Tiết Tùng khẽ lắc đầu với nàng, liếc sang Tiết Thụ một cái.
Diệp Nha sửng sốt. Không đúng, nếu có thể nghe được, đáng lẽ hắn phải vui vẻ mới đúng chứ? Vì sao lại tỏ ra gấp gáp che giấu không cho nàng mở miệng, còn ra hiệu kêu nàng giấu giếm Tiết Thụ?
Không hề vui mừng vì đã bình phục, hành động che giấu lại hoảng loạn như vậy, thật giống như hắn từng thời từng khắc đều đang đề phòng người khác biết được bí mật của mình.
Chẳng lẽ đại ca, đã sớm có thể nghe thấy lại, chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà che giấu?
Nhưng vì sao hắn phải che giấu, hắn không biết cả nhà đã đau lòng vì hắn đến nhường nào sao?
Hơn nữa, đến cùng là hắn đã nghe lại được từ khi nào?
Trong đầu Diệp Nha chợt hiện lên vô số hình ảnh quấn quýt triền miên với Tiết Tùng.
Hắn đè trên người nàng, nói là thích nàng gọi ra thành tiếng, nói là dù không nghe được cũng muốn nàng gọi như vậy. Tuy nhiên, bây giờ nghĩ kỹ lại, dường như lúc nàng gọi như thế, hắn sẽ phá lệ hưng phấn, động tác càng mạnh mẽ, ra sức va chạm, giống hệt như mỗi lần Tiết Thụ mở miệng nói bậy, tuy nàng vẫn cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, nhưng thân thể lại mẫn cảm hơn...
Nhưng tình trạng này đã xảy ra từ rất sớm rồi, chả nhẽ lúc đó hắn đã nghe được rồi?
Nỗi vui mừng trong lòng tan đi từng chút một, Diệp Nha mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt. Đại ca vì sao phải làm như vậy chứ? Hắn rõ ràng biết nàng đau lòng bao nhiêu vì lỗ tai của hắn mà, vì sao vẫn có thể trơ mắt nhìn nàng rơi nước mắt vì hắn nhiều như thế? Còn lấy chuyện bị điếc lừa nàng không biết bao nhiêu lần?
/165
|