< Cài Đặt>
“Ha ha! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, thật không uổng phí công sức ta bỏ ra.”
Nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung trở về Vương Phủ, tâm trạng Bộ Nhu Nhi thả lỏng, vui vẻ trở lại.
Nhớ lại hoàn cảnh khi nãy trong cung, Tú nhi đang trong tâm trạng vui vẻ cũng không nhịn được mà lắc đầu: "Vương phi à, người thật là, hù Tú nhi sợ chết khiếp! Tú nhi thật sự rất sợ Thái hậu nương nương và Sở tiểu thư liên hợp lại để bắt nạt người!"
Bộ Nhu Nhi mỉm cười trước suy nghĩ của Tú nhi. Hiện nay, chỉ có Bộ Nhu Nhi bắt nạt người khác, vẫn chưa có kẻ nào đủ sức để bắt nạt lại nàng.
Vỗ vai Tú nhi, Bộ Nhu Nhi nhẹ cười: " Yên tâm đi! Ta cùng Tiểu Tình liên hợp, thì là thiên hạ vô địch, ai có thể đấu với bọn ta?"
Biết được sự thật, Tú nhi thầm nghĩ. Vương phi nhà nàng nhìn thì tưởng là tiểu bạch thỏ nhưng thực chất lại là hồ ly đội lốt, Tô mỹ nhân nhìn bề ngoài hiền lành nhưng bên trong cũng là một người rất mạnh mẽ. Ngày hôm nay, Tú nhi thấy hai nàng, một xướng một họa, biến đen thành trắng, khiến cho cô nàng Tuyết Y kia không nói lại được lời nào, còn làm Thái hậu nương nương không chút nghi ngờ, tin tưởng cả hai. Tú nhi cảm thấy Vương phi nhà mình và Tô mĩ nhân rất là tài giỏi, được ở bên hai nàng, Tú nhi đều có thể suốt ngày bị làm cho kinh ngạc.
"Hì hì, giờ ta sẽ làm như ngươi nói, từ nay về sau, không để người khác bắt nạt nữa."
Cầm tay Tú nhi đắc ý nói, khóe môi không tự chủ kéo dãn ra một nụ cười.
"Dạ." Tú nhi mới dứt lời, mặt nàng đã biến sắc, vội tiến lên phía trước hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Vương gia”
Á?!
Đông cứng tại chỗ, Bộ Nhu Nhi thu lại nét mặt tươi cười, ngượng ngùng quay đầu. Hiện ra trước mặt nàng là Hoàng Phủ Nam Ninh và Lí Như Phong, người trước người sau, rất nhanh đang dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ và Bộ Nhu Nhi.
"Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia." Vội phúc thân hành lễ, trong lòng của Bộ Nhu Nhi đang không ngừng khấn lên vái xuống, mong cái tên Vương gia kia trăm ngàn lần đừng có mà nghe thấy những lời nàng vừa mới nói.
Bộ Nhu Nhi số còn may. Hoàng Phủ Nam Ninh hiển nhiên chẳng nghe được gì cả. Hắn nhìn nàng, không tự chủ hỏi: " Tiểu bạch thỏ, sao hôm nay mới sớm như vậy đã trở về?"
Bộ Nhu Nhi cúi đầu nhẹ đáp lời: "Dạ, Thái Hậu nương nương thương thiếp thân vất vả, người cho phép thiếp thân về Phủ nghỉ tạm vài ngày, sau đó sẽ vào cung học tiếp quy củ sau."
"Ồ! Mẫu hậu nhanh như vậy đã thông tình đạt lý rồi sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy không những không cảm động, mà lòng còn nổi lên nghi hoặc.
Bộ Nhu Nhi mỉm cười: " Thái Hậu nương nương vốn là người thông tình đạt lý mà."
Với câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lí Như Phong thì cười nhẹ, nói: "Như thế xem ra, Vương phi gần đây ở cùng với Thái hậu cảm tình cũng rất tốt a!"
Vội ngẩng đầu, Bộ Nhu Nhi cảm nhận được sự nghi hoặc trong mắt Lí Như Phong, nàng mỉm cười:" Tướng gia quá khen, thiếp thân chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu mà thôi."
Miệng thì nói vậy nhưng lòng Bộ Nhu Nhi lại cho cười lạnh cho rằng hai người đang đứng trước mặt mình quan hệ mới thực là tốt, suốt ngày ở chung, gần như dính với nhau như hình với bóng.
"Vương phi người thật đúng là có tâm." Tiếp tục duy trì nụ cười của mình, Lí Như Phong như không để ý đến câu trả lời của Bộ Nhu Nhi tiếp tục nói.
Bộ Nhu Nhi cũng mỉm cười, không thèm trả lời.
Bộ Nhu Nhi nhìn Lí Như Phong cười, Lí Như Phong cũng nhìn Bộ Nhu Nhi cười, trong phút chốc quanh hai người tạo thành thế giằng co căng thẳng của những nụ cười. Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn hai người khó hiểu.
Hắn liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi, khóe miệng khẽ giật giật: “ Nếu vậy, nàng nên đi nghỉ ngơi đi. Bổn vương còn có việc phải đi, nàng hãy trông nom Vương phủ cho tốt.”
" Vâng, thiếp thân biết." Gật đầu một cái, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn nói.
" Ừ." Hoàng Phủ Nam Ninh quay qua Lí Như Phong, nói: “Đi thôi”
“Ừm." Lí Như Phong gật đầu. Hắn gửi ánh mắt hàm chứa ý cười tới Bộ Nhu Nhi, rồi mới xoay người rời đi.
Hơ!
Bóng dáng hai người đi xa dần rồi biến mất hẳn trước tầm mắt Bộ Nhu Nhi, nàng mới thở dài nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, vậy là Vương phi có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày a”
Tiến lại phía Bộ Nhu Nhi, Tú nhi háo hức nói.
“Chưa chắc.” Xoay người lại, Bộ Nhu Nhi nhún vai: “Ta chắc chắn hai ngày nữa sẽ có khách tới viếng thăm, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Hả? Ai vậy ạ?” Tú nhi thắc mắc.
Bộ Nhu Nhi nhìn nàng mỉm cười: “Vị khách này là người khá nóng tính đó.”
“Ha ha! Cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, thật không uổng phí công sức ta bỏ ra.”
Nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung trở về Vương Phủ, tâm trạng Bộ Nhu Nhi thả lỏng, vui vẻ trở lại.
Nhớ lại hoàn cảnh khi nãy trong cung, Tú nhi đang trong tâm trạng vui vẻ cũng không nhịn được mà lắc đầu: "Vương phi à, người thật là, hù Tú nhi sợ chết khiếp! Tú nhi thật sự rất sợ Thái hậu nương nương và Sở tiểu thư liên hợp lại để bắt nạt người!"
Bộ Nhu Nhi mỉm cười trước suy nghĩ của Tú nhi. Hiện nay, chỉ có Bộ Nhu Nhi bắt nạt người khác, vẫn chưa có kẻ nào đủ sức để bắt nạt lại nàng.
Vỗ vai Tú nhi, Bộ Nhu Nhi nhẹ cười: " Yên tâm đi! Ta cùng Tiểu Tình liên hợp, thì là thiên hạ vô địch, ai có thể đấu với bọn ta?"
Biết được sự thật, Tú nhi thầm nghĩ. Vương phi nhà nàng nhìn thì tưởng là tiểu bạch thỏ nhưng thực chất lại là hồ ly đội lốt, Tô mỹ nhân nhìn bề ngoài hiền lành nhưng bên trong cũng là một người rất mạnh mẽ. Ngày hôm nay, Tú nhi thấy hai nàng, một xướng một họa, biến đen thành trắng, khiến cho cô nàng Tuyết Y kia không nói lại được lời nào, còn làm Thái hậu nương nương không chút nghi ngờ, tin tưởng cả hai. Tú nhi cảm thấy Vương phi nhà mình và Tô mĩ nhân rất là tài giỏi, được ở bên hai nàng, Tú nhi đều có thể suốt ngày bị làm cho kinh ngạc.
"Hì hì, giờ ta sẽ làm như ngươi nói, từ nay về sau, không để người khác bắt nạt nữa."
Cầm tay Tú nhi đắc ý nói, khóe môi không tự chủ kéo dãn ra một nụ cười.
"Dạ." Tú nhi mới dứt lời, mặt nàng đã biến sắc, vội tiến lên phía trước hành lễ: “Nô tỳ xin thỉnh an Vương gia”
Á?!
Đông cứng tại chỗ, Bộ Nhu Nhi thu lại nét mặt tươi cười, ngượng ngùng quay đầu. Hiện ra trước mặt nàng là Hoàng Phủ Nam Ninh và Lí Như Phong, người trước người sau, rất nhanh đang dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ và Bộ Nhu Nhi.
"Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia." Vội phúc thân hành lễ, trong lòng của Bộ Nhu Nhi đang không ngừng khấn lên vái xuống, mong cái tên Vương gia kia trăm ngàn lần đừng có mà nghe thấy những lời nàng vừa mới nói.
Bộ Nhu Nhi số còn may. Hoàng Phủ Nam Ninh hiển nhiên chẳng nghe được gì cả. Hắn nhìn nàng, không tự chủ hỏi: " Tiểu bạch thỏ, sao hôm nay mới sớm như vậy đã trở về?"
Bộ Nhu Nhi cúi đầu nhẹ đáp lời: "Dạ, Thái Hậu nương nương thương thiếp thân vất vả, người cho phép thiếp thân về Phủ nghỉ tạm vài ngày, sau đó sẽ vào cung học tiếp quy củ sau."
"Ồ! Mẫu hậu nhanh như vậy đã thông tình đạt lý rồi sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy không những không cảm động, mà lòng còn nổi lên nghi hoặc.
Bộ Nhu Nhi mỉm cười: " Thái Hậu nương nương vốn là người thông tình đạt lý mà."
Với câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lí Như Phong thì cười nhẹ, nói: "Như thế xem ra, Vương phi gần đây ở cùng với Thái hậu cảm tình cũng rất tốt a!"
Vội ngẩng đầu, Bộ Nhu Nhi cảm nhận được sự nghi hoặc trong mắt Lí Như Phong, nàng mỉm cười:" Tướng gia quá khen, thiếp thân chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu mà thôi."
Miệng thì nói vậy nhưng lòng Bộ Nhu Nhi lại cho cười lạnh cho rằng hai người đang đứng trước mặt mình quan hệ mới thực là tốt, suốt ngày ở chung, gần như dính với nhau như hình với bóng.
"Vương phi người thật đúng là có tâm." Tiếp tục duy trì nụ cười của mình, Lí Như Phong như không để ý đến câu trả lời của Bộ Nhu Nhi tiếp tục nói.
Bộ Nhu Nhi cũng mỉm cười, không thèm trả lời.
Bộ Nhu Nhi nhìn Lí Như Phong cười, Lí Như Phong cũng nhìn Bộ Nhu Nhi cười, trong phút chốc quanh hai người tạo thành thế giằng co căng thẳng của những nụ cười. Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn hai người khó hiểu.
Hắn liếc mắt nhìn Bộ Nhu Nhi, khóe miệng khẽ giật giật: “ Nếu vậy, nàng nên đi nghỉ ngơi đi. Bổn vương còn có việc phải đi, nàng hãy trông nom Vương phủ cho tốt.”
" Vâng, thiếp thân biết." Gật đầu một cái, Bộ Nhu Nhi ngoan ngoãn nói.
" Ừ." Hoàng Phủ Nam Ninh quay qua Lí Như Phong, nói: “Đi thôi”
“Ừm." Lí Như Phong gật đầu. Hắn gửi ánh mắt hàm chứa ý cười tới Bộ Nhu Nhi, rồi mới xoay người rời đi.
Hơ!
Bóng dáng hai người đi xa dần rồi biến mất hẳn trước tầm mắt Bộ Nhu Nhi, nàng mới thở dài nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, vậy là Vương phi có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày a”
Tiến lại phía Bộ Nhu Nhi, Tú nhi háo hức nói.
“Chưa chắc.” Xoay người lại, Bộ Nhu Nhi nhún vai: “Ta chắc chắn hai ngày nữa sẽ có khách tới viếng thăm, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Hả? Ai vậy ạ?” Tú nhi thắc mắc.
Bộ Nhu Nhi nhìn nàng mỉm cười: “Vị khách này là người khá nóng tính đó.”
/311
|