“Gì?” tráng hán nghi hoặc nhìn Kim Phi Dao thu tay lại, không hiểu nàng có ý gì.
Cự chùy trong tay roạt một tiếng, đột nhiên vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất. Tráng hán nhìn chằm chằm cán chùy trong tay, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Kim Phi Dao, vẻ mặt không thể tin.
“Ta nói, cho ngươi chết.” Kim Phi Dao xông lên, hai đấm lóe lam quang đấm lên mặt tráng hán. Chỉ nhìn thấy từng luồng tàn ảnh, vô số nắm tay như mưa bão nện trên mặt hắn.
Trong mấy giây, Kim Phi Dao đã đánh lên mặt hắn trên trăm quyền, cuối cùng tung ra một cước đá bay hắn ra ngoài. Tráng hán vù vù bay đi, đập vào tảng đá, thống khổ rên rỉ.
“Như vậy ngươi đã hài lòng chưa? Bây giờ trông ngươi cường tráng hơn ta rồi.” Kim Phi Dao đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn nằm dưới đất, đầu sưng vù lên mà nói.
“Mập Mạp, nhặt đá lại đây, to to chút.”
“Ộp.” Mập Mạp đáp một tiếng, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một tảng đá to, cuối cùng cũng có một tảng đá khiến nó vừa lòng.
Cái lưỡi dài của nó bắn ra, cuốn lấy một mảng lôi đài vừa bị vỡ, đầu lưỡi mạnh mẽ lôi kéo, mảng đá to gần một mẫu này liền bay ra. Kim Phi Dao không thèm quay đầu, chỉ chìa tay đón lấy tảng đá.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng một tay nâng mảng lôi đài lên qua đầu, còn nói với tráng hán: “Không phải ngươi nói ta dùng đá ném nữ nhân ngươi thích hay sao? Vậy ngươi hãy nếm thử mùi vị này đi.”
“Thôi… thôi, ta nhận…” Tráng hán giãy dụa, muốn hô to nhận thua.
“Chết đi!” Kim Phi Dao không cho hắn cơ hội nhận thua, mắng xong liền ném mảng lôi đài kia tới. Sau đó phi thân nhảy lên mảng lôi đài, dùng sức đạp mấy cái, “rầm” một tiếng, hai mảng lôi đài chập lại một chỗ, tựa như một cái bánh kẹp.
Thở dài một hơi, tâm tình Kim Phi Dao vui vẻ, vỗ vỗ Mập Mạp, “Rốt cục cũng trút được cơn tức, giờ đã thoải mái hơn rồi. Đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn khuya đi.”
Bình phán nhân lắc đầu xóa đi dãy số của tráng hán, lại nhìn lôi đài vỡ nát, hắn ném ra một cái bùa Truyền Âm, gọi người tới sửa lại sân đấu, nếu không thực không có cách nào tiếp tục so tài.
Kim Phi Dao lại thắng một trận, cả hai lần đều không dùng thực lực chân chính. Tuy đều là Luyện Khí hậu kỳ nhưng do phương thức tu luyện khác nhau nên thực lực mỗi người cũng khác nhau. Nữ tu sĩ thường chú trọng đến vẻ đẹp, công pháp tu luyện cũng sẽ theo chiều hướng phiêu nhiên xinh đẹp, ngược lại khiến cho tính thực chiến bị hạ thấp.
Còn nam tu sĩ cũng phần lớn chỉ biết coi trọng mấy thứ ngoại thân tỷ như pháp thuật, pháp bảo hay linh thú lợi hại, tự thân tu luyện cũng chỉ giới hạn trong phạm vi thần thức và linh lực. Tu sĩ Luyện Khí kỳ còn có khả năng cận chiến kha khá một chút, còn đến lúc Trúc Cơ và về sau nữa thì rất ít khi công kích gần.
Mà tu vi càng cao thì có thể sử dụng pháp thuật và pháp bảo càng lợi hại hơn, dời núi lấp biển cũng chỉ trong nháy mắt, cho nên bọn họ mới không bỏ phí thời gian nghiên cứu cận chiến, đây chính là nguyên nhân không có nhiều tu sĩ tới gần thân công kích như Kim Phi Dao và Sơn Ngàn Tử.
Thế nên các tu sĩ sau khi nhìn Kim Phi Dao và Sơn Ngàn Tử tỷ thí xong cũng chỉ bị kinh sợ một chút, sau đó lại cười nhạt khinh thường. Trong mắt bọn họ, loại như Kim Phi Dao là đi đường vòng, thân thể dù có cường tráng đến đâu cũng không ngăn được pháp bảo hoặc là pháp thuật, dù hiện tại chiếm chút thượng phong thì chung quy vẫn không phải là chính đạo.
Nhưng nàng và Sơn Ngàn Tử trong lòng mọi người vẫn rất có trọng lượng. Dù sao ở đây thì hai người này cũng là đối thủ vô cùng khó giải quyết.
Kim Phi Dao dẫn Mập Mạp tới lều trại của Phúc Linh lâu, nàng còn chưa lấy tiền cược đặt cho Sơn Ngàn Tử mà. Vừa vào trong lều trại của Phúc Linh lâu, nàng đã bị cảnh tượng bên trong làm cho ngẩn người.
Nhìn từ bên ngoài thì lều trại cũng không quá to, sau khi tiến vào mới phát hiện lều trại này cũng có trận pháp. Bên ngoài chỉ chiếm hai mẫu thì bên trong lại chừng năm mươi mẫu, trong đó có mười cái kính thủy nguyệt cực lớn đang chiếu lại tình hình tỷ thí ở mười lôi đài.
Bốn phía lều trại đặt không ít bàn ghế gỗ, dùng bình phong hoa lệ ngăn cách thành từng phòng nhỏ. Mà trong lều trại còn trải thảm hoa cực dày, các tu sĩ có thể đứng hoặc ngồi tùy ý quan sát các trận chiến trong kính thủy nguyệt.
Mỗi khi có kết quả một trận, sẽ thấy một vài tu sĩ cao hứng phấn chấn, còn một số lại uể oải, có người còn tức giận mắng vài câu.
Kim Phi Dao tò mò nhìn một lúc mới phát hiện ra là xem tỷ thí ở đây tốt hơn nhiều so với đứng ở hiện trường. Lúc tỷ thí, bên ngoài chỉ nêu lên dãy số, Kim Phi Dao không thể biết những tu sĩ đó tên gọi là gì, là tán tu hay đệ tử môn phái nào đó, hoàn toàn không biết gì cả.
Trong này thì khác, mỗi lần có người lên sân khấu là kính thủy nguyệt đều hiển hiện tình huống, trạng thái của người này, giúp những người đặt cược có thể so sánh.
Phúc Linh lâu quả nhiên không tầm thường, không chỉ đề cập danh tính và tu vi của tu sĩ mà những thông tin như ở môn phái nào, năm nay bao nhiêu tuổi, pháp thuật thường dùng là gì đều có ghi lại.
Ngay cả pháp thuật, pháp khí sử dụng đều công bố, thực quá tốt. Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn kính thủy nguyệt, không biết vừa rồi đến lượt mình nó có giới thiệu công pháp, có công bố Thiên Địa Tịch Diệt quyết của mình ra không? Còn một điều quan trọng hơn là trong tư liệu của kính thủy nguyệt thì mình là bộ dáng trước kia hay hiện tại?
Thấy trong Phúc Linh lâu có bán tình báo, Kim Phi Dao vội vàng lấy ra năm mươi linh thạch mua một cuốn. Đây là một pháp khí quyển trục, mở ra thì thấy chi chít những dãy số.
Nàng thật vất vả mới tìm được dãy số của mình, vội vàng chỉ vào liền thấy bên trong hiện lên hình dáng hiện tại của mình, bên cạnh viết chữ “Nam”, đệ tử Toàn Tiên môn, công pháp: không rõ. Chỗ ghi pháp khí bên dưới công pháp cũng ghi “không rõ”, ở khung dành cho linh thú có đề: ếch Bàn Vân. Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là ghi lại sau khi báo danh, vậy thì sẽ không gây chú ý cho Hư Thanh các.
Thấy phần công pháp ghi “không rõ”, nàng cười cười, trên đời này hẳn là không có mấy người biết nàng tu luyện công pháp gì. Đang nghĩ thì bốn chữ “công pháp: không rõ” đột nhiên vặn vẹo uốn éo, cuối cùng biến thành “công pháp: sức mạnh”
Sức mạnh? Kim Phi Dao dở khóc dở cười nhìn, linh thú này, công pháp này, các tu sĩ xem tình báo sẽ không để nàng trong mắt. Tuy thông tin tình báo rất nhiều chỗ ghi “không rõ” nhưng nàng phát hiện ra phần bên dưới lại làm bại lộ thực lực của nàng:
Trận đầu, thắng Xuân Nương, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Trận thứ hai, thắng tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ Nguyễn Lực Nam.
Nguyễn Lực Nam… Nhuyễn Lực Nam? Bảo sao hắn muốn luyện ra một thân cơ bắp, hóa ra là do cái tên làm hại.
Cuốn trục này lại có cập nhật thông tin, điều này phải do chủ pháp bảo khống chế mới được. Để mọi người tiện đặt cược, ngay cả phương pháp này cũng lấy ra, có thể thấy tu sĩ sở hữu pháp bảo này ít nhất cũng phải là Kết Đan kỳ hoặc là Nguyên Anh kỳ.
Đưa tấm bùa đổi lấy bốn mươi hạ phẩm linh thạch, Kim Phi Dao liền ra khỏi Phúc Linh lâu, nàng không muốn phí thời gian ở đây. Các tu sĩ đặt cược ở trong đó đa phần là tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên, Luyện Khí kỳ đều đi thi thố, chỉ có bọn họ là nhàn rỗi mới có thể ngồi ở đây chơi trò này.
Kim Phi Dao tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống mở quyển trục ra xem. Nàng giở đến khu vực đấu số một, muốn xem xem Liễu Khinh Ba và Đinh Thiên Thành đánh đấm thế nào. Tìm hồi lâu mới thấy tên hai người. Hai người đều không bị loại, Liễu Khinh Ba mới đánh một trận còn Đinh Thiên Thành đã thông qua hai lượt, chỉ cần thắng tiếp một trận nữa là có thể trực tiếp tranh đoạt Trúc Cơ đan.
Nhìn tiếp ra sau, thấy không ít tên người quen, nhưng nhìn đến hết vẫn không thấy tên của Hoa Khê.
“Hả? Chẳng lẽ tiểu tử này thua sớm như vậy? Hẳn là không thể, thực lực của hắn không chỉ có chừng ấy được.” Kim Phi Dao hơi nghi hoặc, đây chính là Trúc Cơ đan của nàng, tự nhiên không thể không quan tâm một chút. Định gửi lời hỏi thăm một chút nhưng nghĩ lại thông tín ngọc phù lần trước Hoa Khê đưa cho đã không còn, bùa Truyền Âm cũng chỉ có thể đưa tới nơi ở của hắn, thật khó để hỏi.
Quên đi, đợi tỷ thí xong rồi nói, kể cả hắn không qua được tỷ thí thì vẫn có thể mưu sát đối tượng, cướp cho ta một viên. Kim Phi Dao thu quyển trục lại, không quản chuyện của Hoa Khê nữa, ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu hít thở, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Đợi lôi đài mới được đưa tới, tỷ thí lại tiếp tục, các tu sĩ tu vi thấp bị đào thải dần, các trận đấu càng về sau càng phấn khích, đánh nhau cũng càng ngày càng thảm. Không ít tu sĩ vì bảo mệnh, lại không muốn nhận thua liền tìm cơ hội nhảy xuống khỏi lôi đài. May mà lần tỷ thí này chỉ là để chọn ra người có năng lực để Trúc Cơ chứ không phải để cho đám hậu bối tự giết nhau cho nên số lượng tử vong vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Những kẻ giống như Kim Phi Dao và Sơn Ngàn Tử, đối phương chưa kịp kêu lên nhận thua đã giết chết cũng không nhiều.
Trận tỷ thí tiếp theo, Kim Phi Dao gặp một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, không biết hắn làm thế nào mà qua được hai lần tỷ thí. Đến lượt hắn lên sân khấu, thấy đối thủ là Kim Phi Dao, hắn còn không có can đảm lộ ra vẻ cầu tình.
Kim Phi Dao cảm thấy rất kỳ quái, nếu đã sợ hãi như vậy thì cứ nhảy xuống khỏi lôi đài là được, cần gì đâu chứ?
Thấy Kim Phi Dao không để ý đến hắn, hắn vỗ lên túi linh thú, mấy ngàn con rắn đủ màu sắc, kiểu dáng phô thiên cái địa xuất hiện trên lôi đài, vây quanh Kim Phi Dao.
Nhìn một lôi đài đầy rắn, Kim Phi Dao cảm thấy chắc chắn người này đã tính toán kỹ, nàng dùng sức mạnh, rắn lại mềm mại, số lượng thì nhiều, khẳng định nàng không thể ứng phó được.
“Mập Mạp, giao cho ngươi.” Kim Phi Dao vẫy tay với Mập Mạp, còn mình thì lùi ra phía sau.
“Rắn ăn ếch, thế mà ngươi lại để con ếch Bàn Vân này ra đối phó với rắn của ta. Đám rắn của ta ăn ếch Bàn Vân mà lớn lên, sủng vật của ngươi dù to thì cũng vẫn là ếch Bàn Vân mà thôi.” Tu sĩ kia thấy Kim Phi Dao ném cho hắn một con ếch thì cảm thấy bị lăng nhục.
Kim Phi Dao mặc kệ hắn, ngồi xếp bằng trên nền lôi đài, mở quyển trục ra xem người này là người nào.
/725
|