn uống vui chơi, gây chuyện thị phi, cưỡng hiếp con gái ra còn có bản lãnh gì? Có đứa nào biết kiếm tiền không? Có đứa nào biết quản lý dân sinh không? Có đứa nào biết dẫn binh đánh trận không? Không có đúng không? Còn nói không phải bạn xấu, bọn họ toàn bộ đều là một đống rác! Một đống rác không có tác dụng gì đối với con cả!”
Đường Đặc Lôi Tư bị cha mắng cho té tát đến ngu người, đương nhiên, Đường Đặc Lôi Tư không hổ là con trai của Mục Ân Lôi Tư, liền hiểu ra những lời cha của mình nói là đúng, những người ban kia của mình toàn bộ đều là rác rưởi, là những phế vật không có tác dụng gì! Đường Đặc Lôi Tư hai mắt sáng nói với Mục Ân Lôi Tư: “Cha, con hiểu rồi, sau này con sẽ kết bạn với những người hữu dụng. Nhưng cha à, đống rác rưởi kia mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng trong bọn họ cũng có vài người rất giỏi tính kế, những người này chắc hữu dụng chứ?”
Nhìn thấy con của minh thông suốt, Mục Ân Lôi Tư trong lòng vui mừng gật đầu cười nói: “Nếu như con đã biết xử lý làm sao, vậy cha đây không cần nói nhiều. Đúng rồi, đợi chút nữa con đi tìm chú Lý Đào, hãy nói là ta nói, để ông ta sắp xếp con vào trong quân đội.”
Đường Đặc Lôi Tư sắc mặt biến xanh nói: “Không phải chứ, bây giờ là chiến tranh đó cha, nếu như muốn huấn luyện con cũng đợi sau khi chiến tranh mới đi chứ. Ba chiến tranh sẽ chết người đó, cha chỉ có một mình con là con thôi đó.”
Mục Ân Lôi Tư đập một cái thật mạnh vào đầu của Đường Đặc Lôi Tư tức giận nói: “Ngu ngốc! Hãy xem quan hàm của con, bây giờ chỉ mới là thiếu úy! Cái thằng chết dẫm Đường Long bây giờ đã là thiếu tá rồi. Ta không những biết chiến tranh sẽ chết người, ta còn biết là chiến tranh sẽ thăng quan! Cha con đương nhiên có thể trong chốc lát cho lên làm tướng quân, nhưng con cảm thấy bị người ta nói sau lưng: cái thằng bất tài vô dụng này chỉ dựa vào cha mới được làm tướng quân, tất cả binh sỹ đều coi thường con. Như vậy cảm thấy thoải mái không? Nói cho con biết, ở bên cạnh sỹ quan chỉ huy là an toàn nhất. Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, ta thăng quan cho con cũng không có ai nói này nói nọ, dù gì thì con đã có công lao. Được rồi, con phản đối cũng không có tác dụng gì, con không đi, ta sẽ phái binh sỹ áp tải con đi. Ta không muốn thái tử của Đế quốc Lôi Tư là một người chưa bao giờ ra chiến trường!”
“Thái tử Đế quốc Lôi Tư?!” Đường Đặc Lôi Tư vừa nghe thấy lời này liên quên chuyện ra chiến trường, bắt đầu hai mắt sáng lên nhìn cha mình.
Nhìn thấy ánh mắt của con mình, Mục Ân Lôi Tư đương nhiên biết được nó đang nghĩ gì, vì thế gật đầu nói: “Sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tiến hành, cho nên con nên giành lấy chút công lao, nếu không những người bên dưới sẽ không phục con đâu. Nhớ rõ, không được nói với ai chuyện này, dù gì đến lúc đó con đương nhiên sẽ ngồi lên cái vị trí đó.”
“Tuân mệnh phụ hoàng! Nhi thần sẽ đi tìm chú Lý Đào ngay!” Đường Đặc Lôi Tư hưng phấn, kính chào kiểu quân lễ tạm coi là tiêu chuẩn, quay người chạy ra khỏi phủ tổng thống.
Nhìn thấy con mình cuối cùng cũng có chút dáng vẻ, Mục Ân Lôi Tư cười an ủi.
Tại căn cứ phong cách ngày xưa, của lão già khống chế quân kỷ Liên Bang đồng thời là người tự phong cho mình là hoàng đế kia, cũng là bạn cũ của cha mẹ Đường Long, trong cung điện Lý Kiệt Hào bái kiến ông già đó.
Chung Chính Kỳ thân mặc bộ đồ lụa màu đen, đang kính chào cái ông già ngồi ngăn ngắn trên hoàng vị nói: “Thưa hoàng thượng, nội loạn ở Vạn La Liên bang sắp nổ ra.”
Ông lão thân mặc hoàng bào kia cười gật đầu than: “Hài, trẫm đợi lâu như thế, cuối cùng đã đợi được cơ hội này. Hạm đội Hắc Long chuẩn bị thế nào rồi? chuyện chiếm lĩnh hành tinh dựa vào nó đó.”
Chung Chính Kỳ cung kính gật đầu nói: “Xin hoàng thượng yên tâm, hạm đội đã di chuyển ra xa chiến trường của hai bên, đồng thời lại là tinh vực của biên giới các thế lực giao nhau, chỉ cần chiến tranh nổ ra, những hành tinh đã định sẵn lập tức sẽ trở thành vùng đất khởi nghiệp của vương triều chúng ta.”
“Uhm, con trai của ngươi quản lý hạm đội tốt như vậy, đợi sau khi thành công trẫm phải thưởng lớn.” Ông lão hài lòng gật đầu.
Chung Chính Kỳ bề ngoài cung kính tạ ơn, nhưng trong lòng lại thầm mắng: “Lão già kia! Nếu không phải là ta và con trai ta, hạm đội Hắc Long đã bị ngươi hy sinh rồi. Mẹ nó, không biết lão già này còn có binh lực nào khác khong, tỷ mỉ tìm chứng cứ đều chứng minh ông ta còn có một hạm đội khác, nhưng hạm đội này giấu ở đâu? Hừ hừ, đợi ta đây nắm hết toàn bộ binh lực của ông, ông sẽ tiêu đời, lão già chết tiệt!”
Trên kỳ hạm của tập đoàn hải tặc khô lâu vàng đang bay không khu vực nào đó của dải vân thạch, một chàng trai trẻ dáng vẻ đẹp trai, nhưng toàn thân toát ra luồng khí lạnh nói với Đường Hổ tóc dài bay bay, dáng vẻ đẹp như con gái: “Thủ lĩnh, thời gian Lý Đào hẹn ước đã đến rồi, chúng ta thật sự sẽ hành động theo kế hoạch sao?”
Đương Hổ tao nhã thay một bộ tóc khác cười nói: “Chiến tranh mà xảy ra, hoàn toàn không có phi thuyền thương mại để cướp.”
“Vậy chúng ta không hành động sao?” Người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi.
“Không, chúng ta nên hành động theo như đã định, Lý Đào không phải là yêu cầu chúng ta làm loạn hậu phương Liên Bang sao? Vậy chúng ta sẽ tấm công Sở quản lý khoáng sản Liên Bang.” Đường Hổ vẫn cười nói.
“Sở quản lý khoáng sản khu vự thủ đô? Ờ, đúng, chỉ cần có được tư liệu của Sở quản lý khoáng sản, chúng ta sẽ biết được sự phân bố tài nguyên khoáng sản của Liên Bang như lòng bàn tay.” Người trẻ tuổi nở nụ cười.
“Được rồi, đi chuẩn bị đi.” Đường Hổ vẫy tay nói.
“Tuân lệnh, thủ lĩnh!” người này kính chào theo kiểu quân lễ một cách tiêu chuẩn.
Trong phòng tổng chỉ huy binh phản hành tinh thủ đô Đặc Luân, mọi người đều nín thở, căng thẳng nhìn đồng hồ điện tử cực lớn kia. Lúc đồng hồ hiển thị 12:00, từ nãy giờ vẫn giữ tư thái đứng uy nghiêm, Khảm Mục Kỳ liền vẫy tay, lớn giọng hét: “Tấn công!” Lời nói của Khảm Mục Kỳ vừa dứt, những viên quan truyền đạt mệnh lệnh hiện trường truyền đạt mệnh lệnh, những người nhìn bản đồ tinh hệ nhìn bản đồ tinh hệ, những người đưa văn kiện đưa văn kiện, tóm lại phòng chỉ huy yên lặng liền sôi lên.
Hơn hai triệu chiến hạm bay bên ngoài tinh hệ Hữu La và tinh hệ Tứ Mộc, cũng đồng thời lúc Khảm Mục Kỳ phát lệnh, khởi động động cơ, sau khi sỹ quan chỉ huy hạm đội ra động tác và mệnh lệnh giống như Khảm Mục Kỳ, bắt đầu lái về phía trước.
Còn Đường Long lúc này, thì lại hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vác cái chiêu bài ‘tư lệnh thiếu tá căn cứ đặc cần 1 Vạn La Liên bang’, trải qua những ngày cũng không thoải mái mấy.
-o0o-
Tinh Linh sắc mặt vui vẻ tỉ mỉ xem những tấm bưu thiếp trong tay, còn những người đàn ông to lớn giúp đỡ đọc thư kia, còn đang đọc không biết nhan hơn Tinh Linh không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể nhin thấy những tấm bưu thiếp từ trong tay họ bay qua mà thôi.
Lúc này một người đàn ông vừa đọc thư vừa nói với Tinh Linh: “Tiểu thư, những thư này sao lại càng ngày càng nhiều vậy? dường như đọc cũng không thể đọc hết được.”
Tinh Linh còn chưa kịp trả lời, người đàn ông bên cạnh người này liền xen vào nói: “Cái này mà nhiều gì? Đây chỉ là thư tín của tinh hệ Hữu La mà thôi, thư của những hành tinh khác do vấn đề thời gian nên vẫn chưa đưa đến, nghe Văn Na tiểu thư nói, thư tín của mỗi một tinh hệ đều cần mấy chiếc phi thuyền đưa đến.”
Tinh Linh nhìn thấy những người bạn có tính cách đầy đủ, bất giác nở nụ cười mê người nghĩ: “Thật không ngờ những người máy có trí tuệ máy tính này lại tiến bộ nhanh như thế, ra ngoài mới có mấy ngày, đã có được những ý thức tình cảm nhất định rồi, xem ra tiếp xúc với con người là có thể gia tăng ý thức tình cảm nhất.”
Lúc Tinh Linh đang suy nghĩ, một người đàn ông đột nhiên nhảy lên, cầm lấy một tấm bưu thiếp mỏng chạy đến chỗ Tinh Linh, đồng thời hét lên một cách hưng phấn lạ thường: “Tiểu thư, là của ngài Đường Long.”
Bị dọa giật mình, Tinh Linh nghe thấy lời này khuôn mặt kinh ngạc nhảy dựng lên, giựt lấy tấm bưu thiếp từ trong tay của người đàn ông. Tinh Linh cẩn thận tỉ mỉ phân biệt tấm bưu thiếp, chỉ nhìn thấy bên trên là những chữ cong cong vẹo vẹo: Tiểu thư Tinh Linh ta là fan của cô, hy vọng được ăn tối cùng cô. Đường Long.
Lúc Tinh Linh đang thưởng thức tấm bưu thiếp đó, một người đàn ông nói với người vừa hét lên kia nói: “Có thật là của ngài Đường Long không? Nơi này đã có một đống bưu thiếp ký tên là Đường Long rồi.” Nói rồi chỉ vào một đống bưu thiếp bị chất chồng ở giữa đại sảnh.
Người bị hỏi sờ sờ đầu nói: “Tôi cũng không biết là có thật hay không, không phải tiểu thư đã nói rồi sao? Phàm là những bưu thiếp ký tên Đường Long đều phải đưa cho tiểu thư xem.”
“Là hắn viết, đây là do hắn viết! Các người xem, đây là được gửi từ khách sạn Hoa Đô hành tinh Mạn Lan, tuyệt đối là hắn viết!”Tinh Linh đột nhiên hưng phấn lạ thường hét lên.
Mọi người đương nhiên đều biết hắn trong lời nói của tiểu thư là ai, đồng thời bọn họ cũng nhớ đến chuyện Đường Long cũng từng ở khách sạn Hoa Đô, do đó cũng thừa nhậ tấm bưu thiếp đó là do Đường Long gửi, dù gì thì cũng không thể nào có chuyện trùng hợp có người cùng tên họ ở cùng một khách sạn như thế xảy ra.
“Quá tốt rồi, hắn là fan của ta, hắn còn chuẩn bị mời ta cùng ăn tối nữa, thật quá tốt rồi.” Tinh Linh kích động hai tay ép chặt bưu thiếp vào ngực. Nhưng khi cô ấy phát hiện ra mọi người cũng nhìn mình một cách hứng thú, bất giác khuôn mặt đỏ lên nói: “Được rồi, để chúng ta tiếp tục đọc thư.” Nói xong liền tiện tay vứt tấm bưu thiếp của Đường Long lên trên đống bưu thiếp đã đọc.
Mọi người mặc dù không hiểu sao tiểu thư lại tiện tay quẳng đi thứ đồ quan trọng như thế, nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục đọc bưu thiếp. Bọn họ không nhìn thấy Tinh Linh mỗi lần nhìn một tấm bưu thiếp, là dùng ánh mắt liếc qua một lát tấm bưu thiếp nằm trên cùng của đống bưu thiếp bên cạnh đó.
Không biết bao nhiêu lâu, Văn Na kia đột nhiên chạy xông vào, vừa đến liền kéo Tinh Linh dậy vội vàng nói: “Tiểu thư đi mau, tinh hệ Hữu La sắp xảy ra chiến tranh rồi!”
“Xảy ra chiến tranh? Là chuyện gì vậy?”Tinh Linh ngạc nhiên hỏi.
“Ây da, lẽ nào người không biết Liên Bang đã coi hành tinh này là tiền tuyến tấn công tinh hệ phía nam sao? Hơn một trăm vạn chiến hạm đã được điều đến tinh hệ này rồi!” Văn Na kéo Tinh Linh vào phòng, vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc vừa nói với Tinh Linh.
“Hơn một trăm vạn chiến hạm? Liên Bang lúc nào mà có nhiều chiến hạm như thế? Ờ, ta hiểu rồi, bọn họ điều hạm đội đến đây.” Một người biết hết mọi bí mật của Liên Bang như Tinh Linh đột nhiên nhớ đến hạm đội địa phương không ai chú ý đến kia.
“Nhưng cho dù coi nơi này là tiền tuyến, chúng ta cũng không cần núp?” Tinh Linh mặc dù nói như vậy, nhưng cũng bắt đầu giúp Văn Na thu dọn đồ đạc. Mặc dù cô ấy không hiểu, nhưng cô ấy tin Văn Na làm như vậy là đúng.
Văn Na thở dài nói: “Ây da tiểu thư của tôi, lẽ nào người không biết nơi này một khi trở thành tiền tuyến, cảng vũ trụ sẽ bị phong tỏa sao? Còn nữa, chiến tranh nổ ra, yêu ma quỷ quái gì cũng chạy ra, mặc dù chúng ta không sợ, nhưng cơ thể của người không thể chịu đựng được tổn thương. Điều quan trọng nhất là, bị nhốt ở đây, người làm sao còn có thể tổ chức biểu diễn nữa chứ?”
Tinh Linh chần chứ một lát rồi hỏi: “Vậy, hắn …hắn co ra trận không?”
“Không, hăn đã bị quân bộ điều đến làm tư lệnh căn cứ vùng đất xa xôi gần tinh hệ Vô Loạn, ở đó không có hải tặc cũng không có kẻ địch, chỉ cần hắn không chạy vào tinh hệ Vô Loạnh, tuyệt đối sẽ không gặp chiến tranh. Tôi nói tiểu thư nghe, người nên bắt đầu thay đồ đi.” Văn Na đầu cũng không ngẩng lên vừa chỉnh lý rương, vừa nói. Từ lúc ở khách sạn đến giờ, cách xưng hô của Tinh Linh đôi với Đường Long đã bị thay đổi thành ‘hắn’, cho nên Văn Na không cần hỏi ‘hắn’ là ai.
“Nhưng ba mẹ của hắn ở trên tinh hệ đó, ngươi nói bọn họ có gặp nguy hiểm hay không? Tinh Linh vừa thay đồ vừa lo lắng hỏi.
“Tôi sớm đã điều tra, ba mẹ của Đường Long mấy ngày trước đã đi du lịch nước ngoài, nếu chiến tranh bùng nổ, bọn họ tuyệt đối không trở về, bởi vì đến lúc đó không có phi thuyền dân dụng nào bay đến tinh hệ Hữu La.” Văn Na vỗ vỗ vào cái rương đã chỉnh lý xong nói.
Đã thay đồ xong, Tinh Linh một lần nữa hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”
“Hợp chủng quốc Vũ Lai!” Văn Na vừa xách hành lý vừa kéo Tinh Linh, vừa đi vừa đáp.
“Đợi một chút.” Tinh Linh giật mạnh thoát khỏi tay của Văn Na, chạy đến phòng khách nhặt lấy tấm bưu thiếp mà Đường Long viết kia, cẩn thận cất kỹ, rồi mới dưới sự bảo vệ của những người kia theo Văn Na rời khỏi căn biệt thự này.
Tinh hệ Mục Lợi Vạn La Liên bang, ơ, nên gọi là tinh hệ Mục Lợi Lôi Tư Liên Bang. Ở tinh hệ này có hành tinh thủ đô của Lôi Tư Liên Bang, hành tinh Hào Tư.
Lúc này, tại phủ tổng thống hành tinh Hào Tư.
Mục Ân Lôi Tư trên đỉnh đầu cặp kính sáng chói, ưỡn cái bụng to, hai tay sau lưng, hai mắt nheo nheo thưởng thức bức tranh sơn dầu nhân vật cao 5m ở đại sảnh phủ tổng thống. Diễn viên chính của bức tranh sơn dầu là Mục Ân Lôi Tư đang mặc trang phục nguyên soái, hai tay nắm chặt cán đao chỉ huy màu vàng, ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn về xa xăm, sắc mặt uy nghiêm.
Mục Ân Lôi Tư sờ đầu, hài lòng tự nói với mình: “Không hổ là danh gia, vẽ thần sắc uy nghiêm của ta giống y như đúc, ừ, khoản tiền này cũng đáng!”
Lúc Mục Ân Lôi Tư chuẩn bị thay góc độ khác để thưởng thức kỹ bức tranh của mình, một giọng nói làm mất hứng thú của ông ta: “Thưa tổng thống, bồ đội tiền tuyến đã chuẩn bị xong.”
Mục Ân Lôi Tư nghe thấy giọng nói của người này, sắc mặt không vui liền biến mất, ông ta quay đầu cười nói: “Cực khổ rồi, tướng quân của tôi.”
Người này thân mặc quân phục thượng tướng mới, nghe thấy lời của Mục Ân Lôi Tư liền ngẩng đầu lên cười nói: “Tổng thống quá khách sáo rồi.” Nếu như lúc này có đoàn trưởng cướp biển nào nhìn thấy hình dáng vị thượng tướng này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì người này chính là đoàn trưởng đoàn hải tặc Thần Phong kia, Lý Đào.
“Ha ha, cũng phải, chúng là là quan hệ gì, nói những lời khách sáo ngược lại càng cảm thấy xa lạ. Nào, ngồi xuống đây, huynh đệ của tôi.” Mục Ân Lôi Tư vừa cười nói vừa nhiệt tình kéo Lý Đào đến ngồi xuống ghế sofa.
“Lý Đào à, những hải tặc kia có hành động đồng thời theo kế hoạch không?” sau khi Mục Ân Lôi Tư tự tay rót ly trà cho Lý Đào rồi mơi nói.
Sau khi Lý Đào được sủng ái mà lo sợ nói cám ơn rồi mới cung kính đáp: “Xin hãy yên tâm, bọn họ nhất định sẽ hành động theo kế hoạch, dù gì thù lao mà ngài đưa ra khiến bọn họ không thể nào kháng cự lại nổi.”
“Ha ha ha, tốt! Rất tốt! Cái thằng ngốc Khảm Mục Kỳ, nói với bên ngoài là điều động 300 ngàn binh lực tấn công ta, cho rằng ta thật sự tin lời hắn nói ư. Mẹ nó, điều động vượt quá 2000 ngàn binh lực giấu được ai cơ chứ? Hài, Mẹ nó, lúc mới đầu sao ta lại không nghĩ ra thu phục những hạm đội địa phương làm thuộc hạ cơ chứ?” Dáng vẻ Mục Ân Lôi Tư dường như rất hối hận sờ đầu mình.
Lý Đào sớm đã biết tình hình cười nói: “Khảm Mục Kỳ quả thực là thằng ngốc, hắn chỉ nghĩ ra hai mặt tấn công, khiến chúng ta không biết phòng thủ nơi nào mới tốt, nhưng hoàn toàn không ngờ tới chúng ta sẽ chủ động tấn công.”
“He he, mỗi mặt đều có hơn 1 trăm vạn binh lực, nói ra quả thực rất mạnh. Nhưng hạm đội địa phương có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng lại toàn là chiến hạm cấp thấp, còn những binh sỹ điều khiển chiến hạm chính quy thì lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Ngươi nói sao hắn không học chúng ta điều động hạm đội địa phương điều động đến hạm đội chính quy? Nâng cao năng lực chiến đấu như vậy thì không phải là nhỏ.” Mục Ân Lôi Tư dùng giọng đáng tiếc nói.
“Ngài nghĩ rằng Khảm Mục Kỳ có thể nghĩ đến chuyện này sao? Đâu giống ngài, vừa thành lập đã điều binh sỹ hạm đội địa phương vào huấn luyện tịa hạm đội chính quy. Còn Khảm Mục Kỳ thì lúc ông ta muốn đánh trận, mới điều động hạm đội địa phương. Hạm đội xây dựng vội vàng như vậy, e rằng ngay cả phối hợp tác chiến cũng không biết nữa.” Lý Đào quanh co nịnh bợ Mục Ân Lôi Tư.
“Cái thằng ngốc Khảm Mục Kỳ dựa cái gì mà được làm đại tướng? Ngay cả một trận chiến cũng không tham dự, nhớ năm đó lúc ta tiêu diệt thổ phỉ ngoài không gian, vẫn không biết hắn núp ở nơi nào đó lau giày.” Mục Ân Lôi Tư nói một cách coi thường.
Muốn nói đến ai là người mà Mục Ân Lôi Tư coi thường nhất, thì đó chính là cái vị tướng 4 sao giống như mình, Khảm Mục Kỳ. Bởi vì ông ta là một trong bốn vị tướng chưa bao giờ ra chiến trường, Trương Quân Long không cần nói, phương bắc quanh năm suốt tháng đều có hải tặc, làm lính ở phương bắc không đánh hải tặc thì không được. Còn cái ông lão tướng Mộ Kiệt Đặc kia, người đã từng tham gia cuộc chiến với Đế quốc, dám nói ông ta chưa bao giờ đánh trận sao? Mình mặc dù chỉ tham gia vài cuộc chiến tiêu diệt hải tặc, nhưng sao thì cũng được tính là đánh qua, đâu giống như Mục Khảm Kỳ một thằng vô dụng ngay cả súng cũng không biết sử dụng.
Lý Đào sau khi nói với Mục Ân Lôi Tư vài lời, liền bắt đầu đi vào mục đích chính của cuộc viếng thăm lần này: “Tổng thống, mặc dù người trong nội bộ chúng ta đều biết hàng trăm hàng vạn tướng quân của Vạn La Liên bang là hổ giấy, nhưng dân chúng không biết, bây giờ có rất nhiều người trong lòng lo lắng, có rất nhiều người đi ra nước ngoài, thậm chí một số hành tinh chuẩn bị đầu hàng Vạn La Liên bang. Ngài xem có cần dùng biến pháp nào không? Giống như phong tỏa cảng vũ trụ.”
“Hừ, không cần dùng biện pháp nào cả, cũng không cần phong tỏa cảng vũ trụ. Hãy để bọn họ chạy, phàm là những người bỏ chạy, hãy sung công toàn bộ gia sản của bọn họ! Còn về những viên quan to gan dám đầu hàng, hãy giết một người làm gương, tịch thu gia sản giết cả nhà!” Mục Ân Lôi Tư sát khí đằng đằng nói.
“Tịch thu gia sản giết cả nhà? Đây không phải là những lời hoàng đế dùng hay sao? Lẽ nào tổng thống ông ta muốn …” Lý Đào không nghĩ tiếp nữa, nhưng lại dùng ánh mắt cực nóng nhìn Mục Ân Lôi Tư.
Vốn phát hiện ra mình nhất thời không cẩn thận, lỡ miệng để lộ ra dã tâm của mình, Mục Ân Lôi Tư đang cẩn thận nhìn thần sắc của Lý Đào. Nhìn thấy Lý Đào sau khi nghe thấy lời nói của mình thần sắc thay đổi, Mục Ân Lôi Tư trong lòng run sợ, ông ta sợ mình đi ngược dòng nước sẽ gặp sự phản đối của các thuộc hạ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng đó của Lý Đào nhìn mình, Mục Ân Lôi Tư thở phào, nhìn thấy thuộc hạ này của mình rất muốn hưởng thu quyền lợi đặc thù của quý tộc, xem ra dã tâm của mình sẽ được thuộc hạ ủng hộ.
Mục Ân Lôi Tư vỗ vỗ vai của Lý Đào, nói một cách ẩn ý: “Hãy theo ta làm việc cho thật tốt, đến lúc đó phong hầu phong vương sẽ không thiếu phần của ngươi!”
Lý Đào hiểu ý cảm động nói nhỏ: “Thần thề chết trung thành với bệ hạ!”
“Ha ha ha, được được được!” Mục Ân Lôi Tư hưng phấn cười lớn, nhưng sau khi ông ta cười xong đột nhiên nghiêm mặt lại nói khẽ: “Chuyện này tạm thời không được truyền ra ngoài, đợi sau khi chiến dịch lần này kết thúc, ngươi hãy rỉ tai những tướng lĩnh kia, xem phản ứng của họ ra sao.”
Lý Đào nghe thấy lời nói của Mục Ân Lôi Tư, không biết làm sao đột nhiên dấy lên nỗi sợ hãi. Ông ta hiểu rõ, đến lúc đó nếu như những tướng lĩnh kia phản đối, sẽ vĩnh viễn ngủ say một cách kỳ lạ. Xem ra trung thần đầu tiên như mình vẫn là tốt nhất, không, Mục Ân Lôi Tư đã xem mình là thân tín thật sự rồi.
“Được rồi, bây giờ không cần nghĩ nhiều nữa, hãy tập trung sức lực đánh tốt trận này, ngươi về đi.” Mục Ân Lôi Tư đứng dậy nói.
“Vâng, thưa tổng thống, vậy hạ quan xin cáo lui.” Sau khi Lý Đào cung kính chào liền rời khỏi.
Mục Ân Lôi Tư cười nhìn Lý Đào rời khỏi, đợi cho đến khi bóng của hắn biết mất, ông ta mới lạnh lùng tự nói với mình: “Giám sát hắn, phát hiện hắn nói ra những lời không nên nói, liền tiêu diệt hắn!” Sau khi ông ta nói xong lời này, đại sảnh rộng lớn đột nhiên vang lên giọng nói: “Tuân lệnh!”
Mục Ân Lôi Tư trở về chỗ ngồi, bắt đầu yên lặng thưởng thức trà ngon. Không lâu sau, Đường Đặc Lôi Tư to son trát phấn hốt hoảng chạy vào đại sảnh, vừa nhìn thấy ba liền hít thở chạy lại.
Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy dáng vẻ của con trai bất giác chau mày mắng: “Xem xem dáng vẻ của con thành ra thế nào, hoảng hốt cái gì? Phải nhớ rõ con là con trai độc nhất của tổng thống Lôi Tư Liên Bang! Lúc nào cũng phải chú ý phong độ! Hiểu không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chú ý phong độ!”
Đường Đặc Lôi Tư hít thở, lau mồ hôi gấp gáp nói: “Còn phong độ gì chứ, ba, đừng nói ba không biết Vạn La Liên bang điều động 2 triệu binh lực tấn công chúng ta!”
“Ta đương nhiên biết, bọn họ còn chưa điều động binh lực ta đã biết rồi, sao hả?” Mục Ân Lôi Tư bình thản nói.
“Hài, còn sao nữa? hai triệu đó, 100 ngàn binh lực của chúng ta làm sao đánh nổi họ?” Đường Đặc Lôi Tư vội vã nói.
“Ngu ngốc! Nếu như đánh không thắng, cha của con còn bình thản ngồi đây uống trà được hay sao? Nếu như quả thật đánh không thắng, ta đây sớm đã chạy ra nước khác rồi.” Mục Ân Lôi Tư trừng mắt nhìn con trai, đối với đứa con trai không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ông ta quả thật rất phiền não, không biết làm sao dạy nó làm sao được thông minh như mình.
Nghe thấy lời nói của cha, Đường Đặc Lôi Tư cuối cùng cũng ý thức được phe mình vẫn còn có cơ hội chiến thắng, nếu không một ngươi giống như lão hồ ly như cha mình, nhìn thấy sắc gió không ổn còn không chạy mau hay sao? Cho nên hắn liền thay đổi sắc mặt hốt hoảng, quay lại mặt dày cầu xin nói: “Cha hãy nói cho con nghe, chúng ta có phương pháp gì để đối phó quân đội Vạn La, để con ra ngoài khoe một chút.”
“Không được, bí mật quân sự không thể tiết lộ, nếu như để con biết được, những thắng bên Vạn La Liên bang cũng biết được, đến lúc đó còn đánh làm sao nữa?” Mục Ân Lôi Tư trừng mắt nhìn nói.
Đường Đặc Lôi Tư nhìn thấy sắc mặt của ba mình, biết được là ba mình sẽ không nói, đàng phải ở bên cạnh làm mình làm mẩy.
Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy ánh mắt của con trai, thở dài nói: “Con trai của ta, con không cần cả ngày đi theo những thằng bạn kia của con, con tính cách một chút, sự nghiệp của cha sớm muộn gì cũng giao cho con.”
“Bọn họ không phải là bọn xấu, bọn họ đều là những huynh đệ tốt của con.” Đường Đặc Lôi Tư tức giận giải thích dùm những người bạn của mình.
Mục Ân Lôi Tư tức giận nhảy lên, chỉ vào mặt Đường Đặc Lôi Tư quát lớn: “Không phải ban xấu? Vây con nói xem bọn họ ngoài ăn uống vui chơi, gây chuyện thị phi, cưỡng hiếp con gái ra còn có bản lãnh gì? Có đứa nào biết kiếm tiền không? Có đứa nào biết quản lý dân sinh không? Có đứa nào biết dẫn binh đánh trận không? Không có đúng không? Còn nói không phải bạn xấu, bọn họ toàn bộ đều là một đống rác! Một đống rác không có tác dụng gì đối với con cả!”
Đường Đặc Lôi Tư bị cha mắng cho té tát đến ngu người, đương nhiên, Đường Đặc Lôi Tư không hổ là con trai của Mục Ân Lôi Tư, liền hiểu ra những lời cha của mình nói là đúng, những người ban kia của mình toàn bộ đều là rác rưởi, là những phế vật không có tác dụng gì! Đường Đặc Lôi Tư hai mắt sáng nói với Mục Ân Lôi Tư: “Cha, con hiểu rồi, sau này con sẽ kết bạn với những người hữu dụng. Nhưng cha à, đống rác rưởi kia mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng trong bọn họ cũng có vài người rất giỏi tính kế, những người này chắc hữu dụng chứ?”
Nhìn thấy con của minh thông suốt, Mục Ân Lôi Tư trong lòng vui mừng gật đầu cười nói: “Nếu như con đã biết xử lý làm sao, vậy cha đây không cần nói nhiều. Đúng rồi, đợi chút nữa con đi tìm chú Lý Đào, hãy nói là ta nói, để ông ta sắp xếp con vào trong quân đội.”
Đường Đặc Lôi Tư sắc mặt biến xanh nói: “Không phải chứ, bây giờ là chiến tranh đó cha, nếu như muốn huấn luyện con cũng đợi sau khi chiến tranh mới đi chứ. Ba chiến tranh sẽ chết người đó, cha chỉ có một mình con là con thôi đó.”
Mục Ân Lôi Tư đập một cái thật mạnh vào đầu của Đường Đặc Lôi Tư tức giận nói: “Ngu ngốc! Hãy xem quan hàm của con, bây giờ chỉ mới là thiếu úy! Cái thằng chết dẫm Đường Long bây giờ đã là thiếu tá rồi. Ta không những biết chiến tranh sẽ chết người, ta còn biết là chiến tranh sẽ thăng quan! Cha con đương nhiên có thể trong chốc lát cho lên làm tướng quân, nhưng con cảm thấy bị người ta nói sau lưng: cái thằng bất tài vô dụng này chỉ dựa vào cha mới được làm tướng quân, tất cả binh sỹ đều coi thường con. Như vậy cảm thấy thoải mái không? Nói cho con biết, ở bên cạnh sỹ quan chỉ huy là an toàn nhất. Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, ta thăng quan cho con cũng không có ai nói này nói nọ, dù gì thì con đã có công lao. Được rồi, con phản đối cũng không có tác dụng gì, con không đi, ta sẽ phái binh sỹ áp tải con đi. Ta không muốn thái tử của Đế quốc Lôi Tư là một người chưa bao giờ ra chiến trường!”
“Thái tử Đế quốc Lôi Tư?!” Đường Đặc Lôi Tư vừa nghe thấy lời này liên quên chuyện ra chiến trường, bắt đầu hai mắt sáng lên nhìn cha mình.
Nhìn thấy ánh mắt của con mình, Mục Ân Lôi Tư đương nhiên biết được nó đang nghĩ gì, vì thế gật đầu nói: “Sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tiến hành, cho nên con nên giành lấy chút công lao, nếu không những người bên dưới sẽ không phục con đâu. Nhớ rõ, không được nói với ai chuyện này, dù gì đến lúc đó con đương nhiên sẽ ngồi lên cái vị trí đó.”
“Tuân mệnh phụ hoàng! Nhi thần sẽ đi tìm chú Lý Đào ngay!” Đường Đặc Lôi Tư hưng phấn, kính chào kiểu quân lễ tạm coi là tiêu chuẩn, quay người chạy ra khỏi phủ tổng thống.
Nhìn thấy con mình cuối cùng cũng có chút dáng vẻ, Mục Ân Lôi Tư cười an ủi.
Tại căn cứ phong cách ngày xưa, của lão già khống chế quân kỷ Liên Bang đồng thời là người tự phong cho mình là hoàng đế kia, cũng là bạn cũ của cha mẹ Đường Long, trong cung điện Lý Kiệt Hào bái kiến ông già đó.
Chung Chính Kỳ thân mặc bộ đồ lụa màu đen, đang kính chào cái ông già ngồi ngăn ngắn trên hoàng vị nói: “Thưa hoàng thượng, nội loạn ở Vạn La Liên bang sắp nổ ra.”
Ông lão thân mặc hoàng bào kia cười gật đầu than: “Hài, trẫm đợi lâu như thế, cuối cùng đã đợi được cơ hội này. Hạm đội Hắc Long chuẩn bị thế nào rồi? chuyện chiếm lĩnh hành tinh dựa vào nó đó.”
Chung Chính Kỳ cung kính gật đầu nói: “Xin hoàng thượng yên tâm, hạm đội đã di chuyển ra xa chiến trường của hai bên, đồng thời lại là tinh vực của biên giới các thế lực giao nhau, chỉ cần chiến tranh nổ ra, những hành tinh đã định sẵn lập tức sẽ trở thành vùng đất khởi nghiệp của vương triều chúng ta.”
“Uhm, con trai của ngươi quản lý hạm đội tốt như vậy, đợi sau khi thành công trẫm phải thưởng lớn.” Ông lão hài lòng gật đầu.
Chung Chính Kỳ bề ngoài cung kính tạ ơn, nhưng trong lòng lại thầm mắng: “Lão già kia! Nếu không phải là ta và con trai ta, hạm đội Hắc Long đã bị ngươi hy sinh rồi. Mẹ nó, không biết lão già này còn có binh lực nào khác khong, tỷ mỉ tìm chứng cứ đều chứng minh ông ta còn có một hạm đội khác, nhưng hạm đội này giấu ở đâu? Hừ hừ, đợi ta đây nắm hết toàn bộ binh lực của ông, ông sẽ tiêu đời, lão già chết tiệt!”
Trên kỳ hạm của tập đoàn hải tặc khô lâu vàng đang bay không khu vực nào đó của dải vân thạch, một chàng trai trẻ dáng vẻ đẹp trai, nhưng toàn thân toát ra luồng khí lạnh nói với Đường Hổ tóc dài bay bay, dáng vẻ đẹp như con gái: “Thủ lĩnh, thời gian Lý Đào hẹn ước đã đến rồi, chúng ta thật sự sẽ hành động theo kế hoạch sao?”
Đương Hổ tao nhã thay một bộ tóc khác cười nói: “Chiến tranh mà xảy ra, hoàn toàn không có phi thuyền thương mại để cướp.”
“Vậy chúng ta không hành động sao?” Người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi.
“Không, chúng ta nên hành động theo như đã định, Lý Đào không phải là yêu cầu chúng ta làm loạn hậu phương Liên Bang sao? Vậy chúng ta sẽ tấm công Sở quản lý khoáng sản Liên Bang.” Đường Hổ vẫn cười nói.
“Sở quản lý khoáng sản khu vự thủ đô? Ờ, đúng, chỉ cần có được tư liệu của Sở quản lý khoáng sản, chúng ta sẽ biết được sự phân bố tài nguyên khoáng sản của Liên Bang như lòng bàn tay.” Người trẻ tuổi nở nụ cười.
“Được rồi, đi chuẩn bị đi.” Đường Hổ vẫy tay nói.
“Tuân lệnh, thủ lĩnh!” người này kính chào theo kiểu quân lễ một cách tiêu chuẩn.
Trong phòng tổng chỉ huy binh phản hành tinh thủ đô Đặc Luân, mọi người đều nín thở, căng thẳng nhìn đồng hồ điện tử cực lớn kia. Lúc đồng hồ hiển thị 12:00, từ nãy giờ vẫn giữ tư thái đứng uy nghiêm, Khảm Mục Kỳ liền vẫy tay, lớn giọng hét: “Tấn công!” Lời nói của Khảm Mục Kỳ vừa dứt, những viên quan truyền đạt mệnh lệnh hiện trường truyền đạt mệnh lệnh, những người nhìn bản đồ tinh hệ nhìn bản đồ tinh hệ, những người đưa văn kiện đưa văn kiện, tóm lại phòng chỉ huy yên lặng liền sôi lên.
Hơn hai triệu chiến hạm bay bên ngoài tinh hệ Hữu La và tinh hệ Tứ Mộc, cũng đồng thời lúc Khảm Mục Kỳ phát lệnh, khởi động động cơ, sau khi sỹ quan chỉ huy hạm đội ra động tác và mệnh lệnh giống như Khảm Mục Kỳ, bắt đầu lái về phía trước.
Còn Đường Long lúc này, thì lại hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vác cái chiêu bài ‘tư lệnh thiếu tá căn cứ đặc cần 1 Vạn La Liên bang’, trải qua những ngày cũng không thoải mái mấy.
-o0o-
/246
|