Thư kí Lê đi vào trong: Hắc tổng, phía công ty của lão gia có biến động, số cổ phần mà cổ đông nắm trong tay đều được người khác mua lại rồi.
Hắc Bạch Lam ngẩng đầu lên, hỏi: Trịnh Tâm Như?
Thư kí Lê lắc đầu: Họ làm ăn rất kín, vẫn chưa điều tra ra được, nhưng tôi chắc chắn lần này không phải Trịnh Tâm Như làm.
- Sao cô lại dám chắc chắn như vậy?
Thư kí Lê nhún vai: Giác quan thứ sáu của tôi.
- Vậy cô thử dùng giác quan thứ sáu nghĩ xem hôm nay cô có phải tăng ca không? Anh dựa người vào ghế hỏi.
Thư kí Lê mỉm cười: Hắc tổng, giác quan thứ sáu không đoán ra được, nhưng cho tôi biết Mạn Ninh đang nhớ đến anh đấy.
Hắc Bạch Lam cười, phẩy tay ý bảo cô ra ngoài. Nhắc đến Lâm Mạn Ninh, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng.
Tô Duệ ngồi trong phòng vệ sinh, lục lọi túi xách của mình ra lấy một lọ thuốc, trên đó không hề ghi chữ gì, nhãn mác cũng không có, cô ta đổ ra tay một viên màu đen rồi bỏ vào miệng nuốt vội nuốt vàng.
Bên ngoài, có hai nhân viên nữ đi vào, đúng trước gương trang điểm lại. Một người nói.
- Này, nghe nói vị hôn thê của Hắc tổng trở về rồi, nhưng tôi chưa được thấy Hắc tổng và cô ấy đi cùng nhau .
Người kia cười khinh: Vị hôn thê thì hay ho gì chứ? Cậu không thấy Hắc tổng thay phụ nữ như thay áo sao? Vị hôn thê thì được mấy ngày.
- Cũng phải, Hắc tổng đẹp trai, hoàn hảo như vậy mà lấy vợ thì tiếc lắm, ít nhất phải độc thân cho phụ nữ chúng ta thèm chơi đã chứ nhỉ?
Trong công ty, vấn đề về vị Hắc tổng đẹp trai là chưa bao giờ hết nóng, chỉ cần rảnh một giây nào là họ liền nói về anh.
- Mang tiếng là trăng hoa, nhưng tớ thấy ngài ấy chưa bao giờ đụng vào phụ nữ trong công ty, chúng ta xem ra không có cửa rồi.
Người kia cười: Chỉ cần ngắm là được rồi, mà Tô Duệ lấy ngài ấy thì sẽ thế nào nhỉ? Ngài ấy trăng hoa như vậy có chịu ở cạnh vợ đến cuối đời không?
- Chắc chắn là không rồi, Tô Duệ đó thì có gì đâu chứ, chẳng qua được cái gia thế đò sộ thôi.
Tô Duệ đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, trông cô lúc này rất đáng sợ. Cô ta đạp tung cánh cửa ra, lao ra ngoài.
- Tô...Tô tiểu thư...sao cô lại? Người kia nhận ra cô liền lắp bắp hỏi.
Tô Duệ không nói không giằng đi đến nắm lấy tóc hai người phụ nữ đó: Chúng mày vừa nói gì?
- A...Tô tiểu thư, chúng tôi sai rồi. Đau quá, xin cô buông tay...
Tô Duệ càng nắm chặt hơn: Tao rất xứng với anh ấy, anh ấy sẽ ở cùng tao đến cuối đời, rõ chưa?
- Tô tiểu thư, chúng tôi vừa rồi không cố ý nói vậy, xin cô tha cho chúng tôi.
Tô Duệ thả tay ra: Tha sao?
Bốp Cô ta vung tay tát mạnh vào mặt hai người đó.
- Dám ăn nói hàm hò, tôi giết các người. Nói rồi cô ta lao vào giật tóc, cào cấu hai người phụ nữ.
- Hả? Chuyện gì vậy? Đến khi bác lao công đi vào thấy cảnh tượng này mới đứng hình hỏi.
Tô Duệ nhìn thấy bà liền thả tay ra, nước mát rơi lả chả, trông cô lúc này thật yếu đuối, như thể cô mới chính là người bị đánh.
Trong phòng của Hắc Bạch Lam, Tô Duệ đứng bên cạnh khóc thút thít, hai người phụ nữ kia quần áo nhàu nhĩ, mặt mày bị xước, tóc tai bối mù im lặng đứng đó, căn bản đã sợ đến mức không nói được gì.
- Hức...Lam...em sợ quá, anh phải đòi lại công bằng cho em. Cô ta vừa khóc vừa nói.
Hắc Bạch Lam thở dài: Để tôi gọi người đưa em về, lúc khác tôi sẽ đến thăm em, khiến em lo sợ chuyện hôm nay rồi.
Tô Duệ nhìn hai người đứng bên kia rồi nói: Vậy em về trước. Cô ta yếu đuối nói.
Tô Duệ đi rồi, Hắc Bạch Lam mới nhìn hai người kia: Lí do xảy ra chuyện?
Hai người nhìn nhảu rồi ấp úng nói: Hắc tổng, chúng tôi không biết Tô tiểu thư ở trong đó, chúng tôi...chỉ nói vài chuyện về ngài rồi cô ấy đi ra...
- Chuyện gì? Anh hỏi.
Một người kia ngẩng đầu lên nói: Thật ra...chúng tôi...là nói về chuyện vị hôn thê của ngài...bỗng nhiên lúc đó Tô tiểu thư đi ra đánh chúng tôi, cô ấy lúc đó rất khỏe, chúng tôi...
- Lúc đó cô ấy như thế nào? Hắc Bạch Lam cau mày hỏi.
Người kia nói: Tô tiểu thư lúc đó rất mạnh, có thể đánh được chúng tôi, những lời lẽ nói chuyện cũng rất...
- Làm sao? Anh kiên nhẫn hỏi lại.
Người kia trả lời: Rất thô thiển ạ.
Hắc Bạch Lam cau mày, rồi nói: Được rồi, hai người đến bệnh viện kiểm tra đi, tôi cho nghỉ hôm nay, tiền khám bệnh tính vào tiền công ty.
- Cảm ơn Hắc tổng. Hai người vui vẻ nói rồi đi ra ngoài.
Hắc Bạch Lam cau mày, anh nhớ đến vị bác sĩ kì lạ hôm đó trong nhà Tô Duệ, rồi những bức tranh gây ảo giác trong phòng cô, và còn cả những lời hai người kia vừa nói. Rốt cuộc cô bị bệnh gì?
Đến tối, khi Lâm Mạn Ninh đang ngồi im nhìn ra cửa sổ, dạo gần đây cô suy nghĩ rất nhiều về chuyện anh và cô, dần dần mất đi tính tình hoạt bát hay nói ngày nào, nhưng trước mặt mẹ Lâm, cô không dám có nhiều biểu hiện.
Cánh cửa sổ mở ra, một bóng đen lao vào, cô giật mình nhìn anh. Hắc Bạch Lam đi đến ngắt nhẹ mũi cô.
- Suy nghĩ chuyện gì mà ngây người ra vậy?
Lâm Mạn Ninh mỉm cười: Anh đến rồi? .
Tim anh khẽ lỡ nhịp, câu nói này của cô như thể cô đã ngồi đợi anh vậy. Hắc Bạch Lam gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô: Ừm .
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, Hắc Bạch Lam ngồi xuống cạnh cô rồi nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình. Lâm Mạn Ninh phút đầu còn hoảng hốt, nhưng ngay sau đó cô vội ôm lấy cổ anh.
- Sao thế? Cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện gì, nói anh nghe xem.
Lâm Mạn Ninh dụi đầu vào hõm vai anh: Rất nhiều chuyện.
Anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh: Trả Lâm Mạn Ninh ngang bướng ngày trước lại cho anh.
***
Tối ra thêm một chap nữa nhé!! Biến nặng đầy, không đùa đâu...
Hắc Bạch Lam ngẩng đầu lên, hỏi: Trịnh Tâm Như?
Thư kí Lê lắc đầu: Họ làm ăn rất kín, vẫn chưa điều tra ra được, nhưng tôi chắc chắn lần này không phải Trịnh Tâm Như làm.
- Sao cô lại dám chắc chắn như vậy?
Thư kí Lê nhún vai: Giác quan thứ sáu của tôi.
- Vậy cô thử dùng giác quan thứ sáu nghĩ xem hôm nay cô có phải tăng ca không? Anh dựa người vào ghế hỏi.
Thư kí Lê mỉm cười: Hắc tổng, giác quan thứ sáu không đoán ra được, nhưng cho tôi biết Mạn Ninh đang nhớ đến anh đấy.
Hắc Bạch Lam cười, phẩy tay ý bảo cô ra ngoài. Nhắc đến Lâm Mạn Ninh, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng.
Tô Duệ ngồi trong phòng vệ sinh, lục lọi túi xách của mình ra lấy một lọ thuốc, trên đó không hề ghi chữ gì, nhãn mác cũng không có, cô ta đổ ra tay một viên màu đen rồi bỏ vào miệng nuốt vội nuốt vàng.
Bên ngoài, có hai nhân viên nữ đi vào, đúng trước gương trang điểm lại. Một người nói.
- Này, nghe nói vị hôn thê của Hắc tổng trở về rồi, nhưng tôi chưa được thấy Hắc tổng và cô ấy đi cùng nhau .
Người kia cười khinh: Vị hôn thê thì hay ho gì chứ? Cậu không thấy Hắc tổng thay phụ nữ như thay áo sao? Vị hôn thê thì được mấy ngày.
- Cũng phải, Hắc tổng đẹp trai, hoàn hảo như vậy mà lấy vợ thì tiếc lắm, ít nhất phải độc thân cho phụ nữ chúng ta thèm chơi đã chứ nhỉ?
Trong công ty, vấn đề về vị Hắc tổng đẹp trai là chưa bao giờ hết nóng, chỉ cần rảnh một giây nào là họ liền nói về anh.
- Mang tiếng là trăng hoa, nhưng tớ thấy ngài ấy chưa bao giờ đụng vào phụ nữ trong công ty, chúng ta xem ra không có cửa rồi.
Người kia cười: Chỉ cần ngắm là được rồi, mà Tô Duệ lấy ngài ấy thì sẽ thế nào nhỉ? Ngài ấy trăng hoa như vậy có chịu ở cạnh vợ đến cuối đời không?
- Chắc chắn là không rồi, Tô Duệ đó thì có gì đâu chứ, chẳng qua được cái gia thế đò sộ thôi.
Tô Duệ đứng dậy, hai tay nắm chặt lại, trông cô lúc này rất đáng sợ. Cô ta đạp tung cánh cửa ra, lao ra ngoài.
- Tô...Tô tiểu thư...sao cô lại? Người kia nhận ra cô liền lắp bắp hỏi.
Tô Duệ không nói không giằng đi đến nắm lấy tóc hai người phụ nữ đó: Chúng mày vừa nói gì?
- A...Tô tiểu thư, chúng tôi sai rồi. Đau quá, xin cô buông tay...
Tô Duệ càng nắm chặt hơn: Tao rất xứng với anh ấy, anh ấy sẽ ở cùng tao đến cuối đời, rõ chưa?
- Tô tiểu thư, chúng tôi vừa rồi không cố ý nói vậy, xin cô tha cho chúng tôi.
Tô Duệ thả tay ra: Tha sao?
Bốp Cô ta vung tay tát mạnh vào mặt hai người đó.
- Dám ăn nói hàm hò, tôi giết các người. Nói rồi cô ta lao vào giật tóc, cào cấu hai người phụ nữ.
- Hả? Chuyện gì vậy? Đến khi bác lao công đi vào thấy cảnh tượng này mới đứng hình hỏi.
Tô Duệ nhìn thấy bà liền thả tay ra, nước mát rơi lả chả, trông cô lúc này thật yếu đuối, như thể cô mới chính là người bị đánh.
Trong phòng của Hắc Bạch Lam, Tô Duệ đứng bên cạnh khóc thút thít, hai người phụ nữ kia quần áo nhàu nhĩ, mặt mày bị xước, tóc tai bối mù im lặng đứng đó, căn bản đã sợ đến mức không nói được gì.
- Hức...Lam...em sợ quá, anh phải đòi lại công bằng cho em. Cô ta vừa khóc vừa nói.
Hắc Bạch Lam thở dài: Để tôi gọi người đưa em về, lúc khác tôi sẽ đến thăm em, khiến em lo sợ chuyện hôm nay rồi.
Tô Duệ nhìn hai người đứng bên kia rồi nói: Vậy em về trước. Cô ta yếu đuối nói.
Tô Duệ đi rồi, Hắc Bạch Lam mới nhìn hai người kia: Lí do xảy ra chuyện?
Hai người nhìn nhảu rồi ấp úng nói: Hắc tổng, chúng tôi không biết Tô tiểu thư ở trong đó, chúng tôi...chỉ nói vài chuyện về ngài rồi cô ấy đi ra...
- Chuyện gì? Anh hỏi.
Một người kia ngẩng đầu lên nói: Thật ra...chúng tôi...là nói về chuyện vị hôn thê của ngài...bỗng nhiên lúc đó Tô tiểu thư đi ra đánh chúng tôi, cô ấy lúc đó rất khỏe, chúng tôi...
- Lúc đó cô ấy như thế nào? Hắc Bạch Lam cau mày hỏi.
Người kia nói: Tô tiểu thư lúc đó rất mạnh, có thể đánh được chúng tôi, những lời lẽ nói chuyện cũng rất...
- Làm sao? Anh kiên nhẫn hỏi lại.
Người kia trả lời: Rất thô thiển ạ.
Hắc Bạch Lam cau mày, rồi nói: Được rồi, hai người đến bệnh viện kiểm tra đi, tôi cho nghỉ hôm nay, tiền khám bệnh tính vào tiền công ty.
- Cảm ơn Hắc tổng. Hai người vui vẻ nói rồi đi ra ngoài.
Hắc Bạch Lam cau mày, anh nhớ đến vị bác sĩ kì lạ hôm đó trong nhà Tô Duệ, rồi những bức tranh gây ảo giác trong phòng cô, và còn cả những lời hai người kia vừa nói. Rốt cuộc cô bị bệnh gì?
Đến tối, khi Lâm Mạn Ninh đang ngồi im nhìn ra cửa sổ, dạo gần đây cô suy nghĩ rất nhiều về chuyện anh và cô, dần dần mất đi tính tình hoạt bát hay nói ngày nào, nhưng trước mặt mẹ Lâm, cô không dám có nhiều biểu hiện.
Cánh cửa sổ mở ra, một bóng đen lao vào, cô giật mình nhìn anh. Hắc Bạch Lam đi đến ngắt nhẹ mũi cô.
- Suy nghĩ chuyện gì mà ngây người ra vậy?
Lâm Mạn Ninh mỉm cười: Anh đến rồi? .
Tim anh khẽ lỡ nhịp, câu nói này của cô như thể cô đã ngồi đợi anh vậy. Hắc Bạch Lam gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô: Ừm .
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, Hắc Bạch Lam ngồi xuống cạnh cô rồi nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình. Lâm Mạn Ninh phút đầu còn hoảng hốt, nhưng ngay sau đó cô vội ôm lấy cổ anh.
- Sao thế? Cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện gì, nói anh nghe xem.
Lâm Mạn Ninh dụi đầu vào hõm vai anh: Rất nhiều chuyện.
Anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh: Trả Lâm Mạn Ninh ngang bướng ngày trước lại cho anh.
***
Tối ra thêm một chap nữa nhé!! Biến nặng đầy, không đùa đâu...
/98
|