“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…”
“Ộp ộp.”
“Ộp, khụ… khụ…”
“Kim đạo hữu, xem ra linh thú của ngươi không được khỏe lắm, trên Hoàng Kim đảo có Dưỡng Linh đường chuyên chăm sóc linh thú, ngươi có muốn mang linh thú sang đó xem trước không?” Lâm Lợi tốt bụng đề nghị Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao lắc lắc cái tay đầy bông băng, “Không cần không cần, Lâm sư huynh không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta cứ tới chủ đường trước đi.”
“Nhưng…”
“Không sao, không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, không chết được.” Kim Phi Dao vẫn cười, kiên trì muốn đi chủ đường trước.
Lâm Lợi nhìn thoáng qua phía sau, bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, ta đưa ngươi đi chủ đường trước vậy.”
Ở ngay sau bọn họ vài chục bước, Mập Mạp đang ôm cổ ho khù khụ không ngừng, còn Đại Nữu thì chân tay luống cuống chạy xung quanh hắn. Mập Mạp thống khổ ho, ràn rụa nước mắt, nó không thể nào ngờ tới bản thân bị Kim Phi Dao đá cho rơi từ trên thảm xuống mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã bị chất lỏng gì đó trong miệng làm sặc.
Nó nhìn vào thứ rơi ra, đúng là cháo hoa quế, lại nhìn sang Đại Nữu, phát hiện trên tay nó còn cầm cái bát đựng cháo hoa quế. Mập Mạp trợn mắt nhìn Đại Nữu, đồ gia hỏa vô dụng này, người ta thì đã hôn mê rồi ngươi còn bón cháo cái gì chứ!
Nó rống lên với Đại Nữu, lại khiến cho cháo thừa chui vào khí quản, bị sặc càng thêm lợi hại. Đại Nữu thì hoàn toàn không hiểu gì, chỉ gấp gáp hô gọi, khiến cho Mập Mạp càng tức giận. Mập Mạp đột nhiên nghĩ, chỉ sợ Đại Nữu này là do Kim Phi Dao chuyên tìm đến để đối phó với mình, lại quên mất rằng Đại Nữu là do chính nó anh hùng cứu mỹ nhân mang về.
Một đường nghe Mập Mạp ca xướng, Kim Phi Dao thoải mái tâm tình theo Lâm Lợi đến chủ đường. Cửa chủ đường khí vũ hiên ngang lại không có một bóng người, Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái, trên đường đi cũng không thấy có tu sĩ hành tẩu, chỉ thi thoảng nhìn thấy một hai tu sĩ chui ra khỏi sơn động sau đó liền ngự khí bay đi.
“Kim đạo hữu, đây chính là chủ đường, ta còn phải tiếp tục đi tuần tra, ngươi cứ trực tiếp đi vào là được.” Lâm Lợi đứng ở dưới thang lầu của chủ đường, cáo từ Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng ôm quyền đa tạ: “Đa tạ Lâm sư huynh, vậy thì không quấy rầy ngươi nữa, đi thong thả.”
Lâm Lợi cười cười, bước lên pháp bảo bay đi, Kim Phi Dao nhìn hắn rời đi mới đột nhiên nghĩ ra, nơi này rõ ràng có thể ngự khí phi hành, sao hắn lại dẫn nàng đi bộ qua hơn nửa cái thành lâu, thật là lãng phí thời gian.
Nhìn ra phía sau, Mập Mạp vẫn đang ho khan, nàng đi tới đấm một quyền lên lưng Mập Mạp. Một quyền này khiến cho Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra, khí quản thông thuận, nó vừa xoay người đã muốn đánh Đại Nữu vô tội, lập tức bị Kim Phi Dao đá một cước vào mông.
“Đi mau, không được náo loạn.”
Mập Mạp bất mãn lầu bầu trong miệng, tức giận bất bình đi theo sau Kim Phi Dao, lại còn thường xuyên vươn chân trước, nắm thành nắm tay hù dọa Đại Nữu. Chỉ tiếc Đại Nữu không hiểu gì, thấy Mập Mạp không việc gì thì cao hứng phấn chấn đứng một bên, ôn nhu nhìn nó.
Kéo theo hai con ếch, Kim Phi Dao đi tới cửa chủ đường, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, thò đầu vào trong thăm dò, không có ai, trống rỗng.
“Có ai không?” Nàng tiến vào, trong chủ đường trống rỗng vọng lại thanh âm của nàng. Nàng nghi hoặc đi vào, tiếng bước chân của Mập Mạp và Đại Nữu vang dội dị thường, Kim Phi Dao tự nhiên sinh ra loại ý nghĩ muốn bảo chúng nó nhẹ bước để bản thân thuận tiện đi trộm này nọ.
“Ai vậy?”
Ngay lúc Kim Phi Dao cho rằng ở đây không có ai thì một thanh âm lười biếng vọng lại sau một cái cột lớn. Nàng đi tới sau cột, nhìn thấy một tu sĩ Kết Đan tóc hoa râm đang lười biếng ngả người dưới ánh mặt trời bên khung cửa sổ.
“A, đệ tử Kim Phi Dao, đã quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.” Là tu sĩ Kết Đan, điều này dọa Kim Phi Dao nhảy dựng, vội vàng chắp tay hành lễ.
“Lão phu đã nghe nói, nói tên động phủ ra, sau đó ngươi có thể tự đi xuống dưới tìm một động phủ mà ở. Nhớ kỹ, phải treo tên động phủ ở bên ngoài, tránh người khác không tìm được.” Lão nhân còn không thèm duỗi người đã đuổi Kim Phi Dao ra ngoài.
Kim Phi Dao đứng ngoài chủ đường, cảm giác có chút mạc danh kỳ diệu, như vậy đã bị đuổi rồi? Sao không thấy nói gì về nghĩa vụ hay quy củ đối với tu sĩ Trúc Cơ trong Toàn Tiên môn? Nhưng nàng nào dám nói nhảm với tu sĩ Kết Đan, đã vậy thì thôi, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì cũng là do không có người nhắc nhở, không phải do mình.
Mà bản thân cũng thật ngốc, lại nói với hắn tên động phủ là “Ếch phủ”. Kim Phi Dao thầm muốn cho mình hai cái bạt tai, lấy tên gì không lấy lại thốt ra chữ ếch. Chẳng lẽ là ở với ếch lâu quá nên bản thân cũng bắt đầu có phương hướng phát triển theo ếch?
“Chúng ta đi thôi, tìm động phủ đi.” Ủ rũ gọi Mập Mạp và Đại Nữu, Kim Phi Dao ngồi lên phi thảm, bắt đầu tìm kiếm động phủ thích hợp.
Theo lời tu sĩ Kết Đan vừa rồi, nàng biết rằng động phủ có tu sĩ ở sẽ treo tên bên ngoài, còn những động phủ không có tên sẽ tùy ý nàng chọn. Vừa mới đi xuống, nàng liền phát hiện động phủ ba hàng trên đều không có ai ở, chắc là ở gần với những phòng ốc vàng rực kia luôn cảm thấy sẽ bị người trên đó nhìn nên thấy không thoải mái.
Mà những động phủ ở dưới cùng lại quá tối tăm, hiện giờ mặt trời không phải lúc giữa trưa, có vài nơi cũng đã bị những kiến trúc phía trên che mất ánh nắng, nơi này cũng không thể chọn, ở đó thì cả người cũng sẽ mốc meo.
Tuy nhiên, vì muốn xem xét trong các động phủ có gì khác nhau, Kim Phi Dao đã chọn vài cái động phủ, đi vào bên trong quan khán, lại phát hiện ra những động phủ này không hề giống nhau, kích cỡ các căn phòng khác nhau, có vài cái còn chỉ có một phòng. Nghĩ tới nghĩ lui, những cái này hẳn là đã có tu sĩ lựa chọn, người nào có yêu cầu cao với chỗ ở thì sẽ cải tạo cho thạch động đẹp đẽ hơn một chút, còn người không cần thì cứ tùy tiện chọn lấy một cái là được.
Mà bảng tên ở cửa các động phủ có người ở cũng rất khác nhau, có người trực tiếp lấy họ làm mở đầu, ví như Lý phủ, Trương các, Vương động… Cũng có những cái tên tao nhã như Thanh Phong động, Thần Ý cư, Phiêu Miểu phủ, v…v… Càng xem càng cảm thấy cái tên “Ếch phủ” của mình quá khó nghe, không biết người ngoài có hiểu lầm là ếch yêu ở trong không.
Sau đó nàng tìm ở khu vực trung tầng trong cái hố to kia vẻn vẹn một ngày, lặp đi lặp lại hành động ra động vào động không biết bao nhiêu lần mới tìm được một gian động phủ coi như vừa lòng. Gian động phủ này cũng ở trung tầng, tuy nhiên hàng xóm xung quanh không nhiều lắm, hai, ba cái động phủ trong khoảng bảy, tám trượng gần đó đều không có ai.
Cửa động trống trơn, không có bình đài, đứng trên phi thảm, Kim Phi Dao lấy ra một cây đoản kiếm, xiên xiên vẹo vẹo viết hai chữ “Ếch phủ” lên. Thấy hai chữ này nếu đứng xa thì không nhìn thấy được, nàng lại lấy ra phù dịch màu đỏ, đổ lên, hai chữ “Ếch phủ” trở thành màu đỏ, cũng đủ để nhìn thấy.
Viết tên xong, nàng liền tiến vào trong động phủ. Thật ra động phủ này chỉ có một đại sảnh bằng phẳng bóng loáng, bên cạnh có một thạch động đang đào được một nửa, cảm giác tu sĩ kia mới làm xong đại sảnh nhưng lại có việc ngoài ý muốn mà phải rời khỏi đây.
Nhưng động phủ như thế mới hợp ý Kim Phi Dao, có thể tự làm động phủ theo ý mình là việc thú vị nhất.
Nàng bắt tay vào xây dựng động phủ. Tu sĩ cần nhất là phòng tu luyện, nàng đứng trên phi thảm, bay lên cách mặt đất hai trượng, bắt đầu đào phòng tu luyện ở đó.
Công cụ mà Kim Phi Dao dùng là pháp khí lấy được trong bảy cái túi trữ vật kia, ngoài hai pháp bảo hạ phẩm kia ra thì còn có hai thanh kiếm một dài một ngắn và ba, bốn pháp khí thượng vàng hạ cám nữa. Hiện tại nàng dùng đoản kiếm để mở thạch động, đá đào ra thì ném xuống cho Mập Mạp và Đại Nữu thu lấy.
Tuy rằng rót linh lực vào pháp khí để đào thạch động thì cũng giống như cắt đậu hũ nhưng để làm cho thạch động đẹp đẽ tinh tế vẫn phải tốn không ít thời gian. Hơn nữa, đá đào ra cũng không ít, lại không thể ném bừa xuống đáy hố, nàng phải đựng vào trong túi trữ vật rồi mang đi chỗ khác đổ, thực có chút phiền phức.
Sau năm ngày, rốt cục Kim Phi Dao cũng làm xong động phủ. Ở giữa là đại sảnh, trên cao là phòng tu luyện, bên cạnh vốn là một gian phòng to cho Mập Mạp và Đại Nữu nhưng vì Mập Mạp mãnh liệt phản đối ở cùng với Đại Nữu nên Kim Phi Dao đành phải lấy gian phòng này làm phòng luyện đan và luyện khí, lại đào thêm hai gian phòng nhỏ hơn một chút cho chúng nó ở.
Làm cũng làm xong rồi, nàng còn không dứt lải nhải, ếch còn phân nam nữ cái gì, chú ý thế làm gì, linh thú của người khác đều là công công mẫu mẫu ở chung nhau sao.
Sau khi Trúc Cơ thì nước linh dược đã không có hiệu quả nhưng Kim Phi Dao vẫn làm một phòng tắm cho mình, nữ nhân luôn luôn như vậy. Cuối cùng còn làm một phòng chứa tạp vật, có những thứ thường dùng nàng sẽ không để trong túi trữ vật mà để luôn bên ngoài, lúc cần sẽ tiện hơn.
Vườn tược thì nàng hoàn toàn không có cách nào, trong động không có ánh mặt trời, trồng linh thảo cũng không lớn được, những linh thảo nàng trồng trong bồn vẫn còn đang để trong Cảnh Thiên huyễn bồn. Không biết các tu sĩ khác xử lý vụ dược điền thế nào. Đối với Hoàng Kim đảo, nàng hoàn toàn là tự nhìn tự đánh giá, đều tại lão nhân Kết Đan lười biếng kia, không nói rõ ràng cái gì cả.
Nhìn động phủ trống rỗng, đúng là cái gì cũng phải tự làm. Mấy tảng đá đào ra này nàng tận dụng làm vài vật dụng. Không phải nàng tiết kiệm tiền mua gia cụ làm sẵn mà là về sau nếu không ở nữa, để lại thì tiện nghi người khác mà mang đi lại phiền toái. Cũng có thể bỏ vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn nhưng dù sao nàng vẫn muốn giữ nó sạch sẽ, gọn nhẹ hơn.
Nhắc tới Cảnh Thiên huyễn bồn, Kim Phi Dao đã lâu chưa vào đó, vẫn để cho Đại Nữu quản lý. Nàng đặt Cảnh Thiên huyễn bồn trên một cột đá trong đại sảnh, Đại Nữu có thể tự do xuất nhập, gieo trồng linh thảo và thu thập linh thạch đều là nó làm.
Không biết vì sao, Mập Mạp đã lâu không chịu vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, cả ngày ở bên ngoài ăn ăn ngủ ngủ, mà Kim Phi Dao tạm thời không cần dùng linh thạch nên cũng lười đi vào cái thế giới toàn cát đen sì kia.
“Ộp ộp.”
“Ộp, khụ… khụ…”
“Kim đạo hữu, xem ra linh thú của ngươi không được khỏe lắm, trên Hoàng Kim đảo có Dưỡng Linh đường chuyên chăm sóc linh thú, ngươi có muốn mang linh thú sang đó xem trước không?” Lâm Lợi tốt bụng đề nghị Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao lắc lắc cái tay đầy bông băng, “Không cần không cần, Lâm sư huynh không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta cứ tới chủ đường trước đi.”
“Nhưng…”
“Không sao, không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, không chết được.” Kim Phi Dao vẫn cười, kiên trì muốn đi chủ đường trước.
Lâm Lợi nhìn thoáng qua phía sau, bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, ta đưa ngươi đi chủ đường trước vậy.”
Ở ngay sau bọn họ vài chục bước, Mập Mạp đang ôm cổ ho khù khụ không ngừng, còn Đại Nữu thì chân tay luống cuống chạy xung quanh hắn. Mập Mạp thống khổ ho, ràn rụa nước mắt, nó không thể nào ngờ tới bản thân bị Kim Phi Dao đá cho rơi từ trên thảm xuống mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã bị chất lỏng gì đó trong miệng làm sặc.
Nó nhìn vào thứ rơi ra, đúng là cháo hoa quế, lại nhìn sang Đại Nữu, phát hiện trên tay nó còn cầm cái bát đựng cháo hoa quế. Mập Mạp trợn mắt nhìn Đại Nữu, đồ gia hỏa vô dụng này, người ta thì đã hôn mê rồi ngươi còn bón cháo cái gì chứ!
Nó rống lên với Đại Nữu, lại khiến cho cháo thừa chui vào khí quản, bị sặc càng thêm lợi hại. Đại Nữu thì hoàn toàn không hiểu gì, chỉ gấp gáp hô gọi, khiến cho Mập Mạp càng tức giận. Mập Mạp đột nhiên nghĩ, chỉ sợ Đại Nữu này là do Kim Phi Dao chuyên tìm đến để đối phó với mình, lại quên mất rằng Đại Nữu là do chính nó anh hùng cứu mỹ nhân mang về.
Một đường nghe Mập Mạp ca xướng, Kim Phi Dao thoải mái tâm tình theo Lâm Lợi đến chủ đường. Cửa chủ đường khí vũ hiên ngang lại không có một bóng người, Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái, trên đường đi cũng không thấy có tu sĩ hành tẩu, chỉ thi thoảng nhìn thấy một hai tu sĩ chui ra khỏi sơn động sau đó liền ngự khí bay đi.
“Kim đạo hữu, đây chính là chủ đường, ta còn phải tiếp tục đi tuần tra, ngươi cứ trực tiếp đi vào là được.” Lâm Lợi đứng ở dưới thang lầu của chủ đường, cáo từ Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng ôm quyền đa tạ: “Đa tạ Lâm sư huynh, vậy thì không quấy rầy ngươi nữa, đi thong thả.”
Lâm Lợi cười cười, bước lên pháp bảo bay đi, Kim Phi Dao nhìn hắn rời đi mới đột nhiên nghĩ ra, nơi này rõ ràng có thể ngự khí phi hành, sao hắn lại dẫn nàng đi bộ qua hơn nửa cái thành lâu, thật là lãng phí thời gian.
Nhìn ra phía sau, Mập Mạp vẫn đang ho khan, nàng đi tới đấm một quyền lên lưng Mập Mạp. Một quyền này khiến cho Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra, khí quản thông thuận, nó vừa xoay người đã muốn đánh Đại Nữu vô tội, lập tức bị Kim Phi Dao đá một cước vào mông.
“Đi mau, không được náo loạn.”
Mập Mạp bất mãn lầu bầu trong miệng, tức giận bất bình đi theo sau Kim Phi Dao, lại còn thường xuyên vươn chân trước, nắm thành nắm tay hù dọa Đại Nữu. Chỉ tiếc Đại Nữu không hiểu gì, thấy Mập Mạp không việc gì thì cao hứng phấn chấn đứng một bên, ôn nhu nhìn nó.
Kéo theo hai con ếch, Kim Phi Dao đi tới cửa chủ đường, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, thò đầu vào trong thăm dò, không có ai, trống rỗng.
“Có ai không?” Nàng tiến vào, trong chủ đường trống rỗng vọng lại thanh âm của nàng. Nàng nghi hoặc đi vào, tiếng bước chân của Mập Mạp và Đại Nữu vang dội dị thường, Kim Phi Dao tự nhiên sinh ra loại ý nghĩ muốn bảo chúng nó nhẹ bước để bản thân thuận tiện đi trộm này nọ.
“Ai vậy?”
Ngay lúc Kim Phi Dao cho rằng ở đây không có ai thì một thanh âm lười biếng vọng lại sau một cái cột lớn. Nàng đi tới sau cột, nhìn thấy một tu sĩ Kết Đan tóc hoa râm đang lười biếng ngả người dưới ánh mặt trời bên khung cửa sổ.
“A, đệ tử Kim Phi Dao, đã quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi, mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.” Là tu sĩ Kết Đan, điều này dọa Kim Phi Dao nhảy dựng, vội vàng chắp tay hành lễ.
“Lão phu đã nghe nói, nói tên động phủ ra, sau đó ngươi có thể tự đi xuống dưới tìm một động phủ mà ở. Nhớ kỹ, phải treo tên động phủ ở bên ngoài, tránh người khác không tìm được.” Lão nhân còn không thèm duỗi người đã đuổi Kim Phi Dao ra ngoài.
Kim Phi Dao đứng ngoài chủ đường, cảm giác có chút mạc danh kỳ diệu, như vậy đã bị đuổi rồi? Sao không thấy nói gì về nghĩa vụ hay quy củ đối với tu sĩ Trúc Cơ trong Toàn Tiên môn? Nhưng nàng nào dám nói nhảm với tu sĩ Kết Đan, đã vậy thì thôi, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì cũng là do không có người nhắc nhở, không phải do mình.
Mà bản thân cũng thật ngốc, lại nói với hắn tên động phủ là “Ếch phủ”. Kim Phi Dao thầm muốn cho mình hai cái bạt tai, lấy tên gì không lấy lại thốt ra chữ ếch. Chẳng lẽ là ở với ếch lâu quá nên bản thân cũng bắt đầu có phương hướng phát triển theo ếch?
“Chúng ta đi thôi, tìm động phủ đi.” Ủ rũ gọi Mập Mạp và Đại Nữu, Kim Phi Dao ngồi lên phi thảm, bắt đầu tìm kiếm động phủ thích hợp.
Theo lời tu sĩ Kết Đan vừa rồi, nàng biết rằng động phủ có tu sĩ ở sẽ treo tên bên ngoài, còn những động phủ không có tên sẽ tùy ý nàng chọn. Vừa mới đi xuống, nàng liền phát hiện động phủ ba hàng trên đều không có ai ở, chắc là ở gần với những phòng ốc vàng rực kia luôn cảm thấy sẽ bị người trên đó nhìn nên thấy không thoải mái.
Mà những động phủ ở dưới cùng lại quá tối tăm, hiện giờ mặt trời không phải lúc giữa trưa, có vài nơi cũng đã bị những kiến trúc phía trên che mất ánh nắng, nơi này cũng không thể chọn, ở đó thì cả người cũng sẽ mốc meo.
Tuy nhiên, vì muốn xem xét trong các động phủ có gì khác nhau, Kim Phi Dao đã chọn vài cái động phủ, đi vào bên trong quan khán, lại phát hiện ra những động phủ này không hề giống nhau, kích cỡ các căn phòng khác nhau, có vài cái còn chỉ có một phòng. Nghĩ tới nghĩ lui, những cái này hẳn là đã có tu sĩ lựa chọn, người nào có yêu cầu cao với chỗ ở thì sẽ cải tạo cho thạch động đẹp đẽ hơn một chút, còn người không cần thì cứ tùy tiện chọn lấy một cái là được.
Mà bảng tên ở cửa các động phủ có người ở cũng rất khác nhau, có người trực tiếp lấy họ làm mở đầu, ví như Lý phủ, Trương các, Vương động… Cũng có những cái tên tao nhã như Thanh Phong động, Thần Ý cư, Phiêu Miểu phủ, v…v… Càng xem càng cảm thấy cái tên “Ếch phủ” của mình quá khó nghe, không biết người ngoài có hiểu lầm là ếch yêu ở trong không.
Sau đó nàng tìm ở khu vực trung tầng trong cái hố to kia vẻn vẹn một ngày, lặp đi lặp lại hành động ra động vào động không biết bao nhiêu lần mới tìm được một gian động phủ coi như vừa lòng. Gian động phủ này cũng ở trung tầng, tuy nhiên hàng xóm xung quanh không nhiều lắm, hai, ba cái động phủ trong khoảng bảy, tám trượng gần đó đều không có ai.
Cửa động trống trơn, không có bình đài, đứng trên phi thảm, Kim Phi Dao lấy ra một cây đoản kiếm, xiên xiên vẹo vẹo viết hai chữ “Ếch phủ” lên. Thấy hai chữ này nếu đứng xa thì không nhìn thấy được, nàng lại lấy ra phù dịch màu đỏ, đổ lên, hai chữ “Ếch phủ” trở thành màu đỏ, cũng đủ để nhìn thấy.
Viết tên xong, nàng liền tiến vào trong động phủ. Thật ra động phủ này chỉ có một đại sảnh bằng phẳng bóng loáng, bên cạnh có một thạch động đang đào được một nửa, cảm giác tu sĩ kia mới làm xong đại sảnh nhưng lại có việc ngoài ý muốn mà phải rời khỏi đây.
Nhưng động phủ như thế mới hợp ý Kim Phi Dao, có thể tự làm động phủ theo ý mình là việc thú vị nhất.
Nàng bắt tay vào xây dựng động phủ. Tu sĩ cần nhất là phòng tu luyện, nàng đứng trên phi thảm, bay lên cách mặt đất hai trượng, bắt đầu đào phòng tu luyện ở đó.
Công cụ mà Kim Phi Dao dùng là pháp khí lấy được trong bảy cái túi trữ vật kia, ngoài hai pháp bảo hạ phẩm kia ra thì còn có hai thanh kiếm một dài một ngắn và ba, bốn pháp khí thượng vàng hạ cám nữa. Hiện tại nàng dùng đoản kiếm để mở thạch động, đá đào ra thì ném xuống cho Mập Mạp và Đại Nữu thu lấy.
Tuy rằng rót linh lực vào pháp khí để đào thạch động thì cũng giống như cắt đậu hũ nhưng để làm cho thạch động đẹp đẽ tinh tế vẫn phải tốn không ít thời gian. Hơn nữa, đá đào ra cũng không ít, lại không thể ném bừa xuống đáy hố, nàng phải đựng vào trong túi trữ vật rồi mang đi chỗ khác đổ, thực có chút phiền phức.
Sau năm ngày, rốt cục Kim Phi Dao cũng làm xong động phủ. Ở giữa là đại sảnh, trên cao là phòng tu luyện, bên cạnh vốn là một gian phòng to cho Mập Mạp và Đại Nữu nhưng vì Mập Mạp mãnh liệt phản đối ở cùng với Đại Nữu nên Kim Phi Dao đành phải lấy gian phòng này làm phòng luyện đan và luyện khí, lại đào thêm hai gian phòng nhỏ hơn một chút cho chúng nó ở.
Làm cũng làm xong rồi, nàng còn không dứt lải nhải, ếch còn phân nam nữ cái gì, chú ý thế làm gì, linh thú của người khác đều là công công mẫu mẫu ở chung nhau sao.
Sau khi Trúc Cơ thì nước linh dược đã không có hiệu quả nhưng Kim Phi Dao vẫn làm một phòng tắm cho mình, nữ nhân luôn luôn như vậy. Cuối cùng còn làm một phòng chứa tạp vật, có những thứ thường dùng nàng sẽ không để trong túi trữ vật mà để luôn bên ngoài, lúc cần sẽ tiện hơn.
Vườn tược thì nàng hoàn toàn không có cách nào, trong động không có ánh mặt trời, trồng linh thảo cũng không lớn được, những linh thảo nàng trồng trong bồn vẫn còn đang để trong Cảnh Thiên huyễn bồn. Không biết các tu sĩ khác xử lý vụ dược điền thế nào. Đối với Hoàng Kim đảo, nàng hoàn toàn là tự nhìn tự đánh giá, đều tại lão nhân Kết Đan lười biếng kia, không nói rõ ràng cái gì cả.
Nhìn động phủ trống rỗng, đúng là cái gì cũng phải tự làm. Mấy tảng đá đào ra này nàng tận dụng làm vài vật dụng. Không phải nàng tiết kiệm tiền mua gia cụ làm sẵn mà là về sau nếu không ở nữa, để lại thì tiện nghi người khác mà mang đi lại phiền toái. Cũng có thể bỏ vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn nhưng dù sao nàng vẫn muốn giữ nó sạch sẽ, gọn nhẹ hơn.
Nhắc tới Cảnh Thiên huyễn bồn, Kim Phi Dao đã lâu chưa vào đó, vẫn để cho Đại Nữu quản lý. Nàng đặt Cảnh Thiên huyễn bồn trên một cột đá trong đại sảnh, Đại Nữu có thể tự do xuất nhập, gieo trồng linh thảo và thu thập linh thạch đều là nó làm.
Không biết vì sao, Mập Mạp đã lâu không chịu vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, cả ngày ở bên ngoài ăn ăn ngủ ngủ, mà Kim Phi Dao tạm thời không cần dùng linh thạch nên cũng lười đi vào cái thế giới toàn cát đen sì kia.
/725
|