Đây là chế độ nô lệ vạn ác nha, nhìn xem, trán người ta đã sắp chạm đất rồi. Kim Phi Dao lúc này vẫn chưa quên mình là một tên nô lệ câm điếc, tuy nghe không hiểu nữ ma nhân này đang nói gì nhưng nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng thì biết, chắc chắn là cực kỳ sợ “quý tộc” Bố Tự Du.
Bố Tự Du diễn cũng thật đạt, ánh mắt lạnh nhạt, phát ra khí thế cao ngạo, ngữ điệu bình lặng không có chút cảm xúc: “Ngươi thuộc bộ lạc nào? Tới đây làm gì?”
“Tiểu nhân ở bộ lạc Diệp Mẫu, đang ra ngoài đi săn, không ngờ lại kinh động đến đại nhân.” Nữ ma nhân kinh sợ quỳ rạp dưới đất, không dám cử động.
Chế độ cấp bậc của Ma tộc thật lợi hại, tu vi của nữ ma nhân này cũng ngang hàng với bọn họ mà lại bị dọa thành như vậy, đây căn bản không phải là vấn đề thực lực. Không biết bình dân Kết Đan kỳ gặp quý tộc Trúc Cơ kỳ thì có phải cũng có loại thái độ này hay không? Kim Phi Dao thấy hai người một hỏi một đáp, bộ dáng nữ tử Ma tộc kia tựa như chuột gặp mèo.
Bố Tự Du hỏi vài câu đã biết nữ ma nhân này tên là Mộc Tháp, tuy là người bộ lạc Diệp Mẫu nhưng tạm thời cũng định tới trấn Ba Đạt giống bọn họ.
Mọi người đều tiện đường, Mộc Tháp kia cảm thấy gây kinh động đến lão gia quý tộc, nếu không làm gì thì không thể nào nói nổi, nên xung phong nhận việc đưa bọn họ tới trấn Ba Đạt.
Bố Tự Du lại rất hào phóng, khí phái đưa toàn bộ hai, ba mươi con trâu kia cho nàng, khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ khiến cho Mộc Tháp ngoài tâm lý sợ hãi ra còn thêm không ít sự tôn trọng. Nàng không thể ngờ mình có thể một lần kiếm được nhiều như vậy, quả thực là bánh nướng từ trên trời rơi xuống.
Kim Phi Dao không hiểu bọn họ nói gì, trơ mắt nhìn Mộc Tháp nhặt hết đám trâu đi, cũng muốn hỏi vài tiếng nhưng lại sợ bị lộ thân phận, cuối cùng đành phải lặng lẽ truyền âm cho Bố Tự Du.
“Vừa rồi các ngươi nói gì vậy? Sao nàng lại nhặt hết đám trâu đó vậy?”
Bố Tự Du cũng truyền âm lại, tuy mặt vẫn lạnh nhạt, không có quá nhiều biểu cảm nhưng khẩu khí đã có chút trêu đùa: “Người này tên Mộc Tháp. Nàng cảm thấy làm kinh động đến ta cho nên nhất định muốn mở đường cho ta, như vậy mới có thể giảm bớt được tội nghiệt mà nàng phạm phải. Ta thân là quý tộc, hiển nhiên phải thưởng nàng một chút, biểu hiện thân phận của mình, thế nên liền thưởng cho nàng đống trâu kia.”
“Khẩu khí thật lớn, ngươi diễn giống thật đấy, lại còn nói là thưởng chứ không phải cho.” Kim Phi Dao cũng truyền âm chọc hắn, giấu nghi ngờ trong lòng đi. Nàng còn chưa ngốc đến mức đó, người ta không thừa nhận mình là ma nhân thì bản thân nàng cần gì phải hỏi nhiều. Chỉ cần không có ý xấu với nàng thì thân phận hắn là gì cũng mặc kệ.
Bố Tự Du bất động thanh sắc cười với nàng, “Nếu ngươi quá khách khí với bọn họ, ngược lại ngươi lại có vẻ kỳ quái, sẽ bị hoài nghi. Quý tộc phải có phong phạm của quý tộc, nô lệ cũng phải có bộ dạng của nô lệ, sắc mặt của ngươi quá rõ ràng, nên dại ra thêm chút nữa.”
Kim Phi Dao lườm hắn, hiện tại Mộc Tháp đang mải thu nhặt đàn trâu vào túi càn khôn, không chú tới bọn họ.
Trong lòng Mộc Tháp lúc này rất hưng phấn, nàng lại có thể gặp được một vị quý tộc, hơn nữa hắn lại còn hiền lành khẳng khái như thế. Tuy bên người hắn có hai gã nô bộc nhưng nữ nô bộc kia không nói một lời, bộ dáng lại không xinh đẹp, không thể là thị thiếp được. Vị đại nhân này thật tốt bụng, nếu có thể trở thành người của hắn thì tốt quá.
Nữ tử Ma tộc rất hào phóng, không hề che đậy tình cảm trong lòng. Thu thập xong đám trâu, nàng quay lại quỳ xuống, sau đó nhanh nhẹn rút chủy thủ ra cắt một bên sừng xuống, hai tay dâng lên quá đỉnh đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Xin đại nhân nhận lấy, tiểu nhân không dám si tâm vọng tưởng, chỉ cầu xin đại nhân nhận lấy tâm ý của ta.”
Oa, tỏ tình giữa nơi công cộng nha. Kim Phi Dao nhịn không được hét lớn một tiếng trong lòng, vừa mới tiến vào địa giới Ma tộc đã gặp được một nữ nhân, nói hai câu nói liền trực tiếp được tỏ tình. Tiểu tử Bố Tự Du này thật là lắm diễm phúc a, nhìn xem, Mộc Tháp kia ngực to, dáng dấp khỏe mạnh, làn da bánh mật, mắt to sáng ngời, đúng là mỹ nhân.
Nghĩ vậy, nàng có chút đồng tình nhìn Đức Hỉ, mặc cho ai nhìn thấy hắn chỉ có một cái sừng cũng sẽ đoán hắn đã tặng người, nhưng bộ dáng Đức Hỉ lại không đẹp, đám râu kia còn rất ảnh hưởng đến nhan sắc, rõ ràng là sau khi bỏ đi chỉ tầm hơn hai mươi nhưng ngụy trang vào lại già hơn tới hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn như một đại thúc bốn mươi.
Trước đó Mộc Tháp cũng quan sát Đức Hỉ vài lần, một hán tử si tình như vậy ở Ma tộc cũng không bị kỳ thị, ngược lại còn được tôn kính vì dám yêu dám hận.
Kim Phi Dao đang rất mong chờ muốn biết Bố Tự Du có nhận sừng của Mộc Tháp hay không, biểu cảm vốn dại ra của nàng có biến hóa khiến cho Mộc Tháp chú ý.
Cô gái này sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt? Chẳng lẽ nàng cũng thích vị đại nhân này? Cũng khó trách, đại nhân có sức quyến rũ như vậy cơ mà, nàng ta thích cũng là bình thường.
Tư tưởng của Ma tộc về chuyện tam thê tứ thiếp còn phóng khoáng hơn Nhân tộc nhiều, việc nam nữ lén có tư tình cũng là coi là chuyện bình thường, kể cả có tranh giành tình nhân thì cũng chỉ là tranh giành mức độ tình cảm chứ không hề rối rắm danh phận và địa vị hay việc đối phương có bao nhiêu nữ nhân, thuần túy chỉ là vì thích mà thích.
Đúng lúc này, Bố Tự Du lạnh mặt xuống ngoài dự đoán của mọi người, khẩu khí nhàn nhạt nói: “Trong số thị thiếp của ta không có bình dân, ngươi thu lại sừng đi.”
“Đại nhân!” Mộc Tháp không ngờ mình bị cự tuyệt, rất thương tâm nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn cất sừng đi. Không phải cứ cắt sừng ra là đối phương sẽ nhận, hơn nữa thân phận hai người quá chênh lệch, nàng vốn cũng chỉ có nửa phần nắm chắc, hiện tại không cảm thấy quá khó chịu.
Nhưng lúc nàng cất sừng đi, có chút cô đơn chấn chỉnh tinh thần để dẫn đường tiếp thì lại phát hiện Kim Phi Dao quay đầu sang một bên cười đến phi thường chói mắt. Mộc Tháp nhất thời nổi giận, nàng chỉ vào Kim Phi Dao nói: “Sao ngươi lại cười nhạo ta?”
“?” Kim Phi Dao cười là vì Đức Hỉ đã dịch lại lời Bố Tự Du nói, truyền âm cho nàng nghe, nghe thấy hắn nói thị thiếp mình không có bình dân thì nàng mới cười, không hề nghĩ như vậy lại chọc giận Mộc Tháp. Cơ bản không cần phiên dịch thì từ biểu cảm và giọng nói của nàng ta thì Kim Phi Dao có thể hiểu được Mộc Tháp rất bất mãn với việc nàng cười.
Nhưng hiện tại Kim Phi Dao là một kẻ câm điếc, nàng lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nhìn Mộc Tháp, không nói nửa lời. Dù sao nàng cũng nghe không hiểu, lại không nói được, kể cả có muốn giải thích thì người khác cũng không hiểu được.
Bố Tự Du nhíu mày, nói với Mộc Tháp cái gì đó, sau đó nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Kim Phi Dao một lúc mới căm giận đi lên trước mở đường.
“Phong tục ở đây khá thoáng, khi nãy ngươi cười đã làm nàng bất mãn, tuy nhiên ta đã nói cho nàng biết rồi. Nhưng ta đoán là nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, người ở đây tức giận nhanh mà tiêu giận cũng nhanh, ta nghĩ hai người các ngươi đánh nhau một hồi rồi khó nói còn có thể đánh thành bằng hữu.” lúc này Bố Tự Du truyền âm lại giải thích cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn thoáng qua Mộc Tháp đang mở đường phía trước, truyền âm nói với Bố Tự Du: “Nếu nàng và ta đánh nhau thì có khả năng không còn một cái xương nào còn nguyên vẹn, cái eo nhỏ kia sẽ bị gãy mất.”
“Ma công trụ cột của người Ma tộc đều có trúc thể, ngươi đừng nói lớn vội, có thể lúc tới trấn Ba Đạt nàng sẽ lén tìm ngươi, chỉ cần đi theo ta thì nàng sẽ không dám khiêu chiến với ngươi.” Bố Tự Du tốt bụng nhắc nhở.
Hắn mới chỉ góp nhặt một chút tư liệu về Kim Phi Dao nên cũng không biết nàng lợi hại tới đâu.
“Đến lúc đó rồi tính, dù sao kể cả nàng có muốn khiêu chiến với ta thì ta cũng nghe không hiểu.” Kim Phi Dao giật giật khóe miệng coi như cười.
Dọc đường đi bình an vô sự, Mộc Tháp vui vẻ mở đường cho Bố Tự Du, tạm thời ném Kim Phi Dao bộ dạng đầu gỗ sang một bên.
Kim Phi Dao không thể nói, nghe lại không hiểu, càng ngày càng giống tên đầu gỗ ngốc nghếch, như một cái xác không hồn đi theo phía sau bọn họ. Nhàm chán bước đi, cảm thấy địa giới Ma tộc thật không thú vị, vẫn nên nhanh chóng học ma ngữ, sau đó tới Vạn Thiện sơn đòi giới tử cảnh vực từ tay Lang ma đầu.
Yêu cầu của Kim Phi Dao không cao, chỉ cần một không gian phổ thông có đất đai là được Đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ nhưng vì quanh năm bôn tẩu mà không trồng được một cây linh thảo nào, những linh thảo nàng dùng toàn phải dùng tiền mua, có vài loại không có ai bán, tính ra thì nàng đã lãng phí vài thập niên rồi.
Trong mấy cái chậu hoa trong Cảnh Thiên huyễn bồn cũng có vài gốc linh thảo vài thập niên nhưng vừa gầy vừa vàng vọt, nửa sống nửa chết. Nàng rất nghi ngờ, nếu ném số linh thảo này vào luyện đan có khả năng sẽ trực tiếp làm giảm thọ.
Nhờ có Mộc Tháp mở đường, thời gian dự tính để ra khỏi rừng từ hai mươi mấy ngày đã chỉ còn gần mười ngày. Vừa ra khỏi rừng đã nhìn thấy một con đường đất rộng chừng một trượng cách đó không xa, thỉnh thoảng còn có bụi nhân đi qua.
Đi lên đường đất, quý tộc như Bố Tự Du lại trở nên không thích hợp đi bộ. Mộc Tháp vốn xung phong nhận việc đi kiếm một chiếc xe tới, Bố Tự Du lạ ngăn nàng, lấy trong túi càn khôn ra một cái xe, lại gọi một con Lục Giác thú cực đại từ túi linh thú ra, một chiếc xe thú kéo phù hợp với thân phận hắn đã hoàn thành.
Lúc đầu Mộc Tháp còn cảm thấy chút nghi hoặc về sự xuất hiện của ba người Bố Tự Du ở khu rừng đó, nhưng từ sau khi nhìn thấy chiếc xe này liền tin tưởng vững chắc hắn chính là quý tộc. Tuy nàng là tán tu tự tại nhưng vì lợi ích của chủng tộc, lúc hành động ở biên giới, nàng và các ma nhân khác đều cùng gánh vác nhiệm vụ tìm kiếm gian tế xâm nhập. Hành vi tặng sừng lúc trước tuy có một nửa là thật tâm ái mộ nhưng vẫn có một nửa là thử.
Quý tộc chính là như vậy, vì sự chênh lệch giai cấp nên quý tộc sẽ không nhận lời tỏ tình của bình dân. Nếu quý tộc thật sự muốn ngươi, hắn chỉ cần nói một tiếng là được, bình thường không có thiếu nữ bình dân nào từ chối những quý tộc trẻ tuổi thế này cả.
Trước kia đã có không ít Nhân tộc giả trang làm quý tộc, lúc được vô số thiếu nữ bình dân dâng sừng lại cho rằng mình cũng giống những nam tử khác, không nhận là không lễ phép, do đó nhận lấy sừng và bị nhìn thấu, chết thế nào cũng không biết.
Bố Tự Du diễn cũng thật đạt, ánh mắt lạnh nhạt, phát ra khí thế cao ngạo, ngữ điệu bình lặng không có chút cảm xúc: “Ngươi thuộc bộ lạc nào? Tới đây làm gì?”
“Tiểu nhân ở bộ lạc Diệp Mẫu, đang ra ngoài đi săn, không ngờ lại kinh động đến đại nhân.” Nữ ma nhân kinh sợ quỳ rạp dưới đất, không dám cử động.
Chế độ cấp bậc của Ma tộc thật lợi hại, tu vi của nữ ma nhân này cũng ngang hàng với bọn họ mà lại bị dọa thành như vậy, đây căn bản không phải là vấn đề thực lực. Không biết bình dân Kết Đan kỳ gặp quý tộc Trúc Cơ kỳ thì có phải cũng có loại thái độ này hay không? Kim Phi Dao thấy hai người một hỏi một đáp, bộ dáng nữ tử Ma tộc kia tựa như chuột gặp mèo.
Bố Tự Du hỏi vài câu đã biết nữ ma nhân này tên là Mộc Tháp, tuy là người bộ lạc Diệp Mẫu nhưng tạm thời cũng định tới trấn Ba Đạt giống bọn họ.
Mọi người đều tiện đường, Mộc Tháp kia cảm thấy gây kinh động đến lão gia quý tộc, nếu không làm gì thì không thể nào nói nổi, nên xung phong nhận việc đưa bọn họ tới trấn Ba Đạt.
Bố Tự Du lại rất hào phóng, khí phái đưa toàn bộ hai, ba mươi con trâu kia cho nàng, khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ khiến cho Mộc Tháp ngoài tâm lý sợ hãi ra còn thêm không ít sự tôn trọng. Nàng không thể ngờ mình có thể một lần kiếm được nhiều như vậy, quả thực là bánh nướng từ trên trời rơi xuống.
Kim Phi Dao không hiểu bọn họ nói gì, trơ mắt nhìn Mộc Tháp nhặt hết đám trâu đi, cũng muốn hỏi vài tiếng nhưng lại sợ bị lộ thân phận, cuối cùng đành phải lặng lẽ truyền âm cho Bố Tự Du.
“Vừa rồi các ngươi nói gì vậy? Sao nàng lại nhặt hết đám trâu đó vậy?”
Bố Tự Du cũng truyền âm lại, tuy mặt vẫn lạnh nhạt, không có quá nhiều biểu cảm nhưng khẩu khí đã có chút trêu đùa: “Người này tên Mộc Tháp. Nàng cảm thấy làm kinh động đến ta cho nên nhất định muốn mở đường cho ta, như vậy mới có thể giảm bớt được tội nghiệt mà nàng phạm phải. Ta thân là quý tộc, hiển nhiên phải thưởng nàng một chút, biểu hiện thân phận của mình, thế nên liền thưởng cho nàng đống trâu kia.”
“Khẩu khí thật lớn, ngươi diễn giống thật đấy, lại còn nói là thưởng chứ không phải cho.” Kim Phi Dao cũng truyền âm chọc hắn, giấu nghi ngờ trong lòng đi. Nàng còn chưa ngốc đến mức đó, người ta không thừa nhận mình là ma nhân thì bản thân nàng cần gì phải hỏi nhiều. Chỉ cần không có ý xấu với nàng thì thân phận hắn là gì cũng mặc kệ.
Bố Tự Du bất động thanh sắc cười với nàng, “Nếu ngươi quá khách khí với bọn họ, ngược lại ngươi lại có vẻ kỳ quái, sẽ bị hoài nghi. Quý tộc phải có phong phạm của quý tộc, nô lệ cũng phải có bộ dạng của nô lệ, sắc mặt của ngươi quá rõ ràng, nên dại ra thêm chút nữa.”
Kim Phi Dao lườm hắn, hiện tại Mộc Tháp đang mải thu nhặt đàn trâu vào túi càn khôn, không chú tới bọn họ.
Trong lòng Mộc Tháp lúc này rất hưng phấn, nàng lại có thể gặp được một vị quý tộc, hơn nữa hắn lại còn hiền lành khẳng khái như thế. Tuy bên người hắn có hai gã nô bộc nhưng nữ nô bộc kia không nói một lời, bộ dáng lại không xinh đẹp, không thể là thị thiếp được. Vị đại nhân này thật tốt bụng, nếu có thể trở thành người của hắn thì tốt quá.
Nữ tử Ma tộc rất hào phóng, không hề che đậy tình cảm trong lòng. Thu thập xong đám trâu, nàng quay lại quỳ xuống, sau đó nhanh nhẹn rút chủy thủ ra cắt một bên sừng xuống, hai tay dâng lên quá đỉnh đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Xin đại nhân nhận lấy, tiểu nhân không dám si tâm vọng tưởng, chỉ cầu xin đại nhân nhận lấy tâm ý của ta.”
Oa, tỏ tình giữa nơi công cộng nha. Kim Phi Dao nhịn không được hét lớn một tiếng trong lòng, vừa mới tiến vào địa giới Ma tộc đã gặp được một nữ nhân, nói hai câu nói liền trực tiếp được tỏ tình. Tiểu tử Bố Tự Du này thật là lắm diễm phúc a, nhìn xem, Mộc Tháp kia ngực to, dáng dấp khỏe mạnh, làn da bánh mật, mắt to sáng ngời, đúng là mỹ nhân.
Nghĩ vậy, nàng có chút đồng tình nhìn Đức Hỉ, mặc cho ai nhìn thấy hắn chỉ có một cái sừng cũng sẽ đoán hắn đã tặng người, nhưng bộ dáng Đức Hỉ lại không đẹp, đám râu kia còn rất ảnh hưởng đến nhan sắc, rõ ràng là sau khi bỏ đi chỉ tầm hơn hai mươi nhưng ngụy trang vào lại già hơn tới hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn như một đại thúc bốn mươi.
Trước đó Mộc Tháp cũng quan sát Đức Hỉ vài lần, một hán tử si tình như vậy ở Ma tộc cũng không bị kỳ thị, ngược lại còn được tôn kính vì dám yêu dám hận.
Kim Phi Dao đang rất mong chờ muốn biết Bố Tự Du có nhận sừng của Mộc Tháp hay không, biểu cảm vốn dại ra của nàng có biến hóa khiến cho Mộc Tháp chú ý.
Cô gái này sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt? Chẳng lẽ nàng cũng thích vị đại nhân này? Cũng khó trách, đại nhân có sức quyến rũ như vậy cơ mà, nàng ta thích cũng là bình thường.
Tư tưởng của Ma tộc về chuyện tam thê tứ thiếp còn phóng khoáng hơn Nhân tộc nhiều, việc nam nữ lén có tư tình cũng là coi là chuyện bình thường, kể cả có tranh giành tình nhân thì cũng chỉ là tranh giành mức độ tình cảm chứ không hề rối rắm danh phận và địa vị hay việc đối phương có bao nhiêu nữ nhân, thuần túy chỉ là vì thích mà thích.
Đúng lúc này, Bố Tự Du lạnh mặt xuống ngoài dự đoán của mọi người, khẩu khí nhàn nhạt nói: “Trong số thị thiếp của ta không có bình dân, ngươi thu lại sừng đi.”
“Đại nhân!” Mộc Tháp không ngờ mình bị cự tuyệt, rất thương tâm nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn cất sừng đi. Không phải cứ cắt sừng ra là đối phương sẽ nhận, hơn nữa thân phận hai người quá chênh lệch, nàng vốn cũng chỉ có nửa phần nắm chắc, hiện tại không cảm thấy quá khó chịu.
Nhưng lúc nàng cất sừng đi, có chút cô đơn chấn chỉnh tinh thần để dẫn đường tiếp thì lại phát hiện Kim Phi Dao quay đầu sang một bên cười đến phi thường chói mắt. Mộc Tháp nhất thời nổi giận, nàng chỉ vào Kim Phi Dao nói: “Sao ngươi lại cười nhạo ta?”
“?” Kim Phi Dao cười là vì Đức Hỉ đã dịch lại lời Bố Tự Du nói, truyền âm cho nàng nghe, nghe thấy hắn nói thị thiếp mình không có bình dân thì nàng mới cười, không hề nghĩ như vậy lại chọc giận Mộc Tháp. Cơ bản không cần phiên dịch thì từ biểu cảm và giọng nói của nàng ta thì Kim Phi Dao có thể hiểu được Mộc Tháp rất bất mãn với việc nàng cười.
Nhưng hiện tại Kim Phi Dao là một kẻ câm điếc, nàng lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nhìn Mộc Tháp, không nói nửa lời. Dù sao nàng cũng nghe không hiểu, lại không nói được, kể cả có muốn giải thích thì người khác cũng không hiểu được.
Bố Tự Du nhíu mày, nói với Mộc Tháp cái gì đó, sau đó nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Kim Phi Dao một lúc mới căm giận đi lên trước mở đường.
“Phong tục ở đây khá thoáng, khi nãy ngươi cười đã làm nàng bất mãn, tuy nhiên ta đã nói cho nàng biết rồi. Nhưng ta đoán là nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, người ở đây tức giận nhanh mà tiêu giận cũng nhanh, ta nghĩ hai người các ngươi đánh nhau một hồi rồi khó nói còn có thể đánh thành bằng hữu.” lúc này Bố Tự Du truyền âm lại giải thích cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn thoáng qua Mộc Tháp đang mở đường phía trước, truyền âm nói với Bố Tự Du: “Nếu nàng và ta đánh nhau thì có khả năng không còn một cái xương nào còn nguyên vẹn, cái eo nhỏ kia sẽ bị gãy mất.”
“Ma công trụ cột của người Ma tộc đều có trúc thể, ngươi đừng nói lớn vội, có thể lúc tới trấn Ba Đạt nàng sẽ lén tìm ngươi, chỉ cần đi theo ta thì nàng sẽ không dám khiêu chiến với ngươi.” Bố Tự Du tốt bụng nhắc nhở.
Hắn mới chỉ góp nhặt một chút tư liệu về Kim Phi Dao nên cũng không biết nàng lợi hại tới đâu.
“Đến lúc đó rồi tính, dù sao kể cả nàng có muốn khiêu chiến với ta thì ta cũng nghe không hiểu.” Kim Phi Dao giật giật khóe miệng coi như cười.
Dọc đường đi bình an vô sự, Mộc Tháp vui vẻ mở đường cho Bố Tự Du, tạm thời ném Kim Phi Dao bộ dạng đầu gỗ sang một bên.
Kim Phi Dao không thể nói, nghe lại không hiểu, càng ngày càng giống tên đầu gỗ ngốc nghếch, như một cái xác không hồn đi theo phía sau bọn họ. Nhàm chán bước đi, cảm thấy địa giới Ma tộc thật không thú vị, vẫn nên nhanh chóng học ma ngữ, sau đó tới Vạn Thiện sơn đòi giới tử cảnh vực từ tay Lang ma đầu.
Yêu cầu của Kim Phi Dao không cao, chỉ cần một không gian phổ thông có đất đai là được Đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ nhưng vì quanh năm bôn tẩu mà không trồng được một cây linh thảo nào, những linh thảo nàng dùng toàn phải dùng tiền mua, có vài loại không có ai bán, tính ra thì nàng đã lãng phí vài thập niên rồi.
Trong mấy cái chậu hoa trong Cảnh Thiên huyễn bồn cũng có vài gốc linh thảo vài thập niên nhưng vừa gầy vừa vàng vọt, nửa sống nửa chết. Nàng rất nghi ngờ, nếu ném số linh thảo này vào luyện đan có khả năng sẽ trực tiếp làm giảm thọ.
Nhờ có Mộc Tháp mở đường, thời gian dự tính để ra khỏi rừng từ hai mươi mấy ngày đã chỉ còn gần mười ngày. Vừa ra khỏi rừng đã nhìn thấy một con đường đất rộng chừng một trượng cách đó không xa, thỉnh thoảng còn có bụi nhân đi qua.
Đi lên đường đất, quý tộc như Bố Tự Du lại trở nên không thích hợp đi bộ. Mộc Tháp vốn xung phong nhận việc đi kiếm một chiếc xe tới, Bố Tự Du lạ ngăn nàng, lấy trong túi càn khôn ra một cái xe, lại gọi một con Lục Giác thú cực đại từ túi linh thú ra, một chiếc xe thú kéo phù hợp với thân phận hắn đã hoàn thành.
Lúc đầu Mộc Tháp còn cảm thấy chút nghi hoặc về sự xuất hiện của ba người Bố Tự Du ở khu rừng đó, nhưng từ sau khi nhìn thấy chiếc xe này liền tin tưởng vững chắc hắn chính là quý tộc. Tuy nàng là tán tu tự tại nhưng vì lợi ích của chủng tộc, lúc hành động ở biên giới, nàng và các ma nhân khác đều cùng gánh vác nhiệm vụ tìm kiếm gian tế xâm nhập. Hành vi tặng sừng lúc trước tuy có một nửa là thật tâm ái mộ nhưng vẫn có một nửa là thử.
Quý tộc chính là như vậy, vì sự chênh lệch giai cấp nên quý tộc sẽ không nhận lời tỏ tình của bình dân. Nếu quý tộc thật sự muốn ngươi, hắn chỉ cần nói một tiếng là được, bình thường không có thiếu nữ bình dân nào từ chối những quý tộc trẻ tuổi thế này cả.
Trước kia đã có không ít Nhân tộc giả trang làm quý tộc, lúc được vô số thiếu nữ bình dân dâng sừng lại cho rằng mình cũng giống những nam tử khác, không nhận là không lễ phép, do đó nhận lấy sừng và bị nhìn thấu, chết thế nào cũng không biết.
/725
|