“Vương gia!” Một tiếng gọi đột ngột vang lên, không có sự sợ hãi mà mang đầy kinh ngạc.
“Như Phong, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi nói trong nhà có việc sao?” Nhác thấy chủ nhân của tiếng kêu vừa rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi, giọng nói cũng mang theo sự ngạc nhiên.
“Đã giải quyết xong rồi.” Giọng điệu đã trở bình thản trở lại, ánh mắt Lí Như Phong dừng lại trên người đang được Vương gia ôm trong lòng. “Vương phi bị sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là bị thương ở chân.” Đạm thanh trả lời hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm Bộ Nhu Nhi vào phòng rồi đặt nàng xuống giường.
A~~
Thở dài một hơi. Bị hắn ôm trong lòng, một đường xóc nảy, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa thì ói.
“Vậy sao.” Lí Như Phong nhíu nhíu mày, quay qua nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, hỏi: “ Sắc mặt của Vương gia sao lại khó coi như vậy.”
“Đừng có hỏi.” Sầm mặt xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Nghe hắn nói vậy, Lí Như Phong đứng lên, có cảm giác đặc biệt hứng thú.
“Lại có kẻ nào to gan dám trêu chọc ngài sao?”
Hoàng Phủ Nam Ninh lườm hắn. “Im đi!” Rồi quay đầu lại, nâng hai chân Bộ Nhu Nhi lên. “Chân nào bị đau?”
“Chân phải.” Nàng nhỏ giọng đáp.
Hoàng Phủ Nam Ninh buông chân trái xuống, rồi bắt đầu tháo hài bên chân phải nàng.
“Vương gia!” Trong lòng giật thót, Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, nàng biết hắn định làm gì.
Hắn đè chặt chân nàng, nói: “Không được lộn xộn.” Chỉ khoảng nửa khắc, bàn chân láng bóng không hề bị thương của nàng đã sắp lộ ra ngoài.
Không cần. Mắt thấy tay hắn đã chạm vào mắt cá chân mình, Bộ Nhu Nhi vội vàng thu chân lại. “Vương gia, chuyện nhỏ này gọi thái y đến xem cũng được, ngài không cần phải bận tâm đâu.”
“Bổn vương tiện tay xem cho ngươi cũng được, không cần phải mời thái y.” Lại kéo chân lại trở lại, hắn lơ đễnh nói.
Không cần mời thái y càng tốt, nhưng mà… nàng…
Bộ Nhu Nhi muốn khóc. Thật ra thì nàng đâu có bị thương ở chân, chỉ là giả vờ thôi, nhưng mà, bảo nàng làm sao dám nói ra như vậy.
“Vương gia.” Đứng một bên nhìn đã lâu, cuối cùng Lí Như Phong cũng mở miệng.
Hoàng Phủ Nam Ninh không ngẩng đầu lên, nói: “Có việc gì nói sau, ta phải kiểm tra chân cho nàng trước đã.”
“Theo ta thấy, chân Vương phi hẳn là không bị sao hết.”
Một câu đi thẳng vào trọng điểm, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên dừng tay.
“Thật không?” Hơi sửng sốt, hắn giữ lấy bàn chân nàng, lăn qua lộn lại xem xét. “Đúng là nhìn như có vẻ không bị làm sao.” Rồi lại nhìn nàng hỏi: “Tiểu bạch thỏ, chân của ngươi rốt cuộc có bị đau không?’
“Thiếp, thiếp chỉ nhớ khi đi đến chỗ tảng đá, dưới chân bỗng nhiên đau đớn không chịu nổi, cho đến giờ, mới bớt đau. Còn có bị thương hay không, thiếp cũng không rõ.” Mở to đôi mắt đầy vô tội nhìn hắn, Bộ Nhu Nhi rất nhẹ nhàng chối bay.
Lí Như Phong cười cười. “Nếu thế, là do mọi người lo lắng hơi quá rồi. Với lại, Vương phi ốm yếu như thế này nên một chút đau đớn cũng không chịu được cũng dễ hiểu.”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi một cái, khóe miệng câu lên nụ cười như rất hiểu. Trong lòng Bộ Nhu Nhi run lên, nàng vội vàng cụp mắt xuống, duy trì dáng vẻ yếu đuối nhu nhược.
Hoàng Phủ Nam Ninh như đã hiểu rõ, hắn buông chân nàng ra, nói: “Ra là vậy. Thật đúng là nữ nhân, mới có đau một tí mà cũng không chịu nổi, hô to gọi nhỏ làm người khác lo lắng.”
“Vương gia cũng lo lắng sao?” Lí Như Phong nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài có bộ dạng kích động như thế đấy!”
“Thật sao?” Chớp mắt mấy cái, Hoàng Phủ Nam Ninh hồi tưởng lại chuyện khi nãy. “Thật đún là…”
Hắn chọc chọc vào trán Bộ Nhu Nhi vài cái. “Tiểu bạch thỏ, đều do ngươi làm hại.”
Bộ Nhu Nhi giữ im lặng, nàng đâu có cầu hắn làm thế đâu.
Thấy hành động của hắn, khóe miệng Lí Như Phong lại kéo dãn ra, tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp. “Vương gia thật là, sao ngài lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương phi, ngài nên nghĩ lại xem tại sao mình lại làm như vậy chứ?”
“Tại sao á? Không phải là tại Tiểu bạch thỏ này khóc rất đáng thương, làm ta tưởng có ai đó bắt nạt nàng ấy đấy chứ?” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trả lời, liếc mắt nhìn lại Bộ Nhu Nhi, ánh mắt bỗng lòe lòe sáng như phát hiện được một đại lục mới.
“Tiểu bạch thỏ, chân ngươi nhìn rất được.”
Hắn ngồi xổm xuống, nâng chân nàng lên cao, tùy ý nhìn vài cái. “Ha ha, thật đúng là của cùng một người có khác, nho nhỏ, vừa nhìn đã khiến người ta muốn chà đạp.” Dứt lời, một tay giữ chân nàng, một tay hắn xoa nắn bàn chân nàng.
Cái tên này, hắn hoàn toàn không muốn để cho mình được yên.
Nhìn hắn thích thú chà đạp một bên chân của nàng, Bộ Nhu Nhi tức muốn hộc máu.
Điều hiển nhiên, hắn không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nên vẫn tiếp tục nhiệt tình chà đạp bàn chân nhỏ của nàng. Nghịch xong chân bên phải của nàng, trong mắt hắn lại đột ngột phát ra một tia linh quang. “Bên trái không biết có tốt như bên phải không nhỉ?”
“Đúng là…” Trên mặt hắn ngay lập tức lại xuất hiện nụ cười đắc ý, hắn nâng chân trái của nàng lên, ra sức sờ nắn năm đầu ngón chân của nàng. “Tất cả đều nhỏ nhỏ, chạm vào cảm giác thật tốt.”
Tại lòng bàn chân của nàng, hắn nhẹ nhàng miết vài cái. “Ngay cả lòng bàn chân cũng thật là mềm mại.”
Được! Đây là do ngươi muốn đấy nhá!
Trước mặt một tên con trai khác, hắn dám vô tư dầy vò đôi bàn chân của nàng, ý của hắn là hắn có thể tùy ý đùa cợt bất kỳ một người con gái nào, ngay cả nàng sao? Hắn thật sự quá không tôn trọng nàng rồi.
“Ai da, Vương gia, đừng, đừng… Rất buồn … ha ha ha…”
Bộ Nhu Nhi cười không ngừng, hai tay nắm chặt tay ghế, chân đá loạn xạ.
“Rất buồn sao?” Hắn giữ chặt hai chân nàng lại, ngón tay thử cù cù một chút lên lòng bàn chân phải của nàng.
“Ha ha, buồn quá!”
Ngay lúc này, vẫn không ngừng cười ha ha, Bộ Nhu Nhi bất ngờ tung một cước với lực đạo cực mạnh nhắm thẳng vào cằm hắn.
Bốp!!
Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên
“Vương gia!”
Hoàng Phủ Nam Ninh chống đỡ không nổi trước cú tấn công bất ngờ, đành bất lực ngã xuống. Lí Như Phong giật mình kinh ngạc, vội vàng lại gần kéo hắn dậy. Bộ Nhu Nhi trong lòng khoái trá, tự khen đôi chân ngọc ngà của mình làm việc rất tốt.
Nhìn về phía hắn, tự thưởng thức thành quả lao động của mình, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười đắc ý khó thấy, rồi rất nhanh chóng biến mất.
“Vương gia?” Khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội nhảy từ trên ghế xuống, không kịp đi hài, chạy vội đến bên Hoàng Phủ Nam Ninh. “Vương gia, ngài không sao chứ?’
“Bổn vương không sao.”
Hắn sao có thể thừa nhận lưng với gáy hắn đều đã rất nhiệt tình hôn mặt đất, hiện giờ lưng hắn đang rất là đau, đầu còn choáng váng. Đã thế, cằm của hắn cũng bị dính chưởng, hiện tại đang đau muốn co rút luôn. Nhưng mà, hắn thân là một đại nam nhân, bị một nữ nhân đá cho đau như vậy, thực rất mất mặt. Vậy nên, có chết hắn cũng không chịu thừa nhận.
“Như Phong, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi nói trong nhà có việc sao?” Nhác thấy chủ nhân của tiếng kêu vừa rồi, Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi, giọng nói cũng mang theo sự ngạc nhiên.
“Đã giải quyết xong rồi.” Giọng điệu đã trở bình thản trở lại, ánh mắt Lí Như Phong dừng lại trên người đang được Vương gia ôm trong lòng. “Vương phi bị sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là bị thương ở chân.” Đạm thanh trả lời hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm Bộ Nhu Nhi vào phòng rồi đặt nàng xuống giường.
A~~
Thở dài một hơi. Bị hắn ôm trong lòng, một đường xóc nảy, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa thì ói.
“Vậy sao.” Lí Như Phong nhíu nhíu mày, quay qua nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, hỏi: “ Sắc mặt của Vương gia sao lại khó coi như vậy.”
“Đừng có hỏi.” Sầm mặt xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Nghe hắn nói vậy, Lí Như Phong đứng lên, có cảm giác đặc biệt hứng thú.
“Lại có kẻ nào to gan dám trêu chọc ngài sao?”
Hoàng Phủ Nam Ninh lườm hắn. “Im đi!” Rồi quay đầu lại, nâng hai chân Bộ Nhu Nhi lên. “Chân nào bị đau?”
“Chân phải.” Nàng nhỏ giọng đáp.
Hoàng Phủ Nam Ninh buông chân trái xuống, rồi bắt đầu tháo hài bên chân phải nàng.
“Vương gia!” Trong lòng giật thót, Bộ Nhu Nhi hoảng sợ, nàng biết hắn định làm gì.
Hắn đè chặt chân nàng, nói: “Không được lộn xộn.” Chỉ khoảng nửa khắc, bàn chân láng bóng không hề bị thương của nàng đã sắp lộ ra ngoài.
Không cần. Mắt thấy tay hắn đã chạm vào mắt cá chân mình, Bộ Nhu Nhi vội vàng thu chân lại. “Vương gia, chuyện nhỏ này gọi thái y đến xem cũng được, ngài không cần phải bận tâm đâu.”
“Bổn vương tiện tay xem cho ngươi cũng được, không cần phải mời thái y.” Lại kéo chân lại trở lại, hắn lơ đễnh nói.
Không cần mời thái y càng tốt, nhưng mà… nàng…
Bộ Nhu Nhi muốn khóc. Thật ra thì nàng đâu có bị thương ở chân, chỉ là giả vờ thôi, nhưng mà, bảo nàng làm sao dám nói ra như vậy.
“Vương gia.” Đứng một bên nhìn đã lâu, cuối cùng Lí Như Phong cũng mở miệng.
Hoàng Phủ Nam Ninh không ngẩng đầu lên, nói: “Có việc gì nói sau, ta phải kiểm tra chân cho nàng trước đã.”
“Theo ta thấy, chân Vương phi hẳn là không bị sao hết.”
Một câu đi thẳng vào trọng điểm, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên dừng tay.
“Thật không?” Hơi sửng sốt, hắn giữ lấy bàn chân nàng, lăn qua lộn lại xem xét. “Đúng là nhìn như có vẻ không bị làm sao.” Rồi lại nhìn nàng hỏi: “Tiểu bạch thỏ, chân của ngươi rốt cuộc có bị đau không?’
“Thiếp, thiếp chỉ nhớ khi đi đến chỗ tảng đá, dưới chân bỗng nhiên đau đớn không chịu nổi, cho đến giờ, mới bớt đau. Còn có bị thương hay không, thiếp cũng không rõ.” Mở to đôi mắt đầy vô tội nhìn hắn, Bộ Nhu Nhi rất nhẹ nhàng chối bay.
Lí Như Phong cười cười. “Nếu thế, là do mọi người lo lắng hơi quá rồi. Với lại, Vương phi ốm yếu như thế này nên một chút đau đớn cũng không chịu được cũng dễ hiểu.”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi một cái, khóe miệng câu lên nụ cười như rất hiểu. Trong lòng Bộ Nhu Nhi run lên, nàng vội vàng cụp mắt xuống, duy trì dáng vẻ yếu đuối nhu nhược.
Hoàng Phủ Nam Ninh như đã hiểu rõ, hắn buông chân nàng ra, nói: “Ra là vậy. Thật đúng là nữ nhân, mới có đau một tí mà cũng không chịu nổi, hô to gọi nhỏ làm người khác lo lắng.”
“Vương gia cũng lo lắng sao?” Lí Như Phong nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài có bộ dạng kích động như thế đấy!”
“Thật sao?” Chớp mắt mấy cái, Hoàng Phủ Nam Ninh hồi tưởng lại chuyện khi nãy. “Thật đún là…”
Hắn chọc chọc vào trán Bộ Nhu Nhi vài cái. “Tiểu bạch thỏ, đều do ngươi làm hại.”
Bộ Nhu Nhi giữ im lặng, nàng đâu có cầu hắn làm thế đâu.
Thấy hành động của hắn, khóe miệng Lí Như Phong lại kéo dãn ra, tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp. “Vương gia thật là, sao ngài lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương phi, ngài nên nghĩ lại xem tại sao mình lại làm như vậy chứ?”
“Tại sao á? Không phải là tại Tiểu bạch thỏ này khóc rất đáng thương, làm ta tưởng có ai đó bắt nạt nàng ấy đấy chứ?” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trả lời, liếc mắt nhìn lại Bộ Nhu Nhi, ánh mắt bỗng lòe lòe sáng như phát hiện được một đại lục mới.
“Tiểu bạch thỏ, chân ngươi nhìn rất được.”
Hắn ngồi xổm xuống, nâng chân nàng lên cao, tùy ý nhìn vài cái. “Ha ha, thật đúng là của cùng một người có khác, nho nhỏ, vừa nhìn đã khiến người ta muốn chà đạp.” Dứt lời, một tay giữ chân nàng, một tay hắn xoa nắn bàn chân nàng.
Cái tên này, hắn hoàn toàn không muốn để cho mình được yên.
Nhìn hắn thích thú chà đạp một bên chân của nàng, Bộ Nhu Nhi tức muốn hộc máu.
Điều hiển nhiên, hắn không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nên vẫn tiếp tục nhiệt tình chà đạp bàn chân nhỏ của nàng. Nghịch xong chân bên phải của nàng, trong mắt hắn lại đột ngột phát ra một tia linh quang. “Bên trái không biết có tốt như bên phải không nhỉ?”
“Đúng là…” Trên mặt hắn ngay lập tức lại xuất hiện nụ cười đắc ý, hắn nâng chân trái của nàng lên, ra sức sờ nắn năm đầu ngón chân của nàng. “Tất cả đều nhỏ nhỏ, chạm vào cảm giác thật tốt.”
Tại lòng bàn chân của nàng, hắn nhẹ nhàng miết vài cái. “Ngay cả lòng bàn chân cũng thật là mềm mại.”
Được! Đây là do ngươi muốn đấy nhá!
Trước mặt một tên con trai khác, hắn dám vô tư dầy vò đôi bàn chân của nàng, ý của hắn là hắn có thể tùy ý đùa cợt bất kỳ một người con gái nào, ngay cả nàng sao? Hắn thật sự quá không tôn trọng nàng rồi.
“Ai da, Vương gia, đừng, đừng… Rất buồn … ha ha ha…”
Bộ Nhu Nhi cười không ngừng, hai tay nắm chặt tay ghế, chân đá loạn xạ.
“Rất buồn sao?” Hắn giữ chặt hai chân nàng lại, ngón tay thử cù cù một chút lên lòng bàn chân phải của nàng.
“Ha ha, buồn quá!”
Ngay lúc này, vẫn không ngừng cười ha ha, Bộ Nhu Nhi bất ngờ tung một cước với lực đạo cực mạnh nhắm thẳng vào cằm hắn.
Bốp!!
Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên
“Vương gia!”
Hoàng Phủ Nam Ninh chống đỡ không nổi trước cú tấn công bất ngờ, đành bất lực ngã xuống. Lí Như Phong giật mình kinh ngạc, vội vàng lại gần kéo hắn dậy. Bộ Nhu Nhi trong lòng khoái trá, tự khen đôi chân ngọc ngà của mình làm việc rất tốt.
Nhìn về phía hắn, tự thưởng thức thành quả lao động của mình, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười đắc ý khó thấy, rồi rất nhanh chóng biến mất.
“Vương gia?” Khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội nhảy từ trên ghế xuống, không kịp đi hài, chạy vội đến bên Hoàng Phủ Nam Ninh. “Vương gia, ngài không sao chứ?’
“Bổn vương không sao.”
Hắn sao có thể thừa nhận lưng với gáy hắn đều đã rất nhiệt tình hôn mặt đất, hiện giờ lưng hắn đang rất là đau, đầu còn choáng váng. Đã thế, cằm của hắn cũng bị dính chưởng, hiện tại đang đau muốn co rút luôn. Nhưng mà, hắn thân là một đại nam nhân, bị một nữ nhân đá cho đau như vậy, thực rất mất mặt. Vậy nên, có chết hắn cũng không chịu thừa nhận.
/311
|