Edit: Ladybjrd
Nhìn nhóm sư ca hơn hai mươi Trúc Cơ và Kết Đan này, Kim Phi Dao lấy lễ gặp mặt đã chuẩn bị sẵn trong túi càn khôn: “Các vị sư huynh, ta đến vội vàng, không mang theo thứ gì tốt. Đây đều là đặc sản, các huynh cứ cầm tạm đi.”
Không ngờ Kim Phi Dao còn cho họ lễ gặp mặt, điều này khiến cho các sư huynh bỗng chốc hơi xấu hổ, nhanh chóng suy nghĩ xem trong người có gì có thể lấy ra đưa cho vị tiểu sư muội này.
Kim Phi Dao ôm theo một đống đồ lớn đi tặng. Mỗi người một vò rượu nhỏ, sau đó mỗi người hai con cá khô, cuối cùng còn có ba loại quả và một xiên trái cây. Nhìn những thứ trong tay, mọi người một đầu mờ mịt, thật đúng là đặc sản, nhưng thực không nghĩ tới, tu sĩ Kết Đan lại tặng cá khô sao?
Sau đó, lại nghe Kim Phi Dao vui tươi hớn hở nói: “Đây là rượu Bách Linh, được ủ từ một trăm loại linh thảo, do số lượng không nhiều cho nên chỉ có thể tặng mỗi vị sư huynh một vò nho. Đợi lần sau ủ thành ta sẽ làm một chuyến nữa, mọi người sẽ có thêm phần.”
Rượu Bách Linh? Chẳng lẽ chính là rượu Bách Linh bị ăn trộm của Mộng chân nhân ở Lăng Phù phong? Chuyện về tên tặc dọc đường đi ghé thăm các đại môn phái bọn họ đều nghe nói, những thứ bị ăn trộm cũng rất rõ ràng. Không ngờ tang vật lại cứ như vậy đặt trước mặt mình, mọi người cầm mấy thứ này nhất thời cảm thấy bỏng tay dị thường.
“Cá khô là cá chép Kim Giác phơi khô rồi dùng chân hỏa nướng qua, hương vị rất ngon. Xiên mứt quả này cũng rất khó kiếm, trong viện kia chỉ có hơn một trăm xiên, đều bị ta lấy đi hết rồi. Các huynh đừng nhìn ba loại quả kia thấy khó coi mà lần, kỳ thực chúng có tác dụng ôn dưỡng thần thức, đây đều là những thứ mà Trúc ca đưa ta đi cùng, rất vất vả mới kiếm được đấy.” Kim Phi Dao giới thiệu môt lượt các thứ xong, cuối cùng còn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trúc Hư Vô.
Mọi người bất đắc dĩ nhìn sang Trúc Hư Vô, chỉ hận sư tổ quá kỳ quái, lại còn đi ăn trộm mấy thứ này. Bây giờ thì bọn tiểu bối bọn họ phải làm sao, chẳng lẽ phải thật sự thông đồng làm bậy, nhận lấy mấy thứ này?
Ngay lúc mọi người còn đang do dự, Trúc Hư Vô lười biếng nói: “Sao vậy? Chúng ta đã phải rất vất vả mới kiếm được ngần đó, các ngươi còn ghét bỏ? Có phải là muốn Tiên Linh quả? Ăn hết rồi, không có phần của các ngươi đâu. Mau mang tạ lễ ra cho ta, sau đó thì đi làm việc của mình đi.”
Sư tổ mất hứng…
Mọi người nhanh chóng cất các thứ vào túi càn khôn, nếu để các đệ tử của điện khác nhìn thấy thì Hư Thanh điện làm sao còn có thể diện sống yên.
“Tiểu sư muội, sư huynh cho ngươi một trận pháp loại nhỏ, sau này lúc tắm có thể dùng, cam đoan không ai có thể nhìn vào trong.” Phong Vân Trúc lên tiếng đầu tiên, còn nháy nháy mặt với Kim Phi Dao.
“Cám ơn Phong sư huynh.” Không biết là trận pháp loại gì, Kim Phi Dao tươi cười cảm ơn. Phong sư huynh này đúng là tốt bụng, Thập Nhị Yêu Linh trận năm đó cơ hồ là tặng không, lát nữa sẽ lén đưa cho hắn mấy long hồn.
Trong lúc ở Hỗn Độn giới, Kim Phi Dao đã góp nhặt được không dưới một ngàn long hồn từ cấp năm đến cấp bảy. Sau này là vì có thu thập nữa cũng vô dụng cho nên mới lười lấy thêm, Thập Nhị Yêu Linh trận của nàng chỉ dùng mười hai long hồn là được, số còn lại nàng định mang đi tặng hoặc là đổi lấy thứ tốt.
Mọi người còn đang rầu rĩ vì không có thứ thích hợp cho nữ tử, thấy Phong Vân Trúc tống pháp trận mà hắn xếp thành núi đi, liền lập tức tìm được thứ có thể đưa ra.
Pháp bảo hạ phẩm, các loại tài liệu, ai ai cũng cầm một thứ ra tặng. Tài liệu thì còn chưa tính, những pháp bảo hạ phẩm kia thực khiến Kim Phi Dao không biết phải nói gì.
Đai lưng đầu chó? Không đúng, hăn là đầu sói, chỉ là thủ pháp trúc hình kia thật sự chẳng phân cao thấp với tay nghề của Kim Phi Dao năm đó. Bảy mươi hai kim thêu? Vị sư huynh này thoạt nhìn thân cao tám thước, vòng eo bốn thước, vậy mà lại có loại ám khí này. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn thì tựa hồ còn đang giễu cợt lễ vật các sư huynh khác đưa ra không thích hợp với nữ tử, bộ pháp bảo hạ phẩm của mình mới là thứ tốt nhất.
Mỗi vị sư huynh đều tặng tạ lễ cho Kim Phi Dao, chỉ có Bạch Giản Trúc vẫn đứng ở kia, không lấy ra cái gì cả.
Kim Phi Dao chớp đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao, hai người cứ thế không coir a gì trừng mắt nhìn nhau.
“Nghe nói Bạch sư đệ quen vị sư muội này từ lâu rồi, năm đó ở Dung Thiên thạch còn đuổi theo vài ngày, hẳn là vì đi tìm nàng.”
“Huynh nhìn bộ dáng ẩn tình của hai người bọn họ xem, chắc là không lâu nữa có thể được uống rượu mừng của Bạch sư đệ rồi.”
“Đúng vậy, ta đã nói rồi, Bạch sư đệ cũng không phải tên đầu gỗ, động tình cũng là bình thường.”
“Phong sư đệ, vậy đệ hãy cùng tổ chức tiệc rượu với Bạch sư đệ đi, Hư Thanh điện chúng ta song hỷ lâm môn.”
“Phi, muốn cưới thì huynh cưới đi, ta chết cũng không làm.”
Các sư huynh đệ Hư Thanh điện đúng là lâu lắm rồi không có việc vui, bắt đầu đứng tụ lại nghị luận rôm rả.
“Chúc mừng sư muội gia nhập Hư Thanh điện chúng ta, đây là chút thành ý của ta.” Bạch Giản Trúc rũ mắt xuống, lấy từ trong áo ra một cái túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Kim Phi Dao đang hai mắt tỏa sáng lòe lòe làm tạ lễ.
“Mau nhìn, Bạch sư đệ dùng túi trữ vật để đựng kìa, xem ra là đã chuẩn bị trước khi tới. Hắn đến muộn như vậy chắc là đã ở trong phủ suy nghĩ rất lâu mới tìm được thứ thích hợp rồi.” Các sư huynh bên cạnh vừa thấy đã lập tức nhìn ra Bạch Giản Trúc có chuẩn bị mà đến. Ở linh cấp giới, túi trữ vật đã sớm trở thành tiểu hầu bao đựng linh thạch hoặc là lễ vật, lần này có thể lấy ra chứng tỏ đã sớm chuẩn bị tốt.
Kim Phi Dao không ngờ Bạch Giản Trúc lại chuẩn bị từ trước, nàng vốn định dùng ánh mắt công kích, bắt hắn phải đưa lễ vật, lúc này đã nhìn hắn đến nửa ngày rồi, nàng có chút kinh hỉ nhận lấy túi trữ vật, cao hứng cảm tạ.
“Tiểu sư muội, mau mở ra nhìn xem, cho chúng ta xem Bạch sư đệ tặng cái gì.” Phong Vân Trúc thò đầu sang, gấp gáp nói.
“Được, chờ ta mở ra.” Kim Phi Dao vừa nói vừa mở túi trữ vật, vừa nhìn vào trong một cái liền cười híp mắt.
Thứ tốt gì mà lại vui vẻ như vậy? Phong Vân Trúc vội vàng nhìn vào trong, sau đó liền đau khổ nói: “Cái gì vậy, Bạch sư đệ, đệ thực quá tục, lại đi tặng linh thạch trung phẩm.”
“Có gì mà tục, đấy là thứ nàng thích nhất.” Bạch Giản Trúc không để ý đến vẻ mặt thất vọng của Phong Vân Trúc, lạnh nhạt nói.
Kim Phi Dao vui vẻ cất linh thạch đi. Năm trăm khối linh thạch trung phẩm, Bạch Giản Trúc này đúng là bạn tốt. Sau này xem ra phải đối xử với hắn tốt một chút, không phải hắn thích tiểu động vật lông xù sao, hôm nào đi bắt mấy con sâu lông Thải Huyễn cho hắn.
Sâu lông Thải Huyễn là ấu trùng của bướm Thải Huyễn, mỗi con đều dài bằng một cánh tay, toàn thân mọc lông rậm đủ màu đủ dạng, chuyên ăn lá cây hoàng thụ vì nó có độc. Căn bản không có ai thích loại sâu đó, không biết Kim Phi Dao nghĩ thế nào, có lẽ chỉ có nàng nghĩ rằng nó cũng có một thân lông lá cho nên coi nó thành yêu thú đáng yêu.
“Trúc trưởng lão, chưởng môn mời ngài và nữ nhi đến Tiêu Thiên điện một chuyến.” Lúc này, ngoài Hư Thanh điện đột nhiên truyền đến một thanh âm cung kính, đó là đệ tử Tiêu Thiên điện đến mời hai người bọn họ.
“Tin tức nhanh thật. Các ngươi đi làm việc của mình đi, ta đưa tiểu sư muội đi tới chỗ chưởng môn sư huynh một chuyến.” Trúc Hư Vô mất kiên nhẫn đứng lên, nói với các đệ tử bên dưới.
Hai người mà Trúc Hư Vô không muốn gặp nhất chính là sư phụ và chưởng môn sư huynh. Sư phụ còn đỡ, đã Hóa Thần hậu kỳ từ lâu, mấy trăm năm nay đều ở thần cấp giới, rất ít khi trở về. Còn chưởng môn sư huynh thì lại ở ngay sát sườn, làm người thì khô khan, lần nào gặp mặt cũng bị hắn quở trách, rất phiền.
“Dạ.” các đệ từ ào ào cáo lui, mới thêm một sư muội cũng không ai nhớ tới việc mở tiệc rượu, mời khách đến để thu lại những lễ vật đã đem đi tặng lúc trước.
“Ngươi đừng sợ, đến lúc đó ngươi ít nói một chút là được. Vị sư huynh này của ta tuy tính tình hơi cổ hủ chút, lại cả ngày phụng phịu tựa như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm nhưng kỳ thực con người cũng không xấu. Có chuyện gì đều có ta đáp lời, ngươi cùng lắm thì giả vờ sợ hãi là được.” Trúc Hư Vô dẫn Kim Phi Dao đi, vừa đi vừa dặn dò.
Kim Phi Dao lại sờ sờ bụng nói: “Nhưng ta đã đói bụng, chúng ta ăn cơm rồi hãy đi.”
“Trên người ngươi còn đồ ăn mà, lúc gặp sư huynh ta thì ngươi cứ ngồi một bên ăn là được.” Trúc Hư Vô không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói.
Kim Phi Dao thật ra là không muốn đi, nhưng Trúc Hư Vô đã nói đến vậy, nàng lại muốn ở lại môn phái nhà người ta, không đi gặp cũng không thể nào nói nổi. “Được rồi, nhưng ăn uống trước mặt chưởng môn Đông Ngọc Hoàng phái có phải là không được tốt lắm không? Ta chịu đói một chút cũng được.”
“Không ngờ ngươi còn biết đại thế, ta lại có cái nhìn mới với ngươi rồi. Không cần như vậy, nếu ngươi đói quá thì cứ lặng lẽ ăn một chút cũng được, mọi chuyện đã có ta lo.” Trúc Hư Vô vỗ ngực, hào khí vạn trượng nói.
Khoảng cách gần như vậy dùng phù âm điểu còn nhanh hơn so với việc sai người tự mình đến mời nhưng vì Trúc Hư Vô là tu sĩ Nguyên Anh, phải nể chút mặt mũi đó, thế nên Tiêu Thiên điện mới phái đệ tử tới.
Đi cùng tiểu đệ tử Trúc Cơ không hề quen biết kia, Trúc Hư Vô lôi kéo Kim Phi Dao tới Tiêu Thiên điện.
Đối với Đông Ngọc Hoàng phái, Kim Phi Dao chỉ có một cảm giác sâu sắc là những người này thực quá lười. Mỗi điện đều có tên giống với ngọn núi mà nó được xây dựng trên đó, cũng không biết là tên núi được lấy theo tên điện hay là núi nào thì điện liền gọi như thế. Vậy nên ngay cả Tiêu Thiên điện mà chưởng môn ở cũng đồng dạng nằm trên Tiêu Thiên phong.
Khác với Hư Thanh điện khéo léo, Tiêu Thiên điện kia phải gọi là khổng lồ. Từ trên xuống dưới, nơi nơi đều là phòng ở của đệ tử, tuy không đến mức chen chúc dày đặc nhưng so với Hư Thanh phong đi nửa canh giờ cũng không nhìn thấy một động phủ thì nơi này thật giống như tổ ong.
Tiêu Thiên điện đại biểu cho địa vị chưởng môn được xây dựng trên đỉnh núi, huy hoàng vô cùng. Lâu vũ đình các, nữ đệ tử ăn mặc như tiên nữ hạ phàm đang bay tới bay lui trên núi. Cả núi chìm trong biển mây, thật sự giống với Thiên cung trong truyền thuyết.
Nhìn ngọn núi phồn hoa này, tự dưng Kim Phi Dao thắc mắc không biết cần bao nhiêu đệ tử cấp thấp làm cu li mới có thể duy trì một cái điện lớn như vậy. Chỉ riêng việc quét dọn thang đá và sân đã mất không ít nhân thủ, mà đấy chỉ là một điện, chứ toàn bộ môn phái lại bao nhiêu điện, làm chưởng môn thật không dễ dàng nha.
Nhìn nhóm sư ca hơn hai mươi Trúc Cơ và Kết Đan này, Kim Phi Dao lấy lễ gặp mặt đã chuẩn bị sẵn trong túi càn khôn: “Các vị sư huynh, ta đến vội vàng, không mang theo thứ gì tốt. Đây đều là đặc sản, các huynh cứ cầm tạm đi.”
Không ngờ Kim Phi Dao còn cho họ lễ gặp mặt, điều này khiến cho các sư huynh bỗng chốc hơi xấu hổ, nhanh chóng suy nghĩ xem trong người có gì có thể lấy ra đưa cho vị tiểu sư muội này.
Kim Phi Dao ôm theo một đống đồ lớn đi tặng. Mỗi người một vò rượu nhỏ, sau đó mỗi người hai con cá khô, cuối cùng còn có ba loại quả và một xiên trái cây. Nhìn những thứ trong tay, mọi người một đầu mờ mịt, thật đúng là đặc sản, nhưng thực không nghĩ tới, tu sĩ Kết Đan lại tặng cá khô sao?
Sau đó, lại nghe Kim Phi Dao vui tươi hớn hở nói: “Đây là rượu Bách Linh, được ủ từ một trăm loại linh thảo, do số lượng không nhiều cho nên chỉ có thể tặng mỗi vị sư huynh một vò nho. Đợi lần sau ủ thành ta sẽ làm một chuyến nữa, mọi người sẽ có thêm phần.”
Rượu Bách Linh? Chẳng lẽ chính là rượu Bách Linh bị ăn trộm của Mộng chân nhân ở Lăng Phù phong? Chuyện về tên tặc dọc đường đi ghé thăm các đại môn phái bọn họ đều nghe nói, những thứ bị ăn trộm cũng rất rõ ràng. Không ngờ tang vật lại cứ như vậy đặt trước mặt mình, mọi người cầm mấy thứ này nhất thời cảm thấy bỏng tay dị thường.
“Cá khô là cá chép Kim Giác phơi khô rồi dùng chân hỏa nướng qua, hương vị rất ngon. Xiên mứt quả này cũng rất khó kiếm, trong viện kia chỉ có hơn một trăm xiên, đều bị ta lấy đi hết rồi. Các huynh đừng nhìn ba loại quả kia thấy khó coi mà lần, kỳ thực chúng có tác dụng ôn dưỡng thần thức, đây đều là những thứ mà Trúc ca đưa ta đi cùng, rất vất vả mới kiếm được đấy.” Kim Phi Dao giới thiệu môt lượt các thứ xong, cuối cùng còn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trúc Hư Vô.
Mọi người bất đắc dĩ nhìn sang Trúc Hư Vô, chỉ hận sư tổ quá kỳ quái, lại còn đi ăn trộm mấy thứ này. Bây giờ thì bọn tiểu bối bọn họ phải làm sao, chẳng lẽ phải thật sự thông đồng làm bậy, nhận lấy mấy thứ này?
Ngay lúc mọi người còn đang do dự, Trúc Hư Vô lười biếng nói: “Sao vậy? Chúng ta đã phải rất vất vả mới kiếm được ngần đó, các ngươi còn ghét bỏ? Có phải là muốn Tiên Linh quả? Ăn hết rồi, không có phần của các ngươi đâu. Mau mang tạ lễ ra cho ta, sau đó thì đi làm việc của mình đi.”
Sư tổ mất hứng…
Mọi người nhanh chóng cất các thứ vào túi càn khôn, nếu để các đệ tử của điện khác nhìn thấy thì Hư Thanh điện làm sao còn có thể diện sống yên.
“Tiểu sư muội, sư huynh cho ngươi một trận pháp loại nhỏ, sau này lúc tắm có thể dùng, cam đoan không ai có thể nhìn vào trong.” Phong Vân Trúc lên tiếng đầu tiên, còn nháy nháy mặt với Kim Phi Dao.
“Cám ơn Phong sư huynh.” Không biết là trận pháp loại gì, Kim Phi Dao tươi cười cảm ơn. Phong sư huynh này đúng là tốt bụng, Thập Nhị Yêu Linh trận năm đó cơ hồ là tặng không, lát nữa sẽ lén đưa cho hắn mấy long hồn.
Trong lúc ở Hỗn Độn giới, Kim Phi Dao đã góp nhặt được không dưới một ngàn long hồn từ cấp năm đến cấp bảy. Sau này là vì có thu thập nữa cũng vô dụng cho nên mới lười lấy thêm, Thập Nhị Yêu Linh trận của nàng chỉ dùng mười hai long hồn là được, số còn lại nàng định mang đi tặng hoặc là đổi lấy thứ tốt.
Mọi người còn đang rầu rĩ vì không có thứ thích hợp cho nữ tử, thấy Phong Vân Trúc tống pháp trận mà hắn xếp thành núi đi, liền lập tức tìm được thứ có thể đưa ra.
Pháp bảo hạ phẩm, các loại tài liệu, ai ai cũng cầm một thứ ra tặng. Tài liệu thì còn chưa tính, những pháp bảo hạ phẩm kia thực khiến Kim Phi Dao không biết phải nói gì.
Đai lưng đầu chó? Không đúng, hăn là đầu sói, chỉ là thủ pháp trúc hình kia thật sự chẳng phân cao thấp với tay nghề của Kim Phi Dao năm đó. Bảy mươi hai kim thêu? Vị sư huynh này thoạt nhìn thân cao tám thước, vòng eo bốn thước, vậy mà lại có loại ám khí này. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn thì tựa hồ còn đang giễu cợt lễ vật các sư huynh khác đưa ra không thích hợp với nữ tử, bộ pháp bảo hạ phẩm của mình mới là thứ tốt nhất.
Mỗi vị sư huynh đều tặng tạ lễ cho Kim Phi Dao, chỉ có Bạch Giản Trúc vẫn đứng ở kia, không lấy ra cái gì cả.
Kim Phi Dao chớp đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao, hai người cứ thế không coir a gì trừng mắt nhìn nhau.
“Nghe nói Bạch sư đệ quen vị sư muội này từ lâu rồi, năm đó ở Dung Thiên thạch còn đuổi theo vài ngày, hẳn là vì đi tìm nàng.”
“Huynh nhìn bộ dáng ẩn tình của hai người bọn họ xem, chắc là không lâu nữa có thể được uống rượu mừng của Bạch sư đệ rồi.”
“Đúng vậy, ta đã nói rồi, Bạch sư đệ cũng không phải tên đầu gỗ, động tình cũng là bình thường.”
“Phong sư đệ, vậy đệ hãy cùng tổ chức tiệc rượu với Bạch sư đệ đi, Hư Thanh điện chúng ta song hỷ lâm môn.”
“Phi, muốn cưới thì huynh cưới đi, ta chết cũng không làm.”
Các sư huynh đệ Hư Thanh điện đúng là lâu lắm rồi không có việc vui, bắt đầu đứng tụ lại nghị luận rôm rả.
“Chúc mừng sư muội gia nhập Hư Thanh điện chúng ta, đây là chút thành ý của ta.” Bạch Giản Trúc rũ mắt xuống, lấy từ trong áo ra một cái túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Kim Phi Dao đang hai mắt tỏa sáng lòe lòe làm tạ lễ.
“Mau nhìn, Bạch sư đệ dùng túi trữ vật để đựng kìa, xem ra là đã chuẩn bị trước khi tới. Hắn đến muộn như vậy chắc là đã ở trong phủ suy nghĩ rất lâu mới tìm được thứ thích hợp rồi.” Các sư huynh bên cạnh vừa thấy đã lập tức nhìn ra Bạch Giản Trúc có chuẩn bị mà đến. Ở linh cấp giới, túi trữ vật đã sớm trở thành tiểu hầu bao đựng linh thạch hoặc là lễ vật, lần này có thể lấy ra chứng tỏ đã sớm chuẩn bị tốt.
Kim Phi Dao không ngờ Bạch Giản Trúc lại chuẩn bị từ trước, nàng vốn định dùng ánh mắt công kích, bắt hắn phải đưa lễ vật, lúc này đã nhìn hắn đến nửa ngày rồi, nàng có chút kinh hỉ nhận lấy túi trữ vật, cao hứng cảm tạ.
“Tiểu sư muội, mau mở ra nhìn xem, cho chúng ta xem Bạch sư đệ tặng cái gì.” Phong Vân Trúc thò đầu sang, gấp gáp nói.
“Được, chờ ta mở ra.” Kim Phi Dao vừa nói vừa mở túi trữ vật, vừa nhìn vào trong một cái liền cười híp mắt.
Thứ tốt gì mà lại vui vẻ như vậy? Phong Vân Trúc vội vàng nhìn vào trong, sau đó liền đau khổ nói: “Cái gì vậy, Bạch sư đệ, đệ thực quá tục, lại đi tặng linh thạch trung phẩm.”
“Có gì mà tục, đấy là thứ nàng thích nhất.” Bạch Giản Trúc không để ý đến vẻ mặt thất vọng của Phong Vân Trúc, lạnh nhạt nói.
Kim Phi Dao vui vẻ cất linh thạch đi. Năm trăm khối linh thạch trung phẩm, Bạch Giản Trúc này đúng là bạn tốt. Sau này xem ra phải đối xử với hắn tốt một chút, không phải hắn thích tiểu động vật lông xù sao, hôm nào đi bắt mấy con sâu lông Thải Huyễn cho hắn.
Sâu lông Thải Huyễn là ấu trùng của bướm Thải Huyễn, mỗi con đều dài bằng một cánh tay, toàn thân mọc lông rậm đủ màu đủ dạng, chuyên ăn lá cây hoàng thụ vì nó có độc. Căn bản không có ai thích loại sâu đó, không biết Kim Phi Dao nghĩ thế nào, có lẽ chỉ có nàng nghĩ rằng nó cũng có một thân lông lá cho nên coi nó thành yêu thú đáng yêu.
“Trúc trưởng lão, chưởng môn mời ngài và nữ nhi đến Tiêu Thiên điện một chuyến.” Lúc này, ngoài Hư Thanh điện đột nhiên truyền đến một thanh âm cung kính, đó là đệ tử Tiêu Thiên điện đến mời hai người bọn họ.
“Tin tức nhanh thật. Các ngươi đi làm việc của mình đi, ta đưa tiểu sư muội đi tới chỗ chưởng môn sư huynh một chuyến.” Trúc Hư Vô mất kiên nhẫn đứng lên, nói với các đệ tử bên dưới.
Hai người mà Trúc Hư Vô không muốn gặp nhất chính là sư phụ và chưởng môn sư huynh. Sư phụ còn đỡ, đã Hóa Thần hậu kỳ từ lâu, mấy trăm năm nay đều ở thần cấp giới, rất ít khi trở về. Còn chưởng môn sư huynh thì lại ở ngay sát sườn, làm người thì khô khan, lần nào gặp mặt cũng bị hắn quở trách, rất phiền.
“Dạ.” các đệ từ ào ào cáo lui, mới thêm một sư muội cũng không ai nhớ tới việc mở tiệc rượu, mời khách đến để thu lại những lễ vật đã đem đi tặng lúc trước.
“Ngươi đừng sợ, đến lúc đó ngươi ít nói một chút là được. Vị sư huynh này của ta tuy tính tình hơi cổ hủ chút, lại cả ngày phụng phịu tựa như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm nhưng kỳ thực con người cũng không xấu. Có chuyện gì đều có ta đáp lời, ngươi cùng lắm thì giả vờ sợ hãi là được.” Trúc Hư Vô dẫn Kim Phi Dao đi, vừa đi vừa dặn dò.
Kim Phi Dao lại sờ sờ bụng nói: “Nhưng ta đã đói bụng, chúng ta ăn cơm rồi hãy đi.”
“Trên người ngươi còn đồ ăn mà, lúc gặp sư huynh ta thì ngươi cứ ngồi một bên ăn là được.” Trúc Hư Vô không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói.
Kim Phi Dao thật ra là không muốn đi, nhưng Trúc Hư Vô đã nói đến vậy, nàng lại muốn ở lại môn phái nhà người ta, không đi gặp cũng không thể nào nói nổi. “Được rồi, nhưng ăn uống trước mặt chưởng môn Đông Ngọc Hoàng phái có phải là không được tốt lắm không? Ta chịu đói một chút cũng được.”
“Không ngờ ngươi còn biết đại thế, ta lại có cái nhìn mới với ngươi rồi. Không cần như vậy, nếu ngươi đói quá thì cứ lặng lẽ ăn một chút cũng được, mọi chuyện đã có ta lo.” Trúc Hư Vô vỗ ngực, hào khí vạn trượng nói.
Khoảng cách gần như vậy dùng phù âm điểu còn nhanh hơn so với việc sai người tự mình đến mời nhưng vì Trúc Hư Vô là tu sĩ Nguyên Anh, phải nể chút mặt mũi đó, thế nên Tiêu Thiên điện mới phái đệ tử tới.
Đi cùng tiểu đệ tử Trúc Cơ không hề quen biết kia, Trúc Hư Vô lôi kéo Kim Phi Dao tới Tiêu Thiên điện.
Đối với Đông Ngọc Hoàng phái, Kim Phi Dao chỉ có một cảm giác sâu sắc là những người này thực quá lười. Mỗi điện đều có tên giống với ngọn núi mà nó được xây dựng trên đó, cũng không biết là tên núi được lấy theo tên điện hay là núi nào thì điện liền gọi như thế. Vậy nên ngay cả Tiêu Thiên điện mà chưởng môn ở cũng đồng dạng nằm trên Tiêu Thiên phong.
Khác với Hư Thanh điện khéo léo, Tiêu Thiên điện kia phải gọi là khổng lồ. Từ trên xuống dưới, nơi nơi đều là phòng ở của đệ tử, tuy không đến mức chen chúc dày đặc nhưng so với Hư Thanh phong đi nửa canh giờ cũng không nhìn thấy một động phủ thì nơi này thật giống như tổ ong.
Tiêu Thiên điện đại biểu cho địa vị chưởng môn được xây dựng trên đỉnh núi, huy hoàng vô cùng. Lâu vũ đình các, nữ đệ tử ăn mặc như tiên nữ hạ phàm đang bay tới bay lui trên núi. Cả núi chìm trong biển mây, thật sự giống với Thiên cung trong truyền thuyết.
Nhìn ngọn núi phồn hoa này, tự dưng Kim Phi Dao thắc mắc không biết cần bao nhiêu đệ tử cấp thấp làm cu li mới có thể duy trì một cái điện lớn như vậy. Chỉ riêng việc quét dọn thang đá và sân đã mất không ít nhân thủ, mà đấy chỉ là một điện, chứ toàn bộ môn phái lại bao nhiêu điện, làm chưởng môn thật không dễ dàng nha.
/725
|