Hắc Bạch Lam bỏ qua lời nói của Lâm Mạn Ninh, anh cầm lấy chiếc máy tính bảng rồi bấm sang một bộ phim khác:"Bảo bối, xem nhưng thứ này mà em không có cảm giác gì sao?"
- "Cảm giác gì chứ? Tôi đã xem từ lâu rồi, chẳng có tí cảm xúc nào."
Hắc Bạch Lam hỏi:"Vậy sao em còn xem?"
- "Tại vì quen rồi, nếu thiếu chúng, tôi sẽ cảm thấy như cuộc đời này thiếu đi thứ quan trọng vậy." Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười nằm xuống bên cạnh cô, Lâm Mạn Ninh hỏi:"Này, chú không được nằm ở đây. Chú mau đi đi."
- "Tối nay tôi đến đây là vì nhớ em, muốn ngủ cùng em." Hắc Bạch Lam nhìn vào ánh mắt của cô.
Lâm Mạn Ninh nhất thời đơ người, câu nói này của anh giây phút này rất chân thật, tim cô rung lên từng hồi, hai má nóng dần lên, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Hắc Bạch Lam xoay người nằm đè lên thân thể cô, anh rúc đầu vào cổ, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể cô.
- "Tiểu Ninh, nhớ tôi không? Tôi thì nhớ em, nhớ đến nổi không thể làm được việc gì."
Chỉ mới một ngày không gặp cô anh có cảm giác mất mát đi thứ gì đó, cô với anh vốn dĩ không thuộc về nhau, tại sao cô lại làm anh quyến luyến như vậy.
Không phải ban đầu chỉ nghĩ là vui đùa cùng cô thôi sao? Một ngày không gặp anh cảm thấy rất nhớ cô, cứ cho là nhớ hương vị của phụ nữ, nên anh đã gọi những người khác đến.
Nhưng khi nhìn thấy họ anh lại cảm thấy rất chán ghét, lúc đó anh mới biết rằng mình thật sự nhớ cô. Nhưng không biết nhớ với tư cách gì.
Lâm Mạn Ninh thở nhè nhẹ, tim đập mạnh mẽ, người cô bõng chốc cứng ngắc lại, trên đầu giường chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ phim cấm.
Hắc Bạch Lam không thấy cô nói gì liền ngẩng đầu lên nhìn cô, Lâm Mạn Ninh ngượng ngùng quay mặt sang một bên. Hắc Bạch Lam xoay cằm cô lại rồi từ từ hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhớ nhung chứa đầy ôn nhu, dịu dàng, Lâm Mạn Ninh bất giác quàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đó.
Hôn đến loạn hơi thở anh mới buông cô ra:"Vì em tôi phải leo cửa sổ tận lầu ba chỉ để nhìn thấy em, nói với em rằng tôi nhớ em và muốn được ngủ cùng em. Em có thấy cảm động vì điều đó không?"
Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy anh ra:"Cảm động gì chứ? Đây đều là chú tự làm, tôi không bắt ép cú."
Bàn tay anh từ lúc nào đã đi vào bên trong áo cô, nhằm trúng bộ ngực mà xoa nắn, cô không hề mặc bra, thật dễ dàng cho việc hành động.
Lâm Mạn Ninh giật thót người, miệng khẽ ngân nga vài tiếng. Hắc Bạch Lam cười gian tà rồi cúi xuống hôn lên ngực cô cách một lớp áo ngủ.
- "Ư...a"""
"Cốc...cốc.." Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Lâm nói vọng vào.
- "Lâm Mạn Ninh, con mở cửa ngay cho mẹ, đời thuở nhà ai có con gái nào lại không muốn ngủ chung với mẹ cơ chứ."
Hắc Bạch Lam vẫn bình tĩnh hôn lên ngực cô, Lâm Mạn Ninh lo sợ đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại rất quyến luyến với sự mê hoặc của anh.
- "Lâm Mạn Ninh, con có nghe mẹ nói gì không thế? Mở cửa cho mẹ đi, được rồi, được rồi, con muốn đến kí túc xá thì ta liền cho con ở, mở cửa ra."
Kí túc xá? Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra, nhưng anh lại trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên đầu ngực cô.
- "Ưm.." Lâm Mạn Ninh lấy tay che miệng mình lại, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở:"Mẹ...con.."
Hắc Bạch Lam nhướn người lên hôn lên môi cô, mẹ Lâm cau mày.
- "Làm gì thế hả?".
Lâm Mạn Ninh khê vỗ vào vai anh, Hắc Bạch Lam cũng không làm khó cô nữa, anh thả đôi môi cô ra rồi tiếp tục hôn lên ngực cô.
Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường:"Con thấy ở nhà..vẫn tốt hơn...mẹ...con muốn đi ngủ...một mình.."
Mẹ Lâm giận dỗi nói:"Được, tôi cho cô không gian riêng, muốn làm gì thì làm, từ giờ đừng hòng sẽ được đến kí túc xá ở."
Lâm Mạn Ninh kêu khổ, cô nhìn Hắc Bạch Lam, có phải vừa rồi cô hiền quá nên lão dê già này không thèm xem lời nói của cô ra gì.
Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra:"Hắc biến thái, chú mà không dừng lại thì cuối tuần này chú đi một mình, tôi sẽ không đi đâu."
Hắc Bạch Lam liền dừng lại, anh khàn giọng hỏi:"Vậy là em đồng ý rồi?"
Lâm Mạn Ninh nói:"Điều kiện là chú không được động vào phụ nữ từ giờ đến cuối tuần, ngay cả tôi."
Hắc Bạch Lam ảo não đè nén lại dục vọng của mình, đến khi hơi thở của anh đều đặn lại thì Lâm Mạn Ninh đã ngủ thiếp đi, cũng chẳng còn cách nào khác, gặp được cô là vui lắm rồi, anh ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ, họ quên rằng chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ phim.
Sáng hôm sau...
"Cốc...cóc..cốc.." Lúc này có người gõ cửa phòng cô, mẹ Lâm nói.
- "Lâm Mạn Ninh, không định đi học sao? Giờ này còn ngủ?"
Lâm Mạn Ninh cau có lấy cái gối bịt tai mình lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên như chuông báo thức, cuối cùng cũng phải ngồi dậy.
- "Được rồi, con dậy ngay đây."
Cô nhìn sang bên cạnh, chỗ đã trống từ lúc nào, ở đó có một cành hoa hồng màu đỏ, Lâm Mạn Ninh cầm lên.
Tên này cũng khá lãng mạng đấy, cô mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.
Suốt một tuần Lâm Mạn Ninh chẳng còn gặp lại anh, ngay cả tên của anh cô cũng chẳng hề biết, chỉ biết được anh là Hắc biến thái, điện thoại cũng không có, anh dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.
Còn anh, một tuần nay phải đi công tác, nhớ cô nhưng cũng chẳng làm được gì.
Cả hai không biết rằng bản thân mình đang dần nảy sinh tình cảm với đối phương, nhưng lại cố tình xem nhau như người qua đường.
Cuối tuần, từ sáng Hàn Thiên Lãnh đã gọi điện nhắc anh đến đúng giờ, vừa xuống máy bay được ba tiếng đồng hồ, anh chỉ vừa kịp nghỉ ngơi ba mươi phút đã thay quần áo đến đón cô.
- "Cảm giác gì chứ? Tôi đã xem từ lâu rồi, chẳng có tí cảm xúc nào."
Hắc Bạch Lam hỏi:"Vậy sao em còn xem?"
- "Tại vì quen rồi, nếu thiếu chúng, tôi sẽ cảm thấy như cuộc đời này thiếu đi thứ quan trọng vậy." Lâm Mạn Ninh nói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười nằm xuống bên cạnh cô, Lâm Mạn Ninh hỏi:"Này, chú không được nằm ở đây. Chú mau đi đi."
- "Tối nay tôi đến đây là vì nhớ em, muốn ngủ cùng em." Hắc Bạch Lam nhìn vào ánh mắt của cô.
Lâm Mạn Ninh nhất thời đơ người, câu nói này của anh giây phút này rất chân thật, tim cô rung lên từng hồi, hai má nóng dần lên, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Hắc Bạch Lam xoay người nằm đè lên thân thể cô, anh rúc đầu vào cổ, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể cô.
- "Tiểu Ninh, nhớ tôi không? Tôi thì nhớ em, nhớ đến nổi không thể làm được việc gì."
Chỉ mới một ngày không gặp cô anh có cảm giác mất mát đi thứ gì đó, cô với anh vốn dĩ không thuộc về nhau, tại sao cô lại làm anh quyến luyến như vậy.
Không phải ban đầu chỉ nghĩ là vui đùa cùng cô thôi sao? Một ngày không gặp anh cảm thấy rất nhớ cô, cứ cho là nhớ hương vị của phụ nữ, nên anh đã gọi những người khác đến.
Nhưng khi nhìn thấy họ anh lại cảm thấy rất chán ghét, lúc đó anh mới biết rằng mình thật sự nhớ cô. Nhưng không biết nhớ với tư cách gì.
Lâm Mạn Ninh thở nhè nhẹ, tim đập mạnh mẽ, người cô bõng chốc cứng ngắc lại, trên đầu giường chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ phim cấm.
Hắc Bạch Lam không thấy cô nói gì liền ngẩng đầu lên nhìn cô, Lâm Mạn Ninh ngượng ngùng quay mặt sang một bên. Hắc Bạch Lam xoay cằm cô lại rồi từ từ hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhớ nhung chứa đầy ôn nhu, dịu dàng, Lâm Mạn Ninh bất giác quàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đó.
Hôn đến loạn hơi thở anh mới buông cô ra:"Vì em tôi phải leo cửa sổ tận lầu ba chỉ để nhìn thấy em, nói với em rằng tôi nhớ em và muốn được ngủ cùng em. Em có thấy cảm động vì điều đó không?"
Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy anh ra:"Cảm động gì chứ? Đây đều là chú tự làm, tôi không bắt ép cú."
Bàn tay anh từ lúc nào đã đi vào bên trong áo cô, nhằm trúng bộ ngực mà xoa nắn, cô không hề mặc bra, thật dễ dàng cho việc hành động.
Lâm Mạn Ninh giật thót người, miệng khẽ ngân nga vài tiếng. Hắc Bạch Lam cười gian tà rồi cúi xuống hôn lên ngực cô cách một lớp áo ngủ.
- "Ư...a"""
"Cốc...cốc.." Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Lâm nói vọng vào.
- "Lâm Mạn Ninh, con mở cửa ngay cho mẹ, đời thuở nhà ai có con gái nào lại không muốn ngủ chung với mẹ cơ chứ."
Hắc Bạch Lam vẫn bình tĩnh hôn lên ngực cô, Lâm Mạn Ninh lo sợ đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại rất quyến luyến với sự mê hoặc của anh.
- "Lâm Mạn Ninh, con có nghe mẹ nói gì không thế? Mở cửa cho mẹ đi, được rồi, được rồi, con muốn đến kí túc xá thì ta liền cho con ở, mở cửa ra."
Kí túc xá? Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra, nhưng anh lại trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên đầu ngực cô.
- "Ưm.." Lâm Mạn Ninh lấy tay che miệng mình lại, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở:"Mẹ...con.."
Hắc Bạch Lam nhướn người lên hôn lên môi cô, mẹ Lâm cau mày.
- "Làm gì thế hả?".
Lâm Mạn Ninh khê vỗ vào vai anh, Hắc Bạch Lam cũng không làm khó cô nữa, anh thả đôi môi cô ra rồi tiếp tục hôn lên ngực cô.
Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường:"Con thấy ở nhà..vẫn tốt hơn...mẹ...con muốn đi ngủ...một mình.."
Mẹ Lâm giận dỗi nói:"Được, tôi cho cô không gian riêng, muốn làm gì thì làm, từ giờ đừng hòng sẽ được đến kí túc xá ở."
Lâm Mạn Ninh kêu khổ, cô nhìn Hắc Bạch Lam, có phải vừa rồi cô hiền quá nên lão dê già này không thèm xem lời nói của cô ra gì.
Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra:"Hắc biến thái, chú mà không dừng lại thì cuối tuần này chú đi một mình, tôi sẽ không đi đâu."
Hắc Bạch Lam liền dừng lại, anh khàn giọng hỏi:"Vậy là em đồng ý rồi?"
Lâm Mạn Ninh nói:"Điều kiện là chú không được động vào phụ nữ từ giờ đến cuối tuần, ngay cả tôi."
Hắc Bạch Lam ảo não đè nén lại dục vọng của mình, đến khi hơi thở của anh đều đặn lại thì Lâm Mạn Ninh đã ngủ thiếp đi, cũng chẳng còn cách nào khác, gặp được cô là vui lắm rồi, anh ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ, họ quên rằng chiếc máy tính bảng vẫn đang phát bộ phim.
Sáng hôm sau...
"Cốc...cóc..cốc.." Lúc này có người gõ cửa phòng cô, mẹ Lâm nói.
- "Lâm Mạn Ninh, không định đi học sao? Giờ này còn ngủ?"
Lâm Mạn Ninh cau có lấy cái gối bịt tai mình lại, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên như chuông báo thức, cuối cùng cũng phải ngồi dậy.
- "Được rồi, con dậy ngay đây."
Cô nhìn sang bên cạnh, chỗ đã trống từ lúc nào, ở đó có một cành hoa hồng màu đỏ, Lâm Mạn Ninh cầm lên.
Tên này cũng khá lãng mạng đấy, cô mỉm cười rồi đi vào phòng tắm.
Suốt một tuần Lâm Mạn Ninh chẳng còn gặp lại anh, ngay cả tên của anh cô cũng chẳng hề biết, chỉ biết được anh là Hắc biến thái, điện thoại cũng không có, anh dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.
Còn anh, một tuần nay phải đi công tác, nhớ cô nhưng cũng chẳng làm được gì.
Cả hai không biết rằng bản thân mình đang dần nảy sinh tình cảm với đối phương, nhưng lại cố tình xem nhau như người qua đường.
Cuối tuần, từ sáng Hàn Thiên Lãnh đã gọi điện nhắc anh đến đúng giờ, vừa xuống máy bay được ba tiếng đồng hồ, anh chỉ vừa kịp nghỉ ngơi ba mươi phút đã thay quần áo đến đón cô.
/99
|