Những ngày sau đó của Kim Phi Dao trôi qua khá thoải mái, trong khi các đồng môn khác vẫn còn đang sốt ruột lo lắng đợi tiến Sinh Tử tràng thì nàng đã bắt tay vào chuẩn bị bế quan.
Con kiến Giáp Tinh kia quả nhiên là kiến chúa, hiện đang không ngừng đẻ trứng, còn ba con còn lại thì ngày ngày vội vã, không ngừng khuân vác trứng kiến và chăm sóc kiến chúa, ngay cả linh thạch cũng không có thời gian để thải.
Tuy kiến chủa ngủ ngay trên mặt cát nhưng không thể để nó ăn luôn trứng nó được, thế nên ba con kiến Giáp Tinh ngoài việc chăm sóc trứng ra thì còn phải chuyển cát vào bón cho nó. Kim Phi Dao không đành lòng nhìn nó ăn cát, hơn nữa trong động lại còn có vô số kiến chưa được nở ra, nàng liền mua không ít đường mật, rắc trước cửa động.
Nàng vừa rắc đường vừa lải nhải: “Các ngươi phải ăn nhiều một chút, ăn cho béo mập, ấp ra nhiều kiến cho ta, làm cho ta của cải đầy nhà, giàu hơn tất cả người trong Nam Sơn giới.”
Có đường, lũ kiến Giáp Tinh liền không ăn cát nữa, phấn khởi chuyển đường vào trong động, hành động phấn khích đó khiến cho Kim Phi Dao cảm thấy hình như bình thường nàng không được nhân đạo lắm, chưa bao giờ cải thiện cuộc sống cho chúng. Từ nay về sau, nàng sẽ cách vài ngày lại rải đường hoặc thịt vụn cho chúng. Ngoại trừ sự đồng tình với lũ kiến thì còn là để chúng nó lớn lên khỏe mạnh, nếu không chúng sẽ không sản sinh linh thạch mất.
Dùng thần thức xem xét hang kiến, Kim Phi Dao đếm đếm, phát hiện một ngày kiến chúa có thể sinh năm cái trứng, hiện tại trong hang đã bày trên trăm trứng khiến cho ba con kiến kia mệt rã rời. Những quả trứng sinh sớm đã bắt đầu trở nên trong suốt, nhìn xuyên qua lớp vỏ có thể thấy được kiến con màu trắng bên trong, chỉ vài ngày nữa thôi là đội ngũ kiến Giáp Tinh sẽ lớn mạnh hơn vài lần.
Để mặc cho lũ kiến tự xoay sở, Kim Phi Dao bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày tiếp theo. Mỗi ngày sẽ dùng ba canh giờ để học chế phù, một canh giờ tiêu phí trong Cảnh Thiên huyễn bồn, thời gian còn lại sẽ dành toàn bộ cho việc tu luyện.
Ngồi vào chỗ của mình trong phòng tu luyện, Kim Phi Dao bày công cụ chế phù ra, chuẩn bị bắt đầu vẽ linh phù. Lần đầu tiên luyện tập, nàng liền bắt đầu từ bùa Truyền Âm, thứ này dùng nhiều mà đồ án lại đơn giản, là loại phù mà những người nhập môn đều vẽ.
Nàng cầm giấy phù trên tay trái, tay phải cầm Thần Đến nhúng vào phù dịch, thong thả rót linh lực vào trong bút. Đối chiếu với phương pháp vẽ mới mua về, nàng chuyên tâm vẽ lên giấy.
Kim Phi Dao quá mức chuyên chú, cẩn thận phỏng theo từng đường nét trên đồ án, chỉ sợ sẽ bị khác mất phần nào đó. Bởi vì quá mức muốn vẽ giống như đúc cho nên quá trình không được liên tục, phù dịch bị đọng loang lổ, một tờ giấy vẽ phù bị nàng vẽ loạn thất bát tao, vô cùng thê thảm.
Đợi Kim Phi Dao vẽ xong đồ án, linh phù không có ánh sáng lóe lên biểu hiện thành công như trong tưởng tượng mà biến thành một tờ giấy bỏ, ngay cả một tia linh lực cũng không rót vào được, thất bại đến cực điểm.
Nàng sớm có tư tưởng chuẩn bị, ném tờ giấy này đi, lại cầm một tờ giấy mới lên, nhúng bút vào phù dịch, bắt đầu vẽ lại từ đầu. Phù dịch màu nâu dần hiện lên trên mặt giấy.
“Ầm” một tiếng, một luồng khói đen đột nhiên bốc lên từ tờ giấy, hun mặt Kim Phi Dao đen sì. Lần này nàng đã rót linh lực thành công, nhưng linh phù lại không chịu nổi linh lực nên mới vẽ được một nửa thì đã nổ tung rồi.
Kim Phi Dao lau mặt, không cam tâm ném tờ linh phù đen ngòm trong tay xuống. Nàng không tin mình không bản lĩnh vẽ ra được một tờ linh phù. Đóng cửa từ chối tiếp khách, nàng vùi đầu vào thế giới chế phù, không quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Nàng hoàn toàn không biết các tu sĩ Luyện Khí kỳ trong Toàn Tiên môn đều đang khủng hoảng sợ hãi. Những trận quyết đấu trong Sinh Tử tràng càng ngày càng nghiêm trọng, những tu sĩ kiếm tiền dựa vào việc này càng ngày càng tung ra những thủ đoạn hung ác hơn. Bọn họ sớm từ bỏ kiểu đấu pháp hoa lệ, xuống tay rất sạch sẽ lưu loát, mỗi một lần đánh đều là lấy đi tính mạng đối phương, khiến cho nhiều tu sĩ Toàn Tiên môn vốn không quá tình nguyện tham gia còn chưa lên đài đã khiếp đảm, bọn họ chết đi như lá thu rụng theo gió, dẫn tới bầu không khí khủng hoảng khắp Toàn Tiên môn.
Không ít tu sĩ trước đó còn vui sướng chuẩn bị tham gia Sinh Tử quyết đấu để kiếm tiền cũng bắt đầu chậm rãi rời khỏi Toàn Tiên môn, mà bọn họ vừa chân trước rời khỏi Toàn Tiên môn, chân sau đã bị Sinh Tử tràng bắt được. Nếu đã báo danh trước đó thì phải bồi thường gấp đôi số tiền đặt cược, nếu không phải hoàn thành xong trận đấu mới có thể đi.
Trên cơ bản, các tu sĩ không thể có ngần ấy tiền để trả, cuối cùng vẫn là bị bắt lên lôi đài, có thể bình an rời đi chỉ là số ít. Nhân số của viện bốn mươi tư cũng đại giảm, không ít người vụng trộm chạy đi, hiện tại không khí lạnh tanh.
Những việc này Kim Phi Dao không hề hay biết, nàng còn đang bị vây trong cơn lốc chế phù không thoát ra được. Chưa từng thấy ai có trình độ kém như vậy, vẽ một tờ là thất bại một tờ, ngay cả tờ bùa Truyền Âm nhập môn cũng không vẽ ra được. Nàng vì thế còn vài lần phát hỏa, đổ trách nhiệm cho thân thể tráng kiện, ngón tay không đủ khéo léo linh hoạt.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, cuối cùng Kim Phi Dao cũng thu được chút tiến bộ, vẽ một trăm tờ linh phù thì có thể thành công được khoảng mười tờ. Nếu so sánh với những tu sĩ khác cũng học chế phù thì thành tích này của nàng đúng là đáng xấu hổ, ngay cả tỷ lệ thành công nhỏ đến đáng thương này cũng là nhờ nàng bỏ ra vài vạn linh thạch mới đạt được.
“Tu luyện chế phù thật sự là quá tốn kém, không biết luyện đan luyện khí có tốn hơn không.” Kim Phi Dao nhìn tờ linh phù trong tay, cảm thán vạn phần, quả nhiên bản thân không có thiên phú chế phù.
Nàng tham gia tổng cộng ba trận quyết đấu sinh tử, bởi số người muốn đấu với nàng quá nhiều nên nàng trở thành nhân tuyển hấp dẫn nhất. Chỉ cần công bố ra có nàng quyết đấu là sẽ có vô số người điên cuồng tới đặt cược, danh hào Kim Cương Vô Địch Đại Lực Nhân đã trở thành cái tên quen thuộc đối với các tu sĩ trong Sinh Tử tràng.
Kim Phi Dao trở nên hấp dẫn như vậy là vì những người quyết đấu với nàng đều là những tu sĩ đã thắng lợi mấy chục trận trước đó rồi, thế nên ngoài trò khôi hài ở trận đầu tiên ra thì hai trận sau đều là nàng phát huy uy mãnh, thỏa mãn đám người hạ chú.
Tuy Kim Phi Dao kiếm được nhiều nhưng thắng cũng không phải dễ dàng. Lần thứ ba nàng gặp phải một nhân vật vô cùng khó giải quyết, nếu không phải nhờ Mập Mạp tiến giai thành công mấy ngày trước đó thì nàng có thể thắng được không vẫn còn là vấn đề.
Mập Mạp sau khi tiến giai thì hình thể tăng gấp đôi, hiện giờ nếu nó xuất hiện trong trạng thái bình thường đã cao gấp đôi Kim Phi Dao. Lúc nhìn nó, Kim Phi Dao phải ngửa đầu lên. Sau này mới biết nó còn có thể thu nhỏ lại như trước, chỉ vì muốn chơi nàng nên mới mỗi ngày đứng sừng sững trong sân như môn thần.
So với trước kia, giờ đây trông nó như người hói đầu, sắc xanh trên người đã nhạt đi nhiều, nhìn thế nào cũng thấy giống một con ếch bị lột da, khiến cho Kim Phi Dao không khỏi suy đoán liệu sau này Mập Mạp có biến thành màu trắng hay không.
Vân văn trước ngực Mập Mạp đã to bằng nắm tay, nếu cứ theo tốc độ đó thì sau này nó có thể lớn bằng một trái núi nhỏ. Ý nghĩ trong đầu Kim Phi Dao lại là: một con ếch Bàn Vân to như vậy, ăn nhiều như vậy thì sau này làm sao mà nàng nuôi được?
Tu vi của Kim Phi Dao toàn là dùng linh thạch và linh đan để tăng lên, vì thế tăng tiến rất nhanh. Xem ra người tu luyện cũng không phải phân biệt tư chất gì hết, có chăng là so sánh linh thạch nhiều hay ít mà thôi.
“Ộp ộp?”
“Ộp…”
“Ộp ộp ộp.”
Lúc này Kim Phi Dao đang ở trong phòng tu luyện thử vẽ Ẩn Thân phù, bên người đã vứt đầy linh phù hỏng, mà bên tai lại không ngừng truyền tới tiếng ếch kêu, ầm ĩ khiến nàng tâm phiền ý loạn. Phù bút nhẹ nhàng run lên, một làn khói nhẹ thoát ra khỏi linh phù, một tấm da thú lại đi tong.
Ẩn Thân phù tứ phẩm không thể dùng giấy phù cấp thấp để vẽ, nàng phải thay bằng da thú, giá cũng cao hơn giấy thường rất nhiều. Tức giận thở phì phì ném tờ linh phù hỏng trong tay đi, Kim Phi Dao đứng lên, vọt tới cửa phòng tu luyện mắng vọng ra ngoài: “Hai người các ngươi muốn làm gì? Nếu muốn nói chuyện yêu đương thì mau cút đến Cảnh Thiên huyễn bồn cho ta.”
“Ộp.”
Trong sân ngồi lừng lững hai con ếch Bàn Vân khổng lồ, một con cao bằng nửa người bình thường, một con khác thì cao gần bằng hai người, sau lưng còn đeo một cái túi. Hai con ếch một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, không biết đang nói cái gì mà cứ ộp ộp không ngừng.
Con ếch cao bằng hai người hiển nhiên là Mập Mạp sau khi tiến giai thành linh thú cấp hai, con còn lại thì có thân hình giống nó trước đây chính là một con ếch cái không có nhà mà Mập Mạp nhặt về.
Đó là sau trận đấu thứ ba của Kim Phi Dao, trong lúc đi qua một cái ao sen trong thành thì Mập Mạp phát hiện có một con linh xà đang bắt ếch Bàn Vân ở trong ao. Mập Mạp thấy đồng loại bị giết thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền nhẹ nhàng tung một cái tát, cứu được một đám ếch Bàn Vân từ trong miệng của linh xà.
Nó giống như ếch thần giáng thế trong mắt của đám ếch Bàn Vân này, căn cứ trên tinh thần cường giả vi tôn, đàn ếch kia liền quỳ gối dưới đùi ngọc của Mập Mạp, đặc biệt, một con ếch cái đáng yêu lập tức điên cuồng yêu thích Mập Mạp, một mình bỏ trốn khỏi hồ, đuổi theo Kim Phi Dao về tới tận viện bốn mươi tư.
Kim Phi Dao liền nhận nuôi luôn con ếch này, dù sao sau này cũng phải tìm vợ cho Mập Mạp, mà con ếch này lại có thể vì tình lang mà bỏ nhà tìm tới, thật cảm động. Kim Phi Dao tìm một cái tên rất không thẩm mỹ cho con ếch cái: Đại Nữu.
Dưới hiệu quả của canh linh dược Đại Nữu cũng bắt đầu biến lớn, nhưng không tiến giai như nàng mong muốn mà chỉ lớn lên hình thể, sau đó thì đình chỉ sinh trưởng. Kim Phi Dao liền giao Cảnh Thiên huyễn bồn cho nó quản lý, cả ngày đeo một cái tạp dề trước bụng trông như một phụ nữ trung niên vậy.
Nhiệm vụ của Đại Nữu trong Cảnh Thiên huyễn bồn chính là nhặt linh thạch cất vào trong tiểu lâu, sau đó cứ cách ba ngày sẽ cung cấp đường và thịt cho kiến Giáp Tinh. Những việc đơn giản này thì chút đầu óc của nó cũng đủ dùng. Nhìn bộ dáng nó ngốc nghếch chậm rãi di động trên nền cát đen, dùng chân trước nhặt từng khối từng khối linh thạch là Kim Phi Dao lại có cảm giác muốn hộc máu.
Kim Phi Dao dưới sự hỗ trợ của linh thạch và đan dược đã tiếp cận với Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn, chỉ cần đạt được đại viên mãn là nàng có thể đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, đạt Trúc Cơ kỳ rồi thì có thể đến ở trên tiểu đảo của Toàn Tiên môn, không cần phải làm nhiệm vụ cưỡng chế gì đó nữa, cuộc sống hạnh phúc đã ở ngay trước mắt rồi.
Con kiến Giáp Tinh kia quả nhiên là kiến chúa, hiện đang không ngừng đẻ trứng, còn ba con còn lại thì ngày ngày vội vã, không ngừng khuân vác trứng kiến và chăm sóc kiến chúa, ngay cả linh thạch cũng không có thời gian để thải.
Tuy kiến chủa ngủ ngay trên mặt cát nhưng không thể để nó ăn luôn trứng nó được, thế nên ba con kiến Giáp Tinh ngoài việc chăm sóc trứng ra thì còn phải chuyển cát vào bón cho nó. Kim Phi Dao không đành lòng nhìn nó ăn cát, hơn nữa trong động lại còn có vô số kiến chưa được nở ra, nàng liền mua không ít đường mật, rắc trước cửa động.
Nàng vừa rắc đường vừa lải nhải: “Các ngươi phải ăn nhiều một chút, ăn cho béo mập, ấp ra nhiều kiến cho ta, làm cho ta của cải đầy nhà, giàu hơn tất cả người trong Nam Sơn giới.”
Có đường, lũ kiến Giáp Tinh liền không ăn cát nữa, phấn khởi chuyển đường vào trong động, hành động phấn khích đó khiến cho Kim Phi Dao cảm thấy hình như bình thường nàng không được nhân đạo lắm, chưa bao giờ cải thiện cuộc sống cho chúng. Từ nay về sau, nàng sẽ cách vài ngày lại rải đường hoặc thịt vụn cho chúng. Ngoại trừ sự đồng tình với lũ kiến thì còn là để chúng nó lớn lên khỏe mạnh, nếu không chúng sẽ không sản sinh linh thạch mất.
Dùng thần thức xem xét hang kiến, Kim Phi Dao đếm đếm, phát hiện một ngày kiến chúa có thể sinh năm cái trứng, hiện tại trong hang đã bày trên trăm trứng khiến cho ba con kiến kia mệt rã rời. Những quả trứng sinh sớm đã bắt đầu trở nên trong suốt, nhìn xuyên qua lớp vỏ có thể thấy được kiến con màu trắng bên trong, chỉ vài ngày nữa thôi là đội ngũ kiến Giáp Tinh sẽ lớn mạnh hơn vài lần.
Để mặc cho lũ kiến tự xoay sở, Kim Phi Dao bắt đầu lên kế hoạch cho chuỗi ngày tiếp theo. Mỗi ngày sẽ dùng ba canh giờ để học chế phù, một canh giờ tiêu phí trong Cảnh Thiên huyễn bồn, thời gian còn lại sẽ dành toàn bộ cho việc tu luyện.
Ngồi vào chỗ của mình trong phòng tu luyện, Kim Phi Dao bày công cụ chế phù ra, chuẩn bị bắt đầu vẽ linh phù. Lần đầu tiên luyện tập, nàng liền bắt đầu từ bùa Truyền Âm, thứ này dùng nhiều mà đồ án lại đơn giản, là loại phù mà những người nhập môn đều vẽ.
Nàng cầm giấy phù trên tay trái, tay phải cầm Thần Đến nhúng vào phù dịch, thong thả rót linh lực vào trong bút. Đối chiếu với phương pháp vẽ mới mua về, nàng chuyên tâm vẽ lên giấy.
Kim Phi Dao quá mức chuyên chú, cẩn thận phỏng theo từng đường nét trên đồ án, chỉ sợ sẽ bị khác mất phần nào đó. Bởi vì quá mức muốn vẽ giống như đúc cho nên quá trình không được liên tục, phù dịch bị đọng loang lổ, một tờ giấy vẽ phù bị nàng vẽ loạn thất bát tao, vô cùng thê thảm.
Đợi Kim Phi Dao vẽ xong đồ án, linh phù không có ánh sáng lóe lên biểu hiện thành công như trong tưởng tượng mà biến thành một tờ giấy bỏ, ngay cả một tia linh lực cũng không rót vào được, thất bại đến cực điểm.
Nàng sớm có tư tưởng chuẩn bị, ném tờ giấy này đi, lại cầm một tờ giấy mới lên, nhúng bút vào phù dịch, bắt đầu vẽ lại từ đầu. Phù dịch màu nâu dần hiện lên trên mặt giấy.
“Ầm” một tiếng, một luồng khói đen đột nhiên bốc lên từ tờ giấy, hun mặt Kim Phi Dao đen sì. Lần này nàng đã rót linh lực thành công, nhưng linh phù lại không chịu nổi linh lực nên mới vẽ được một nửa thì đã nổ tung rồi.
Kim Phi Dao lau mặt, không cam tâm ném tờ linh phù đen ngòm trong tay xuống. Nàng không tin mình không bản lĩnh vẽ ra được một tờ linh phù. Đóng cửa từ chối tiếp khách, nàng vùi đầu vào thế giới chế phù, không quan tâm tới thế giới bên ngoài.
Nàng hoàn toàn không biết các tu sĩ Luyện Khí kỳ trong Toàn Tiên môn đều đang khủng hoảng sợ hãi. Những trận quyết đấu trong Sinh Tử tràng càng ngày càng nghiêm trọng, những tu sĩ kiếm tiền dựa vào việc này càng ngày càng tung ra những thủ đoạn hung ác hơn. Bọn họ sớm từ bỏ kiểu đấu pháp hoa lệ, xuống tay rất sạch sẽ lưu loát, mỗi một lần đánh đều là lấy đi tính mạng đối phương, khiến cho nhiều tu sĩ Toàn Tiên môn vốn không quá tình nguyện tham gia còn chưa lên đài đã khiếp đảm, bọn họ chết đi như lá thu rụng theo gió, dẫn tới bầu không khí khủng hoảng khắp Toàn Tiên môn.
Không ít tu sĩ trước đó còn vui sướng chuẩn bị tham gia Sinh Tử quyết đấu để kiếm tiền cũng bắt đầu chậm rãi rời khỏi Toàn Tiên môn, mà bọn họ vừa chân trước rời khỏi Toàn Tiên môn, chân sau đã bị Sinh Tử tràng bắt được. Nếu đã báo danh trước đó thì phải bồi thường gấp đôi số tiền đặt cược, nếu không phải hoàn thành xong trận đấu mới có thể đi.
Trên cơ bản, các tu sĩ không thể có ngần ấy tiền để trả, cuối cùng vẫn là bị bắt lên lôi đài, có thể bình an rời đi chỉ là số ít. Nhân số của viện bốn mươi tư cũng đại giảm, không ít người vụng trộm chạy đi, hiện tại không khí lạnh tanh.
Những việc này Kim Phi Dao không hề hay biết, nàng còn đang bị vây trong cơn lốc chế phù không thoát ra được. Chưa từng thấy ai có trình độ kém như vậy, vẽ một tờ là thất bại một tờ, ngay cả tờ bùa Truyền Âm nhập môn cũng không vẽ ra được. Nàng vì thế còn vài lần phát hỏa, đổ trách nhiệm cho thân thể tráng kiện, ngón tay không đủ khéo léo linh hoạt.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, cuối cùng Kim Phi Dao cũng thu được chút tiến bộ, vẽ một trăm tờ linh phù thì có thể thành công được khoảng mười tờ. Nếu so sánh với những tu sĩ khác cũng học chế phù thì thành tích này của nàng đúng là đáng xấu hổ, ngay cả tỷ lệ thành công nhỏ đến đáng thương này cũng là nhờ nàng bỏ ra vài vạn linh thạch mới đạt được.
“Tu luyện chế phù thật sự là quá tốn kém, không biết luyện đan luyện khí có tốn hơn không.” Kim Phi Dao nhìn tờ linh phù trong tay, cảm thán vạn phần, quả nhiên bản thân không có thiên phú chế phù.
Nàng tham gia tổng cộng ba trận quyết đấu sinh tử, bởi số người muốn đấu với nàng quá nhiều nên nàng trở thành nhân tuyển hấp dẫn nhất. Chỉ cần công bố ra có nàng quyết đấu là sẽ có vô số người điên cuồng tới đặt cược, danh hào Kim Cương Vô Địch Đại Lực Nhân đã trở thành cái tên quen thuộc đối với các tu sĩ trong Sinh Tử tràng.
Kim Phi Dao trở nên hấp dẫn như vậy là vì những người quyết đấu với nàng đều là những tu sĩ đã thắng lợi mấy chục trận trước đó rồi, thế nên ngoài trò khôi hài ở trận đầu tiên ra thì hai trận sau đều là nàng phát huy uy mãnh, thỏa mãn đám người hạ chú.
Tuy Kim Phi Dao kiếm được nhiều nhưng thắng cũng không phải dễ dàng. Lần thứ ba nàng gặp phải một nhân vật vô cùng khó giải quyết, nếu không phải nhờ Mập Mạp tiến giai thành công mấy ngày trước đó thì nàng có thể thắng được không vẫn còn là vấn đề.
Mập Mạp sau khi tiến giai thì hình thể tăng gấp đôi, hiện giờ nếu nó xuất hiện trong trạng thái bình thường đã cao gấp đôi Kim Phi Dao. Lúc nhìn nó, Kim Phi Dao phải ngửa đầu lên. Sau này mới biết nó còn có thể thu nhỏ lại như trước, chỉ vì muốn chơi nàng nên mới mỗi ngày đứng sừng sững trong sân như môn thần.
So với trước kia, giờ đây trông nó như người hói đầu, sắc xanh trên người đã nhạt đi nhiều, nhìn thế nào cũng thấy giống một con ếch bị lột da, khiến cho Kim Phi Dao không khỏi suy đoán liệu sau này Mập Mạp có biến thành màu trắng hay không.
Vân văn trước ngực Mập Mạp đã to bằng nắm tay, nếu cứ theo tốc độ đó thì sau này nó có thể lớn bằng một trái núi nhỏ. Ý nghĩ trong đầu Kim Phi Dao lại là: một con ếch Bàn Vân to như vậy, ăn nhiều như vậy thì sau này làm sao mà nàng nuôi được?
Tu vi của Kim Phi Dao toàn là dùng linh thạch và linh đan để tăng lên, vì thế tăng tiến rất nhanh. Xem ra người tu luyện cũng không phải phân biệt tư chất gì hết, có chăng là so sánh linh thạch nhiều hay ít mà thôi.
“Ộp ộp?”
“Ộp…”
“Ộp ộp ộp.”
Lúc này Kim Phi Dao đang ở trong phòng tu luyện thử vẽ Ẩn Thân phù, bên người đã vứt đầy linh phù hỏng, mà bên tai lại không ngừng truyền tới tiếng ếch kêu, ầm ĩ khiến nàng tâm phiền ý loạn. Phù bút nhẹ nhàng run lên, một làn khói nhẹ thoát ra khỏi linh phù, một tấm da thú lại đi tong.
Ẩn Thân phù tứ phẩm không thể dùng giấy phù cấp thấp để vẽ, nàng phải thay bằng da thú, giá cũng cao hơn giấy thường rất nhiều. Tức giận thở phì phì ném tờ linh phù hỏng trong tay đi, Kim Phi Dao đứng lên, vọt tới cửa phòng tu luyện mắng vọng ra ngoài: “Hai người các ngươi muốn làm gì? Nếu muốn nói chuyện yêu đương thì mau cút đến Cảnh Thiên huyễn bồn cho ta.”
“Ộp.”
Trong sân ngồi lừng lững hai con ếch Bàn Vân khổng lồ, một con cao bằng nửa người bình thường, một con khác thì cao gần bằng hai người, sau lưng còn đeo một cái túi. Hai con ếch một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, không biết đang nói cái gì mà cứ ộp ộp không ngừng.
Con ếch cao bằng hai người hiển nhiên là Mập Mạp sau khi tiến giai thành linh thú cấp hai, con còn lại thì có thân hình giống nó trước đây chính là một con ếch cái không có nhà mà Mập Mạp nhặt về.
Đó là sau trận đấu thứ ba của Kim Phi Dao, trong lúc đi qua một cái ao sen trong thành thì Mập Mạp phát hiện có một con linh xà đang bắt ếch Bàn Vân ở trong ao. Mập Mạp thấy đồng loại bị giết thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền nhẹ nhàng tung một cái tát, cứu được một đám ếch Bàn Vân từ trong miệng của linh xà.
Nó giống như ếch thần giáng thế trong mắt của đám ếch Bàn Vân này, căn cứ trên tinh thần cường giả vi tôn, đàn ếch kia liền quỳ gối dưới đùi ngọc của Mập Mạp, đặc biệt, một con ếch cái đáng yêu lập tức điên cuồng yêu thích Mập Mạp, một mình bỏ trốn khỏi hồ, đuổi theo Kim Phi Dao về tới tận viện bốn mươi tư.
Kim Phi Dao liền nhận nuôi luôn con ếch này, dù sao sau này cũng phải tìm vợ cho Mập Mạp, mà con ếch này lại có thể vì tình lang mà bỏ nhà tìm tới, thật cảm động. Kim Phi Dao tìm một cái tên rất không thẩm mỹ cho con ếch cái: Đại Nữu.
Dưới hiệu quả của canh linh dược Đại Nữu cũng bắt đầu biến lớn, nhưng không tiến giai như nàng mong muốn mà chỉ lớn lên hình thể, sau đó thì đình chỉ sinh trưởng. Kim Phi Dao liền giao Cảnh Thiên huyễn bồn cho nó quản lý, cả ngày đeo một cái tạp dề trước bụng trông như một phụ nữ trung niên vậy.
Nhiệm vụ của Đại Nữu trong Cảnh Thiên huyễn bồn chính là nhặt linh thạch cất vào trong tiểu lâu, sau đó cứ cách ba ngày sẽ cung cấp đường và thịt cho kiến Giáp Tinh. Những việc đơn giản này thì chút đầu óc của nó cũng đủ dùng. Nhìn bộ dáng nó ngốc nghếch chậm rãi di động trên nền cát đen, dùng chân trước nhặt từng khối từng khối linh thạch là Kim Phi Dao lại có cảm giác muốn hộc máu.
Kim Phi Dao dưới sự hỗ trợ của linh thạch và đan dược đã tiếp cận với Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn, chỉ cần đạt được đại viên mãn là nàng có thể đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, đạt Trúc Cơ kỳ rồi thì có thể đến ở trên tiểu đảo của Toàn Tiên môn, không cần phải làm nhiệm vụ cưỡng chế gì đó nữa, cuộc sống hạnh phúc đã ở ngay trước mắt rồi.
/725
|