Chiếc xe bus lết dài trên con đường xa lộ giờ tan sở, nhích nhích từng đoạn. Tôi ngồi trên xe nhấp nhổm nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi, năm giờ rưỡi rồi đấy. Tôi bấm chuông xuống trạm tới,rồi chạy dọc khúc đường, bắt một chiếc xe ôm lên điểm hẹn với thằng Kiên cận. Thằng bạn tôi quả là đúng hẹn, nó chờ tôi từ lúc nào.
- Đội vào! - Nó ném cái nón bảo hiểm cho tôi!
- Ừ, lẹ lên nha mày!
- Rồi, bớt nói đi!
- À, ghé ghé...!
Tôi nhảy xuống xe, chạy thẳng vào quán tạp hoá. Thằng Kiên cận thấy tôi chạy ra với một que kem:
- Rảnh mày, hối cho đã rồi còn ghé mua kem!
- Chạy đi! - Tôi vỗ vai nó.
Ngồi sau xe nó, tôi thúc nó nhanh hơn, thằng bạn tôi cũng toát mồ hôi hột chen lấn giữa con đường đông đúc, khói, còi xe đặc nghẹt.
- Tới nơi!
- Mày kiếm quán cà phê nào uống đi, tí tao gọi! - Tôi ném cái nón bảo hiểm trả lại.
Chạy thẳng vào trong khu vực bay nước ngoài, tôi đưa mắt dáo dác tìm hình bóng quen thuộc. Tất cả xoay vòng vòng, không có gì cho tôi bấu víu.
- “Bắt máy đi Thương, bắt máy đi!” - Tôi lẩm nhẩm cầu khấn.
Nhưng vô vọng, không hề có động tĩnh. Có lẽ Thương giận tôi, cũng đúng thôi, cái thằng như tôi thật đáng giận. Tôi ngồi bất động thật lâu, thật lâu, nhìn dòng người tấp nập đi vào đi ra.
Que kem trên tay tôi bắt đầu tan ra thì phải, những giọt được bị đông lại, đọng xung quanh. Giá như nước mắt tôi cũng như thế này, đọng lại rồi rớt xuống có phải tốt hơn không. Tôi tiến lại gần thùng rác, định bỏ que kem vào trong.
- Này, cậu làm gì thế?
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Thương đứng đó, cái vẻ mặt bặm môi không vừa lòng không lẫn đi đâu được. Cô nàng chạy lại giành que kem ra khỏi tay tôi.
- Tớ nói rồi, cậu tốt bụng mà!
Thương tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra, ngồi xuống ghế, đưa cây kem lên miệng. Tôi ngồi xuống theo và định mở miệng xin lỗi:
- Nhưng mà ít quá, lần sau cậu phải mua nhiều hơn!
- Ừ!
Rồi bất chợt, Thương quay sang:
- Tớ tưởng cậu không đến chào tớ chứ!
- Phải đến chứ!
- Ừ!
Cô nàng quay lại với que kem, chắc vì đó là cây kem tôi mua cho Thương nên cô nàng mới như vậy, chứ nó đã tan ra gần hết rồi.
- Ngon quá, cây kem cuối cùng ở Việt Nam!
Tôi cứng người lại, chẳng biết phải nên mở miệng như thế nào nữa. Biết nói gì đây nhỉ, chào tạm biệt cũng không phải, chúc vui vẻ cũng không nên, chúc mừng thì lại càng không.
Bất chợt Thương khóc, nước mắt Thương rơi xuống. Tôi xoa đầu cô bạn, một kiểu an ủi tôi dành cho những người quan trọng trong cuộc đời tôi.
- Tớ muốn ăn kem, vì tớ sợ qua bên đó lạnh, tớ không dám ăn.
- Vậy khi nào về thì tớ sẽ bao cậu ăn đến khi nào no căng thì thôi.
- Hứa nhé? - Thương đưa tay lên móc nghéo, cái kiểu của Bông Xù.
Tôi đặt ngón tay út mình vào, chạm vào út cô bạn. Hai đứng cùng nở nụ cười đầy chua xót. Thương mở balo, lấy cái áo khoác đặt vào tay tôi.
- Tặng cậu, nhưng cấm cho cô nào mượn như lúc cho tớ đấy!
- Hứa với cậu!
Thương càng cố tình tỏ ra vui vẻ, thì càng chứng tỏ Thương rất buồn. Trước giờ tôi quen với một Thương ít nói, một Thương quan tâm trong im lặng. Bất chợt Thương dựa vào vai tôi:
- Tớ muốn như này mãi!
- Cho cậu thuê đấy!
- Hứa với tớ rồi đấy.
Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn ra xa.
- Tớ sắp phải đi rồi!
- ...!
- Tín phải học tốt đấy!
- Sẽ không rớt nữa đâu!
- Hôm đó, Thương muốn thi cùng với Tín lắm.
- Ừ, rồi Tín sẽ có người bày bài cho.
Thương khẽ cười, còn hát vu vơ câu gì đó không rõ. Trước mặt tôi không phải là khung cảnh trong sảnh chờ, mà là một bãi biển với vị gió mặn và sóng vỗ rì rào.
- Thương phải đi đây! - Thương nhấc đầu ra khỏi vai tôi.
- Ừm..!
Thương xách balo lên, quay lưng định bước đi, rồi thật bất ngờ, quay lại. Thương cúi người xuống hôn lên môi tôi. Dường như cả thế giới này đang bất động, chỉ còn lại tôi và Thương, và với nụ hôn vội vàng, vụng về.
Trước khi tôi kịp choàng tỉnh, cô bạn đã biến mất. Bất ngờ như cái cách Thương xuất hiện trong cuộc đời của tôi, bất ngờ như cái việc tình cảm lẫn lộn giữa bạn và yêu. Một mối quan hệ không rõ ràng, cũng đủ làm người ta nhớ nhung. Có lẽ hai chúng tôi chỉ đi đến thế thôi.
Trên góc đường ra sân bay, tôi đứng lặng nhìn lên chiếc máy bay vừa cất cánh. Trong chuyến bay đó, sẽ có Thương. Ừ, sẽ có một người tôi không xác định rõ. Cô gái ấy mới ngày hôm qua thôi, còn đi sau tôi.
A - B=C=10! Mười mét khoảng cách.
Cô gái ấy thích ăn kem, hay bắt tôi phải nhường áo khoác. Cô gái ấy ghét phải ngồi cạnh cửa sổ, vì một lúc nào đó, cô phải ngồi trên chuyến bay xa rời nơi quen thuộc, nhìn nơi đó nhỏ dần, nhỏ dần, trước khi chuyến bay đưa cô lên những tầng mây. Cô gái ấy, đã quen thuộc với tôi trong quãng đời tân sinh viên nay đi xa rồi. Tôi chẳng biết liệu mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để cân bằng lại được đây.
Cô gái ấy, vừa là bạn, vừa là gia sư, vừa là người thích tôi, cũng là người mà tôi bảo vệ nay đã đi xa. Tôi nhả khói thuốc, trắng xoá, mờ ảo trước khi bị gió thổi tan đi.
“Cậu là bạn tớ, và ngay cả tớ lúc này cũng không biết phải trả lời cậu ra sao về câu hỏi: Tớ thích cậu! Ít nhất ngay lúc này đây, cũng không phải là câu từ chối. Hiển nhiên. Nếu có quay ngược thời gian lại, tớ vẫn mong mình sẽ là bạn của nhau, cho dù có chia xa thêm lần nữa”.
Chuyến bay mất hút, ngay cả cái ánh sáng cũng không còn. Tôi đưa tay lên, nhún vai. Có khi nào, cô gái ấy có ngồi sát bên cửa kính để nhìn xuống tìm tôi không nhỉ.
Có thể, biết đâu đấy?
Học kì sau, ngoại trừ tôi và thằng Tuấn ở lại, mấy đứa khác đều chuyển lên thành phố học. Chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ phòng tôi xuất hiện thêm những chậu hoa gần cửa sổ, trên bàn tôi thêm vài cuốn tiểu thuyết, bên cạnh những cuốn tiểu thuyết mà Thương nhờ thằng Trung chuyển hết cho tôi. Phòng đối diện, cũng có vài đứa chuyển đi, chuyển đến. Nhưng tuyệt nhiên, ở cái khung cửa sổ ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thương nữa, hoặc thấy ai lại gom đất trồng hoa thôi.
Tôi bình thường vẫn hay ghé quán kem quen thuộc của Thương. Chị chủ quán vẫn thắc mắc sao không thấy cô bé đi cùng ghé nữa. Tôi mỉm cười và gọi kem ra. Chắc sẽ có người ghen tị với tôi lắm đây.
- Anh sao nhiều cuốn tiểu thuyết vậy ạ?
- Ờ, thích đọc thôi! - Tôi trả lời thằng nhóc tân sinh viên thua tôi một khoá.
- Cho em mượn một cuốn được không?
- Em lấy cuốn nào?
- Dạ, Pháo đài số đi ạ!
- Sao lại cuốn đấy!
- Nghe tên nó máu lửa.
Tôi phì cười, đưa cho thằng nhóc. Chắc có lẽ mà Thương thấy cảnh này, chỉ có lắc đầu lè lưỡi
Nhóm tôi giữ nguyên ba người, làm một kỉ niệm đẹp về Thương, nhất quyết không kết nạp thêm một ai. Tôi thỉnh thoảng ngủ trong lớp, nhưng cũng chẳng có ai quấy rầy nữa, cảm giác trống vắng lạ lùng, những chiếc áo không vết mực xanh. Tôi vẫn tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường, như một niềm đam mê. Và hiển nhiên, vẫn rớt một vài môn, nhưng rồi lại phì cười khi trả nợ xong.
Mấy đứa bạn cấp ba của tôi cũIIng dần dần tìm được tình yêu của tụi nó. Phong mập cũng chẳng kêu gào than vãn cô đơn mỗi khi họp lớp nữa. Vũ với Nguyệt thì chẳng khác gì cấp ba, tiểu sư muội tôi và cô bé Thuỳ khoá dưới vẫn trói chặt hai thằng bạn tôi đến nỗi tôi phải cười chỉ tay là bị gông.
- Này, sao chưa kiếm người yêu đi, chờ tôi hả?
- Không, ông mất điểm rồi, tôi không để ý nữa! - Dung tinh nghịch trả lời.
- Á, à, chê chứ gì, thấy già hơn chê chứ gì!
- Còn gì nữa?
Tôi và Dung vẫn cười tươi mỗi khi gặp nhau, những người bạn lâu ngày mới gặp.
Chị Xuyến sau đạt được học bổng, cũng sang Sing du học, mỗi lần nói chuyện trên mạng, hai chị em tôi toàn cãi vã chí choé đến khi chào tạm biệt mới thôi.
Tôi gặp lại Yên một cách tình cờ ở một quán cà phê, chỉ là tình cờ, trò đùa của tạo hoá. Tuy có chút ngại ngùng, nhưng cũng dần dần trở lại tình cảm bạn bè như xưa. Có lẽ hai chúng tôi đều nhận ra rằng, tình cảm dành cho nhau thời áo trắng không đủ lớn để vượt qua khó khăn, mặc cảm. Để giờ đây khi nó trôi qua, chúng tôi đành ngồi nhìn lại coi như một kỉ niệm đẹp.
Chỉ có Thương là thỉnh thoảng mail về hỏi thăm vài câu, nhắc tới vài đầu sách thú vị. Đặc biệt có một lần cô nàng gửi về một bức ảnh đứng trước biển, cũng có cái bãi đá nhô lên. Trên tay phải cô nàng là ly cà phê đen, và tay trái là chai nước ngọt. Vẫn đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ đáng yêu như những ngày xưa. Nhưng chí ít, bức ảnh đó Thương đã có bạn, rất nhiều bạn, vậy là tôi an tâm.
Và cuối cùng, tôi, cái thằng viết nên câu chuyện này thì vẫn F.A đến tận lúc này. Từ lúc đó đến nay, ngoài banh bóng, tình nguyện, cà phê và đọc sách nghe nhạc chẳng hề quan tâm đến thứ gọi là tình yêu. Đúng ra là có lần tôi rung rinh, nhưng chỉ là rung rinh rồi lại thôi, tôi chẳng hề muốn tiến thêm nữa. Thằng Trung cũng nhờ tài guitar mà cưa được một cô gái khoa khác, vô cùng dễ thương. Cái thằng tà đạo tiêm nhiễm thuốc lá cho tôi - cái cách mà tôi chọc nó trước mặt người yêu, chắc cũng sẽ phải cười mỗi khi nhắc tới Thương, người mà nó từng một thời theo đuổi.
- Đội vào! - Nó ném cái nón bảo hiểm cho tôi!
- Ừ, lẹ lên nha mày!
- Rồi, bớt nói đi!
- À, ghé ghé...!
Tôi nhảy xuống xe, chạy thẳng vào quán tạp hoá. Thằng Kiên cận thấy tôi chạy ra với một que kem:
- Rảnh mày, hối cho đã rồi còn ghé mua kem!
- Chạy đi! - Tôi vỗ vai nó.
Ngồi sau xe nó, tôi thúc nó nhanh hơn, thằng bạn tôi cũng toát mồ hôi hột chen lấn giữa con đường đông đúc, khói, còi xe đặc nghẹt.
- Tới nơi!
- Mày kiếm quán cà phê nào uống đi, tí tao gọi! - Tôi ném cái nón bảo hiểm trả lại.
Chạy thẳng vào trong khu vực bay nước ngoài, tôi đưa mắt dáo dác tìm hình bóng quen thuộc. Tất cả xoay vòng vòng, không có gì cho tôi bấu víu.
- “Bắt máy đi Thương, bắt máy đi!” - Tôi lẩm nhẩm cầu khấn.
Nhưng vô vọng, không hề có động tĩnh. Có lẽ Thương giận tôi, cũng đúng thôi, cái thằng như tôi thật đáng giận. Tôi ngồi bất động thật lâu, thật lâu, nhìn dòng người tấp nập đi vào đi ra.
Que kem trên tay tôi bắt đầu tan ra thì phải, những giọt được bị đông lại, đọng xung quanh. Giá như nước mắt tôi cũng như thế này, đọng lại rồi rớt xuống có phải tốt hơn không. Tôi tiến lại gần thùng rác, định bỏ que kem vào trong.
- Này, cậu làm gì thế?
Tôi giật mình quay lại đằng sau. Thương đứng đó, cái vẻ mặt bặm môi không vừa lòng không lẫn đi đâu được. Cô nàng chạy lại giành que kem ra khỏi tay tôi.
- Tớ nói rồi, cậu tốt bụng mà!
Thương tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra, ngồi xuống ghế, đưa cây kem lên miệng. Tôi ngồi xuống theo và định mở miệng xin lỗi:
- Nhưng mà ít quá, lần sau cậu phải mua nhiều hơn!
- Ừ!
Rồi bất chợt, Thương quay sang:
- Tớ tưởng cậu không đến chào tớ chứ!
- Phải đến chứ!
- Ừ!
Cô nàng quay lại với que kem, chắc vì đó là cây kem tôi mua cho Thương nên cô nàng mới như vậy, chứ nó đã tan ra gần hết rồi.
- Ngon quá, cây kem cuối cùng ở Việt Nam!
Tôi cứng người lại, chẳng biết phải nên mở miệng như thế nào nữa. Biết nói gì đây nhỉ, chào tạm biệt cũng không phải, chúc vui vẻ cũng không nên, chúc mừng thì lại càng không.
Bất chợt Thương khóc, nước mắt Thương rơi xuống. Tôi xoa đầu cô bạn, một kiểu an ủi tôi dành cho những người quan trọng trong cuộc đời tôi.
- Tớ muốn ăn kem, vì tớ sợ qua bên đó lạnh, tớ không dám ăn.
- Vậy khi nào về thì tớ sẽ bao cậu ăn đến khi nào no căng thì thôi.
- Hứa nhé? - Thương đưa tay lên móc nghéo, cái kiểu của Bông Xù.
Tôi đặt ngón tay út mình vào, chạm vào út cô bạn. Hai đứng cùng nở nụ cười đầy chua xót. Thương mở balo, lấy cái áo khoác đặt vào tay tôi.
- Tặng cậu, nhưng cấm cho cô nào mượn như lúc cho tớ đấy!
- Hứa với cậu!
Thương càng cố tình tỏ ra vui vẻ, thì càng chứng tỏ Thương rất buồn. Trước giờ tôi quen với một Thương ít nói, một Thương quan tâm trong im lặng. Bất chợt Thương dựa vào vai tôi:
- Tớ muốn như này mãi!
- Cho cậu thuê đấy!
- Hứa với tớ rồi đấy.
Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn ra xa.
- Tớ sắp phải đi rồi!
- ...!
- Tín phải học tốt đấy!
- Sẽ không rớt nữa đâu!
- Hôm đó, Thương muốn thi cùng với Tín lắm.
- Ừ, rồi Tín sẽ có người bày bài cho.
Thương khẽ cười, còn hát vu vơ câu gì đó không rõ. Trước mặt tôi không phải là khung cảnh trong sảnh chờ, mà là một bãi biển với vị gió mặn và sóng vỗ rì rào.
- Thương phải đi đây! - Thương nhấc đầu ra khỏi vai tôi.
- Ừm..!
Thương xách balo lên, quay lưng định bước đi, rồi thật bất ngờ, quay lại. Thương cúi người xuống hôn lên môi tôi. Dường như cả thế giới này đang bất động, chỉ còn lại tôi và Thương, và với nụ hôn vội vàng, vụng về.
Trước khi tôi kịp choàng tỉnh, cô bạn đã biến mất. Bất ngờ như cái cách Thương xuất hiện trong cuộc đời của tôi, bất ngờ như cái việc tình cảm lẫn lộn giữa bạn và yêu. Một mối quan hệ không rõ ràng, cũng đủ làm người ta nhớ nhung. Có lẽ hai chúng tôi chỉ đi đến thế thôi.
Trên góc đường ra sân bay, tôi đứng lặng nhìn lên chiếc máy bay vừa cất cánh. Trong chuyến bay đó, sẽ có Thương. Ừ, sẽ có một người tôi không xác định rõ. Cô gái ấy mới ngày hôm qua thôi, còn đi sau tôi.
A - B=C=10! Mười mét khoảng cách.
Cô gái ấy thích ăn kem, hay bắt tôi phải nhường áo khoác. Cô gái ấy ghét phải ngồi cạnh cửa sổ, vì một lúc nào đó, cô phải ngồi trên chuyến bay xa rời nơi quen thuộc, nhìn nơi đó nhỏ dần, nhỏ dần, trước khi chuyến bay đưa cô lên những tầng mây. Cô gái ấy, đã quen thuộc với tôi trong quãng đời tân sinh viên nay đi xa rồi. Tôi chẳng biết liệu mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để cân bằng lại được đây.
Cô gái ấy, vừa là bạn, vừa là gia sư, vừa là người thích tôi, cũng là người mà tôi bảo vệ nay đã đi xa. Tôi nhả khói thuốc, trắng xoá, mờ ảo trước khi bị gió thổi tan đi.
“Cậu là bạn tớ, và ngay cả tớ lúc này cũng không biết phải trả lời cậu ra sao về câu hỏi: Tớ thích cậu! Ít nhất ngay lúc này đây, cũng không phải là câu từ chối. Hiển nhiên. Nếu có quay ngược thời gian lại, tớ vẫn mong mình sẽ là bạn của nhau, cho dù có chia xa thêm lần nữa”.
Chuyến bay mất hút, ngay cả cái ánh sáng cũng không còn. Tôi đưa tay lên, nhún vai. Có khi nào, cô gái ấy có ngồi sát bên cửa kính để nhìn xuống tìm tôi không nhỉ.
Có thể, biết đâu đấy?
Học kì sau, ngoại trừ tôi và thằng Tuấn ở lại, mấy đứa khác đều chuyển lên thành phố học. Chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ phòng tôi xuất hiện thêm những chậu hoa gần cửa sổ, trên bàn tôi thêm vài cuốn tiểu thuyết, bên cạnh những cuốn tiểu thuyết mà Thương nhờ thằng Trung chuyển hết cho tôi. Phòng đối diện, cũng có vài đứa chuyển đi, chuyển đến. Nhưng tuyệt nhiên, ở cái khung cửa sổ ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thương nữa, hoặc thấy ai lại gom đất trồng hoa thôi.
Tôi bình thường vẫn hay ghé quán kem quen thuộc của Thương. Chị chủ quán vẫn thắc mắc sao không thấy cô bé đi cùng ghé nữa. Tôi mỉm cười và gọi kem ra. Chắc sẽ có người ghen tị với tôi lắm đây.
- Anh sao nhiều cuốn tiểu thuyết vậy ạ?
- Ờ, thích đọc thôi! - Tôi trả lời thằng nhóc tân sinh viên thua tôi một khoá.
- Cho em mượn một cuốn được không?
- Em lấy cuốn nào?
- Dạ, Pháo đài số đi ạ!
- Sao lại cuốn đấy!
- Nghe tên nó máu lửa.
Tôi phì cười, đưa cho thằng nhóc. Chắc có lẽ mà Thương thấy cảnh này, chỉ có lắc đầu lè lưỡi
Nhóm tôi giữ nguyên ba người, làm một kỉ niệm đẹp về Thương, nhất quyết không kết nạp thêm một ai. Tôi thỉnh thoảng ngủ trong lớp, nhưng cũng chẳng có ai quấy rầy nữa, cảm giác trống vắng lạ lùng, những chiếc áo không vết mực xanh. Tôi vẫn tham gia câu lạc bộ tình nguyện của trường, như một niềm đam mê. Và hiển nhiên, vẫn rớt một vài môn, nhưng rồi lại phì cười khi trả nợ xong.
Mấy đứa bạn cấp ba của tôi cũIIng dần dần tìm được tình yêu của tụi nó. Phong mập cũng chẳng kêu gào than vãn cô đơn mỗi khi họp lớp nữa. Vũ với Nguyệt thì chẳng khác gì cấp ba, tiểu sư muội tôi và cô bé Thuỳ khoá dưới vẫn trói chặt hai thằng bạn tôi đến nỗi tôi phải cười chỉ tay là bị gông.
- Này, sao chưa kiếm người yêu đi, chờ tôi hả?
- Không, ông mất điểm rồi, tôi không để ý nữa! - Dung tinh nghịch trả lời.
- Á, à, chê chứ gì, thấy già hơn chê chứ gì!
- Còn gì nữa?
Tôi và Dung vẫn cười tươi mỗi khi gặp nhau, những người bạn lâu ngày mới gặp.
Chị Xuyến sau đạt được học bổng, cũng sang Sing du học, mỗi lần nói chuyện trên mạng, hai chị em tôi toàn cãi vã chí choé đến khi chào tạm biệt mới thôi.
Tôi gặp lại Yên một cách tình cờ ở một quán cà phê, chỉ là tình cờ, trò đùa của tạo hoá. Tuy có chút ngại ngùng, nhưng cũng dần dần trở lại tình cảm bạn bè như xưa. Có lẽ hai chúng tôi đều nhận ra rằng, tình cảm dành cho nhau thời áo trắng không đủ lớn để vượt qua khó khăn, mặc cảm. Để giờ đây khi nó trôi qua, chúng tôi đành ngồi nhìn lại coi như một kỉ niệm đẹp.
Chỉ có Thương là thỉnh thoảng mail về hỏi thăm vài câu, nhắc tới vài đầu sách thú vị. Đặc biệt có một lần cô nàng gửi về một bức ảnh đứng trước biển, cũng có cái bãi đá nhô lên. Trên tay phải cô nàng là ly cà phê đen, và tay trái là chai nước ngọt. Vẫn đôi mắt trong veo, ánh lên vẻ đáng yêu như những ngày xưa. Nhưng chí ít, bức ảnh đó Thương đã có bạn, rất nhiều bạn, vậy là tôi an tâm.
Và cuối cùng, tôi, cái thằng viết nên câu chuyện này thì vẫn F.A đến tận lúc này. Từ lúc đó đến nay, ngoài banh bóng, tình nguyện, cà phê và đọc sách nghe nhạc chẳng hề quan tâm đến thứ gọi là tình yêu. Đúng ra là có lần tôi rung rinh, nhưng chỉ là rung rinh rồi lại thôi, tôi chẳng hề muốn tiến thêm nữa. Thằng Trung cũng nhờ tài guitar mà cưa được một cô gái khoa khác, vô cùng dễ thương. Cái thằng tà đạo tiêm nhiễm thuốc lá cho tôi - cái cách mà tôi chọc nó trước mặt người yêu, chắc cũng sẽ phải cười mỗi khi nhắc tới Thương, người mà nó từng một thời theo đuổi.
/25
|